Sát Thủ Tại Dị Giới (Cuốn 2): Trỗi Dậy
Chương 151: C151: Đặc Công

<cuối cùng thì ngươi cũng không tránh nổi bị phạt nhỉ?>(Ari)
Ari nhìn theo Yami đang đi bên cạnh mình mà nói
<chỉ là một thị tộc, không đáng để ta nơm nớp sợ hãi>(Yami)
<ngươi chỉ được cái to miệng, với cũng sắp về đến nhà rồi, ngươi xử lí cái lời hứa với ta đi>(Ari)
<ý ngươi là bà ta và gã quản gia?>(Yami)
<không sai>(Ari)
<dễ dàng thôi? Cũng không quá khó>(Yami)
Yami cười, sớm muộn cả hai cũng đã đứng trước cổng. Từ xa nhìn, Yami có thể thấy một người đàn bà quyến rũ khoác trên mình bộ váy đỏ, bó sát cơ thể, tay còn kéo một vali, chắc chắn mới vừa từ cổng đi vào chưa bao lâu. Đúng như Ari nói, bên cạnh bà ta à hai người mặc đồ quản gia. Một là người phụ nữ tóc vàng được búi gọn lên trên với khuôn mặt băng lãnh, còn người đàn ông thì ưu nhã, cử chỉ hành động đều rất thuần thục, rất nhẹ nhàng đúng chất một quả gia. Yami nhiu mày nhẹ, thì ra cũng chỉ là mấy cái thứ năng lượng yếu đuối, ngay cả mẹ của Ari được nàng gọi là có tiếng trong cung điện và thế giới ngầm cũng chỉ là một Hoả Diễm năng lực cỏn con, còn hai người kia năng lực một quang một thổ không có gì để nói.
Thấy Yami nhàn nhạt cười, Ari cũng nhận ra cậu biết gì đó, lục đục hỏi
<ngươi phát hiện ra gì sao?>(Ari)
<không....chỉ là hai người quản gia kia cùng mẹ ngươi năng lực thật yếu kém>(Yami)
<ngươi có thể nhìn ra sao?>(Ari)
Ari ngạc nhiên hỏi. Yami cũng gật đầu nhẹ một cái.
<vào thôi>(Yami)
Ari còn đang chuẩn bị tâm lí thì đã bị Yami thúc đi vào, nàng cũng nuốt một ngụm nước bọt rồi nhẹ nhàng mở cổng, Yami thì ở phía sau nhẹ đi theo, đôi mắt khép hờ chỉ để lộ nửa đồng tử nhìn qua trông có phần thần bí mà ác độc.
Thấy cả hai bóng người một nam thiếu một nữ thiếu lục đục bước tới, Grade tức mẹ của Ari đánh đôi đồng tử rực lửa của mình lại. Quá quen với khuôn mặt lạnh lùng của con mình, bà cũng không nói nhưng cậu thiếu niên phía sau thực sự mang lại cho bà một cảm giác gì đó thật khó tả, nhất là đôi mắt kia, thật cuồng nộ.
<Ari, còn về rồi>(Grade)
<không đến lượt bà quan tâm>(Ari)
Ari trừng mắt nhìn, phỏng chừng cũng đã bắt đầu nổi cơn thịnh nộ, chán ghét.
<Ari tiểu thư, bà chủ lần này về là muốn thăm cô, mong cô giữ ý tứ>(Mona)
Người hầu tóc vàng ý tứ đã rõ, nếu không giữ ý tứ với chủ của nàng là Grade, nàng đối với Ari mà nói sẽ không giữ nữa.
<ta không giữ ý tứ thì sao? Con hầu nhà ngươi đã leo lên đầu ta từ bao giờ rồi?>(Ari)
Nàng khó chịu trừng mắt mắt nhìn khuôn mặt lạnh băng kia.
<Tôi không có ý đó, cùng với Grade phu nhân mới là chủ của tôi, Ari tiểu thư nên nói lại>(Mona)
<ngươi!>(Ari)
Ari sắc mặt trầm lại, một phần là do Yami phía sau đã túm lấy lưng áo không cho nàng tiến thêm bước đánh nhau, cũng một phần nàng dừng lại là tin tưởng Yami vô cùng.
<Ari, ta không muốn nói nhiều với con nữa nhưng con một mực cứ giữ cái thái độ thế này ngay cả ta cũng không thể chắc nhịn được>(Grade)
Grade lạnh nhạt nhìn con gái mình, tựa như đang nhìn một con kiến nhỏ vậy.
<ta đối với bà đã không còn quan hệ mẹ con! Bà đừng tưởng bà tài giỏi là có thể đè đầu con cái. Bà thực ra là gì chứ? Nếu không có cha thì bây giờ bà cũng chỉ là một thường dân thôi! Bà biết tôi muốn gì không? Tôi chỉ muốn ngày đó cha đừng quen bà để tôi không phải sinh ra như thế này!>(Ari)
Ari tức giận gào lên, gương mặt bộc lộ rõ vẻ cuồng nộ sâu thẳm. Yami đứng sau tuy không nhìn được nhưng cậu không phải con người, những biểu cảm của Ari đều được cậu nhìn thấy hết.
<im miệng! Ngươi được ga cưng chiều nhiều nên muốn làm phản lại phải không!?>(Grade)
Grade giận giữ hét lên đầy uy quyền
<đúng? Phụt!>(Ari)
Ari ném đi vẻ thanh cao của mình, trực tiếp nhổ một bãi nước bọt tới gần chân Grade, tỏ sự khinh bỉ vô cùng. Grade mắt nàng giật nhẹ một cái, quay sang người hầu nam bên cạnh
<Utony, lần này nhẹ tay, ta không muốn thấy nó như lần trước>(Grade)
<rõ thưa phu nhân>(Utony)
Utony từng bước tiến tới, từng bước chân của hắn làm cho Ari có chút run rẩy, nàng bất giác lùi lại phía sau nhưng chạm nhẹ phải Yami. Nàng ngước nhìn cậu, vẫn chỉ là ánh mắt cuồng bạo nhưng không phải nhìn nàng mà là nhìn kẻ trước mắt không chút lưu tình, không chút cảm xúc.
<cũng chỉ là một tên hầu nhỏ bé? Doạ ta sợ hay sao?>(Yami)
Bây giờ Yami mới nhàn nhạt lên tiếng khiến Mona và Utony nhìn, ban đầu trong người Yami không có năng lượng nên hắn không bỏ vào mắt, nhưng hiện tại, sự có mặt của Yami đã làm hắn chú ý. Grade cũng vậy, nhưng là đã để ý cậu cậu ngay từ khi bước vào, tuy không có năng lực nhưng cảm giác đối với nàng là mẫn cảm vô cùng, nàng đã phải nghĩ thiếu niên này thực sự có thứ gì đó uy hiếp cực kì.
<cậu là....>(Utony)
<ngươi không có quyền để biết>(Yami)
Yami tiến tới trước Ari, đồng thời kéo cô nàng về phía sau mình, ngạo mạn nói
<thực ra ta cũng không định cạn thiệp nhưng vì đã hứa nên rốt cục phải làm>(Yami)
Ánh mắt của Mona và Utony không thể hiện gì nhiều nhung trong lòng đang không ngừng khinh thường cậu, một người thường mà dám đứng trước năng lực gia nói này nói nọ, lại còn muốn anh hùng cứu mĩ nhân? Không phải tâm thần đấy chứ? Hay là đang muốn ra uy trước mặt Ari?
<cậu trai trẻ à? Đây là việc của gia đình phu nhận, khong tới lượt người ngoài như cậu chen chân>(Utony)
<nhưng ta lại muốn chen chân?>(Yami)
Utony ban đầu dừng nhưng bây giờ lại đang tiến tới gần Yami, hắn nói với giọng trêu chọc pha chút uy hiếp.
<vậy Ari tiểu thư? Đành xin lỗi cô vậy>(Utony)
Hắn ta đắc ý tiến tới, tay giơ lên chỉ muốn đánh ngất Yami nhưng hắn đã nhầm.
Cánh tay của hắn lập tức bẻ oặt lại như dây thừng bị cột vào nhau, rồi vài giây sau, cả thân thể hắn văng đi tựa như không có trọng lượng.
Mona và Grade trừng mắt. Utony cũng sớm lết dậy, không quan tâm tới cánh tay biến dạng của mình nữa mà kinh hoàng nhìn Yami đang đứng đó.
Người ngạc nhiên nhất có lẽ là Ari, nàng tưởng tượng rằng Yami đang chật vật đấu nang sức với Utony nhưng tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng. Chỉ với sát khí cùng nộ khí từ ánh mắt Yami đã đem phế tay của Utony cùng lúc đánh văng hắn. Quả thật từ nay nàng không dám coi thường năng lực phi nhân loại của hắn nữa, ngàn vạn lần không muốn.
<ngươi ban nãy nói cái gì nhỉ?>(Yami)
Yami nhàn nhạt cười, khuôn mặt có chút khinh bỉ nhìn kẻ kia ngây ngốc nhìn mình.
Yami không thụ động nữa, là cậu chủ động bước tới, gây cho Utony uy hiếp cực kì mạnh mẽ.
<ngươi huống chi cũng chỉ là uy hiếp kẻ yếu như Ari được nhưng nên nhớ....>(Yami)
Oành!
Một màu đen dị biệt từ không trung bay ra, va đập với cơ thể Utony làm hắn đau đớn văng đi vài bước nữa, cả bả gai hắn cùng bộ đồ bị đánh nát bươm. Máu thịt từ đó mà tong tóc chảy ra ngoài, trong hắn thảm cực kì.
<ta là một kẻ mà ngươi dưới đáy hay trên chuỗi sức mạnh đều phải khiếp sợ>(Yami)
<A!>(Utony)
Trong mắt Utony trắng dã, hắn ta vật mình xuống đất không còn sức lực, tất nhiên đã bị bất tỉnh nhân sự, không biết trời trăng là gì nữa.
Thấy Yami như vậy, Grade không khỏi lên tiếng
<ngươi là năng lực ngoại>(Grade)
Ý nàng muốn nói là năng lực bóng tối nhưng nàng mới rùng mình nhận ra, trong chuỗi năng lực liên kết khắc nhau, không có mọt thứ gì gọi là năng lực bóng tối. Nếu có thì cũng chỉ có ánh sáng(quang) như Mona là một ví dụ.
<ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu?>(Yami)
Grade cùng Mona nhíu mày, thực sự tuổi trẻ này cuồng ngạo vô cùng.
<một ánh sáng nhỏ cùng một hoả diễm không bền sao có thể đứng trước mặt ta này nọ?>(Yami)
<quá cuồng ngạo! Hoả Diễm Chi Liên!>(Grade)
Nàng ta hô lên, lập tức một một loạt viêm cầu lơ lửng bắn về phía Yami. Yami không chút run sợ, vung tay một cái, khí áp ức toát ra khiến loạt viêm cầu đó mất vào hư không. Grade kinh ngạc.
Yami lắc đầu, quả đúng là năng lượng thế nào thì chủ y như vậy? Cũng chỉ là vài quả bóng cầu để nướng thịt, chưa đủ để đứng trước mặt cậu ra oai.
Khi từng đó ngọn lửa biến mất rồi, Yami nhàn nhạt cười.
<ngu ngốc?>(Yami)
Lập tức cả Mona và Grade như nhận một thứ gì vô hình đè lên người. Khó chịu vô cùng, không thể thoái mái mà thở, thực lực này không cần Grade nói, quả thật rất cường đại. Không biết con gái mình từ đâu có thể kiếm ra một thiếu niên trẻ tuổi có năng lực nghịch đảo trời đất thế này nhưng chỉ cần biết một điều, kẻ này không như vè bề ngoài của hắn. Từ trong ánh mắt vô cảm kia, Grade đã cảm thấy hắn đã trải qua cực kì nhiều trận chiến khốc liệt, tất cả trui rèn nên mỗi đồng tử vô cảm. Thấy kẻ nào thách thức mình sẽ cho chúng nếm trải vị đau đớn. Như hiện tai tuy chưa gọi là đau đớn nhưng nếu chỉ cần vài phút nữa, Grade và Mona sẽ chết vì tắc thở. Không chừng chỉ cần thiếu niên kia điều chỉnh một chuý sẽ khiến cả hai nàng chết không thể khó coi hơn. Ảo giác bị đè thân xác thành thịt bầy nhầy ghê rợn cứ lần lượt lướt qua đầu cả hai, vừa mang lại cho cả hai cảm giác lạnh người mà còn khi chết là hình ảnh cuối cùng của sự kinh tởm.
<Ari? Đây là quyết định tuỳ người? Muốn cả hai chết hay sống?>(Yami)
Ánh mắt lạnh lẽo của Yami quay sang người khiến nàng ta run sợ nhưng cũng không hề gì bởi hắn biết nam nhân không có ý ác với nàng. Nhưng nàng cảm thấy mình có gì đó không phải. Ban nãy nàng còn muốn Grade chết nhưng hiện tại thấy tan thương như vậy, cơ bản là một người con cũng không dám tưởng tượng. Nếu nàng hô "chết", Grade sẽ chết nhưng lương tâm nàng đang đấu tranh một chút gì đó để vớt vát lại chút tình cảm. Nnagf quả thật không hiểu nổi tâm tính của mình! Nếu chết thì hãy nói là chết! Cứ phải đấu tranh làm gì? Cứ phải suy nghĩ làm gì? Tại sao người mình muốn chết hiện tại mình lại có thể nghĩ tới việc tha thứ?
Đó chính xác là những điều nàng nghĩ khi này. Bỗng nàng lại nhớ về một câu nói khác của Yami_"con gái quả là khó hiểu". Nang bặm môi lại khiến nó bòn rút hết mái, trắng lại một chút. Đúng! Quả thật giờ nàng mới hiểu Yami nói vậy là có căn cứ rõ ràng, con gái không thể quyết đoán một lần, nếu quyết đoán.....sợ rằng sau nay hối hẫn sẽ mái là hối hận. Nạng thậm trí không hiểu!? Nàng đã từng tức giận kia mà? Đã từng phẫn nộ đến mức vứt bỏ hình tượng lạnh nhạt của tiểu thư kia mà?
Giờ đây, Ari nàng ta cúi gằm mặt xuống, khoé mi có chút ươn ướt, vành mắt hơi đỏ, lí nhí nói với Yami
<thả họ>(Ari)
<được! Vây giao kèo của ta và ngươi kết thúc>(Yami)
Yami búng tay, cơ thể của cả hai hạ xuống nhưng chưa bất tỉnh, chỉ là đang cố gắng điều hoà nhịp thở về ban đầu. Ari trong lòng buồn chán, liền chạy thẳng vào nhà, để lại Grade và cùng với Yami ở đó. Yami không quan tâm lắm đến biểu cảm của nàng, cùng chỉ thở dài một cái.
<ta nghĩ ngươi nên cảm ơn cô ta đi>(Yami)
Yami trào phúng nói, đút tay túi quần mà nhìn Mona và Grade đang ôm cổ. Grade nhất thời bị năng lực của Yami doạ, đang khôi phục lại tinh thần mình
<mới hôm qua ta còn gặp một tên nhãi ranh tên là....Orland >(Yami)
Yami liếc nhẹ xuống, quả thật khuôn mặt Grade đã biến sắc, nàng ta hoang mang
<ngươi đã làm gì nó?>(Grade)
Yami nhún vai
<ta chưa làm gì? Nhưng hiện tại đang là muốn đi lấy mạng hắn>(Yami)
Ánh mắt Yami không có điểm gì gọi là nói đùa, bản thân Grade đã nếm trải sự đau đớn, hiện tại nghe thấy bảo sắp đi lấy mạng đứa con của mình thì lao người tới, ôm lấy chân Yami
<ta xin ngươi! Đừng....hãy tha cho nó>(Grade)
Khoé mắt Grade sớm chảy ra dòng nước mắt, Yami cũng không đoái hoài, dùng chân quăng Grade xê dịch đi.
<được? Nhưng có điều nếu thằng nhãi đó đến gặp, không cần biết hảo ý hay ác ý, ta đều giết không tha>(Yami)

Yami chân bước vào nhà, mặc kệ đi ba con người kia.
Hiện tại Ahora chưa trở về, nếu nàng có ở đây sơm cũng đã bị Yami doạ cho đái ra máu. Không dám huyênh hoang nữa.
Yami lên tầng, tiến về phòng mình mà quẳng cặp vào. Nhàn nhạt hướng tầm nhìn về phía phòng của Ari
<ngươi đang khóc sao?>(Yami)
Yami vọng vào, tất nhiên Ari là nghe thấy
<sao? Ngươi đang thương hại ta?>(Ari)
Giọng Ari có chút ướt át, hỏi lại người đang đứng phía kia cửa
<ta cũng không quan tâm, nếu ngươi có thể chấp nhận được thì chấp nhận>(Yami)
Yami bước khỏi, khuôn mặt cũng không có gì đặc biệt, chỉ là mau chóng muốn ra ngoài tìm nơi nào thú vị một chút. Thấy Yami mở cửa đi ra, không chút nhìn ngó tới mình, Grade cùng Mona tiến tới lật đật khoác tay Utony lên vai, muốn khiêng vào nhà. Yami cũng cười nhạt, đây là sự thua thảm hại lớn nhất cảu phu nhân nhà Wisventon, nếu tin này mà để lộ ra ngoài, nàng ta không biết còn dám nhìn ai. Nếu không phải hứa hẹn với Ari thì không biết bây gườ còn xác hay không.
Yami không nghĩ nhiều nữa, mở cổng đi ra, dần tiến vào dòng người trong trục đừng chính dẫn tới thành phố. Càng về đêm, những ngọn đèn nhiều màu từ các cửa hàng ăn cùng với đèn điện làm sáng trưng một vùng. Yami không làm nhưng từ trên cao nhìn xuống nơi đây quả là phồn hoa mĩ lệ.
Ục ục
Yami cảm thán, là cậu chưa ăn cái gì, trong người cũng chỉ có một chút tiền Ari đưa cho để tạm bề tiêu xài, còn về việc thẻ tín dụng thì nàng chưa kịp làm cho cậu.
<bằng này tiền thì......mình cũng không muốn quay trở về nhà>(Yami)
Yami nhìn hai ba tờ tiền trong tay, thở dài một cái, cất bước về phía trước, tạm thời cứ áp cơn đói xuống
<Maron, Hồng Viêm Chi Lam này không thể để người khác biết>(Liam)
Yami đi lướt qua hai người đàn ông, một người mặc đồ toàn trắng, một người đồ một màu đen nói chuyện với nhau. Yami dừng lại. Hồng Viêm Chi Lam? (Lửa Hồng Sắc Xanh)
Yami mới đánh mắt nhìn về phía vali gã áo đen tên Maron cầm, quả thực khi cậu nhìn xuyên qua, đó là một viên ngọc hồng, bên trong luôn rừng rực những viền vằn như lửa đang cháy nhưng thật kì lạ? Món ngọc này lại phát ra một ánh sáng màu lam của biến cả. Yami quả thật tò mò, nói đúng hơn là có hứng thú. Đây là thứ toả ra năng lượng vũ trụ nguyên thuỷ nhất mà cậu gặp khi đến nơi này. Hiện tại Yami đang ở cực cấp phong ấn, nếu muốn mở phong ấn cuối, phải sử dụng thứ có năng lượng khổng lồ hơn. Suy nghĩ như vậy không phải vì nó mạnh mẽ đến nỗi mà Yami cần, ở trong cả dải ngân hà với hàng trăm tỉ các song giới khác nhau thì nó thật nhỏ bé, nhưng ở trái đất và các song giới có kết nối cùng nó, Hồng Viêm Chi Lam là một thứ tốt trong những thứ kém. Nói chúng là Yami cần nó, lợi trước mắt thì cứ lấy, không phải vất vả tìm mỗi song giới một.
Yami bỏ ý định đi tới, quay lưng nhàn nhạt đi theo hai bóng người kia.
Cả hai cùng đi với nhau nhưng một lúc lại quay lại nhìn, óc vẻ bí mật. Nhưng với năng lực của Yami mà nói, chúng quả thực không thể nhìn thấy tốc độ của cậu bằng mắt thường. Hai kẻ Maron và Liam là hai năng lực gia có cấp bậc cũng có thể là cao nên giác quan nhạy bén, nhưng chúng quay lại cơ bản là không vì Yami bám theo mà là có tật giật mình. Muốn phát hiện ra cậu? Cả kiếp cũng chưa chắc?
Cả hai cùng nhau rút vào một quán Bar, Yami cũng tiến vào.
Chúng ngồi ở một góc bàn ghế tối, cách nơi Yami đứng ở khoảng cách vài mét nhưng Yami không lo? Cậu ngồi xuống trước mặt Bartender. Sớm cũng có tiếng vang lên, cậu đã nghe thấy những gì hắn nói.
<Hồng Viêm Chi Lam này ngươi kiếm đâu? Ta nghe nói rằng thứ này đã bị thất lạc bốn trăm năm trước>(Liam)
<cũng thật may mắn, ta là đoạt được từ một đoàn khảo cổ. Thứ này là năm bên dưới cung điện trước của Vua Bizion>(Maron)
<Vua Bizion? Là cái kẻ mang năng lực nguy hiểm một thời?>(Liam)
Sắc mặt hắn ta trầm xuống, quả thật khó tin.
<ta cũng không thể tin nhưng theo văn cổ ở dưới cung điện hắn có nói rằng hắn một lần du ngoạn mà lấy được, từ đâu cũng không nói gì>(Maron)
Yami đã hiểu đại khải cuộc nói chuyện, là về xuất phát của nó từ bốn trăm năm trước tới bây giờ, tên này đối với chuẩn mực năng lực gia ở thế giới này là khá mạnh, cho nên một đoàn khảo cổ bị hắn nẫng tay trên là điều có cơ sở.
<cậu nhóc, muốn uống gì?>(?)
Bartender gõ xuống mặt bàn, vui vẻ hỏi Yami
<nước.....cam>(Yami)
Yami cơ bản uống gì cũng được, miệng đang nói là rượu nhưng quên mất mình đã quên vị rượu từ rất lâu, uống lại hoàn toàn không có cảm giác gì nên mới gọi một nước cam. Bartender gật đầu, lục đục di chuyển.
Yami lại lắng tai nghe
<ngươi định bán đấu giá nó sao?>(Liam)
<có thể? Hoặc sử dụng nó để nâng lên một phần năng lực>(Maron)
<ngươi cầm vật này sớm muộn cũng bị lũ Hồn Điện hỏi thăm, tới lúc đấy muốn sống cũng chẳng sống được>(Liam)
Yami bật cười, Hồn Điện? Cái tên nghe thực sự là gây cho người khác cảm giác ớn lạnh nhưng đối với Yami đã gặp qua hàng vạn cái Hồn Điện khác nhau, cho tới giờ nghe lại có chút quen thuộc.
<ngươi nói ta mới nhớ, lũ Hồn Điện này đánh hơi thật nhanh. Giao dịch cỡ nào cũng biết>(Maron)
<thế nên ta mới bảo? Dù nó có giúp ngươi thăng lên một bậc nhưng cũng không làm cho ngươi thoát khỏi tay Hồn Điện>(Liam)
<đành đấu giá nó vậy>(Maron)
Gã Maron tông giọng có chút tiếc nuối, Yami liếc nhìn. Cả hai kẻ này đang mở vali ra, lập tức trong đồng tử đen của Yami xuất hiện một ánh xanh huyền bí, vì đây là quán Bar nên rất dễ nhầm nó với ánh đèn Disco đang treo trên trần nhà. Yami nhàn nhạt cười, miệng uống một ngụm nước, thời cơ đến đây rồi.
Yami định xuống ghế tiến tới thì vai cậu bị một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy, đích thị là con gái.
Yami chưa vội xuống ghế, quay mặt lại.
<cậu nhóc? Có muốn uống với chị không?>(Hino)
Một người con gái với chiếc váy đen bó sát cơ thể để lộ bờ mông cong vút cùng bờ ngực vểnh lên cao ngạo. Khuôn mặt kiều diễm có phần nghiêm trang, lạnh lùng trong đó cùng với mái tóc ngắn xám, đôi mắt long lanh quyến rũ người khác giới. Yami nhíu mày. Đây không phải là thứ dàn bà lẳng lơ trong quán Bar, hơn nữa bàn tay nàng có những vết chai do cầm vũ khí, hình như là súng. Cậu không khỏi nghĩ người này là một đặc công.
<ngươi là?>(Yami)
<cậu nhóc không cần biết, chỉ là chị đang không có bạn uống cùng>(Hino)
Rất hay! Lấy lí do rất chuẩn, không có gì để cãi được. Nàng ta ngồi xuống cạnh Yami.
Chính Yami cũng nhìn thấy ánh mắt nàng ta nhìn về phía Hồng Viêm Chi Lam cùng hai người Liam và Maron. Đặc công này chắc chắn tìm đến chúng, với tìm đến chúng chứng tỏ năng lực là không thể chê trách. Một mình đánh với hai năng lực gia cũng là phải có chút thực lực.
<cậu em này học ở trường nào?>(Hino)
<trường nào giành cho con em giàu có thì ta học>(Yami)
Hino nàng ta như nhớ ra điều gì đó, vui vẻ gật đầu.
<vậy cha mẹ em đâu? Sao lại vào nơi tăm tối thế này?>(Hino)
<họ có việc nên bảo ta ngồi đây chờ một chút>(Yami)
Yami nói dối. Trong lòng cũng thầm nghĩ cô gái đặc công này tới đây vì hai kẻ Liam và Maron chắc chắn biết về Hồng Viêm Chi Lam, nhiệm vụ của nàng ta có lẽ là bắt giữ hai kẻ này đồng thời thu hồi lại bảo vật bị đánh cắp. Cứ mỗi lần nói chuyện với Yami là ánh mắt nàng lại hướng về phía hai kẻ kia, chắc hẳn nóng lòng lắm rồi. Yami nhấp tiếp một ngụm nước cam, ánh mắt cũng nhanh chóng nhìn về hai kẻ kia đứng dậy muốn đi. Yami đâu để dễ như vậy?
Bàn tay cậu xoè ra, lập tức Hồng Viêm Chi Lam không cánh mà dịch chuyển về tay của cậu. Viên ngọc bé bằng nắm tay trẻ con đang toả ánh sáng xanh lam của biển cả hừng hực trên tay cậu, Yami nhẹ cất nó vào túi. Coi như hai kẻ kia nhọc công vô ích rồi.
Cô gái đặc công kia thấy Liam và Maron đứng dậy liền bỏ Yami ở lại mà bám theo mà không hề chỉ bắt được người mà không thu hồi được đồ. Yami nhàn nhạt cười, vừa đúng lúc cậu uống xong liền lấy hai tờ tiền ra đặt lên bàn. Cũng tiến về phía cửa quán Bar ra về.


Về phía Hino, nàng đuổi theo là hai tên Liam và Maron đang lục đục đi ở phía trước. Nàng lẩm bẩm một cái gì đó, lập tức một áp lực đè lên cả hai người kia y hệt như cách Yami làm với Grade nhưng với cường độ yếu hơn gấp nhiều lần đang đè hai gã kia xuống. Chúng khó khăn liếc về phía sau, lòng không ngừng run rẩy.
<ngươi.....cấp Tướng Lĩnh>(Liam)
Liam ken két miệng nói như máy. Trong khi đó Maron bên cạnh hắn đã nhớ ra cô gaia trước mặt
<ngươi....nữ chúa chiến trường.....Hino Arena>(Maron)
<cũng coi như là các ngươi biết, nhưng đáng tiếc ta không còn ở chiến trường>(Hino)
Nàng bước nhẹ đến gần hai người đang cứng đờ kia, nhặt lên chiếc vali lăn lóc dưới đất, trong lòng cảm thán rằng đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng khi nàng mở vali ra, tất cả là một sự bất ngờ.
Hồng Viêm Chi Lam đã không cánh mà bay, bên trong không có thứ gì. Hino tức giận nhìn bọn kia
<Hồng Viêm Chi Lam đâu!>(Hino)
<ngươi bị mù sao? Rõ ràng ở trong đó>(Liam)
Hino liền dốc nó xuống để chứng minh, đồng thời ném về phía hai người bọn chúng, mắt hai người bọn chúng cũng dựng lên
<không thể nào....khi nãy nó còn bên trong....>(Liam)
<các ngươi vờ vịt đủ chưa? Nói! Các ngươi giấu ở đâu!?>(Hino)
Hino tức giận quát lên, nắm lấy cổ áo cả hai tên
<chúng ta không biết! Lầm cuối trong quan Bar chúng ta đã mở ra kiểm tra, hơn nữa không đưa cho kẻ nào>(Liam)
Khuôn mặt chúng không giống như nói dối nên Hino cũng tạm tin được, nàng thở dài, thế là tung tích của Hồng Viêm Chi Lam lại ở ngõ cụt.
Nàng đưa điện thoại lên, bấm một dãy số.
Từ đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm lắng
<Hino? Nhiệm vụ đã hoàn thành xong chưa?>(?)
<thưa đội trưởng, Liam và Maron đã bị tôi bắt giữ nhưng.....>(Hino)
<nhưng?>(?)
<Hồng Viêm Chi Lam trong tay chúng đã không cánh mà bay>(Hino)
<cái gì!>(?)
Bên kia lập tức to giọng, kinh ngạc nói.
<hãy gửi một báo cáo về tình hình khi đó, Hồng Viêm Chi Lam là đồ thuộc cai quản của cung điện, nếu do chúng ta làm mất sẽ bị lãnh hậu quả nghiêm trọng>(?)
<rõ!>(Hino)
Xong bên kia ngắt tín hiệu, nàng đứng đó chờ mười lăm phút sau, có một đội tới áp giải hai kẻ kia đi.
Hiện tại chỉ có một con đường hẹp cở hai người trưởng thành nếu muốn đi từ Bar ra ngoài đương chính, nghĩa là từ mười lăm phút trở lại đây, chưa có ai đi ra cả vì nàng bắt được hai tên Liam và Maron ở đây nên dám chắc.
Nàng quay trở lại quán Bar, định tìm cậu nhóc kia thêm chút nữa thì ở chỗ ngồi đã không thấy ai cả. Nàng khẩn trương hẳn lên, tiến tới hỏi Bartender.
<này>(Hino)
<quý cô muốn uống gì?>(?)
<không? Tôi chỉ muốn hỏi là cậu bé ban nãy uống nước cam ở đây đâu rồi?>(Hino)
<À....cậu ta không phải ban nãy đã ra khỏi cửa đi về rồi sao?>(?)

<cái gì!>(Hino)
<là cậu ta đã trả tiền xong mở cửa đi thẳng về thưa cô>(?)
Đồng tử Hino run lên, nàng đứng cách cửa không quá mấy bước chân nhưng lại không hề cảm thấy có ai đi qua mình hay cảm thấy cửa được mở......chẳng lẽ.....
Cô đưa tay lên gọi cho đội trưởng lần nữa.
<có việc gì nữa? Có phải tìm ra Hồng Viêm Chi Lam rồi hay không?>(?)
<không thưa đội trưởng nhưng tôi lại có kẻ tình nghi>(Hino)
<ai?>(?)
<khi về tôi sẽ báo cáo sau, hiện tại tôi không biết rõ thân phận người đó>(Hino)
<được! Tôi tin cô>(?)
<cảm ơn đội trưởng>(Hino)
Hino cúp máy, đôi mày thanh cao nhiu lại mà nhìn ra phía cửa. Quả thật nếu đúng như vậy thì người nàng coi là cậu nhóc khi nãy còn nguy hiểm hơn hai kẻ Liam và Maron.


Yami mở cửa bước vào khuôn viên dinh tư, tuy trời là chưa tới mức tối đen nhưng bên trọng đã được chiếu sag bằng đèn đuốc đầy đủ. Cậu chầm chậm bước đi trên từng láy gạch dẫn tới cửa nhà.
Cạch
Tiếng mở cửa khẽ vang lên, bên trong chính phòng hiện tại là không có ai. Yami ngồi xuống ghế, thở dài một cái. Hôm nay đi thu thập không tệ? Hồng Viêm Chi Lam đợi sau khi tái tạo cơ thể sẽ sử dụng sau. Còn về Hồn Điện, nếu chúng biết điều sẽ được vẹn toàn nhưng chỉ cần chúng có động thái lấn tới, Yami sẽ tuyệt diệt toàn phần chúng.
<ngươi về rồi sao?>(Ari)
Ari nhàn nhạt lên tiếng, đứng khoát tay phía sau dãy sofa, giọng nói đã không còn ướt át nhưng mắt vẫn còn có chút đỏ.
<vừa mới về>(Yami)
<ngươi vừa đi đâu?>(Ari)
<ra bên ngoài một chút, với khi nãy ta đáp ứng điều kiện của ngươi, hiện tại ngươi cũng phải công bằng cho ta kotoj cái điều kiện>(Yami)
<công bằng?>(Ari)
Ari cố tình kéo dài giọng của mình châm chọc
<nếu ngươi muốn thì áp bức ta còn được? Ngươi nói thật muốn nôn>(Ari)
Yami cũng không phải kẻ không chịu nổi, nhàn nhạt nói
<vậy hãy đưa ta một cái thẻ tín dụng là được>(Yami)
<chỉ vậy?>(Ari)
Ari rút ra tù trong túi áo một cái thẻ hoàng kim, ném về phía Yami. Yami bắt lấy, thẻ VIP kia mà? Vậy là không lo về tiền bạc.
<đúng, chỉ vậy>(Yami)
Yami nhàn nhạt cười, đồng thời đút cái thể vào túi quần mình.
<phải rồi, năng lực của các ngươi hẳn phải có cấp bậc? Đúng lúc ta đang tò mò>(Yami)
<của các ngươi? Nói vậy thì năng lực của ngươi đặc thù không phải giống như của chúng ta?>(Ari)
Ari ngồi xuống bên cạnh Yami, liếc đôi mắt tím than về khuôn mặt cậu.
<không phải không giống mà là ta trong nhà quá lâu rồi, coi như một kẻ tối cổ>(Yami)
Nói cũng không sai khi năng lực nguyên tố cậu có cũng tương đồng với thế giới này. Nhưng thứ nguy hiểm từ cậu lại không phải những nguyên tố đó mà rõ ràng là bóng tối vô tận. Nơi đây quả nhiên không có cái thứ năng lực giống cậu. Cũng phải nói bóng tối của cậu khác với bóng tối của phép thuật, khác với bóng tối của ma pháp, nó là một nguồn năng lượng khổng lồ, đáng sợ mà ai cũng phải quỳ gối trước nó. Nó là cậu mà cậu là nó.
<được rồi, cấp độ ở nơi này được chia thành ba nhóm. Nhóm đầu là Nhân Loại Lực được chia thành chín trường cấp độ đó là: Phát Động-Phát Sinh-Khởi Đầu-Vận Hành-Tự Phát-Tướng Lĩnh-Chư Hầu-Vương Giả-Đế Vương. Như năng lực của ta cùng với Ahora đang ở Tự Phát, nghĩa là tuỳ vào cảm xúc của ta có thể khiến nó ổn định hoặc mạnh mẽ hơn. Utony cùng Mona ở cấp độ nhỉnh hơn là Chư Hầu, còn Grade bà ta ở cấp độ Tướng Lĩnh. Song vì ba trường cấp độ đầu là chỉ khi ngươi phát hiện trong cơ thể có năng lực mà tập tành dùng nó không khác nhau là mấy cho nên cả ba cấp đó coi như là một, bởi lẽ năng lượng từ cấp độ một tới ba là chỉ cao hơn một phần trăm>(Ari)
Yami gật đầu, mới chỉ là Nhân Loại Lực mà đã chia cấp độ dài như thế? Phải chăng còn có cả mức thần linh? Con ngươi giựa vào năng lực tu luyện để tiến tới thành thần linh sao? Cơ bản Yami chẳng tin vì nó suy cho cùng cũng chỉ là cấp độ để đo một lượng năng lực của năng lực gia. Mặc dù Yami giết vô số thần tiên, thần linh nhưng so với chúng thì năng lực xếp phải thuộc hàng đẳng cấp khác.
<còn về ngươi, ta nghĩ ngươi đã đứng đầu bảng Nhân Loại Lực rồi>(Ari)
<vì?>(Yami)
<vì ngươi có thể ra lệnh hay áp bức tầng năng lực xuống cơ thể cả hai kẻ, một kẻ Chư Hầu và một kẻ Tướng Lĩnh dễ dàng>(Ari)
<thế nên ngươi đoán mò ta là một Đế Vương?>(Yami)
<không phải đoán mò! Mà là có căn cứ!>(Ari)
Ari trừng mắt nhìn cậu rồi thở dài.
<quả thật ta cũng không ngờ trong một năm mà ngươi đã trở thành một Đế Vương, đứng trên đỉnh cao của Nhân Loại Lực, mà trong khi đó ta phải mất tới ba năm để tiến từ Khởi Đầu đến Tự Phát, nếu muốn như ngươi đến Đế Vương chắc hẳn phải chờ đến hàng chục năm nữa>(Ari)
<vậy ngươi có nghĩ ta đã là mạnh nhất không?>(Yami)
<ngu ngốc! Cuồng ngạo! Ta nói là ba nhóm, ngươi mới ở nhóm thứ nhất, hai nhóm kia không cần nói ngươi cũng biết nó kinh khủng thế nào rồi>(Ari)
<cũng chỉ là một lũ nhạt nhẽo>(Yami)
<ngươi có thể dừng nói nhưng câu ngạo mạn như vậy không?>(Ari)
Ari trừng mắt nhìn cậu, tiện tay đấm nhẹ vào hông cậu. Nhưng cũng như những lần trước, cô chỉ đấm vào một khiên chắn vô hình cứng, chắc vô cùng. Yami vẫn ngồi ở đó, đôi mắt ngắm lại thở dài trong giây lát. Phải rồi, cậu chưua có gì bỏ bụng.
<ta đói rồi>(Yami)
Yami đứng dậy, tính đi vào nhà ăn nhưng bị Ari kéo lại.
<cả bốn kẻ kia đang trong đó>(Ari)
<ngươi sợ?>(Yami)
<ta không có sợ! Một Đế Vương như ngươi coi như rất có sức uy hiếp>(Ari)
<vậy thì lí do gì?>(Yami)
<ta không muốn nhìn thấy chúng>(Ari)
Yami cười nhạt một cái, cứ vậy đứng dậy mà bước đi. Cô gái này lạnh lùng đến đâu thì vẫn chỉ là trẻ con mà thôi. Thiếu quyết đoán.
Thấy Ari không quan tâm gì tới, nàng cũng chỉ biết thở dài, đứng dậy đi theo cậu.
Đi qua dãy hành lang, phòng ăn đã ở trước mặt. Yami thì không sao nhưng khuôn mặt Ari thực sự không muốn vào một chút nào hết. Chỉ khi Yami mở cánh cửa, ở bên trong cả thảy bốn người, hai người đứng, hai người ngồi, khuôn mặt lộ rõ vẻ sợ hãi khi nhìn thấy cậu. Grade tuy sợ nhưng gương mặt của nàng vẫn nghiêm trang lạnh lùng, chí ít là nàng không dám nói gì trước mắt Đế Vương thiếu niên. Ngay cả ăn nàng cũng không dám ăn trước.
<đã ngồi ở bàn sao còn chưa có đồ?>(Yami)
Yami nhìn bàn ăn trống trơn, liế nhẹ mắt sang Grade
<chưa có cậu, chúng tôi chưa dám dùng>(Grade)
<ta là hoàn toàn không có bắt bớ các ngươi, chỉ là các ngươi tự hiểu>(Yami)
Bây giờ, trên bàn đã đủ cao lương mĩ vị được Mona cùng Utony có chút khó khăn bày biện. Chỉ khi cậu đụng đũa, tất cả mới dám dùng, chỉ có Yami là theo phong cách chậm rãi của một thường dân, còn lại đều dĩa và dao cắt. Phong thái giống nhau thật nhiều mà lẫn đó một phong thái khác đối lập. Càng kinh dị hơn nữa, Yami tống vào người một lượng thức ăn thật khủng, Đế Vương nào cũng cắn nuốt đồ ăn như không khí thế này sao?
Grade cũng yên lòng rằng Yami không làm hại đến Orland, cũng yên tâm rằng đối phương không có áp bức mình. Nàng định dùng bừa tiếp thì tiếng chuông điện thoại vang tới, Mona tiến lại đưa di động cho Grade
<đội trưởng? Ngươi có điều gì?>(Grade)
Bên đầu dây bên kia, đích thị là giọng nói trầm trong máy của Hino
<Grade, Hồng Viêm Chi Lam đã bị mất dấu rồi>(?)
<cái gì!>(Grade)
Grade phẫn nộ đập tay xuống bàn nhưng cũng sớm dịu lại khi nhìn sang Yami.
<ngươi nói vậy là sao!? Không phải hai tên Liam và Maron đều bị Hino cho vài tầm ngắm rồi sao!?>(Grade)
<ta không rõ, nhưng cũng không hẳn là mất dấu>(?)
<ý ngươi là sao?>(Grade)
<Hino đã tình nghi một kẻ, hơn nữa theo Hino đoán rằng hắn là một kẻ có lực lượng mạnh, không phải người thường>(?)
<điều đó thì ta cũng biết? Kẻ mà qua mắt được Hino không cần nói cũng biết năng lực cỡ nào>(Grade)
<hơn nữa....Hino còn nói rằng đó là một cậu thiếu niên, tóc đen, mắt đen, tuổi khoảng mười bốn mười lăm>(?)
Cạch!-tiếng cúp máy ngay lập tức của Grade
Đồng tử đỏ lửa của Grade run bần bật, không....không phải chứ? Nàng run run nhìn cái cậu thanh niên qua lời của Hino miêu tả, ở ngay trước mặt nangf đây cũng là một cậu nhóc mười bốn, mười lăm tuổi nhưng nàng không dám buộc tội. Hơn nữa đây cũng không phải người mà có thể đắc tội.
<Yami......cậu....cậu có biết thứ gọi là Hồng Viêm Chi Lam không?>(Grade)
Tất cả mọi người lại một lần nữa kinh ngạc, liếc nhìn về phía Yami đang thưởng thức kia.
<Hồng Viêm Chi Lam?>(Yami)
Yami nhíu mày, việc cậu lấy Hồng Viêm Chi Lam nói ra cũng được thôi? Nhưng nó mang lại cho cậu rất nhiều phiền phức đến khó chịu.
Thấy cái nhíu mày của Yami, Grade không thể nhìn ra được gì? Nhưng nếu biểu hiện của cậu như vậy chắc hẳn không biết? Nhưng thực sự còn có người được miêu tả giống người này đến như vậy sao? Tuy rằng mái tóc Yami có vài sợi bạch kim trên đỉnh nhưng cũng không thể nhìn thấy, hay không để ý.
Nghĩ đến đây nàng xoa xoa thái dương, thực sự kẻ đó là ai? Có thể một người khác hay chính là Đế Vương trước mặt?
Chỉ cần suy tới lúc chạm mắt Đế Vương cấp bậc này thì mới khổ? Đội trưởng quả thật mới tới cấp bậc Tướng Lĩnh, không đáng để Yami bỏ vào mắt.
<rốt cục là ai.....>(Grade)

Đôi mắt nàng liếc tới Yami rồi không khỏi nhắm lại thở dài liên tục. Cuối cùng con gái nàng là tìm được ra từ đâu cậu Đế Vương thiếu niên ngạo mạn này?


<không tìm thấy thông tin của người đó?>(?)
Cậu thanh niên tóc trắng cả kinh.
<thưa đội trưởng là không, với từng ấy chi tiết khuôn mặt, không những không tìm thấy mà con không có bất kì dữ liệu nào có liên quan, không có gì là bị xoá>(Hino)
<nghĩa là cái người ngươi gặp trong quán Bar thực sự là ma?>(?)
<ta không phủ nhận nhưng ta đã từng đụng vào người hắn, không thể có khả năng là ma>(Hino)
Hino nhiu đôi mày thanh tú của nàng, quả thật cái cơ thể cứng nhắc của cậu thiếu niên đó là minh chứng rõ nhất. Hơn nữa là nàng chỉ nghi ngờ, muốn gặp cậu ta để tìm chút thông tin nhưng ai ngờ sự việc lại kéo ra liên tiếp những điều thần bí đến nàng cũng khó hiểu.
<mong rằng cậu thiếu niên mà ngươi nói không liên quan đến Hồn Điện>(?)
<Chỉ mong như vậy>(Hino)
Nàng cũng đã nghĩ đến việc Yami là một kẻ thuộc Hồn Điện nhưng còn một chút nào đó nàng vẫn không tin được. Cuối cùng, cái một chút của nàng cũng được đền đáp lại, cuối cùng cũng có danh tính. Cơ mặt của đội trưởng biến ảo khiến Hino có chút cơ may nào đó tìm ra mạnh mối, cuối cùng, hắn ta quay laptop về phía Hino
<có đúng là thiếu niên này không?>(?)
Hino ồ lên một tiếng. Đó là một cậu thiếu niên tóc bạc, đồng tử cùng màu. Nếu so về khuôn mặt thì thực sự giống.
<quả thực là giống! Nhưng có ba điểm khác biệt trong bức ảnh>(Hino)
<ngươi hãy nói>(?)
<ta đã báo cáo với ngươi rồi. Hắn có mắt và tóc màu đen, hơn nữa khuôn mặt lạnh lùng không biết sắc chứ không rụt rè như người trong hồ sơ này, hơn nữa ở đây có ghi hắn là dân thường không có năng lực? Vậy nếu khi hắn mở cửa bước ra ta phải thấy chứ? Dù gì ta cũng là một Tướng Lĩnh cấp, một dân thường sao thoát khỏi>(Hino)
Thanh niên tóc trắng gật đầu
<tóc có thể nhuộm nhưng mắt không thể nhuộm, dù biết được mặt nhưng thực sự cũng không thể biết người này ở đâu. Hơn nữa......ngươi có thực sự thấy hắn đến gần bọn Liam và Maron?>(?)
<quả....quả thật là không có....>(Hino)
<vậy sao ngươi dám nói rằng đây là kẻ tình nghi? Không tới sao cướp được?>(?)
<ta cũng không rõ.....A! Chỉ là trước lúc ta tiếp cận hắn, hẳn đang có ý định xuống ghế hình như là muốn tới nơi của Liam và Maron>(Hino)
<nhưng lại bị người kéo lại?>(?)
<đúng...đúng vậy>(Hino)
<vậy ta bác bỏ, người này không liên quan!>(?)
<rõ!>(Hino)
Hino thở dài không dám nói gì nữa, nếu không phải cậu thiếu niên là ai kia chứ? Nhưng cảm giác là do cậu thiếu niên kia làm là không sai nhưng không thể tìm kiếm được chứng cứ phù hợp! Người chứ đâu phải thần thánh mà có thể tuỳ tay lấy được thứ mình không chạm được!?
Nhưng.....vì sao khi đó cậu ta lại có hành động tiến về phía hai kẻ kia? Cái hành động đó ai mà khỏi không nghĩ đây là nghi phạm?
<đội trưởng, ngươi có thể tìm xem cậu thiếu niên này còn có anh hay em có tóc đen không?>(Hino)
<ta sẽ liên lạc với đội tìm kiếm, ngươi hãy lui đi>(?)
<rõ>(Hino)
Hino rời khỏi căn phòng làm việc, tức giận
<cái gì chứ! Một thiêu niên mà mình còn không thể tìm ra!?>(Hino)
Hơi thở nàng mỗi lúc một mạnh hơn, đã bắt đầu có những tiếng "hừ hừ"
<ta nhất quết phải tìm thấy ngươi! Thiếu niên bí ẩn>(Hino)


Hiện tại, Yami cơm no bụng liền lập tức đi về phòng tắm rửa rồi vật mình lên giường.
Cậu lôi tùe trong túi ra viên Hồng Viêm Chi Lam đang toả sáng. Những hoa văn hừng hực cháy của lửa cứ nhấp nhô mãi mãi bên trong viên ngọc, điều này hình như kì lạ.
Yami đưa một dòng năng lượng đen đặc vào, nếu qua những thứ khác cậu từng dùng trước đây, nếu không phải có thứ gì khác kích hoạt thì hầu như đều hoàn toàn có thể kích hoạt nó bằng năng lượng.
Yami không sai, sau khi màn đen năng lượng được truyền vào, hình tượng ngọn lửa không còn đứt quãng nữa mà trở lên sống động, đem từ đó một dòng khổng lồ Viêm Hoả đốt cơ thể Yami, ngạc nhiên thay dù cơ thể cậu bọc trong lửa hồng nhưng chăn gối đều là không bị đụng đến. Cái thứ này thực ra chỉ là chút ảo giác què quặt với Yami, cậu nhàn nhạt cười, nhắm mắt lại. Hình ảnh một người trong ngọn lửa mỉm cười quả thật hơi kinh dị.
Tầm mắt cậu rộng mở ngay tức khắc, trước mắt cậu là căn nhà nhỏ với kiến trúc cổ kính, quanh tường nhà được quét sơn trắng sạch sẽ, phía trước là một hàng rào gỗ với cánh cửa bằng trẻ được uốn cong.
Nơi đây nằm ở nơi cũng rất có vẻ đẹp, nhà ở trên một khu cỏ xanh, gió khẽ thôi, những hàng cỏ cứ vậy đung đưa theo.
Yami chưa bước tới vội, đưa đồng tử nhìn tới bộ bàn ghế gỗ được dày công tỉ mỉ đục đẽo cùng người đang ngồi trên đó. Đúng hơn là một cô gái trẻ với khuôn mặt kiều diễm đáng yêu đang ngồi đó đọc sách, mái tóc đen của nàng cứ kiêu ngạo tung bay trong gió thổi. Từng bước Yami tiến tới cũng đủ cho người khác nghe thấy tiếng bước chân nhưng dường như cô gái này đang thả trôi tâm hồn mình vào từng chữ, từng trang sách trắng một.
Vài giây sau, cô mới lật sang trang tiếp theo mà nhẹ nói, giọng thanh thoát như một buổi chiều thu.
<ngươi là ai? Sao lại đến được đây>(Fiona)
<ta là ai không quan trọng, hơn nữa ta cũng không rõ vì sao mình lại ở đây>(Yami)
Bộp!-tiếng cuốn sách dày đóng lại
<ta hỏi ngươi lần nữa, sao ngươi có thể đến được đây?>(Fiona)
<vậy cho ta hỏi? Nơi đây là đâu?>(Yami)
Cô nàng kia nhìn Yami không khỏi chứa đầy sự cẩn trọng.
<Cung điện của vua Bizion, hoàng thành Mathenos>(Fiona)
Yami nhàn nhạt cười, hoá ra đây là khuôn viên của cung điện vua Bizion, cũng là nơi Maron đoạt được Hồng Viêm Chi Lam từ tay một đoàn khảo cổ. Nhưng có điều, nơi đây không phải là phế tích cung điện nữa mà là một thành phần của cung điện luôn, hoá ra nơi đây có một khu vực đẹp đến như vậy.
<còn ngươi!? Không phải là một tên đạo tặc?>(Fiona)
Một dòng năng lượng ánh quang thuần khuyết chảy ra từ cơ thể của nàng, rất có sức uy hiếp, mạnh mẽ như một núi lửa đang tuôn trào ra vậy. Nhưng đối với Yami, đây cũng vẫn chỉ là cỏ rác mà thôi. Ánh mắt đen hồn loạn của Yami vẫn trầm ổn, cơ thể không di chuyển, chỉ đứng đó đút tay túi quần.
<thôi đi Fiona>(Monlight)
Một người phụ nữ bước ra từ cánh cửa ngôi nhà, nhanh chóng chỉ một ngón tay phá vỡ dòng năng lượng của Fiona. Nàng ta liếc về phía Yami, miệng mỉm cười cực kì quyến rũ
<cậu nhóc? Nơi đây không phải là nơi người thường có thể vượt qua? Nói đi, cậu là ai?>(Monlight)
Monica nói không sai? Nơi đây nằm ở một góc rộng lớn trong cung điện của Bizion, hắn trị vì nơi này đồng thời cũng có được năng lực điên đảo trời đất, đối với con gái và vợ hắn đang quyết tâm nghiên cứu một dòng năng lượng mới thì đã lập ra đầy đủ mọi cạm bẫy tâm linh, cạm bẫy ma pháp ở nơi này, dù là binh lính cũng không dám đến gần.
<hay ngươi là một kẻ thuộc Hồn Điện?>(Monlight)
<Hồn Điện? Chúng không đáng để ta coi vào mắt>(Yami)
Monica khó hiểu nhưng chỉ khi nàng nhìn về một Hồng Viêm Chi Lam khác đang ở trong tay Yami ngoài cái của chồng nàng, một sự kiện lập tức loé lên trong đầu.
<hoá ra là thế, người trẻ tuổi, ngươi là đến từ tương lai>(Monlight)
<xem ra cũng có kẻ đoán được>(Yami)
Yami vuốt nhẹ tóc
<nhưng các ngươi hiện tại chỉ là hồn ảnh có nhận thức ở một thời điểm, thời điểm ta kết nối đến đây cũng đã hết>(Yami)
<đợi đã!>(Fiona)
Nàng ta kích động đứng dậy, muốn chạy nhanh tới Yami đang dần tan biến nhưng đã không kịp, nàng ta chỉ kịp nói
<hãy cầm lấy vật này, nếu ngươi có thể tìm thấy bốn viên ngọc khác ngoài Hồng Viêm Chi Lam, hãy nhắn gửi tới ta trong tương lai!>(Fiona)
Yami từ xa bắt lấy một chiếc chìa khoá nửa thân bằng vàng đặc, nửa thân bằng ngọc thạch nhiều màu, rồi tan biến vào hư vô. Không phải một chút gì đó khiến Monlight và con nàng là Fiona cảm thấy rằng, cậu nhóc đó năng lực còn hơn cả Bizion.


Yami lại mở mắt lần nữa, hiện tại cậu là đang nằm trên giường, trên tay vẫn đang cầm chiếc chìa khoá kia. Yami cất vào túi, việc vừa rồi là xuyên lại một chút thời điểm quá khứ ở bốn trăm năm trước trong khu vực cung điện của Bizion. Nếu vó thể đưa cho Yami thứ này, chắc chẳn cô gái tóc đen kia vẫn còn sống, hoặc con cháu của nàng.
<đã sáng rồi?>(Yami)
Yami vén màn cửa, thực sự đã có ánh bình minh trải vào mắt cậu, một vài phút cũng tính là vài tiếng sao?
Cậu bẻ cổ rắc một cái, dù gì cũng sắp gặp phụ huynh của con nhóc tên Rene kia, hôm nay cậu đến trường sớm hơn một chút. Vốn dĩ đến đó để xem chúng làm gì? Cậu tuyệt nhiên không mang theo sách vở hay mặc đồng phục, khoác theo bộ đồ đem toàn thân mà nhảy ra khỏi cửa sổ.
Chỉ mất vài giây, thân ảnh cậu đã đứng trước trường học không có một bóng người hiện tại còn đến mười lăm phút nữa mới có học sinh tới. Mà phụ huynh đến để khiển trách, đe doạ hiệu trưởng chắc chắn vào thời gian khoảng này.
Cậu từng bước đi trên hành lang u tối trống vắng, dẫn đến một căn phòng, từ ngoài, Yami có thể nghe thấy tiếng trách mắng vô cùng to, có cả giọng đàn ông lần phụ nữ.
Yami trào phúng, chưa gì đã đến thông báo với hiệu trưởng về việc đuổi học rồi? Lại còn muốn không cho cậu một chút đất sống ở đây nữa? Việc này để xem chúng có cái gan không đã.
Uỳnh!
Cánh cửa bị đạp ra khiến người đàn ông và một người phụ nữ ăn mặc đồ hiệu bất ngờ nhìn ra. Ai ngờ Yami sẽ đến vào thời điểm này, riêng khuôn mặt của hiệu trưởng và Rene tím tái lại, vì biết kẻ đứng ở cửa là ai? Ai ngờ không biết sợ mà còn nghênh ngang tiến vào.
<cha! Hắn là kẻ đã đánh con>(Rene)
Rene chỉ tay vào Yami, giọng nói sợ hãi, đã phần là giả tạo.
<là mày sao? Cũng có bản lĩnh, biết người bị mình đánh là ai cũng không buông thả>(Nost)
Hắn ta mặc vest thật sang trọng nhưng khi biết kẻ đánh vỡ mặt con mình là ai cũng không cần biết đúng, biết sai liền đổ hết tội lỗi lên đầu Yami.
Ngài Nost, xin ngài hãy bình tĩnh>(hiệu trưởng)
Rồi lão quay sang Yami, tức tối
<Còn trò! Mau cúi đầu xin lỗi>(hiệu trưởng)
Hắn tiến tới chỉ Yami, cứ tưởng cậu sẽ ngoan ngoã làm theo, ai ngờ, hắn cứng mặt.
<vì sao?>(Yami)
<còn vì sao nữa!? Trò đánh người ta, bây giờ lại hỏi vì sao!?>(Hiệu trưởng)
Tên hiệu trưởng ròng ròng mồ hôi hột, sợ hãi liếc sang người đàn ông đang lườm mình
<Nực cười? Con nhóc kia dẫn người đến hòng đánh ta? Ngươi bảo ta không được đánh lại>(Yami)
Yami nhàn nhạt nói, tay chỉ về mặt Rene, khinh thường nói.
<không biết thức thời! Đã cho ngươi mặt mũi mà con không muốn>(Hiệu trưởng)
Hắn vừa nói, một đạp của Yami khiến hắn chống vó bay đi, kêu lên như lợn bị chọc tiết mà đâm rầm vào bàn làm việc. Kết quả là lão bất tỉnh, thêm với cả bàn đứt nửa ra.
Nost trợn mắt, năng lực này.....không phải là như hắn?
<ngươi là năng lực gia?>(Nost)
<chẳng lẽ.....người đứng đầu một trong năm thị tộc cũng là?>(Yami)
Yami trào phúng, miệng nhếch lên đầy khiêu khích.
<chỉ là một kẻ Tướng Lĩnh? Mà dám đứng đây to tiếng với ta sao!?>(Yami)
Vụt!
Yami đến trước mặt Nost, tặng cho hắn một đấm vào bụng, cách ra đòn nhìn trông thật đơn giản nhưng tốc độ mắt thường khó mà nhìn thấy. Nost ngu người không hiểu chuyện gì xảy ra đã bị ập người vào bờ tương, in lún cơ thể vào đó. Đồng thời miệng hắn nhả ra một ngụm máu tươi, đồng nghĩa với việc hắn đã bị áp đảo bởi một đấm.
<Đế....Đế Vương....>(Nost)
Nost tái mặt, một đấm khiến một Tướng Lĩnh như hắn muốn chết đi sống lại, quả thật việc này thực sự cân nhắc. Ban nãy đòn đánh tựa như nhẹ tay, nếu thực sự một đấm của Đế Vương, hắn cũng không còn sức để mà nói.

<chống lại Đế Vương không phải là điều khôn ngoan>(Yami)
Yami chưa dừng lại, tiến tới nhấc cổ Nost lên, ném hắn về phía cửa. Nost loạng choạng, cơ thể run rẩy. Áp lực khi đứng trước một kẻ tưởng như dân thường nhưng không phải khiến cho hắn có khuôn mặt thật thê thảm, mắt hắn như muốn cụp xuống để ngất đi nhưng hắn cứ cố mở ra. Chân tay thì run rẩy, một tay ôm bụng, một tay thì buông thõng chỉ là không có nước để hắn cong đít mà chạy. Hắn rõ ràng ra là một kẻ đứng đầu gia tộc, bỏ chạy là nhục nhã nhưng hiện tại chịu thua cũng nhục nhã không kém, hơn nữa nếu so thực lực của kẻ trước mắt với mình thì đúng là sỉ nhục! Hắn thiếu niên mười bốn mười lăm đã Đế Vương cấp bậc đứng đầu Nhân Loại Lực, còn Nost mãi cũng chỉ vòng vo ở cấp bậc Tướng Lĩnh, không thể nhích thêm chút nào.
<ư!>(Nost)
Cánh tay của hắn bị xuyên thủng một lỗ, máu văng ra tung toé, xương bị đột ngột cắt đứt, không thểm không thảm.
<ta nói rồi? Vì sao ta phải xin lỗi nó?>(Yami)
<xin....xin cậu tha mạng.....chúng tôi chỉ là quá bực tức nên mới....>()
Vợ hắn lạnh người, lên tiếng giải vây cho người chông đang dần thảm bại kia. Miệng Nost vừa nói ra hai từ Đế Vương, nàng đã hiểu rằng kẻ trước mắt động tới chỉ có chết.
Nhưng Yami như không quan tâm đến lời nói đó, cậu quay nửa mặt lại, liếc nhìn vợ Nost bằng ánh mắt cuồng bạo, sâu thẳm. Nàng ta được một phen tim như muốn bùng nổ, quỳ xuống ngay tại chỗ.
Chỉ còn mỗi Rene còn có thể đứng nhưng lại là đứng giựa lưng vào tường. Kẻ này là kẻ nàng từng bắt nạt motij năm trước sao? Rene không phải năng lực gia nhưng dòng họ có rất nhiều, nàng hiểu thế nào gọi là Đế Vương, thế nào gọi là đứng đầu Nhân Loại Lực, vốn tưởng rằng bước đến Đế Vương chỉ trong mơ mới có, ai ngờ lại đứng trước mặt nàng hôm đó, không chết là quá may mắn.
Yami xoè bàn tay của mình ra, lập tức một con rắn màu tím từ khắc ẩn chui ra, đem nhập vào cơ thể Rene. Nàng ta cuống cuồng, không còn giữ được mình thì cởi từng khuy áo ra. Quả nhiên trên bộ ngực trắng tuyết phía gần cổ của nàng đã xuất hiện nguyên hình một hình xăn rắn màu tím. Nhìn qua, nó đang phát ra năng lượng tà ác thật ghê gớm.
<chỉ cần ngươi có ý gì với ta, nó sẽ từ từ giết chết ngươi>(Yami)
<ngươi!>(Rene)
Cạch!
Một vết nứt đổ vỡ màu tím đang xèn xẹt nổ sức mạnh ăn lên tới má nàng, tim gan nàng hiện tại bị nó cắn xé đau đớn vô cùng, lăn lộn một lúc, những cái vết đổ vỡ trên khuôn mặt lại thu vào hình con rắn ở ngực.
Nost thì khác, hắn đã biết thiếu niên Đế Vương này không tha nhưng lại không muốn giết làm cho bẩn tay, con mình không chết là quá may mắn, hắn chỉ có thể thâm tâm thở nhẹ một cái.
Yami trào phúng nhàn nhạt cười, bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, trước lúc còn nói
<ta muốn nghỉ vài ngày, người hãy báo với con lợn què đằng kia>(Yami)
<tôi biết....>(Nost)
Yami quay lưng đi thẳng, không phải là đi mà tấm lừng dần khuất dạng vào trong bóng tối của hành lang heo hút. Đến giờ Nost, cùng vợ con ông ta mỗi người đều chưa thoát khỏi kinh hoàng, hoang mang. Đế Vương ư? Nếu không phải hắn coi rẻ mạng sống thì đã giết lần lượt từng người rồi. Yami không làm nhưng đồng tử quả nhiên thể hiện khiến người khác nghĩ là cậu dám làm và cậu cũng có thể làm như vậy, hầu như đều không khoan nhượng một kẻ nào.



<Yami, ngươi dậy chưa?>(Ari)
<có việc?>(Yami)
<ngươi còn không đến trường?>(Ari)
<đến làm gì chứ? Không phải là nghỉ học ba ngày hay sao?>(Yami)
<ba ngày? Sao ta chưa nghe ngươi nói?>(Ari)
Ari mở cửa phòng ra, thấy Yami đang điềm nhiên ngồi trên giường cắn một quả táo, nhàn nhạt đưa mắt về phía Ari.
<ngươi đâu có ở trong phòng mà nghe thấy?>(Yami)
Yami không thèm liếc Ari lấy một cái, vẫn tiếp tục nhẹ nhai miếng táo.
<ngươi thì giỏi rồi, vậy mấy ngày này ngươi ở nhà đi, tránh ra ngoài nhiều>(Ari)
Ari thở dài, quay lưng đi
<với nếu tiền tiêu hết hãy nói với ta>(Ari)
<được>(Yami)
Ari nói rồi cùng khuất dạng, Yami cùng rời phòng mà bước xuống phòng ăn. Cơ bản ban ngày trong nàh không có ai. Grade và Utony thực lực cao thì đi điều tra về vụ mất tích Hồng Viêm Chi Lam, Ahora bị mẹ lôi đi học, Ari cũng phải tới trường. Trong nhà chỉ còn Yami và Mona đang đứng sẵn ở bếp.
<Yami-sama, ngài muốn dùng gì?>(Mona)
Không còn coi thường như hôm qua. Hiện tại trong đôi mắt nàng lộ rõ sự sùng bái, một điều cũng không dám tỏ ý định trước cậu thiếu niên thấp hơn mình một cái đầu kia.
<gì cũng được, nhanh thôi>(Yami)
<vâng>(Mona)
Yami đợi một chút đã có đồ dọn ra, cậu cũng xử lí nhanh chóng rồi đứng dậy ra khỏi nhà.
Hôm nay dự định sẽ đi đâu đó, cậu sẽ muốn đi đến khu trung tâm thương mại lớn nhất ở đây, tìm xem còn có những thứ gì mang năng lực tựa như Hồng Viêm Chi Lam. Theo như cô gái tóc vàng thi còn bốn thứ nữa mang năng lực tựa như vậy. Nơi gần tìm trước tiếp nơi xa, cứ đến đó, tiệm đá quý, bảo thạch không phải quá nhiều sao?
Yami cứ vậy tiến đi, càng một lúc gần trung tâm, nơi đây càng đông đúc người, tựa hồ còn có thể thấy những học sinh khác, trường khác. Quả thật là một nơi mua sắm sầm uất, nhưng có một vấn đề rằng Yami không phải kẻ thích ồn ào, ngột ngạt nhưng trong nhà cũng quả thật chán nản, đành chấp nhận mà đi vậy.
Bước vào trong toà nhà trọc trời kia, Yami bắt đầu tìm kiếm. Hiện tại nơi này dao động năng lượng từ ngọc không nhiều, chỉ là chút ít còn dư sót lại, sớm muộn cũng tiêu biến. Nói không ngoa phải gọi là phế vật. Yami đến một cửa hàng, đứng ngoài cậu có thể thấy một khối tứ giác mang nhiều màu khác nhau, giá tiền phải gọi là lên trời nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đá tầm thường, có kẻ ngu mới đi mua nó. Cậu rời mắt, lại tiếp tục tiến bước đi, tiến về phía những gian hàng khác.
<quả thật cả nơi này không đó đến một thứ như vậy>(Yami)
Hầu đều đều không phải thứ gì quá đặc biệt, phế phẩm hết một lượt hơn một trăm dãy hàng ngọc, đá quý cậu đi qua. Hiện tại nơi cậu đang đứng là tầng cao nhất của toà nhà, chỉ là vừa mới đi lên vì đã chán, cũng nên uống chút gì đó.
Yami gọi ra một cốc nước cam lần nữa, nhẹ uống một cái, quả thật nơi gần là không có cổ ngọc như Hồng Viêm Chi Lam, tất cả đều chỉ là những đốm tụ họp lại mà thành. Chỉ mới vài phút trước mắt cậu đều nhìn thấy nhưng viên ngọc chẳng đâu vào đâu, vậy nên trong đây coi như hết việc. Lại nhấp một ngụm nữa, Yami khẽ thở dài, khuôn mặt vô cảm mang lại sự chán nản cho mọi người vô cùng.
Chợt Yami để ý tới bóng dáng một người mặc quân phục, là nữ đang bước ra từ thang máy, theo sau nàng là một cặp đôi một nam một nữ, nữ lạnh lùng và sắt đá, nam thì bảnh bao mà thời thượng ăn mặc. Nàng ta đưa mặt liếc qua nơi Yami ngồi rồi đôi mày thanh thoát sớm nheo lại, lập tức quay nhanh về phía nàng mới nhìn được. Quả nhiên là người nàng gặp tối hôm qua, bộ đồ đen và cốc nước cam là điểm nổi bật nhất nàng nghĩ đến.
Người thấy ta mà ta cũng thấy người, hiện tại cứ ngồi một chỗ đã, không biết cô nàng đặc công tối hôm qua định làm gì cậu.
Yami như không để ý, lại nhấp thêm một ngụm nước cam, liếc mắt ra phía cửa kính nhìn xuống cảnh vật bên dưới.
Hino bên kia quả thực vui mừng như vớ phải vàng, cái gì chứ? Cho dù là mười bốn tuổi nàng cũng sẽ làm cho khai ra bằng được!
Hai người kia cảm thấy Hino có gì đó hứng thú khi nhìn về cậu thiếu niên đồ đen kia, một người tiến lên
<Hino đặc cảnh, ngươi với cậu nhóc kia có vấn đề gì sao?>(Fasha)
Cô gái tóc trắng nói, đôi mày có chút nhướng về phía Yami đang ngồi.
<hai người không biết rồi? Cậu ta là kẻ bị tình nghi nhiều nhất trong vụ Hồng Viêm Chi Lam bị đánh cắp>(Hino)
<là kẻ đã rời đi mà cô không phát hiện được?>(Resn)
Hắn ta không khỏi khó hiểu? Dù nhìn thế nào đối phương cũng chỉ là một tên nhóc mặt mũi non choẹt, không có lý do gì mà có thể mang năng lực vượt qua đẳng cấp của Hino.
<đúng, dù đội trưởng đã nói là bác bỏ nhưng ta nghĩ chúng ta nên hỏi vài câu>(Hino)
<nếu ngươi nói vậy, ta cũng không ý kiến>(Fasha)
<ta cũng muốn xem, rốt cục là thật hay giả>(Resn)
Hắn ta kéo cặp kính xuống, hắn còn không được Hino đánh giá cao, chẳng lẽ hắn còn không bằng một thằng nhóc? Nếu sai thì tốt, còn đúng thì thật đáng ghét!
Cả ba bước đến, Yami vẫn không quay lại, vờ như mình không nghe thấy
<lại gặp nhau rồi, nhóc tóc đen>(Hino)
Yami chầm chậm quay người, quả thật cũng chỉ biết thở dài vì gặp cái vỏ phiền phức này.
<chúng ta có mấy điều muốn hỏi, ngồi đây được không?>(Hino)
Hino nở nụ cười quyến rũ, hướng về phía Yami
<không>(Yami)
Nụ cười của Hino cứng lại, không ngờ là thật sự vô cảm.
<vì?>(Hino)
Yami nhìn hai người phía sau, nhàn nhạt cười
<vì các ngươi là quân cảnh, đặc công? Có lẽ>(Yami)
Ánh mắt của cả ba thực sự chết lặng, nếu là vì Hino vì nàng có mặc quân phục thì còn có thể hiểu, nhưng hai người kia trông thật giống dân thượng lưu, thế nào cũng không thể nhìn ra nhưng cậu nhóc này lại có thể. Đến đây trong lòng cả ba không khỏi đề phòng.
<cút>(Yami)
Yami nhếch mép, hướng ánh nhìn đầy cuồng ngạo của mình về ba người kia, đuổi ngay tắp tự. Resn mặt nổi cầy gân xanh. Đến cả người của thị tộc còn không dám ăn nói với đặc công như vậy.
<này nhóc con, ăn nói cũng phải biết chút lễ phép>(Resn)
<lễ phép? Ranh con>(Yami)
Yami mỉa một cái rồi tiếp tục uống nước.
<mày!>(Resn)
Resn tính tình vốn nóng như than hồng, không thể chịu nổi sự mỉa mai, có định xông đến đánh người nhưng thật không may cho hắn là Fasha đã dùng ánh mắt như giết người mà liếc, hắn cũng tắt ngủm luôn cái ngọn lửa thù hắn kia đi. Không cần nói, Fasha là kẻ có năng lực nhất trong nhóm, không ai dám phản lại, nàng ta là cấp bậc Chư Hầu.
<cậu thiếu niên trẻ tuổi này.....>(Fasha)
<cút, ta không nói đến điều thứ hai>(Yami)
Yami không đợi bàn tay của Fasha chạm đến vai, lập tức lên tiếng đuổi lần nữa, chỉ có điều lần này, sát khí nhắm thẳng vào cơ thể của Fasha.
Nàng bỗng khựng lại, nguyên nhân như trên. Một chút sát khí của Yami khiến nàng cảm thấy ớn lạnh cả thân thể, đồng tử không khỏi rung lên tưng đợt đầy kinh hãi. Đây là cái thứ sát khí kinh dị gì? Ngay cả nàng bao năm trên chiến trường còn không có thứ thế này.....quả nhiên thiếu niên này không đơn giản chỉ là một thiếu niên bình thường.
Cảm thấy thật khó chịu, Resn cứ thấy Fasha và Yami cứ nhìn nhau không thôi, trong lòng không khỏi dâng lên ghen tức. Vì cái gì mà hai nữ nhân xinh đẹp thế này lại để ý tới một thằng nhóc con? Hắn là đang quá phẫn nộ.
Bụp!
Hắn chưa kíp nhìn lại đã bị một đấm của Yami bay thẳng vào mặt, cơ thể tự nhiên mất sức bay đi thật thể thảm, đập nát cái bàn gần đó.
<ta không thích có chó sủa bậy>(Yami)
Gạt cơ thể đang bất động vì bất ngờ của Fasha sang một bên, Yami tiến tới, chân nhấc lên đá một cái vào bắp tay Resn khiến hắn đau đớn tột cùng, kêu thết vang vọng. Mọi người xung quanh thấy đánh nhau cũng không dám can dự, chi sợ can vào rồi thì thân cũng bị nếm thử vài đấm. Hơn nữa một đấm mà khiến người bay xa thế kia quả thật họ không dám đụng đến.
<ban nãy là muốn xông lên đánh ta?>(Yami)
Rắc
Tiếng đầu gối của một con người bị giẫm nát, bẻ oặt đi, Rens càng lúc lại càng hét lên dữ tợn hơn, không dám nghĩ thiếu niên trẻ tuổi lại có thể ác độc đến thế này. Cũng nghĩ đến đối phương có thể một đấm làm mất năng lực của một Tướng Lĩnh như hắn thì không khỏi run rẩy, chẳng lẽ cũng là Chư Hầu? Không! Có lẽ là Vương Giả......hoặc....không thể nào!
Yami thấy hắn cũng sắp đái ra quần thì quay lưng bỏ đi, tốc độ đi bộ không để cho Hino kịp đụng tới người, thoáng chốc đã tiến vào thang máy mà đi xuống
<đợi đã! Thứ đó là do ngươi lấy!>(Hino)
Hino vừa nói vừa tự khẳng định. Năng lực thế này.....kể cả nàng cũng không ngờ tới, có lẽ là Chư Hầu giống Fasha.
Nhưng cô gái tóc trắng tên Fasha lại nghĩ khác.....nàng run rẩy nhưng cũng sớm tĩnh lại tâm mình, thều thào nói
<là một....Đế Vương.....>(Fasha)
Quả nhiên Hino còn đánh giá thấp Yami vài lần, cũng là còn khinh thường thực lực của cậu chán!
Yami đi đến tầng dưới, nếu không phải cậu khinh thường bẩn chân tay thì cái tên đầu vàng kia đã chết rồi. Yami hiện tại ngâp một cái, rất muốn trở về nhà để ngủ. Nhưng cứ như một điều gì bị sắp đặt sẵn. Yami đi qua hai người, một là Alisa và Flora, có vẻ như không nhận ra cậu, những sợi tóc bạc của Yami đã bị hoá đen hết, với lần đó với lần trước nữa cứu Alisa, cậu không hề lộ mặt, giọng nói nếu muốn phán đoán cũng rất khó.
Yami thở dài, hôm nay đi đã không thu thập được gì mà lại còn gặp gỡ toàn "người quen".
Bộp!
Một cơ thể va vào người cậu, lập tức ngã xuống, cái gì đây? Cái này là không làm gì nhưng phiền phức cứ rước vào thân.
<không có mắt sao! Không thấy tiểu thư ta đang vội!?>(Lariana)
Cô nàn tóc đỏ mạnh mẽ kêu lên, có một việc Yami không ngờ
<Lariana, có chuyện gì vậy?>(Alisa)
Mấy cái con người này lại có thể quen nhau. Trái Đất đúng rất tròn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương