Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ
-
C80: Bế công chúa
Ngày thứ bảy hôm đó, huấn luyện viên Vương tổ chức cho một số thành viên của đội tennis ở lại trường để làm bài kiểm tra vận động.
Nghe đâu, tình trạng không được nghỉ vào cuối tuần sẽ kéo dài. Suy cho cùng thì sắp xếp thi đấu cũng không giống như trường thể thao chuyên nghiệp, bọn họ còn phải học văn hóa vào buổi sáng nữa.
Cuộc thi này sẽ tiến hành hai ngày, thứ bảy là cho lớp mười một còn chủ nhật là lớp mười.
Tương tự như hít đất và kéo xà hay những hạng mục như chạy nước rút, cần phải có hơn ba phút để nghỉ ngơi.
Giống thi trắc nghiệm, sẽ có 3 cơ hội để thách thức kỷ lục tốt nhất
Chỉ có huấn luyện viên Vương và Tô An Di là hai người sẽ thống kê thành tích, cho nên chuyện tiến hành phân nhóm cũng khá là dễ làm.
Điều khiến bọn họ không ngờ là có một ngày Âu Dương Cách cũng tới.
Hầu Mạch còn tưởng do hồi thứ sáu gây chuyện, ít nhất còn có thể tránh Âu Dương Cách đến ngày thứ hai nào ngờ mới thứ bảy thì Âu Dương Cách đã tới. Mang thù với thầy chủ nhiệm đúng là khiến cho người ta đau cả đầu.
Âu Dương Cách tới không gây phiền hà gì, chỉ trò chuyện với huấn luyện viên Vuowg một lúc, không đề cập đến những chuyện khác, giúp huấn luyện viên Vương chuẩn bị cuộc thi, dáng vẻ giống như là chuẩn bị tính sổ tới nơi.
Bài thi cho hạng mục đầu tiên là hít đất.
Học sinh hít đất có tiêu chuẩn rất nghiêm khắc, cánh tay cần tạo góc 90 độ. Huấn luyện viên Vương sẽ bỏ một đồ gì đó phía dưới người vận động viên, lúc xuống ngực phải chạm vào vật đó mới có thể đẩy lên, hoàn thành một chuỗi động tác vậy mới được tính là một cái chống đẩy tiêu chuẩn.
Nội dung thi là cứ lặp lại việc chống đẩy hít đất, mỗi lần lên phải dừng giữ tầm ba giây rồi mới xuống lại, thời gian không giới hạn, làm được bao nhiêu thì làm, khi nào không chịu nổi nữa thì thôi.
Cuộc kiểm tra này có thể xem được lực trên hai tay và sức chịu đựng của vận động viên.
Đối với Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc thì cái này chỉ như đánh bền và để họ tiêu hao thời gian mà thôi.
Tùy Hầu Ngọc còn có một kiểu suy nghĩ ganh đua nên dù là cuộc thi này cũng không muốn thua người khác, thế là cứ cắn răng kiên trì. Mái tóc quăn khi lắc lư còn có giọt mồ hôi nhỏ xuống, gương mặt đã hơi đỏ lên nhưng trong ánh mắt vẫn đầy nét quật cường.
Lúc Hầu Mạch chống xong cũng mồ hôi cả trán, mạch máu trên tay nổi lên trên cánh tay trắng nõn của hắn một cách rất rõ ràng.
Đặng Diệc Hành cũng lầm bầm: “Hơn năm trăm rồi, đây mà là thi hả, tổn hao sinh mệnh thì đúng hơn á.”
Nhiễm Thuật cũng hơi lo lắng, nhỏ giọng nói với Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc Ca, cậu đừng hơn thua với Hầu Mạch nữa, cậu lượng sức đi mà.”
Tùy Hầu Ngọc còn có sức mà “Ừ” một tiếng.
Người bình thường chống đẩy được ba mươi cái đã coi là ổn rồi. Ai mà luyện tập cơ thể lâu dài thì một lần cũng được 100 cái. Nhưng mà nhiều thế này thì đúng là hơi lố.
Bởi vì tình huống đặc thù của Tùy Hầu Ngọc nên cậu sẽ không thấy mệt.
Còn Hầu Mạch thì do luyện tập lâu rồi, còn thêm sức chịu đựng kinh người của thiếu niên nên mới không thua được.
Cuối cùng Tùy Hầu Ngọc kiên trì làm được 874 cái.
Hầu Mạch kiên trì đến 900 cái thì ngừng, giống như là muốn tích góp số nguyên và nhiều hơn Tùy Hầu Ngọc vài cái.
Tùy Hầu Ngọc làm xong đến lúc nghỉ ngơi thì cảm thấy cánh tay mình hơi run rẩy, nên nắm tay thả ra mấy lần.
Hầu Mạch thở ra cả khói, đi tới dùng khăn mặt trùm lấy cánh tay Tùy Hầu Ngọc, cách khăn mặt giúp Tùy Hầu Ngọc xoa xoa tay rồi mới nói: “Sắp tới còn kéo xà nữa, nếu cậu cứ như vậy là sẽ tàn cánh tay luôn đấy, mai đừng ráng sức vậy nữa nha.”
“Tôi nghe nói lần trước cậu làm được hơn 500 cái, sao lần này liều mạng quá vậy?” Tùy Hầu Ngọc nhìn về phía Hầu Mạch.
“Lần trước không có đồ ngốc nào đấu với tôi cả, tôi muốn làm bao nhiêu thì làm thôi.” Hầu Mạch cười cười trả lời.
Từ khi Hầu Mạch bắt đầu thích Tùy Hầu Ngọc thì đã âm thầm có một thứ tự giác: Hắn có thể nhường Tùy Hầu Ngọc, nhưng có một số phương diện không thể thua cậu được, nếu không thì mất mặt lắm.
Vừa rồi là hắn ghiền quá nên chấp hết, nghĩ đến chuyện sức khỏe thắng được Tùy Hầu Ngọc nên nửa đoạn sau chỉ đơn giản cắn răng mà hít đất. Coi như luyện tập đã nhiều năm, luyện tennis không biết bao nhiêu lần nhưng về hít đất thì không luyện tập nhiều lắm.
Lúc này đến lượt Nhiễm Thuật, cậu ta đứng dậy đi tới, sau khi chuẩn bị tư thế xong thì bắt đầu động viên bản thân mình: “Nhiễm Thuật ngon giai giỏi nhất!”
Và bắt đầu chống đẩy hít đất.
Tùy Hầu Ngọc nhìn cái dáng vẻ cố gắng hít lấy hít để của Nhiễm Thuật, ánh mắt giống như một người cha hiền lành đang nhìn đứa con ngốc.
Nhiễm Thuật làm được 13 cái là gãy, đứng lên rồi chỉ vào cái nệm nói: “Tớ, tớ tiến bộ rồi đó! Trước làm không được 10 cái đâu!”
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, hai tên bạn thân này lệch hơi nhiều rồi thì phải nhỉ?
Huấn luyện viên Vương vứt sổ ghi chép sang một bên: “Đừng nói là học sinh thể dục, em mà thi với học sinh bình thường thì còn thua cả đấy.”
Đặng Diệc Hành cũng đi theo hỏi: “Bình thường cậu không chống lại hành động của Tommas hả, sao không hít được vậy?”
Nhiễm Thuật bày vẻ mặt đau khổ trả lời: “Mệt lắm…”
Huấn luyện viên Vương còn không ghi chép lại cho Nhiễm Thuật mà nói: “Chờ lát nữa làm lại.”
“Dạ…” Nhiễm Thuật đứng dậy đi về, trên đường đi còn hỏi Đặng Diệc Hành: “Được bao nhiêu cái mới buông tha cho tôi vậy?”
“Bọn tôi là phải tầm 60 cái, lúc thi có khi ít hơn 100, học sinh của lớp quốc tế muốn đi du học cũng ko như cậu.”
Quyết tâm của Nhiễm Thuật bừng bừng lên, hỏi: “Tôi làm 50 cái được không?”
“Thì cậu thử đi?”
Nhiễm Thuật hít một cái thật sau rồi lẳng lặng ngồi một bên đợi.
Vẻ mặt cậu ta đau khổ thảm thương nhìn những người khác thi, đột nhiên bắt gặp Tang Hiến hít đất cảm thấy sao mà có chút sắc tình.
Thế là nhích tới hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Cậu thấy, có thấy cậu ta…lúc hít đất có hơi ấy ấy không.”
Tùy Hầu Ngọc nhìn lướt qua rồi hỏi: “Ấy ấy gì?”
“Là cứ bị dâm dâm ớn ớn ấy.”
Tùy Hầu Ngọc cảm thấy quái lạ: “Thì hít đất phải dầu nhờn mồ hôi đồ thôi, cậu bị mỡ heo dính vào mắt hả?”
Nhiễm Thuật thấy em bé thuần khiết Tùy Hầu Ngọc này chẳng hiểu ý cậu gì cả.
Cậu lại nhìn Tang Hiến một chút, không hiểu sao cái cổ run lên, đột nhiên cảm giác giống như mấy cái tiểu thuyết mình hay xem.
Hít đất thôi mà cũng dâm như vậy, hormone của tên này tích tụ đến vậy cơ à?
Cuối cùng Nhiễm Thuật vẫn không chịu thua, hít tổng cộng được 67 cái, sau khi làm xong còn lắp bắp khoe khoang với tùy Hầu Ngọc một hồi lâu, giống như là mình mới nghiên cứu ra phi thuyền vũ trụ vậy.
Về mặt nội tâm thì hẳn có nhiều người còn không bằng Nhiễm Thuật.
Lên xà và plank được sắp xếp thi vào buổi chiều nên bây giờ họ có thể thư giãn.
Sau này thi còn có cả: Nhảy xa, nhảy xa ba bước, nhảy thẳng đứng, chạy 30m và chạy 60m.
Trong đó hai người có số điểm thi cao trong lần thứ nhất là Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch, hắn còn cố ý kéo hai người họ sang để làm mẫu.
Để tiện cho việc thi cử thì lúc này Hầu Mạch mặc một cái áo ngắn tay, quần đùi thể thao, cả quá trình làm mẫu Tùy Hầu Ngọc chỉ để ý đến đôi chân hết chạy rồi nhảy của Hầu Mạch, còn kiềm lòng không được phải nhướng mày lên.
Dường như Nhiễm Thuật cũng chú ý cái mà cậu đang nhìn: “Ối chân gì mà trắng thế….”
Tùy Hầu Ngọc nghe xong lập tức phì cười, rõ là cậu cũng đang để ý, khó mà hai người lại nhất trí đến như vậy.
Vốn Hầu Mạch còn đang rất chăm chú, kết quả vừa nghe xong thì quay đầu bước đi, gọi Đặng Diệc Hành đến làm mẫu cho họ.
Lúc quay về thì Hầu Mạch đã đổi sang cái quần dài, tỏ vẻ như không có việc gì đứng sang một bên nhìn Đặng Diệc Hành làm mẫu, giảng giải điểm yếu với Tùy Hầu Ngọc.
Sau khi kiểm tra thể lực kết thúc, tất cả học sinh lớp 11 sẽ tập trung lại ăn cơm.
Có vẻ căn tin trường đã biết từ sớm nên hôm nay còn cố ý cho bọn họ thìa.
Tùy Hầu Ngọc cầm thìa ăn hai phần cơm, cảm thấy tay cứ không nghe theo sai khiến của mình, đưa tay lên nhìn còn hơi sung huyết, hẳn là sau khi giãn cơ xong vẫn chưa giảm đi là mấy.
Nhiễm Thuật đứng bên cạnh nói: “Ghê quá ba! Cứ thế này lúc lên xà cậu không thắng được bọn Đặng Diệc Hành đâu. Có chán không?”
Tùy Hầu Ngọc không nói gì chỉ cắm đầu từ từ ăn cơm.
Nhiễm Thuật ngồi bên cạnh Tùy Hầu Ngọc, nói: “Ăn cái gì? Để tớ đút cho!”
“Không cần.”
“Hầu Mạch đút cậu ăn là cậu ăn, giờ tớ đòi đút thì nói không cần, sao vậy, bạn chơi quanh năm suốt tháng không bằng người chung chăn gối hả?”
Tùy Hầu Ngọc luôn luôn cố chấp, nhưng chỉ cần Nhiễm Thuật nhắc đến chuyện vặt này sẽ lập tức đuối lý ngay, một giây sau đã ngoan ngoãn như em bé.
Thế là cậu không vùng vẫy nữa, mặc cho Nhiễm Thuật đút mình ăn cơm.
Nhiễm Thuật không được cẩn thận như Hầu Mạch nhưng cũng coi như có tâm, sau khi cơm nước xong, Nhiễm Thuật duỗi cái lưng mệt mỏi ra nói: “Mệt quá đi.”
Đặng Diệc Hành ngồi cùng bàn cũng nhìn không vừa mắt: “Hạng chót của chót mà còn mệt hả?”
“Xí —- dù, dù gì thì cũng phải có người hạng chót, chỉ trùng hợp đó là tôi mà thôi. Tôi cũng giúp mấy người mà, bởi thế mới biết mấy người giỏi như nào.” Nhiễm Thuật liếc mắt một cái, lấy điện thoại ra nhìn lướt qua.
Đặng Diệc Hành ngồi cạnh Nhiễm Thuật, thấy trên màn hình điện thoại của cậu nên hỏi: “Em gái mặc kimono bên trái màn hình là ai vậy? Đẹp thế.”
Nhiễm Thuật nghe xong thì không còn gì để nói: “Có, có văn hóa chút được không, cái đó là hán phục!”
“À à à, tôi nhìn lướt nên không rõ, đẹp nên mới lầm, mà em gái đó là ai vậy?”
Nhiễm Thuật nhìn chằm chằm Đặng Diệc Hành một lúc lâu, rồi lại nhìn sang Tùy Hầu Ngọc, phát hiện vẻ mặt của Tùy Hầu Ngọc cũng đang khó chịu.
Đặng Diệc Hành ngơ ngác nhìn hai người rồi lại nhích tới nhìn vào màn hình điện thoại Nhiễm Thuật cuối cùng kinh ngạc hô một tiếng: “Đù má, là Ngọc Ca hả? Nhìn không ra luôn đó Nhiễm Thuật, make up hú hồn quá!”
Câu này mới chấn động, người ngồi cùng bàn nhao nhao lên miệng điện thoại Nhiễm Thuật rồi kinh hô.
Thật ra không phải Nhiễm Thuật và Tùy Hầu Ngọc mặc đồ nữ mà là bộ Hán Phục đã như vậy, thêm make up thôi, là do mắt Đặng Diệc Hành mù mới hết hồn nhận thành nữ như vậy.
Hầu Mạch cầm điện thoại nhìn lướt qua, liếm môi một cái, suýt thì chảy nước miếng.
Nói thật là tim hơi rung rinh một chút.
Tùy Hầu Ngọc mặc đồ cổ trang, tóc dài quấn lên đeo phát quan, đúng là có cảm giác công tử như ngọc, nếu mà là cổ đại thì đã đạt tiêu chuẩn xinh đẹp rồi.
Một cái nhíu mày một nụ cười dẫn theo gió xuân, một lời nói một bước đi đều tiêu sái.
Báu vật duy nhất của thời đại, có một không hai.
Lại thêm Nhiễm Thuật có khuôn mặt nhỏ bên cạnh hơi chút bất ngờ, thật sự là quá hợp với cổ trang.
Hai người chụp ảnh chung với nhau, up lên mạng không viết thêm chữ gì có khi còn hot.
Hầu Mạch nhìn một lúc rồi mới hỏi Nhiễm Thuật: “Có thể gửi qua cho tôi một tấm không?”
Nhiễm Thuật lắc đầu: “Muốn, muốn tôi gửi cho cậu á? Không có cửa.”
Hầu Mạch không câu nệ nữa, lấy điện thoại ra chỉa vào màn hình điện thoại của Nhiễm Thuật, chỉ huy Tang Hiến: “Tang Hiến, bấm màn hình dùm tao, đừng để nó tối.”
Tang Hiến buông thìa xuống đi tới nhìn lướt qua màn hình điện thoại, dùng ngón tay chọt một cái rồi lướt mắt qua tấm ảnh chụp, đột nhiên nhìn Nhiễm Thuật lại càng hứng thú hơn nữa.
Tang Hiến có bộ mặt của một kẻ cường quyền, thêm đôi mắt có thể dùng để trêu cợt người khác.
Ánh mắt hắn đảo qua Nhiễm Thuật, từ đầu nhìn xuống ngực sau đó đánh giá thêm lần nữa.
Trong ánh mắt mang theo cả xuân sắc ửng hồng cờ bay phất phới, còn mập mờ không rõ, khiến cho Nhiễm thuật hốt hoảng quá trời quá đất.
Hầu Mạch chụp xong thì quay sang hỏi Tùy Hầu Ngọc: “Các cậu cosplay hả?”
“Không phải, là tạo hình cho cuộc thi múa.” Tùy Hầu Ngọc thuận miệng trả lời.
Lúc này Âu Dương Cách từ tốn ung dung đi qua, vốn cả đám đang nhao nhao lập tức trở nên im ắng.
Âu Dương Cách khoanh hai tay trước ngực, mở miệng nói: “Thấy các em luyện tập khổ cực thầy cũng đau lòng lắm…”
Hầu Mạch gật đầu liên tục rồi đêm thêm cho Âu Dương cách: “Dạ, tụi em sai rồi.”
Âu Dương Cách nhìn Hầu Mạch một cái, cười nói: “Không phải là các em làm chuyện có lỗi với thầy mà là các em lại giuos người ngoài vào trong trường. Cái này mới là sai, đây là một hành động thiếu an toàn, Các em nên báo bảo vệ trước khi hị vào mới phải.”
Hầu Mạch cười hì hì trả lời: “Còn không phải có thầy sao?”
“Lỡ như họ không tìm tôi thì sao?”
“Bọn nó nhìn không thông minh lắm đâu, nếu không đi theo con đường em chỉ thì kiểu gì cũng bị quản chế tóm được trong mười phút.”
Âu Dương Cách nghe xong còn tức giận mà nói: “Có phải em thấy mình thông minh đúng không?”
Hầu Mạch lắc đầu liên tục, còn trả lời rất khiêm tốn: “Không phải không phải.”
Âu Dương Cách quét qua một đám rồi nói: “Sau này trong một tuần huấn luyện của các em sẽ có thêm huấn luyện hạng nặng nữa.”
Nói xong, cả lũ im lặng ròng rã năm phút.
Nhiễm Thuật chờ đến khi Âu Dương cách di rồi mới hỏi: “Là sao vậy?”
Đặng Diệc Hành nhỏ giọng trả lời: “Thật ra huấn luyện viên Vương rất mềm lòng, nhưng ý chí của Cách Cách sắc đá lắm. Chúng ta huấn luyện cường độ nặng xong thì còn có thể đứng thẳng mà đi, nhưng nếu bị Cách Cách huấn luyện xong, qua đợt huấn luyện hạng nặng có khi còn bị cáng cứu thương khiên về.”
Nhiễm Thuật nghe xong thì mắng to: “Cái đù má Hầu Mạch!!!”
Sau khi Hầu Mạch bình tĩnh lại mới nói với Tùy Hầu Ngọc: “Ngọc Ca, hay là cậu qua huấn luyện chung với bên lớp 10 đi.”
“Sao cũng được, để tôi xem thử.”
Hầu Mạch thở dài một hơi, ai mà nghĩ được là sẽ như vậy…
Ngày thứ hai, nội dung huấn luyện của bọn họ đã khác.
Lúc trước còn nhẹ, sáng sớm chạy hai nghìn mét là đã được đi ăn sáng. Bắt đầu từ giờ bọn họ phải chạy mười lăm vòng, một vòng 400 mét, 15 vòng là 6000 mét. Nghe nói đây chỉ là bắt đầu, sau này sẽ tăng dần dần lên 20 vòng rồi 25 vòng.
Chuyện thể dục buổi sáng không phải hình thành rồi thì không thay đổi được, sẽ có một ngày đột nhiên chuyển sang nhảy cóc, hoặc là tổ chức leo núi bằng cách buộc bao cát leo cầu thang.
Nội dung huấn luyện buổi chiều cũng phong phú hơn trước một chút, tỉ như bước, bò, lết, vung dây thừng các loại, đủ kiểu loại huấn luyện thay nhau lên sàn.
Trong khoảng thời gian này sẽ đội thể thao hạng nặng tập xen kẽ với huấn luyện thường, bọn họ thấy các thành viên tennis thì rất hưng phấn, nhiệt tình đến mức như con chồn mới lừa được con gà mái, cứ đến là chào hỏi: “Có gì thì chôn cùng nha!”
“Nè, sau này là chôn chung với đồng bọn của mấy người đó!”
Đội tennis không thèm trả lời bọn họ.
Ngày thứ sáu tiến hành huấn luyện cường độ cao cũng dần được ổn định.
Các nam sinh được chia thành hai nhóm đang tụ tập lại trong phòng huấn luyện. Nội dung là các hoat động trong nhà như kéo tạ, plank với vật nặng và side plank.
Lần này là tập luyện cường độ cao, cả phòng luyện tập đôi khi sẽ nghe những tiếng thanh ai oán của ai đó.
Bình thường Nhiễm Thuật đã có hơi yếu ớt, yêu thích học múa dù có mệt cũng không hề gì. Giờ qua cả một ngày buồn tẻ và luyện tập khổ cực cuối cùng đã sắp không thể kiên trì nổi nữa.
Lúc đang tập plank thì đột nhiên bị chuột rút, cũng may Tang Hiến đang ở cạnh cậu đứng dậy nhanh, đi đến phía sau rồi dùng chân của mình đẩy chân của cậu, để bàn chân cậu cong lên làm dịu đi cơn chuột rút.
Chân Nhiễm Thuật rất nhỏ, thậm chí còn có thể thấy bắp chân cậu đang co quắp run rẩy.
Sau khi cảm thấy đã đỡ rồi thì Tang Hiến mới buông lỏng cậu ra, vừa mới đổi tư thế chuột lại rút thêm phát nữa, Nhiễm Thuật đau đến mức vật ra sàn mà khóc: “Đau chết đi được…uhhu, không tập nữa đâu…”
Tang Hiến dứt khoát ngồi xổm xuống vịn chân giúp cho Nhiễm Thuật, ngẩng đầu nhìn cậu dùng hai tay chống người mà mặt đau đến ửng đỏ, còn ‘tách tách tách tách’ rơi nước mắt.
Chẳng biết tại sao mà hắn lại cảm thấy Nhiễm Thuật khóc đáng yêu quá.
Tùy Hầu Ngọc vội vàng chạy tới hỏi thăm: “Không sao chứ?”
“Có sao…” Nhiễm Thuật muốn bò sang Tùy Hầu Ngọc nhưng lại bị Tang Hiến tóm chân kéo về.
Tang Hiến nói một cách lạnh như băng: “Còn chưa ổn đâu, đừng lộn xộn.”
Tùy Hầu Ngọc lấy khăn mặt của mình ra lau mồ hôi và nước mắt cho Nhiễm Thuật, nói tiếp: “Chi bằng cậu nghỉ một lát đi, đừng ráng nữa.”
“Ừm…” Nhiễm Thuật nín nhịn nghẹn ngào, ngoan ngoãn trả lời lại còn tủi thân làm sao.
Thoáng chốc huấn luyện viên Vương cũng đến, ông thay Tang Hiến xoa bóp bắp chân cho Nhiễm Thuật.
Vốn Nhiễm Thuật còn đang khóc lí nhí, sau khi bị huấn luyện viên Vương ấn thì kêu không khác gì mổ heo, cả quá trình không những không cà lăm mà còn nhanh 1.5 lần, xin tha thứ mà nói như hát.
Ban đầu Tùy Hầu Ngọc cũng hơi xót nhưng không nhịn được cười, cứ ấn Nhiễm Thuật như thế nói không chừng cậu sẽ thoát được chứng cà lăm.
Buổi chiều sau khi kết thúc huấn luyện, tất cả thành viên của hai đội đều nằm xuống sàn không muốn nhúc nhích.
Một đám nam sinh hay gây nhau khó được dịp yên tĩnh đến như vậy, bọn họ mệt đến mức một chút sức nói chuyện cũng không còn.
Tùy Hầu Ngọc đã từng nghĩ mình mãi mãi sẽ không cảm thấy mệt, đến hôm nay cũng đã bị Âu Dương Cách và huấn luyện viên Vương dạy cho một bài học.
Hóa ra lúc trước cường độ huấn luyện không đủ.
Rốt cuộc cơ thể cậu cũng không phải làm bằng sắt.
Các thành viên khác nghỉ ngơi xong cũng lục tục dọn đồ đạc để đi, hai ngày nghỉ cuối tuần đang đón chào, hoặc dự định sẽ về phòng nghỉ ngơi một ngày rồi mới về nhà, còn người thì muốn rủ bạn đi tắm.
Tùy Hầu Ngọc nằm trên sàn hồi lâu vẫn không thể dậy nổi.
Tô Di An thấy người ta đi ra rồi mới dám vào, huấn luyện viên Vương sợ cô sẽ làm ảnh hưởng đến buổi huấn luyện.
Cô thấy dáng vẻ nhếch nhác của Tùy Hầu Ngọc, còn đang định đến đỡ thì bị Hầu Mạch nhắc nhở lại: “Bây giờ đừng dựng người cậu ấy dậy, sẽ bị tổn thương đấy.”
Tô Di An lập tức dừng động tác lại.
Hầu Mạch chầm chậm ngồi dậy, dùng khăn mặt lau mồ hôi rồi nói: “Không sao đâu, để tôi, tôi sẽ dẫn cậu ấy về.”
Nói xong, hắn đứng dậy đi đến cạnh Tùy Hầu Ngọc rồi ôm ngang người cậu lên, sau đó nhanh chóng đi khỏi phòng huấn luyện.
Tô Di An đi theo một đoạn rồi không theo nữa, nhìn Hầu Mạch dùng tư thế ‘ôm công chúa’ ôm Tùy Hầu Ngọc xuống lầu rồi về phía phòng ngủ.
Tô Di An quay lại dọn đồ cho Tùy Hầu Ngọc, đúng lúc còn lại Nhiễm Thuật thì mới cảm thán: “Hầu Mạch giỏi ghê, huấn luyện cường độ cao thế mà còn ôm Ngọc ca đi một đoạn xa như vậy.”
Nhiễm Thuật sau trận chuột rút đó thì vừa tập vừa nghỉ, bây giờ còn có tinh thần tám chuyện.
Nghe thấy Tô An Di cảm thán thì bĩu môi một cái: “Ôm được Ngọc ca chứ, tại Ngọc Ca nhẹ mà! Nếu người được ôm là Tang Hiến thì xem có bị ép gãy cả tay không.”
Nhiễm Thuật ra ngoài với Tô An Di, mới đi đến cầu thang thì đột nhiên cậu dừng lại.
Cậu luyện tập không liên tục nên bây giờ cẳng chân còn đang run, xuống lầu có hơi tốn sức.
Vừa khéo Tang Hiến xách balo đi ngang qua, nhìn Nhiễm Thuật một chút rồi cúi người nâng một vai của Nhiễm Thuật lên, cứ thế dẫn cậu từ lần ba xuống đến lầu một mới buông, dễ dàng đến mức chẳng khác gì khiêng một câu mía.
Sau khi buông cậu ra thì Tang Hiến đi thẳng đến cửa.
Nhiễm Thuật nhìn hắn đi rồi quay đầu nói với Tô Di An: “Cậu, cậu ta cũng nâng tớ kìa, nếu là Hầu Mạch thì cậu ta phải nâng hai vai lận.”
Vẻ mặt của Tô Di An ơi vi diệu, chần chờ hồi lâu mới cười nói: “Xem ra hai người các cậu đều thân thiết nhỉ.”
“Cậu, không phải cậu cũng thân thiết Lữ Ngạn Hâm đó sao?”
“Ừm, cũng kiểu vậy.”
Khi hai người đang nói chuyện thì Hầu Mạch lại bế Tùy Hầu Ngọc trở ra, nói với Tô An Di: “Treo túi của Ngọc Ca vào cổ tôi, cậu ấy nói muốn đi tắm nên tôi dẫn cậu ấy đi.”
“Ồ!” Tô An Di nhanh chóng treo lên cổ hắn.
Chờ đến khi hai người đi xa rồi Tô An Di mới phản ứng lại kịp: “Nhưng bây giờ sao Ngọc ca tắm được?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook