Sao Thầy Không Mãi Teen Teen?
-
Chương 6
Edit: Thịnh Ái Tư Tư
Thỉnh thoảng , có một ông bán băng đĩa lậu hay đạp xe ba bánh qua hẻm nhà tôi. Xe gắn cái loa, trên phát ra đủ thứ nhạc thập cẩm. Nhưng có một bài mở đầu bằng câu khiến tôi lộn ruột: “phút đầu gặp em, tinh tú quay cuồng”.
Vô lý. Gặp người chứ có phải khủng long đâu mà quay cuồng. Mà nếu quay cuồng còn nói năng được gì chứ?
Nhưng than ôi, tiếng cô gái trong điện thoại làm tôi quay cuồng thật.
Cố hết sức bình sinh, tôi trả lời:
-Dạ, em đây.
Các bạn yên tâm đi, dù quay cuồng đến mấy, tôi cũng không trả lời: Là La Chí Cường, Sơn Tùng và Leonardo DiCaprio đây. Trả lời như vậy thì đối phương quay cuồng là cái chắc.
Giọng cô gái vẫn trong veo:
-Em đang ngồi ở đâu?
-Dạ, bàn thứ ba bên trái. Dưới cây dù màu cam.
Trong thế giới huyền diệu của chúng ta, có hai màu luôn gây sửng sốt: Màu cam và màu xanh đọt chuối.
Không tin, bạn gái hoặc bạn trai cứ thử mặc áo màu cam và quần màu xanh đọt chuối ra đường. Bà con không chạy tán loạn, Ly Cún này không phải người.
Thế mà hôm đó, tôi lại ngồi dưới cây dù màu cam. Phải chăng đó là điềm gở.
Cô gái trong điện thoại vẫn nói giọng trong vắt:
-Chị đến ngay.
Nói xong cô ta lập tức hiện ra. Eo ôi. Chết rồi. Ly ơi, mày tiêu rồi.
Cao phải tới một mét bảy mươi, mặc một chiếc váy ngắn để lộ cập chân dài vô tận, mặc một chiếc áo màu hoàng yến vàng như một buổi chiều mùa thu có con nai vàng, đi một đôi giày cao gót đế bằng pha lê, quai bằng bạc, đeo một cái túi xách bằng da bóng như gương.
Dừng lại
Con trai đọc tới đây không hiểu được đâu. Nhưng con gái thì khác. Con trai không khi nào quan tâm tới túi xách. Do có thẩm mỹ yếu kém, phần lớn chúng không hiểu túi xách là gì, và tại sao túi xách phải đẹp. Con trai có thể vo viên đồ đạc, nhét vào túi xốp hoặc nhét trong bất cứ cái gì bèo nhèo, méo mó để vác ra đường.
Thế mới là trai đích thực. Còn anh nào cầm túi có tua rua, anh nào đeo túi thơm phức, túi có khóa vàng chóe ra phố thì các bạn gái nên tránh xa. Nửa trai nửa gái đấy.
Nhưng con gái thì khác. Con gái nhiều lúc nhìn cái túi rồi mới nhìn mặt nhau. Túi xách là sơ yếu lý lịch, là tờ khai thẩm mỹ, thành phần xuất thân, hoàn cảnh kinh tế, trình độ học vấn và trình độ nhận thức của các bạn.
Có những chiếc túi đắt bằng một chiếc xe hơi. Và có những chiếc túi trong như cái bánh bèo. Tùy bạn chọn.
Hiểu sâu sắc chân lý này, Ly Cún hôm nay mang một túi xách có hình con Cú màu xanh. Cú có cá tính. Cú không sến như gấu và không già như cá sấu.
Nhìn một cô gái mang túi xách hình chim cú, chả ma nào đoán nổi cô ta suy nghĩ ra sao. Ly Cún không mong gì hơn thế.
Tiếp tục
Cô gái ngồi xuống cạnh tôi, đặt cái túi xách lộng lẫy lên bàn như hoa hậu đặt vương miện. Chỉ cái quai túi khéo cũng đáng giá bằng cả gia tài.
Cô ấy cười, để lộ hàm răng trắng như bắp non:
-Chị là Trà My. Bạn gái của thầy giáo dạy Sử.
Tôi im lặng. Thử hỏi nếu không im lặng thì làm cái gì. Thét lên chăng? Nhảy ùm xuống bể bơi chăng?
Cô ấy tiếp tục:
-Thầy nhờ chị tới đây để nói chuyện với em.
Anh phục vụ đi tới:
-Thưa cô dùng gì? Kem hay sữa tươi?
Cô ấy ngẩng đầu lên:
-Cho mình một chai bia ướp lạnh.
Các bạn nữ sinh nghe rõ chưa? Bia ướp lạnh!
Phần lớn chúng ta khi có dịp ngồi với trai đều gọi trà chanh, xí muội, nước cam, côla hoặc sinh tố dâu hoặc sinh tố linh tinh, hầm bà lằng để uống, không hề hiểu rằng nhiều khi sinh tố ấy thường xay với ruồi.
Tại sao như thế?
Tại vì các tờ báo tuổi teen, các vở kịch chiếu trên truyền hình và các truyện ngắn của bọn teen sơ sài đã nhồi nhét rằng phải dùng các thứ ấy mới trẻ trung.
Khoan đã. Như thế nào là teen sơ sài?
Là teen ngố, teen bon chen, teen đua đòi, teen đú! Chả có chút tâm hồn teen gì, cứ cố làm ra vẻ bề ngoài để teen với đời cho thời thượng.
Thương thay.
Tôi đã nhìn thấy biết bao thiếu nữ ngồi trầm ngâm bên ly trà tranh toàn đường hóa học.
Tôi đã nhìn thấy bao nhiêu nữ sinh ngồi mơ mộng cạnh ly si rô cũng toàn đường hóa học.
Tôi đã nhìn thấy rất nhiều nữ sinh tu ừng ực ly nước mía xay bằng cái xe cả đời không rửa, không có đường hóa học nhưng có thằn lằn.
Cuối cùng, tôi đã chứng kiến bao nhiêu bạn gái uống sữa đậu nành mà không hề hiểu là trong đó có thạch cao.
Còn giờ phút này đây, tôi ngồi với một thiếu nữ có giọng thánh thót như chim, tự tin hót lên câu:
-Bia ướp lạnh!
Chỉ một câu nói ấy, Ly Cún đã bị đè bẹp hoàn toàn. Giữa một cô gái uống bia ướp lạnh, và một cô bé ăn kem dâu, có cả một trời ngăn cách.
Một bên là tự tin. Hiện đại. Thời thượng. Một bên là ngốc nghếch, ngớ ngẩn, quê mùa.
Tôi rất sợ khi đọc tới đây, các bạn nữ quăng hết trà sữa, quăng hết sinh tố bơ và sinh tố dâu, vội vã gọi cả thùng bia hoặc cả thùng cà phê đen sì ngồi nhâm nhi trước bàn dân thiên hạ.
Như thế để loạn à?
Vấn đề không nằm ở chỗ bạn uống bia, uống rượu hay uống nước chanh dây. Cái chính là bạn phải uống một cách tự tin, một cách không bắt chước ai, uống cho chính mình. Khi đó dù có uống nước rửa chén, bạn vẫn hiên ngang!
Chai bia được bày ra. Cô gái rót nó vào ly? Không, cô ấy không làm như thế. Cô ấy cầm cả chai, uống một hơi hết gần nửa. Ly Cún lạnh toát người. Thua về nhan sắc. Thua về trang phục. Thua về nước uống lẫn cách uống. Thua tan nát rồi.
Trà My tươi cười:
-Chị là bạn thân của thầy dạy Sử. Thầy xin lỗi không tới được, nhưng có gửi một món đồ cho em.
Rồi cô ấy mở cái túi lấp lánh ra. Thò tay vào.
Tôi nín thở nhìn theo.
Các bạn nữ sinh yêu quý của tôi.
Các bạn có hay nhận được quà của con trai không? Nếu có thường là món gì?
Ly Cún tin tưởng một cách mãnh liệt rằng dâng quà cho thiếu nữ vừa là nghĩa vụ, vừa là lẽ sống của rất nhiều anh. Đến mức, nếu chàng trai không được phép tặng quà, chàng ấy coi như đã chết.
Hiện nay có hai giả thiết vô cùng khốc liệt, khác nhau: Con gái thích quà vì muốn trai hay muốn trai vì thích quà? Cả hai phe đều to mồm và đưa ra nhiều dẫn chứng thiết thực.
Bản thân Ly Cún không tham quà. Nếu Ly Cun đóng clip “Anh không đòi quà” thì chắc chắn không ném quần áo, mà ném dép hoặc phang cho trai mấy gậy. Chỉ cần trao cho Ly Cún một nụ cười, bên trong có hàm răng trắng lóe, là Ly cảm động.
Phần lớn bạn trai khi mua quà cho con gái đều nghèo nàn trong tưởng tượng . Chúng đâm bổ vào những “shop” vớ vẩn đầy lề đường, rước về những thứ linh tinh giống nhau đến đau buốt tim gan. Nào hoa hồng ép trong cục thủy tinh, nào mốc khóa bằng nhựa tái sinh hoặc tệ hơn, sổ tay có bìa lòe loẹt bên trong in sẵn vài câu thơ giả dối. Chỉ khi nào tình yêu chấm dứt, thiếu nữ nhà ta khuân các món ấy quăng đi, mới kinh hoàng nhận ra sự đơn giản và nghèo cảm xúc của những món quà đó.
Giây phút này thì sao?
Cô gái rút từ trong túi ra (tôi xin nhắc lại: cái túi sang trọng tới mức có bỏ một con chuột chết vào, lôi ra nó cũng thành con thiên nga, một cái túi lấp lánh, chói lòa, óng ánh như mặt trời mọc trên mặt biển).
Trời ơi, một gói kẹo. Một gói kẹo, không hơn.
Thỉnh thoảng , có một ông bán băng đĩa lậu hay đạp xe ba bánh qua hẻm nhà tôi. Xe gắn cái loa, trên phát ra đủ thứ nhạc thập cẩm. Nhưng có một bài mở đầu bằng câu khiến tôi lộn ruột: “phút đầu gặp em, tinh tú quay cuồng”.
Vô lý. Gặp người chứ có phải khủng long đâu mà quay cuồng. Mà nếu quay cuồng còn nói năng được gì chứ?
Nhưng than ôi, tiếng cô gái trong điện thoại làm tôi quay cuồng thật.
Cố hết sức bình sinh, tôi trả lời:
-Dạ, em đây.
Các bạn yên tâm đi, dù quay cuồng đến mấy, tôi cũng không trả lời: Là La Chí Cường, Sơn Tùng và Leonardo DiCaprio đây. Trả lời như vậy thì đối phương quay cuồng là cái chắc.
Giọng cô gái vẫn trong veo:
-Em đang ngồi ở đâu?
-Dạ, bàn thứ ba bên trái. Dưới cây dù màu cam.
Trong thế giới huyền diệu của chúng ta, có hai màu luôn gây sửng sốt: Màu cam và màu xanh đọt chuối.
Không tin, bạn gái hoặc bạn trai cứ thử mặc áo màu cam và quần màu xanh đọt chuối ra đường. Bà con không chạy tán loạn, Ly Cún này không phải người.
Thế mà hôm đó, tôi lại ngồi dưới cây dù màu cam. Phải chăng đó là điềm gở.
Cô gái trong điện thoại vẫn nói giọng trong vắt:
-Chị đến ngay.
Nói xong cô ta lập tức hiện ra. Eo ôi. Chết rồi. Ly ơi, mày tiêu rồi.
Cao phải tới một mét bảy mươi, mặc một chiếc váy ngắn để lộ cập chân dài vô tận, mặc một chiếc áo màu hoàng yến vàng như một buổi chiều mùa thu có con nai vàng, đi một đôi giày cao gót đế bằng pha lê, quai bằng bạc, đeo một cái túi xách bằng da bóng như gương.
Dừng lại
Con trai đọc tới đây không hiểu được đâu. Nhưng con gái thì khác. Con trai không khi nào quan tâm tới túi xách. Do có thẩm mỹ yếu kém, phần lớn chúng không hiểu túi xách là gì, và tại sao túi xách phải đẹp. Con trai có thể vo viên đồ đạc, nhét vào túi xốp hoặc nhét trong bất cứ cái gì bèo nhèo, méo mó để vác ra đường.
Thế mới là trai đích thực. Còn anh nào cầm túi có tua rua, anh nào đeo túi thơm phức, túi có khóa vàng chóe ra phố thì các bạn gái nên tránh xa. Nửa trai nửa gái đấy.
Nhưng con gái thì khác. Con gái nhiều lúc nhìn cái túi rồi mới nhìn mặt nhau. Túi xách là sơ yếu lý lịch, là tờ khai thẩm mỹ, thành phần xuất thân, hoàn cảnh kinh tế, trình độ học vấn và trình độ nhận thức của các bạn.
Có những chiếc túi đắt bằng một chiếc xe hơi. Và có những chiếc túi trong như cái bánh bèo. Tùy bạn chọn.
Hiểu sâu sắc chân lý này, Ly Cún hôm nay mang một túi xách có hình con Cú màu xanh. Cú có cá tính. Cú không sến như gấu và không già như cá sấu.
Nhìn một cô gái mang túi xách hình chim cú, chả ma nào đoán nổi cô ta suy nghĩ ra sao. Ly Cún không mong gì hơn thế.
Tiếp tục
Cô gái ngồi xuống cạnh tôi, đặt cái túi xách lộng lẫy lên bàn như hoa hậu đặt vương miện. Chỉ cái quai túi khéo cũng đáng giá bằng cả gia tài.
Cô ấy cười, để lộ hàm răng trắng như bắp non:
-Chị là Trà My. Bạn gái của thầy giáo dạy Sử.
Tôi im lặng. Thử hỏi nếu không im lặng thì làm cái gì. Thét lên chăng? Nhảy ùm xuống bể bơi chăng?
Cô ấy tiếp tục:
-Thầy nhờ chị tới đây để nói chuyện với em.
Anh phục vụ đi tới:
-Thưa cô dùng gì? Kem hay sữa tươi?
Cô ấy ngẩng đầu lên:
-Cho mình một chai bia ướp lạnh.
Các bạn nữ sinh nghe rõ chưa? Bia ướp lạnh!
Phần lớn chúng ta khi có dịp ngồi với trai đều gọi trà chanh, xí muội, nước cam, côla hoặc sinh tố dâu hoặc sinh tố linh tinh, hầm bà lằng để uống, không hề hiểu rằng nhiều khi sinh tố ấy thường xay với ruồi.
Tại sao như thế?
Tại vì các tờ báo tuổi teen, các vở kịch chiếu trên truyền hình và các truyện ngắn của bọn teen sơ sài đã nhồi nhét rằng phải dùng các thứ ấy mới trẻ trung.
Khoan đã. Như thế nào là teen sơ sài?
Là teen ngố, teen bon chen, teen đua đòi, teen đú! Chả có chút tâm hồn teen gì, cứ cố làm ra vẻ bề ngoài để teen với đời cho thời thượng.
Thương thay.
Tôi đã nhìn thấy biết bao thiếu nữ ngồi trầm ngâm bên ly trà tranh toàn đường hóa học.
Tôi đã nhìn thấy bao nhiêu nữ sinh ngồi mơ mộng cạnh ly si rô cũng toàn đường hóa học.
Tôi đã nhìn thấy rất nhiều nữ sinh tu ừng ực ly nước mía xay bằng cái xe cả đời không rửa, không có đường hóa học nhưng có thằn lằn.
Cuối cùng, tôi đã chứng kiến bao nhiêu bạn gái uống sữa đậu nành mà không hề hiểu là trong đó có thạch cao.
Còn giờ phút này đây, tôi ngồi với một thiếu nữ có giọng thánh thót như chim, tự tin hót lên câu:
-Bia ướp lạnh!
Chỉ một câu nói ấy, Ly Cún đã bị đè bẹp hoàn toàn. Giữa một cô gái uống bia ướp lạnh, và một cô bé ăn kem dâu, có cả một trời ngăn cách.
Một bên là tự tin. Hiện đại. Thời thượng. Một bên là ngốc nghếch, ngớ ngẩn, quê mùa.
Tôi rất sợ khi đọc tới đây, các bạn nữ quăng hết trà sữa, quăng hết sinh tố bơ và sinh tố dâu, vội vã gọi cả thùng bia hoặc cả thùng cà phê đen sì ngồi nhâm nhi trước bàn dân thiên hạ.
Như thế để loạn à?
Vấn đề không nằm ở chỗ bạn uống bia, uống rượu hay uống nước chanh dây. Cái chính là bạn phải uống một cách tự tin, một cách không bắt chước ai, uống cho chính mình. Khi đó dù có uống nước rửa chén, bạn vẫn hiên ngang!
Chai bia được bày ra. Cô gái rót nó vào ly? Không, cô ấy không làm như thế. Cô ấy cầm cả chai, uống một hơi hết gần nửa. Ly Cún lạnh toát người. Thua về nhan sắc. Thua về trang phục. Thua về nước uống lẫn cách uống. Thua tan nát rồi.
Trà My tươi cười:
-Chị là bạn thân của thầy dạy Sử. Thầy xin lỗi không tới được, nhưng có gửi một món đồ cho em.
Rồi cô ấy mở cái túi lấp lánh ra. Thò tay vào.
Tôi nín thở nhìn theo.
Các bạn nữ sinh yêu quý của tôi.
Các bạn có hay nhận được quà của con trai không? Nếu có thường là món gì?
Ly Cún tin tưởng một cách mãnh liệt rằng dâng quà cho thiếu nữ vừa là nghĩa vụ, vừa là lẽ sống của rất nhiều anh. Đến mức, nếu chàng trai không được phép tặng quà, chàng ấy coi như đã chết.
Hiện nay có hai giả thiết vô cùng khốc liệt, khác nhau: Con gái thích quà vì muốn trai hay muốn trai vì thích quà? Cả hai phe đều to mồm và đưa ra nhiều dẫn chứng thiết thực.
Bản thân Ly Cún không tham quà. Nếu Ly Cun đóng clip “Anh không đòi quà” thì chắc chắn không ném quần áo, mà ném dép hoặc phang cho trai mấy gậy. Chỉ cần trao cho Ly Cún một nụ cười, bên trong có hàm răng trắng lóe, là Ly cảm động.
Phần lớn bạn trai khi mua quà cho con gái đều nghèo nàn trong tưởng tượng . Chúng đâm bổ vào những “shop” vớ vẩn đầy lề đường, rước về những thứ linh tinh giống nhau đến đau buốt tim gan. Nào hoa hồng ép trong cục thủy tinh, nào mốc khóa bằng nhựa tái sinh hoặc tệ hơn, sổ tay có bìa lòe loẹt bên trong in sẵn vài câu thơ giả dối. Chỉ khi nào tình yêu chấm dứt, thiếu nữ nhà ta khuân các món ấy quăng đi, mới kinh hoàng nhận ra sự đơn giản và nghèo cảm xúc của những món quà đó.
Giây phút này thì sao?
Cô gái rút từ trong túi ra (tôi xin nhắc lại: cái túi sang trọng tới mức có bỏ một con chuột chết vào, lôi ra nó cũng thành con thiên nga, một cái túi lấp lánh, chói lòa, óng ánh như mặt trời mọc trên mặt biển).
Trời ơi, một gói kẹo. Một gói kẹo, không hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook