Theo dự tính, nếu không có gì bất thường thì chỉ còn ít ngày nữa là Kim Duyên sẽ sinh, đồng nghĩa với việc Khánh Vân đã hôn mê được hơn năm tháng rồi. Trong những tháng cuối của thai kỳ, nàng ít khi đến bệnh viện với cô hơn, mỗi tuần chỉ ghé có một, hai lần. Hằng ngày đều ngắm cô qua màn hình điện thoại, chẳng thấy chút động tĩnh rồi lại thất vọng, nàng rất sợ, sợ Khánh Vân mãi mãi không tỉnh dậy nữa.

Thời gian này đối với Kim Duyên thật khó khăn, nàng thường bị đau nhức về đêm, còn bị mất ngủ lại rất hay bồn chồn lo lắng. Mặc dù cả nhà đều chăm sóc cho nàng rất tốt, nhưng thiếu Khánh Vân làm nàng thực sự trống vắng.

- Con ngủ sớm đi.

Làm xong việc nhà, thím Út cũng vào trong với Kim Duyên.

- Dạ.

Nàng nhẹ gật đầu, từ từ nằm xuống giường, bàn tay đặt trên bụng mình để cảm nhận được đứa con bé nhỏ.

Nửa đêm đang say giấc nồng, bỗng bụng dưới của nàng đau lên bất thường. Cơn đau cứ dần dần rõ rệt và khó chịu hơn khiến nàng phải tỉnh giấc, răng cắn chặt.

- Má... má ơi... con đau...

Kim Duyên khó khăn trở người lay nhẹ má mình đang ngủ ở bên cạnh, mồ hôi trên trán túa ra như suối, nàng phải ôm lấy bụng mình.

Thím Út nghe con gái gọi liền tỉnh giấc, với kinh nghiệm của người từng trải, ngay lập tức nhận ra Kim Duyên sắp sinh. Vội vàng ôm lấy nàng rồi gọi lớn:

- Ông ơi, Khôi ơi, Duyên sắp sinh rồi.

.

Trước phòng sinh, chú Út cứ đi tới đi lui, trong lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng khôn nguôi. Lúc nãy Kim Duyên do đau quá đã ngất xỉu, chẳng biết có ổn không nữa. Thím Út ngồi ở ghế với con trai, không ngừng cười nhìn thái độ của chồng mình, nhớ ngày xưa bà nội kể lúc thím sinh Kim Duyên chú ấy cũng như vậy.


- Oe oe oe...

Sau một lát, tiếng khóc lớn của trẻ sơ sinh phát ra từ trong phòng làm mọi người bừng tỉnh. Cô y tá bước ra, trong tay ôm đứa trẻ được quấn kỹ càng trong chiếc khăn màu hồng, cẩn thận đi đến chỗ cả gia đình.

- Chúc mừng cả nhà, là một cô công chúa rất dễ thương.

- Ôi cháu bà, qua bà ẵm nào.

Thím Út hào hứng vội đi tới, nhận lấy đứa bé từ tay y tá, ôm nó nâng niu như một bảo vật quý giá.

- Cháu của ông cưng quá.

Ông ngoại đứa trẻ cũng vui mừng không kém, đứng trông cháu nhỏ mà đôi mắt rưng rưng xúc động rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má nó một cái.

- Nè bồng cháu, tui vô coi con gái sao rồi.

Nói rồi thím Út giao cháu ngoại cho chồng và con trai, nhanh chóng vào với Kim Duyên.

Đứa trẻ trong vòng tay ông ngoại dần nín khóc, hai cái má hồng hồng xinh xắn như nàng công chúa trong cổ tích. Đăng Khôi ngẩn ngơ nhìn cháu của mình, thật đáng yêu. Cái cặp mắt to tròn, trong veo y hệt Kim Duyên, còn cái mũi cao cao đó chắc là giống Khánh Vân rồi.

.

Kim Duyên bây giờ có phần đỡ hơn lúc vừa mới sinh, nhưng vẫn còn yếu lắm. Cho con bú xong, bé đã ngủ ngon trong vòng tay nàng, nàng mỉm cười nhìn ngắm thiên thần nhỏ của mình và cô. Gương mặt này chắc chắn là từ một khuôn của Khánh Vân mà đúc ra, so với hình lúc nhỏ của cô ấy không lệch đi đâu được mà.

- Phải gọi báo cho anh chị bên đó biết mới được.

Nãy giờ lo vui quá mà quên mất, lúc này chú Út mới lật đật lấy điện thoại ra gọi cho gia đình chú thím Ba.

"Alo tui nghe nè anh Út."

Giọng của chú Ba mang chút hào hứng vang lên trong điện thoại, hình như bên đó có chuyện vui thì phải.

- Kim Duyên nó mới vừa sinh, em bé rất khỏe mạnh.

Chú Út vui mừng thông báo, lại nhìn qua cháu ngoại đang ngủ say, rất thèm chạy tới hôn một cái.

"Haha, tui cũng báo cho cả nhà tin mừng, bé Vân nó tỉnh rồi."

Chú Ba gần như hét lên trong điện thoại, còn nghe thấy cả tiếng của thím Ba đang cười rất to bên đó.

- Thật... thật hả?

"Thật mà!"

Đôi mắt chú Út sáng bừng lên, hình như có cái gì đó cuộn trào trong lòng mình. Chú nhìn vợ rồi nhìn Đăng Khôi, cuối cùng là Kim Duyên đang rơm rớm nước mắt ở trên giường. Nàng hai mắt ngập nước vì xúc động, tay ôm chặt lấy đứa con trong lòng, đôi môi khe khẽ nở một nụ cười thật hạnh phúc.


Chuyện này cứ như một giấc mơ làm Kim Duyên thoáng chốc chưa thể tin vào tai mình, nàng phải tự cấu vào tay một cái. Có cảm giác đau, không phải là mơ rồi. Khánh Vân của nàng, cô ấy đã giữ lời hứa, cô không rời xa nàng.

Trong một đêm mà có đến tận hai tin vui, thật diệu kỳ.

.

Mấy ngày hôm sau, khi sức khỏe đã hồi phục vài phần thì Kim Duyên mới được về nhà. Phụ nữ sau sinh đúng là như cành liễu trước gió, còn yếu hơn lúc mang thai nữa. Đã vậy mà Kim Duyên còn hay khóc nhè, Khánh Vân đã tỉnh lại mà nàng vẫn mít ướt, mỗi lúc nói chuyện điện thoại với cô đều òa lên đứa trẻ. Còn Khánh Vân tuy chưa khỏe hẳn nhưng ở trong bệnh viện hôm nào cũng dành hai tiếng đồng hồ để dỗ nàng, tận cho đến khi hai mẹ con đã ngủ thì cô mới tắt điện thoại.

Đáng ra phải chờ thêm mấy ngày nữa Khánh Vân mới được xuất viện, nhưng do nhớ vợ con quá mà vừa khỏe được một chút, cô đã nằng nặc đòi về. Làm cả bác sĩ và y tá, chú thím Ba bị tra tấn lỗ tai riết chịu không nổi, phải kí giấy cho cô về.

- VỢ ƠI! CHỊ VỀ RỒI!!!

Chiếc taxi vừa dừng trước cổng, lập tức đã có một con người cao lêu khiêu chạy ra la lối um sùm làm vang động cả xóm làng.

- Cẩn thận, trời ơi con bé này.

Thím Ba đi theo sau bị con gái dọa cho giật mình, Khánh Vân vừa mới xuất viện đã tăng động rồi, suýt thì vấp cục đá té dập mặt.

- Trời ơi khỏe chưa mà về vậy?

Nghe tiếng nói quen thuộc bên ngoài, thím Út đang ở bếp phải vội vàng chạy ra, thấy "con rể" liền sốt sắng sờ má sờ tay xem xét.

- Dạ con khỏe rồi má.

Khánh Vân nhe răng cười lớn, còn vỗ tay lên ngực mấy cái để chứng tỏ sức mạnh.

- Ừm khỏe là tốt rồi.

- Con vào trong với em Duyên nha má.

...


Khánh Vân nhẹ nhàng mở cửa vào trong, ngay lập tức một khung cảnh nao lòng đập vào mắt cô. Kim Duyên đang ôm con gái ngủ trên giường, nàng bao bọc con trong vòng tay, đứa con nhỏ của cô ngoài đời còn xinh đẹp hơn trên hình nhiều. Khánh Vân bồi hồi bước tới, khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh hai mẹ con, mỉm cười ôn nhu ngắm nhìn tình yêu của mình.

- Bé con, chị về với em rồi đây.

Cô cúi xuống thủ thỉ nói vào tai nàng rồi đặt nhẹ nụ hôn lên gò má mềm mịn, cảm giác làm cô nhung nhớ bao lâu qua.

Ở trên giường bệnh, tuy là nằm im một chỗ không thể cử động nhưng cô có thể nghe thấy tất cả mọi âm thanh bên ngoài. Đương nhiên là nghe cả những lời tâm sự của nàng bên tai mình, lúc ấy cô chỉ muốn ôm người yêu bé nhỏ vào lòng mà dỗ dành nhưng không thể. Trong tiềm thức, Khánh Vân nhớ mình đã khóc.

Bây giờ cô lại rơi nước mắt, giọt nước mắt của sự hạnh phúc từ tận trong đáy lòng. Cuối cùng đã được về bên nàng rồi, còn có thêm một thiên thần nhỏ cực kỳ xinh đẹp nữa.

- Ưm~ Vân.

Kim Duyên trong cơn mê ngủ, khẽ cự mình một cái, mái đầu nhỏ dụi dụi xuống gối trông đáng yêu vô cùng.

- Ừm Vân đây.

Bàn tay ấm áp của cô vuốt nhẹ má nàng, cô không muốn đánh thức bé con của mình vì biết nàng đang còn rất mệt mỏi.

Ngồi một lúc cũng mỏi, Khánh Vân lấy cái gối đặt xuống rồi cũng nằm bên cạnh nàng. Cô choàng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ mình hằng mong nhớ vào lòng, từ phía sau rúc mặt vào chiếc cổ thơm tho hít ngửi vài hơi cho vơi bớt nỗi nhớ. Cảm giác này thật thoải mái, thật yên bình làm sao.

Cô muốn ngủ một lát, vừa ôm nàng trong lòng, ngón tay nhẹ nhàng vươn ra khều lên cái má tròn ủm con gái rồi thu lại vì sợ làm con thức. Công chúa nhỏ đúng là bản sao của cô mà, nghĩ tới Khánh Vân đắc ý cười. Kim Duyên chắc ganh tị lắm đây, con là do chính nàng cực khổ sinh ra mà ngoài cặp mắt ra, còn lại đều y hệt cô, hehe.



😁

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương