Sắc Nước Hương Trời - Selina_tnn
-
C28: 28. Gia Đình Nhỏ
Đến chiều, Kim Duyên thức dậy nhìn qua bên cạnh không thấy bé con đâu, nàng nghĩ là bé đang ở ngoài với ông bà ngoại nên mới bước ra. Rửa mặt cho tỉnh táo rồi Kim Duyên đi lên nhà trên, bất ngờ trông thấy Khánh Vân đang bế con ở ngoài sân, nàng hơi khựng lại một chút.
Hai mắt cay xè, sóng mũi đỏ ửng, Kim Duyên run rẩy chạy đến bên Khánh Vân. Cô thấy nàng liền mỉm cười thật tươi, dang tay ôm hình dáng yêu thương thật chặt. Ở trong lòng cô, nàng vỡ òa khóc nấc lên, ấm áp lắm, thân thuộc lắm... không phải là mơ rồi.
- Chị về rồi, không khóc nữa.
Khánh Vân xoa nhẹ đầu người yêu bé nhỏ rồi kéo nàng ngồi xuống ghế, ân cần lau nước mắt trên khuôn mặt đã ướt đẫm.
- Nhớ.
Chỉ một từ vỏn vẹn, nhiêu đó thôi cũng đủ diễn tả hết tâm trạng của nàng trong những tháng ngày qua. Nhớ lắm, nhớ đến đêm nào cũng mơ thấy cô rồi bật dậy khi mi mắt đã ướt nhòe. Kim Duyên dụi vào lồng ngực Khánh Vân mà nước mắt giàn giụa mặc dù cô đã ra sức dỗ nàng.
- Oeee~ oeee...
Công chúa nhỏ trong vòng tay cô vừa mới chợp mắt ngủ, nghe tiếng động liền bị giật mình mà òa khóc.
Khánh Vân gãi gãi mũi rồi một tay ôm người yêu, một tay ôm con gái dỗ dành. Giờ coi cô có khác gì bà mẹ hai con không chứ, hai đứa trẻ này hợp lại khóc làm cô cũng muốn khóc theo. Thật là khổ quá đi mà.
- Thôi nín nín, chị thương... bé Dâu không khóc, mẹ đây, mẹ đây mà.
Cô vỗ vỗ nhẹ vai Kim Duyên xong lại quay sang đung đưa con gái trên tay để nó nín khóc, hoàn cảnh này thật trớ trêu, cô bối rối không biết phải làm sao cho đúng nữa.
- Chị Vân ôm em.
Kim Duyên dụi dụi mắt trong cơn nức nở, thấy Khánh Vân nãy giờ tập trung vào em bé mà ngó lơ mình, càng thêm ủy khuất cọ vào cổ cô đòi hỏi.
- Rồi rồi chị ôm em mà, đâu có buông em ra đâu.
Rốt cuộc Khánh Vân phải nhấc nàng ngồi lên đùi mình, bàn tay hết sức dịu dàng vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của người thương.
Nhận được sự yêu thương, vòng tay Kim Duyên càng siết chặt vào hai vai cô, miệng vui vẻ nở một nụ cười. Rồi nàng nhìn qua con gái nhỏ cũng đang khóc lớn, cảm thấy mình hơi quá đáng, tự nhiên lại đi ganh tị với con mình. Nàng mới đưa tay vuốt vuốt nhẹ trước bụng con gái, một lát sau đã thành công dỗ bé nín dứt. Bé con này rất nhõng nhẽo đó, nhưng chỉ cần dỗ một chút sẽ lại ngoan ngay.
- Để em bế con.
Kim Duyên ngồi sang bên, nhận lấy công chúa bé bỏng từ tay cô, thương yêu ôm trong lòng.
Bé con cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, khuôn mặt mới nãy còn khóc như mưa bây giờ lại cười toe toét. Cặp mắt tròn xoe, long lanh nước nhìn Kim Duyên như lấy lòng nàng, cái miệng nhỏ xíu cũng thật đáng yêu. Mới ba lớn mà đã biết nịnh nọt rồi.
- Này chị cũng về rồi, em đã nghĩ ra tên cho con chưa?
Việc này bữa giờ cả hai nhà cũng nhắc nhở mấy lần, nhưng mà Kim Duyên muốn chờ Khánh Vân trở về rồi mới quyết định.
- Dạ rồi, em muốn đặt tên con là Khánh Đan, Nguyễn Huỳnh Khánh Đan, chị thấy có được không?
Kim Duyên cười cười nhìn cô công chúa đang huơ tay huơ chân nghịch ngợm những sợi tóc trước ngực mình, hình như bé con cũng thích cái tên này.
- Được chứ, tên rất đẹp, con có thích không nè?
Cô đương nhiên đồng ý với mọi ý kiến của nàng, liền nhanh chóng gật đầu còn vuốt nhẹ cái má phúng phính của bé con hỏi ý. Tên của con gái lấy họ lót của nàng cùng tên đệm của cô, thích hợp quá rồi còn gì.
- Chà, gia đình nhỏ hạnh phúc quá ta.
Bất chợt lúc này có người trở về nhà làm rộn cả không gian yên tĩnh. Khánh Vân cùng Kim Duyên đều nhìn ra phía cổng, là ông nội, chú thím Út và còn có cả Khánh Hoàng.
Mọi lần ông nội xuất hiện đều làm không khí trở nên căng thẳng, tuy nhiên hôm nay lại có cái gì đó rất khác. Trái với gương mặt nghiêm nghị mỗi khi đến đây, trên môi ông nội kỳ lạ lại cười rất tươi, ánh mắt cũng dịu dàng hơn hẳn.
Khánh Vân có nghe thím Út nói ông nội rất hay hỏi thăm, còn gửi quà cho cô, ban đầu còn nghi hoặc, nhưng giờ thì tin rồi. Bằng chứng là ông anh Khánh Hoàng đang phải ôm kệ nệ đủ thứ túi, trán toát cả mồ hôi.
- Dạ ông nội mới tới.
Cô và nàng đứng dậy gật đầu chào ông.
- Ngồi đi, hai đứa còn chưa khỏe hẳn mà.
Ông nội lại cười, rất thoải mái mà đi tới, ngồi đối diện đôi trẻ.
Hai người trẻ còn chưa kịp mở miệng, ông lại niềm nở nói tiếp:
- Ông có mua yến sào, sữa với lại thuốc bổ cho hai đứa, còn có tã và quần áo cho bé Dâu... Hoàng đem lại đây con, cái thằng này lề mề.
Rồi sau đó là Khánh Hoàng đem một đống đồ đặt lên bàn, buông tay ra còn thở hổn hển.
Khánh Vân nghe danh gia đình nội Kim Duyên đã lâu, biết là bên đó rất có tiếng tăm trên thương trường, giàu nứt đổ vách mà hôm nay mới được dịp chứng kiến. Cô há hốc mồm nhìn tất cả đồ do ông nội đặc biệt chuẩn bị, toàn là đồ đắt tiền, đến cả quần áo và tã em bé cũng phải mua từ những nhãn hiệu đắc đỏ nhất.
- Ông ơi những thứ này...
- Nhận đi, không nhận là ta không gả cháu cho đâu.
Bấy lâu nay ông cũng rõ Khánh Vân là người thật thà, sẽ không dễ gì mà nhận đồ từ người khác nên phải hâm dọa mới được.
- Dạ tụi con cảm ơn ông.
Kim Duyên mím môi rồi cúi đầu lần nữa, lần này nàng thực sự có chút xúc động với ông nội của mình. Lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm sống với tư cách là một đứa cá biệt trong dòng họ, nàng nay đã được cảm nhận tình thương từ ông.
- Ừ, ông cũng xin lỗi hai đứa, thời gian trước cứ làm khó dễ tụi con, thật ra ông không có ghét con đâu Duyên à, ông thương con lắm mà tại ông cố chấp quá, không có đối đãi tốt với con... còn Khánh Vân nữa, cảm ơn con, nhờ con mà ông mới nhận ra sai lầm của mình.
Ông nội hai môi run run, bịn rịn nói với hai đứa cháu trước mặt bằng tất cả chân thành của mình. Thời gian vừa qua, ông đã suy nghĩ rất nhiều, vì đâu mà mình lại ghét bỏ Kim Duyên, ép cháu gái làm những chuyện nó không thích. Rồi ông nhận ra sự cố chấp của mình, ông đã sai suốt một khoảng thời gian dài rồi, bây giờ không thể sai nữa. Đồng thời phải cảm ơn sự ương bướng của Kim Duyên, nhờ vậy mà người già này mới thông suốt.
- Dạ ông hiểu cho tụi con là tốt rồi.
Nghe được những lời này của ông nội, một lần nữa Kim Duyên rưng rưng nước mắt, nàng không hiểu sao mà mình cứ khóc hoài như vậy nhưng lại chẳng ngăn được lòng mình.
- Rồi không khóc, chị thương em nha.
Khánh Vân quay sang ôm lấy vai nàng, lau đi giọt nước trong suốt lăn dài trên gò má đỏ ửng, ân cần dỗ dành.
Nàng cong môi cười, ngã đầu vào vai cô để cho người ta giúp mình lau nước mắt. Công chúa nhỏ thấy mẹ khóc mà cứ cười suốt thôi, đứa trẻ này còn chọc quê mẹ, học tính ai không biết.
.
Chín giờ tối, Khánh Vân nói chuyện với tía má mình xong, tiễn hai người về rồi cô cũng vào phòng với nàng. Kim Duyên đang cho con bú trên giường, con bé rất hiếu động, vừa mút sữa mà hai tay cứ vung vẫy, dễ thương quá đi.
Cô ngồi lên giường, chăm chú quan sát cục cưng nhỏ và cái miệng chúm chím của nó. Ừ thương thì thương thiệt đó, nhưng sao tự nhiên thấy bức rức, nảy sinh cảm giác ghen tị với bé con này. Đôi mày Khánh Vân nhíu lại, hai quả bánh bao kia vốn thuộc về cô kia mà, bây giờ lại phải chia cho cục bông nhỏ xíu này, có chút không cam lòng.
- Chị làm gì nhìn dữ vậy?
Kim Duyên thấy cô cứ ngồi đơ ra một cục, mắt dán vào ngực mình thì hỏi. Hình như cái người lớn xác này cũng đang lên cơn thèm sữa.
- Ờ bé Dâu ngậm một bên, bên còn lại cho chị được không?
Ngón tay cô chỉ chỉ vào phần ngực đang được áo ngủ che lấp của nàng, do không có đồ lót nên để lộ viên ngọc nhỏ cực kỳ hút mắt. Chỗ này đã lâu rồi cô không được chạm vào, nhớ ơi là nhớ luôn.
- Không, chị lớn rồi còn giành sữa với con.
Kim Duyên trề môi bày tỏ thái độ khinh bỉ người yêu, nhưng trong lòng rất buồn cười, muốn véo mặt cô một cái.
- Chị đâu có giành, nơi này là của chị mà, con mình chỉ là mượn xài tạm thôi.
Cô càng vô liêm sỉ, bàn tay đã đưa tới nắn nắn khỏa ngực tròn trịa, mềm mại cực thích tay. Quả thật sau khi sinh con, vòng một của nàng to hơn trước đôi chút, nhìn kiểu gì cũng thấy bỏng mắt.
- Xì~ đợi con ngủ rồi em cho ha? Ngoan.
Bất lực với chị người yêu, nàng đành chấp thuận. Dù gì đã trải qua một lần suýt mất Khánh Vân rồi, nghĩ tới Kim Duyên còn sợ, nàng bây giờ rất muốn yêu thương cô nhiều hơn nữa.
- Yêu em.
Yêu cầu được chấp nhận, Khánh Vân mừng rỡ chồm lên hôn cái chóc vào má nàng, thơm quá.
Hơn nửa tiếng sau, bé con cuối cùng đã chịu nhắm mắt an ổn ngủ, Kim Duyên nhẹ nhàng đặt con vào nôi rồi nằm xuống cạnh con người đang lăn qua lăn lại kia. Gì đâu mới chờ có chút xíu đã nóng nảy, cũng may là con khá dễ ngủ, chứ bé mà thức lâu thêm chút nữa chắc cô ấy giở nóc nhà luôn quá.
- A vợ yêu lại đây, cho chồng ứ ứ xíu.
Cái mặt của Khánh Vân càng ngày càng dày nha, còn đâu là hình tượng điềm đạm, thanh cao trong lòng nàng nữa chứ. Khá khen cho Khánh Vân, bao nhiêu năm qua thành công qua mắt được Kim Duyên, giờ ở chung mới lộ ra bộ mặt biến thái hết chỗ nói.
Nhưng mà nàng cũng dung túng cho cái người này, ôm người ta vào lòng, để gương mặt xinh đẹp ngang tầm ngực mình, áo chưa gài lại để lộ hết cảnh đẹp cho người ta xem. Khánh Vân vớ được của ngon, hai tay hư hỏng không chần chờ mà vén áo nàng ra, bao nhiêu xuân sắc đều đập hết vào mắt cô, nóng quá, muốn xịt máu mũi luôn.
Khánh Vân đưa miệng tới, ngoạm vào một bên ngực thơm tho, mút mút như trẻ con khát sữa. Kim Duyên ôm đầu suy nghĩ, lúc sáng Khánh Vân làm mẹ, bây giờ thì đến lượt nàng, đổi qua đổi lại chắc vui.
- Á đừng có cắn, đồ biến thái... buông mông em ra. Bốp bốp
Thèm sữa thì cứ mút đi, lại còn nhe răng cắn người ta làm đau muốn chết. Chiếm tiện nghi ở trên thôi chưa đủ, đến mông nàng cũng bị cô bóp bóp xoa xoa, thi thoảng còn vỗ bôm bốp nữa. Hừ! Nếu không phải sợ con thức giấc, nàng thẳng chân đá cô rớt giường cho coi.
Một lúc rất lâu sau, trong khi Khánh Vân vẫn đang tận hưởng bầu sữa thơm ngọt thì Kim Duyên đã buồn ngủ, thực sự không thể mở mắt nổi mà cô ấy cứ "chùn chụt" suốt. Nàng vỗ vỗ mặt cô kêu dừng lại, rút cạn sữa rồi lấy gì cho con bú nữa.
Thấy bé cưng đã mệt mỏi, dường như sắp muốn đánh mình tới nơi, Khánh Vân mới luyến tiếc rời khỏi ngực nàng mà trườn lên. Cô cài hàng cúc áo ngủ đàng hoàng lại cho nàng, sau đó đi tắt đèn rồi trở lại giường.
- Đi ngủ thôi.
Khánh Vân chép chép miệng, trong vòm họng vẫn còn vươn mùi sữa làm gương mặt cô hết sức thỏa mãn.
Nàng không nói gì, theo thói quen lại rúc vào lòng Khánh Vân, còn kéo tay cô đặt qua hông mình. Hương thơm quen thuộc của người yêu len vào cánh mũi khiến cho tâm tình Kim Duyên thật thoải mái, càng ghì chặt cái ôm ở vòng eo của cô.
Mỗi ngày trôi qua chỉ cần nhẹ nhàng như vậy là đủ, Kim Duyên muốn làm vợ hiền của cô, sáng sớm đều được nhìn thấy chồng ôm mình, tối tối ở bên nhau kể chuyện vui buồn. Cầu mong ông trời đừng bao giờ cướp cô đi nữa, nàng rất sợ, một lần thôi là quá đủ rồi.
- Ngủ đi em, đừng có lo lắng, chị ở đây với em.
Trong bóng tối không thể nhìn rõ gương mặt nàng nhưng Khánh Vân vẫn cảm nhận được nỗi lo âu đang hiện hữu, cô xoa xoa mái đầu mềm mượt, giọng nói như rót mật vào tai thủ thỉ bên nàng.
- Em yêu chị.
Khóe môi Kim Duyên khẽ cong lên, như một con mèo nhỏ nhõng nhẽo vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của cô. Chỉ cần ở bên cạnh Khánh Vân, nàng không còn sợ gì nữa.
- Chị cũng yêu em, ngủ ngon.
- Chồng ngủ ngon~
.
.
.
Hôm qua còn định ngược OTP lên bờ xuống ruộng mà sợ bị mấy bạn kí lủng đầu 🤧🌚
6
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook