Sắc Nước Hương Trời - Selina_tnn
C17: 17. Mỹ Nữ Háo Sắc

- Em~ yên nào.

Trời còn chưa sáng mà Kim Duyên đã thức dậy rồi, đã vậy còn quậy phá không cho người ta ngủ nữa chứ. Khánh Vẫn cự nự quấn chặt cái mền, quay lưng tìm lại giấc ngủ.

Ấy vậy mà bé người yêu của cô cứ nhây nhây hoài, cô vừa quay lại liền cảm nhận có một bàn tay chui vào lớp chăn, sờ đến bụng mình. Vì nhột mà cô rùng mình một cái, Kim Duyên càng khoái chí xoa xoa lên vị trí mình yêu thích. Cơ bụng của người yêu nàng quả là kỳ quan của tạo hóa nha, đêm qua nàng lại có cơ hội được chiêm ngưỡng rồi, càng ngày càng đẹp. Khánh Vân vẫn chăm chỉ đi tập đều đặn mỗi tuần, bây giờ thậm chí còn thấy rõ từng múi bụng săn chắc luôn rồi. Chẹp chẹp!

Ngón tay Kim Duyên tinh nghịch vẽ mấy đường loạn xạ trên bụng Khánh Vân, lâu lâu ấn vào vài cái để kiểm tra độ bền của nó. Tuyệt, săn chắc cực kì.

- Em quậy quá nha Duyên.

Khánh Vân đang thiu thiu ngủ thì bị nàng chọt mạnh một phát, giật mình tỉnh dậy, dùng chất giọng ngáy ngủ cằn nhằn nàng nhưng mà không có tí sát thương nào hết trơn.

Càng nói Kim Duyên càng làm tới, nàng chồm lên há miệng gặm cắn vành tai cô mà khiêu khích. Cái miệng nhỏ của nàng làm ướt đẫm một bên tai Khánh Vân, cô nhếch môi cười gian, cừu tự chui vào miệng sói rồi.

- Á~

Bất ngờ Khánh Vân xoay người lại, dứt khoát đem nàng đè dưới thân, ánh mắt thiếu đứng đắn nhìn xuống cơ thể không một mảnh vải che chắn của nàng.

- Em thích quậy chứ gì?

Khánh Vân bày ra bộ mặt sói già, bàn tay bóp nhẹ khuôn mặt đáng yêu của nàng, cúi xuống hôn lên cánh môi anh đào mềm mại.

Kim Duyên hai mắt long lanh vô tội nhìn chị người yêu, người ta giỡn có xíu thôi mà, làm gì căng. Cô hôn một cái vào má nàng rồi di chuyển xuống chiếc cổ cao kiều, nhe răng cắn nhẹ lên đấy. Cảm nhận người bên dưới một phen tê dại, Khánh Vân mãn nguyện cong môi lần nữa. Cô mút mát khắp vùng cổ thơm tho của nàng, thỉnh thoảng để lại một dấu đỏ đẹp mắt.

- Ưm~ Khánh Vân...

Nàng rên lên thanh âm mềm mỏng trong cổ họng, hai cánh tay ôm ghì lấy người bên trên để cảm nhận da thịt nhẵn nhụi chạm nhau, say mê tê dại.

Hôn mút đã miệng ở chiếc cổ xinh xẻo, cô lại dịch người xuống một chút đối diện với nơi nhô cao đầy kiêu hãnh của nàng mà hôn xuống. Mới hôm qua một trận mãnh liệt, hai con thỏ trắng phao còn mờ mờ vài vết hôn, Khánh Vân thích thú ngậm lấy một bên đỉnh ngực vào miệng. Môi lưỡi thật lợi hại mút rồi liếm láp khiến nàng vài phen giật nảy mình. Hai bàn tay cũng không an phận mà bắt đầu sờ soạng khắp nơi, lướt tới đâu đều gây cảm giác râm ran tới đấy.


- Ha~ hưm... em... yêu chị~

Kim Duyên bị mơn trớn trên làn da thịt đến mức mê muội, không biết nói gì ngoài ngỏ lời yêu cô. Yêu đến phát điên đi được.

Bàn tay của cô lần mò xuống bên dưới, ngay giữa hai chân nàng ấn một cái khiến cơ thể nhạy cảm liền run rẩy. Miệng Khánh Vân đã chuyển chỗ, tiếp tục công việc kích thích viên ngọc sưng đỏ trên ngực nàng, một tay rảnh rỗi mân mê bên còn lại.

- Chị à~ hưm... thật thích... sâu... sâu nữa đi... ưm~ xin chị...

Một đốt ngón tay đi vào trong không thể thỏa mãn được, nàng ôm lấy vai cô mà rên rỉ van nài. Hông vô thức đưa đẩy hòng nuốt ngón tay đó vào sâu hơn.

Cô thỏa mãn khi thấy nàng tích cực đến vậy, liền không để em bé buồn mà hưởng ứng, đâm một phát cả ngón tay vào cái động đào ẩm ướt. Tầng tầng lớp lớp thịt bao bọc lấy vật quen thuộc, chiếc lỗ nhỏ từ từ mở rộng mà tiếp nhận. Từng nhịp từng nhịp ra vào đều đặn, không chỉ Kim Duyên thoải mái vì được chiều chuộng, mà cả Khánh Vân cũng hưng phấn vì độ chật khít và nóng bỏng của "em bé nhỏ" phía dưới.

- Một ngón nữa nha?

Khánh Vân thè lưỡi liếm đỉnh ngực nàng xin phép.

Không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ thấy cái đầu Kim Duyên gật gật, hơi thở dồn dập, gấp gáp. Nàng ấn đầu cô ấy vào ngực mình, xoa xoa mái tóc ấy đến rối bù lên, môi hé ra bật lên từng tiếng đứt quãng.

Thêm một ngón tay dài thon thả đút vào trong cửa hang mềm mại, hai mắt Kim Duyên trợn lên vì sung sướng, chân cũng vô thức dạng ra để cô ấy dễ dàng hoạt động. Nàng cảm giác như mình sắp phát điên rồi, nước ấm bên dưới tuông nhiều quá đi.

- A nhanh... nhanh quá... ưm~ đừng... làm mạnh... á... rách em~

Kim Duyên nhăn hết cơ mặt, động nhỏ phía dưới hư hỏng co bóp chặt vào hai ngón tay, sự mạnh bạo của người yêu khiến nàng tê rần, những ngón chân đều co quắp lại.

Đôi mắt Khánh Vân ma mãnh quan sát biểu hiện nhiệt tình của nàng, xoáy hai ngón tay một phát khiến em bé phải giật bắn mình. Cô hài lòng, dồn hết lực vào bàn tay khỏe khoắn đâm rút liên hồi, đâm đến đâu liền làm nàng run rẩy đến đấy.

Bị "làm" đến muốn chết đi sống lại, hai mắt Kim Duyên dần mờ đục, màn sương từ bao giờ đã phủ lên một tầng. Không phải là khóc, mà vì sung sướng đến mức rơi nước mắt, dư âm đêm qua còn sót lại nay đã khiến nàng nhạy cảm gấp mấy lần.

- Sắp rồi hả?


Cảm nhận động hoa ẩm ướt của càng lúc càng co thắt mạnh hơn, cô hôn xuống má nàng rồi lại tập trung đưa đẩy, còn cố tình ấn ấn vào mấy chỗ nào đó bên trong.

Kim Duyên gật đầu, hai tay bấu chặt vai cô, lưng cong lên đầy vẻ đòi hỏi. Cuối cùng không chịu được nữa, hức lên một cái, bên dưới đầm đìa tuông trào. Khánh Vân từ từ rút tay ra mang theo dòng nước ấm nóng, rồi cô trượt người xuống quan sát. Trong màn đêm, đôi mắt tinh anh vẫn thấy được bông hoa của nàng vươn từng giọt óng ánh đến mỹ miều.

Mới có 5 giờ sáng, Kim Duyên đã mất sức như vậy rồi, nàng bấy giờ mới hối hận vì giỡn nhây với cô. Tay chụp lấy cái gối ôm vào, thân thể lấm tấm mồ hôi, hai mắt trĩu xuống muốn ngủ.

Khánh Vân nằm xuống, nghiêng người vuốt lại từng nếp tóc đã bết lại cho nàng, nhìn thấy em yêu thở từng cái nặng nhọc mà tội ghê. Cho chừa, mốt hết dám quậy nữa.

.

Kim Duyên là một mỹ nữ, ai cũng công nhận điều này, còn đối với Khánh Vân, nàng là một em bé háo sắc. Chiều nay cô dẫn nàng đến phòng tập cùng mình, lần đầu Kim Duyên tới nên có chút choáng ngợp vì mấy chị gái ở đây đẹp quá đẹp. Nhưng mà không đẹp bằng người yêu dấu của nàng đâu.

Tranh thủ lúc Khánh Vân đi thay đồ, nàng len lén liếc nhìn mấy chị đẹp một xíu, có xíu thôi à. Vậy mà khi cô ấy đi ra, thấy nàng nhìn gái liền không hài lòng mà nhắc nhở. Á hôm nay biết ghen luôn rồi, tốt tốt.

- Còn nhìn nữa là tối nay 4 hiệp.

Khánh Vân cúi người xuống, vịn lấy vai em bé đang ngồi mà nghiêm túc cảnh cáo.

Nàng lạnh sóng lưng, lia lịa lắc đầu rồi chụp lấy ly nước uống cho đỡ sợ. Người gì đâu mà dữ dằn, người ta hiếu kỳ thì nhìn thôi, có vậy cũng không cho. Nhìn hai cái má Kim Duyên phồng lên vì bất mãn mà cô phì cười, vỗ nhẹ đầu nàng rồi nhanh chóng tới chỗ anh huấn luyện viên.

- Bé đó là ai mà xinh vậy?

Anh chàng cơ bắp cuồn cuộn huých nhẹ vào vai Khánh Vân, cười cười hỏi. Bình thường đã có Khánh Vân là "mỹ nữ phòng gym", hôm nay còn thêm một cô nàng xinh đẹp nữa, thích thế.

- Bạn gái em, anh liệu hồn.

Cô trừng mắt, đánh cái bụp lên vòm ngực rắn chắc của anh chàng, sớ rớ là đập cho nâu mắt luôn giờ.


Có một Kim Duyên ngoan ngoãn ngồi chăm chú quan sát Khánh Vân cùng anh PT luyện tập, cái tạ to như vậy mà cô ấy nâng lên dễ dàng ghê. Nàng chốc chốc lại liếm môi, đôi mắt tròn xoe tia từng ngóc ngách trên cơ thể chị người yêu. Thân hình ấy dù có nhìn bao nhiêu lần vẫn không đã ghiền mà, mê quá trời quá đất luôn.

Thấy Kim Duyên nhìn mình không chớp mắt, Khánh Vẫn khẽ cười tự mãn, nói nàng mê gái có sai đâu. Mà phải là mê cô thôi đó nha, mê người khác thì chuẩn bị tinh thần khỏi xuống giường đi là vừa.

Không biết là trải qua bao lâu, Khánh Vân sau khi xong rồi thì đi tới chỗ cô bé đang chụp hình mình ở đằng kia. Nàng cất điện thoại rồi đứng dậy đưa cho cô chai nước, rồi cầm lấy chiếc khăn bông chăm chỉ lau mồ hôi cho người ta.

- Chị By có mệt hông?

Kim Duyên vắt cái khăn lên vai rồi xoa xoa bóp bóp vai Khánh Vân, cơ bắp của cô vừa chắc vừa đàn hồi, sờ lên thích ghê luôn á.

- Chị không mệt, chị thay đồ rồi mình đi ăn ha?

Cô mỉm cười ôn nhu nựng nựng cái má của nàng, em bé này mỗi ngày một đáng yêu nha.

- Dạ~ chụt

Trước khi Khánh Vân quay đi còn được nàng tặng cho cái hôn thật kêu trên môi, giữa chốn đông người mà tự nhiên ghê. Là Kim Duyên đang giữ "chồng" đó, từ nãy giờ rất là nhiều người tăm tia cục vàng của nàng, phải cho họ biết cô là chậu đã có bông hoa xinh đẹp cắm vào rồi chứ.

.

- Em bé muốn ăn gì?

Chạy xe bon bon trên đường, Khánh Vân không biết ăn món gì nên giành quyền quyết định cho bé con đang ôm eo mình phía sau.

- Dạ ăn gì cũng được hết.

Câu này nghe quen quen.

Nàng nói rồi vuốt vuốt bụng cô thông qua lớp áo thun, vậy mà cũng cảm nhận được "múi sầu riêng" luôn nè.

- Ăn bánh canh nha?

Cách 5 mét phía trước mặt có một tiệm bánh canh, cô lại hỏi nàng lần nữa.


- Hông, hôm qua mình ăn rồi mà.

Giọng em yêu nhão nhẹt tỏ ý không chịu, buộc cô phải chạy tiếp kiếm món khác cho vừa bụng nàng.

- Có cơm tấm kìa, bé ăn hông?

- Thôi~ ngán rồi.

- Bún riêu hông?

- Hổng thích luôn~

- Cháo cá?

- Ăn cháo đâu có no.

- Bún thịt nướng?

- Ăn bún buổi tối là bị lạnh bụng á.

Khánh Vân bất lực, chưa bao giờ cô muốn quăng nàng xuống xe như bây giờ. Cục bột hôm qua giờ quậy hơi nhiều rồi đó.

Giờ cô có hỏi cả trăm lần Kim Duyên cũng không chịu thôi, biết rõ là em yêu đang cố tình chơi mình. Lâu rồi không được đi hẹn hò kiểu này nên nàng mới bày trò cho vui đây mà, mệt nha.

Bỗng dưng đang chạy thì Khánh Vân tấp vào lề đường, thắng một cái kéttt, ngay trước tiệm phở. Lần này cô không thèm hỏi nàng nữa, hất mặt:

- Đi vô.

- Dạ chị yêu, nãy giờ làm vậy coi có nhanh hơn không?

Kim Duyên cười tít mắt, nàng hớn hở xuống xe rồi lon ton chạy vào trong chọn bàn. Coi giỡn mặt ghê hông?

Khánh Vân đến muốn quỳ lạy cái nóc nhà cao một mét 73 của mình, nhưng cũng đành gửi xe xong đi vào với nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương