- Con không lấy chồng! Có chết cũng không lấy!

Bầu không khí im lặng bỗng chốc bị tiếng thét của Kim Duyên phá tan, nàng đứng bật dậy, khuôn mặt hằn lên không biết bao nhiêu là phẫn nộ lẫn ấm ức.

- Ngồi xuống đi, con làm cái thái độ gì vậy hả?

Chú Út gắt lên, tức giận la đứa con gái ương bướng của mình. Trước mặt người lớn mà tỏ thái độ như thế, thật là chịu không nổi mà.

- Mình bình tĩnh đi, Kim Duyên con ngồi xuống.

Về phía thím Út cố gắng xoa dịu chồng rồi quay sang nhỏ nhẹ nói với con gái.

- Ông quyết định rồi, chủ nhật này nhà bác Phú sẽ qua, con liệu mà ăn nói cho cẩn thận.

Ngồi phía chính diện căn nhà nhìn vào là ông nội của Kim Duyên, đôi mắt hằn vết chân chim khẽ chớp một cái, giọng nói tuy rất nhẹ nhàng nhưng cực kỳ kiên quyết.

- Con không thích...

- Ta đã quyết, đừng có nhiều lời.

Ông gõ cái gậy xuống sàn như là đã cố kiềm chế cơn giận lắm rồi.

- Con xin ông, xin tía, hai người muốn sao cũng được nhưng đừng ép con lấy chồng, con không thể có cảm giác với đàn ông được.

Kim Duyên đứng dậy cúi đầu nói một cách thành khẩn, hai bàn tay nắm lại cố gắng kiềm chế mình. Kết hôn với một người mình không yêu đã khó, đằng này nàng lại hoàn toàn chẳng thể thích đàn ông, làm sao có thể chấp nhận.

- Rồi con cũng quen, ngày xưa ông bà cưới nhau không hề xuất phát từ tình yêu.

Ông nội vẫn điềm tĩnh nói như là một chuyện đương nhiên, không hề để tâm đến cảm xúc của đứa cháu đáng thương.


- Ông đừng có áp đặt cái tư tưởng cổ hủ đó lên con.

Một lần nữa Kim Duyên nóng giận không kiểm soát được bản thân mà có hơi lớn tiếng.

CHÁT

- Mày nói chuyện với ông kiểu đó hả?

Và hành động đó của nàng đã châm ngòi cơn tức giận của chú Út kìm nén từ nãy giờ, lập tức một cái tát như trời giáng đáp xuống bên má nàng.

- Sao ông lại đánh con mạnh như vậy? Duyên có sao không con?

Thím Út vô cùng hốt hoảng trước hành động của chồng mình, vội đi tới kiểm tra con gái. Trên má nàng đã hằn một dấu tay đỏ rực.

- Tía đánh con bao nhiêu cái cũng không sao, nhưng làm ơn khi hả dạ rồi thì đừng ép con làm chuyện không thể đó nữa.

Kim Duyên mím môi, tay ôm lấy bên má nóng rực của mình, đôi mắt đã ươn ướt nước. Nàng vừa nghẹn ngào vừa ấm ức. Trước giờ, tía dù giận cách mấy cũng chưa từng đánh nàng trước mặt người khác, vậy mà hôm nay...

- Thật cứng đầu mà.

Chú Út ngồi xuống bật ra một hơi thở dài.

- Xin lỗi, con gái bất hiếu không thể làm theo lời tía.

Nuốt cục tức lại vào trong lòng, Kim Duyên đơn giản chỉ nói như thế rồi quay lưng toan rời khỏi nhà, nàng không muốn đối diện với ông và tía nữa.

Thấy không ổn, thím Út định đuổi theo thì bị chồng mình ngăn lại:


- Mặc kệ nó, có chân đi thì có chân về.

- Anh chị liệu mà sắp xếp, đừng để nhà chúng ta mất mặt.

Nói xong rồi ông nội cũng đứng dậy rời đi, bên ngoài đã có xe chờ sẵn.

.

Hơn 10 giờ khuya, thím Út vẫn chưa ngủ mà đứng ngoài cửa nhà trông ngóng điều gì đó. Đi tới đi lui cả chục bận, trong lòng rối ren, lo lắng khôn nguôi, Kim Duyên đến giờ còn chưa chịu về. Không biết là đi đâu, tìm từ chiều giờ chả thấy tăm hơi. Con gái cứng đầu, còn tắt cả điện thoại, lúc nào cũng làm người già này ảo não mà.

Được một lúc sau, bỗng nghe thấy có tiếng xe máy chạy đến trước cửa nhà, thím gấp gáp đi ra xem sao. Chỉ thấy thằng bé Đăng Khôi và anh họ của nó bộ dạng mệt mỏi, lắc đầu bước vào trong.

- Không tìm được chị hai.

Đăng Khôi thở dài rồi cởi nón bảo hiểm đi vào trong, thằng bé uể oải kéo ghế ngồi xuống.

- Thím đừng lo quá, Duyên nó cũng lớn rồi sẽ tự lo cho mình được mà.

Khánh Hoàng là con trai của chú Năm bên nhà nội Kim Duyên, tức là anh trai của chú Út, vừa hay tin em gái bỏ nhà đi thì liền gấp rút chạy đi tìm.

Anh thật sự chẳng thể hiểu nổi ông nội của mình, lúc nào cũng cứng nhắc áp đặt con cháu đủ điều. Vả lại Kim Duyên là đứa ngang bướng nhất trong nhà, việc của ông làm chỉ khiến nàng càng lì lợm mà thôi.

- Con gọi cho Khánh Vân chưa?

Thím Út không giấu nổi lo lắng quay sang hỏi con trai, tia hy vọng duy nhất của thím lúc này chỉ có cô ấy mà thôi.


- Con có gọi chị Vân rồi, chị ấy cũng chưa tìm được chị hai.

Câu trả lời kéo về biết bao nhiêu là thất vọng cho thím. Thiệt tình, nhỡ Kim Duyên có chuyện gì thì sao mà người làm mẹ này sống nổi đây.

- Kệ nó, coi như nhà này không có con gái.

Từ bên trong phòng, chú Út bực bội đi ra cáu gắt một câu nhưng thật ra đó không phải là lời chú thực sự muốn nói.

- Tía nói như vậy sao được.

Đến lúc này Đăng Khôi mới bộc lộ bức bối trong người mà đứng lên, lúc chiều thấy tía đánh chị hai đã là quá lắm rồi, bây giờ còn tuyệt tình như vậy nữa.

- Con với cái, nói không đứa nào nghe.

Chú Út lầm bầm trong miệng rồi quay vào trong để lại ngôi nhà trong bầu không khí ngột ngạt.

.

- Nín đi em, đừng có khóc nữa.

Khánh Vân ngồi trước hiên nhà cùng tía má của mình, cả nhà đang ra sức dỗ đứa trẻ đã nức nở được hơn 15 phút rồi.

Nhưng sao càng dỗ Kim Duyên càng khóc lớn hơn, tưởng như mưa giông bão táp sắp kéo tới nơi. Hai má nàng đỏ ửng, đến đôi mắt cũng sưng húp lên rồi nước mắt nước mũi tèm lem.

Chiều hôm nay, Đăng Khôi gọi qua nói nàng bỏ đi đâu mất làm cô lo đến sốt vó. Đi tìm một hồi thì thấy Kim Duyên ngồi buồn thiu ở trên cánh đồng vắng vẻ, ít ai qua lại. Cô cũng phải năn nỉ gãy lưỡi nàng mới chịu về với mình nhưng với điều kiện là cô không được nói với ai là nàng ở đây, đành chịu thôi, tìm được em bé là may phước lắm rồi.

- Từ trước đến giờ em lúc nào cũng cố gắng làm tía vui... hức~ vậy mà tía~ hức... coi trọng sĩ diện hơn em... còn đánh em nữa... hức... em không có lấy chồng đâu... ức... em chỉ lấy chị thôi~

Kim Duyên òa khóc lớn hơn nữa, hai tay dụi dụi cặp mắt đã đỏ hoe, mang bao nhiêu uất ức trong lòng mà nói ra hết. Lúc chiều khi bị đánh nàng đã cố tỏ ra mạnh mẽ để không khóc lớn, nhưng thật ra lúc ấy rất đau, là đau trong lòng. Từ nhỏ cho đến lớn, nàng luôn cố làm một đứa con ngoan, lúc nào cũng học hành chăm chỉ, mặc dù không thích kinh doanh nhưng vẫn nghe theo tía má tiếp quản cửa hàng. Vậy mà đến việc nàng thích ai, muốn cưới ai cũng không được phép lựa chọn. Thật bất công mà.

- Rồi rồi, chị thương em mà, không sao hết nha.

Khánh Vân nghe nàng khóc mà lòng đau như dao cắt, cô dịu dàng ôm em bé của mình dỗ dành. Thương quá, thực sự bây giờ cô cũng không biết nên làm gì nữa.


- Nín đi con, để ngày mai má qua nói chuyện với tía con nha, bé Duyên ngoan.

Thím Ba nghe con dâu mình ấm ức đến khóc lên mà nóng cả ruột gan, lại cảm thấy thương cho hai đứa nhỏ nhiều hơn.

- Thiệt hả má?

Hai tay nàng đưa lên quẹt quẹt dòng nước ướt đẫm trên mặt, đôi mắt long lanh nhìn thím Ba hỏi lại.

- Ừ, By đưa em vô ngủ đi con.

- Mình đi ngủ nha, không khóc nữa.

Khánh Vân hôn nhẹ lên má nàng rồi bế lên, vừa đi vào vừa vỗ về để bé con không tủi thân mà khóc lớn nữa.

.

Nằm trên giường, Kim Duyên được bao bọc trong vòng tay ấm áp nhưng vẫn sụt sùi cái mũi. Khóe mắt bây giờ mới cảm thấy hơi rát vì khóc quá nhiều, nhưng nàng vẫn ấm ức lắm.

- Em khó chịu quá à~

Kim Duyên ngẩng đầu dậy, hít hít cái mũi nhỏ của mình, nàng khóc đến nghẹt một bên mũi rồi.

- Đợi chị chút.

Khánh Vân bật cười một cách bất lực rồi ngồi dậy.

Cô kéo hộc tủ, rút ra một miếng khăn giấy rồi đi tới lau mũi cho nàng, khóc cho đã vô. Kim Duyên khịt mũi, ngoan ngoãn để chị người yêu chăm sóc, tự nhiên nàng cảm thấy ấm áp làm sao.

Xong rồi Khánh Vân vứt miếng giấy vào cái thùng rác nhỏ dưới giường, sau đó cùng nàng nằm xuống. Liền có một em bé nhanh chóng chui vào vòng tay cô, dụi dụi cái đầu nhỏ ở bờ ngực mềm mại rồi ôm cứng ngắt.

Khánh Vân luồng tay vào suối tóc mềm mượt của nàng xoa nhẹ từng cái, hai mắt cũng nhắm lại. Có lẽ do khóc đến mệt lã người, mi mắt Kim Duyên rất nhanh đã sụp xuống, ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi cảm nhận được hơi thở đều đều của người trong lòng, tiếng sụt sịt cũng im bặt hẳn, cô mới mở mắt lấy điện thoại nhắn một dòng tin nhắn "Chị em đang ở nhà chị, khoan nói cho chú thím biết nha."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương