Sắc Nước Hương Trời - Selina_tnn
-
C10: 10. Tràn Ngập Yêu Thương
Trời tờ mờ sáng, Khánh Vân tỉnh giấc khi gà đã gáy lên mấy hồi, nằm trong vòng tay cô là một cục bông xinh xắn, đáng yêu. Ánh mắt cô tràn ngập yêu thương nhìn nàng, đôi môi mỉm cười rồi đặt nhẹ nụ hôn lên mái tóc đen mềm mượt. Đêm hôm qua, hai người con gái này đã chính thức thuộc về nhau rồi, nhớ lại Khánh Vân hạnh phúc đến nỗi không có từ ngữ nào diễn tả hết.
Kim Duyên cả đêm "làm việc" mệt mỏi, rất muốn ngủ nướng một bữa nhưng cứ bị ai kia hôn hít liên tục làm nàng phải tỉnh giấc. Đôi mắt bất mãn nhìn lên chị người yêu đang chụt chụt mấy phát trên trán mình, nàng lười biếng đánh nhẹ cô ấy vài cái.
- Cho bé ngủ~
Giọng nàng kéo dài nhừa nhựa nghe yêu chết được, xong lại vùi đầu vào lồng ngực Khánh Vân tìm lại giấc ngủ bị gián đoạn.
Khánh Vân cưng chiều véo nhẹ lên cái má đáng yêu của nàng, sau đó cũng gục mặt vào đỉnh đầu thơm tho ngủ tiếp.
Khoảng hai tiếng trôi qua, trong lúc đang mơ màng, Khánh Vân cảm giác nhột nhột ở bụng mình, có cái gì đó đang vuốt ve da thịt nhẵn mịn của cô. Lơ mơ từ từ hé đôi mi, cô nhìn xuống thì phát hiện ra ngay được tên thủ phạm. Bàn tay nhỏ của Kim Duyên đang sờ sờ khắp vùng bụng của cô, mân mê từ trên xuống dưới từ trái qua phải.
Bé con này quậy quá đi thôi! Hai mắt Khánh Vân chăm chú quan sát nàng, nhưng có thể thú nhận rằng bàn tay ấm áp của Kim Duyên làm cho cô rất thoải mái.
- Mới sáng sớm em đã dê người ta.
Khánh Vân vỗ nhẹ đầu nàng, giả vờ bất mãn kêu lên.
- Vậy hôm qua ai dê em hả?
Vừa xoa vuốt từng đường nét trên cơ bụng cô, nàng vừa lên tiếng phản bác. Cái đồ ỷ mạnh hiếp yếu, cả đêm chèn nàng dưới thân mà liên tục, báo hại sáng nay mệt muốn lã người.
- Em còn đau không?
Khánh Vân nhổm dậy, ân cần hỏi han nàng.
- Còn nhức lắm.
Chỉ chờ có thế, nàng liền nhõng nhẽo chu môi lên, làm ra vẻ ấm ức tay đánh từng cái như mèo khều lên vai cô.
- Rồi ngoan ngoan, chị By xin lỗi bé.
Môi cô tìm đến trán nàng hôn lên dỗ dành, rồi hôn tới hai bên má, môi rồi xuống cằm.
- Hức... By hổng thương người ta... hức~
Bỗng nhiên Kim Duyên khóc lên làm cô hoảng loạn, tay chân cuống quýt ôm lấy nàng vào lòng dỗ dành. Trời ơi, Khánh Vân từ trước đến giờ sợ nhất là em bé của cô khóc đó.
- Ngoan, By thương em mà.
Khánh Vân bối rối ôm nàng, bàn tay liên tục vuốt lưng vỗ về, còn hôn hôn lên má nàng, nâng niu như một bảo vật quý giá nhất thế gian.
Nằm trong vòng tay của Khánh Vân, Kim Duyên uất ức tống ra mấy giọt nước mắt, khẽ nhoẻn miệng cười đắc ý vì vừa thành công hù dọa được chị người yêu. Khánh Vân ngốc quá trời ngốc luôn, người ta mới khóc có chút xíu đã quýnh quáng cả lên. He he, vậy sau này nàng có chiêu để trị cô rồi.
.
Rồi cũng đã đến ngày chú Trung cùng Mạnh Quân phải lên Sài Gòn, vì điều này mà Kim Duyên đã cảm thấy thoải mái hơn phần nào. Chú thím Út đã dẫn Đăng Khôi đi ăn cưới của chị họ nàng ở tỉnh khác, cho nên hôm nay Kim Duyên chỉ có một mình mà thôi. Không bỏ qua cơ hội tốt này, vừa hay tin, Khánh Vân đã xuất hiện ở nhà nàng.
- Hù!
- Hết hồn à, chị bị điên rồi.
Kim Duyên đang hái mấy trái xoài ở trong vườn thì tự nhiên cô ấy từ đâu lù lù đứng sau lưng, vỗ mạnh vai nàng một cái làm suýt nữa là rớt trái tim ra ngoài rồi.
- Hì hì, bé yêu ơi By nấu cơm xong rồi.
Cô cười lém lỉnh, báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành rồi hôn má nàng một cái.
- Giỏi.
Hai tay Kim Duyên đưa lên xoa xoa má người yêu khen ngợi, người gì đâu mà dễ thương quá trời quá đất, làm muốn đè ra nựng ghê.
- Mình vô ăn cơm thôi.
Nói rồi cô cười tươi tắn nắm lấy tay nàng, cả hai người cùng đi vào trong.
Bữa cơm tối hôm nay hoàn toàn do chính tay Khánh Vân làm, cô còn đặc biệt nấu toàn những món nàng thích thôi. Có sườn xào chua ngọt nè, cá chiên, rau muống xào tỏi, canh bí đỏ nữa. Thật ra Khánh Vân còn muốn nấu thêm nữa nhưng mà không có má ở nhà cái Kim Duyên cũng lười đi chợ, trong tủ lạnh còn gì thì cô làm cái đó thôi.
- Chị Vân giỏi quá.
Kim Duyên ngồi vào bàn ăn, hai mắt sáng lên thích thú nhìn một bàn đầy ắp trước mặt. Dạo này nàng tuy có chăm chỉ học nấu ăn thiệt đó, nhưng mà vẫn không đọ lại Khánh Vân nha.
- Vậy thì em phải thương người ta nhiều lên đó.
Được bé yêu khen, Khánh Vân rất là tự hào trong lòng, vui vẻ gắp cho nàng một miếng sườn.
- Bé thương chị mà, thương lắm luôn.
Kim Duyên nịnh bợ, miệng nhai nhóp nhép cơm mà không tiếc lời khen chị yêu dấu.
- Em là em bé hả?
Khánh Vân phì cười khi thấy má nàng phồng lên vì thức ăn, còn dính một hột cơm ở bên mép môi kìa. Thế là cô đưa tay gạt hột cơm đó xuống, còn tiện tay vuốt nhẹ mặt nàng.
Ai mà tin được cô chủ Kim Duyên nổi tiếng sắc sảo, kiêu kì, khí chất ngút trời ai nhìn cũng nể mà giờ lại như một đứa con nít chứ. Tính cách này của nàng, ngoài tía má và em trai ra thì chỉ có riêng Khánh Vân được nhìn thấy. À có khi là hơn thế nữa, chỉ có khi ở bên cạnh cô, nàng mới vô tư vô lo, làm nũng như trẻ con thôi. Tại vì ngoài Khánh Vân ra thì có ai chiều chuộng nổi Kim Duyên đâu.
Hai người ăn xong bữa cơm trong bầu không khí ấm áp, trong khi Khánh Vân đang rửa chén thì Kim Duyên ngồi ở phòng khách xem phim hoạt hình. Trên tay nàng còn ôm một bịch bánh khoai tây, vừa ăn vừa xem phim mà cười khúc khích. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Khánh Vân liền đi lên, ngồi xuống bên cạnh choàng tay ôm lấy nàng. Kim Duyên thoải mái tựa đầu lên vai cô, bóc một miếng bánh đút vào miệng chị người yêu.
- Bé Duyên, hôm nay ăn mặc kiểu gì đây?
Khánh Vân híp mắt, giọng gầm gừ khi nhìn xuống nàng một thân áo sơ mi cổ rộng, lại để hững hờ hai nút trên cùng làm da thịt quyến rũ lộ ra hết.
- Có em với chị ở nhà thôi, mặc vậy cho thoải mái.
Nàng vô tư nói, bóc thêm một miếng bánh bỏ vào miệng nhai ngon lành, hoàn toàn không để ý đến cặp mắt rực lửa đang nhìn mình.
Ây da, muốn ăn chay cũng không yên mà.
Khánh Vân đứng dậy khóa hết cửa nẻo rồi mau chóng trở lại. Bất ngờ cô bế nàng ngồi lên đùi mình, ôm lấy gương mặt xinh đẹp mà hôn lên môi. Được một lát, hai đôi môi mới nhẹ nhàng tách rời nhau ra.
Ngồi trên đùi Khánh Vân, Kim Duyên thích thú ngửi ngửi mùi hương trên cơ thể cô, từ mặt xuống tới ngực. Cánh môi nàng bắt đầu hôn lên cằm cô, dời xuống vai, qua cổ rồi đến vùng xương quai xanh quyến rũ, thật kích thích. Nàng đê mê đưa môi đến hôn lên vùng cổ cao kiều, còn tinh quái mút một cái mạnh để lại dấu.
Khánh Vân đúng là bị đứa nhỏ này làm cho u mê mụ mị, đầu óc trống rỗng mà ngửa người ra sau, cổ họng gầm gừ vài âm thanh nhỏ vụn phản ứng lại từng cái cắn mút của nàng.
Bất ngờ Khánh Vân nắm lấy búi tóc của nàng, kéo cái đầu đó ra khỏi người mình khi sắp bị hôn xuống ngực. Bé con, được nước làm tới hả?
- Sao vậy?
Đang làm giữa chừng mà lại bị lôi ra khiến Kim Duyên bất mãn, nàng chu chu môi muốn sấn tới cô.
- Để chị lo cho em đêm nay.
Chưa kịp xử lý xong những gì Khánh Vân nói đã bị cô ấy chiếm lấy môi nàng mà chậm rãi nhắm nháp. Cảm nhận vị ngọt từ đôi môi mỏng, cô đưa lưỡi liếm khóe môi nàng góp phần kích thích không nhỏ. Cảm thấy không đủ, cô vươn lưỡi thăm dò rồi thâm nhập vào sâu trong khoang miệng nàng. Khánh Vân thuần thục kéo nàng vào nụ hôn cuồng nhiệt và ướt át.
Khi cảm thấy trong phổi gần như cạn kiệt không khí, Khánh Vân mới không tình nguyện mà buông tha cho nàng. Kim Duyên gấp gáp lấy lại nhịp thở, hai cánh môi sưng bóng lên, má đỏ ửng càng rù quyến cô bội phần. Cắn môi một cách thèm thuồng, Khánh Vân trực tiếp bế nàng lên, thẳng thừng đi vào phòng, trên đường đi Kim Duyên đã bị làm rơi xuống một số thứ che chắn cơ thể.
.
Trên giường lúc này là hình ảnh hai người con gái đang trần trụi ôm nhau ngủ, do cả đêm nóng nực nên cái mền đã bị đá xuống đất. Bàn tay Khánh Vân còn hư hỏng đặt ở mông nàng, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Cộc cộc
- Duyên ơi con dậy chưa?
Đột nhiên giọng của thím Út phát ra phía trước cửa phòng làm Kim Duyên giật mình, hoảng hốt ngồi dậy.
- Chị Vân dậy mau.
Nàng vỗ vỗ lên cái người đang úp mặt vô gối ngủ không biết gì kia, sau đó nhặt cái mền lên đắp lên người cả hai phòng hờ trường hợp bị má xông vào.
- Duyên.
- Dạ má, đợi con một chút.
Nàng vừa trả lời mà tim đập thình thịch, nguyên do là cửa phòng không có khóa. Sơ suất quá đi, còn tưởng là đến chiều cả nhà mới về chứ.
Lúc này Khánh Vân cũng lò mò ngồi dậy, cô vươn vai một cái rồi tiến tới hôn lên má nàng. Kim Duyên cũng ưng thuận ôm lấy cô, hôn lại một cái. Nhưng giờ đâu phải là lúc ôm hôn nhau!
- Chị Vân, quần em đâu?
Mặc cái áo vào rồi Kim Duyên nhìn khắp phòng mà không thấy quần của mình đâu, kỳ lạ ghê.
- Quần của em? Chết! Hôm qua chị cởi đồ em quăng ở ngoài á.
Khánh Vân suy nghĩ một hồi rồi bỗng giật mình bừng tĩnh. Kim Duyên trợn mắt nhìn cô rồi cũng nhớ lại, nếu không lầm thì chiếc quần thun ngắn nằm dưới bộ bàn ghế, còn quần lót thì ở ngay giữa đường, chỗ dẫn xuống nhà sau.
- Chị giết em rồi By ơi~ má về rồi.
Đến lúc này Kim Duyên khóc không ra nước mắt, giận dỗi đạp người yêu một cái lọt giường.
Cái đồ hấp tấp à, người ta đã kêu vào phòng đi rồi hãy cởi. Giờ thì nàng chắc chắn má đã nhìn thấy tang chứng vật chứng rồi nên mới gọi nàng dậy, chứ bình thường chuyện nàng ngủ nghỉ thế nào đâu có ai quản.
.
Một lúc lâu sau cả hai đã quần áo gọn gàng mới bẽn lẽn bước ra khỏi phòng, nhìn xung quanh thì không thấy thím Út đâu nên tạm thời yên tâm đi rửa mặt, đánh răng. Đàng hoàng, sạch sẽ rồi cô cùng nàng đi ra đằng trước, không khí hôm nay im ắng đến lạ.
- Kim Duyên, Khánh Vân đi lại đây cho tui hỏi chuyện.
Vừa đặt chân ra tới gian nhà trước, lập tức một giọng phụ nữ nghiêm trọng vang lên làm đôi trẻ rợn cả da gà.
- Dạ... má...
Kim Duyên cắn cắn môi, nắm lấy tay cô xoay lại chỗ thím Út đang ngồi chiễm chệ trên ghế.
- Hai cô đã đi tới đâu rồi?
Rõ ràng là thím đã biết chuyện gì đó cho nên mới hỏi như vậy, ngữ điệu còn trầm thấp đến đáng sợ nữa.
- ...
- ...
- Hửm?
Không nhận được câu trả lời, thím Út liền nóng nảy gõ xuống bàn một cái.
- Dạ lên giường rồi!
Vì bị dọa đến sợ mà Khánh Vân run rẩy nói ra hết. Nói xong mới biết mình bị hố mà vội bịt miệng. Kim Duyên đứng kế bên ôm đầu khổ sở, biết vậy trói cô ấy ở trong phòng cho rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook