Sắc Nước Hương Trời - Selina_tnn
-
C9: 9. Bị Nghi Ngờ
Mới hơn 4 giờ sáng, gà vừa gáy là thím Út đã nghe thấy tiếng lục đục dưới bếp, khỏi cần ra xem cũng biết là con gái cưng của mình. Dạo này Kim Duyên chăm nấu ăn hẳn ra, bất kể sáng trưa chiều tối, hễ rảnh là sẽ vào bếp làm một hoặc vài món. Nhìn con gái chịu bước vào bếp, thím Út cảm động ghê gớm, cuối cùng nó cũng chịu lớn rồi. Nhưng mà vải thưa làm sao qua mắt thánh, chắc chắn phải có động lực nào thì Kim Duyên mới thay đổi như vậy.
Mấy hôm nay, cả nhà có để ý đôi chút rồi nha, Kim Duyên đi làm về sẽ tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi chạy đi đâu đó đến giờ cơm mới về. Tâm trạng dạo này cũng tươi tắn hẳn ra, tía má bảo gì cũng thuận chứ không có nắng mưa thất thường như trước nữa.
Kìa kìa, đứng nấu ăn một mình mà cũng cười tủm tỉm được. Đáng nghi quá.
- Con gái tui mấy nay vui quá ta?
Thím Út giả vờ đi tới hỏi han, nhìn hộp đồ ăn thơm ngon nức mũi mà gật gù.
- Dạ có gì đâu má.
Kim Duyên lắc đầu, cố tình giấu đi biểu hiện vui vẻ của mình rồi tiếp tục cắt quả táo.
- Nấu cho ai đó, khai ra cho tui coi.
- Con nấu cho chị Vân.
Nàng không lòng vòng mà thẳng thắn trả lời, ai cũng biết hai chị em thân thiết với nhau mà, chắc má không có nghi ngờ đâu.
- Chị Vân chị Vân, suốt ngày chỉ biết đến Khánh Vân.
Thím Út tặc lưỡi, lắc đầu ngán ngẩm, tỏ chút ý ghen tị với Khánh Vân.
Rồi Kim Duyên chỉ cười cho qua chứ không nói nữa, sợ mình lỡ lời mà làm lộ chuyện mất. Thằng nhóc Đăng Khôi hôm kia có lôi nàng ra tra khảo rồi, nguy hiểm chết đi được. Sớm muộn gì thì người lớn cũng biết, làm sao mà giấu giếm mãi được, nàng không dám chắc chuyện này sẽ được chấp nhận nhưng vẫn phải cố gắng thôi.
.
- Chị Vân ơi~
Kim Duyên ôm Khánh Vân từ phía sau mà nũng nịu, lúc này ở nhà cô không có ai nên nàng mới dám thoải mái như vậy.
- Sao đấy em bé của chị?
Cô mỉm cười dịu dàng, bỏ cái vòi tưới nước xuống rồi xoay lại, nâng gương mặt nàng lên xoa xoa.
- Chị bơ người ta.
Từ nãy đến giờ, Khánh Vân chỉ lo tưới vườn thôi, nào có thèm để ý đến đứa nhỏ lẽo đẽo theo mình líu lo mấy chuyện ở vựa trái cây.
Nàng dỗi, nàng chu đôi môi ra một cách bất mãn, hai mày cũng chau lại khó coi. Nhìn bé con dỗi hờn mà Khánh Vân chỉ thấy đáng yêu quá thôi, cô bật cười thành tiếng rồi cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mềm để dỗ dành. Được chị người yêu hôn, gương mặt buồn thiu của Kim Duyên bỗng chốc tươi hơn hoa, nàng câu lấy cổ Khánh Vân thả nhẹ nhàng mấy cái hôn lên má cô ấy.
- Lớn rồi mà như con nít.
Khánh Vân xoa đầu nàng rồi vươn tay bế đứa nhỏ của mình ngồi xuống cái ghế đá bên hông nhà, chỗ này có mái che rất mát mẻ.
- Chị ơi, hôm bữa tự nhiên thằng Khôi nó hỏi em với chị có gì với nhau không, làm em sợ quá chừng.
Bàn tay nàng vừa mân mê cổ áo cô vừa kể lể. Cậu em nàng hiền hiền chứ thông minh lắm, một chút cử động thôi cũng bị nó phát hiện liền, mà nhóc đó biết đồng nghĩa với tía má cũng hay.
- Rồi em trả lời sao?
- Em không trả lời, em chửi nó rồi trốn luôn.
Kim Duyên thè lưỡi tinh nghịch, sau đó ngã đầu vào vai Khánh Vân, nàng ước chi có thể nhanh chóng công khai chuyện tình cảm của hai đứa.
Hai người ngồi đó ôm nhau cùng tâm sự, mỗi lần Kim Duyên kể đến chuyện mình gặp mấy cha khách hàng cà chớn rồi nàng sừng sộ lên đòi đánh khách làm nhân viên cửa hàng phải can ngăn, Khánh Vân chỉ biết phá lên cười rồi an ủi nàng. Em bé của cô thật là hung dữ và không biết ngán ai bao giờ, sợ rằng sau này cô lỡ làm gì có lỗi chắc bị nàng ném xuống sông mất. Nghĩ tới là nổi da gà.
.
Tối đó, Khánh Vân rủ nàng qua nhà ngủ lại đơn giản vì cô thích vậy thôi. Chuyện hai đứa ngủ ở nhà nhau cũng bình thường như cơm bữa, không có gì để nói. Nhưng mà người yêu ngủ với nhau nó phải khác chị em ngủ với nhau chứ.
- Á em biến thái.
Khánh Vân la lên một tiếng rồi quấn lấy cái mền quanh người mình, trốn tọt vào trong.
- Ra đây coi, người ta có làm gì đâu.
Còn Kim Duyên đang cố sức gỡ cái mền dày cộm ra khỏi chị người yêu. Nàng có làm cái gì đâu mà trốn thấy ghê, chỉ đòi cô cởi áo ra cho mình ngắm thôi mà.
- Hông.
Ở bên trong, Khánh Vân cứng đầu không chịu chui ra dù nóng muốn chết.
- Chết với em.
Kim Duyên nhếch môi, hùng hổ đè lên trên lật Khánh Vân nằm ngửa ra, dùng sức giật mạnh cái mền ra vứt xuống đất.
Mặt Khánh Vân đỏ như trái cà chua, hai tay luống cuống che cơ thể mình lại vì ba nút áo đã bị nàng giật bung ra rồi. Sớm biết Kim Duyên ranh ma như vậy cô sẽ không mặc kiểu áo này. Giờ thì như con cá nằm trên thớt.
- Khánh Vân ngoan, em sẽ nhẹ nhàng với chị.
Lúc này Kim Duyên ngồi trên bụng cô, giọng dịu ngọt dụ dỗ, cúi người thấp xuống rồi đưa bàn tay vuốt nhẹ sườn mặt xinh đẹp ấy.
Khánh Vân hai mắt đảo qua đảo lại không biết nên làm gì, giờ mà vùng vẫy thì sợ làm nàng té, la hét thì tía má sẽ phát hiện nên đành nằm im chịu trận. Thấy chị người yêu đã ngoan hơn được một chút, Kim Duyên mới nở nụ cười không thể nào gian tà hơn, nhẹ nhàng gỡ hai tay Khánh Vân đang phòng vệ ở trước ngực.
Thật sai lầm khi trước giờ Khánh Vân cứ cho rằng Kim Duyên như một đứa con nít, con nít quỷ thì có. Nàng chiếm thế thượng phong, cởi nốt hết hàng nút áo ra để lộ thân hình hoàn hảo của cô. Kim Duyên liếm mép, ngón tay di từ vùng bụng săn chắc của cô đến hai khỏa tràn đầy phía trên. Quả thật rất mềm mại, nàng rất thích.
Tuy miệng chối đây đẩy chứ Khánh Vân vẫn hợp tác ưỡn người lên cho nàng cởi khóa áo trong của mình. Cặp ngực tròn trĩnh hiện ra trước cặp mắt thèm thuồng của Kim Duyên làm nàng chảy nước miếng, phải nói là vừa to, ừ không có to bằng nàng, vừa tròn mà lại trắng nõn, đẹp lắm. Nàng như si dại, hai ngón tay đưa đến vân vê hạt ngọc đỏ hồng trên đỉnh thành công làm cô "ưm" lên một tiếng.
Khánh Vân thật nhạy cảm. Kim Duyên thích thú áp cả hai bàn tay ấm nóng lên vùng đồi núi chập chùng, nhẹ nhàng xoa nắn. Mặt cô ửng hồng, hai mắt nhắm hờ thoải mái tận hưởng từng cái bóp nắn từ nàng, cảm giác cũng không tệ.
- Chị By cho em nha?
Nàng lùi xuống một chút, tay chạm tới lưng quần của cô, ngước lên xin phép trước khi cởi nó xuống.
- Ừm, của em hết đó.
Đến giờ phút này cô còn có thể từ chối được hay sao? Phụ nữ gần 30 cũng cần giải quyết nhu cầu sinh lý chứ bộ, coi như hôm nay là một dịp tốt đi.
Nhận được sự đồng ý từ người đẹp, Kim Duyên vui mừng dứt khoát kéo hẳn cái quần thun mỏng manh xuống. Bất kỳ chỗ nào trên cơ thể Khánh Vân cũng đẹp tới mê hồn, đôi mắt nàng đục ngầu, bàn tay tham lam vuốt ve đùi non của cô, thật mịn màng quá.
- Em~
Khánh Vân rên khẽ khi cảm nhận bàn tay nàng đã chạm vào bộ phận nhạy cảm của mình, vài giây sau lớp vải cuối cùng cũng bị cởi xuống.
Còn chưa kịp ngại ngùng, Khánh Vân giật nảy mình khi Kim Duyên bất ngờ vùi mặt vào chỗ đó, suýt thì cô thét lên, may là kịp bịp miệng lại.
.
- Ông thấy hai đứa nó có gì kỳ kỳ không?
Nằm trằn trọc suốt một tiếng đồng hồ mà thím Ba vẫn chưa thể yên lòng chợp mắt. Chuyện là lúc trưa khi đi mua đồ về, thím đã vô tình nhìn thấy Khánh Vân và Kim Duyên quấn quýt với nhau. Ban đầu chỉ nghĩ là hành động thể hiện tình cảm bình thường, nhưng càng nghĩ càng thấy có gì đó ẩn khúc.
- Hừm... có cái gì đâu, khuya rồi bà ngủ đi, sáng còn lên huyện giao hoa sớm.
Chú Ba cằn nhằn, hoàn toàn không quan tâm lời vợ mình nói.
- Ông, có khi nào By nhà mình nó thích bé Duyên không?
- Ừ hai đứa nó thân nhau đó giờ mà.
Mắt chú Ba vẫn nhắm mà trả lời.
- Không phải, ý tui là... hai đứa nó đang... yêu nhau.
Thím Ba ngập ngừng nói, xâu chuỗi chuyện Kim Duyên đi xem mắt mà Khánh Vân lại rước về, đêm đó còn nhất quyết không để cho nàng ấy bị đánh với mấy lần bắt gặp hai chị em đang ôm ấp tình tứ nhau nữa. Không nghi ngờ là không được mà.
- Thì có sao đâu, bé Duyên nó cũng ngoan ngoãn, giỏi giang, thôi mà bà tào lao quá, đi ngủ đi.
Nói rồi chú Ba xoay mặt sang hướng khác ôm gối ngủ. Thật ra thì trong mấy chuyện này chú cũng thoáng, chỉ cần con gái tìm được người mang lại cho nó hạnh phúc là chú chịu hết.
4
.
- Ưm~ By sướng... sướng em... á~
- Không muốn bị phát hiện thì nhỏ tiếng thôi.
Không khí trong phòng lúc này thật nóng, Khánh Vân bây giờ đã giành quyền làm chủ trên giường mà tha hồ hành hạ em gái bé bỏng bên dưới mình.
Kim Duyên vừa rên rỉ vừa lấy hai tay che miệng mình lại, thật bị Khánh Vân bức đến điên người. Hai bộ phận nữ tính ẩm ướt áp chặt lấy nhau, nóng bỏng, trơn trượt, Khánh Vân đặt chân nàng ngang hông mình mà điên cuồng nhấp.
Nhìn thấy Kim Duyên khổ sở rên rỉ dưới thân mình cô thật hả dạ, cho chừa cái tội. Nàng bị lừa rồi, Khánh Vân mới chính là tên biến thái thực thụ, nàng vừa lấy lần đầu của cô xong là cũng mất luôn đời con gái. Đã vậy Khánh Vân còn không biết thương hoa tiếc ngọc, làm việc vô cùng mạnh bạo, bằng chứng là những dấu đỏ tím rải rác khắp cơ thể nàng.
- Á đau em mà~
Tự nhiên bị véo mạnh vào đầu ngực làm Kim Duyên thốn đến chảy nước mắt, đồ đáng ghét.
- Em chết với chị.
Khánh Vân nghiến răng, càng lúc càng hung hăng hơn. Hên là phòng ngủ của tía má ở gian nhà bên, chứ không cô và nàng bị hỏi tội từ lâu rồi.
- Đêm nay sẽ dài lắm bé Duyên à!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook