Sắc giới
Chương 30

Vội vã chạy về Càn Khôn cung, Hoàng thượng đã ngồi trên Long ỷ đợi sẵn. “Phong, ngươi đã đi đâu vậy?” Hắn ngoắc tay gọi ta ngồi xuống bên cạnh.

“Khởi bẩm hoàng thượng, ngày hôm nay vừa mới đi vấn an Hoàng hậu cùng các vị nương nương, khi về đụng với Hàn tướng quân, sau đó đi gặp Cảnh Nguyệt công chúa. Bọn họ tặng cho ta một ít lễ vật, còn mang thư của bằng hữu của ta trong phủ bọn họ cho ta nữa.” Ta làm bộ như không nhìn thấy cái mặt cau có của hắn, cười sủng nịnh, ngồi tỏ vẻ ngây thơ kể hết những chuyện đã làm sáng nay.

“Hừ, bọn họ đối với ngươi đúng là rất tốt a.”

“Hàn đại nhân chính là người chuộc thân cho ta, Hàn tướng quân cùng với Cảnh nguyệt công chúa đều có ân với ta. Ta vốn dĩ phi thường cảm kích họ.”

“Vậy là ngươi muốn bang trợ Cảnh Hạo lên ngôi hoàng đế?” Hoàng thượng nhíu mày lại, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Hì hì….Hoàng thượng, người nói đùa cái gì thế? Ta không hiểu a, ta thì có thể làm nổi cái gì? Chỉ là vô dụng thôi. Hoàng gia vốn do Hoàng thượng một tay quyết định, thần tử còn không được xen mồm vào. Những đạo lí giản đơn này, Hiểu Phong vốn minh bạch………….Hơn nữa ta vốn xuất thân bần hàn, còn chưa đọc qua cái gì mà trị quốc hay bình định thiên hạ, bất quá hầu hạ trong thư phòng chỉ nghe loáng thoáng Hàn đại nhân cùng Hàn tướng quân khen Lục hoàng thử có phẩm chất tốt, còn lại ta chả biết gì. Hoàng thượng, lẽ nào ta đã làm chuyện gì sai rồi?” Tận lực che giấu sự khiếp sợ trong lòng, dính vào người của Hoàng thượng làm nũng. Ta bất quá mới chỉ cùng Hàn Huyền Dịch và Cảnh nguyệt gặp mặt một lần, đã cho Hoàng thượng nổi cơn nghi ngờ. Không biết trò này do ai ở sau lưng phá rối đây.

“Ngươi minh bạch rồi là tốt nhất. Trẫm không muốn tất cả mọi người bên cạnh mình đều cùng phe phái hay liên quan tới chuyện các Hoàng tử phân tranh ngôi vị, là cho tâm ta càng thêm phiền loạn.” Vẻ mặt hắn đột nhiên sắc sảo. “Trẫm cũng minh bạch tình cảnh của ngươi, chỉ cần ngươi trunh thành ở bên cạnh ta, nhất định không ai dám chạm vào ngươi.”

” Vi thần tuân chỉ.” Ta lợi dụng cơ hội cười cười.”Hoàng thượng, chúng ta đi thưởng thức khúc tân vũ mới của Phiên đi.”

“Trẫm còn bề bộn rất nhiều việc, tấu chương còn chưa có phê duyệt qua, còn phải đợi nghị sự cùng chúng thần tử. Hai ngày nữa ở ngự hoa viên có một yến tiệc, tống biệt công chúa chuẩn bị đi xuất giá. Đến lúc đó sẽ xem khúc tân vũ mới của Phiên.”Hắn mệt mỏi xoa nhẹ cái trán, ta thấy thế liền nhanh nhẹn đưa tay thay hắn xoa bóp.”Hoàng thượng mấy hôm nay đã cực khổ nhiều rồi, phải hảo hảo nghỉ ngơi mới đúng. Mấy việc nho nhỏ chẳng phải phân phó cho đại thần làm việc là được sao.”

“Đứa ngốc này, làm Hoàng đế đâu có dễ dàng như vậy đâu. Trẫm từng có thời kì ba ngày ba đêm thức trắng lo việc triều chính, bất quá khi đó còn trẻ sung mãn……………Hiện tại đã già cả rồi.”

“Hoàng thượng nhìn một điểm cũng không hề lão. Rất có tinh thần mà.”

“Đúng là người giỏi sủng nịnh. Được rồi, đi xuống phía dưới đi. Trẫm còn phải phê duyệt tấu chương…………..Ngươi còn đứng ở đây làm gì nữa?”

“Ta vốn tưởng có thể rủ người đi xem tân vũ mới của Phiên. Bất quá thấy Hoàng thượng vất vả như thế này, muốn ở lại giúp châm trà cho Hoàng thượng. Ta trước đây cũng từng làm thư đồng, ta biết nên làm như thế nào mà.” Ta cười tủm tỉm nhìn hắn gật đầu đáp ứng.

“Tiểu thuận tử, mau kê thêm một bộ bàn ghế tới đây. Các người đều lui hết ra bên ngoài cả đi. Chỉ cần để mình hắn hầu hạ trẫm là được rồi.”

Mọi người đều lui cả ra, cung điện to lớn như vậy chỉ còn lại có mình ta và hắn. Ta ngồi ở bên cạnh bàn phê tấu, nhìn Hoàng thượng phê duyệt tấu chương, thực sự là không thú vị gì cả, ngồi ngắm những vật trân quý lục bảo trong cung, nhưng lại không dám lật ra xem. Cuối cùng chỉ có thể ghé vào bên cạnh bàn đờ người ra, ngẫm nghĩ lại nên làm gì tiếp theo bây giờ, người nào phải đề phòng ra sao, người nào thì cần phải thu phục, còn có……………Cận, thực sự rất muốn gặp hắn……………

Nhớ trước đây mỗi khi Cận luyện thư pháp hay đọc sách, ta cũng thường hay ngồi bên cạnh đờ người ra. Lúc đó, hắn không thích ta trên đùa hồ nháo, ta cũng không thích hắn cao ngạo thanh cao, luôn nghĩ biện pháp trêu đùa hắn. Hắn đọc sách luyện thư pháp thì ta ngồi xướng tiểu khúc ở bên cạnh, hắn đi luyện công thì ta đứng múa ngay sát bên, lúc hắn vẽ tranh thì ta sẽ sấn đến, lợi dụng hắn quay mặt đi, ta sẽ lấy bút vạch nguệc ngoạc lên đó……………Hắn lúc đầu chẳng thèm tức giận, có thể nói hắn không thích đem lòng mình thể hiện ra ngoài, luôn luôn bỏ ta ra khỏi mắt, cái này lại càng làm cho ta không cam tâm, cứ phải trêu chọc hắn để hắn phải quay đầu lại mà nhìn ta, bất quá, ta không tính kĩ, dở khóc dở cười, tới tận khi chọc hắn phát hỏa, đánh nhau với ta một trận, làm cho cả hai mặt mũi bầm dập, bị lâu chủ mắng mỏ cho một trận nên thân, lúc trở lại hậu viện chỉ biết nhìn nhau cười, bị phạt cho hai ngày không được ăn cơm………………Cái lúc ấy hình như Cận mới có mười tuổi thì phải, thế nhưng tính cách hắn lại trầm mặc đến dọa người, không biết những ngày còn bé của hắn có biết tới cái gì gọi là yêu thương không………………….Lại nói thêm ta với Phiên chơi với nhau rất thân, hai kẻ ở một chỗ chỉ có gọi là người tung kẻ hứng rất là vui vẻ, thế nhưng ta vẫn luôn nhịn không được quay đầu đi tứ tung tìm Cận, bởi vì hắn sẽ luôn đứng tại một chỗ nào đó xem chúng ta chơi đùa với nhau, không thèm để ý tới xung quanh………….Đến tột cùng vì sao hắn luôn ngự trị trong ngực ta? Ta cũng không biết từ bao giờ, có lẽ là do lần đầu tiên nhìn thấy hắn, khuôn mặt cô tịch của một thiếu niên cực kì xinh đẹp đừng dưới tán cây xôn xao, sầu bi thê lương, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một đôi mắt đen cất chứa nhiều tâm sự như thế, cứ như vậy mà ghi nhớ sâu sắc, chưa bao giờ quên.

“Đang suy nghĩ cái gì? Sao có vẻ vui thế?”

“Không biết. Nghĩ ngợi thấy rất thỏa mãn, sở dĩ rất hài lòng.” Ta gạt đi, nhẹ nhàng ôm lấy hoàng đế:” Có khả năng bồi ở bên cạnh ngài, lẳng lặng xem ngài làm chính sự, rất là hạnh phúc rồi.”

Hai ngày sau Ngự hoa viên có đại yến, ta cận lực chuẩn bị này nọ, chờ đợi chỉ là muốn nhìn thấy mặt Cận, cũng muốn cho hắn thấy mình bình an để hắn yên tâm.

Thập lục công chúa là nhân vật chính của yến hội, nàng ngồi ngay bên cạnh Hoàng đế, hài lòng ngồi xem biểu diễn ảo thuật, có mấy màn đặc sắc thì ra sức vỗ tay, cái dáng dấp đáng yêu ngây thơ thật làm cho người khác phải động lòng. Hậu cung chúng phi hoàng thân quốc thích ngồi ở tả hữu, hoan ca truyện cười không ngừng. Ta tất nhiên với danh phận thị vệ thì đứng ở ngay sau lưng hoàng thượng, thi thoảng hạ thắt lưng bồi hắn trò chuyện, còn thời gian còn lại luôn quanh quát nhìn sang phía Cận, cứ liếc chút lại thôi, nhiều khi nhìn còn không rõ, vừa phải chú ý động tĩnh sợ hoàng thượng phát hiện, rất là khổ cực. Thế nhưng có lúc, ta và hắn giao ánh mắt với nhau, khi đó, thiên ngôn vạn ngữ, tất cả chỉ trong một ánh nhìn, làm cho ta thỏa mãn không thôi.

Cận vẫn luôn như trước đây, tuấn mỹ loá mắt, chỉ bất quá thiếu vài phần ôn nhu, hơn vài phần sát khí. Hắn đứng ở phía sau Tam hoàng tử, thỉnh thoảng cùng Tam hoàng tử  với Lôi táp nói gì đó, tư thái ưu nhã, thỉnh thoảng đạm nhiên cười, làm cho ta nhìn không rời mắt. Ta thấy rất nhiều vương công đại thần đều len lén quan sát hắn. Khi nghĩ tới trong lòng Cận chỉ có mọt mình ta, ta lại càng hào hứng.

Ta đang nhìn hắn say sưa, mông lung bên tai thấy mọi người la hét, ngẩng đầu nhìn phá trước thấy có một đạo ngân quang sáng loáng xoẹt qua, theo bản năng đẩy ngã Hoàng đế núp xuống, rồi lại nhanh chạy sang cứu Thập lục công chúa, nàng ta vốn trong sáng lương thiện như vậy, ta không mong nàng có chuyện gì chẳng lành. Ta ôm công chúa nằm ngã văng lên mặt đất, nàng không hề có việc gì, thế nhưng ta lại bị ám khí trúng vào vai, ngẫm lại đúng là làm người tốt thật là khổ cực. Trong lúc nhất thời bao nhiêu tiếng la hét choi tai của nữ nhân và những tiếng rống giận của nam tử nổi lên ồn ã, toàn bộ yến hội đã hỏng hết. Ta gắng đứng dậy thì thấy Cận đang cầm kiếm giao chiến cùng với thích khách, hắn vốn có võ công cao cường, kiếm pháp uyển chuyển, sắc bén, thân pháp nhẹ như tơ, giống như đang múa trên trận đồ bát quái, thứ kiếm pháp của bất điên đạo trưởng cùng thân ảnh của hắn vô cùng dung hợp với nhau, cảnh này thực là ưu nhã tiêu sái. Ta tự trong đáy lòng không ngừng mãn nguyện, vui mừng khôn xiết, thế nhưng ngay lập tức trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Hỗn loạn đã lâu, lúc đó mơ hồ thấy toàn thân phát nhiệt không gì sánh được, sau đó lại lạnh run như bị nhốt trong hầm băng, cảm giác được bên cạnh rất nhiều người đi tới đi lui, còn có người thì thầm bên tai ta, tất cả cứ ong ong trong đầu ta, ta không mở được mắt cũng nghe không rõ. Ta cố gắng trở mình nỗ lực muốn đứng lên, nhưng toàn thân vô pháp nhúc nhích, chỉ nhớ được hình ảnh cuối cùng là dáng vẻ tuyệt đẹp của Cận…………..Sau đó là rơi vào hôn mê…………..Hẳn là bị trúng độc rồi………………..Không tốt chút nào hết………….Không có cách nào ngắm nhìn mỹ nhân múa kiếm rồi……………….

Hảo khát, ta muốn uống nước………….Không có ai thèm để ý tới ta sao…………Tức quá……………..

“Nước…………Ta muốn uống nước…………..” Thực sự nhịn không nổi nữa, ta gào khóc lên, thế nhưng bao nhiêu nỗ lực gào rống của ta, thoát ra khỏi miệng không có nửa điểm khí lực, lại giống như tiếng con mèo nhỏ.

“Phong, cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh.” Phiên nhào ngay tới bên người ta. Ai, cũng chỉ là trúng độc thôi mà, cơ thể ta cũng hơn hẳn người thường vốn tự có thể kháng độc tố. Ta gắng sức mở mắt ra, nhìn thấy hắn đang ở bên cạnh khóc lóc rối tinh rồi mù lên.”Ta khát nước quá.”

“Nước, ta sẽ lập tức lấy nước, ngươi đợi một chút.” Hắn chạy vội đi bưng nước tới, chậm rãi giúp cho ta uống.” Phiên này, mắt ngươi sưng húp cả lên, trông thật xấu xí.” Trông lúc hôn mê vẫn luôn nhớ rõ hình dáng của Cận mỹ nhân, bây giờ tỉnh dậy lại gặp cái mỹ nhân xấu xí này, thực là cụt hứng.

” Vương bát đản, ngươi còn có bản lĩnh mà chạy đi anh hùng cứu mỹ nhân, hôn mê mất nửa tháng trời, hại ta nháo nhào chăm sóc cho ngươi. Làm cho nhan sắc ta tiều tụy đi đến thế này đây………….Nhạc của ta mà thấy ta như vậy thì sẽ thương tâm lắm đây...... Ô ô...... Thật muốn cắn chết ngươi......”

Ta hôn mê tận nửa tháng sao? Thật là không thể tin được.

“Phong, ngươi tỉnh rồi sao?” Cảnh Nguyệt chạy ngay vào phòng, vội vội vàng vàng bắt mạch cho ta.” Thật tốt quá rồi, ngươi cuối cùng cũng không có chuyện gì.”

“Công chúa, người đừng quá kích động, đã vất vả lâu như thế, phải bảo trọng thân thể, cẩn thận vì cái tên ngốc tử này mà ảnh hưởng tới thai nhi.”Phiên vội đỡ Cảnh Nguyệt ngồi xuống.”Cái tên điên kia luôn có vận khí rất tốt, không thể chết được, Lão thiên ưu ái muốn lưu lại hắn trên đời này tiếp tục hại người.” Phiên vừa nói vừa không ngừng quay đầu lại oán giận trừng mắt nhìn ta. Hắn trước đây đâu có hay tỏ thái độ uất ức tới như vậy đâu, Cảnh Nguyệt đã ngân ngấn nước mắt, trong chốc lát ta vừa thấy cảm kích lại vừa thấy có lỗi.”Cảm tạ………….Xin lỗi…………”

” Ngươi có biết hay không lần này có bao nhiêu nguy hiểm! Ngươi là cái tên ngu ngốc tự do hành sự, kết quả nằm hôn mê nửa tháng, chỉ thiếu chút nữa là tắt thở, làm cho đại gia ta đây phải lo lắng!” Ta cười tủm tỉm nhìn Phiên đứng la lối phun nước miếng phì phì vì tức, tha hồ mắng mỏ ta.”Ngươi là cái tên háo sắc thấy cô nương xinh xắn chạy nhào ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, rốt cục ôm họa vào thân, xấu hổ chưa? Công chúa cũng vì lo lắng vất vả tìm cách cứu ngươi là thiếu chút nữa sanh non, ngươi sau này còn giở trò điên khùng như vậy, ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ cắn chết ngươi!”

“Yến Chiêu Nghi…………..Ngươi cũng đừng có mắng hắn nữa. Phong vừa mới tỉnh lại thôi, thân thể còn rất suy yếu.” Cảnh Nguyệt nhìn ta đáng thương liền mở vòng vây cho ta.”Phong cứu Hoàng muội một mạng, Cảnh Nguyệt ta còn phải cảm tạ hắn.”

“…………Ta vẫn còn ấm ức……………….Sau này cứ giữ lại, phát hỏa thì sao? …………….” Phiên vẫn còn tức ta lắm, hai tay cứ cấu véo cái mặt ta.”Ngươi tỉnh táo lại cho ta, hảo hảo tỉnh lại đi.”

“Ôi! Ta biết rồi! Buông tay ra đi, đau quá! Phiên à! Ngươi tạm tha cho ta lần này đi…………..ô ô…………” Ta thực sự chẳng có còn chút khí lực nào mà đẩy hắn ra, chỉ có thể tùy hắn lắc lắc…..

Còn đang nháo nhào, ngoài cửa có tiếng thái giám truyền tới.”Hoàng thượng giá lâm.”

“Cung nghênh Hoàng thượng.” Trong phòng có bao nhiêu thần tử, thái giám cùng nữ đều quỳ xuống thi lễ, có một mình ta nằm trên giường, nhìn Hoàng thượng vội vàng đi vào, giả vờ trở mình yếu ớt muốn đứng dậy thi lễ, đương nhiên là đánh vào tấm lòng của Hoàng thượng.”Mau mau nằm xuống. Ngươi vừa mới tỉnh, phải hảo hảo nghỉ ngơi đi. Phong, ngươi cuối cùng cũng tỉnh, trẫm thực mừng quá.” Hắn chăm chú cầm lấy tay ta.”Nếu ngươi có mệnh hệ gì, trẫm cũng không biết nên làm như thế nào nữa……………….Lão thiên gia phù hộ, Nguyệt bình an vô sự, bình an rồi…………”

“Hoàng thượng, thần vô dụng, làm cho Hoàng thượng lo lắng, thực sự là tội đáng chết.”

“Ngươi không chỉ cứu trẫm, còn cứu cả công chúa, vì nước mà lập công lớn, có tội trạng gì chứ? Trẫm sẽ hảo hảo ban thưởng cho ngươi, còn yêu thương ngươi hơn trước.”

Ta nỗ lực giả nai đáp lại ánh mắt thâm tình của hắn ………………….Ân ………………..Thực là hơi bị xấu hổ với lương tâm, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại, nhẹ nhàng kêu lên:”Hoàng thượng!”

“Nhi thần chúc mừng Phụ hoàng. Giang đại nhân không chỉ cứu Phụ hoàng cùng với Hoàng muội, còn phá quỷ kế của địch nhân, trân trúng kì độc mà không vong mạng, đây đúng là điềm lành.” Cảnh Nguyệt mở miệng khen ngợi, trong phòng nhất nhất thái giám cung nữ đồng loạt quỳ xuống hô to:” Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng.”

“Đúng thế! Thật là trời cao phù hộ.” Hoàng thượng cười rất hài lòng.” Mấy ngày trước điềm trời nói có cao nhân phù hộ, không thể gặp nạn, hiện tại đã bình an vô sự thật rồi, thật là quá tốt…………”

Nghe bọn hắn nói chuyện ta nhất thời không hiểu có chuyện gì, ta nghĩ hoặc liếc mắt nhìn Phiên, hắn hướng ta nháy mắt mấy cái, thế nhưng không nói gì cả.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Tô tướng quân có chuyện quan trọng cầu kiến.”

“Tuyên gọi.”

Tô tướng quân? Phiên có hướng ta chớp mắt mấy cái, chẳng lẽ lại là Cận? Đợi cho một thân võ tướng đến hành lễ:” Vi thần khấu kiến bệ hạ.” Cái thanh âm quen thuộc này, làm cho lòng ta nổi sóng dồn dập.

“Ái khanh miễn lễ. Có chuyện gì sao?”

“Khởi bẩm điện hạ, gian tế của Nam cương cơ bản đã bị nhổ sạch sẽ, ngoài trừ vài thành phần còn lẩn trốn, còn lại tất cả đều đã bị bắt. Bất quá bọn mọi rợ này quyết liệt, tất cả đều nuốt thuốc độc tự sát hết. Thần vô dụng, không phát hiện ra sớm.”

“Ái khanh làm vậy là tốt rồi. Bọn mọi rợ ở Nam cương đều rất giỏi dụng độc, nhất là bộ tộc Vi Thập yêu, nuôi rắn độc làm bạn, khiến cho không ai muốn giao du, ái khanh có thể nhổ tận gốc đã là tốt lắm rồi. Tiếp tục điều tra sâu nữa đi, ta muốn biết ai làm chủ mưu. Công nhiên dám sai người ám sát công chúa, phá chuyện kết liên minh của Chiêu quốc cùng với nước ta. Tùy tâm mà giết.”

“Thần tuân chỉ. Xin hoàng thượng cáo lui.” Hắn đứng lên chậm rãi lui ra cửa, thừa cơ hội quay đầu lại liếc mắt nhìn ta một cái, bao nhiêu vui sướng yêu thương đều trong ánh mắt đó, thực làm cho ta hạnh phúc.

“Tô Mộc Cận này quả thực đúng là một nhân tài, hôm đó trong yến hội đã thể hiện thân thủ bất phàm, rất nhanh chóng hạ gục hết bọn thích khách. Thấy ngươi bị trúng độc đã rất nhanh chóng đốt thuốc phiện cho ngươi hít để cầm độc, nếu không phải hắn cứu ngươi đúng lúc, Phong, mạng của ngươi đúng là khó bảo toàn. Trong khoảng thời gian ngươi hôn mê đã đi dẹp loạn hết đám gian tế của Nam cương, không hổ danh trẫm kì vọng phong hắn lên làm phó thủ lĩnh cấm vệ quân. Tiêu nhi thật có mắt nhìn người, có thể tìm được một thần tử có tài năng như thế.”

“Chúc mừng hoàng thượng vui mừng có được nhân tài, đây còn là phúc phận của quốc gia ta.”Mọi người ngồi đó lại nhất loạt khen tặng hắn. Cảnh Nguyệt thần sắc bất biến, Phiên tươi cười toe toét, ta cũng miễn cưỡng cười cười, còn chưa mừng cho hắn được thăng quan lại chỉ sợ hắn vào triều gặp tai họa, lại còn lo lắng cái tâm tư tính toán của Cảnh Nguyệt, còn phải lo lắng sợ Hoàng thượng phát hiện ra mối quan hệ của ta và Cận. Kì thực khi nghe Hoàng thượng nói hắn cho ta hút thuốc phiện cầm độc rồi trị thương cho ta, ta vui mừng khôn xiết……………….Lén lén sờ vào vết thương trên vai, trong trí nhớ thấy dáng vẻ uyển chuyển của Cận ……………thực sự là rất nhớ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương