Edit: Thư Quân.
Có được không?
Trần Lộ Chu nằm trên ghế sô pha, mở rộng hai chân, nhắn lại cho Từ Chi một tin.
Salt: [……]
Mấy dấu chấm chứa đựng hàng ngàn từ ngữ và tiếng thở dài vô tận, dường như bên kia đã đánh hơi được mùi bất thường.
Từ Chi: [Anh đã làm gì rồi?]
Salt: [Đập quả óc chó.]
Từ Chi: [Trần Kiều Kiều, có phải anh bị điên không, mùng một đầu năm đập quả óc chó làm gì?]
Salt: [Anh đói.

Trong nhà không gì để ăn.]
Từ Chi: [Trong tủ lạnh có hai lọ thức ăn cho mèo đấy, dùng đỡ hai ngày trước đi.

Ngoan.]
Salt: [… Không thương… Xin đừng… Miễn cưỡng…]
Câu nói này gần như đã trở thành câu cửa miệng của cậu.
Từ Chi ôm điện thoại cười, lão Từ đang đứng trong sân rửa xe bằng ống nước, cầm giẻ lau bên cạnh vô cảm ném cho cô, “Lau xe giúp bố.”
Từ Chi hậm hực nhét điện thoại vào trong túi, không tình nguyện bước qua, lề mề lau cửa kính xe, một lúc sau mới hỏi: “Bố, bố cố tình làm vậy phải không?”
Từ Quang Tễ mồ hôi nhễ nhại rửa xe, tắt nước, phun chất tẩy rửa, lạnh nhạt nói: “Thằng bé đó không đứng đắn.”
Từ Chi lau vô lăng xe một lúc, vội nói: “Cậu ấy sợ bố không chấp nhận được thôi.”
Từ Quang Tễ mở cửa xe, lấy miếng lót chân ra đập đập, “Niếp Niếp à, bố không phản đối việc con yêu đương, nhưng là bạn trai hay chồng thì quan hệ giữa hai đứa đều phải dựa trên sự hấp dẫn lẫn nhau, không phải là không có điều kiện.

Con có hiểu ý của bố không?”
Từ Chi nghĩ rồi nói: “Chắc là hiểu ạ.”
“Bây giờ các con còn nhỏ, khi thời gian yêu lâu rồi, một khi quan hệ hấp dẫn xảy ra thay đổi, nếu như thằng bé có trách nhiệm thì còn được, chỉ sợ là loại không có tinh thần trách nhiệm, hoặc là ngoại tình, hoặc là kéo dài không chịu kết hôn, lãng phí thanh xuân của người khác….” Từ Quang Tễ thở dài, nói, “Dĩ nhiên không phải là bố nghi ngờ nhân phẩm của cậu ta.

Tích cách của thằng bé Trần Lộ Chu kia không có gì để nói.

Sau khi con tới Bắc Kinh, cậu ta từng uống rượu với bố hai lần, cách nói chuyện rất khéo léo, trưởng thành hơn những người cùng tuổi, lại rất giản dị trong phương diện tình cảm, nếu là một người lớn tuổi thì bố rất thích cậu ta.

Nhưng nếu là bạn trai của con gái bố, bố sẽ không nhịn được, cũng không nhất thiết là phải chọn cậu ta.”
Năm ngoái Khánh Nghi có tuyết rơi nhẹ, thời tiết mấy ngày Tết cũng tốt, nhiệt độ tăng hơn mười độ.
Từ Quang Tễ nói xong liền thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm to chừng hạt đậu rơi xuống gò má của ông, ông nhặt miếng giẻ lau bên cạnh lên, tiếp tục cúi người lau cửa xe, mặt trời rơi trên mặt ông, những nếp nhăn dường như được khắc bởi ánh sáng, các đường nét trên khuôn mặt không đồng đều nhưng rõ ràng, hai bên tóc mai ẩn hiện một vài sợi tóc trắng.
Lúc đó Từ Chi cũng đột nhiên nhận ra, lúc nhỏ cô đã cưỡi ngựa trên cổ bố mình, bố có thể cưỡi cô đi chơi cả buổi chiều mà không thở dốc lấy một hơi.

Nhưng bây giờ bố cô giúp bà ngoại xách bình xăng đã mệt đến mức phải cúi người, thậm chí khi vừa làm vừa nói chuyện, ông sẽ đổ mồ hôi.

Từ trước tới nay năm tháng chưa bao giờ ở lại với con người, thứ ở lại chỉ là hồi ức.
Từ Quang Tễ vắt khô giẻ lau, không để ý thấy con gái đang chăm chú nhìn mình, tiếp tục nói: “Gia cảnh nhà cậu ta bố không hiểu rõ lắm, chỉ nghe nói bố mẹ cậu ta làm ăn.

Bố nói con nghe này, người làm ăn là khôn ranh nhất, hoàn cảnh gia đình nhà chúng ta tương đối đơn giản, nếu bố không ra oai trước mặt cậu ta, sau này cậu ta bắt nạt con thì phải làm thế nào….”
“Đánh!” Bà ngoại ở bên cạnh phơi nắng đột nhiên hét lên the thé.
Từ Chi không nhịn được cười, đột nhiên nghĩ đến chủ nhiệm Vi, “Bà ngoại có biết chuyện của bố với dì Vi không?”
“Biết, năm ngoái đã nói với bà rồi.”
Mọi người trong thôn đều biết, sau khi con gái bà cụ mất, con rể Từ Quang Tễ đã hết lòng vì bà, mặc dù ngoài miệng bà lão luôn mắng chửi Từ Quang Tễ, nhưng thực ra có rất nhiều lúc, bà cũng mong Từ Quang Tễ đừng lo lắng cho bà nữa.

Từ Quang Tễ cũng biết bà cụ miệng cứng lòng mềm, luôn nói với bà rằng con sẽ chăm sóc cho mẹ lúc về già, coi như là làm gương cho đám trẻ.
Từ Chi khịt mũi, “Vậy mà bố giấu con.”
“Con cũng giấu bố mà, không phải sao?”
Cả hai cùng cười, Từ Quang Tễ lại mở vòi nước, dùng vòi nước phóng thẳng vào xe, nói: “Chủ nhiệm Vi nói mùng ba sẽ cùng đến nhà ta ăn bữa cơm, con gọi cả Trần Lộ Chu nữa đi.”

Từ Chi a một tiếng, “Gọi cả Trần Lộ Chu ư?”
Từ Quang Tễ nói: “Sau này lên năm hai năm ba, việc học bận rộn, có thể các con sẽ không về được nhà.

Nhân lúc mọi người đều có mặt ở đây thì cùng gặp nhau, tiện thể bố sẽ nhờ dì Vi kiểm tra giúp bố.”
“Dạ, con sẽ hỏi cậu ấy.”
**
Trần Lộ Chu đang sửa bàn trà, nhưng chưa đóng đinh vào, mới chỉ dựng khung, đang chuẩn bị đóng đinh chắc chắn thì điện thoại và chuông cửa gần như vang lên cùng lúc với nhau.

Cậu cẩn thận nâng bàn trà lên, để cho nó đứng vững, sau đó cầm lấy điện thoại, vừa nhắn được cho Từ Chi vừa đi ra mở cửa, bước đi rất cẩn thận, vì sợ giẫm phải mìn.
Nhưng, cửa vừa mở ra, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ quen thuộc, Trần Lộ Chu sửng sốt thật lâu mới nhận ra, “Ông chủ Phó?”
Phó Ngọc Thanh tao nhã lịch sự đứng ở cửa, mặc bộ vest và giày da, áo khoác len cùng màu, trên đầu còn đột chiếc mũ của một quý ông, trên tay là chùm chìa khóa xe, vẻ mặt khinh bỉ lại có thêm sự đồng tình, đưa một túi đồ cho cậu, chỉ một câu nói đã khiến Trần Lộ Chu đóng băng….
“Nghe nói cậu không mặc quần lót phải không?”
Trần Lộ Chu: “…”
Sau vài giây im lặng, Trần Lộ Chu cố gắng để bình tĩnh hết mức có thể, dù gì cậu cũng đang “đội quần” dưới trời tuyết, nhưng cậu và Phó Ngọc Thanh không hợp tính nhau, mặc dù sau khi giúp ông quay cảnh đồi trà, ông cũng giới thiệu cho cậu công việc ghi hình ở đội xe, nhưng không biết con người Phó Ngọc Thanh bẩm sinh đã nhìn người khác bằng lỗ mũi hay thế nào mà cách nói chuyện rất đâm chọc, như thể người nào cũng thiếu nợ ông ấy, giới thiệu công việc cho người khác cũng là tôi đồng cảm với cậu, giọng điệu như đang bố thí.
“Từ Chi nhờ chú tới?” Trần Lộ Chu nhận lấy đồ, cũng không mời ông vào nhà mà hỏi.
Phó Ngọc Thanh cười gật đầu, nói, “Tình cờ hôm nay tôi xuống núi chúc Tết nhà họ, Tiểu Chi nói bọn họ về quê chúc Tết, nhờ tôi làm chuyện này.

Không ngờ đã lâu không gặp, cậu vẫn thảm hại như thế….” Ông dừng lại, không biết là đang nghĩ điều gì, mãi sau mới nói, “Trần Chu?”
“Tôi tên là Trần Lộ Chu.”
“Đã lâu không liên lạc rồi, tôi quên mất, nhà cậu phá sản rồi sao? Thằng em trai khó hầu hạ của cậu đâu?” Phó Ngọc Thanh liếc nhìn căn nhà, chậc một tiếng, “Không mời tôi vào nhà uống một ly trà?”
Dẫu sao cũng là bậc cha chú của Từ Chi, Trần Lộ Chu không so đo với ông, mở cửa, hơi nghiêng người sang bên cạnh, “Trong nhà không có trà, trong tủ lạnh có nước khoáng.”
Phó Ngọc Thanh vung tay lên, “Nước khoáng là được.”
Trong lúc Trần Lộ Chu đi mở tủ lạnh lấy nước khoáng, Phó Ngọc Thanh đã ngồi xuống ghế sô pha, rõ ràng có chuyện muốn nói với cậu, nhưng nhìn thấy quả óc chó đang được đập dở trên ghế sô pha, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nổi lên, tình cờ bên cạnh có một chiếc búa, thuận tay liền cầm búa lên, đặt quả óc chó lên bàn đập giúp cậu.
Trần Lộ Chu cũng không kịp ngăn cản.
“Bang…” Một búa hạ xuống, lại sụp đổ.
Phó Ngọc Thanh: “…”
Trần Lộ Chu: “…”
Con mẹ nó cậu vừa mới dựng lại xong.
Phó Ngọc Thanh vì che giấu sự lúng túng mà cầm lấy chiếc gối bên cạnh, nặng nề dựa vào lưng ghế sô pha, định nói gì đó để giảm bớt tình huống xấu hổ thì đỉnh đầu đột nhiên đau nhói, bức tranh còn sót lại trên tường không thể chống đỡ được lâu hơn, cũng rơi xuống theo…
Mũi của Phó Ngọc Thanh bị đập lệch, cả người gần như nghiêng đi, ngoại trừ bị đau đến hoa mắt váng đầu phải dựa vào ghế sô pha thì khí thế lên mặt bắt nạt người đã không còn.
Phó Ngọc Thanh: “…”
Trần Lộ Chu không nhịn được cười, đi tới, cầm bức tranh trên người ông lên, cái này gọi là gì nhỉ, giả vờ như bị sét đánh.
“Có cần tôi gọi xe cấp cứu cho chú không?” Trần Lộ Chu hỏi với tấm lòng nhân đạo.
Phó Ngọc Thanh cũng không nói gì, xua tay, nơi này không thích hợp ở lâu.
Ông chỉnh lại cái mũ, lấy lại khí phách, ngạo nghễ ho khan một tiếng, “Từ Chi đã nói với tôi là hai đứa đang yêu nhau.”
Trong lòng Trần Lộ Chu cũng đánh hơi được ít mùi, cướp lại cái gối ôm trong lòng ông, ngồi xuống tay vịn của ghế sô pha bên cạnh, đặt gối ôm vào lòng, lười biếng thả lỏng một chân, cúi đầu liếc nhìn ông, lạnh lùng hỏi: “Có vấn đề gì ư?”
Phó Ngọc Thanh nói: “Không có vấn đề lớn, có một vài vấn đề nhỏ.”
“Chú nói đi.”
“Cậu từng có mấy người bạn gái rồi?”
Trần Lộ Chu đã sẵn sàng giải thích về gia cảnh nhà mình, nhưng không ngờ Phó Ngọc Thanh lại hỏi câu này, “Chỉ có mình Từ Chi.”
“Còn là xử nam không?”
Ông bị điên sao?
Trần Lộ Chu nhận thấy có thể đầu óc của Phó Ngọc Thanh không được bình thường.
Cậu lặng lẽ ngửa đầu dựa vào bức tường phía sau, cổ họng lạnh như băng, “Tôi đã nói là chỉ có mình Từ Chi rồi, chú không hỏi về tình trạng gia cảnh nhà tôi sao?”
Phó Ngọc Thanh cười một tiếng, “Có gì hay mà hỏi, à, tôi nghe nói cậu học Khoa Nhân văn, chắc cậu từng học Triết rồi phải không? Chắc là cậu biết Freud, cậu đã từng nghe nói về Adler chưa?”
“Đã nghe rồi.”
“Vậy thì chắc cậu biết triết học của Adler là về mục đích luận [1]. Freud tôn trọng luận nguyên nhân và tin rằng khi lớn lên, tích cách của con người không thể tách khỏi nguồn gốc gia đình, nhưng tôi lại thích mục đích luận của Adler hơn.

Nguồn gốc gia đình chỉ là một phần của quá khứ của cậu, tôi càng ủng hộ việc cậu biết bây giờ cậu là người như thế nào hơn.


Cậu nói về hoàn cảnh gia đình cậu, điều này chẳng qua cũng chỉ biết là cậu có tiền hay không, dù bây giờ cậu không có, tôi tin sau này nhất định cậu sẽ có, vì dẫu sao cậu và Từ Chi cũng đều là sinh viên ưu tú của trường đại học A.

Sau này nhất định cuộc sống của hai đứa sẽ rất tốt.

Tuy nhiên thứ tôi quan tâm lại là bản tính đàn ông, nói ví dụ như câu lãng tử quay đầu, có lãng tử sẽ quay đầu, nhưng tôi không muốn thấy cô bé mà tôi nhìn thấy nó lớn lên từ nhỏ đi đánh cược rằng lãng tử này có quay đầu hay không.

Cậu hiểu chứ?”
[1] Là một học thuyết theo chủ nghĩa duy tâm, cho rằng thế giới và mọi vật trong vũ trụ là do thần sáng tạo ra theo một mục đích nhất định.
Đây là một sự trùng hợp, so với Freud, Trần Lộ Chu cũng thích triết lý của Adler hơn, nhìn ông: “Trông tôi giống lãng tử?”
“Một chút, dù sao người như cậu, nếu không có năng lực tự chủ thì…” Phó Ngọc Thanh muốn nói lại thôi.
Trần Lộ Chu không nhịn được cười.
Phó Ngọc Thanh đứng lên: “Cũng gần như vậy, chính là ý này.”
Trần Lộ Chu đưa nước cho ông, “Không uống nước sao?”
Phó Ngọc Thanh cũng không quay đầu lại, xua tay: “Thôi, tôi sợ cậu hạ độc.”
**
Chiều ngày mồng ba Tết, Từ Quang Tễ làm một bàn thức ăn phong phú chưa từng có.

Từ Chi cảm thấy nửa tháng nay cô thật sự bỏ bê kỳ nghỉ đông mất rồi.
Đúng lúc chủ nhiệm Vi và Trần Lộ Chu đồng thời bước vào cửa, Từ Chi ngoan ngoãn gọi một tiếng “dì Vi”, sau đó cúi người rút hai đôi dép lê trong tủ giày ra, đặt xuống đất.
Trần Lộ Chu lui ra ngoài để chủ nhiệm Vi vào trước, chủ nhiệm Vi mỉm cười đưa cho cô món quà năm mới trên tay, “Chúc mừng năm mới nhé, Từ Chi.”
“Cháu cảm ơn, chúc mừng năm mới.”
Chủ nhiệm Vi mỉm cười đi vào bếp phụ giúp.
Trần Lộ Chu bước vào sau, cậu vừa đừng thay dép lê vừa cúi đầu nhìn cô, dùng tay véo mặt cô, cười đùa nói: “Sao em không chào anh?”
“Chào làm gì, mau thay dép đi, quà năm mới đâu?” Từ Chi giơ tay ra.
Trần Lộ Chu đưa đồ cho cô, gồm mấy chai rượu và một cái túi nhỏ, vẫn đang chậm rãi trêu chọc: “Cống nạp cho em đó.”
“Sao lại có hai phần?”
Trần Lộ Chu thay xong dép lê đi vào, xoa đầu cô rồi nói: “Rượu cho bố em, còn lại là quà năm mới của em, lát nữa hãy mở ra.”
Sau khi Từ Chi cất đồ xong, Trần Lộ Chu vẫn còn đứng đó, hiển nhiên là nhìn thấy mọi người bận rộn trong phòng bếp nhưng không tiện đi vào giúp đỡ, cũng không dám ngồi không trên sô pha.

Sau khi chào hỏi với Từ Quang Tễ xong, cậu đành phải lúng túng đứng trước cửa phòng bếp, mặc dù Từ Quang Tễ đã nói mấy lần là cậu cứ tìm chỗ ngồi đi.
Từ Chi kéo cậu ngồi xuống bàn ăn, thức ăn đã chuẩn bị xong, lão Từ và chủ nhiệm Vi còn đang ở trong phòng bếp làm nước trái cây, bóng lưng mập mạp của lão Từ trông chất phác và chật chội đến khó hiểu.
Từ Chi quay đầu nhìn Trần Lộ Chu, không có ý tốt hỏi một câu: “Căng thẳng không?”
Trần Lộ Chu đang cởi áo khoác treo lên ghế, nói khoác mà không biết ngượng miệng: “Căng thẳng cái gì, có cảnh tượng gì mà anh chưa từng thấy.”
Dù nói là không căng thẳng, nhưng Từ Chi vừa dựa vào người cậu, người này lại rất không tự nhiên dịch sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Em đừng quậy, bố em nhìn thấy, lại nói anh không ra thể thống gì.”
Toàn bộ quá trình Trần Lộ Chu đều giữ một trái tim thuần khiết không chút ham muốn, sống chết không chịu đến gần cô.

Từ Chi đến gần một tấc, cậu sẽ lặng lẽ dời đi một trượng, cuối cùng dứt khoát không ăn nữa, chỉ cầm hai chiếc đũa ngồi ngay thẳng, dựa vào ghế, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu.
Có lẽ lão Từ cũng không biết chào hỏi như thế nào nên chỉ lặp đi lặp lại hai câu trong suốt quá trình…..
“Trần Lộ Chu, cậu ăn đi.”
“Dạ, vâng.” Trần Lộ Chu lại ngoan ngoãn cầm đũa lên.
“Trần Lộ Chu, cậu uống đi.”
“Dạ, vâng.” Trần Lộ Chu lại ngoan ngoãn nhấp một ngụm rượu.
Cảnh tượng vừa xấu hổ vừa buồn cười, Từ Chi vừa cúi đầu ăn cơm vừa quan sát màn tương tác gượng gạo nhưng không thể không tiến hành của bọn họ, quả thật không nhịn được cười.
Ai không biết còn tưởng là hai người này sợ xã hội.
Cuối cùng vẫn là chủ nhiệm Vi ra tay cứu giúp, mở đề tài đâu ra đấy, “Cấp ba cháu học ở đâu?”
Trần Lộ Chu tự nhiên đặt đũa xuống, nhìn sang: “Cháu học ở Nhất Trung.”
Chủ nhiệm Vi khá kinh ngạc, mỉm cười: “Nhất Trung đều là học sinh giỏi thực thụ, thảo nào có thể thi đậu đại học A.”
Không biết có phải là Từ Quang Tễ uống nhiều hay không mà bắt đầu để lộ tâm tình, nhấp một ngụm rượu lâu năm, nói chen vào: “Thằng bé ở Nhất Trung đều được hạng nhất.”

Trần Lộ Chu theo bản năng liếc nhìn Từ Chi, ánh mắt nhướng lên ― Lại chém gió về anh?
Từ Chi cười thoải mái ― Không chém, không chém, là phát huy bình thường.
Cơm nước no nê, Từ Quang Tễ thực sự say khướt, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt cũng đỏ ngầu, nói nhiều hơn, nói được một lúc lại cười khà khà khó hiểu, vẻ mặt thâm sâu khó lường như thể đang đùa giỡn tất cả mọi người, nhưng thật ra, bây giờ mọi người đều đang nhìn ông tự chơi một mình.
“Thật ra bố biết từ lâu rồi.”
Từ Chi và Trần Lộ Chu đưa mắt nhìn nhau.
“Dạo này điện thoại của con không đổ chuông ở nhà, cũng không dám chơi điện thoại trước mặt bố, có lúc lại trốn trong phòng gọi điện thoại cả ngày.

Bố còn nói với chủ nhiệm Vi là hình như con đã yêu đương.”
“Thật ra con không cần lo lắng cho bố, bố biết sớm muộn gì cũng có ngày này, bố đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi.

Vốn là đợi con nói với bố rồi bố sẽ nói cho con biết chuyện của chủ nhiệm Vi, nhưng không ngờ vẫn bị con phát hiện ra trước.

Hề hề!”
Chủ nhiệm Vi: “…”
Trần Lộ Chu: “…”
Từ Chi: “…”
Chủ nhiệm Vi không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Lão Từ, hình như ông say rồi?”
Đây là lần đầu tiên Từ Quang Tễ uống quá nhiều, không khống chế được tửu lượng, thần kinh đã bị rượu làm cho tê liệt, không chịu thua mà tiếp tục uống, lải nhải nói đến chuyện lúc nhỏ của Từ Chi.

Vất vả lắm mới ngăn ông ngừng uống lại, mọi người định nâng ông vào phòng, vừa đặt xuống, nét mặt say xỉn của lão Từ lại trở mình giống như con cá chép, giơ tay lên…
Tất cả mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn ông, cũng không dám động đậy, tất cả nín thở chờ động tác tiếp theo của ông.
“Trần Lộ Chu!”
“Có.”
Hai người còn lại nhìn cậu.
Từ Quang Tễ: “Cậu có biết buộc tóc đuôi ngựa không?”
“Dạ không.”
“Vậy cậu tới đây, tôi sẽ dạy cho cậu bí quyết buộc tóc ngựa cho Từ Chi, Từ Chi tới đây, tới đây.”
Từ Quang Tễ tiện tay túm lấy “Từ Chi”.
Trần Lộ Chu ngơ ngác bị ông ấn vững vàng xuống giường, Từ Quang Tễ duỗi tay sờ tóc cậu, “Hơi ngắn, nhưng mà không sao, bố đây rất có tay nghề.”
Từ Chi và chủ nhiệm Vi muốn ngăn cản, “Bố!” “Lão Từ!”
Trần Lộ Chu cũng không phản kháng, “Thôi, xong rồi bố em sẽ ngủ.”
Lúc này Từ Chi mới phát hiện ở đầu giường Từ Quang Tễ có một mớ dây chun, ông khéo léo lấy hết sợi này đến sợi khác, trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Đây, nhất định phải ở độ cao này, cao hơn nữa con bé sẽ cảm thấy bị siết đau, thấp hơn nữa thì lại cảm thấy xấu.”
Nói xong, vang lên một tiếng “bịch”, lại nằm xuống ngủ mất.
Từ Chi và chủ nhiệm Vi đã sắp phá lên cười, trên đầu Trần Lộ Chu đã bị Từ Quang Tễ buộc mười mấy cái chỏm, trông giống như một quả bóng xương rồng.
Trần Lộ Chu không thiết sống nữa mà nhìn Từ Chi, “Bố em lúc say toàn như vậy sao?”
Một giây sau, người đàn ông lại bật dậy khỏi giường.
“Bố đã nghĩ ra một cách mới!”
Trần Lộ Chu: “……”
**
Sau khi Trần Lộ Chu và Từ Chi rửa bát xong, chỉ nhiệm Vi từ trong phòng của Từ Quang Tễ đi ra, nhìn thấy mái tóc bù xù của cậu thì không khỏi bật cười, “Hay là cháu về nhà gội đầu đi, tay lão Từ vừa mới ăn cơm xong, đầy dầu, cô thấy tóc cháu bóng mỡ lên rồi.”
Chủ yếu là lão Từ còn thấy tóc cậu quá khô không dễ nắm nên thỉnh thoảng lại thành thạo phun nước bọt ra lòng bàn tay, “Toẹt toẹt!”, sau đó lại xoa tay đều, túm lấy tóc cậu.
“Cháu sẽ đi ngay.” Trần Lộ Chu nói với chủ nhiệm Vi, sau đó nhìn Từ Chi, “Hôm nay em ngủ sớm chứ?”
Từ Chi ngáp một cái, “Em nằm xuống là sẽ ngủ ngay.”
Nhưng chủ nhiệm Vi vừa đi, Từ Chi lập tức đi xuống tòa nhà đối diện.
Cửa không đóng mà vẫn cứ mở, Từ Chi lấy dép lê trong tủ ra thay, nhìn thấy áo khoác cậu vừa mặc đặt trên ghế sô pha, có tiếng nước chảy ào ào từ nhà vệ sinh, chắc là đang gội đầu.
Bàn đã được đóng đinh cẩn thận, Từ Chi lắc lư cái bàn, không hề động đậy, bức tranh trên tường cũng được treo nằm yên.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh dừng lại, Từ Chi ngồi trên ghế sô pha, đợi cậu đi ra sẽ khen mấy câu, nhưng lại thấy tiếng máy sấy tóc vang lên, trên bàn trà nhỏ đặt một quyển sách 《Làm sao để xây dựng pháo đài vững chắc》, đã đọc được một nửa.

Từ Chi tiện thể liếc xuống nhìn phần cậu đang xem, ban đầu còn tưởng là sách về tâm lý học, ai ngờ lại là dạy về cách lắp ráp.
“Ghế sô pha chính là nơi tình thú của các cặp vợ chồng trẻ, nên để kiểm tra độ vững chắc của sô pha, cách tốt nhất là bạn hãy đứng lên nó và nhảy lên.

Đương nhiên, hầu hết các cơ sở kinh doanh đều không đồng ý cho các bạn làm vậy….”
Từ Chi dứt khoát đứng lên nhảy vài cái, mềm thật, quan trọng là ghế sô pha này không đắt.
Cô thầm nghĩ bụng, Từ Chi mày giỏi quá, đúng là chúa tể mua sắm, đổi nghề thôi, mày chính là nhà trang trí tài ba.
“Làm gì vậy, phá nhà à?”
Nhìn thấy cậu dựa vào bức tường cạnh cửa nhà vệ sinh với vẻ mặt như đang thoải mái chiêm ngưỡng những bức tranh nổi tiếng thế giới, Từ Chi lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống: “Em thử ghế sô pha.”
Phía sau không có tiếng động, Từ Chi quay đầu, đã không có ở đó nữa.
Cô vội vàng đuổi theo: “Trần Lộ Chu! Anh bận thật đấy….”

Vừa đi đến cửa phòng ngủ, cô bất ngờ mất cảnh giác, bị người ta kéo vào, đè lên cánh cửa.
Trần Lộ Chu đang thay quần áo, bên trong mặc áo len màu xám, cậu đang mặc dở áo hoodie, chui đầu ra khỏi cổ áo, để lộ eo và bụng, có thể lờ mờ nhìn thấy đường nhân ngư, cúi đầu nhìn cô cười, “Vội cái gì? Vừa uống rượu với bố của em, người nồng nặc mùi rượu, anh đi thay quần áo khác.”
Tối nay cậu uống rất nhiều rượu, lỗ tai đỏ bừng, giọng nói ngâm qua rượu hình như cũng thật quyến rũ.
Từ Chi cảm thấy mình đã say, lúc này hai người đang ở riêng với nhau, rõ ràng đối phương đang ở ngay trước mặt nhưng lại thấy rất nhớ cậu, tim đập thình thịch trong lồng ngực, không thể kìm nén được cảm xúc.
“Khi nào cuộc thi có kết quả?”
“Trong tháng tư.”
“Vậy chừng nào chúng ta về?”
“Em muốn ngày mấy về?”
“Chưa biết nữa, lúc đầu em còn thấy lo cho bố, muốn về muộn một chút, nhưng bây giờ em nghĩ về sớm cũng không có vấn đề gì.”
Hai người dựa vào cánh cửa nói chuyện phiếm.

Từ Chi dựa vào cửa, đặt tay lên cánh tay của cậu, một tay nghịch ngợm dái tai của cậu, một tay khác cũng không nhàn rỗi, mơn trớn trên bụng của cậu chiếm tiện nghi.

Ngón tay của cô cũng hơi run, một là do không có kinh nghiệm, hai là do quá nhớ cậu, đã lâu không gặp nên đụng chạm nhẹ nhàng cũng có thể tạo ra lửa cháy, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn, muốn dập tắt nhưng lại muốn ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ hơn, thiêu đốt cô thành tro để làm dịu cơn khát này.
Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn xuống vị trí tay cô luồn vào, không nói gì, để mặc cho cô mò mẫm.

Cậu dùng một tay lôi điện thoại trong túi quần ra, quay đầu, tiện tay ném lên giường, cho cô nhiều không gian phát huy hơn.
“Có phải học kỳ sau anh định xin chuyển ngành không? Em thấy trong vali hành lý của anh có sách Đại số tuyến tính.

Là Quản lý kinh tế à?”
“Ừm, em lục vali của anh?”
“Em muốn treo áo khoác của anh vào trong tủ của em trước, để bên trong sẽ bị bẹp.”
“Làm em biết mật khẩu?”
“Thử đại là được thôi.”
“Không ngờ đó, em là chuyên gia mở khóa sao?”
“Chuyên mở khóa Trần Lộ Chu.”
Từ Chi tiến tới kéo thắt lưng quần thể thao của cậu, cạp quần thể thao của Trần Lộ Chu cho tới bây giờ chưa từng thắt hình nơ bướm, mà là một nút thắt được buộc từ hai bên rồi luồn qua giữa, cho nên mới đầu Từ Chi không thể kéo nó ra được, càng kéo, nút buộc càng chặt hơn.
“Quần của anh thật khó cởi, buộc chặt như thế làm gì….”
Từ Chi bị cái dây chun quần này làm cho mất tập trung, đang định cúi đầu xem rốt cuộc cậu buộc nó thế nào thì bất ngờ bị người ta ngậm lấy môi.
Mút một lúc lâu, gần như không có động tác khác, không tiến sâu thêm vào.

Khoảng nửa phút như vậy, cậu không tiến thêm một bước nào nữa, cứ mút lấy môi cô thật chặt.
Tim Từ Chi đập thình thịch gần như mất kiểm soát, hai mắt vô thức nhắm lại vì nụ hôn, lưng áp vào cánh cửa, trước ngực là một bức tường cứng rắn nóng bỏng, trái tim đập điên cuồng hơn bao giờ hết, luôn cảm thấy lần tạm dừng này của cậu giống như sự yên lặng trước cơn bão táp.
Trần Lộ Chu chống một tay lên cánh cửa nghiêng đầu hôn cô, quai hàm căng ra, giống như cung tên đang chuẩn bị lao đi, kiếm chuẩn bị rút ra khỏi vỏ.

Sau khi dừng lại một lúc lâu, cằm cậu hơi động đậy, đôi môi bắt đầu đóng mở, yết hầu nhẹ nhàng trượt xuống, hai mắt nhắm lại, từng chút một nuốt lấy hơi thở của cô, sau đó mới dùng tay cởi bỏ nút buộc quần thể thao.
Trái tim Từ Chi đập loạn, thậm chí còn không nghĩ ra được vì sao cậu lại tán tỉnh thành thạo đến như vậy, chỉ cảm thấy sống lưng tê dại, chân mềm nhũn, không thể đứng vững.
Trong phòng không có âm thanh nào khác, chỉ còn lại tiếng môi lưỡi quấn quýt của hai người, là sự trao đổi nhiệt độ và độ ẩm thận mật, trực tiếp nhất.

Nhiệt độ của cả căn phòng lập tức bay lên, giống như tự dưng bị người ta thêm củi lửa vào đống phốt pho, trong phút chốc, ngọn lửa cháy đến mức cao nhất.
Cuối cùng Trần Lộ Chu cũng bế cô lên, đè cô xuống giường, hôn cô thật mạnh, âm thanh khàn khàn vang lên bên tai, túm hai tay cô đặt lên đỉnh đầu, ánh mắt tỉ mỉ lại kiên nhẫn nhìn cô một lượt, không thể kiềm chế nhưng vẫn hỏi thăm ý kiến của cô.
“Có được không?”
Cho đến khi nhận được sự cho phép, cậu mới cười ngồi dậy, vừa cởi áo vừa đến bên đầu giường lục lọi đồ đạc.
….
Trần Lộ Chu lấy đồ xong liền thuận tay tắt đèn, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng màu vàng trông rất mập mờ giữa ban đêm bốn bề vắng lặng, cũng khiến người ta mơ màng.
Trong nhà không có âm thanh dư thừa nào khác, ngay cả ánh sáng cũng hoàn toàn mờ đi, ngoại trừ cái bóng thỉnh thoảng đung đưa mạnh trên tường như những những con tằm sắp lột xác, đang ở bên lề cái kén, xác nhộng sắp vỡ ra, muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Nửa đêm, trong chăn ướt nhẹp, giống chiếc khăn không thể vắt ra nước, cực kỳ ẩm ướt.
Toàn thân Từ Chi bị chiếm đóng, nóng hừng hực, hai gò má nóng bừng.
“Nóng hả?” Cậu khẽ giọng hỏi, “Hay là khó chịu?”
“Ừm.”
Cậu im lặng dựa vào vai cô cười, hơi thở nóng như thiêu đốt phả vào tai, không thốt lên lời.

Hình như cậu cất tiếng mắng chửi thô tục nào đó, rất đường hoàng nhưng lại không thể làm gì, hình như là nói bằng khẩu hình.

Lúc đó Từ Chi ý loạn tình mê, váng đầu hoa mắt, nhìn cậu cũng thấy mơ hồ chứ đừng nói là khẩu hình.
“Anh nói gì vậy?” Cô hừ nhẹ.
“Anh, nói, là,” Cậu lặp đi lặp lại từng chữ với giọng thật trầm, thậm chí cả từ chửi thề, mang theo sự trẻ trung và khốn khiếp của thiếu niên, “***, anh, còn, không, dùng, sức.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương