Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta
-
92: Căn Nhà Sụp Đổ
Edit: Thư Quân.
Sao cái nhà này dễ hỏng quá vậy?
Bên trong cầu thang u ám, im ắng không có một tiếng động, tiếng pháo hoa cũng dần nhỏ lại, có lẽ nhịp tim và cảm xúc của hai người quá ấm áp nên đã tự động bỏ qua tiếng ồn từ thế giới bên ngoài, chỉ còn lại tiếng thở của nhau, giống như con cá trên bờ vực tuyệt vọng lại được đưa trở lại biển, háo hức ôm nhau và cảm nhận hơi thở, nhiệt độ của đối phương.
“Chúc mừng năm mới, Trần Lộ Chu.” Từ Chi không nhịn được ôm chặt lấy cậu, mắt cay xè, trong lòng có một cảm xúc xa lạ dâng lên, nhất thời không biết nên xử lý như thế nào, vì vậy càng vùi sâu vào trong lòng cậu.
Mùi hương cỏ đuôi chuột quen thuộc lại len lỏi vào trong chóp mũi của cô, nhất thời, trái tim cảm thấy yên tâm và thỏa mãn.
Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng Trần Lộ Chu biết đêm nay cậu không thể ở lại quá lâu, chỉ có thể nói những lời quan trọng, vì vậy cậu khẽ xoa đầu cô như trấn an, trầm giọng nói: “Anh không giỏi trong việc nói những lời ngon ngọt, bởi vì anh biết bây giờ mình không có gì, giống như một tờ chi phiếu trắng….” Cậu cúi đầu, ghé vào tai cô, “Nhưng sau này chúng ta sẽ có tất cả, điều này thì em có thể tin tưởng bạn trai em.”
“Hiểu rồi.” Từ Chi bắt chước cậu.
Cậu phì cười, “Yêu tinh học người.”
Bị cười nhạo, Từ Chi vùi vào trong ngực cậu, hung hăng véo eo cậu tỏ ý không hài lòng.
Trần Lộ Chu eo thon, cơ bắp mỏng đầy đặn, chức đựng sức mạnh nên sờ vào rất thích.
Từ Chi véo véo, nhân lúc trời tối liền đưa tay vào trong vạt áo thể thao sờ soạng…
Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn cô, vừa bó tay lại buồn cười, nói “Này”, kịp thời nắm lấy bàn tay đang không chịu để yên của cô, cười hỏi: “Làm gì đấy?”
Người nào đó thích chơi lưu manh đến cùng, cố ý vói vào: “Ăn đậu hũ.”
“Đừng quậy, ngày mai cho em ăn đủ.
Lát nữa anh còn phải đi ăn cơm với họ, em đi ngủ sớm được không?”
Lúc này Từ Chi mới tựa cằm vào ngực cậu, ngẩng đầu, thủy triều đỏ trong mắt vẫn chưa rút đi, giống như một chiếc khăn tắm không thể vắt sạch nước, nhuốm đượm sương mù, “Muốn nói chuyện với anh thêm một lúc nữa.”
“Khóc sao? Sao mắt lại đỏ như này?” Cậu đưa tay vào trong tóc của cô, vuốt ve, “Hửm?”
“Bị anh làm cho cảm động.” Cô hơi kiễng chân lên, sát lại gần cho cậu nhìn, “Có nước mắt không?”
Trần Lộ Chu nâng mặt cô lên nghiêm túc nhìn, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve viền mắt của cô, “Không có, đừng lo lắng, không khóc nổi thì đừng cố, không tốt cho cơ thể đâu.”
Từ Chi để mặc cho cậu ôm lấy mặt mình, lúc này mới tỉ mỉ quan sát đường nét của cậu, sườn mặt lại góc cạnh hơn nhiều, môi cũng mỏng hơn, trông rất bạc tình, nghiêm túc đến khó hiểu.
Cậu đã trưởng thành hơn một chút so với lúc mới nghỉ, nhưng động tác trên tay rất nhẹ nhàng, đôi lông mày sắc bén như đang cười cũng không giấu được vẻ mệt mỏi.
Duy chỉ có đôi mắt đen trắng ấy là giống như ngọn cỏ tươi mới sạch sẽ mọc trong vũng bùn lầy ngày mưa.
“Anh lại gầy hơn rồi, không đáng yêu chút nào.” Từ Chi nói.
Không có nhiều chuyến bay thẳng từ Bắc Kinh đến Khánh Nghi, cậu phải chuyển một chuyến bay, đợi ở sân bay mấy tiếng đồng hồ, cả ngày nay gần như đều phải di chuyển, không có thời gian sửa soạn cho bản thân.
“Đáng yêu cái quái gì, vốn dĩ anh không hề đáng yêu….”
Còn chưa nói xong, một đợt pháo đột nhiên nổ ầm ầm bên cạnh bọn họ.
Hai người sửng sốt rồi quay đầu nhìn sang, một giọng nói loáng thoáng vang lên, “Mẹ nó, Trần Lộ Chu tôi sắp chết đói tới nơi rồi!”
“Từ từ, đói thì các cậu đi trước đi.” Cậu cúi đầu nhìn Từ Chi, không quay đầu trả lời.
Từ Chi thở dài, buông cậu ra: “Anh đi cùng với họ đi, nhưng Tết thế này có chỗ nào để ăn không?”
“Có, ở gần Nhất Trung có mấy quán ăn nhỏ mở cửa, ăn đại gì đó là được.” Trần Lộ Chu cũng buông cô ra, hỏi một câu: “Muộn rồi em có thể ra ngoài không? Có muốn đi ăn gì đó không?”
“Thôi, khuya lắm rồi.”
“Ừ, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh…”
Còn chưa nói hết, bên cạnh họ lại bất ngờ có tiếng pháo vang lên, có vẻ như không chờ nổi nữa.
Trần Lộ Chu không kiên nhẫn, quay lưng về phía cửa tòa nhà, cũng không quay đầu lại mà rống lên: “Cậu có thấy phiền không vậy?”
Theo sau đó là không có tiếng nói nào, vẫn vang lên tiếng pháo nổ liên hoàn, hai ba khẩu pháo rơi xuống lần lượt trên mặt đất rồi nổ tung như tia chớp, suýt chút nữa đã nổ trúng chân của Trần Lộ Chu.
“Cậu là ma đói đấy à…” Trần Lộ Chu không nhịn được quay đầu, mới nói được nửa lời, bên trong toàn bộ cầu thang yên tĩnh khoảng ba giây, giọng nói của cậu đột nhiên thay đổi, Từ Chi chưa nghe thấy giọng nói Trần Lộ Chu ngoan ngoãn như vậy bao giờ, “….
Bác sĩ Từ.”
Từ Quang Tễ đang đứng ở lối vào của tòa nhà, mặc áo khoác da màu đen, trên tay cầm quả pháo không biết cướp được ở đâu.
Trần Lộ Chu nhìn ra phía sau theo bản năng, phát hiện Chu Ngưỡng Khởi và Thái Oánh Oánh đang liều chết ra hiệu bằng tay, nhưng đã không thể cứu vãn được nữa.
Gương mặt của người cha già vẫn không có gì biến đổi mà đáp lại cậu: “Con ma nhà cậu đang làm gì ở đây vậy?”
Trần Lộ Chu ho một tiếng, thành thật nhét tay vào trong túi quần, tự giác bước sang bên cạnh không để lại dấu vết.
“À thì….
Cháu đưa cho Từ Chi ít đồ.”
Từ Quang Tễ nhìn hai tay trống trơn của cậu, đôi mắt dưới cặp kính hơi híp lại: “Đưa cái gì?”
Trần Lộ Chu mặt không đỏ tim không đập nhanh, ánh mắt không né tránh, “Chỉ là mấy cuốn sách thôi ạ, lúc nghỉ hè cháu mượn của cô ấy.”
“Một vali sách sao?”
Trần Lộ Chu khịt mũi, đáp lại không chút nghĩ ngợi: “Vâng ạ, một vali sách.”
Từ Quang Tễ cười híp mắt nói, “Được, vậy đưa cái vali đó cho tôi đi, để tôi xách lên cho.”
Trần Lộ Chu: “…”
Trần Lộ Chu nhìn Từ Chi, ho một tiếng.
Người này thờ ơ, cậu chỉ có thể nén nỗi đau đẩy cái vali qua.
Từ Quang Tễ xách lên, “Nặng thật đấy, thích đọc sách, đúng là đứa trẻ ngoan.”
Trong vali của Trần Lộ Chu làm gì có sách, chỉ có mấy bộ quần áo và thiết bị flycam, cũng may là đã khóa rồi.
“….
Bác sĩ Từ, bác phải trả lại các vali cho cháu đấy….” Trần Lộ Chu lưu luyến không nỡ nói thêm một câu.
“Nói thừa.” Từ Quang Tễ hài lòng xách vali lên chuẩn bị lên lầu, quay đầu liếc nhìn Từ Chi, “Con còn ngớ ra đó làm gì?”
Từ Chi nín cười, nhìn lão Từ xoay người, cũng chuẩn bị lên theo, miệng dùng khẩu hình im lặng trả lời….
Em đi nhé?
Trần Lộ Chu bó tay hết cách nhìn vali của mình bị kéo đi, nhìn cô thấy chết mà không cứu, đã thế còn giống như đang xem kịch hay, hai tay không nhịn được nhéo mạnh cổ cô một cái.
Từ Chi cười, đang định tránh thì hình như Lão Từ nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại, Trần Lộ Chu vội vàng thả tay xuống, nhét tay vào trong túi, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Từ Quang Tễ quay đầu gọi Thái Oánh Oánh: “Thái Oánh Oánh, cháu cũng lên đi!”
“Đợi lát nữa ạ!”
Nhóm Thái Oánh Oánh và Chu Ngưỡng Khởi đang vui vẻ chơi đốt pháo, xem ai đốt xa, đốt vang hơn.
Đốt trên mặt đất còn chưa đủ, cô ấy còn muốn ném lên đốt, mấy người con trai không thể chọi được với cô ấy.
“Mấy đứa có biết chơi hay không vậy, còn không vang bằng rắm của chú.”
Lý Khoa: “…”
Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Sau khi lên nhà, may mà Từ Quang Tễ không yêu cầu mở vali ra kiểm tra, xách vali đến phòng của Từ Chi rồi đặt ở đó, hỏi, “Bây giờ hai đứa học cùng trường à?”
Từ Chi đáp dạ, “Cậu ấy không xuất ngoại, bổ sung nguyện vọng đến trường của con.”
“À, tốt.” Từ Quang Tễ không nói gì, cởi áo khoác, “Ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta về nhà bà ngoại chúc Tết.”
Từ Chi sửng sốt, “Không phải là ngày mùng ba Tết mới về sao?”
Từ Quang Tễ nói: “Mùng ba Tết bố phải đi trực, về sớm để ở với bà ngoại mấy ngày.”
….
Nhóm Trần Lộ Chu ăn cơm ở Huyện Sa gần trường Nhất Trung, đi một quãng đường mệt mỏi, các nam sinh đã đói bụng từ lâu, ăn mấy lồng sủi cảo hấp, chờ đến khi tỉnh táo mới bắt đầu nhàn nhạt nói chuyện mấy câu.
“Trước kia Từ Chi ở Duệ Quân đúng không? Là bạn học của Đàm Tư sao? Thảo nào tôi luôn thấy cái tên này nghe rất quen.” Khương Thành nuốt sủi cảo hấp, nói, “Có phải các cậu bắt đầu mập mờ từ lúc nghỉ hè không?”
Nếu hôm nay Khương Thành không lái xe đến sân bay đón thì bọn họ cũng không bắt được xe, con người Khương Thành có thể làm anh em.
Bố mẹ cậu ta đều đi làm thuê ở tỉnh khác, đến Tết mới về, nếu Hàng Tuệ không có ở đây thì cậu ta sẽ sống một mình.
Chu Ngưỡng Khởi nói: “Lúc ấy cậu suốt ngày chơi bóng với tình địch của cậu ta, bọn tôi làm sao dám nói cho cậu biết.”
Khương Thành xì cười, “Trần Lộ Chu, cậu không tin tưởng tôi chút nào sao? Tôi không thể nào không giúp cậu mà đi giúp Đàm Tư chứ? Bị điên à.”
Trần Lộ Chu cười không nói chuyện.
Chu Ngưỡng Khởi: “Quan trọng là cậu ta không muốn cậu bị kẹp ở giữa khó xử.”
Khương Thành nói: “Đàm Tư với tôi là bạn cùng lớp 10, cậu thi xong rồi tới tìm tôi, nói là muốn chuyển về lớp học lại của Nhất Trung, khi ấy tôi cũng định học lại, đoán chắc sau này cũng học cùng lớp với nhau nên mới hẹn câu ta đi chơi bóng mấy lần.
Quan hệ cũng tạm được thôi.
Sau này có kết quả thi đại học, không ngờ điểm số của tôi khá ổn nên cũng lười đi học lại, sau đó thì không liên lạc với cậu ta nữa.”
“Đàn Tư có từng nhắc đến Từ Chi với cậu không?” Trần Lộ Chu hỏi một câu.
Khương Thành suy nghĩ một lát, “Từng nói rồi, cũng khoảng một hai lần gì đấy.
Cho nên lúc nghỉ hè tôi còn chưa nhận ra, Từ Chi mà Đàm Tư nói nghe có vẻ rất gian xảo, nhưng trông Từ Chi rất thuần khiết, vô tội, hoàn toàn không có cách nào để liên tưởng được với nhau….”
“Từ Chi mà Đàm Tư nói?”
“Từ Chi của cậu.” Khương Thành lập tức sửa miệng, nói đùa, “Ham muốn chiếm hữu của Thảo nhà chúng ta vẫn mạnh như vậy, này, bây giờ cậu chơi bóng ở trường sẽ không viết mười mấy cái tên lên quả bóng rổ nữa chứ?”
Cậu cười, “Không, cô ấy không phải là bóng rổ mà tôi chỉ cần khắc tên lên là sẽ là của tôi.
Bản thân cô ấy là một người độc lập mạnh mẽ, chắc cũng không thích nghe thấy mình bị người ta coi như một món đồ vật.”
Ai cũng biết tính chiếm hữu của cậu mạnh đến mức phải khắc tên mình lên trên mọi thứ.
Nhưng cũng không có ai biết, dù vậy, cậu cũng không muốn để Từ Chi xăm tên cậu lên người.
Càng huống hồ gì, bản thân bạn gái của cậu đã rất hấp dẫn, không cần phải mượn ánh sáng của ai đó.
Khi ấy Trần Lộ Chu mệt đến mức không muốn ngồi xuống, hiếm có lúc bắt chéo chân, trông rất nham hiểm, không hề chú ý đến hình tượng của sinh viên trường đại học A, tóm lại là trông rất không đứng đắn, nhưng vẫn rất mạnh mẽ, nói tóm gọn lại.
“Lý Khoa và Chu Ngưỡng Khởi đều biết rằng tôi nghiêm túc với cô ấy, không chỉ đơn giản là yêu đương cho vui.”
Hình như Khương Thành sững sờ, sau đó mới từ từ nhận ra câu nói này có nghĩa là gì.
Giữa những chàng trai ít nhiều có một sự hiểu biết ngầm nào đó, dù bạn không nghiêm túc với bạn gái của mình, các anh em cũng sẽ không quan tâm.
Đương nhiên Khương Thành cũng đã hiểu ý của cậu, gật đầu liên tục, trầm giọng nói: “Biết rồi, đưa, sau này tôi sẽ đưa cho cậu.” [1]
[1] Ý là đưa phong bì hỏ?
Chu Ngưỡng Khởi nhìn Lý Khoa đang im lặng bên cạnh: “Cậu làm gì thế?”
Lý Khoa đảo mắt thật nhanh: “Tôi đang tính thời gian.”
Chu Ngưỡng Khởi không nhịn được mắng một câu, “Fuck, cậu cố gắng đến phát điên rồi, thi xong rồi có thể cho mình ngày nghỉ được không?”
Lý Khoa hỏi Trần Lộ Chu: “Tôi vừa mới tính thử, cho nên là, từ đầu tới cuối, tôi là người cuối cùng biết quan hệ của hai cậu?”
Chu Ngưỡng Khởi: “…”
Trần Lộ Chu: “…”
Gần đến giờ ăn cơm, Khương Thành hỏi: “Lát nữa cậu về đâu? Về ngõ Di Phong sao?”
Vali của Trần Lộ Chu đã bị tịch thu, cậu một thân một mình, áo khoác vắt trên lưng ghế, sau khi ăn uống no nê, cậu ngả người về sau, gắp những miếng sủi cảo còn sót lại bỏ vào một chỗ, lại rút thêm một tờ giấy, lau chỗ mình vừa mới ăn xong: “Tôi thuê chỗ mới rồi.”
Chu Ngưỡng Khởi lau miệng, “Chẳng phải mẹ cậu đã mua cho cậu căn nhà ở ven sông rồi sao?”
“Dù sao vẫn phải dựa vào chính mình.” Trần Lộ Chu nghĩ một hồi rồi ném giấy vào trong thùng rác, cười tự giễu, “Nếu ngày nào đó bà ấy khó chịu khi nhìn thấy tôi, muốn đòi lại thì tôi phải cuốn khói khăn giường cút ra khỏi nhà.
Cảm giác này trải qua một lần là đủ rồi.”
Những người còn lại không cần nghĩ cũng biết, chắc hẳn Trần Lộ Chu đã cảm thấy rất khó chịu khi nếm trải cảm giác bị đuổi ra khỏi biệt thự trong lúc nghỉ hè.
Sau khi ăn xong, bọn họ rời khỏi Huyện Sa, mỗi người một ngả.
Trần Lộ Chu tay không đi về, dọc đường vắng tanh, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô phóng vụt qua, cột đèn hai bên treo đầy đèn lồng nhỏ và hoa mộc lan, các nhà giăng đèn kết hoa, cửa sổ treo chi chít những chiếc đèn lồng màu đỏ khẳng định mùa lễ đoàn viên, những câu đối Tết nở rộ trong đêm như những sợi dây màu đỏ.
Hương vị Tết càng nặng, càng chứng tỏ những kẻ không có nơi nương tựa là những người cô đơn.
Lúc Trần Lộ Chu đang đi, cậu vẫn gọi điện thoại cho Liên Huệ.
“Con về rồi à?” Giọng nói Liên Huệ rất vui khi nhận được điện thoại.
Trần Lộ Chu đút một tay trong túi, một tay cầm điện thoại bước đi chậm rãi, đúng lúc nhìn thấy cái đầu nhọn của thắng cảnh Khánh Nghi giữa nhiều tòa nhà cao tầng, “Vâng, con vừa mới về.”
“Mẹ! Là anh gọi phải không?” Một giọng nói ồn ào quen thuộc lại vang lên trong điện thoại.
Liên Huệ vội vàng nói: “Mẹ đón Trần Tinh Tề qua đón Tết Nguyên Đán, mấy hôm nay bố nó ở nước ngoài.
Con có muốn đến đây không, mẹ gửi địa chỉ cho con.”
Xung quanh vắng lặng, ánh đèn đường kéo dài bóng dáng gầy gò của cậu, nhạt nhòa như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Không cần đâu, con vừa mới xuống máy bay, còn chưa thu dọn đồ đạc.” Trần Lộ Chu hơi khựng lại, nói, “Chúc mừng năm mới.”
Liên Huệ chậm một nhịp: “Chúc mừng năm mới, Lộ Chu.”
Kể từ lúc ly hôn, Liên Huệ rất ít khi gọi cả họ tên của cậu.
Trước khi đi còn hỏi cậu có muốn đổi họ không.
Lúc đó Trần Lộ Chu còn mỉa mai nói, đổi thành họ gì, họ Liên sao?
Kể từ đó, Liên Huệ không nhắc lại nữa.
**
Ngày đầu tiên của năm mới, Từ Chi bị lão Từ nhẫn tâm đưa về quê, vali của Trần Lộ Chu vẫn khóa đặt trong nhà cô, cô mơ màng ngồi trên ghế phó lái, vừa thắt dây an toàn vừa gửi tin nhắn cho Trần Lộ Chu.
Từ Chi: [Bạn trai ơi, em bị lão Từ kéo về quê rồi.]
Bên kia nhanh chóng nhắn lại.
Salt: [???]
Salt: [Vậy anh phải làm thế nào?]
Từ Chi: [Chịu đựng đi, ngày kia em sẽ về.]
Salt: [Chịu cái gì, anh nói là vali hành lý của anh.]
Từ Chi: [Á, chẳng lẽ anh không nhớ em sao?]
Salt: [Cũng nhớ, nhưng bây giờ càng nhớ vali của anh hơn.]
Từ Chi: [Có gì trong đó hả?]
Rất lâu sau đối phương mới trả lời.
Salt: [Quần lót.]
Từ Chi: [Bây giờ anh….
Chắc không phải là không mặc gì chứ.]
Salt: [Nói nhảm, anh có gì để mặc không?]
Từ Chi: [Hai là anh ra ngoài mua hai cái đi?]
Salt: [Anh ra ngoài kiểu gì? Hử??]
Từ Chi: [Bảo người ta giao đến?]
Salt: [Mùng một đầu năm ai sẽ giao cho em.]
Từ Chi: [Chu Ngưỡng Khởi đâu?]
Salt: [Cậu ta sẽ cười chết anh.]
Từ Chi: [Mặt mũi quan trọng hơn hay là quần lót quan trọng hơn?]
Salt: [Mặt mũi quan trọng.]
Từ Chi lười thuyết phục, [Vậy anh cứ để thế đi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên anh thả rông.]
Salt: […]
Salt: [Ngày mai về được không? Cùng lắm thì thả rông một ngày thôi.]
Từ Chi: [Để xem bố em đã, nếu ông ấy không muốn về thì em cũng không thể tự chạy về được.]
Salt: [Anh hiểu rồi, bố em cố tình làm vậy.]
Trần Lộ Chu trả lời Wechat xong lại ném điện thoại di động xuống đầu giường.
Lúc đó trời vẫn còn sớm, rèm cửa kéo chặt lại, ánh sáng vàng mờ ảo bay lơ lửng, chỉ có một chút ánh sáng lọt ra từ các khe nứt ở góc tường, cả căn phòng tối tăm.
Cậu nằm sấp ngủ, hơn nữa người ở trong chăn bông, vùi vào trong gối mơ mang thở dài nặng nề.
Giường, ghế sô pha và bàn trà đều là Từ Chi mua mới.
Lúc cậu thuê nhà, chủ nhà đã nói với cậu ở đây mới được sửa xong, chưa có ai thuê nên có một số đồ đạc chưa được trang bị, trong phòng ngủ đặt một chiếc giường trại, thuê như thế này sẽ rẻ hơn.
Lúc ấy Trần Lộ Chu cũng nghĩ tìm hơi đặt chân trước, có lẽ cũng không ở lâu nên thuê một năm.
Hành động của Từ Chi rất nhanh, tối qua khi bước vào, cậu đã phát hiện ghế sô pha và giường đều đã được mua xong, trên bệ cửa sổ đặt vài chậu dây leo xanh tươi, trong ngăn kéo còn đặt một vài đồ trang trí nhỏ, trên tường treo vài bức tranh, đột nhiên có cảm giác giống căn nhà rất ấm áp.
Tối hôm qua cậu ngủ rất ngon, ngon hơn bao giờ hết.
Cảm giác ấm áp này kéo dài đến tận buổi chiều, Trần Lộ Chu hiếm khi ngủ đến chiều mới tỉnh, sau khi thức dậy rửa mặt, thật sự rất buồn chán, cậu bèn ngồi trên sô pha bắt đầu ăn quả óc chó.
“Bang…” Gõ một cái búa xuống, bàn trà làm bằng gỗ bất ngờ nứt ra, sau đó bắt đầu “rắc rắc”, vỡ vụn không thể kiểm soát.
Trần Lộ Chu muốn giơ tay ra đỡ, nhưng cậu không biết bắt đầu từ đâu, bàn trà bị sập ngay lập tức, như thể có một bàn tay của con quỷ tách ra, chia năm xẻ bảy sụp xuống mặt đất.
Trần Lộ Chu quả thật không dám tin, cầm búa sững sờ giơ giữa không trung, ngẩng đầu nhìn cái búa, rồi lại nhìn “thi thể” nằm trên mặt đất, hồi lâu cũng chưa kịp hoàn hồn trở lại.
Nếu không phải trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng bàng hoàng và vô tội thì hình ảnh như bị đóng băng tại đây….
Lực mạnh quá sao?
Đệt?
Trần Lộ Chu muốn khóc luôn.
Đúng lúc này, điện thoại trên ghế sô pha sáng lên, cậu vội vàng cầm lấy xem.
Từ Chi: [Cái đó, Trần Kiều Kiều, em quên nhắc nhở anh.
Cái bàn đó chính là em làm, lúc anh sử dụng nhớ cẩn thận nhé, có thể nó không đủ chắc chắn.
Đừng gõ lên nó đấy!]
Vậy tại sao lại đặt túi quả óc chó trên bàn?
Trần Lộ Chu: “…”
Trùng hợp trong lúc cậu đang choáng váng, đầu đột nhiên đau đột ngột, bức tranh treo trên sô pha hình như bị ảnh hưởng bởi “dư chấn” bàn trà sập, trực tiếp rơi xuống đầu cậu.
Trần Lộ Chu trực tiếp cúi người đau đớn, bị đau phải rên rỉ mấy tiếng, chờ đến khi lấy lại sức, một tay ôm đầu, vẻ mặt hoang mang nhìn đống hỗn độn trên mặt đất.
Dù thế nào cũng không thể nghĩ nổi, tại sao cái nhà này dễ hỏng quá vậy?
Điện thoại lại vang lên.
Từ Chi: [Mà này, có thời gian thì anh đóng đinh bức tranh trên tường nữa đi.
Em không biết chủ nhà có cho đóng đinh không nên em dán tạm vào trước.]
Trần Lộ Chu: “…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook