S.C.I. Mê Án Tập
-
Quyển 18 - Chương 2: Chong chóng
Mưa dần dần nhỏ xuống, chỉ còn lại gió to.
Xe Bạch Ngọc Đường bay nhanh qua con đường cao tốc, thả chậm tốc độ trước vườn bách thảo.
Triển Chiêu dựa vào cửa sổ xe nhìn cổng lớn vườn bách thảo xa xa… Vườn bách thảo thường ngày cũng không phải một nơi có du khách đông như nêm, hơn nữa cây cối cành lá quá mức tươi tốt, tổng thể mà nói đó là một địa phương khá u tĩnh, thậm chí là âm trầm.
Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Mọi người ai còn nhớ vụ án Vườn bách thảo mười năm trước không?”
Triệu Hổ ngẩng mặt nghĩ, “Mười năm trước em vẫn đang niệm cao trung.”
Mã Hán nhìn vườn bách thảo đang rung giật giữa mưa gió, “Vụ án mười năm trước gì cơ?”
“Mười năm trước, hẳn là lúc tôi còn học đại học.” Triển Chiêu lẩm bẩm.
Triệu Hổ và Mã Hán vô thức liếc mắt nhìn nhau, ngây người nhớ ra, thiếu hút nữa quên mất, Triển Chiêu là quái vật nhảy lớp, lúc người thường lên cao trung anh đã làm nghiên cứu sinh.
Bạch Ngọc Đường vẫn luôn ở cùng Triển Chiêu, khi còn đi học đã luôn cùng nhau, có chút không giải thích được, “Cậu khi đó làm thế nào tiếp xúc với vụ án mưu sát đó? Sao tôi không biết.”
“Không phải.” Triển Chiêu lắc đầu, “Cậu còn có nhớ năm ấy nghỉ hè, tôi vì chạy đua cho xong một bài luận văn, thường hay mượn thư phòng Công Tôn dùng không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Công Tôn khi đó bắt đầu làm pháp y ở cục cảnh sát, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, nên dứt khoát giao chìa khóa nhà lại cho cậu.”
Triển Chiêu gật đầu.
Triệu Hổ và Mã Hán đều có một chút hiếu kỳ, hỏi Triển Chiêu, “Khi đó xảy ra chuyện gì sao? Có liên quan đến vụ án mười năm trước?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Ngày đó chính xác hẳn là ngày 7 tháng 8, trời bão, mưa và gió rất lớn.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hình như không chắc lắm có một ngày nào như thế hay không.
“Ngày đó cậu được bác Bạch đưa đến cục cảnh sát.” Triển Chiêu nói, “Tôi được ba đưa đến nhà Công Tôn tìm tài liệu, tới giờ về ba cậu và cậu cùng tới đón tôi, khi chúng ta về gió đặc biệt lớn, trên đường còn có một tấm biển quảng cáo rơi xuống, thiếu chút nữa đụng trúng xe của chúng ta.”
Bạch Ngọc Đường trên mặt lộ biểu cảm nhớ ra rồi, hỏi, “Ngày đó xảy ra chuyện gì?”
Triển Chiêu gật đầu, “Ngày đó tôi như bình thường đến thư phòng Công Tôn tìm được tài liệu rồi bắt đầu viết luận văn, khoảng hơn ba giờ, Công Tôn trở về.”
Mọi người chờ nghe Triển Chiêu nói.
“Nhưng Công Tôn không giống ngày thường luôn chạy vào phòng cùng tôi trò chuyện mấy câu, cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, cho nên tôi có chút nghi ngờ có phải có trộm hay không.” Triển Chiêu tiếp tục nói, “Đến khi tôi đi ra ngoài, thì thấy Công Tôn vẫn còn mặc một cái áo mưa màu đen, tóc ướt đẫm, trong tay cầm thùng dụng cụ anh ấy khi ra ngoài khám nghiệm tử thi thường dùng, ngồi ở trên một cái ghế trong phòng khách, hai mắt nhìn thẳng phía trước, đang đờ ra. Anh ấy ngay cả giày cũng chưa đổi, trên thảm toàn nước là nước.”
Mọi người có chút giật mình, loại hiện tượng này dùng trên người Công Tôn, tức đại biểu cho hai chữ —— khác thường!
Công Tôn đừng thấy là pháp y, thế nhưng ở một mức nào đó anh cũng có chút khiết phích, vô cùng ngăn nắp sạch sẽ lại hay bắt bẻ, kiêng kỵ lớn nhất trong đời chính là —— không đổi giày lúc vào cửa!
Trong mắt Công Tôn, tuy nhà là một nơi vừa yên tĩnh lại tự do, nhưng vào cửa nhất định phải đổi dép, đi giày trực tiếp vào phòng quả thực là phạm tội.
Bạch Ngọc Đường cũng thấy không không đúng lắm, hỏi, “Công Tôn giống như là bị kích thích gì đó.”
Triển Chiêu gật đầu.
“Mười năm trước sao!” Triệu Hổ vươn tới bắt đầu nói, “Công Tôn lúc ấy còn trẻ, phỏng chừng khám nghiệm tử thi bị dọa chăng?”
Nghe xong Triệu Hổ nói, một bên Mã Hán đột nhiên cười một tiếng.
Triển Chiêu cũng cười.
Triệu Hổ không hiểu, hỏi Mã Hán, “Có cái gì buồn cười?”
Mã Hán nói, “Anh ấy nếu sợ thi thể thì không thể làm pháp y được, Hân Hân lên đại học y năm ấy đã bắt đầu đem các loại ảnh chụp thi thể máu me đầm đìa về vừa xem vừa ăn cơm, đó thuộc kiểu rèn luyện chuyên môn hàng ngày.”
“Tôi cũng không thấy thi thể có thể dọa nổi Công Tôn.” Bạch Ngọc Đường đổi phương hướng, lúc này xe đang lướt trên đường ven biển.
“Ở đây phong cảnh không tệ a!” Triệu Hổ bị phong cảnh ngoài cửa sổ hấp dẫn lực chú ý, “Đáng tiếc trời đầy mưa gió, khi nào trời đẹp ra đây đạp xe hay là chạy bộ hẳn là sảng khoái hết xẩy!”
Tất cả mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này ngoài khơi xa xa đang bị gió giật phiên giang đảo hải, nhưng chính như Triệu Hổ nói, ở đây khi khí trời tốt, nhất định rất đẹp.
“Công Tôn rốt cuộc làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường kéo trọng tâm câu chuyện quay về trên người Công Tôn, hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu trí nhớ siêu cường, khiến anh phảng phất quay về mọi chuyện xảy ra ngay năm đó…
Thấy Công Tôn đang đờ ra, Triển Chiêu sợ đột nhiên đi ra sẽ dọa anh ấy, vì vậy khẽ gõ gõ khung cửa thư phòng.
“Đốc đốc” hai tiếng, quả nhiên khiến Công Tôn đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy Triển Chiêu, hình như rất là giật mình.
Triển Chiêu tựa ở khung cửa, hiếu kỳ nhìn Công Tôn, hỏi, “Anh làm sao vậy? Trông cứ như gặp phải ma ấy.”
Công Tôn đột nhiên khe khẽ thở dài, không rõ ràng nhả ra một câu, “Còn không phải gặp ma thật sao!”
…
Nghe Triển Chiêu nói xong, tất cả mọi người sửng sốt.
Giọng Hổ Tử cao lên vài phần, “Gặp ma?!”
Mã Hán cũng thấy kỳ quái, “Công Tôn mà cũng tin tưởng những thứ này?”
“Lúc đó anh ấy nói mấy từ này rồi không nói thêm gì nữa, rất nhanh trở lại bận bịu.” Triển Chiêu nói, “Chuyện này sau đó cũng không có nhắc tới, nhưng về sau lúc tôi xem hồ sơ tình tiết những vụ án chưa phá trong cục cảnh sát, phát hiện ngày đó xảy ra án.”
Triển Chiêu tựa lưng vào ghế, nhìn từng đợt sóng cuộn trào mãnh liệt ngoài khơi bên cạnh quốc lộ ven biển, “Vụ án ngày đó là một người phụ nữ treo cổ chết trên một gốc cây cây long nhãn trong vườn bách thảo.”
“Án tự sát?” Mã Hán hỏi.
“Công Tôn lúc đó phụ trách khám nghiệm tử thi.” Triển Chiêu nói, “Trong báo cáo khám nghiệm tử thi của anh ấy rõ ràng viết là cô ấy bị sát hại.”
“Tôi cũng đã xem ảnh chụp hiện trường trong tài liệu, cây long nhãn kia khá cao, thi thể treo trên cành cây cách mặt đất gần 10m, người phụ nữ chết kia vẫn còn đi một đôi giày cao gót ở trên chân, trang phục có một chút loạn, cứ như vậy treo trên cây.” Triển Chiêu hồi tưởng lại vụ án trong trí nhớ, “Lúc đó cảnh sát gọi đội phòng cháy chữa cháy mang thang dài tới, Công Tôn có lẽ đã leo lên thang kiểm tra hiện trường. Ngoại trừ rất nhiều chi tiết là bị treo lên ra, anh ấy còn phát hiện một chi tiết rất kỳ quái.”
“Chi tiết gì?” Triệu Hổ hiếu kỳ.
“Nút buộc sợi dây treo thi thể.” Triển Chiêu rút ra giấy ăn, quấn thành hình dây, nói tiếp, “Công Tôn chụp lại các góc độ của nút buộc sợi dây, là một loại nút thắt cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua.”
Triển Chiêu thắt lại nút buộc, cho Mã Hán và Triệu Hổ phía sau xem.
Mã Hán khẽ nhíu mày, anh cũng chưa thấy qua loại nút buộc này.
Triệu Hổ cũng cầm lấy nút buộc kia, nói, “Loại này chỉ dùng để làm nút tiêu ký a.”
Một câu nói của Triệu Hổ, khiến Triển Chiêu bất ngờ, “Tôi đã tra xét rất nhiều sách nhưng chưa từng tra được ý nghĩa loại nút buộc này…”
Hổ Tử dở khóc dở cười, “Tra trong sách dĩ nhiên không ra rồi! Đây là cách kẻ trộm chuyên dụng, dùng để đếm số.”
“Đếm số?” Bạch Ngọc Đường cũng nghi hoặc.
Triệu Hổ gật đầu, “Đám trộm trước khi hạ thủ đều tính toán cơ sở, đặc biệt mấy nơi có bảo vệ. Ví dụ như cửa trước có ba bảo vệ, cửa sau có hai người, bên cửa sổ có một người. Chỉ cần thắt loại nút buộc này ở nơi không ai để ý. Em trước đây khi còn nằm vùng cùng một đám trộm cắp chuyên nghiệp chơi đùa, bọn họ dạy em. Bất quá toàn là thế hệ trước mới dùng loại thủ pháp này, thanh niên giờ rất ít dùng. Ăn trộm mà hiện đại hoá một chút đều dùng mực nước ẩn hình, đeo kính đặc chế, trên cửa nhà người ta phóng bút viết cả thiên văn chương cũng không phát hiện được.” Vừa nói, Triệu Hổ vừa lấy một vài cái giấy ăn xoắn thành sợi, thắt nút minh họa cho mọi người, “Đây là một, cái này là hai, đây là ba…”
Chờ Triệu Hổ minh hoạ đến cái Triển Chiêu vừa thắt kia thì nói, “Chữ số này là sáu.”
“Sáu…” Triển Chiêu nhíu mày.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường ngừng xe lại, mọi người nhìn phía ngoài cửa sổ, đã tới khu dân cư ven biển. Tuy rằng ở đây không bằng khu biệt thự xa hoa xa xa trên sườn núi, nhưng tuyệt đối là một tiểu khu khá giàu có. Chỉ có điều ở đây cách xa khu vực thành thị, có khả năng đám thanh niên sẽ cảm thấy không tiện, nhưng tuyệt đối thích hợp với những người cao tuổi an dưỡng lúc tuổi già, then chốt là môi trường tốt.
“Lưu Kim sống một mình sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu xem tài liệu, “Ông ấy và vợ đã ly hôn sau khi làm kiểm tra thấy bị chứng ‘thiếu một trong hai’, cũng không có tái hôn, vẫn sống một mình.”
Lúc này mưa đã tạnh, chỉ còn lại gió to, mọi người xuống xe đi vào tiểu khu, gió bị công trình kiến trúc hai bên che đi hơn phân nửa, toàn bộ trong tiểu khu không nhiễm một hạt bụi, sạch sẽ đẹp đẽ.
“Ở đây giá cả phòng thế nào a?” Triệu Hổ bà tám.
“Lúc mới xây xong vô cùng rẻ, hiện tại cũng không phải đặc biệt cao, dù sao cũng cách ly khu vực thành thị quá xa.” Triển Chiêu nói, “Tình trạng kinh tế của Lưu Kim cũng không tệ, ngoại trừ thu nhập hậu hĩnh, của cải cũng đủ. Mặt khác, ông ấy có hai con trai, một người là bác sĩ một người là phi công, đều là rất đáng tin cậy. Người vợ đã ly hôn là một vị hoạ sĩ, hiện tại hai người vẫn giữ liên lạc…”
Vừa đọc tài liệu, Triển Chiêu vừa cảm khái, “Tương Bình từ đâu tra ra nhiều tài liệu loạn thất bát tao như vậy nhỉ? Có thể so với mấy tạp chí lá cải được đó!”
Tại hoa viên trong tiểu khu vòng vo vài lần xong, mọi người rốt cục tới trước tòa nhà số bảy nơi Lưu Kim trụ.
Tòa nhà số bảy tổng cộng có ba tầng, đều là kiểu lặp lại, Lưu Kim ở lầu ba.
Nhóm Triển Chiêu ngẩng mặt, phát hiện ban công tiểu lâu phi thường lớn, ban công lầu ba không có cửa sổ, cảnh tượng phía trên ban công khiến tất cả mọi người nhìn có chút ngốc lăng.
Chỉ thấy trên trần nhà ban công lầu ba, treo hơn mười hàng chong chóng nhỏ.
Triển Chiêu nhịn không được mà tán thưởng kiến trúc sư đã nghĩ ra giá phương án thiết kế trần nhà thế này, thẩm mỹ thực sự là quá đặc biệt!
Chong chóng bốn cánh hai màu vàng xanh lam, hẳn là dùng giấy plastic làm thành, từng cái một lần lượt xuyên vào một cái dây nhỏ, treo ngang trên trần nhà, cả loạt hàng cứ như thế, treo đầy toàn bộ trần… Lúc này gió lại lớn, toàn bộ chong chóng đều quay, từ dưới lầu nhìn cảnh tượng thật kỳ dị.
“Cái này thật sáng tạo a.” Triệu Hổ nói.
Mã Hán lại là nhíu mày, “Nhìn lâu không choáng váng sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua, cảm thấy còn nhìn thêm nữa có khả năng sẽ dẫn đến bị “chứng sợ hãi sự dày đặc”, vì vậy đi qua ấn chuông cửa điện tử.
Triển Chiêu còn đang ngẩng mặt nhìn từng loạt từng loạt chong chóng quay tít mù, có chút suy nghĩ.
Chuông cửa kêu ba lần xong, truyền ra một giọng, “Ai đó?”
Mọi người hơi sửng sốt, nghe giọng như là của một cô bé con.
“Xin chào, bọn chú đến từ cục cảnh sát, tìm Lưu Kim.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
“A, ông nội ơi!” Trong chuông cửa điện tử truyền đến giọng cô bé con gọi ông nội, động tĩnh rất lớn.
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, có thể là cháu gái đó.
Một hồi sau, cửa lớn “cụp” một tiếng, được mở.
Nhóm Bạch Ngọc Đường tiến vào nhà, quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu còn đứng dưới lầu nhìn trần nhà, liền vẫy tay với anh.
Triển Chiêu chạy vào, mọi người đi bộ lên lầu, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Vụ án vườn bách thảo kia vẫn chưa phá? Còn có đầu mối nào khác không?”
Triển Chiêu lắc đầu, “Cảnh sát một chút đầu mối cũng không có.”
“Vậy Công Tôn vì sao nói gặp ma?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ.
“Cái này thật ra tôi không rõ ràng lắm.” Triển Chiêu lắc đầu, “Trở về rồi hỏi anh ấy một chút đi? Sáng nay khi tôi nhắc tới việc này, anh ấy mặc dù có chút không thích ứng, nhưng cũng không phải đặc biệt bài xích.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đang nói chuyện mọi người đã tới cửa lầu ba.
Cùng lúc đó, cửa lầu ba bị mở, một cô bé mập mạp, khoảng 7-8 tuổi đứng ở đó, ngẩng mặt nhìn mọi người.
Từ phía trong, một con chó lớn lông vàng xinh đẹp ngậm đôi dép lê chạy ra, nhả dép vẫy đuôi.
Cô bé kia vươn ba ngón tay với con chó, “Còn cần ba đôi nha, Ba Lợi.”
Con chó lông vàng lớn gâu gâu sủa rồi chạy đi lấy dép.
Mọi người chào cô bé rồi đi vào phòng, nội thất trang trí ấm áp, màu sắc phong phú.
Triển Chiêu đang thông qua phân phối màu sắc trong phòng phân tích tính cách chủ nhân, thì cánh cửa thủy tinh bên cạnh phòng khách mở, một ông lão đi ra.
Ông lão trước mắt này hẳn là Lưu Kim, thoạt nhìn so với trong ảnh hơi trẻ hơn một chút.
Lưu Kim hiển nhiên đối với chuyện cảnh sát đến điều tra cũng không kỳ quái, nói cháu gái đưa con chó lớn về phòng làm bài tập, rồi ngồi xuống bắt chuyện với nhóm Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu thấy vừa cửa thủy tinh mở ra ban công, trong ban công ngoại trừ có một vài bồn hoa, còn có ghế nằm lớn, bàn gỗ nhỏ, trên bàn có một bình trà… Lão đầu vừa rồi phỏng chừng là nằm ở ghế uống trà… Rồi nhìn chong chóng trên trần sao?
Chờ mọi người ngồi xuống, Lưu Kim hỏi, “Các cậu muốn hỏi cái gì? Cái gì nên nói tôi đều đã nói hết với cảnh sát rồi mà.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, ý là —— cục trưởng Bao phái cậu đến tâm sự với ông ta kìa.
Triển Chiêu không nói gì, chỉ là đứng lên, đi tới trước ban công, lấy điện thoại ra chụp lại chong chóng, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn.
Mọi người nhìn nhau.
Lưu Kim cũng có chút không hiểu.
Triển Chiêu không nhanh không chậm đi trở lại, chỉ vào chong chóng trên ban công, hỏi, “Là cái đó đã trị hết chứng ‘thiếu một trong hai’ của ông sao?”
Lưu Kim sửng sốt, Bạch Ngọc Đường và Triệu Hổ Mã Hán cũng kinh ngạc, chỉ nhờ chong chóng là khỏi sao?
Cuối cùng, Lưu Kim gật đầu.
“Là ai dạy ông cách này?” Triển Chiêu hỏi.
“À… Một người bạn của tôi.” Lưu Kim trả lời.
“Bạn ông là bác sĩ tâm lý?”
“Đúng.” Lưu Kim gật đầu.
Triển Chiêu đi lên một bước, nói câu “Thất lễ” rồi nhìn chằm chằm mắt ông lão.
Lưu Kim mờ mịt ngồi. Không hiểu gì nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu sau khi xem xong, cười cười bí ẩn. Anh giơ tay, đưa qua một cây bút và một cuốn sổ ghi chép, tới trước mặt Lưu Kim, “Tên và phương thức liên lạc với người bạn của ông, phiền ghi ra một chút.”
Lưu Kim cầm bút vẻ mặt mờ mịt.
Lúc này, điện thoại Bạch Ngọc Đường vang lên.
Bạch Ngọc Đường thấy một dãy số lạ, không hiểu gì tiếp máy, chợt nghe bên kia truyền đến tiếng Bạch Diệp bất đắc dĩ, “Cậu lại cho tên yêu nghiệt kia xem cái gì vậy? Cậu ta hiện tại đang phát rồ muốn đi tìm các cậu này.”
Bạch Ngọc Đường chớp mắt mấy cái.
Đầu kia điện thoại, chợt nghe một loạt động tĩnh ‘lạch bạch lộp bộp, hình như là ai đó đang chạy loạn, còn có tiếng la của Triệu Tước, “Con mèo chết! Chờ tôi tôi lập tức tới! Cho tôi cùng chơi với a a a a!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhún vai.
Bạch Ngọc Đường chợt nghe tiếng Bạch Diệp hỏi, “Các cậu đang ở đâu?”
Bạch Ngọc Đường nói địa chỉ, Bạch Diệp thở dài, “Bọn tôi sắp tới rồi.”
Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, chợt nghe “Leng keng” một tiếng… Chuông cửa kêu.
Bạch Ngọc Đường nhướn mày —— không nhanh như vậy chứ?
Lưu Kim buông bút, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu thấy trên giấy trống không, liền nhắc nhở Lưu Kim, “Người bạn kia của ông, bọn tôi tìm người đó có việc.”
Lưu Kim gật đầu chỉ chỉ cổng, nói, “Không cần tìm nữa, người đó đã tới.”
Xe Bạch Ngọc Đường bay nhanh qua con đường cao tốc, thả chậm tốc độ trước vườn bách thảo.
Triển Chiêu dựa vào cửa sổ xe nhìn cổng lớn vườn bách thảo xa xa… Vườn bách thảo thường ngày cũng không phải một nơi có du khách đông như nêm, hơn nữa cây cối cành lá quá mức tươi tốt, tổng thể mà nói đó là một địa phương khá u tĩnh, thậm chí là âm trầm.
Triển Chiêu đột nhiên hỏi, “Mọi người ai còn nhớ vụ án Vườn bách thảo mười năm trước không?”
Triệu Hổ ngẩng mặt nghĩ, “Mười năm trước em vẫn đang niệm cao trung.”
Mã Hán nhìn vườn bách thảo đang rung giật giữa mưa gió, “Vụ án mười năm trước gì cơ?”
“Mười năm trước, hẳn là lúc tôi còn học đại học.” Triển Chiêu lẩm bẩm.
Triệu Hổ và Mã Hán vô thức liếc mắt nhìn nhau, ngây người nhớ ra, thiếu hút nữa quên mất, Triển Chiêu là quái vật nhảy lớp, lúc người thường lên cao trung anh đã làm nghiên cứu sinh.
Bạch Ngọc Đường vẫn luôn ở cùng Triển Chiêu, khi còn đi học đã luôn cùng nhau, có chút không giải thích được, “Cậu khi đó làm thế nào tiếp xúc với vụ án mưu sát đó? Sao tôi không biết.”
“Không phải.” Triển Chiêu lắc đầu, “Cậu còn có nhớ năm ấy nghỉ hè, tôi vì chạy đua cho xong một bài luận văn, thường hay mượn thư phòng Công Tôn dùng không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Công Tôn khi đó bắt đầu làm pháp y ở cục cảnh sát, mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, nên dứt khoát giao chìa khóa nhà lại cho cậu.”
Triển Chiêu gật đầu.
Triệu Hổ và Mã Hán đều có một chút hiếu kỳ, hỏi Triển Chiêu, “Khi đó xảy ra chuyện gì sao? Có liên quan đến vụ án mười năm trước?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Ngày đó chính xác hẳn là ngày 7 tháng 8, trời bão, mưa và gió rất lớn.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hình như không chắc lắm có một ngày nào như thế hay không.
“Ngày đó cậu được bác Bạch đưa đến cục cảnh sát.” Triển Chiêu nói, “Tôi được ba đưa đến nhà Công Tôn tìm tài liệu, tới giờ về ba cậu và cậu cùng tới đón tôi, khi chúng ta về gió đặc biệt lớn, trên đường còn có một tấm biển quảng cáo rơi xuống, thiếu chút nữa đụng trúng xe của chúng ta.”
Bạch Ngọc Đường trên mặt lộ biểu cảm nhớ ra rồi, hỏi, “Ngày đó xảy ra chuyện gì?”
Triển Chiêu gật đầu, “Ngày đó tôi như bình thường đến thư phòng Công Tôn tìm được tài liệu rồi bắt đầu viết luận văn, khoảng hơn ba giờ, Công Tôn trở về.”
Mọi người chờ nghe Triển Chiêu nói.
“Nhưng Công Tôn không giống ngày thường luôn chạy vào phòng cùng tôi trò chuyện mấy câu, cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, cho nên tôi có chút nghi ngờ có phải có trộm hay không.” Triển Chiêu tiếp tục nói, “Đến khi tôi đi ra ngoài, thì thấy Công Tôn vẫn còn mặc một cái áo mưa màu đen, tóc ướt đẫm, trong tay cầm thùng dụng cụ anh ấy khi ra ngoài khám nghiệm tử thi thường dùng, ngồi ở trên một cái ghế trong phòng khách, hai mắt nhìn thẳng phía trước, đang đờ ra. Anh ấy ngay cả giày cũng chưa đổi, trên thảm toàn nước là nước.”
Mọi người có chút giật mình, loại hiện tượng này dùng trên người Công Tôn, tức đại biểu cho hai chữ —— khác thường!
Công Tôn đừng thấy là pháp y, thế nhưng ở một mức nào đó anh cũng có chút khiết phích, vô cùng ngăn nắp sạch sẽ lại hay bắt bẻ, kiêng kỵ lớn nhất trong đời chính là —— không đổi giày lúc vào cửa!
Trong mắt Công Tôn, tuy nhà là một nơi vừa yên tĩnh lại tự do, nhưng vào cửa nhất định phải đổi dép, đi giày trực tiếp vào phòng quả thực là phạm tội.
Bạch Ngọc Đường cũng thấy không không đúng lắm, hỏi, “Công Tôn giống như là bị kích thích gì đó.”
Triển Chiêu gật đầu.
“Mười năm trước sao!” Triệu Hổ vươn tới bắt đầu nói, “Công Tôn lúc ấy còn trẻ, phỏng chừng khám nghiệm tử thi bị dọa chăng?”
Nghe xong Triệu Hổ nói, một bên Mã Hán đột nhiên cười một tiếng.
Triển Chiêu cũng cười.
Triệu Hổ không hiểu, hỏi Mã Hán, “Có cái gì buồn cười?”
Mã Hán nói, “Anh ấy nếu sợ thi thể thì không thể làm pháp y được, Hân Hân lên đại học y năm ấy đã bắt đầu đem các loại ảnh chụp thi thể máu me đầm đìa về vừa xem vừa ăn cơm, đó thuộc kiểu rèn luyện chuyên môn hàng ngày.”
“Tôi cũng không thấy thi thể có thể dọa nổi Công Tôn.” Bạch Ngọc Đường đổi phương hướng, lúc này xe đang lướt trên đường ven biển.
“Ở đây phong cảnh không tệ a!” Triệu Hổ bị phong cảnh ngoài cửa sổ hấp dẫn lực chú ý, “Đáng tiếc trời đầy mưa gió, khi nào trời đẹp ra đây đạp xe hay là chạy bộ hẳn là sảng khoái hết xẩy!”
Tất cả mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này ngoài khơi xa xa đang bị gió giật phiên giang đảo hải, nhưng chính như Triệu Hổ nói, ở đây khi khí trời tốt, nhất định rất đẹp.
“Công Tôn rốt cuộc làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường kéo trọng tâm câu chuyện quay về trên người Công Tôn, hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu trí nhớ siêu cường, khiến anh phảng phất quay về mọi chuyện xảy ra ngay năm đó…
Thấy Công Tôn đang đờ ra, Triển Chiêu sợ đột nhiên đi ra sẽ dọa anh ấy, vì vậy khẽ gõ gõ khung cửa thư phòng.
“Đốc đốc” hai tiếng, quả nhiên khiến Công Tôn đột nhiên tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy Triển Chiêu, hình như rất là giật mình.
Triển Chiêu tựa ở khung cửa, hiếu kỳ nhìn Công Tôn, hỏi, “Anh làm sao vậy? Trông cứ như gặp phải ma ấy.”
Công Tôn đột nhiên khe khẽ thở dài, không rõ ràng nhả ra một câu, “Còn không phải gặp ma thật sao!”
…
Nghe Triển Chiêu nói xong, tất cả mọi người sửng sốt.
Giọng Hổ Tử cao lên vài phần, “Gặp ma?!”
Mã Hán cũng thấy kỳ quái, “Công Tôn mà cũng tin tưởng những thứ này?”
“Lúc đó anh ấy nói mấy từ này rồi không nói thêm gì nữa, rất nhanh trở lại bận bịu.” Triển Chiêu nói, “Chuyện này sau đó cũng không có nhắc tới, nhưng về sau lúc tôi xem hồ sơ tình tiết những vụ án chưa phá trong cục cảnh sát, phát hiện ngày đó xảy ra án.”
Triển Chiêu tựa lưng vào ghế, nhìn từng đợt sóng cuộn trào mãnh liệt ngoài khơi bên cạnh quốc lộ ven biển, “Vụ án ngày đó là một người phụ nữ treo cổ chết trên một gốc cây cây long nhãn trong vườn bách thảo.”
“Án tự sát?” Mã Hán hỏi.
“Công Tôn lúc đó phụ trách khám nghiệm tử thi.” Triển Chiêu nói, “Trong báo cáo khám nghiệm tử thi của anh ấy rõ ràng viết là cô ấy bị sát hại.”
“Tôi cũng đã xem ảnh chụp hiện trường trong tài liệu, cây long nhãn kia khá cao, thi thể treo trên cành cây cách mặt đất gần 10m, người phụ nữ chết kia vẫn còn đi một đôi giày cao gót ở trên chân, trang phục có một chút loạn, cứ như vậy treo trên cây.” Triển Chiêu hồi tưởng lại vụ án trong trí nhớ, “Lúc đó cảnh sát gọi đội phòng cháy chữa cháy mang thang dài tới, Công Tôn có lẽ đã leo lên thang kiểm tra hiện trường. Ngoại trừ rất nhiều chi tiết là bị treo lên ra, anh ấy còn phát hiện một chi tiết rất kỳ quái.”
“Chi tiết gì?” Triệu Hổ hiếu kỳ.
“Nút buộc sợi dây treo thi thể.” Triển Chiêu rút ra giấy ăn, quấn thành hình dây, nói tiếp, “Công Tôn chụp lại các góc độ của nút buộc sợi dây, là một loại nút thắt cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy qua.”
Triển Chiêu thắt lại nút buộc, cho Mã Hán và Triệu Hổ phía sau xem.
Mã Hán khẽ nhíu mày, anh cũng chưa thấy qua loại nút buộc này.
Triệu Hổ cũng cầm lấy nút buộc kia, nói, “Loại này chỉ dùng để làm nút tiêu ký a.”
Một câu nói của Triệu Hổ, khiến Triển Chiêu bất ngờ, “Tôi đã tra xét rất nhiều sách nhưng chưa từng tra được ý nghĩa loại nút buộc này…”
Hổ Tử dở khóc dở cười, “Tra trong sách dĩ nhiên không ra rồi! Đây là cách kẻ trộm chuyên dụng, dùng để đếm số.”
“Đếm số?” Bạch Ngọc Đường cũng nghi hoặc.
Triệu Hổ gật đầu, “Đám trộm trước khi hạ thủ đều tính toán cơ sở, đặc biệt mấy nơi có bảo vệ. Ví dụ như cửa trước có ba bảo vệ, cửa sau có hai người, bên cửa sổ có một người. Chỉ cần thắt loại nút buộc này ở nơi không ai để ý. Em trước đây khi còn nằm vùng cùng một đám trộm cắp chuyên nghiệp chơi đùa, bọn họ dạy em. Bất quá toàn là thế hệ trước mới dùng loại thủ pháp này, thanh niên giờ rất ít dùng. Ăn trộm mà hiện đại hoá một chút đều dùng mực nước ẩn hình, đeo kính đặc chế, trên cửa nhà người ta phóng bút viết cả thiên văn chương cũng không phát hiện được.” Vừa nói, Triệu Hổ vừa lấy một vài cái giấy ăn xoắn thành sợi, thắt nút minh họa cho mọi người, “Đây là một, cái này là hai, đây là ba…”
Chờ Triệu Hổ minh hoạ đến cái Triển Chiêu vừa thắt kia thì nói, “Chữ số này là sáu.”
“Sáu…” Triển Chiêu nhíu mày.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường ngừng xe lại, mọi người nhìn phía ngoài cửa sổ, đã tới khu dân cư ven biển. Tuy rằng ở đây không bằng khu biệt thự xa hoa xa xa trên sườn núi, nhưng tuyệt đối là một tiểu khu khá giàu có. Chỉ có điều ở đây cách xa khu vực thành thị, có khả năng đám thanh niên sẽ cảm thấy không tiện, nhưng tuyệt đối thích hợp với những người cao tuổi an dưỡng lúc tuổi già, then chốt là môi trường tốt.
“Lưu Kim sống một mình sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu xem tài liệu, “Ông ấy và vợ đã ly hôn sau khi làm kiểm tra thấy bị chứng ‘thiếu một trong hai’, cũng không có tái hôn, vẫn sống một mình.”
Lúc này mưa đã tạnh, chỉ còn lại gió to, mọi người xuống xe đi vào tiểu khu, gió bị công trình kiến trúc hai bên che đi hơn phân nửa, toàn bộ trong tiểu khu không nhiễm một hạt bụi, sạch sẽ đẹp đẽ.
“Ở đây giá cả phòng thế nào a?” Triệu Hổ bà tám.
“Lúc mới xây xong vô cùng rẻ, hiện tại cũng không phải đặc biệt cao, dù sao cũng cách ly khu vực thành thị quá xa.” Triển Chiêu nói, “Tình trạng kinh tế của Lưu Kim cũng không tệ, ngoại trừ thu nhập hậu hĩnh, của cải cũng đủ. Mặt khác, ông ấy có hai con trai, một người là bác sĩ một người là phi công, đều là rất đáng tin cậy. Người vợ đã ly hôn là một vị hoạ sĩ, hiện tại hai người vẫn giữ liên lạc…”
Vừa đọc tài liệu, Triển Chiêu vừa cảm khái, “Tương Bình từ đâu tra ra nhiều tài liệu loạn thất bát tao như vậy nhỉ? Có thể so với mấy tạp chí lá cải được đó!”
Tại hoa viên trong tiểu khu vòng vo vài lần xong, mọi người rốt cục tới trước tòa nhà số bảy nơi Lưu Kim trụ.
Tòa nhà số bảy tổng cộng có ba tầng, đều là kiểu lặp lại, Lưu Kim ở lầu ba.
Nhóm Triển Chiêu ngẩng mặt, phát hiện ban công tiểu lâu phi thường lớn, ban công lầu ba không có cửa sổ, cảnh tượng phía trên ban công khiến tất cả mọi người nhìn có chút ngốc lăng.
Chỉ thấy trên trần nhà ban công lầu ba, treo hơn mười hàng chong chóng nhỏ.
Triển Chiêu nhịn không được mà tán thưởng kiến trúc sư đã nghĩ ra giá phương án thiết kế trần nhà thế này, thẩm mỹ thực sự là quá đặc biệt!
Chong chóng bốn cánh hai màu vàng xanh lam, hẳn là dùng giấy plastic làm thành, từng cái một lần lượt xuyên vào một cái dây nhỏ, treo ngang trên trần nhà, cả loạt hàng cứ như thế, treo đầy toàn bộ trần… Lúc này gió lại lớn, toàn bộ chong chóng đều quay, từ dưới lầu nhìn cảnh tượng thật kỳ dị.
“Cái này thật sáng tạo a.” Triệu Hổ nói.
Mã Hán lại là nhíu mày, “Nhìn lâu không choáng váng sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua, cảm thấy còn nhìn thêm nữa có khả năng sẽ dẫn đến bị “chứng sợ hãi sự dày đặc”, vì vậy đi qua ấn chuông cửa điện tử.
Triển Chiêu còn đang ngẩng mặt nhìn từng loạt từng loạt chong chóng quay tít mù, có chút suy nghĩ.
Chuông cửa kêu ba lần xong, truyền ra một giọng, “Ai đó?”
Mọi người hơi sửng sốt, nghe giọng như là của một cô bé con.
“Xin chào, bọn chú đến từ cục cảnh sát, tìm Lưu Kim.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
“A, ông nội ơi!” Trong chuông cửa điện tử truyền đến giọng cô bé con gọi ông nội, động tĩnh rất lớn.
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau, có thể là cháu gái đó.
Một hồi sau, cửa lớn “cụp” một tiếng, được mở.
Nhóm Bạch Ngọc Đường tiến vào nhà, quay đầu lại, chỉ thấy Triển Chiêu còn đứng dưới lầu nhìn trần nhà, liền vẫy tay với anh.
Triển Chiêu chạy vào, mọi người đi bộ lên lầu, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Vụ án vườn bách thảo kia vẫn chưa phá? Còn có đầu mối nào khác không?”
Triển Chiêu lắc đầu, “Cảnh sát một chút đầu mối cũng không có.”
“Vậy Công Tôn vì sao nói gặp ma?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ.
“Cái này thật ra tôi không rõ ràng lắm.” Triển Chiêu lắc đầu, “Trở về rồi hỏi anh ấy một chút đi? Sáng nay khi tôi nhắc tới việc này, anh ấy mặc dù có chút không thích ứng, nhưng cũng không phải đặc biệt bài xích.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đang nói chuyện mọi người đã tới cửa lầu ba.
Cùng lúc đó, cửa lầu ba bị mở, một cô bé mập mạp, khoảng 7-8 tuổi đứng ở đó, ngẩng mặt nhìn mọi người.
Từ phía trong, một con chó lớn lông vàng xinh đẹp ngậm đôi dép lê chạy ra, nhả dép vẫy đuôi.
Cô bé kia vươn ba ngón tay với con chó, “Còn cần ba đôi nha, Ba Lợi.”
Con chó lông vàng lớn gâu gâu sủa rồi chạy đi lấy dép.
Mọi người chào cô bé rồi đi vào phòng, nội thất trang trí ấm áp, màu sắc phong phú.
Triển Chiêu đang thông qua phân phối màu sắc trong phòng phân tích tính cách chủ nhân, thì cánh cửa thủy tinh bên cạnh phòng khách mở, một ông lão đi ra.
Ông lão trước mắt này hẳn là Lưu Kim, thoạt nhìn so với trong ảnh hơi trẻ hơn một chút.
Lưu Kim hiển nhiên đối với chuyện cảnh sát đến điều tra cũng không kỳ quái, nói cháu gái đưa con chó lớn về phòng làm bài tập, rồi ngồi xuống bắt chuyện với nhóm Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu thấy vừa cửa thủy tinh mở ra ban công, trong ban công ngoại trừ có một vài bồn hoa, còn có ghế nằm lớn, bàn gỗ nhỏ, trên bàn có một bình trà… Lão đầu vừa rồi phỏng chừng là nằm ở ghế uống trà… Rồi nhìn chong chóng trên trần sao?
Chờ mọi người ngồi xuống, Lưu Kim hỏi, “Các cậu muốn hỏi cái gì? Cái gì nên nói tôi đều đã nói hết với cảnh sát rồi mà.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, ý là —— cục trưởng Bao phái cậu đến tâm sự với ông ta kìa.
Triển Chiêu không nói gì, chỉ là đứng lên, đi tới trước ban công, lấy điện thoại ra chụp lại chong chóng, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn.
Mọi người nhìn nhau.
Lưu Kim cũng có chút không hiểu.
Triển Chiêu không nhanh không chậm đi trở lại, chỉ vào chong chóng trên ban công, hỏi, “Là cái đó đã trị hết chứng ‘thiếu một trong hai’ của ông sao?”
Lưu Kim sửng sốt, Bạch Ngọc Đường và Triệu Hổ Mã Hán cũng kinh ngạc, chỉ nhờ chong chóng là khỏi sao?
Cuối cùng, Lưu Kim gật đầu.
“Là ai dạy ông cách này?” Triển Chiêu hỏi.
“À… Một người bạn của tôi.” Lưu Kim trả lời.
“Bạn ông là bác sĩ tâm lý?”
“Đúng.” Lưu Kim gật đầu.
Triển Chiêu đi lên một bước, nói câu “Thất lễ” rồi nhìn chằm chằm mắt ông lão.
Lưu Kim mờ mịt ngồi. Không hiểu gì nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu sau khi xem xong, cười cười bí ẩn. Anh giơ tay, đưa qua một cây bút và một cuốn sổ ghi chép, tới trước mặt Lưu Kim, “Tên và phương thức liên lạc với người bạn của ông, phiền ghi ra một chút.”
Lưu Kim cầm bút vẻ mặt mờ mịt.
Lúc này, điện thoại Bạch Ngọc Đường vang lên.
Bạch Ngọc Đường thấy một dãy số lạ, không hiểu gì tiếp máy, chợt nghe bên kia truyền đến tiếng Bạch Diệp bất đắc dĩ, “Cậu lại cho tên yêu nghiệt kia xem cái gì vậy? Cậu ta hiện tại đang phát rồ muốn đi tìm các cậu này.”
Bạch Ngọc Đường chớp mắt mấy cái.
Đầu kia điện thoại, chợt nghe một loạt động tĩnh ‘lạch bạch lộp bộp, hình như là ai đó đang chạy loạn, còn có tiếng la của Triệu Tước, “Con mèo chết! Chờ tôi tôi lập tức tới! Cho tôi cùng chơi với a a a a!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhún vai.
Bạch Ngọc Đường chợt nghe tiếng Bạch Diệp hỏi, “Các cậu đang ở đâu?”
Bạch Ngọc Đường nói địa chỉ, Bạch Diệp thở dài, “Bọn tôi sắp tới rồi.”
Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, chợt nghe “Leng keng” một tiếng… Chuông cửa kêu.
Bạch Ngọc Đường nhướn mày —— không nhanh như vậy chứ?
Lưu Kim buông bút, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu thấy trên giấy trống không, liền nhắc nhở Lưu Kim, “Người bạn kia của ông, bọn tôi tìm người đó có việc.”
Lưu Kim gật đầu chỉ chỉ cổng, nói, “Không cần tìm nữa, người đó đã tới.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook