S.C.I. Mê Án Tập
-
Quyển 18 - Chương 1: Bán nhân chứng
Tháng năm, khí trời vẫn chưa ấm lên, trái lại còn đổ mưa. Không khí oi bức ẩm ướt làm cho người ta không nhiệt tình nổi, khó khăn lắm mới tới thứ sáu, mưa vẫn không ngớt, lại còn cộng thêm bão.
Phòng làm việc SCI vắng vẻ, chỉ có Tương Bình ở bên cạnh bàn gõ bàn phím, cùng với Triển Chiêu ngồi trên sô pha đọc một quyển dày như cục gạch.
Ngày hôm nay là ngày kiểm tra hàng tuần của cục cảnh sát, yêu cầu tất cả mọi người thường ra ngoài làm việc đến bãi bắn để làm bài kiểm tra xạ kích. Tương Bình là một trạch nam “chuẩn không cần chỉnh”, từ trước đến nay không cần vũ khí, còn Triển Chiêu thì bị Bao Chửng ra lệnh cưỡng chế cấm bén mảng đến gần bãi bắn, khiến Triển Chiêu vô cùng bất mãn.
Trên hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng mở cửa từ phòng pháp y sát vách, Công Tôn vừa gọi điện thoại, vừa đi tới.
Trước khi tiến vào phòng làm việc SCI, chợt nghe Công Tôn có phần bất đắc dĩ nói một câu, “Hay tôi không đi đâu.”
Ánh mắt Triển Chiêu dời khỏi cuốn sách dày cộm, nhìn phía cửa.
Công Tôn thu điện thoại ngẩng đầu, thấy Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn mình, bèn nói, “Tống Giai Giai gọi tới, cô bé hiện tại đang cùng một trung tâm giám định tư nhân cộng tác, gần đây đang giúp một vị giấu tên giám định một bộ cốt khí.”
“Cốt khí là cái gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ.
“Chính là đồ đựng dụng cụ làm bằng xương.” Công Tôn nói, “Cô ấy muốn anh hỗ trợ giám định một chút.”
“Thế mà anh không đi á?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Anh không phải thích nhất là xương với thi thể sao?”
Công Tôn nói, “Chỗ đó quá xa, trong cái thời tiết quỷ này, đại ca cậu cấm anh ra ngoài.”
“Quá xa?” Triển Chiêu híp mắt, ‘Đại ca cậu cấm anh ra ngoài’ câu này rõ ràng đầy ân ái.
“Ở vườn bách thảo phía Bắc, lái xe ít nhất cũng phải hai tiếng rưỡi đồng hồ.” Công Tôn vừa nói, vừa giơ tay lấy một bao khoai chiên trên bàn của Bạch Trì lên ăn.
Triển Chiêu hơi nhíu mày, nhìn nhất cử nhất động của Công Tôn từ trên xuống dưới, sau đó nở nụ cười.
Công Tôn nhai khoai nhìn Triển Chiêu, “Sao lại cười âm hiểm như vậy? Cậu không có việc gì thì đừng bắt chước cái biểu cảm đó của Triệu Tước nữa.”
Triển Chiêu đơn giản khép sách lại, “Anh vì thi thể cho dù có phải bay sang bên kia trái đất cũng bằng lòng, không lý gì lộ trình chỉ hai tiếng rưỡi đồng hồ với mưa to gió lớn lại làm khó được anh, đại ca lại càng không hạn chế anh xuất hành, chỉ cần một cuộc điện thoại của anh đừng nói phong ba bão táp, có là mưa đao anh ấy cũng đều đưa anh đến tận địa điểm chỉ định…”
Công Tôn tiếp tục nhai khoai.
“Ừm.” Đôi mắt đẹp Triển Chiêu lại nhìn một lúc lâu, mở miệng, “Xem ra vấn đề không phải ở thời tiết, mà là vì trời bão, còn cả vườn bách thảo.”
“Khụ khụ.” Công Tôn bị nghẹn khoai, vừa vuốt ngực vừa cầm lấy chén trà trên bàn, “Cậu cứ ra vẻ thần thánh như thế nữa sớm muộn gì cũng bị diệt khẩu.”
Triển Chiêu nhướn mày, bắt đầu tìm tòi tin tức chứa đựng trong não, “Mười năm trước vườn bách thảo có xảy ra một vụ án, khi đó là tháng 8, cũng là một năm bão rất dữ dội, có liên quan đến vụ án đó sao?”
Công Tôn “vút” một cái từ trên sô pha nhảy dựng lên, chà xát cánh tay, “Nổi da gà rồi!”
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, lúc này, “Đinh” một tiếng cửa thang máy mở.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy người tới không phải nhóm Bạch Ngọc Đường, mà là Bao Chửng.
“Còn chưa về sao?” Bao Chửng cầm một kẹp văn kiện tiến vào nhìn thoáng qua, nhíu mày.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm cái túi văn kiện kia, “Cục trưởng Bao, có án a?”
Cục trưởng Bao giao tài liệu cho anh, nói, “Án thì không, nhưng có chút vấn đề chuyên môn muốn hỏi cậu.”
Triển Chiêu nhận văn kiện, mở ra, thấy đó là một phần báo cáo giám định tâm thần.
Triển Chiêu có chút không hiểu nhìn cục trưởng Bao.
Bao Chửng nói, “Mấy ngày hôm trước xảy ra án mưu sát, ở công viên ven biển, một phụ nữ bị giết.”
“Vì sao bị giết?” Triển Chiêu hỏi.
“Không rõ lắm.” Bao Chửng trả lời.
Triển Chiêu nhíu mày.
Công Tôn hỏi, “Không có nhân chứng nào sao?”
“Thời gian xảy ra là buổi sáng.” Bao Chửng nói, “Một ông già chạy bộ sáng sớm tận mắt thấy toàn bộ quá trình, ông ta là nhân chứng duy nhất.”
“Chính là người này sao?” Triển Chiêu nhìn ảnh chụp trong tài liệu, sau đó nhíu mày, “Ông lão có tiền sử bệnh tâm thần a?”
Bao Chửng gật đầu.
Triển Chiêu lật xem bệnh lịch một chút, bỗng nhiên đứng lên.
Công Tôn liền thấy hai mắt Triển Chiêu lập lòe phát sáng, như là nhìn thấy chuyện gì hiếm lạ vậy.
Cục trưởng Bao cũng có chút buồn cười, “Đã sớm đoán được cậu sẽ có loại vẻ mặt này mà.”
“Có vấn đề gì?” Công Tôn hiếu kỳ.
“Ca bệnh thật hiếm có!” Triển Chiêu nói.
Công Tôn vươn qua xem, “Bệnh gì?”
“Vấn đề tinh thần dẫn đến khiếm khuyết thị lực!” Triển Chiêu nói, “Còn gọi là chứng ‘thiếu một trong hai’, hai mắt người này nhìn thế giới xung quanh, chỉ có phân nửa!”
Công Tôn khó hiểu, “Phân nửa?”
Triển Chiêu vẽ một cái trục hoành trước mắt, “Bệnh này bất luận hai mắt chuyển động thế nào, đều chỉ có thể nhìn được phân nửa.”
“Còn có loại bệnh này?” Công Tôn cũng là lần đầu mới nghe, “Vậy loại bệnh này phải chữa trị thế nào?”
“Em chưa từng đụng phải ca bệnh loại này, thế nhưng trong tài liệu chữa trị của Triệu Tước từng có một ca như vậy, ông ta thông qua thôi miên chữa khỏi cho người đó.” Triển Chiêu trả lời.
“Bị loại bệnh này còn ra ngoài chạy bộ? Không sợ rớt xuống hố hay đụng vào cây sao?” Tương Bình hoang mang.
“Ông ấy đã khỏi hẳn.” Triển Chiêu xem xong bệnh lịch, xoa xoa cằm, “Hừm… Tự nhiên khôi phục? Cái này thật đúng là đáng ngạc nhiên.”
Lúc này, cửa thang máy lại mở, cả đám người từ trong thang máy ầm ầm chạy ra, nhóm Bạch Ngọc Đường đã trở lại.
Mọi người vừa kiểm tra xong, Tương Bình bên này đã lôi được ra phiếu điểm, “Chậc chậc, kết quả không tệ.”
Bạch Ngọc Đường thấy Bao Chửng đã ở đây, liền tới hỏi, “Cục trưởng Bao, có án?”
“Chỉ là nhờ cố vấn.” Cục trưởng Bao nói, “Nói đơn giản thì, một ông già chạy thể dục buổi sáng tận mắt chứng kiến một vụ án mưu sát, tố cáo một người là hung thủ. Thế nhưng ông lão có tiền sử bị một bệnh tâm thần sử rất hiếm thấy, luật sư đối phương tỏ ý lời ông ta nói không thể tin. Mặt khác, người ông lão tố cáo kia không quen biết gì với nạn nhân, hơn nữa thời gian xảy ra vụ án là sáng sớm, đối phương nói mình đang ngủ ở nhà, không có bằng chứng ngoại phạm.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Thế phía điều tra hung thủ thì sao?”
“Nhóm Ngải Hổ đang điều tra.” Bao Chửng thở dài, “Thế nhưng hoàn toàn không có đầu mối.”
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Sau đó? Yêu cầu bọn cháu tiếp nhận điều tra?”
“Không phải.” Bao Chửng lắc đầu, nói, “Ta chỉ nghĩ ông lão này có điểm khả nghi.”
Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn Bao Chửng, “Khả nghi ở đâu?”
“Ông lão này đã ba lần chứng kiến án mưu sát rồi.”
Một câu nói của Cục trưởng Bao, khiến mọi người ngây ngẩn.
“Ba lần?” Triệu Hổ nhảy dựng lên, “Xác suất đó vượt qua trúng vé số rồi!”
“So với xác suất trúng vé số còn thấp hơn.” Bao Chửng nói, “Lần cũ nhất là sáu năm trước, sau đó là ba năm trước, rồi tiếp chính là hiện tại.” Bao Chửng nói, “Vấn đề là ông ta lần nào cũng đều tố cáo cùng một người, nhưng mà lần nào cũng không đủ chứng cứ, hai vụ án của hai lần trước đều là án chưa giải quyết, hiện tại vụ này phỏng chừng cũng phải treo.”
“Cùng một người, chính là người ông ấy hiện tại đang tố cáo?” Triển Chiêu hỏi.
Bao Chửng gật đầu.
“Nghe ra có vẻ khả năng ân oán riêng tư khá lớn.” Bạch Trì mang trà sữa đến chia cho mọi người, “Đối phương không có tố cáo ngược lại ông ấy sao?”
Không đợi Bao Chửng nói, Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ phần báo cáo giám định tâm thần trên tay Triển Chiêu.
“À…” Bạch Trì gật đầu, cũng đúng, một câu ông bác đó “có bệnh”, sai lầm kiểu gì cũng đều có thể giải thích.
“Hai người bọn họ không có ân oán riêng tư, hoàn toàn không quen biết cũng không qua lại gì.” Cục trưởng Bao lắc đầu, “Chỉ là việc này vẫn có chút kỳ quặc, then chốt là không ai có thể biết rõ vị đại gia này đến tột cùng có bệnh hay không, có nói thật hay không.”
“Cho nên?” Triển Chiêu nhìn Bao Chửng.
“Ý của nhóm Ngải Hổ là, nhờ cậu đi tâm sự với ông bác đó một chút.” Cục trưởng Bao nói.
Triển Chiêu nhướn mày, “Không thành vấn đề.”
Bạch Ngọc Đường cầm chìa khóa xe, “Tôi cùng đi với cậu.”
“Em cũng muốn đi.” Triệu Hổ hiển nhiên rất hứng thú với chuyện của ông bác nọ, không chỉ cậu ta đi, còn kéo thêm Mã Hán.
Rất nhanh, Bạch Ngọc Đường lái xe rời khỏi cục cảnh sát, phóng ra con đường cái mưa sa gió giật.
Trên xe, Triển Chiêu mở tài liệu ra.
Ông lão tên Lưu Kim, năm nay 61 tuổi, vốn là một giáo sư đại học, dạy số học. Lúc 45 tuổi xuất hiện chứng bệnh ‘thiếu một trong hai’, trải qua 5 năm trị liệu vô cùng hỗn loạn, đến năm 50 tuổi bỗng nhiên tự khỏi hẳn.
Triển Chiêu cau mày, vẫn vô cùng khó hiểu đối với mấy chữ “tự nhiên khôi phục”, “Tự nhiên tự khỏi được… Quả thật là kỳ tích.”
“Tiến sĩ Triển nè.” Triệu Hổ tựa vào ghế xe sau, hiếu kỳ hỏi Triển Chiêu, “Trước đây em có xem tin tức nói có một tên ngốc bị đánh lén một côn, tỉnh lại biến thành thiên tài, loại này thuộc kiểu tình trạng gì?”
Triển Chiêu cắn một thanh chocolate nhìn Triệu Hổ, “Xác suất đó không khác mấy với việc bị người ngoài hành tinh bắt cóc.”
Mã Hán đang xem một phần tài liệu khác, là “Kẻ tình nghi” ba lần bị ông lão chỉ ra và xác nhận là hung thủ giết người.
“Nhạc Hải…” Mã Hán nhíu mày nhìn ảnh chụp trong tài liệu, đó là một người đàn ông vô cùng sang trọng, nhìn khoảng hơn 50 tuổi? Trang phục đậm chất tinh anh trong thương giới.
“Nghe quen thế a?” Triệu Hổ vươn qua xem.
“Nhạc Hải thường hay xuất hiện trên tạp chí và báo chí, là một thương nhân rất thành công.” Triển Chiêu nói.
“Ông ta làm ăn về cái gì?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ.
“Kinh doanh cửa hàng tổng hợp.” Triển Chiêu nói, “Nhưng ông ta đã về hưu, công việc làm ăn đều giao lại cho con cái lo. Con trai và con gái của ông ta đều vô cùng có năng lực, đều đã tới tham gia một vài bữa tiệc làm ăn của đại ca, tôi có chút ấn tượng.”
“Ông này nhìn quen quá a.” Triệu Hổ xoa cằm, lấy ra điện thoại di động tìm tòi một chút tin tức liên quan, sau đó nhíu mày, “Ông ta này bị khập khiễng, bình thường ra ngoài không chống nạng thì ngồi xe đẩy, hình dạng hành động rất bất tiện.”
Mã Hán hỏi, “Ông ta vì sao bị khập khiễng?”
“Cái đó không biết.” Triệu Hổ cầm máy tính màn hình phẳng loay hoay hoài vẫn không làm rõ được, liền liên lạc với Tương Bình nhờ tra giùm.
Lúc này, Tương Bình rất nhàn đã sớm điều tra xong tài liệu về hai người, gửi tới.
“Tiến sĩ, Nhạc Hải cũng có bệnh thần kinh!” Triệu Hổ nói, “Chân ông ta trước đây bị thương, sau đó lành lại, thế nhưng lại thành khập khiễng. Ông ta đã đến mọi nơi trên thế giới để trị liệu, rõ ràng đi đứng khỏe mạnh một chút mao bệnh cũng không có, nhưng khập khiễng thì vẫn vậy.”
Triển Chiêu xoa xoa cằm, “Đó cũng là một loại thuộc kiểu di chứng bị thương…”
“Khả năng cải trang có lớn không? Giả cả vài chục năm?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Không xác định.” Triển Chiêu lắc đầu, “Nhìn thấy tận mắt mới biết được, bất quá có thể tiếp thu ý kiến quần chúng một chút.”
Nói rồi, Triển Chiêu cười tủm tỉm lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Cẩm Đường, “Đại ca!”
Đầu kia điện thoại Bạch Cẩm Đường sửng sốt một hồi, mở miệng, “Sao ngọt ngào vậy? Lại xảy ra chuyện gì?”
“Anh có biết người nào tên là Nhạc Hải không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Biết.” Bạch Cẩm Đường thở dài, “Ông ta chết rồi hay phạm tội?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều híp mắt, Triệu Hổ vươn qua, “Gã đó là người xấu sao?”
Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ, “Không phải, anh thấy người nào từ trong miệng các chú nói ra cơ bản đều đã xui xẻo hoặc sắp xui xẻo.”
Tất cả mọi người khóe miệng giật giật.
Triển Chiêu nhìn trời, “Em chỉ muốn hỏi anh một chút xem nhân phẩm người ta thế nào?”
“Không phải thâm giao.” Bạch Cẩm Đường đáp thẳng thắn, “Ông ta bình thường thân thể không tốt rất ít ra ngoài, bất quá anh biết con trai và con gái của ông ta, làm ăn có lui tới, khá đứng đắn, gã con trai có chút đào hoa, bất quá cũng chỉ trong giới hạn bình thường.”
“Ừm…” Triển Chiêu xoa xoa cằm.
“Công Tôn đâu?” Bạch Cẩm Đường hỏi.
“Ở lại cục.” Triển Chiêu trả lời.
“Mấy đứa không ở cục cảnh sát?” Giọng Bạch Cẩm Đường lại trầm xuống một chút, “Loại thời tiết thế này mà mấy đứa còn chạy ra ngoài? Có cần liều mạng như vậy không a…”
“A… Đột nhiên tín hiệu không tốt rồi!” Triển Chiêu vội vàng cúp điện thoại.
Bất quá bị Bạch đại ca nhắc mới tỉnh, mọi người vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Bên ngoài mưa như trút nước, trên đường cao tốc không có xe, hàng cây thấp hai bên đường tán đều bị dựng thẳng lên, không khác bộ tóc giả bị quật mạnh là mấy.
Bạch Ngọc Đường chuyên tâm lái xe, trên mặt kính chống gió thủy tinh, cần gạt nước theo quy luật đong đưa.
“Ông ta ở nơi xa như vậy a?” Triệu Hổ dò tìm địa chỉ.
“Ở ven biển.” Mã Hán nói, “Nơi xảy ra hung án là công viên Bạch Âu.”
“Công viên Bạch Âu… Có phải là cái nơi có rất nhiều cây cọ kia không a?” Triệu Hổ hỏi, “Vậy không phải là ngay bên cạnh vườn bách thảo sao?”
Mã Hán gật đầu, “Nơi đó thuộc về vùng ngoại thành… Không chỉ có Lưu Kim ở đó, Nhạc Hải cũng vậy, có điều một người ở trong hoa viên tiểu khu, một người sống trong biệt thự tại ven biển.”
Triển Chiêu hai tay cầm hai bản tài liệu so sánh, “Hai người này thật sự hoàn toàn không có bất luận chút quan hệ gì, vì sao Lưu Kim một mực chắc chắn Nhạc Hải là hung thủ giết người nhỉ?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Nếu như Lưu Kim nhận nhầm, có thể trong đó còn nguyên nhân khác, nhưng nếu như ông ta không nhận nhầm …”
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau —— vậy Nhạc Hải kia, chí ít đã giết ba người, hung thủ liên hoàn.
Phòng làm việc SCI vắng vẻ, chỉ có Tương Bình ở bên cạnh bàn gõ bàn phím, cùng với Triển Chiêu ngồi trên sô pha đọc một quyển dày như cục gạch.
Ngày hôm nay là ngày kiểm tra hàng tuần của cục cảnh sát, yêu cầu tất cả mọi người thường ra ngoài làm việc đến bãi bắn để làm bài kiểm tra xạ kích. Tương Bình là một trạch nam “chuẩn không cần chỉnh”, từ trước đến nay không cần vũ khí, còn Triển Chiêu thì bị Bao Chửng ra lệnh cưỡng chế cấm bén mảng đến gần bãi bắn, khiến Triển Chiêu vô cùng bất mãn.
Trên hành lang yên tĩnh truyền đến tiếng mở cửa từ phòng pháp y sát vách, Công Tôn vừa gọi điện thoại, vừa đi tới.
Trước khi tiến vào phòng làm việc SCI, chợt nghe Công Tôn có phần bất đắc dĩ nói một câu, “Hay tôi không đi đâu.”
Ánh mắt Triển Chiêu dời khỏi cuốn sách dày cộm, nhìn phía cửa.
Công Tôn thu điện thoại ngẩng đầu, thấy Triển Chiêu hiếu kỳ nhìn mình, bèn nói, “Tống Giai Giai gọi tới, cô bé hiện tại đang cùng một trung tâm giám định tư nhân cộng tác, gần đây đang giúp một vị giấu tên giám định một bộ cốt khí.”
“Cốt khí là cái gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ.
“Chính là đồ đựng dụng cụ làm bằng xương.” Công Tôn nói, “Cô ấy muốn anh hỗ trợ giám định một chút.”
“Thế mà anh không đi á?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Anh không phải thích nhất là xương với thi thể sao?”
Công Tôn nói, “Chỗ đó quá xa, trong cái thời tiết quỷ này, đại ca cậu cấm anh ra ngoài.”
“Quá xa?” Triển Chiêu híp mắt, ‘Đại ca cậu cấm anh ra ngoài’ câu này rõ ràng đầy ân ái.
“Ở vườn bách thảo phía Bắc, lái xe ít nhất cũng phải hai tiếng rưỡi đồng hồ.” Công Tôn vừa nói, vừa giơ tay lấy một bao khoai chiên trên bàn của Bạch Trì lên ăn.
Triển Chiêu hơi nhíu mày, nhìn nhất cử nhất động của Công Tôn từ trên xuống dưới, sau đó nở nụ cười.
Công Tôn nhai khoai nhìn Triển Chiêu, “Sao lại cười âm hiểm như vậy? Cậu không có việc gì thì đừng bắt chước cái biểu cảm đó của Triệu Tước nữa.”
Triển Chiêu đơn giản khép sách lại, “Anh vì thi thể cho dù có phải bay sang bên kia trái đất cũng bằng lòng, không lý gì lộ trình chỉ hai tiếng rưỡi đồng hồ với mưa to gió lớn lại làm khó được anh, đại ca lại càng không hạn chế anh xuất hành, chỉ cần một cuộc điện thoại của anh đừng nói phong ba bão táp, có là mưa đao anh ấy cũng đều đưa anh đến tận địa điểm chỉ định…”
Công Tôn tiếp tục nhai khoai.
“Ừm.” Đôi mắt đẹp Triển Chiêu lại nhìn một lúc lâu, mở miệng, “Xem ra vấn đề không phải ở thời tiết, mà là vì trời bão, còn cả vườn bách thảo.”
“Khụ khụ.” Công Tôn bị nghẹn khoai, vừa vuốt ngực vừa cầm lấy chén trà trên bàn, “Cậu cứ ra vẻ thần thánh như thế nữa sớm muộn gì cũng bị diệt khẩu.”
Triển Chiêu nhướn mày, bắt đầu tìm tòi tin tức chứa đựng trong não, “Mười năm trước vườn bách thảo có xảy ra một vụ án, khi đó là tháng 8, cũng là một năm bão rất dữ dội, có liên quan đến vụ án đó sao?”
Công Tôn “vút” một cái từ trên sô pha nhảy dựng lên, chà xát cánh tay, “Nổi da gà rồi!”
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, lúc này, “Đinh” một tiếng cửa thang máy mở.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy người tới không phải nhóm Bạch Ngọc Đường, mà là Bao Chửng.
“Còn chưa về sao?” Bao Chửng cầm một kẹp văn kiện tiến vào nhìn thoáng qua, nhíu mày.
Triển Chiêu nhìn chằm chằm cái túi văn kiện kia, “Cục trưởng Bao, có án a?”
Cục trưởng Bao giao tài liệu cho anh, nói, “Án thì không, nhưng có chút vấn đề chuyên môn muốn hỏi cậu.”
Triển Chiêu nhận văn kiện, mở ra, thấy đó là một phần báo cáo giám định tâm thần.
Triển Chiêu có chút không hiểu nhìn cục trưởng Bao.
Bao Chửng nói, “Mấy ngày hôm trước xảy ra án mưu sát, ở công viên ven biển, một phụ nữ bị giết.”
“Vì sao bị giết?” Triển Chiêu hỏi.
“Không rõ lắm.” Bao Chửng trả lời.
Triển Chiêu nhíu mày.
Công Tôn hỏi, “Không có nhân chứng nào sao?”
“Thời gian xảy ra là buổi sáng.” Bao Chửng nói, “Một ông già chạy bộ sáng sớm tận mắt thấy toàn bộ quá trình, ông ta là nhân chứng duy nhất.”
“Chính là người này sao?” Triển Chiêu nhìn ảnh chụp trong tài liệu, sau đó nhíu mày, “Ông lão có tiền sử bệnh tâm thần a?”
Bao Chửng gật đầu.
Triển Chiêu lật xem bệnh lịch một chút, bỗng nhiên đứng lên.
Công Tôn liền thấy hai mắt Triển Chiêu lập lòe phát sáng, như là nhìn thấy chuyện gì hiếm lạ vậy.
Cục trưởng Bao cũng có chút buồn cười, “Đã sớm đoán được cậu sẽ có loại vẻ mặt này mà.”
“Có vấn đề gì?” Công Tôn hiếu kỳ.
“Ca bệnh thật hiếm có!” Triển Chiêu nói.
Công Tôn vươn qua xem, “Bệnh gì?”
“Vấn đề tinh thần dẫn đến khiếm khuyết thị lực!” Triển Chiêu nói, “Còn gọi là chứng ‘thiếu một trong hai’, hai mắt người này nhìn thế giới xung quanh, chỉ có phân nửa!”
Công Tôn khó hiểu, “Phân nửa?”
Triển Chiêu vẽ một cái trục hoành trước mắt, “Bệnh này bất luận hai mắt chuyển động thế nào, đều chỉ có thể nhìn được phân nửa.”
“Còn có loại bệnh này?” Công Tôn cũng là lần đầu mới nghe, “Vậy loại bệnh này phải chữa trị thế nào?”
“Em chưa từng đụng phải ca bệnh loại này, thế nhưng trong tài liệu chữa trị của Triệu Tước từng có một ca như vậy, ông ta thông qua thôi miên chữa khỏi cho người đó.” Triển Chiêu trả lời.
“Bị loại bệnh này còn ra ngoài chạy bộ? Không sợ rớt xuống hố hay đụng vào cây sao?” Tương Bình hoang mang.
“Ông ấy đã khỏi hẳn.” Triển Chiêu xem xong bệnh lịch, xoa xoa cằm, “Hừm… Tự nhiên khôi phục? Cái này thật đúng là đáng ngạc nhiên.”
Lúc này, cửa thang máy lại mở, cả đám người từ trong thang máy ầm ầm chạy ra, nhóm Bạch Ngọc Đường đã trở lại.
Mọi người vừa kiểm tra xong, Tương Bình bên này đã lôi được ra phiếu điểm, “Chậc chậc, kết quả không tệ.”
Bạch Ngọc Đường thấy Bao Chửng đã ở đây, liền tới hỏi, “Cục trưởng Bao, có án?”
“Chỉ là nhờ cố vấn.” Cục trưởng Bao nói, “Nói đơn giản thì, một ông già chạy thể dục buổi sáng tận mắt chứng kiến một vụ án mưu sát, tố cáo một người là hung thủ. Thế nhưng ông lão có tiền sử bị một bệnh tâm thần sử rất hiếm thấy, luật sư đối phương tỏ ý lời ông ta nói không thể tin. Mặt khác, người ông lão tố cáo kia không quen biết gì với nạn nhân, hơn nữa thời gian xảy ra vụ án là sáng sớm, đối phương nói mình đang ngủ ở nhà, không có bằng chứng ngoại phạm.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Thế phía điều tra hung thủ thì sao?”
“Nhóm Ngải Hổ đang điều tra.” Bao Chửng thở dài, “Thế nhưng hoàn toàn không có đầu mối.”
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Sau đó? Yêu cầu bọn cháu tiếp nhận điều tra?”
“Không phải.” Bao Chửng lắc đầu, nói, “Ta chỉ nghĩ ông lão này có điểm khả nghi.”
Tất cả mọi người hiếu kỳ nhìn Bao Chửng, “Khả nghi ở đâu?”
“Ông lão này đã ba lần chứng kiến án mưu sát rồi.”
Một câu nói của Cục trưởng Bao, khiến mọi người ngây ngẩn.
“Ba lần?” Triệu Hổ nhảy dựng lên, “Xác suất đó vượt qua trúng vé số rồi!”
“So với xác suất trúng vé số còn thấp hơn.” Bao Chửng nói, “Lần cũ nhất là sáu năm trước, sau đó là ba năm trước, rồi tiếp chính là hiện tại.” Bao Chửng nói, “Vấn đề là ông ta lần nào cũng đều tố cáo cùng một người, nhưng mà lần nào cũng không đủ chứng cứ, hai vụ án của hai lần trước đều là án chưa giải quyết, hiện tại vụ này phỏng chừng cũng phải treo.”
“Cùng một người, chính là người ông ấy hiện tại đang tố cáo?” Triển Chiêu hỏi.
Bao Chửng gật đầu.
“Nghe ra có vẻ khả năng ân oán riêng tư khá lớn.” Bạch Trì mang trà sữa đến chia cho mọi người, “Đối phương không có tố cáo ngược lại ông ấy sao?”
Không đợi Bao Chửng nói, Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ phần báo cáo giám định tâm thần trên tay Triển Chiêu.
“À…” Bạch Trì gật đầu, cũng đúng, một câu ông bác đó “có bệnh”, sai lầm kiểu gì cũng đều có thể giải thích.
“Hai người bọn họ không có ân oán riêng tư, hoàn toàn không quen biết cũng không qua lại gì.” Cục trưởng Bao lắc đầu, “Chỉ là việc này vẫn có chút kỳ quặc, then chốt là không ai có thể biết rõ vị đại gia này đến tột cùng có bệnh hay không, có nói thật hay không.”
“Cho nên?” Triển Chiêu nhìn Bao Chửng.
“Ý của nhóm Ngải Hổ là, nhờ cậu đi tâm sự với ông bác đó một chút.” Cục trưởng Bao nói.
Triển Chiêu nhướn mày, “Không thành vấn đề.”
Bạch Ngọc Đường cầm chìa khóa xe, “Tôi cùng đi với cậu.”
“Em cũng muốn đi.” Triệu Hổ hiển nhiên rất hứng thú với chuyện của ông bác nọ, không chỉ cậu ta đi, còn kéo thêm Mã Hán.
Rất nhanh, Bạch Ngọc Đường lái xe rời khỏi cục cảnh sát, phóng ra con đường cái mưa sa gió giật.
Trên xe, Triển Chiêu mở tài liệu ra.
Ông lão tên Lưu Kim, năm nay 61 tuổi, vốn là một giáo sư đại học, dạy số học. Lúc 45 tuổi xuất hiện chứng bệnh ‘thiếu một trong hai’, trải qua 5 năm trị liệu vô cùng hỗn loạn, đến năm 50 tuổi bỗng nhiên tự khỏi hẳn.
Triển Chiêu cau mày, vẫn vô cùng khó hiểu đối với mấy chữ “tự nhiên khôi phục”, “Tự nhiên tự khỏi được… Quả thật là kỳ tích.”
“Tiến sĩ Triển nè.” Triệu Hổ tựa vào ghế xe sau, hiếu kỳ hỏi Triển Chiêu, “Trước đây em có xem tin tức nói có một tên ngốc bị đánh lén một côn, tỉnh lại biến thành thiên tài, loại này thuộc kiểu tình trạng gì?”
Triển Chiêu cắn một thanh chocolate nhìn Triệu Hổ, “Xác suất đó không khác mấy với việc bị người ngoài hành tinh bắt cóc.”
Mã Hán đang xem một phần tài liệu khác, là “Kẻ tình nghi” ba lần bị ông lão chỉ ra và xác nhận là hung thủ giết người.
“Nhạc Hải…” Mã Hán nhíu mày nhìn ảnh chụp trong tài liệu, đó là một người đàn ông vô cùng sang trọng, nhìn khoảng hơn 50 tuổi? Trang phục đậm chất tinh anh trong thương giới.
“Nghe quen thế a?” Triệu Hổ vươn qua xem.
“Nhạc Hải thường hay xuất hiện trên tạp chí và báo chí, là một thương nhân rất thành công.” Triển Chiêu nói.
“Ông ta làm ăn về cái gì?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ.
“Kinh doanh cửa hàng tổng hợp.” Triển Chiêu nói, “Nhưng ông ta đã về hưu, công việc làm ăn đều giao lại cho con cái lo. Con trai và con gái của ông ta đều vô cùng có năng lực, đều đã tới tham gia một vài bữa tiệc làm ăn của đại ca, tôi có chút ấn tượng.”
“Ông này nhìn quen quá a.” Triệu Hổ xoa cằm, lấy ra điện thoại di động tìm tòi một chút tin tức liên quan, sau đó nhíu mày, “Ông ta này bị khập khiễng, bình thường ra ngoài không chống nạng thì ngồi xe đẩy, hình dạng hành động rất bất tiện.”
Mã Hán hỏi, “Ông ta vì sao bị khập khiễng?”
“Cái đó không biết.” Triệu Hổ cầm máy tính màn hình phẳng loay hoay hoài vẫn không làm rõ được, liền liên lạc với Tương Bình nhờ tra giùm.
Lúc này, Tương Bình rất nhàn đã sớm điều tra xong tài liệu về hai người, gửi tới.
“Tiến sĩ, Nhạc Hải cũng có bệnh thần kinh!” Triệu Hổ nói, “Chân ông ta trước đây bị thương, sau đó lành lại, thế nhưng lại thành khập khiễng. Ông ta đã đến mọi nơi trên thế giới để trị liệu, rõ ràng đi đứng khỏe mạnh một chút mao bệnh cũng không có, nhưng khập khiễng thì vẫn vậy.”
Triển Chiêu xoa xoa cằm, “Đó cũng là một loại thuộc kiểu di chứng bị thương…”
“Khả năng cải trang có lớn không? Giả cả vài chục năm?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Không xác định.” Triển Chiêu lắc đầu, “Nhìn thấy tận mắt mới biết được, bất quá có thể tiếp thu ý kiến quần chúng một chút.”
Nói rồi, Triển Chiêu cười tủm tỉm lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Cẩm Đường, “Đại ca!”
Đầu kia điện thoại Bạch Cẩm Đường sửng sốt một hồi, mở miệng, “Sao ngọt ngào vậy? Lại xảy ra chuyện gì?”
“Anh có biết người nào tên là Nhạc Hải không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Biết.” Bạch Cẩm Đường thở dài, “Ông ta chết rồi hay phạm tội?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều híp mắt, Triệu Hổ vươn qua, “Gã đó là người xấu sao?”
Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ, “Không phải, anh thấy người nào từ trong miệng các chú nói ra cơ bản đều đã xui xẻo hoặc sắp xui xẻo.”
Tất cả mọi người khóe miệng giật giật.
Triển Chiêu nhìn trời, “Em chỉ muốn hỏi anh một chút xem nhân phẩm người ta thế nào?”
“Không phải thâm giao.” Bạch Cẩm Đường đáp thẳng thắn, “Ông ta bình thường thân thể không tốt rất ít ra ngoài, bất quá anh biết con trai và con gái của ông ta, làm ăn có lui tới, khá đứng đắn, gã con trai có chút đào hoa, bất quá cũng chỉ trong giới hạn bình thường.”
“Ừm…” Triển Chiêu xoa xoa cằm.
“Công Tôn đâu?” Bạch Cẩm Đường hỏi.
“Ở lại cục.” Triển Chiêu trả lời.
“Mấy đứa không ở cục cảnh sát?” Giọng Bạch Cẩm Đường lại trầm xuống một chút, “Loại thời tiết thế này mà mấy đứa còn chạy ra ngoài? Có cần liều mạng như vậy không a…”
“A… Đột nhiên tín hiệu không tốt rồi!” Triển Chiêu vội vàng cúp điện thoại.
Bất quá bị Bạch đại ca nhắc mới tỉnh, mọi người vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Bên ngoài mưa như trút nước, trên đường cao tốc không có xe, hàng cây thấp hai bên đường tán đều bị dựng thẳng lên, không khác bộ tóc giả bị quật mạnh là mấy.
Bạch Ngọc Đường chuyên tâm lái xe, trên mặt kính chống gió thủy tinh, cần gạt nước theo quy luật đong đưa.
“Ông ta ở nơi xa như vậy a?” Triệu Hổ dò tìm địa chỉ.
“Ở ven biển.” Mã Hán nói, “Nơi xảy ra hung án là công viên Bạch Âu.”
“Công viên Bạch Âu… Có phải là cái nơi có rất nhiều cây cọ kia không a?” Triệu Hổ hỏi, “Vậy không phải là ngay bên cạnh vườn bách thảo sao?”
Mã Hán gật đầu, “Nơi đó thuộc về vùng ngoại thành… Không chỉ có Lưu Kim ở đó, Nhạc Hải cũng vậy, có điều một người ở trong hoa viên tiểu khu, một người sống trong biệt thự tại ven biển.”
Triển Chiêu hai tay cầm hai bản tài liệu so sánh, “Hai người này thật sự hoàn toàn không có bất luận chút quan hệ gì, vì sao Lưu Kim một mực chắc chắn Nhạc Hải là hung thủ giết người nhỉ?”
Bạch Ngọc Đường nói, “Nếu như Lưu Kim nhận nhầm, có thể trong đó còn nguyên nhân khác, nhưng nếu như ông ta không nhận nhầm …”
Mọi người đây đó liếc mắt nhìn nhau —— vậy Nhạc Hải kia, chí ít đã giết ba người, hung thủ liên hoàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook