Rơi Vào Trái Tim Em
Chương 85:

Chu Phạm đến tầng một, ánh trăng mông lung xuyên thấu qua cây du đồng đặc trưng của Trừng Sơn.

Điện thoại di động của cô lại vang lên, là tin nhắn Lương Thù Tuyển gửi tới.

[Chỗ anh đang kẹt xe.]

[Khoảng 30 phút nữa anh sẽ đến.

Chu Phạm cong môi trả lời: "Ừm, em ở đây chờ anh.

Lương Thù Tuyển: [Không cần đâu.

Lương Thù Tuyển: [Đi vào trong ngồi đi.]

Cô nhấn vào một tin nhắn, nội dung tin nhắn đại khái nói rằng trong KTV có một đám người đang tổ chức tiệc, Chu Phạm có thể đến náo nhiệt một chút.

Chu Phạm đọc những dòng tin nhắn kia, liền nhắn tin lại cho Lương Thù Tuyển: "Vậy em lên lầu hai của KTV nha?]

Lương Thù Tuyển: (Được.]

Chu Phạm dập tắt điện thoại di động.

Cô thoáng nhìn qua mặt trăng cách đó không xa, ở trong bóng đêm cô ngẩng đầu mí mắt cong cong. Mặc dù Lương Thù Tuyển không biết hôm nay là sinh nhật của cô nhưng cô vẫn rất vui.

Những mảng lá cây du đồng lớn giương lên, những hạt ánh sáng loang lổ được định ở thân cây tráng kiện, đất đáy màu mỡ bồng bềnh xung quanh thỉnh thoảng vang lên vài tiếng sủa chó.

Cô chào tuổi mười chín của mình một cách bình thường. Không náo nhiệt, không ồn ào nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy rất vui vẻ.

Chu Phạm cầm điện thoại di động đi lên lầu. Trên lầu trong KTV tiếng hát ồn ào, cầu thang là loại thang nối bằng gỗ trên tường treo áp phích phim thập niên 80.

Mặc dù đây là một thị trấn nhưng phong cách KTV còn sót lại từ thế kỷ trước, Chu Phạm lại rất thích.

Sau khi vào phòng KTV, mọi người vẫy tay chào cô. Chu Phạm đi qua, một đám người đều tràn đầy tiếng cười vui vẻ, nói là đang chờ cô.

Chu Phạm cong môi, nói: "Chúng ta chơi trò chơi gì?"

Một số người trả lời: "Thật hay thách.”

"Được." Chu Phạm ngồi trên ghế sa lon.

"Nhưng chúng tôi sẽ nói trước quy tắc trò chơi, người không chịu trả lời câu hỏi và không dám mạo hiểm là phải chấp nhận trừng phạt."

Chu Phạm cười nói: "Cái gì trừng phạt? ”

Từ Vụ: "Uống rượu.”

Nếu bình thường, Chu Phạm sẽ không uống rượu bởi vì bên cạnh không có ai cô không dám uống cũng không dám đem chính mình đặt mình vào thế nguy hiểm.

Nhưng đợi lát nữa Lương Thù Tuyển sẽ tới, cô uống một chút cũng không sao dù sao cũng có anh ở đây.

Chu Phạm liền nhìn lướt qua mọi người, ừ một tiếng: "Được rồi.”

Nhưng hôm nay vận khí của cô không tệ, liên tiếp mấy ly rượu cũng không chuyển đến nơi cô.

KTV đổi một bài hát của Dương Thiên Kiều, chai rượu rỗng màu xanh liền chuyển động lăn qua mặt bàn đá cẩm thạch. Qua nửa phút, bình rượu khó khăn lắm mới ổn định chỉ về phía Từ Vụ cùng đạo diễn nam sinh.

Đều là độc thân, sân khấu được mở ra, hai người lại là tính tình phóng khoáng.

Mọi người ở đây liền hoan hô, cười đùa không dứt.

Chu Phạm chống cằm lên xem náo nhiệt.

Một nam sinh đứng dậy và đề nghị: "Đây mà cũng được gọi là mạo hiểm? Thật sự không có ý nghĩa.”

Từ Vụ bị kích động: "Được rồi.”

Nam đạo diễn đeo kính vàng, cũng nói theo Từ Vụ.

"Ừm..." Nam sinh ngẫm nghĩ một hồi cũng đưa ra quyết định: "Hay là hai người ôm nhau một cái đi?”

"Ôm một chút cũng không có ý nghĩa - nghĩ cái gì khác đi."

Chu Phạm không hùa theo bọn họ đưa ra những hình phạt, một mình cô ở trước buổi tiệc nhàm chán nhìn chằm chằm đồng hồ trước mặt.

Qua một phút, Chu Phạm nghe được người trên sân cuối cùng quyết định hình phạt dành cho Từ Vụ và nam sinh kia.

"Từ Vụ, cậu chụp một tấm ảnh gửi cho người yêu cũ của cậu đi."

Từ Vụ: "Ảnh gì?”

"Ảnh thân mật của hai người đó." Có người chỉ chỉ Từ Vụ và nam sinh.

Chu Phạm đang uống coca không đường, nghe vậy liền giương mắt nhìn về phía Từ Vụ.

Hóa ra chơi lớn như vậy sao?

Từ Vụ ngược lại rất bình tĩnh: "WeChat kéo đen, Q | Q cũng xóa bạn bè, không có thông tin liên lạc.”

"Người yêu cũ của cậu là Trình Tử Kim đúng không? Tôi có wechat của anh ấy." Một trong những người ở đám đông đó lên tiếng.

Từ Vụ ngược lại là người không tình nguyện chịu thua ván cược này, không nói hai lời liền một lần nữa thêm Trình Tử Kim vào danh sách bạn bè.

Nhưng năm phút qua, Trình Tử Kim cũng không đồng ý.

Mọi người đành phải thay đổi hình phạt để Từ Vụ cùng nam sinh nhảy một điệu nhảy

nóng bỏng.

Trò chơi bắt đầu lại.

Chu Phạm giống như có linh cảm, nhìn chằm chằm bình rượu chuyển động. Nửa phút sau, linh cảm của cô đã đúng, lần này cái chai thật sự chỉ sang hướng của cô.

Nhưng điều bất ngờ là chỉ có một mình cô ấy.

Bởi vì không có người đứng ở phía bên kia của chai rượu vang.

Chu Phạm cũng không tình nguyện chịu thua, nghe mọi người nói thật lòng cũng là mạo hiểm.

Cuối cùng, cô đã chọn mạo hiểm.

Từ trước đến nay cô không thích nói sự thật so với phân tích suy nghĩ chân thật trong lòng, chi bằng mạo hiểm đến thống khoái.

Nhưng cô không nghĩ tới đám người này là thực sự tàn nhẫn, đem chủ ý mạo hiểm gắn lên cho Lương Thù Tuyển.

Mọi người vẫn gọi là phó đạo diễn Chu Phạm: "Phó đạo diễn, nếu không bây giờ cậu gọi điện thoại cho Tuyển Ca đi?”

Vừa dứt lời, liền có người kêu gào: "Gọi điện thoại thì có ý nghĩa gì a.”

Chu Phạm cảm thấy có chút bất an, sớm biết liền chọn nói thật.

Cô giơ tay lên: "Tôi có thể thay đổi lựa chọn không?"

Mọi người cười tủm tỉm nói không thể.

Cô nói thêm: "Vậy thì tôi phải uống rượu rồi."

Mọi người làm sao có thể bỏ qua thời khắc vui vẻ này. Hơn nữa trên sân chỉ có Chu Phạm chưa từng mạo hiểm qua, liền nói: "Hiện tại cậu nói uống rượu? Đã quá muộn.”

"Tôi nghĩ ra rồi." Có người nhìn lướt qua Chu Phạm, bật ra một câu: "Phó đạo diễn, cậu gửi tin nhắn cho Tuyển ca đi, gửi tin nhắn chúng tôi yêu cầu.”

Một giọng điệu nâng cao hùa theo nói: "Đúng rồi, gửi tin nhắn có nội dung do chúng tôi

yêu cầu."

Những người khác nhao nhao phụ họa, tràng diện nhanh chóng trở nên náo nhiệt.

Chu Phạm mím môi dưới, giương mắt hỏi: "Gửi cái gì? Nội dung không thể đi quá xa.”

Cô cầm di động, mọi người liền tiến lại gần Chu Phạm, lông mày Chu Phạm đều muốn

nhíu lại hết.

Tuy rằng cô là người muốn đánh cược, nhưng mà...

Cô thở dài nhẹ nhàng.

Hai người nhìn Chu Phạm, bảo cô không được nói trước với Lương Thù Tuyển, thứ cô sẽ

gửi đi là thử thách của trò chơi mạo hiểm.

Một phút sau, mọi người đã thảo luận.

Chu Phạm lại nhẹ nhàng thở dài, cầm điện thoại di động nhấn vào hộp thoại với Lương

Thù Tuyển.

"Gửi cái gì vậy?" Cô ngước mắt lên và hỏi.

Không khí chậm lại vài giây, cô chớp mắt liền nghe thấy một người từng chữ từng chữ nói: "Em nhớ anh, em có thể gặp mặt anh, ôm anh một chút được không?"

Nói xong, người nọ lại liếc mắt nhìn Chu Phạm: "Cái này chẳng qua là không đáng nói chứ? Chúng tôi chưa bao giờ nói gì hết.”



"Đúng vậy, phó đạo diễn chúng tôi đối với anh rất tốt câu này không phải rất bình

thường sao?"

"Đúng vậy."

"Hơn nữa cậu và Tuyển ca lại không gặp được nhau, chúng tôi chỉ muốn xem anh ấy sẽ quay lại với cậu như thế nào, phó đạo diễn cũng không cần thật sự ôm anh ấy."

Chu Phạm chậm rãi nâng mí mắt lên, ngón tay chậm rãi gõ bàn phím

Ai có thể ngờ được, Lương Thù Tuyển đã ở trên đường gặp cô.

Đầu Chu Phạm cơ hồ muốn nổ tung, cho dù chỉ là đùa giỡn nhưng Lương Thù Tuyển sẽ

coi như là thật sao thì sao?

Cô thật sự không đoán được Lương Thù Tuyển sẽ trả lời những lời này như thế nào. Dựa

theo tính cách của anh, cách trả lời có khả năng nhất, hẳn là một dấu chấm hỏi.

Sau đó tiếp tục trả lời

Có cần thiết không? Mấy ngày nay mới gặp, nghĩ như vậy ta?

Một phút sau, rất khó khăn Chu Phạm đánh ra câu này. [Em nhớ anh, em có thể gặp mặt anh, ôm anh một chút được không?

Nửa giây sau, cô nhẹ nhàng cắn răng, nhắm mắt lại và ấn gửi.

Những người khác nhìn cô và mỉm cười.

Chu Phạm thiếu chút nữa tự kỷ, cô chỉ cần nghĩ đến phản ứng của Lương Thù Tuyển khi

nhìn thấy tin nhắn này, cô đều cảm thấy xấu hổ.

Bản thân cô không phải là người quá phóng khoáng, khi yêu cũng rất chậm chạp điểm

này chính cô cũng biết.

Nếu không phải tại trò chơi mạo hiểm này, đại khái trong một khoảng thời gian rất dài trong tương lai, cô cũng sẽ không gửi tin nhắn này cho anh.

Chu Phạm đem điện thoại di động đảo ngược lên mặt bàn, nhấc mắt lên người xem náo

nhiệt trước mặt: "Gửi đi a.”

"Không được chơi xấu." Tất cả mọi người hét lên: "Điểm mấu chốt là xem câu trả lời của Tuyển Ca."

"Đúng vậy trọng điểm là câu trả lời."

Vì thế Chu Phạm lại bị ép đặt điện thoại lên mặt bàn, mở hộp thoại với Lương Thù Tuyển,

chờ anh trả lời tin nhắn của cô.

Nhiều người nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô trên mặt bàn và hơi thở của cô đã

chậm lại.

Nhưng Lương Thù Tuyển chậm chạp không trả lời cô.

Năm phút đã trôi qua.

Chu Phạm giương mắt nhìn bọn họ nghĩ trước tiên nên chơi một ván thật lòng. Bỗng

nhiên Từ Vụ liền kinh hô thành tiếng: "Lương Thù Tuyển đã trả lời tin nhắn rồi.”

Một bộ dáng rất kinh ngạc trước câu trả lời của Lương Thù Tuyển.

Chu Phạm chớp chớp mắt, thuận thế nhìn lên màn hình di động.

Mọi người cũng cùng nhau nhìn qua.

Lương Thù Tuyển một dấu chấm hỏi lại.

Lại đợi ba mươi giây, cũng không có tin tức truyền đến trong điện thoại di động của Chu

Phạm.

Mọi người đều hét lên: "Chỉ có một dấu chấm hỏi, không có gì khác?"

Chu Phạm cong môi cười, kỳ thật rất hài lòng với câu trả lời của Lương Thù Tuyển. Bởi vì

dù sao nhiều người như vậy, trả lời một dấu chấm hỏi cũng rất tốt.

"Tôi còn tưởng Lương Thù Tuyển yêu đương sẽ không giống như lúc bình thường" Một nữ

sinh nói: "Không nghĩ tới lúc bình thường với lúc yêu lại giống nhau như đúc.”

Một phút trôi qua.

Tất cả mọi người đều cho rằng điện thoại di động của Chu Phạm sẽ không vang lên nữa

thì bỗng nhiên màn hình điện thoại lại sáng lên.

Chu Phạm cho rằng đó là tin nhắn rác, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào nhìn về phía

tin tức kia

Nhưng không nghĩ tới là Lương Thù Tuyển gửi tới.

[ừm, anh cũng nhớ em]

(Vừa rồi điện thoại di động của anh không có tín hiệu.

"Mẹ kiếp, đây thật sự là câu trả lời của Lương Thù Tuyển sao?!" Người bên cạnh nhìn điện

thoại di động, kêu mọi người đến xem: "Lương Thù Tuyển lại trả lời, thì ra vừa rồi là điện thoại di động không có tín hiệu.”

"Lương Thù Tuyển nói về chuyện yêu đương, lúc bình thường hoàn toàn không giống

nhau."

- Đúng vậy, thật sự hoàn toàn không giống bình thường của anh ấy a!

Một lát sau, Chu Phạm mượn cớ đi vệ sinh ra khỏi KTV.

Nhìn Lương Thù Tuyển trả lời, cô mím môi im lặng dựa vào góc lầu hai, thành thật nhắn

tin: "Vừa rồi chơi trò thật hay thách, em là người thua, sau đó bọn họ muốn em gửi cái này cho anh.

Ngụ ý là muốn ôm anh là không thật, chỉ là một trò chơi mà thôi.

Tin nhắn gửi qua một giây, Chu Phạm cảm thấy ý tứ cô muốn chân chính biểu đạt không

phải là cái này.

Sau đó, cô tiếp tục nhập vào hộp thoại: [Vâng ... Nhưng em nghĩ rằng, em cũng muốn thực

hiện điều đó với anh. -

Còn chưa nhắn tin xong, Lương Thù Tuyển đã phát ra hai tin tức trước đến màn hình Chu

Pham.

[Ồ]

[Gặp mặt ôm một chút là trò chơi? ]

Chu Phạm liếm môi dưới.

Chu Phạm giật mình vài giây, mím môi một phút đồng hồ cũng không có hồi âm.

Bỗng nhiên từ KTV có một nữ sinh đi ra nhìn thấy Chu Phạm, rất kinh ngạc nói: "Phạm

Phạm, hôm nay em tổ chức sinh nhật nha, sao em không nói chứ.”

Sau đó, một nhóm người đổ xô đến: "Chúc mừng sinh nhật, phó đạo diễn."

"Chúc mừng sinh nhật! Mãi mãi 19 tuổi!”

"Chúc mừng sinh nhật Phạm Phạm."

"Chúc mừng sinh nhật Chu Phạm."

Chu Phạm còn chưa định thần lại, cô gãi tóc xuống: "Các người làm sao biết được a.”

"Tuyển ca đặt bánh ngọt đưa đến KTV." có người cười với Chu Phạm, "A, ở đó, là bánh ngọt

của Chgh.”

Chu Phạm thật sự rất kinh ngạc, cô có chút bối rối đi vào KTV, tiếp theo trong KTV vang

lên bài hát chúc mừng sinh nhật.

Cô thế nào cũng không nghĩ tới, Lương Thù Tuyển cư nhiên sẽ biết sinh nhật của cô.



Kể cả việc hôm nay anh tới Toại Bắc.

Những lời chúc mừng sinh nhật vang bên tai Chu Phạm, cô vui vẻ cong môi nghe người

khác gửi lời chúc phúc cho cô.

Thì ra kinh hỉ thật sự sẽ tồn tại, cho dù cô đã là người trưởng thành.

Chu Phạm dưới sự chúc phúc của mọi người gửi tin nhắn cho Lương Thù Tuyển: "Làm sao

anh biết hôm nay sinh nhật em? ]

Mấy chục giây sau, Lương Thù Tuyển trả lời: "Trong lòng linh cảm, không được sao?

Chu Phạm gửi qua một dấu chấm hết.

Lương Thù Tuyển: [Đợi lát nói, anh đang kẹt xe, kẹt rất lâu rồi. H

Lương Thù Tuyển: [Mang bánh ngọt đến trước, đợi lát nữa anh đến chỗ em có thể qua 0

gio]

Chu Phạm trả lời: "Anh hủy vé máy bay tối nay đi, tối nay chúng ta ở cùng nhau có được không? ]

Lương Thù Tuyển: [Được]

Tất cả mọi người đều đang bày bánh sinh nhật của Chu Phạm, Chu Phạm lại chỉ nghĩ

Lương Thù Tuyển khi nào đến đây.

Bởi vì sinh nhật, Chu Phạm bị chút rượu, tuy rằng rất nhiều lần cô đều vụng trộm đổ đi nhưng vẫn uống một chút.

Lương Thù Tuyển quả nhiên 0 giờ cũng chưa tới.

Trên đường cao tốc từ Toại Bắc đến Trừng Sơn xảy ra tai nạn giao thông, toàn bộ con

đường bị ùn tắc rất nhiều giờ.

Khi Lương Thù Tuyển đến dưới lầu KTV, Chu Phạm đứng lên cũng có chút choáng váng.

Điện thoại sáng lên, cô xem điện thoại di động, Lương Thù Tuyển nói anh xuống dưới lầu. Chu Phạm giữ chặt lấy anh không buông.

Chưa đầy vài giây sau, cô nghe được giọng nói trầm thấp của Lương Thù Tuyển: "Em uống rượu rồi sao?”

Chu Phạm cương quyết nói: "Không có.”

Cô vừa mới đứng lên, chuẩn bị xuống lầu tìm Lương Thù Tuyển nhưng bỗng nhiên bả vai

đã bị anh ấn lại.

Một giọng nói lười biếng truyền đến bên tai cô.

"Chu Phạm, chúc mừng sinh nhật."

Chu Phạm giương mắt, Lương Thù Tuyển giống như đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn

xuống cô.

Âm thanh xung quanh ồn ào, những thứ nhìn thấy trước mắt dường như biến thành ống

kính quay chậm, từng khung cảnh đều chậm lại.

Nhưng duy chỉ có cô nhìn thấy Lương Thù Tuyển, người duy nhất trong tầm mắt cô sáng

ngời, kéo môi dưới về phía cô.

Anh kề sát vào cô môi theo đó giật giật: "Không định ôm anh một chút sao?”

Chu Phạm cố gắng đứng lên nhưng vẫn không đứng được.

Ánh mắt cô mơ hồ, nhìn không thấy người bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy Lương Thù

Tuyển.

Cô giang hai tay ra, vây quanh eo anh, đặt cằm lên vai anh, lúc nói chuyện thanh âm có chút hàm hồ: "Lương Thù Tuyển, rốt cuộc anh làm sao biết hôm nay là sinh nhật em?” Trí nhớ của Chu Phạm hơi có chút đứt đoạn, cô bị Lương Thù Tuyển nắm tay đi xuống lầu.

Hai người đi đến con đường hoàng hôn, gió mùa hè thổi tới trong thị trấn là khô nóng,

nhưng có thể phân biệt rõ ràng với gió trong thành phố.

Chu Phạm vẫn bị Lương Thù Tuyển kéo đi, cô bỗng nhiên tránh được tay Lương Thù

Tuyển.

Lương Thù Tuyển thoáng nhìn cô một cái.

Chu Phạm nói: "Bánh sinh nhậy của em vẫn chưa lấy.” Lương Thù Tuyển nhìn cô: "Bánh ngọt không phải bị chia ra ăn hết rồi sao? ” "Không có." Chu Phạm lắc đầu: "Bọn họ chia bánh ngọt ăn xong rồi anh mới mua. "Sau khi

uống rượu, lời nói của cô khó có thể được rõ ràng, "Bánh ngọt anh mua là em muốn một mình cùng anh ăn.”

Cô nói thêm: "Hiểu không?"

Lương Thù Tuyển cười, hỏi cô: "Vậy thì làm sao bây giờ? Em muốn anh đi lấy nó bây giờ?”

Chu Phạm gật đầu: "Anh đi lấy đi, em ở đây chờ anh bánh ngọt bị em giấu dưới gầm

bàn."Lương Thù Tuyển liền nhìn cô, đi về phía KTV. Chu Phạm ngồi dưới băng ghế chờ Lương Thù Tuyển trở về.

Vài phút sau, cô nhìn thấy Lương Thù Tuyển đi về phía cô. Nhưng rượu trong người cô bắt đầu phát tác, đầu cô choáng váng, choáng váng đến mức

không thấy rõ Lương Thù Tuyển.

"Lương Thù Tuyển, có phải anh đã xem qua mẫu đơn em điền không?" Chu Phạm bị

Lương Thù Tuyển giữ lại đi về phía khách sạn. "Mẫu đơn gì?" Lương Thù Tuyển thoáng nhìn cô một cái.

"Chỉ có lúc em vào xã ngôn ngữ ký hiệu có điền vào một mẫu đơn a, có ngày sinh nhật của

em trong đó." Chu Phạm nói.

Lương Thù Tuyển nhìn cô một cái, ánh mắt bị đèn đường mờ nhạt che đi, nhìn không rõ.

Chu Phạm bừng tỉnh đại ngộ: "Em đoán được rồi." Cô nói: "Lương Thù Tuyển, bánh ngọt

đâu?”

Lương Thù Tuyển lắc bánh ngọt trước mặt cô một chút: "Không phải ở đây sao?” "Ồ." Chu Phạm hướng mắt lên nhìn chiếc bánh ngọt trong tay Lương Thù Tuyển: "Đợi lát

nữa cái bánh này chúng ta sẽ ăn một mình”

Chu Phạm nói chuyện choáng váng, thỉnh thoảng câu trước lại không ăn nhập vào câu

sau, người sáng suốt đều biết cô đã uống say. Chu Phạm say rượu rõ ràng, Lương Thù Tuyển liền cõng cô đi.

Anh cõng Chu Phạm, hết lần này tới lần khác cô đều trong tình trạng không tỉnh táo. Anh

nói ra bí mật giấu kín nhiều năm.

Giọng nói của anh là rất nhẹ, như thể chỉ có bản thân anh mới có thể nghe thấy: "Thật ra,

anh đã biết ngày sinh nhật của em từ lâu rồi.”

Lưng Lương Thù Tuyển cực rộng, Chu Phạm nằm trên lưng anh liền ngủ thiếp đi.

Chu Phạm chậm rãi từ trên lưng Lương Thù Tuyển đi xuống, dụi mắt ra thì đã thấy hai

người đã đến một phòng khách sạn. Lương Thù Tuyển nói: "Tỉnh rượu rồi sao?”

Chu Phạm lắc đầu: "Không đâu". Anh nhìn bộ dạng chưa tỉnh hẳng rượu của cô mà khẽ

cười : "Em đến thắp nến đi.”

Lương Thù Tuyển đẩy tay cô ra, đặt bánh ngọt lên bàn: "Anh phụ trách thắp nến, em phụ

trách ước nguyện.”

"Ồ." Chu Phạm nói: "Em không có ước nguyện.”

Cô nhìn Lương Thù Tuyển thắp nến cho bánh ngọt, Chu Phạm loạng choạng đi đến cửa

phòng, tay vỗ mạnh, phát ra tiếng vang, đèn bị tắt.

Cô xoay người, Lương Thù Tuyển nến thắp xong. Trên bánh ngọt có tầng nến sáng đặc

biệt xinh đẹp, cửa sổ không đóng chặt làm cho gió hè nhiệt liệt thổi vào.

"Em ước đi." Lương Thù Tuyển nhìn Chu Phạm. Chu Phạm chắp hai tay lại, cả người nhìn qua vẫn không được tỉnh táo cho lắm.

Cô thậm chí còn nói ra điều ước của mình. "Lương Thù Tuyển, nguyện vọng sinh nhật của em là

Chúng ta có thể hôn ngay bây giờ không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương