Rơi Vào Trái Tim Em
Chương 81:

Chu Phạm chậm rãi chớp chớp mắt, cô có chút kinh ngạc những lời Lương Thù Tuyển nói.

"Ừm." Cô có chút bối rối gật đầu, giương mắt nhìn Lương Thù Tuyển nhất thời không biết nên nói cái gì.

Lương Thù Tuyển tầm mắt giao với cô, anh nhoẻn miệng cười, bảo cô về ngủ trước.

Chu Phạm phản ứng có chút chậm chạp rất muốn nói điều gì đó nhưng lại cảm thấy không cần phải nói. Rất nhiều thứ không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt ra, ngôn từ của cô vốn rất hạn hẹp chỉ có thể gật đầu thuận theo ý của Lương Thù Tuyển: "Vậy tôi về trước.”

Lương Thù Tuyển ừ một tiếng, Chu Phạm liền nhìn anh xoay người rời đi.

Cô bước vào sân, khóa cửa và trở về phòng cô nghĩ rằng đêm nay cô sẽ khó ngủ nhưng kỳ lạ thay cô ngủ thiếp đi trên tấm ván.

Buổi sáng khi tỉnh lại, Chu Phạm còn có chút mơ mơ màng màng cô cầm điện thoại xem thời gian. Cô đã ngủ được bốn giờ đồng hồ.

Hôm nay không quay phim chủ yếu là làm quen với môi trường. Theo kế hoạch thống nhất trước đó thì hôm nay cô có thể dậy muộn hơn một chút.

Nhưng Chu Phạm không muốn ngủ nữa trùng hợp những người khác trong phòng cũng đứng dậy rửa mặt, cô cũng rời giường theo.

Vốn là dự định mười giờ đi làm quen một chút. Bởi vì tất cả mọi người dậy sớm liền dứt khoát sớm đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh bên này.

Cả buổi sáng, tất cả mọi người đi theo con đường núi. Những ngày này không có mưa, đường núi rất dễ dàng để đi bộ, không lầy lội.

Chu Phạm là phó đạo diễn, nam sinh duy nhất kia là đạo diễn.

Hai người thỉnh thoảng trao đổi vài câu, bàn bạc chờ buổi chiều quay phim.

Kịch bản này do Chu Phạm viết, kịch bản chủ yếu nói về một cô gái lớn lên ở thị trấn sau này trở thành một nữ minh tinh được săn đón nồng nhiệt, nhưng cuối cùng lại bởi vì bạo lực mạng, không chịu nổi phiền toái rời khỏi giới giải trí lại một lần nữa trở về thị trấn trải qua quãng đời còn lại.

Bởi vì đó là một bộ phim quy mô, thời gian tương đối ngắn nhưng cũng yêu cầu mỗi cảnh quay là trên dòng đủ điều kiện.

Buổi chiều, đoàn làm phim chính thức khởi quay, Chu Phạm phụ trách quay phim. Hôm nay cảnh quay cũng không nhiều lắm, chỉ quay cảnh cô gái kia kéo vali sau nhiều năm sau lại về quê.

Nữ số 1 chính là cô gái kia, thân hình cao gầy, diện mạo xinh đẹp.

Mấy trận gương buổi chiều chụp rất thuận lợi. Hơn năm giờ chiều, đúng vào thời khắc hoàng hôn Chu Phạm cong môi hô một tiếng cắt, đánh ván, ánh mặt trời mờ nhạt rơi trên bảng trắng, ống kính hôm nay toàn bộ chụp xong.

Buổi tối vẫn còn rất dài và mọi người trong nhà hát tụ tập để ăn tối.

Chu Phạm làm việc xong, tâm tình mới dần dần thả lỏng. Lúc quay phim, cô đặc biệt nghiêm túc, trong đầu hầu như tất cả đều là các loại ống kính trong máy quay.

Nhưng sau khi quay xong, Chu Phạm liền nhớ tới Lương Thù Tuyển. Đoán chừng tính toán, hai người đã mười mấy tiếng đồng hồ không gặp mặt

Đây là lần đầu tiên cô yêu và hầu như không có kinh nghiệm gì cả.

Khi mọi người ăn tối cùng nhau, họ nói chuyện và cười, nói rằng họ có thể đi lều với nhau vào ban đêm và ngủ trên đỉnh đồi.

Chu Phạm quay đầu hỏi cô gái bên cạnh: "Có giường ngủ vì sao còn muốn ngủ lều trại?”

Cô gái cười với Chu Phạm: "Họ muốn dựng lều ngủ trên đỉnh núi, ngắm mặt trời mọc."

"A, như vậy a." Chu Phạm tiếp tục cúi đầu ăn cơm, cầm lấy điện thoại di động cùng Lương Thù Tuyển gửi tin nhắn: "Em đã chụp xong rồi.

Cho đến khi cô ăn cơm xong, Lương Thù Tuyển cũng chưa trả lời tin tức.

Từ Vụ các cô đêm nay đều lên núi ngủ lều trại, ngắm mặt trời mọc.

Cô vẫn ngủ trên giường tương đối thoải mái, liền không đi cùng mọi người.

Mấy cô gái náo nhiệt, đoàn làm phim có đôi tình nhân, hai người cơ hồ dính một chỗ, cầm lều trại trói lại đi ra khỏi đình viện.

Chu Phạm liếc mắt một cái, cong môi cười một chút.

Buổi tối, Chu Phạm tắm rửa xong đi về phòng, ném chìa khóa phòng trên bàn vào ngăn kéo. Chìa khóa vừa bị ném vào ngăn kéo, điện thoại di động của cô liền vang lên cô cầm lên xem thì thấy Lương Thù Tuyển gọi điện thoại cho cô.

"Này, Chu Phạm." Thanh âm Lương Thù Tuyển không chút để ý, có chút lười biếng.

"Ừm." Chu Phạm lấy khăn lau tóc: "Em đang ở đâu vậy?”

Lương Thù Tuyển nói anh lát nữa sẽ tới tìm cô liền cúp điện thoại.

Chu Phạm lau khô tóc thay giày đi ra ngoài, lấy chìa khóa ra khỏi ngăn kéo.

Bỗng nhiên điện thoại lại vang lên, cô khom lưng nhìn màn hình Lương Thù Tuyển gửi một tấm ảnh tới.

Đó là hình ảnh của cô lấy máy ảnh vào buổi chiều.

A, Lương Thù Tuyển từ khi nào xuất hiện ở nhà hát a, cô cũng không chú ý.

Sau đó, một tin nhắn bật lên.

[ Chu Phạm, quá nghiêm túc)

Chu Phạm cho rằng là đang khen thái độ quay phim của cô tốt, liền giây lát trả lời: "Ha ha ha, một khi em quay phim, liền rất nghiêm túc)

Giây tiếp theo, tin nhắn của Lương Thù Tuyển lại bật lên.



[Anh đứng trong hai giờ đó, em cũng không chú ý tới anh.] Ồ.

Ồ.

Hả? Chu Phạm nhìn chữ "A" này, cố ý suy nghĩ một chút khi cô quay phim nhìn cô thật sự rất nghiêm túc. Cơ hồ chỉ nhìn chằm chằm vào máy quay. Nếu Lương Thù Tuyển thật sự đến nhà hát, cô không chú ý tới anh cũng rất bình thường.

Chu Phạm liền buông chìa khóa xuống, cầm điện thoại di động ngồi trên sô pha mang giày, trả lời: [...Em xin lỗi.]

Lương Thù Tuyển trả lời: [Rồi ra chưa? ]

Chu Phạm liền trực tiếp đi ra khỏi phòng, đi ra ngoài đình viện. Lương Thù Tuyển lười biếng dựa vào cột từ trên cao nhìn xuống đất, liếc mắt nhìn cô.

"Em thật sự không nhìn thấy anh nha." Chu Phạm vừa nói vừa gãi tóc, nói: "Lúc em quay phim, liền có chút mê muội. ”

Chu Phạm liếc mắt nhìn anh, thanh âm mềm nhũn: "Vậy chúng ta đi tản bộ được không?”

Lương Thù Tuyển gọi tên Chu Phạm.

Chu Phạm dứt lời, liền nghe Lương Thù Tuyển nói: "Dù sao cũng phải bồi thường cho anh một chút đi.

Chu Phạm nhướng mày: "Vậy lần sau em gặp anh ở rạp hát, em sẽ cười với anh, sẽ không bỏ qua anh nữa.”

"À, được. " Lương Thù Tuyển cất bước, cùng Chu Phạm đi trên đường núi, ánh đèn tương đối mỏng manh, anh kéo Chu Phạm: "Đi bên trong, anh đi bên ngoài.

Chu Phạm đang nhướng mày, bả vai bỗng nhiên bị Lương Thù Tuyển đẩy xuống, liền bị người đẩy đến bên đường núi, cô còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt chỉ nhìn thấy cỏ dại bị gió thổi lay đổi sang một bên.

Cô đi bên đường núi, nhưng thật ra con đường này tương đối bằng phẳng, bên trong và bên ngoài đều rất an toàn. Chỉ là hàng rào bên ngoài cách đó không xa là vách đá.

Chu Phạm quét đến tay Lương Thù Tuyển buông xuống, cúi đầu chậm rãi nga một tiếng, giương mắt nhìn ánh đèn mỏng manh cùng dãy núi trùng điệp cách đó không xa.

Lúc hai người tản bộ thỉnh thoảng nói một hai câu, không nói nhiều trầm mặc cũng có.

Nhưng Chu Phạm lại rất thích, không khí trên núi trấn rất trong lành, mùi thơm ngát, lạnh lẽo nổi lên trong không khí, lúc đi bộ thở ra một hơi đều đặc biệt thoải mái.

"Chu Phạm." Lương Thù Tuyển bỗng nhiên lên tiếng.

Chu Phạm giương mắt nhìn anh.

Lương Thù Tuyển giật giật môi.

Động tác của Chu Phạm có chút chậm, nói thật tuy rằng tối hôm qua cô và Lương Thù

Tuyển đứng gần như vậy anh cũng nói rõ cái loại lời hứa hẹn này nhưng trong lòng Chu Phạm chính là có chút trống rỗng, có cảm giác bước chân không bước được trên mặt đất.

Rất lơ lửng, giống như những đám mây trên bầu trời khi thì tụ tập lại với nhau, khi thì phiêu tán cùng một chỗ hầu như không có trạng thái ổn định.

Nhưng trước mắt Lương Thù Tuyển vươn tay ra lại giống như phá vỡ cục diện này.

Khoảnh khắc Chu Phạm chạm vào tay Lương Thù Tuyển cô theo bản năng nói: "Tay anh rất nóng, hẳn là không lạnh lắm chứ?”

Một giây sau, Lương Thù Tuyển liền thuận thế nắm chặt tay cô, mười ngón tay siết chặt.

Chu Phạm cảm nhận được nhiệt độ của Lương Thù Tuyển, ngón tay bị anh giữ chặt, tư thế rất thân mật, tay hai người giống như bị trói cùng một chỗ.

Ngón tay anh xương khớp rõ ràng, bàn tay to, tay Chu Phạm nhỏ, cũng gầy gò, bị anh dắt như vậy cô loại vui vẻ nói không nên lời.

Lương Thù Tuyển: "Sao không lạnh?” Anh làm nũng với cô: "Lạnh quá."

Hai người đi về đường núi, Chu Phạm nắm lấy tay Lương Thù Tuyển, thành thật mà nói:

"Vậy anh nắm chặt em đi, nhiệt độ tay của em còn rất cao.”

Lương Thù Tuyển ừ một tiếng, lười nhác liếc mắt nhìn cô, nhếch môi cười: "Ừ, được.”

Trở lại đình viện, Chu Phạm mệt mỏi một ngày có chút mệt mỏi, mí mắt không ngừng sụp

xuống.

Cô chớp chớp mắt, liền nghe Lương Thù Tuyển nói: "Anh ở lại sẽ có chút việc, em về

trước?”

Chu Phạm ừ một tiếng, nói: "Vậy em về trước.

Đi vào đình viện, Chu Phạm đi tới trước cửa phòng cô, tay sờ túi nhập, trái tim đập mạnh.

Chìa khóa không có trong túi, cô nhanh chóng nhớ lại cô dường như để chìa khóa trong

nhà.

Từ Vụ các cô đều lên núi, trong phòng không có một người.

Chủ nhà để lại điện thoại ở nhà, Chu Phạm gọi điện thoại cho anh ta, người đàn ông nói

cho cô biết, hiện tại anh ta đang ở trong trấn hiện tại không thể trở về. Chìa khóa dự phòng bị anh ta mang đi, ngày mai mới có thể trở về.

Chu Phạm nuốt nước bọt xuống cổ họng: "Thật sự không có chìa khóa sao?”



Ngoại trừ từ vụ các cô, cộng thêm bạn trai của một cô gái, những người còn lại đều ở

trong phòng.

Những gian phòng trống khác không còn, tất cả mọi người đều chen chúc ở, Chu Phạm

biết không có phòng cô ở.

Cô cũng không thể ở cùng một phòng với chàng trai kia, cô gái đều ở cùng một phòng với

cô, không còn phòng thừa.

Nếu không có chìa khóa, cô không biết cô có thể ở đâu tối nay.

Chu Phạm nắm chặt điện thoại di động, nghe được tiếng người đàn ông nói. "Bình thường

là có, nhưng hôm nay tôi vừa vặn cầm chìa khóa đi trấn phối chìa khóa, chìa khóa toàn bộ

để trong túi tôi."

"Ừm, được rồi." Chu Phạm có chút chán nản, oán giận mình quá qua loa, một hồi sau, người đàn ông cúp điện thoại, Chu Phạm nói một tiếng cảm ơn.

"Không có chìa khóa không vào được sao?" Nam sinh giữ vai trò đạo diễn kia vừa vặn đi ra khỏi phòng rót nước uống, cầm ly nhìn Chu Phạm.

"Vâng. " Chu Phạm nói: " Tôi đã để quên chìa khóa trong phòng."

Nam sinh liếc mắt nhìn căn phòng đóng chặt cửa, hỏi: "Điều này cũng quá trùng hợp, chủ

nhà hôm nay dường như đi phối chìa khóa."

"Ừm, đúng vậy." Chu Phạm uể oải nói: "Chuyện này trách tôi.”

Nam sinh: "Vậy tối nay cậu sẽ làm gì?" Anh vỗ đầu: "Có vẻ như có một chiếc ghế sofa trong

phòng của chúng tôi, cậu có thể ngủ trên ghế sofa." Tôi sẽ di chuyển nó đến phòng khách và cậu sẽ ngủ lại đó một đêm.

Trong mắt Chu Phạm tỏa sáng: "Thật sao? Cũng không tệ lắm.”

Nam sinh đặt cốc xuống và di chuyển ghế sofa trong phòng: "Vâng, chờ tôi di chuyển nó

ra ngoài."

"Được." Chu Phạm nhìn nam sinh dọn sô pha ra ngoài, cô tiến lên giúp đỡ, sofa bị dời đến một góc. Nam sinh nói: "Tôi sẽ lấy cho cậu một tấm chăn giường”

"Được, cám ơn a." Chu Phạm cảm ơn, cầm lấy điện thoại di động, nằm trên sô pha chơi

điện thoại di động.

Trải qua một hồi giày vò như vậy, hình như cô cũng không còn buồn ngủ.

Một lát sau, Lương Thù Tuyển bỗng nhiên gửi tới một tin nhắn.

Chu Phạm híp mắt lại.

[Chìa khóa không mang theo? Trần Dương vừa gọi điện thoại cho anh.

Trần Dương là tên của người đàn ông chủ nhà này.

Anh ta và Lương Thù Tuyển hẳn là bạn bè tốt, nếu không thì anh ta cũng sẽ khonng đem

toàn bộ nội dung cuộc trò chuyên lúc nãy kể với Lương Thù Tuyển.

Chu Phạm sớm biết vừa rồi phải nói cho anh ta biết, đừng cái gì cũng nói với Lương Thù

Tuyển a! Loại chuyện nhỏ này, có cái gì để nói!

Chu Phạm nhìn tin nhắn trên màn hình ngây ngốc vài giây, sau đó giữ chặt giọng nói, nói:

"Ừm, vừa mới ra ngoài có chút gấp gáp, quên mang theo”

Tay cô hơi trơn trượt, không biết làm sao chạm vào màn hình, tin nhắn thoại đã bị gửi ra

ngoài.

Chu Phạm lại giữ giọng nói nhưng Lương Thù Tuyển một giây sau liền gọi điện thoại tới.

Bàn tay cô trượt xuống, bật điện thoại.

Lương Thù Tuyển giống như bị cô chọc cười, lúc nói chuyện thanh âm còn mang theo ý

cười.

Điện thoại vừa được kết nối, Chu Phạm còn chưa kịp nói chuyện thanh âm Lương Thù Tuyển liền rơi xuống bên tai cô.

“Chu Phạm em coi bạn trai của em dùng để trang trí sao? Sao không nói với anh?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương