Rơi Vào Trái Tim Em
Chương 80:

Chu Phạm chậm rãi chớp chớp mắt, tay có chút cầm không vững điện thoại di động.

Ý anh là sao, anh cũng ở đây à?

Chu Phạm bất tri bất giác nghĩ đến lát nữa có thể nhìn thấy Lương Thù Tuyển thì nội tâm cô liền như lửa đốt, cả người giống như giẫm lên một tấm ván gỗ treo lảo đảo đi về phía cầu độc mộc.

Sau khi nhìn thấy cô Lương Thù Tuyển sẽ nói gì?

Ý tứ này của anh là đáp ứng ở cùng một chỗ hay là không đáp ứng ở cùng một chỗ a. Là muốn cô nhục nhã trước mặt anh sao?

Hẳn là cũng không có khả năng, Chu Phạm lúc này tò mò nhất chính là Lương Thù Tuyển vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây a. Anh cố ý cùng cô tới đây sao. Ngoại trừ điểm này ra hình như cô cũng không nghĩ ra lý do gì khác.

Chu Phạm liếm môi dưới, đem mái tóc đen nhánh của mình vuốt ra phía sau, sau đó dùng dây buộc tóc con thỏ kia buộc tóc lên.

Cô mang giày của mình mà không tạo ra bất cứ tiếng động gì. Cô đẩy cửa ra và đi về phía sân.

Vì đi ra ngoài hơi vội vàng nên cô không mặc áo khoác nhưng cô mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, cổ tròn, lộ rõ xương quai xanh của cô.

Đôi chân dài thẳng tắp, quần jeans phác họa hình dáng thon gọn, cả người thoạt nhìn rất đẹp mắt.

Cô có chút khẩn trương nhưng lại cảm thấy rất hồi hộp. Trái tim cô lúc này giống như có một thứ gì đó bay vào khiến cho tim cô trở nên loạn nhịp.

Nhưng Chu Phạm lại có cảm giác tự tin. Loại tự tin này không phải nói, cô có lòng tin rằng Lương Thủ Tuyển sẽ thích cô.

Cho dù bị Lương Thù Tuyển trực tiếp cự tuyệt cô vẫn có dũng khí tiếp tục mỉm cười.

Mặt trăng và mặt trời sẽ luôn luôn mọc vào ngày mới như bình thường, ngay cả khi bị từ chối cũng không có gì phải buồn được yêu thương rất tốt nhưng không được yêu cũng không đáng buồn.

Bởi vì cô là một người rất trân trọng bản thân, luôn cảm thấy tình yêu trên đời này cũng không mấy cần thiết, không ai thích một người thật lâu thật lâu, cô không tin có người như vậy tồn tại.

Bởi vì mọi người đại khái đều ích kỷ. Cho dù là cha mẹ, giống như đối với cô thích cũng không có nhiều như vậy.

Chu Phạm duy trì ý nghĩ như vậy để sống mười chín năm đến nay vẫn không thay đổi. Tương lai hình như cũng sẽ không thay đổi. Bởi vì cô hình như bản tính rất lạnh lùng.

Sau khi gặp Lương Thù Tuyển, suy nghĩ của cô đã dao động một phần lớn, nhưng không dao động đến căn cơ.

Chu Phạm cảm thấy Lương Thù Tuyển đối với cô mà nói là một sự tồn tại rất đặc biệt, cô muốn ở cùng một chỗ với anh.

Nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên cô bước vào tình yêu nên cũng không xác định rõ cô có thể thích Lương Thù Tuyển lâu hay không. Một năm hai năm, hay là năm năm mười năm? Hay là một tháng hai tháng?

Bây giờ cô thực sự không biết, có lẽ có liên quan đến hoàn cảnh gia đình. Từ nhỏ cô không phải là một người tình cảm.

Nhưng Chu Phạm lại cảm thấy Lương Thù Tuyển đại khái thật sự là một sự tồn tại rất ngoài ý muốn.

Nhưng chuyện tương lai, cô cũng không dám cam đoan.

Điểm này, nếu đợi lát nữa Lương Thù Tuyển đáp ứng cùng cô thử một chút cô sẽ nói cho anh biết.

Cánh cửa đình viện, Chu Phạm có thể mở ra từ bên trong. Cô mở khóa cửa, đẩy cửa ra đi vào tòa nhà.

Cô chuyển tầm mắt từ khóa cửa đến cách đó không xa liền nhìn thấy người đàn ông đang đi về phía cô.

Lương Thù Tuyển mặc một chiếc áo khoác màu đen, lông mày đậm, mũi thẳng, ngũ quan thâm thúy, cổ thẳng tắp, thân hình cao lớn, cả người nhìn qua cực kỳ dễ dàng mang đến cho người ta một loại cảm giác an toàn.

Chu Phạm không biết cô thích Lương Thù Tuyển như thế nào. Nhưng cũng không phải bởi vì cảm động anh vì nàng làm cái gì mà chỉ đơn thuần là bởi vì anh là Lương Thù Tuyển.

Cô không phải vì bên ngoài hay là vì nguyên nhân khác mà thích anh. Đại khái thích một người không có lý do.

Chu Phạm chỉ thích Lương Thù Tuyển. Tựa như cô chỉ thích ăn sữa chua có vị xoài. Sữa chua có hương vị khác chính là không được, người kia không phải Lương Thù Tuyển cũng chính là không được.

Có lẽ sau này cô còn có thể gặp mặt trăng xinh đẹp như đêm nay nhưng nếu cô bỏ lỡ Lương Thù Tuyển thì có lẽ cô sẽ không có cơ hội lần thứ hai.

"Ngẩn người cái gì?"

Lương Thù Tuyển đi tới trước mặt cô liếc nhìn cô một cái: "Chu Phạm, bây giờ em có đang tỉnh táo không?”

Chu Phạm bị thanh âm của Lương Thù Tuyển kéo về thực tại, cô giương mắt nhìn Lương Thù Tuyển đứng trước mặt cô, áo khoác màu đen làm nổi bật ngũ quan anh hơi lạnh lùng, anh vẫn giống như trước kia bộ dáng thản nhiên.

Cô mím môi chuẩn bị mở miệng nói chuyện nhưng không ngờ Lương Thù Tuyển lại mở miệng trước cô.

Cô nhìn thấy Lương Thù Tuyển cởi áo khoác trên người ra bên trong mặc một chiếc áo ngắn tay tối màu.

Anh cầm áo khoác bỗng nhiên đến gần Chu Phạm.

Chu Phạm giơ ngón tay út của mình lên nhìn thấy Lương Thù Tuyển liền trực tiếp tiến lại gần cách khuôn mặt của cô đặc biệt gần.

Da trắng lạnh, mắt đen, mí mắt đặc biệt mỏng, hàm cứng rắn cương nghị, toàn bộ khuôn mặt không tìm thấy một chút khuyết điểm.

Môi anh mở ra, thanh âm so với bình thường nhẹ hơn rất nhiều cơ hồ là dùng khí âm nói.

Bóng đêm rực rỡ, cách đó không xa chính là vách núi cỏ dại mọc ở vách núi bị ánh trăng chiếu rọi, ngoan cường mà dã tính.

"Chu Phạm, nhìn tôi nói chuyện." Lương Thù Tuyển nhìn chằm chằm cô.

"Ừm. " Chu Phạm mím môi dưới, đôi mắt đen nhánh nhìn anh nói: "Được.”

Lương Thù Tuyển cầm áo khoác cởi ra cúi đầu nhìn cô: "Vậy bây giờ em đang tỉnh táo? ”

Chu Phạm nói: "Tỉnh táo." Cô nhìn Lương Thù Tuyển, lại lặp đi lặp lại một câu: "Lương Thù Tuyển, bây giờ tôi rất tỉnh táo.”

Lương Thù Tuyển một tiếng.

Âm thanh trầm thấp vang lên.

Anh đưa quần áo cho Chu Phạm, nhìn cô: "Vậy mặc chút quần áo như vậy đi ra? Trên núi lạnh, em không biết sao? ”

Chu Phạm chậm rãi tiếp nhận quần áo nhìn Lương Thùy Tuyển. Tay áo của anh ngắn, cánh tay gầy gò nhưng thoạt nhìn rất có lực.

"Anh không lạnh sao?" Chu Phạm nắm lấy quần áo của anh nhìn vào áo len trên người mình: "Tôi còn mặc một cái áo len.”

Cô nhìn thấy tầm mắt Lương Thù Tuyển dừng lại trên áo len của cô chưa đầy nửa giây sau đó anh nói: "À, vậy tôi còn phải khen ngợi em, phải không?”

Anh không đợi Chu Phạm nói chuyện, mặt anh lại kề sát Chu Phạm một chút.

Hô hấp Của Chu Phạm chậm lại, cả người đều xao động.

Sao đột nhiên lại gần vậy?

Nhưng cô ấy rất thích khoảng cách này, rất gần.



Vài giây sau, cô nghe Lương Thù Tuyển nói: "Chu Phạm, em muốn tự mình mặc vào hay là

tôi tự mình mặc nó cho em?”

Anh nhấn mạnh hai chữ "tự mình" vào lỗ tai Chu Phạm nhất thời trở nên tê dại.

Trái tim cô thắt chặt, theo bản năng phun ra một câu: "Tôi tự mặc nó.”

Cô giơ tay lên chuẩn bị mặc áo khoác của Lương Thù Tuyển nhưng không ngờ người

trước mặt bỗng nhiên cầm áo khoác thần thái tự nhiên đến gần cô nói: "Giơ tay lên.

Chu Phạm a một tiếng, rất nghe lời giơ tay lên liền nhìn thấy Lương Thù Tuyển cằm cơ hồ đụng phải mặt cô, anh đang giúp cô mặc áo khoác động tác rất lười biếng, biểu tình vẫn rất lạnh lùng. Nhìn qua cũng không có kiên nhẫn gì nhưng một phút sau, anh mặc áo khoác vào cho Chu Phạm.

Khi đó Chu Phạm đi theo Lương Thù Tuyển thỉnh thoảng phun ra một hai chữ.

"Nâng tay trái lên."

"Giơ tay phải lên."

Áo khoác mặc xong, Chu Phạm chậm một nhịp nói: "Hình như anh nghe nhầm, tôi vừa nói tôi tự mặc không cho anh giúp tôi.”

"Phải không?" Lương Thù Tuyển nhíu mày lên một chút: "Nghe lầm, thật ngại quá.”

Giọng điệu của anh cũng hướng lên trên nhưng Chu Phạm không nghe ra một chút ý tứ

của anh.

Chu Phạm liền khép áo khoác lại, thấp giọng nói: "Nhưng vẫn cảm ơn anh, tự mình giúp

tôi mặc áo khoác.”

Cô nhấc mắt lên nhìn anh, bỗng nhiên cứng rắn chuyển đề tài.

"Tại sao anh lại đến Trừng Sơn?"

Lương Thù Tuyển nhìn cô một cái: "Tôi vừa mới đến không lâu. ”

Chu Phạm: "Anh đến đây khi nào?”

"Mười hai giờ." Lương Thù Tuyển nói.

Chu Phạm rất muốn hỏi anh vì sao muốn giúp cô tìm phòng còn không nói cho cô biết,

chuyện tốt ở sau lưng làm hết nhưng không nói một lời.

Cô nghĩ may mắn là hai người ở đại học mới quen biết nhau, nếu ở trường trung học liền

sinh ra duyên phận, cô nhất định xử lý chuyện tình cảm không tốt. Khi đó trạng thái quá kém, ngây ngô như khôi lỗi.

Cô còn nhớ rõ đêm đó ở đầu đường cô coi mấy người kia bị đánh, cô lẳng lặng đứng dưới ánh đèn lạnh, Chu Dự Gia dắt góc áo cô, nói: “Chị, về thôi em rất sợ hãi.”

"Chu Phạm, đêm nay hình như em tuyệt đối không nghiêm túc." Những lời này của Lương Thù Tuyển mang Chu Phạm ra khỏi hồi ức.

Chu Phạm còn chưa mở miệng, Lương Thù Tuyển lại nói ra một câu: "Em thật sự đang

tỉnh táo sao?” Chu Phạm thời trung học quá kém, luôn dễ dàng bị ám ảnh bởi quá khứ.

Nhưng cô chỉ cảm thấy rất may mắn, may mắn thay cô đã gặp anh vào thời điểm tốt nhất.

"Tôi rất tỉnh táo." Chu Phạm đáp lại anh hít một hơi thật sâu, nói, "Lương Thù Tuyển.”

Đó là lần đầu tiên Lương Thù Tuyển cắt ngang cô.

"Chu Phạm, tôi muốn cùng em thử một lần."

Bàn tay Chu Phạm nắm chặt góc áo bỗng nhiên buông lỏng. Cô còn chưa đề cập tới anh

liền chủ động đáp lại cô, rất thẳng thắn, cũng rất không dây dưa. Chỉ cần nói với cô ấy một cách đơn giản rằng ý tưởng của mình là vững chắc và thẳng thắn. Chu Phạm mím môi, bỗng nhiên không dám nhìn ánh mắt Lương Thù Tuyển.

Tất cả đến quá nhanh cô lảo đảo đi về phía cầu Độc Mộc, còn chưa đi tới đối diện cầu cầu độc mộc đã bị người tạo xây thành đại đạo bằng phẳng.

Cô cúi đầu, sau đó lại nhìn thấy Lương Thù Tuyển đến gần cô nhìn chằm chằm cô: "Vì sao

không nhìn tôi?”

May mắn gió trên núi lớn còn rất lạnh, mặt Chu Phạm đang rất đỏ bị gió lạnh thổi thành

màu trắng.

Chu Phạm chậm rãi giương mắt nhìn anh, miệng giật giật, thanh âm không bình tĩnh như

bình thường, không biết có phải quá lạnh hay không, giọng nói của cô có chút run rẩy: "Lương Thù Tuyển, anh đừng nhìn chằm chằm vào tôi.”

Lương Thù Tuyển lười biếng a một tiếng lại kề sát vào cô, cứng rắn mà ngoan cố, nhếch môi: "Nhưng tôi thích nhìn chằm chằm vào em.”

Chu Phạm gạt anh sang một bên tầm mắt: "Vậy tùy anh là được rồi.”

"Chu Phạm." Giọng Lương Thù Tuyển có chút lười biếng,:"Em lại làm khó tôi sao?”

Chu Phạm đại khái là thật sự đang làm khó dễ Lương Thù Tuyển.

Vài giây sau, cô nghe thấy Lương Thù Tuyển nhẹ giọng hỏi: "Vậy thì làm sao bây giờ?”

Chu Phạm chỉ là thẹn thùng mà thôi thật ra cô rất thích tiếp xúc gần gũi với Lương Thù

Tuyển.

Chỉ là đêm nay, tất cả đều đến quá nhanh, hơn nữa cô còn chưa hoàn toàn tiếp nhận Lương Thù Tuyển giống như đáp ứng ở cùng một chỗ với cô.

Cô ngẩng đầu lên và nói: "Tình hình bây giờ là -" Cô dừng lại, một cơn gió lạnh thổi qua



thổi vào ngọn tóc của cô.

"Chúng ta đã yêu rồi sao?" Cô có một chút không chắc chắn.

"Thế nào?" Lương Thù Tuyển nhếch mô:, "Còn muốn làm cái gì để xác nhận một chút



sao?”

Chu Phạm xoa xoa mặt mình: "Hình như tôi đang nằm mơ?”

Lương Thù Tuyển đáp lại cô: “Không phải là mơ, mà bây giờ tôi đã thực sự trở thành bạn

trai của em.” Chu Phạm lại xoa xoa mặt mình, mặt giống như bị đông cứng.

"Được rồi." Lương Thù Tuyển nói: "Em về ngủ đi, đã quá muộn.

"À." Chu Phạm nhìn điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn anh có chút mờ mịt: "Lương Thù

Tuyển, nhưng bây giờ tôi trở về cũng không ngủ được.”

Cô nghe được Lương Thù Tuyển thấp giọng nở nụ cười.

"Vậy làm gì?"

Chu Phạm chớp chớp mắt, trái tim bỗng nhiên đập rất nhanh tiếp theo liền nghe Lương

Thù Tuyển nói: "Ngày mai em không phải muốn đóng phim sao? Phân cảnh đã được sắp xếp lại chưa?”

Chu Phạm chậm đằng đằng a một tiếng: "Sửa sang lại xong rồi.”

Cô dừng lại: "Tôi vẫn nên trở về ngủ, tôi có một chút lo lắng rằng ngày mai tôi sẽ không

thức dậy được."

Lương Thù Tuyển liếc nhìn cô một cái, phun ra một chữ: "Được.”

Chu Phạm ừ một tiếng, chuẩn bị cởi áo khoác cho Lương Thù Tuyển, nhưng Lương Thù

Tuyển đưa tay đè cổ tay cô lại, nói: "Mặc đi.”

Cổ tay Chu Phạm bị Lương Thù Tuyển ấn, da thịt bị anh đụng phải như lửa đốt, cô dừng

lại vài giây "Anh ở đâu vậy? Anh đi bộ trở lại rất lạnh.”

"Đối diện." Lương Thù Tuyển nhìn lướt qua đối diện, sau đó nhìn Chu Phạm: "Thấy rõ là ở

đâu không?”

Chu Phạm theo tầm mắt nhìn qua, đó là một căn nhà gỗ rốt cuộc cô vẫn không nhịn được,

liền hỏi: "Vậy anh đến Trừng Sơn tìm được phòng như thế nào?”

Thay vì hỏi tại sao anh lại giúp cô tìm một ngôi nhà, cô hỏi anh.

"Có mối quan hệ rộng." Lương Thù Tuyển nhàn nhạt nói.

"Ồ, mạng lưới quan hệ của anh thực sự đủ rộng" Chu Phạm thành thật nói: "Ở nơi này,

anh có thể có bạn bè?"

Cô giương mắt lên, nhìn Lương Thù Tuyển.

Tầm mắt Lương Thù Tuyển liền va chạm với cô trong không khí.

"Những nơi như thế này." Anh lười biếng nói tiếp "không chỉ có bạn bè -"

Chu Phạm hô hấp siết chặt, nhìn chằm chằm anh.

"Còn có bạn gái ở đây." Cô nhìn Lương Thù Tuyển mặt không đổi sắc mà phun ra những

lời này.

Sau đó, Lương Thù Tuyển lại đến gần cô gắn từng chữ nói: "Hơn nữa bạn gái ở ngay trước

mặt.”

Đây là lần đầu tiên Chu Phạm thẳng thắn nghe được Lương Thù Tuyển gọi cô là bạn gái.

Cô bất giác cong môi. Sau một vài giây cô nói: "Nhưng tôi có một điều để nói với anh."

Lương Thù Tuyển ừ một tiếng.

Chu Phạm im lặng một lát, nghiêm túc nói: "Đây là lần đầu tiên tôi yêu đương. Nhưng tôi biết, hình như tôi là một người không quá tin tưởng vào người khác. Trên đời này không có tình cảm nào là vĩnh viễn cho nên... " Cô cúi đầu, nói: "Tôi không có cách nào để hứa

hẹn với anh bởi vì bản thân tôi là một người rất lạnh nhạt với tình cảm.” Lương Thù Tuyển nhìn cô, ánh mắt rất nhạt đột nhiên kéo môi xuống: "Ý tứ này là tôi có

thể bị em đá bất cứ lúc nào, đúng không?”

Chu Phạm mím môi, suy nghĩ tỉ mỉ: "Không phải, tôi cũng không biết nên nói như thế nào.

Đó là nếu anh thực sự muốn thử nó với tôi, tôi có thể không tốt như anh nghĩ. Tính cách

của tôi có thể rất lạnh lùng.”

"Ồ." Lương Thù Tuyển vẫn nhìn cô như cũ: "Ai bảo em hứa hẹn?”

Chu Phạm: "Tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm về mối quan hệ này của chúng ta.”

"Ồ." Lương Thù Tuyển nói: "Có nghĩa là tôi không hứa hẹn, lên án tôi không chịu trách

nhiệm?"

Lời này đã bị anh dẫn qua như vậy, Chu Phạm theo ý của anh nói: "Tôi không có ý này

anh đừng bóp méo câu nói của tôi.”

Lương Thù Tuyển cười: "Nếu em lo lắng như vậy." Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: "Vậy

tôi sẽ thực hiện một lời hứa.”

Chu Phạm giương mắt nhìn anh:"Anh hứa hẹn cái gì?

Vài giây sau, cô nghe Lương Thù Tuyển nói: "Chu Phạm, ở cùng một chỗ với tôi, tôi chính

là của em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương