Rơi Vào Trái Tim Em
Chương 79:

Cùng lúc đó, ánh mắt của Chu Phạm liếc nhìn một người đang đi ở ven đường. Đêm tối mơ hồ, kéo bóng dáng người nọ rất dài.

Chu Phạm nhận ra đây là Tạ Diễn.

Anh ta vẫn còn một khoảng cách nhỏ nữa là đến xe của Lương Thù, nhưng sẽ sớm đến đó.

Chu Phạm không muốn Tạ Diễn nhìn thấy cô và Lương Thù Tuyển, nhưng lúc này cô lại rất muốn nói rõ ràng liền cúi người ngồi vào trong xe đối mặt với ánh mắt Lương Thù Tuyển, nghiêm túc nói: "Thứ năm này, tôi có thể hẹn anh đi xem phim không?”

Cô nhìn lướt qua Tạ Diễn kiểm tra khoảng cách của anh ta với xe của Lương Thù Tuyển, liền nói với Lương Thù Tuyển: "Anh không cần trả lời tôi trước, suy nghĩ thật kỹ ừm, tôi xuống xe trước.”

Trước khi xuống xe, cô liếc mắt nhìn Lương Thù Tuyển.

Mặt Chu Phạm có chút nóng, rất nhanh xuống xe.

Chuyện hẹn Lương Thù Tuyển đi xem phim, hình như cô đã suy nghĩ một thời gian dài.

Nhưng hôm nay đưa ra lời mời này, Chu Phạm cũng không dự đoán được hôm nay cô sẽ nói những lời này.

Xe của Lương Thù Tuyển vừa vặn dừng ở giao lộ, Chu Phạm xuống xe liền làm bộ là từ con đường đối diện đi tới. Lúc nhìn thấy Tạ Diễn, cô giơ tay chào hỏi trong tầm mắt cô thấy Lương Thù Tuyển đã lái xe rời đi.

Cô thở phào nhẹ nhõm. Nếu bị Tạ Diễn nhìn thấy Chu Phạm tuy rằng tin tưởng anh sẽ không nói cho cha mẹ cô biết nhưng tóm lại là không nhìn thấy tốt hơn.

"Vừa trở về từ trường học?" Tạ Diễn cất bước về nhà với Chu Phạm.

"Ừm." Chu Phạm gật đầu, trong lòng nghĩ đến chuyện vừa mới mời Lương Thù Tuyển xem phim, đôi môi bất giác nhếch lên. Cô rất tò mò Lương Thù Tuyển sẽ trả lời gì cho cô.

Hơn nữa là cô chủ động mời Lương Thù Tuyển xem phim, cô không có mục đích gì khác chỉ đơn thuần muốn xem phim cùng anh.

Ý tứ này, đại khái rất rõ ràng rồi.

Buổi tối về đến nhà, điện thoại di động của Chu Phạm vang lên.

Cô mím môi bật điện thoại lên,là nhóm vi phim có người @toàn bộ thành viên.

Tổ công tác tổng cộng có năm người là tổ do vi điện ảnh sư phụ ngẫu nhiên phân chia. Chu Phạm không cùng Lý Thanh Minh phân thành một tổ mà rất trùng hợp cùng Từ Vụ, Trịnh Yên Yên chia thành một tổ.

Tin tức vừa rồi là do một nam sinh gửi tới. Đại ý là anh ta muốn nhân dịp nghỉ hè này đem vi phim quay đi. Trước đó nhóm đã có người viết kịch bản dự định quay phim vi mô ở Trừng Sơn thành phố Toại Bắc quay phim.

Chu Phạm quét mắt tán gẫu. Suy nghĩ, kỳ thật kỳ thật kỳ nghỉ hè quay xong vi phim là rất thích hợp, lấy điểm tham quan ở thành phố Toại Bắc, kỳ nghỉ hè của cô ở thành phố Toại Nam, lấy cảnh so với chờ khai giảng trở về thành phố Tây Kinh thuận tiện hơn rất nhiều.

Hơn nữa năm thứ hai học càng bận rộn phải xử lý nhiều chuyện. Nếu như có thể ở kỳ nghỉ hè năm nhất quay xong vi phim phương diện học tập năm hai sẽ thoải mái một chút.

Cô trả lời trong nhóm: "Tôi OK, những người khác có thể xem xét nó.]

Một lát sau, Lương Thù Tuyển đặt cho cô một dấu chấm hỏi.

Chu Phạm rời khỏi nhóm chat, thấy Lương Thù Tuyển tiếp tục gọi tới một câu: "Phim trường có hai người cùng nhau xem phim, có thể rút thăm trúng thưởng hoạt động?]

Chu Phạm uống một ngụm sữa chua, nhập vào hộp thoại: [Không có a]

Lương Thù Tuyển: [LÀ]

Chu Phạm đang nhập: "Ừm, không có nguyên nhân gì khác, tôi chỉ muốn mời cậu xem một bộ phim)

Còn chưa thua xong, Lương Thù Tuyển liền gửi tới một tin nhắn.

[Cố ý mời tôi xem phim?]

Chu Phạm liền xóa lời nói của hộp thoại, một lần nữa nhập: "Ừm, cậu suy nghĩ kỹ một chút đi.

Lương Thù Tuyển: [Được, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ"

Còn khó có được thêm một dấu chấm câu a.

Chu Phạm nhìn chằm chằm màn hình kéo môi xuống, xem ra Lương Thù Tuyển hẳn là đang nghiêm túc suy nghĩ chứ?

Chu Phạm gối lên sofa, xem TV đang đặt lại đêm xuân năm 2014.

Là ngày đó cô và Lý Thanh Minh gọi điện thoại không cẩn thận gặp Lương Thù Tuyển mà bỏ lỡ tiết mục đêm xuân.

Chương trình là một bài hát được gọi là tình yêu.

Chu Phạm ngước mắt lên, nhìn thấy những ca từ đang chuyển động.

"Lý do là gì?"

"Em thế nhưng lại gặp anh."

Sáng sớm hôm sau, Chu Phạm cầm lấy điện thoại di động, ấn vào cuộc trò chuyện của nhóm vi phim, lật lại lịch sử trò chuyện.

Từ Vụ nói cô ta làm việc ở đài truyền hình không có thời gian, Trịnh Yên Yên nói có thời gian, một nữ sinh khác nói cô cũng OK.

Tất cả chỉ có Từ Vụ không có thời gian.

Nam sinh duy nhất trong tổ bọn họ hỏi Từ Vụ có thể điều chỉnh thời gian hay không.

Từ Vụ đến bây giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Chu Phạm nhìn thấy Từ Vụ đang làm việc ở đài truyền hình bỗng nhiên nghĩ đến cơ hội thực tập vàng bỏng kia của cô. Cô thở dài, phỏng đoán Từ Vụ đại khái là nộp vài bản lý lịch tuy rằng không được một đài truyền hình mà các cô cùng trúng tuyển nhưng sau đó vẫn được các đài truyền hình khác nhận vào.

Vào buổi sáng, cô bắt taxi đến Trung tâm. Khi xuống xe, nam sinh trong nhóm nói chuyện riêng với cô.

[Vậy cứ như kế hoạch đã định ra. Thứ năm này, chúng ta cùng đi thành phố Toại Bắc quay phim. I

Chu Phạm nhấn vào nhóm tán gẫu, phát hiện một giờ trước Từ Vụ không biết chuyện gì xảy ra lại nói cô ta có thể dành thời gian, có thể cùng nhau đi thành phố Toại Bắc quay

phim.

Các chàng trai dựa trên thời tiết và thời gian mời diễn viên. Sau đó đặt thời gian vào thứ năm, chu kỳ quay phim đầu tiên là bảy ngày.

Sao lại cố tình là thứ năm này, Chu Phạm đi lên lầu Hằng Tinh, mở phần mềm mua vé xem phim, cô muốn cùng Lương Thù Tuyển xem phim mà bộ phim đó thứ năm mới phát hành, cũng không thể đến rạp chiếu phim xem trước.

Nếu như đi thành phố Toại Bắc, cô không thể cùng Lương Thù Tuyển đi xem phim thứ năm này.

Trước đó cô nghĩ rằng buổi chụp hình sẽ diễn ra vào tháng 8, không ngờ lại sớm như vậy.

Chu Phạm còn muốn rất ích kỷ tranh thủ một phen, liền trả lời nam sinh kia: "Chúng ta đi quay sớm như vậy sao? Chúng ta có thể trì hoãn vài ngày không?”

Nam sinh trả lời cô: "Không được, diễn viên đóng vai nữ số 1 chỉ có mười mấy ngày rảnh, tháng sau cô ấy không có thời gian

Chu Phạm phụ trách quay phim, cô muốn quản camera nhất định phải đi theo tổ không thể xin nghỉ. Nếu trong tổ xác định thứ năm đi cô cũng chỉ có thể đi theo tổ đến thành phố

Toại Bắc.

Mấy ngày nay Lương Thù Tuyển lại rất bận rộn. Tối thứ tư, Chu Phạm hẹn Lương Thù Tuyển đến quán cà phê dưới lầu.

Cô ngồi trong quán cà phê nhìn Lương Thù Tuyển đi tới. Chu Phạm có thể nhìn ra anh thật sự rất bận rộn, một chút cũng không giống bộ dáng lười biếng bình thường.

Chu Phạm cảm thấy có chút tội lỗi. Cô đẩy cà phê đến trước mặt Lương Thù Tuyển, mím môi giương mắt nhìn anh.

Lương Thù Tuyển cười, ngón tay đặt ở rìa cà phê, ngước mắt lên nhìn cô.

"Thứ năm tôi không thể hẹn anh đi xem phim." Vài giây sau, Chu Phạm nói.

"Sao vậy?" Lương Thù Tuyển lười cười một tiếng, cố ý vô tình nhìn cô một cái:

Chu Phạm lo lắng Lương Thù Tuyển không tin, liền đưa điện thoại di động qua cho anh

xem lịch sử trò chuyện: "Anh xem, thứ năm chúng tôi muốn đi Trừng Sơn thành phố Toại

Bắc.

"Ồ." Lương Thù Tuyển nhận lấy điện thoại di động, ngón tay nhấn màn hình xuống giống như đang thật sự lật lại lịch sử trò chuyện.

"Nhưng bộ phim đó chỉ được phát hành vào thứ Năm." Chu Phạm nói: "Có vẻ như chỉ có

thể chờ đợi cho đến khi tôi hoàn thành bộ phim vi mô, tuần tới trở lại thì mới có thể cùng

anh xem phim được.”

Lương Thù Tuyển đưa điện thoại di động cho Chu Phạm, nhấc mắt nhìn cô.



Giọng Chu Phạm hiếm khi mềm nhũn một chút: "Lương Thù Tuyển, tuần sau tôi hẹn anh,

được không? ”

Lương Thù Tuyển cười.

Chu Phạm nhìn anh.

Tiếp theo, cô thấy Lương Thù Tuyển nói ra một câu: "Tuần sau không có thời gian.”

Chu Phạm rất buồn rầu: "Nhưng tôi muốn hẹn xem phim cùng anh, thứ năm mới chiếu

nha." Cô sờ sống mũi: "Anh còn chưa nói có đi hay không — anh đi không? ”

"Tuần tới..." Lương Thù Tuyển nói: "Không đi. ”

Chu Phạm hít một ngụm cà phê cảm thấy miệng hơi đắng.

Cô chống cằm theo bản năng nói: "Anh sao lại không đi. Anh giận dỗi tôi à?”

Lương Thù Tuyển ngước mắt nhìn cô một cái.

Chu Phạm lại sờ sờ sống mũi: "Loại chuyện này cũng không phải tôi có thể khống chế

được." Cô cong môi: "Anh tốt như vậy, anh tha thứ cho tôi.”

Lương Thù Tuyển nói: "Tôi sẽ suy nghĩ kỹ một chút." Anh nhấc mí mắt lên: "Tuần sau rồi

nói sau.”

"Ừm, được." Chu Phạm cong môi nói: "Chiều mai tôi sẽ đi Trừng Sơn.”

Lương Thù Tuyển: "Một mình?”

"Không. " Chu Phạm nói: "Chúng tôi tổ năm người, còn có mấy diễn viên ngày mai tôi sẽ đi

tàu cao tốc đến đó lại cùng bọn họ hội hợp.”

Nói xong, cô nhìn thời gian trên di động: "Bây giờ tôi phải trở về, hành lý của tôi còn chưa

chuẩn bị xong”

"Tôi bắt xe xong rồi, ở bên ngoài." Chu Phạm cong môi cười: "Vậy tôi đi trước.”

Lương Thù Tuyển trước sau như một nhìn Chu Phạm rời đi trước mặt anh.

Mấy ngày nay Chu Phạm đem toàn bộ tiết học tuần sau bổ sung xong, lão sư bên Hằng

Tinh bảo Chu Phạm chú ý an toàn, mảnh núi trừng sơn có thể hẻo lánh không có người ở. Thứ năm, Chu Phạm cầm vali đi về phía ga tàu cao tốc.

Sau khi ngồi trên tàu cao tốc, cô mở một cuộc trò chuyện nhóm. Bốn diễn viên và bốn

người trong nhóm đều là người của thành phố Tây Kinh, bọn họ cùng nhau đáp máy bay đến Toại Bắc.

Chu Phạm hẳn là người đầu tiên đến Trừng Sơn trấn.

Hai giờ chiều, Chu Phạm đến ga tàu cao tốc bắt xe buýt đi về Trừng Sơn đồng thời nhân

được một tin không hay.

Từ Vụ trước đó liên lạc với người một nhà bọn họ vốn là muốn ở lại đó bảy ngày nhưng

người nhà này bỗng nhiên có việc muốn rời khỏi Trừng Sơn không thể thuê phòng cho

bọn họ.

Cho nên còn phải nhanh chóng tìm một căn nhà ở Trừng Sơn

Nhưng cư dân ở Trừng Sơn vốn không nhiều lắm, hộ gia đình mà Từ Vụ liên lạc trước đó

đều liên lạc rất lâu chứ đừng nói là chịu thuê nhà cho cư dân của bọn họ.

Không có khách sạn ở đây, hoặc chỗ ở dân cư.

Khi Chu Phạm đến Trừng Sơn lẻ loi xách vali đi.

Hai phút trước, Từ Vụ gửi tin nhắn trong nhóm nói máy bay trễ bọn họ phải đến buổi tối.

Trừng Sơn so với thành phố Toại Nam nhiệt độ thấp hơn rất nhiều, Chu Phạm mặc áo khoác màu đen chỉ có thể tìm căn nhà nghỉ chân trước.

Môi trường không quen thuộc, cũng không dễ tìm nhà huống chi cũng không phải một mình cô ở mà còn phải tìm nhà để cho bảy tám người ở, muốn tìm cũng khó.

Vào ban đêm, nhiệt độ giảm mạnh. Trời tối, các ngôi sao cũng không quá sáng, không khí

lạnh tanh.

Lúc đám người Từ Vụ đến đã đến chín giờ tối.

Sau khi gặp nhau, tất cả mọi người lo lắng về nơi để ngủ lại tối nay.

Từ Vụ liếc mắt nhìn Chu Phạm một cái: "Cậu đến sớm hơn chúng tôi lâu như vậy, cũng

không tìm được phòng ốc sao?”

Chu Phạm liếc mắt Từ Vụ: "Tôi đi tìm? Nhà ở đây rất khó tìm, cậu không biết sao?”

Từ Vụ: "Được, tôi đi tìm." Cô ta buông vali xuống cùng Trịnh Yên Yên hai người đi tìm



phòng: "Ai giống cậu. Ở đây cả buổi chiều ngay cả phòng cũng không tìm được.”

Mặt Chu Phạm đều đông cứng. Những người khác đều an ủi cô, phòng ốc nơi này là khó

tìm, muốn cô đừng để tâm đến lời nói của Từ Vụ.

Chu Phạm cong môi ừ một tiếng.

Một giờ trôi qua, Từ Vụ cùng Trịnh Yên Yên vẫn chưa trở về.

Chu Phạm không nhịn được liền cùng mọi người nói một tiếng đi về phía vừa rồi không

đi, xem có thể tìm được một chỗ có thể nghỉ chân hay không.

Một vài phút sau, cô liếc nhìn thấy có ánh sáng cách đó không xa.

Cô đi về phía trước vài bước, híp mắt nhìn căn phòng bên kia thuận thế liền đi tới.

Đó là một ngôi nhà không phải nhỏ.

Chu Phạm vừa đến gần liền nhìn thấy bên trong có một người đàn ông trẻ tuổi đang đi ra

khỏi phòng.

"Xin chào." cô không bỏ qua cơ hội, cong môi hỏi: "Xin hỏi anh, tôi có thể ở lại đây không?" ”

"Ngủ lại?" Bước chân của người đàn ông chậm lại.

"Ừm." Chu Phạm đem tình huống của mình cùng người đàn ông tỉ mỉ nói ra, người đàn

ông đánh giá cô một hồi lâu: "Có thể được. Như vậy đi, cô đem bạn bè của cô đều gọi tới đây đi. Mười phút sau, Chu Phạm gọi những người còn lại đến đây.

Cô cảm thấy người đàn ông này trông rất đơn giản, nhà của anh ta cũng rất lớn, ở trong

ngọn núi này coi như rất khó có được.

Chu Phạm cùng những người còn lại vội vàng cảm ơn, người đàn ông đến gần phòng gọi

bọn họ đi vào phân phòng.

Từ Vụ đi ngang qua, Chu Phạm nghe được cô ta lẩm bẩm một tiếng: "Rõ ràng vừa rồi tôi

hỏi có thể cho mượn hay không, anh ta nói không được.”



Chu Phạm nhíu mày. Một hồi sau, cô và Từ Vụ, Trịnh Yên Yên cùng một nữ sinh khác chia

nhau một gian phòng.

Hơn mười giờ, Chu Phạm đem vali để trong phòng muốn hỏi người đàn ông này một chút

của Trừng Sơn, thuận tiện nói chuyện chi phí ở lại.

Người đàn ông đứng ở phòng khách giống như là đang gọi điện thoại cho ai đó, Chu Phạm

đến gần anh ta liền cúp điện thoại.

"Ừm, xin chào, xin hỏi chi phí ở lại này tính như thế nào?"

Người đàn ông nói: "Các người đến đây để quay phim à?”

"Ừm, chúng ta đến làm vi phim."

Chu Phạm cùng người đàn ông thương lượng một phen, liền trở về phòng lên giường nghỉ

ngơi.

Hơn một giờ tối, cô lạ giường nên ngủ rất bất an, lăn qua lộn lại không ngủ được dứt

khoát rời giường.

Gian phòng này đi ra ngoài phía trước có một viện tử, Chu Phạm đi đến đó ngồi xổm nhìn

mặt trăng ở phía tây Trừng Sơn.

Nhìn nửa tiếng sau thì cơn buồn ngủ của cô ập đến liền định đi về phòng, lại đột nhiên

liếc thấy một bóng dáng.

Giống như chủ sở hữu của ngôi nhà này, anh ta dường như đang gọi cho ai đó một lần

nữa.

Chu Phạm đi ngang qua, bỗng nhiên nghe được trong miệng người nọ nói ra tên của cô. Hả? Cô ở lại đây và cô dường như không bao giờ nói với anh ta tên của cô. Trong lòng Chu Phạm chuông báo động rất lớn, trong bóng đêm đen kịt, cô nghĩ đến

những tin tức xã hội khủng bố kia. Hôm nay tìm phòng ốc tìm đến nơi này, hết thảy không khỏi quá thuận lợi.

Trái tim cô siết chặt, nhíu mày, mím môi, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Đây chính là núi

không có người ở a, muốn ném xác quả thực quá đơn giản.

Chu Phạm càng nghĩ càng sợ hãi, trái tim nặng nề vang lên.

Qua một hồi, cô bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc, lười biếng, trong mắt

không có người.

"Được, vậy làm ơn nhờ cậu."

Chu Phạm ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong suốt, màu sắc trong suốt, treo ở trên đầu núi,

chói mắt xinh đẹp.

Chân cô như nhũn ra, mơ mơ liếm môi dưới, thanh âm kia là của Lương Thù Tuyển cô không thể nghe lầm.

Chu Phạm cũng không nhớ rõ mình đã đi về phòng như thế nào, cô mượn ánh trăng chiếu

rọi, nhìn màn hình điện thoại màu đen.

Sau một lúc lâu, cô bật điện thoại di động của mình trong khi một ý tưởng mạnh mẽ đập

vào trái tim cô.

Cô không muốn đợi đến thứ năm tuần sau nữa, cô rất muốn nói rõ ràng với Lương Thù

Tuyển ngay bây giờ.

Dù sao mặt trăng ở Trừng Sơn xinh đẹp như vậy, cô không muốn lãng phí cảnh đẹp này.

Lúc trước sở dĩ cô giấu tâm ý của mình là lo lắng Lương Thù Tuyển đối với cô không có loại suy nghĩ này.

Nhưng chuyện hôm nay, anh giúp cô tìm nhà. Tuy rằng cũng không thể trực tiếp chứng

minh anh thích cô. Nhưng Chu Phạm bỗng nhiên rất muốn thử một lần trực tiếp hỏi anh một chút là được rồi.

Cho dù anh chỉ coi cô như bạn bè không có loại suy nghĩ muốn yêu đương nhưng cô vẫn

muốn thử.

Cô liều đánh cược một lần, ông trời cũng nên để cho cô thắng một lần đi.

Cho dù thua, cũng không sao. Ít nhất vì thế mà tranh thủ, thua, cô cũng là người chiến

thắng của chính bản thân cô.

Chu Phạm mím chặt môi, nhắm mắt lại một hồi lâu, sau đó lại mở điện thoại di động nhấn

vào hộp thoại với Lương Thù Tuyển.

Đột nhiên, cô liếc nhìn thấy một tin nhắn.

Là do cô gửi đi. Nhưng Chu Phạm nhớ rõ mình chưa từng gửi tin nhắn này hơn nữa, giọng

điệu của tin nhắn này cũng không phải cô gửi.

Cô quét mắt nhìn thời gian gửi tin nhắn, bỗng nhiên nghĩ đến đây là ngày hôm qua ở

quán cà phê lúc cô đưa điện thoại di động cho Lương Thù Tuyển xem. Lương Thù Tuyển

cầm điện thoại di động cô, khi đó cô cho rằng anh đang xem lịch sử trò chuyện, xác nhận

,

Thứ năm Chu Phạm đích thật là muốn đi Trừng Sơn.

Lại không nghĩ tới, anh không xem lịch sử trò chuyện, 100% tin tưởng cô.

Hơn nữa, sử dụng điện thoại di động của mình để gửi tin nhắn cho hộp thoại của mình.

Chu Phạm nhìn chằm chằm tin nhắn này trong bóng đêm.

[Chu Phạm, lại muốn tìm tôi nói chuyện phiếm? Chú ý đến sự an toàn, bộ phim thứ năm

tới, tôi đồng ý đi với em.

Hai ngày nay Chu Phạm đều không mở hộp thoại của cô và Lương Thù Tuyển cho nên lúc này mới nhìn thấy dòng tin nhắn đó.

Tin tức này giống như chất xúc tác, Chu Phạm nhất thời sinh ra vô số dũng khí.

Cô cắn môi cơ hồ để lại dấu răng trên môi, thật lâu sau, dũng khí tràn ra, cùng ánh trăng

cùng nhau rơi xuống Trừng Sơn.

Ngày 12 tháng 7 năm 2015 lúc 2:40 sáng, Chu Phạm trong hộp thoại, rất nhanh chóng

nhập một câu: [Lương Thù Tuyển, tôi còn có một chuyện muốn hỏi anh]

Nửa phút sau, Lương Thù Tuyển trả lời: "Ừm. Nói đi. 1 Chu Phạm gửi tin nhắn: [Tôi muốn hẹn hò với anh, thử với tôi một lần đi.

Lại là ba mươi giây, Lương Thù Tuyển gửi tới một tin nhắn: "Là em nghĩ vậy sao?

Chu Phạm trả lời: [Ừm, tôi muốn thử với anh.]

[Yêu đương.]

Hai phút sau, Lương Thù Tuyển trả lời cô: [Chu Phạm, ra ngoài gặp tôi.]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương