Rơi Vào Trái Tim Em
-
Chương 78:
Chu Phạm nhìn thấy bàn tay của Lương Thù Tuyển đang vươn về phía cô. Bàn tay anh thon dài, da tay trắng, trên tay còn có nhiều gân xanh nổi lên trông rất cuốn.
Lương Thù Tuyển nở một nụ cười lơ đãng, động tác vươn tay thoạt nhìn giống như đang nói đùa.
Chu Phạm mím môi dưới, đang chần chừ thì bỗng nhiên không biết từ đâu ra xuất hiện một cậu bé, đeo cặp sách vội vã chạy lên xe. Cậu nhóc tựa hồ không nhìn đường, buồn bực chạy vào trong xe vừa lúc đụng phải Chu Phạm.
Chu Phạm bị đụng phải, thân người nghiêng sang trái một chút. Cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi vội vàng ngượng ngùng. Nhưng cô đã nhanh chóng bị mất thăng bằng không đứng vững ngã về phía sau.
Khi đó, có một bàn tay hướng về phía cô mà nắm lấy. Chu Phạm ngước mắt lên thì nhìn thấy chủ nhân của bàn tay đó là Lương Thù Tuyển. Anh dùng sức kéo cô lại, cô liền theo bản năng bắt lấy bàn tay anh mà giữa thăng bằng.
"Nắm chặt tôi." Lương Thù Tuyển nói ra một câu.
"Ừm." Chu Phạm theo bản năng túm lấy tay Lương Thù Tuyển, bị anh dẫn lên xe buýt. Cô bị Lương Thù Tuyển dẫn đến hàng ghế sau.Vừa ngồi xuống, lòng bàn tay Chu Phạm liền toát mồ hôi. Cô giương mắt lên nhìn thì thấy cô và anh đang nắm tay nhau.
Chu Phạm ngượng ngùng buông tay Lương Thù Tuyển ra, nghiêng đầu nhìn anh: "Vừa rồi động tác của anh thật nhanh.”
Lương Thù Tuyển chậm rãi nhìn cô: "Trọng điểm là cái này? ”
Chu Phạm sửa lại mái tóc nói: "Không có gì.”
Lương Thù Tuyển như cười như không nhìn cô, giọng nói anh chậm lại: "Em theo bản năng sao mà bắt lấy tay tôi sao? Làm thế nào tôi lại không cảm thấy như vậy." Anh ngừng lại một lúc lâu sau đó âm thanh trầm thấp của anh lại bắt đầu vang lên: “Đây là âm mưu đã được chuẩn bị từ trước.”
Chu Phạm nghe anh nói vậy liền bất mãn nhìn anh, sửa sang lại mái tóc vừa rồi bị gió thổi làm cho bị rối, nói: "Đây là chuyện ngoài ý muốn.
"Ngoài ý muốn thật nhiều a." Lương Thù Tuyển nói: "Lần trước em còn hôn tôi, lần này lại nắm tay.”
Chu Phạm biết ý anh là đang ám chỉ đến lần đi chơi đó. Cô không cẩn thận hôn lên mặt phải của anh nhưng bị anh nói ra cô cảm thấy giống như bị anh nắm thóp.
Chu Phạm híp mắt, ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ xe buýt đem rèm cửa sổ khép lại với nhau, nghiêng đầu nhìn anh một cái nói: "Đã nói là chuyện ngoài ý muốn. Những chuyện này đều không phải là chuyện mà tôi có thể khống chế.”
"Ồ. " Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô: "Đều là em không thể khống chế.”
"Ừm." Chu Phạm cúi đầu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chỉ chốc lát sau, xe buýt chạy đến một khu vực thi công, tiếng ồn thi công ven đường có chút lớn.
Cô bất giác nhíu mày, đóng cửa sổ lại, vừa vặn lúc đó xe buýt cũng dừng lại chờ đèn đỏ.
Chu Phạm liền lấy tai nghe màu trắng từ trong túi ra chuẩn bị đeo vào.
Cô nhìn lướt qua Lương Thù Tuyển: "Có ồn không?”
Lương Thù Tuyển giương mắt nhìn cô: "Ừm.”
Chu Phạm đưa cho anh một cái tai nghe: "Nghe nhạc không?”
Lương Thù Tuyển khóe miệng giật giật nhận lấy tai nghe đeo vào.
Chu Phạm đeo một cái tai nghe khác, tùy ý mở danh sách bài hát xem cũng không xem liền thả một bài hát.
Bài hát đang được phát hành là "Lời cầu nguyện của thiếu nữ" của Dương Thiên Kiều.
Chu Phạm chậm rãi chớp chớp mắt, nhìn vào lời bài hát. Sau đó trái tim cô bắt đầu căng thẳng, mặt bất giác nóng lên.
Trong vài giây, cô tắt bài hát và thay đổi một bài hát khác.
"Chu Phạm."
Người bên cạnh gọi tên cô ấy.
Chu Phạm chậm lại vài giây, kéo tai nghe xuống liếc mắt nhìn anh: "Làm sao vậy?”
Cô cho rằng Lương Thù Tuyển sẽ nói về bài hát này nhưng không ngờ anh chỉ đơn giản nhìn lướt qua bên ngoài, nói: "Đến nơi rồi, xuống xe thôi.
""
"À." Chu Phạm tắt bài hát, Lương Thù Tuyển tháo tai nghe xuống đưa cho cô.
Chu Phạm nhận lấy tai nghe bỏ vào trong túi.
Hai người xuống xe, Chu Phạm lại lấy ra trong túi ra hai vé chợ đêm của công viên giải trí. Cô đưa một vé cho Lương Thù Tuyển.
Hai người sau khi được kiểm tra vé xong thì đến gần công viên giải trí. Bởi vì đang là ban đêm, các loại đèn đều đồng loạt được mở lên chiếu rọi cả con đường, đèn ven đường đều ngũ quang mười màu, xinh đẹp rực rỡ.
Chu Phạm mượn ánh đèn xem hạng mục trên vé đêm, vừa nhìn vừa giương mắt hỏi Lương Thù Tuyển: "Anh có gì muốn chơi không?
Một giây sau, Lương Thù Tuyển nói với cô: "Em có muốn chơi không?”
"Có, rất nhiều." Chu Phạm nói: "Máy nhảy lầu, búa tạ, ghế bay xoay tròn, U Linh kinh hồn,... " Cô nhìn Lương Thù Tuyển: "Nhìn qua đều rất kích thích.”
Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn vào bản đồ một cái, nói: "Đi thôi.”
Một giờ sau, hai người bước xuống từ máy nhảy.
Chu Phạm kéo thắt dây an toàn xuống nhìn Lương Thù Tuyển: "Cái này cũng quá kích thích rồi!
Lương Thù Tuyển nở một nụ cười thờ ơ, buông ra an toàn mang cô ra khỏi khu vực máy
nhảy lầu.
Chu Phạm nuốt nước bọt xuống cổ họng, nói: "Vậy anh còn muốn chơi cái gì nữa không? ”
"Không có. " Lương Thù Tuyển nói: "Em còn muốn chơi cái gì nữa? ”
Chu Phạm nhìn bản đồ trên vé: "Hình như chúng ta gần như đều chơi hết rồi.”
Cô dừng lại vài giây, thấy trên bản đồ còn có một vòng đu quay không có người ngồi. Nhưng đu quay sao, cô chớp chớp mắt, không gian quá riêng tư, hai người đi cùng nhau đi sân chơi cùng nhau đi đu quay hình như có chút không thể nói được.
Nhưng thật ra cô rất muốn đi.
Qua mấy giây, bên tai cô truyền đến thanh âm của Lương Thù Tuyển, anh cúi đầu nhìn vào tấm vé, thanh âm của anh vang lên một chút: "Không phải đu quay còn chưa đi sao?
"A." Chu Phạm mím môi xem vé, nói: "Vâng, bỏ sót.
Lương Thù Tuyển nhấc mắt lên nhìn cô: "Là bỏ sót hay là không muốn đi? ”
Chu Phạm nhìn anh nói: "Muốn đi.”
Lương Thù Tuyển xoay người đi về phía bánh xe đu quay, thanh âm thản nhiên: "Vậy đi thôi. "Nói xong, anh cười một cái.
Đây là lần đầu tiên Chu Phạm ngồi đu quay, trước kia cô chưa từng ngồi qua. Cô và anh phải xếp hàng rất dài, Chu Phạm và Lương Thù Tuyển xếp cuối đội.
Không khí mùa hè cực kì khô nóng, Chu Phạm cầm lấy dây chun buộc tóc, không cẩn thận đem khuyên tai thỏ đeo trên tại làm rơi.
Lương Thù Tuyển khom lưng nhặt lên đưa cho cô.
Chu Phạm nhận lấy khuyên tai từ anh, cúi đầu nghiêng mặt muốn đeo khuyên tại lên nhưng loay hoay một hồi vẫn không đeo được.
"Đeo lâu như vậy, còn thích sao?" Lương Thù Tuyển mắt hẹp dài khi nhìn về phía cô mang theo vài phần nhạt nhẽo.
Chu Phạm cuối cùng cũng đeo khuyên tai xong: "Thích a." Cô đi theo dòng người tiến về phía trước: "Thỏ đáng yêu lắm.”
Cô nói tiếp: "Lần trước anh mua cho tôi sợi dây chun cũng là thỏ", cô quay đầu nhìn Lương Thù Tuyển, không nói gì.
"À. " Lương Thù Tuyển kéo môi, nặn ra một nụ cười: "Chỉ cần là thỏ, thì em đều thích? ”
"Không phải a. " Chu Phạm nói: "Khuyên tai thỏ đối với tôi mà nói rất quý giá, nói như thế nào đây. Hẳn là nói nó rất có ý nghĩa đi." Cô cười, "Giống như là lễ vật từ trên trời giáng
xuống.”
་་
"Ồ." Lương Thù Tuyển nhướng mày: "Món quà từ trên trời rơi xuống.”
Đội ngũ xếp hàng tiếp tục đi về phía trước, Chu Phạm đi theo đội ngũ, ừm một tiếng. Qua mười phút sau, rốt cục cũng đến Chu Phạm cùng Lương Thù Tuyển.
Hai người lên lầu, đi tới khu vực đu quay Chu Phạm thò người ngồi vào, sau đó Lương Thù Tuyển cũng theo sau.
Không gian toa xe chỉ chứa được hai người, Chu Phạm lúc vào toa xe liền nuốt nước bọt xuống cổ họng.
Lương Thù Tuyển lười biếng đi vào ngồi xuống: "Trước kia em đã từng ngồi đu quay với
người khác
chưa?”
"Không a. " Chu Phạm đứng dậy nhìn vòng đu quay chậm rãi chuyển động, mặt đất cách
cô càng ngày càng xa, cô phun ra một câu: "Đây là lần đầu tiên tôi ngồi đu quay.”
"Rất vui vẻ." Chu Phạm nói, cô quay đầu nhìn Lương Thù Tuyển một cái: "Cùng anh. Điện thoại của Lương Thù Tuyển bỗng nhiên rung lên. Anh nhấc mắt lên nhìn Chu Phạm, Chu Phạm liền xoay người nhìn phong cảnh bên ngoài.
Lương Thù Tuyển gọi cuộc điện thoại này có chút lâu, ánh mắt Chu Phạm nhìn chằm chằm bóng đêm bên ngoài.
Cô dụi mắt xuống rồi cô lại xoay người quét xuống phòng tham quan đu quay đối diện. Cô phát hiện đu quay hình như đã đứng yên.
Chu Phạm trợn to hai mắt, vòng đu quay dường như thật sự ngừng vận chuyển.
Cô đi tới bên cạnh Lương Thù Tuyển, anh còn dựa vào xe nói chuyện với người trong điện
thoại.
Chu Phạm kéo quần áo của anh xuống, Lương Thù Tuyển liền ừ một tiếng rồi cúp điện
thoại.
"Lương Thù Tuyển." Chu Phạm nói: "Đu quay hình như đã năm phút không động đậy.” "Cái gì?" Lương Thù Tuyển nhấc mắt lên nhìn Chu Phạm lại nhìn bóng đêm bên ngoài. Chu Phạm cúi đầu nhìn điện thoại di động, bây giờ là chín giờ tối hơn rồi.
Vào tháng 7 năm 2015, vòng đu quay sân chơi Ngân Doanh ở thành phố Toại Nam đã bị
trục trặc do nhiệt độ cao, mạch điện xảy ra vấn đề, để khắc phục sự cố nên chúng tôi
ngừng hoạt động sớm khiến một số du khách bị mắc kẹt trong khoang tham quan trong hơn một giờ.
Khi đó Chu Phạm và Lương Thù Tuyển đang ở điểm cao nhất của vòng đu quay, chính là nhóm người bị nhốt cao hơn một tiếng đồng hồ.
Khi đó Chu Phạm không biết đã xảy ra chuyện gì, điện thoại của nhân viên đu quay cũng chưa gọi tới điện thoại di động của cô và Lương Thù Tuyển.
Cô nhìn vòng đu quay không nhúc nhích, mà cô và Lương Thù Tuyển ở điểm cao nhất khó
tránh khỏi có chút sợ hãi.
Cô nhìn Lương Thù Tuyển, đồng tử đen nhánh có chút tia sợ sệt, cô mím môi: "Chúng ta sẽ
không chết ở chỗ này chứ.
Trước đó cũng có nhiều tin tức đưa tin về tình trạng tai nạn xảy ra tại sân chơi dẫn đến
cái chết bất ngờ của du khách. Chu Phạm lúc ấy thật sự nghĩ tới cô có khả năng sẽ cùng Lương Thù Tuyển cùng nhau rơi từ trên cao xuống.
Lương Thù Tuyển ngược lại một chút hoảng hốt cũng không có. Anh đi tới ngồi bên cạnh Chu Phạm. Anh giơ tay vuốt tóc cho Chu Phạm, trấn an cô.
Chu Phạm nhìn Lương Thù Tuyển đang đưa tay sờ tóc cô, cô sửng sốt một chút kéo tay
Lương Thù Tuyển xuống, nói: "Tôi thật sự có chút sợ hãi. ”
Lương Thù Tuyển mí mắt đen nhánh: "Đừng sợ, sẽ không xảy ra chuyện đâu, có tôi ở đây.
Bởi vì đang là mùa hè, không khí trong xe có chút nặng nề.
Chu Phạm liếm môi dưới, nỗi sợ hãi đang dần chiếm cứ nội tâm của cô, con gái sẽ luôn
mẫn cảm hơn con trai. Đối với những việc ngoài ý muốn tử vong này thì người con gái sẽ có những suy nghĩ tiêu cực hơn phái nam rất nhiều. Lương Thù Tuyển bắt đầu gọi số điện thoại trên vé đêm.
Bỗng nhiên toàn bộ phòng tham quan rung chuyển một chút giống như là sắp đổ. Chu
Phạm nắm chặt tay Lương Thù Tuyển, ánh đèn nửa sáng nửa tối đối lập với ánh đèn của
tòa nhà cao tầng đối diện rực rỡ mà trong phòng tham quan sáng tối lẫn lộn trông rất hỗn
loạn.
Điện thoại đã không được kết nối trong nhiều phút.
Lòng bàn tay Chu Phạm bắt đầu đổ mồ hôi, cô nhìn Lương Thù Tuyển rồi lại nhìn ngắm
cảnh ở bên ngoài, nơi đó cũng có hai người ngồi.
Đó là một cặp vợ chồng đang hôn nhau.
Bóng đêm mê ly, lắc lư không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tình huống ngoài
ý muốn nhưng đôi tình nhân này lại đang hôn nhau.
Chu Phạm lúc ấy giật mình, cô đứng lên nhìn về phía đối diện.
Sao lại có người không sợ chết như vậy.
"Chu Phạm, lại đây." Lương Thù Tuyển kéo Chu Phạm về, cô dụi mắt đi về bên cạnh
Lương Thù Tuyển.
"Hiện tại nhân viên công tác bên kia đang hỏng đường dây, điện thoại không liên lạc được." Anh ấn tay Chu Phạm, trấn tĩnh cô: "Đừng hoảng hốt.”
Vừa dứt lời, phòng tham quan liền khởi động lại, bánh xe từ từ chuyển động, Chu Phạm nhìn xuống dưới đã có không ít nhân viên công tác hỗ trợ giải cứu. Nhưng phòng tham quan mới khởi động nửa phút, sau đó lại ngừng hoạt động.
Chu Phạm ừ một tiếng, theo bản năng quay đầu lại nhìn đôi tình nhân trên toa xe đối diện
kia. Hai người đã ôm nhau, vẫn hôn môi như trước.
Lương Thù Tuyển: "Nhìn cái gì." Anh theo tầm mắt Chu Phạm nhìn qua.
Chu Phạm: "Không có gì.”
Lương Thù Tuyển cảm thấy buồn cười, hết lần này tới lần khác nghiêng đầu nhìn về phía
đối diện, Chu Phạm nóng nảy, đưa tay che mắt anh lại.
"Nói không có gì." Cô nửa quỳ xuống ghế xe: "Anh còn nhìn cái gì nữa.
Lương Thù Tuyển giữ chặt tay Chu Phạm nhẹ nhàng đẩy ra: "Làm gì, Chu Phạm em đừng
quá mức. Loại tiếp xúc thân thể này, có chút quá phận.”
Chu Phạm bị Lương Thù Tuyển đẩy ra: "Tôi đã nói bảo anh đừng nhìn.”
Lương Thù Tuyển oh một tiếng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn khoang đối diện sau đó quay
đầu nói với Chu Phạm: "Có cái gì không được nhìn?
Chu Phạm nghiêng đầu nhìn, à, đôi tình nhân kia đã không còn hôn môi, hai người đang ngắm phong cảnh.
Điện thoại di động của Lương Thù Tuyển và Chu Phạm đồng thời vang lên.
Hai người lần lượt nhận điện thoại là nhân viên đu quay gọi tới giải thích, nói đang khắc
phục sự cố đợi lát nữa có thể vận hành thành công.
Chu Phạm cúp điện thoại rốt cục cũng yên lòng.
Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô: "Yên tâm? ”
"Ừm. " Chu Phạm cười: "Vừa rồi tôi thật sự sợ hãi, tôi cho rằng tôi sẽ từ trên cao rơi xuống.
Lương Thù Tuyển cười: "Đây là nguyên nhân em kéo tay tôi? ”
Chu Phạm cúi đầu, mí mắt bị ánh sáng chiếu rọi rõ ràng, nói: "Quá sợ hãi, liền muốn tùy
tiện túm lấy tay người khác.
"À. " Lương Thù Tuyển nói: "Túm đều túm lấy, còn giữ một cái danh tùy tiện. " Anh liếc
mắt nhìn Chu Phạm: "Em muốn chiếm tiện nghi của tôi à?”
Chu Phạm: "Vậy anh vừa mới xoa tóc tôi. ”
"Tôi không phải là trấn an em sao?" Lương Thù Tuyển nói.
"Ồ, được rồi." Chu Phạm một lần nữa ngồi vào ghế đu quay ngắm phong cảnh bên ngoài.
Lương Thù Tuyển nhếch môi: "Chu Phạm, em còn rất ủy khuất. ’
"Không." Chu Phạm quay đầu lại nhìn anh một cái.
Bánh xe đu quay rơi trở lại mặt đất trong nửa giờ.
Khi Chu Phạm ra khỏi phòng tham quan, bởi vì nhiệt độ trong phòng tham quan cao sắc
mặt cô bắt đầu ửng đỏ. Cô hít một hơi thật sâu.
Chân cô hơi mềm nhũn nhưng cũng may rất nhanh cô đã thích nghi với mặt đất.
Lương Thù Tuyển đang cùng nhân viên công tác thương lượng, năm phút sau, Lương Thù
Tuyển đi về phía cô: "Đi. Tôi đưa em về.” Chu Phạm liền đi theo Lương Thù đến bãi đỗ xe.
Khi ngồi lên ghế phụ Lương Thù Tuyển, Chu Phạm mềm nhũn nằm trên ghế: "Hôm nay
thật là xui xẻo.”
Lương Thù Tuyển: "Xui xẻo?”
Chu Phạm nhìn anh: "Sao không xui xẻo a? Lần đầu tiên ngồi đu quay liền bị nhốt ở phía
trên một giờ. Tôi còn tưởng rằng hôm nay cùng anh chết ở đu quay kia.
Lương Thù Tuyển: "Bây giờ em không phải đã nắm tay tôi sao? Còn nói xui xẻo?”
Chu Phạm: "Đó không phải là tai nạn sao? ”
"Ồ, tai nạn." Lương Thù Tuyển nói: "Những điều không thể kiểm soát."
"Ừm. " Chu Phạm mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đợi qua đèn giao thông cô bỗng nhiên mở
miệng: "Lương Thù Tuyển, kỳ thật tôi cũng có thể kiểm soát được hành động lúc đó.” Lương Thù Tuyển liếc cô một cái: "Hửm?
"Nhưng chủ yếu là trên vòng đu quay quá sợ hãi hoặc vì lý do này." Chu Phạm nói tiếp. Lương Thù Tuyển tiếp tục lái xe, cười.
"Thật sự rất sợ hãi a." Chu Phạm quay đầu nhìn anh: "Lần đầu tiên tôi ngồi đu quay, tôi
cho rằng thứ này liền xoay vòng một vòng rồi thôi. Không nghĩ tới rằng nó sẽ cho chúng
ta treo ở nơi cao nhất. Anh không biết, tôi còn nhìn thấy cặp đôi bên xe kia
Lương Thù Tuyển tiếp lời cô: "Thế nào?”
Chu Phạm lau tóc: "Không có gì.”
Lái xe đến dưới lầu tiểu khu của Chu Phạm, Lương Thù Tuyển bỗng nhiên mở miệng: "Kỳ
thật tôi có nhìn thấy.”
Chu Phạm nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm anh: "Thấy cái gì vậy?”
Lương Thù Tuyển cảm thấy buồn cười: "Hôn môi.”
Chu Phạm nga một tiếng, kéo dây an toàn ra.
Lương Thù Tuyển cười nói: "Em là con nít sao? Người ta hôn em không cho phép tôi xem?
"Nào có." Chu Phạm nói: "Lúc trước tôi hỏi anh có thấy không, anh còn muốn che đậy nói
cái gì cũng không thấy đâu.”
"Ồ." Lương Thù Tuyển nhìn lướt qua cô.
Chu Phạm đối diện với ánh mắt của anh. Vài giây sau, cô nghe được Lương Thù Tuyển nói
ra một câu: "Tôi đây không phải là sợ em noi theo sao? ”
Chu Phạm đang uống nước, nghe được những lời này của Lương Thù Tuyển bỗng nhiên bị
sặc ho liên tục vài tiếng mới dừng lại. Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô: "Nói trúng rồi?”
Chu Phạm lấy giấy lau khô khóe miệng, quay đầu nhìn anh: "Tôi mới không có.”
Lương Thù Tuyển cười: "Cũng không thể làm khó dễ chứ? ”
Chu Phạm gấp khăn giấy lại và nói: "Nếu tôi nói có, thì sao?”
Lương Thù Tuyển híp mắt lại, dừng một chút.
Chu Phạm Kéo mở cửa xe đi xuống Lương Thù Tuyển bỗng nhiên gọi cô lại.
"Chu Phạm."
Bước chân Chu Phạm chậm lại, quay đầu lại nhìn anh. Đôi môi mỏng của Lương Thù
Tuyển giật giật: "Nói rõ ràng rồi mới đi.”
Lương Thù Tuyển nở một nụ cười lơ đãng, động tác vươn tay thoạt nhìn giống như đang nói đùa.
Chu Phạm mím môi dưới, đang chần chừ thì bỗng nhiên không biết từ đâu ra xuất hiện một cậu bé, đeo cặp sách vội vã chạy lên xe. Cậu nhóc tựa hồ không nhìn đường, buồn bực chạy vào trong xe vừa lúc đụng phải Chu Phạm.
Chu Phạm bị đụng phải, thân người nghiêng sang trái một chút. Cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi vội vàng ngượng ngùng. Nhưng cô đã nhanh chóng bị mất thăng bằng không đứng vững ngã về phía sau.
Khi đó, có một bàn tay hướng về phía cô mà nắm lấy. Chu Phạm ngước mắt lên thì nhìn thấy chủ nhân của bàn tay đó là Lương Thù Tuyển. Anh dùng sức kéo cô lại, cô liền theo bản năng bắt lấy bàn tay anh mà giữa thăng bằng.
"Nắm chặt tôi." Lương Thù Tuyển nói ra một câu.
"Ừm." Chu Phạm theo bản năng túm lấy tay Lương Thù Tuyển, bị anh dẫn lên xe buýt. Cô bị Lương Thù Tuyển dẫn đến hàng ghế sau.Vừa ngồi xuống, lòng bàn tay Chu Phạm liền toát mồ hôi. Cô giương mắt lên nhìn thì thấy cô và anh đang nắm tay nhau.
Chu Phạm ngượng ngùng buông tay Lương Thù Tuyển ra, nghiêng đầu nhìn anh: "Vừa rồi động tác của anh thật nhanh.”
Lương Thù Tuyển chậm rãi nhìn cô: "Trọng điểm là cái này? ”
Chu Phạm sửa lại mái tóc nói: "Không có gì.”
Lương Thù Tuyển như cười như không nhìn cô, giọng nói anh chậm lại: "Em theo bản năng sao mà bắt lấy tay tôi sao? Làm thế nào tôi lại không cảm thấy như vậy." Anh ngừng lại một lúc lâu sau đó âm thanh trầm thấp của anh lại bắt đầu vang lên: “Đây là âm mưu đã được chuẩn bị từ trước.”
Chu Phạm nghe anh nói vậy liền bất mãn nhìn anh, sửa sang lại mái tóc vừa rồi bị gió thổi làm cho bị rối, nói: "Đây là chuyện ngoài ý muốn.
"Ngoài ý muốn thật nhiều a." Lương Thù Tuyển nói: "Lần trước em còn hôn tôi, lần này lại nắm tay.”
Chu Phạm biết ý anh là đang ám chỉ đến lần đi chơi đó. Cô không cẩn thận hôn lên mặt phải của anh nhưng bị anh nói ra cô cảm thấy giống như bị anh nắm thóp.
Chu Phạm híp mắt, ngồi ở chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ xe buýt đem rèm cửa sổ khép lại với nhau, nghiêng đầu nhìn anh một cái nói: "Đã nói là chuyện ngoài ý muốn. Những chuyện này đều không phải là chuyện mà tôi có thể khống chế.”
"Ồ. " Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô: "Đều là em không thể khống chế.”
"Ừm." Chu Phạm cúi đầu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chỉ chốc lát sau, xe buýt chạy đến một khu vực thi công, tiếng ồn thi công ven đường có chút lớn.
Cô bất giác nhíu mày, đóng cửa sổ lại, vừa vặn lúc đó xe buýt cũng dừng lại chờ đèn đỏ.
Chu Phạm liền lấy tai nghe màu trắng từ trong túi ra chuẩn bị đeo vào.
Cô nhìn lướt qua Lương Thù Tuyển: "Có ồn không?”
Lương Thù Tuyển giương mắt nhìn cô: "Ừm.”
Chu Phạm đưa cho anh một cái tai nghe: "Nghe nhạc không?”
Lương Thù Tuyển khóe miệng giật giật nhận lấy tai nghe đeo vào.
Chu Phạm đeo một cái tai nghe khác, tùy ý mở danh sách bài hát xem cũng không xem liền thả một bài hát.
Bài hát đang được phát hành là "Lời cầu nguyện của thiếu nữ" của Dương Thiên Kiều.
Chu Phạm chậm rãi chớp chớp mắt, nhìn vào lời bài hát. Sau đó trái tim cô bắt đầu căng thẳng, mặt bất giác nóng lên.
Trong vài giây, cô tắt bài hát và thay đổi một bài hát khác.
"Chu Phạm."
Người bên cạnh gọi tên cô ấy.
Chu Phạm chậm lại vài giây, kéo tai nghe xuống liếc mắt nhìn anh: "Làm sao vậy?”
Cô cho rằng Lương Thù Tuyển sẽ nói về bài hát này nhưng không ngờ anh chỉ đơn giản nhìn lướt qua bên ngoài, nói: "Đến nơi rồi, xuống xe thôi.
""
"À." Chu Phạm tắt bài hát, Lương Thù Tuyển tháo tai nghe xuống đưa cho cô.
Chu Phạm nhận lấy tai nghe bỏ vào trong túi.
Hai người xuống xe, Chu Phạm lại lấy ra trong túi ra hai vé chợ đêm của công viên giải trí. Cô đưa một vé cho Lương Thù Tuyển.
Hai người sau khi được kiểm tra vé xong thì đến gần công viên giải trí. Bởi vì đang là ban đêm, các loại đèn đều đồng loạt được mở lên chiếu rọi cả con đường, đèn ven đường đều ngũ quang mười màu, xinh đẹp rực rỡ.
Chu Phạm mượn ánh đèn xem hạng mục trên vé đêm, vừa nhìn vừa giương mắt hỏi Lương Thù Tuyển: "Anh có gì muốn chơi không?
Một giây sau, Lương Thù Tuyển nói với cô: "Em có muốn chơi không?”
"Có, rất nhiều." Chu Phạm nói: "Máy nhảy lầu, búa tạ, ghế bay xoay tròn, U Linh kinh hồn,... " Cô nhìn Lương Thù Tuyển: "Nhìn qua đều rất kích thích.”
Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn vào bản đồ một cái, nói: "Đi thôi.”
Một giờ sau, hai người bước xuống từ máy nhảy.
Chu Phạm kéo thắt dây an toàn xuống nhìn Lương Thù Tuyển: "Cái này cũng quá kích thích rồi!
Lương Thù Tuyển nở một nụ cười thờ ơ, buông ra an toàn mang cô ra khỏi khu vực máy
nhảy lầu.
Chu Phạm nuốt nước bọt xuống cổ họng, nói: "Vậy anh còn muốn chơi cái gì nữa không? ”
"Không có. " Lương Thù Tuyển nói: "Em còn muốn chơi cái gì nữa? ”
Chu Phạm nhìn bản đồ trên vé: "Hình như chúng ta gần như đều chơi hết rồi.”
Cô dừng lại vài giây, thấy trên bản đồ còn có một vòng đu quay không có người ngồi. Nhưng đu quay sao, cô chớp chớp mắt, không gian quá riêng tư, hai người đi cùng nhau đi sân chơi cùng nhau đi đu quay hình như có chút không thể nói được.
Nhưng thật ra cô rất muốn đi.
Qua mấy giây, bên tai cô truyền đến thanh âm của Lương Thù Tuyển, anh cúi đầu nhìn vào tấm vé, thanh âm của anh vang lên một chút: "Không phải đu quay còn chưa đi sao?
"A." Chu Phạm mím môi xem vé, nói: "Vâng, bỏ sót.
Lương Thù Tuyển nhấc mắt lên nhìn cô: "Là bỏ sót hay là không muốn đi? ”
Chu Phạm nhìn anh nói: "Muốn đi.”
Lương Thù Tuyển xoay người đi về phía bánh xe đu quay, thanh âm thản nhiên: "Vậy đi thôi. "Nói xong, anh cười một cái.
Đây là lần đầu tiên Chu Phạm ngồi đu quay, trước kia cô chưa từng ngồi qua. Cô và anh phải xếp hàng rất dài, Chu Phạm và Lương Thù Tuyển xếp cuối đội.
Không khí mùa hè cực kì khô nóng, Chu Phạm cầm lấy dây chun buộc tóc, không cẩn thận đem khuyên tai thỏ đeo trên tại làm rơi.
Lương Thù Tuyển khom lưng nhặt lên đưa cho cô.
Chu Phạm nhận lấy khuyên tai từ anh, cúi đầu nghiêng mặt muốn đeo khuyên tại lên nhưng loay hoay một hồi vẫn không đeo được.
"Đeo lâu như vậy, còn thích sao?" Lương Thù Tuyển mắt hẹp dài khi nhìn về phía cô mang theo vài phần nhạt nhẽo.
Chu Phạm cuối cùng cũng đeo khuyên tai xong: "Thích a." Cô đi theo dòng người tiến về phía trước: "Thỏ đáng yêu lắm.”
Cô nói tiếp: "Lần trước anh mua cho tôi sợi dây chun cũng là thỏ", cô quay đầu nhìn Lương Thù Tuyển, không nói gì.
"À. " Lương Thù Tuyển kéo môi, nặn ra một nụ cười: "Chỉ cần là thỏ, thì em đều thích? ”
"Không phải a. " Chu Phạm nói: "Khuyên tai thỏ đối với tôi mà nói rất quý giá, nói như thế nào đây. Hẳn là nói nó rất có ý nghĩa đi." Cô cười, "Giống như là lễ vật từ trên trời giáng
xuống.”
་་
"Ồ." Lương Thù Tuyển nhướng mày: "Món quà từ trên trời rơi xuống.”
Đội ngũ xếp hàng tiếp tục đi về phía trước, Chu Phạm đi theo đội ngũ, ừm một tiếng. Qua mười phút sau, rốt cục cũng đến Chu Phạm cùng Lương Thù Tuyển.
Hai người lên lầu, đi tới khu vực đu quay Chu Phạm thò người ngồi vào, sau đó Lương Thù Tuyển cũng theo sau.
Không gian toa xe chỉ chứa được hai người, Chu Phạm lúc vào toa xe liền nuốt nước bọt xuống cổ họng.
Lương Thù Tuyển lười biếng đi vào ngồi xuống: "Trước kia em đã từng ngồi đu quay với
người khác
chưa?”
"Không a. " Chu Phạm đứng dậy nhìn vòng đu quay chậm rãi chuyển động, mặt đất cách
cô càng ngày càng xa, cô phun ra một câu: "Đây là lần đầu tiên tôi ngồi đu quay.”
"Rất vui vẻ." Chu Phạm nói, cô quay đầu nhìn Lương Thù Tuyển một cái: "Cùng anh. Điện thoại của Lương Thù Tuyển bỗng nhiên rung lên. Anh nhấc mắt lên nhìn Chu Phạm, Chu Phạm liền xoay người nhìn phong cảnh bên ngoài.
Lương Thù Tuyển gọi cuộc điện thoại này có chút lâu, ánh mắt Chu Phạm nhìn chằm chằm bóng đêm bên ngoài.
Cô dụi mắt xuống rồi cô lại xoay người quét xuống phòng tham quan đu quay đối diện. Cô phát hiện đu quay hình như đã đứng yên.
Chu Phạm trợn to hai mắt, vòng đu quay dường như thật sự ngừng vận chuyển.
Cô đi tới bên cạnh Lương Thù Tuyển, anh còn dựa vào xe nói chuyện với người trong điện
thoại.
Chu Phạm kéo quần áo của anh xuống, Lương Thù Tuyển liền ừ một tiếng rồi cúp điện
thoại.
"Lương Thù Tuyển." Chu Phạm nói: "Đu quay hình như đã năm phút không động đậy.” "Cái gì?" Lương Thù Tuyển nhấc mắt lên nhìn Chu Phạm lại nhìn bóng đêm bên ngoài. Chu Phạm cúi đầu nhìn điện thoại di động, bây giờ là chín giờ tối hơn rồi.
Vào tháng 7 năm 2015, vòng đu quay sân chơi Ngân Doanh ở thành phố Toại Nam đã bị
trục trặc do nhiệt độ cao, mạch điện xảy ra vấn đề, để khắc phục sự cố nên chúng tôi
ngừng hoạt động sớm khiến một số du khách bị mắc kẹt trong khoang tham quan trong hơn một giờ.
Khi đó Chu Phạm và Lương Thù Tuyển đang ở điểm cao nhất của vòng đu quay, chính là nhóm người bị nhốt cao hơn một tiếng đồng hồ.
Khi đó Chu Phạm không biết đã xảy ra chuyện gì, điện thoại của nhân viên đu quay cũng chưa gọi tới điện thoại di động của cô và Lương Thù Tuyển.
Cô nhìn vòng đu quay không nhúc nhích, mà cô và Lương Thù Tuyển ở điểm cao nhất khó
tránh khỏi có chút sợ hãi.
Cô nhìn Lương Thù Tuyển, đồng tử đen nhánh có chút tia sợ sệt, cô mím môi: "Chúng ta sẽ
không chết ở chỗ này chứ.
Trước đó cũng có nhiều tin tức đưa tin về tình trạng tai nạn xảy ra tại sân chơi dẫn đến
cái chết bất ngờ của du khách. Chu Phạm lúc ấy thật sự nghĩ tới cô có khả năng sẽ cùng Lương Thù Tuyển cùng nhau rơi từ trên cao xuống.
Lương Thù Tuyển ngược lại một chút hoảng hốt cũng không có. Anh đi tới ngồi bên cạnh Chu Phạm. Anh giơ tay vuốt tóc cho Chu Phạm, trấn an cô.
Chu Phạm nhìn Lương Thù Tuyển đang đưa tay sờ tóc cô, cô sửng sốt một chút kéo tay
Lương Thù Tuyển xuống, nói: "Tôi thật sự có chút sợ hãi. ”
Lương Thù Tuyển mí mắt đen nhánh: "Đừng sợ, sẽ không xảy ra chuyện đâu, có tôi ở đây.
Bởi vì đang là mùa hè, không khí trong xe có chút nặng nề.
Chu Phạm liếm môi dưới, nỗi sợ hãi đang dần chiếm cứ nội tâm của cô, con gái sẽ luôn
mẫn cảm hơn con trai. Đối với những việc ngoài ý muốn tử vong này thì người con gái sẽ có những suy nghĩ tiêu cực hơn phái nam rất nhiều. Lương Thù Tuyển bắt đầu gọi số điện thoại trên vé đêm.
Bỗng nhiên toàn bộ phòng tham quan rung chuyển một chút giống như là sắp đổ. Chu
Phạm nắm chặt tay Lương Thù Tuyển, ánh đèn nửa sáng nửa tối đối lập với ánh đèn của
tòa nhà cao tầng đối diện rực rỡ mà trong phòng tham quan sáng tối lẫn lộn trông rất hỗn
loạn.
Điện thoại đã không được kết nối trong nhiều phút.
Lòng bàn tay Chu Phạm bắt đầu đổ mồ hôi, cô nhìn Lương Thù Tuyển rồi lại nhìn ngắm
cảnh ở bên ngoài, nơi đó cũng có hai người ngồi.
Đó là một cặp vợ chồng đang hôn nhau.
Bóng đêm mê ly, lắc lư không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tình huống ngoài
ý muốn nhưng đôi tình nhân này lại đang hôn nhau.
Chu Phạm lúc ấy giật mình, cô đứng lên nhìn về phía đối diện.
Sao lại có người không sợ chết như vậy.
"Chu Phạm, lại đây." Lương Thù Tuyển kéo Chu Phạm về, cô dụi mắt đi về bên cạnh
Lương Thù Tuyển.
"Hiện tại nhân viên công tác bên kia đang hỏng đường dây, điện thoại không liên lạc được." Anh ấn tay Chu Phạm, trấn tĩnh cô: "Đừng hoảng hốt.”
Vừa dứt lời, phòng tham quan liền khởi động lại, bánh xe từ từ chuyển động, Chu Phạm nhìn xuống dưới đã có không ít nhân viên công tác hỗ trợ giải cứu. Nhưng phòng tham quan mới khởi động nửa phút, sau đó lại ngừng hoạt động.
Chu Phạm ừ một tiếng, theo bản năng quay đầu lại nhìn đôi tình nhân trên toa xe đối diện
kia. Hai người đã ôm nhau, vẫn hôn môi như trước.
Lương Thù Tuyển: "Nhìn cái gì." Anh theo tầm mắt Chu Phạm nhìn qua.
Chu Phạm: "Không có gì.”
Lương Thù Tuyển cảm thấy buồn cười, hết lần này tới lần khác nghiêng đầu nhìn về phía
đối diện, Chu Phạm nóng nảy, đưa tay che mắt anh lại.
"Nói không có gì." Cô nửa quỳ xuống ghế xe: "Anh còn nhìn cái gì nữa.
Lương Thù Tuyển giữ chặt tay Chu Phạm nhẹ nhàng đẩy ra: "Làm gì, Chu Phạm em đừng
quá mức. Loại tiếp xúc thân thể này, có chút quá phận.”
Chu Phạm bị Lương Thù Tuyển đẩy ra: "Tôi đã nói bảo anh đừng nhìn.”
Lương Thù Tuyển oh một tiếng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn khoang đối diện sau đó quay
đầu nói với Chu Phạm: "Có cái gì không được nhìn?
Chu Phạm nghiêng đầu nhìn, à, đôi tình nhân kia đã không còn hôn môi, hai người đang ngắm phong cảnh.
Điện thoại di động của Lương Thù Tuyển và Chu Phạm đồng thời vang lên.
Hai người lần lượt nhận điện thoại là nhân viên đu quay gọi tới giải thích, nói đang khắc
phục sự cố đợi lát nữa có thể vận hành thành công.
Chu Phạm cúp điện thoại rốt cục cũng yên lòng.
Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô: "Yên tâm? ”
"Ừm. " Chu Phạm cười: "Vừa rồi tôi thật sự sợ hãi, tôi cho rằng tôi sẽ từ trên cao rơi xuống.
Lương Thù Tuyển cười: "Đây là nguyên nhân em kéo tay tôi? ”
Chu Phạm cúi đầu, mí mắt bị ánh sáng chiếu rọi rõ ràng, nói: "Quá sợ hãi, liền muốn tùy
tiện túm lấy tay người khác.
"À. " Lương Thù Tuyển nói: "Túm đều túm lấy, còn giữ một cái danh tùy tiện. " Anh liếc
mắt nhìn Chu Phạm: "Em muốn chiếm tiện nghi của tôi à?”
Chu Phạm: "Vậy anh vừa mới xoa tóc tôi. ”
"Tôi không phải là trấn an em sao?" Lương Thù Tuyển nói.
"Ồ, được rồi." Chu Phạm một lần nữa ngồi vào ghế đu quay ngắm phong cảnh bên ngoài.
Lương Thù Tuyển nhếch môi: "Chu Phạm, em còn rất ủy khuất. ’
"Không." Chu Phạm quay đầu lại nhìn anh một cái.
Bánh xe đu quay rơi trở lại mặt đất trong nửa giờ.
Khi Chu Phạm ra khỏi phòng tham quan, bởi vì nhiệt độ trong phòng tham quan cao sắc
mặt cô bắt đầu ửng đỏ. Cô hít một hơi thật sâu.
Chân cô hơi mềm nhũn nhưng cũng may rất nhanh cô đã thích nghi với mặt đất.
Lương Thù Tuyển đang cùng nhân viên công tác thương lượng, năm phút sau, Lương Thù
Tuyển đi về phía cô: "Đi. Tôi đưa em về.” Chu Phạm liền đi theo Lương Thù đến bãi đỗ xe.
Khi ngồi lên ghế phụ Lương Thù Tuyển, Chu Phạm mềm nhũn nằm trên ghế: "Hôm nay
thật là xui xẻo.”
Lương Thù Tuyển: "Xui xẻo?”
Chu Phạm nhìn anh: "Sao không xui xẻo a? Lần đầu tiên ngồi đu quay liền bị nhốt ở phía
trên một giờ. Tôi còn tưởng rằng hôm nay cùng anh chết ở đu quay kia.
Lương Thù Tuyển: "Bây giờ em không phải đã nắm tay tôi sao? Còn nói xui xẻo?”
Chu Phạm: "Đó không phải là tai nạn sao? ”
"Ồ, tai nạn." Lương Thù Tuyển nói: "Những điều không thể kiểm soát."
"Ừm. " Chu Phạm mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đợi qua đèn giao thông cô bỗng nhiên mở
miệng: "Lương Thù Tuyển, kỳ thật tôi cũng có thể kiểm soát được hành động lúc đó.” Lương Thù Tuyển liếc cô một cái: "Hửm?
"Nhưng chủ yếu là trên vòng đu quay quá sợ hãi hoặc vì lý do này." Chu Phạm nói tiếp. Lương Thù Tuyển tiếp tục lái xe, cười.
"Thật sự rất sợ hãi a." Chu Phạm quay đầu nhìn anh: "Lần đầu tiên tôi ngồi đu quay, tôi
cho rằng thứ này liền xoay vòng một vòng rồi thôi. Không nghĩ tới rằng nó sẽ cho chúng
ta treo ở nơi cao nhất. Anh không biết, tôi còn nhìn thấy cặp đôi bên xe kia
Lương Thù Tuyển tiếp lời cô: "Thế nào?”
Chu Phạm lau tóc: "Không có gì.”
Lái xe đến dưới lầu tiểu khu của Chu Phạm, Lương Thù Tuyển bỗng nhiên mở miệng: "Kỳ
thật tôi có nhìn thấy.”
Chu Phạm nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm anh: "Thấy cái gì vậy?”
Lương Thù Tuyển cảm thấy buồn cười: "Hôn môi.”
Chu Phạm nga một tiếng, kéo dây an toàn ra.
Lương Thù Tuyển cười nói: "Em là con nít sao? Người ta hôn em không cho phép tôi xem?
"Nào có." Chu Phạm nói: "Lúc trước tôi hỏi anh có thấy không, anh còn muốn che đậy nói
cái gì cũng không thấy đâu.”
"Ồ." Lương Thù Tuyển nhìn lướt qua cô.
Chu Phạm đối diện với ánh mắt của anh. Vài giây sau, cô nghe được Lương Thù Tuyển nói
ra một câu: "Tôi đây không phải là sợ em noi theo sao? ”
Chu Phạm đang uống nước, nghe được những lời này của Lương Thù Tuyển bỗng nhiên bị
sặc ho liên tục vài tiếng mới dừng lại. Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô: "Nói trúng rồi?”
Chu Phạm lấy giấy lau khô khóe miệng, quay đầu nhìn anh: "Tôi mới không có.”
Lương Thù Tuyển cười: "Cũng không thể làm khó dễ chứ? ”
Chu Phạm gấp khăn giấy lại và nói: "Nếu tôi nói có, thì sao?”
Lương Thù Tuyển híp mắt lại, dừng một chút.
Chu Phạm Kéo mở cửa xe đi xuống Lương Thù Tuyển bỗng nhiên gọi cô lại.
"Chu Phạm."
Bước chân Chu Phạm chậm lại, quay đầu lại nhìn anh. Đôi môi mỏng của Lương Thù
Tuyển giật giật: "Nói rõ ràng rồi mới đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook