Rơi Vào Trái Tim Em
Chương 75:

Chu Phạm bỗng nhiên bị Lương Thù Tuyển nắm chặt lấy cổ tay, trái tim cô cũng giống như bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cổ tay Lương Thù Tuyển vốn lớn, cổ tay cô so với anh trông nhỏ bé vô cùng. Nhưng khi bị anh nắm chặt, Chu Phạm cũng không cảm thấy bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Cô chỉ cảm thấy máu toàn thân trực tiếp hướng cổ tay mà chảy tới, giống như bị lửa đốt cháy muốn sôi trào lên.

Đôi môi của cô di chuyển: "Trước tiên xóa dấu son trên mặt anh đã." "Cô ngước mắt lên, tay kia cầm khăn giấy lau lên mặt Lương Thù Tuyển, lau một chút liền xóa dấu son môi.

"Được rồi." Cô liếc mắt nhìn Lương Thù Tuyển một cái.

Qua vài giây, Lương Thù Tuyển buông cổ tay cô ra, kiêu căng liếc cô một cái.

Mặt Chu Phạm bất giác nóng lên, cách đó vài bước có một thùng rác, cô đi về phía thùng rác giọng nói lưu lại trong không khí, đáp lại câu nói vừa rồi của Lương Thù Tuyển.

"Không có vui vẻ, tôi chính là cảm thấy có chút buồn cười."

Vứt rác xong, cô đi về phía Lương Thù Tuyển nghiêng đầu nhìn về phòng khám phía đối diện: "Đến bệnh viện thăm khám? Cô nhìn xuống mắt cá chân của anh: "Đừng xem nhẹ những vết thương nhỏ giống như vậy." "

Phòng khám đối diện cách nhau rất gần, đi bộ vài phút là đến. Chu Phạm lại quan sát Lương Thù Tuyển một cái, vài giây sau liền nghe thấy thanh âm của anh thờ ơ vang lên: "Không cần.”

Chu Phạm nhấc mí mắt xuống, nghiêng đầu nhìn anh: "Thật sự không cần sao? Lần trước tôi nhận được mấy tin nhắn mà Trình Tử Kim gửi cho tôi, còn rất đáng sợ, anh thật sự không đi sao? Tôi sẽ gửi lại những tin nhắn đó cho anh xem nha?”

Vài giây sau, Lương Thù Tuyển liếc nhìn cô một cái: "Vậy đi? ”

Chu Phạm lấy điện thoại di động ra tìm tin nhắn Trình Tử Kim gửi cho cô: "Tôi sẽ gửi cho anh xem một chút đi.”

Không đợi cô lật được lịch sử trò chuyện với Trình Tử Kim, Lương Thù Tuyển liền dẫn đầu phun ra một câu: "Không phải đi phòng khám sao? Đi thôi.”

Chu Phạm liền bỏ điện thoại di động vào túi quần nhìn Lương Thù Tuyển bước đi.

Nhưng cô lại nhớ tới lời khuyên bảo của bác sĩ phòng y tế lần trước, sau khi mắt cá chân bị thương tốt nhất không nên đi lại nhiều. Nhưng cô làm sao có thể cõng Lương Thù Tuyển, nhiều nhất chỉ có thể dìu anh.

Nghĩ đến đây, cô mím môi xuống giả vờ rất tự nhiên nâng cánh tay Lương Thù Tuyển lên, nói: "Đi thôi, tôi đỡ anh qua.”

Trong nháy mắt cánh tay Lương Thù Tuyển được nâng qua, cô tựa hồ cảm nhận được thân thể anh không hiểu sao lại cứng đờ.

Cô ngước mắt lên: "Không cần tôi đỡ sao? Anh đi được không? "Tầm mắt va chạm với ánh mắt Lương Thù Tuyển, cô nghe được giọng nói không máy mảy may quan tâm của anh: "Em đỡ tôi qua đó đi.”

"Được." Lúc này trái tim Chu Phạm như muốn nhảy ra ngoài, cả người giống như ngọn lửa nóng bỏng.

Cô đỡ Lương Thù Tuyển đi về phía phòng khám đối diện ngã tư.

Lương Thù Tuyển được Chu Phạm đỡ, hôm nay tóc cô không buộc lại, mái tóc dài đen nhánh tùy ý xõa ra. Lúc đỡ anh thì tóc cô liền bay về phía anh.

Chu Phạm ngược lại không chú ý lắm, bởi vì cô chỉ chăm chăm đỡ anh qua đường. Đợi cô đỡ anh đi qua vạch dành cho người đi bộ, khi đến cửa phòng khám đối diện, cô nghe được thanh âm Lương Thù Tuyển hơi khàn khàn hơn bình thường.

- Chu Phạm, có dây buộc tóc không?

Hôm nay Chu Phạm ra ngoài không mang theo dây buộc tóc, cũng không ý thức được tóc cô đâm vào mặt anh, liền nói: "Không a, cần dây buộc tóc để làm gì?”

Lương Thù Tuyển nói: "Chờ tôi ở đây." "

Chu Phạm chậm rãi đáp một tiếng, nhìn thấy Lương Thù Tuyển đi tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh, không có ai đỡ anh vẫn đi rất nhanh.

Chu Phạm nhìn thấy những bước chân dứt khoát của anh thì cô sửng sốt một chút. Một phút sau, Lương Thù Tuyển đi về phía cô đưa cho cô một cái dây buộc tóc: "Buộc tóc lại đi."

Dây buộc tóc có màu vàng nhạt, bên trên còn buộc một con thỏ nhỏ. Chu Phạm nhanh chóng nhận lấy, giương mắt nhìn Lương Thù Tuyển: "Bỗng nhiên buộc tóc làm gì?.”

Lương Thù Tuyển: "Không nóng sao?”

Chu Phạm lau mồ hôi trên cổ sau đó cô nhìn buộc tóc thỏ nhỏ, thuận miệng nói: "Cửa hàng kia không có buộc tóc bình thường để bán sao? Cái này trông rất đẹp. ”

Cô nhấc mắt lên, cùng ánh mắt Lương Thù Tuyển giao nhau một thời gian ngắn, nhìn thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra: "Là muốn tôi buộc tóc sao? ”

Ánh mắt Chu Phạm dừng một chút, giương mắt nhìn anh lắc lắc hai tay: "Tay tôi hơi bẩn, anh giúp tôi buộc đi, được không?”

Cô nhìn thấy yết hầu của Lương Thù Tuyển khẽ di chuyển.

Chu Phạm như ý thức được cái gì, lại lần nữa nhìn về phía anh.

Lương Thù Tuyển liền cầm buộc tóc thỏ, tới gần cô, đi tới phía sau cô, ngón tay rõ ràng, đem tóc cô vớt lên lòng bàn tay.

Lưng Chu Phạm cứng đờ, liền nghe thấy Lương Thù Tuyển ở phía sau cô nói một câu, nện lên vai cô.

"Thấp hay cao?"

Chu Phạm nói: "Thấp.”

Lương Thù Tuyển: "Chặt một chút hay lỏng một chút?”

Chu Phạm: "Lỏng lẻo một chút. ”

Vài giây sau, cô liền cảm nhận được tay Lương Thù Tuyển nhanh chóng buộc toàn bộ tóc

cô lên, thấp, lỏng lẻo, lỏng lẻo trói lại, nhưng lực tay rất vừa vặn.

Chu Phạm buộc tóc lại, trong dư quang có thể nhìn thấy bóng dáng Lương Thù Tuyển bao

trùm cô.

"Hình như em không bài xích tôi."

Cô nghe Lương Thù Tuyển nói.

Chu Phạm thuận thế ngẩng đầu sờ con thỏ trên gân da, nhẹ nhàng liếm môi dưới, ở trong

lòng nói: "Làm sao có thể bài xích anh. ’

Cô nhìn Lương Thù Tuyển, hỏi anh: "Đi đăng ký trước? ”

Lương Thù Tuyển nói: "Vừa mới treo trên điện thoại di động, phòng tầng ba. ”

"Ồ." Chu Phạm nói, "Sau đó đi lên tầng ba."



Hai người liền đi về phía thang máy. Thang máy tăng lên tầng ba, Chu Phạm và Lương

Thù Tuyển đi ra, đi về phía băng ghế ngoài trời khoa.

Lương Thù Tuyển nói: "Hình như anh vừa rồi rất tức giận? ”

Chu Phạm ngồi trên băng ghế dự bị, giương mắt nhìn anh: "Vừa rồi sao?”

Lương Thù Tuyển đụng phải ánh mắt cô, thanh âm thanh đạm: "Ừm, vừa rồi.”

"Vì cậu bé trượt ván kia?" Chu Phạm nói, "Sân chơi nhiều người như vậy, cậu ta trượt như cũng không phải rất thuần thục. Ngay tại đây ngang ngược đụng phải, còn đụng phải anh,

tôi liền rất tức giận a.

Ban ngày ánh sáng bệnh viện rất nhạt nhẽo, trong không khí trôi nổi những hạt nhỏ, mông lung khắp hành lang dài.

Chu Phạm nói xong, điện thoại di động sáng lên cô nhìn về phía màn hình bỗng nhiên nghe được thanh âm của Lương Thù Tuyển.

"Em tức giận vì cậu ta đụng trúng tôi sao?"

Chu Phạm theo bản năng nhấn màn hình tối, trên điện thoại di động phản chiếu ra đồng

tử đen nhánh của cô, lúc này chiếu sáng một chút ánh sáng.

Cô nghiêng đầu nhìn Lương Thù Tuyển, trầm mặc vài giây sau đó phun ra một câu: "Đụng

phải ai cũng không tốt.”

Lương Thù Tuyển âm cuối kéo dài, ngạo mạn nói: "Như vậy sao.

Chu Phạm lại dừng một chút, ánh mắt có chút phiêu hốt: "Nhưng đụng phải người khác,

tôi sẽ không tức giận như vậy.”

Lương Thù Tuyển nhấc mắt lên nhìn cô.

Chu Phạm nói xong, nhìn về phía danh sách lưu động treo ngoài phòng khoa, nói: "Người

kế tiếp sẽ đến lượt cậu.

Lương Thù Tuyển không quản những lời này, mà hỏi Chu Phạm: "Câu vừa rồi có ý gì?”

Chu Phạm: "Hả?”

Lương Thù Tuyển gằn từng chữ: "Đụng phải người khác, sẽ không tức giận như vậy. ”

Chu Phạm nhìn thấy ánh mắt đen nhánh của Lương Thù Tuyển, bỗng nhiên trong khoa đi

ra một y tá, gọi tên Lương Thù Tuyển.

Lương Thù Tuyển liền thản nhiên liếc nhìn Chu Phạm một cái đi về phía khoa.

Chu Phạm nhìn bóng lưng cao lớn của Lương Thù Tuyển, chậm rãi chớp chớp mắt.

Cô cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có chút liều lĩnh cô không nên đem lời nói trong lòng nói ra, trước khi tìm hiểu được Lương Thù Tuyển đối với cô có tâm ý hay không.

Chu Phạm mở điện thoại di động ra, trong đầu nhớ lại bộ dáng vừa rồi Lương Thù Tuyển thay cô buộc tóc.

Cô cho rằng Lương Thù Tuyển đại khái là không có kiên nhẫn làm loại chuyện này nhưng không nghĩ tới anh còn hỏi cô vấn đề cao thấp và lỏng lẻo.

Chu Phạm lấy tay chạm vào con thỏ trên dây buộc tóc, ánh mắt giật giật, trong đầu cô

hiện ra một ý nghĩ. Lương Thù Tuyển, có phải cũng có một chút thích cô không? Hoặc là nói, anh cũng không bài xích cô?

Chu Phạm loại người này tâm tư kỳ thật trước sau như một không tinh tế, trước kia đều rất thích nói thẳng, không thích vòng quanh nhiều vòng vo như vậy. Người ta miệng dài đương nhiên là dùng để nói chuyện.

Nhưng về chuyện Lương Thù Tuyển có hứng thú với cô hay không, hình như cô không thể

trực tiếp hỏi.

Chuyện tình cảm này luôn rất khó nói rõ ràng nhưng Chu Phạm cảm thấy cô phải hoàn toàn làm rõ Lương Thù Tuyển có phải cũng thích cô hay không ở kỳ nghỉ hè này.

Nếu như anh cũng thích cô, ngày khai giảng năm thứ hai kia, Chu Phạm rất muốn cùng Lương Thù Tuyển cùng nhau đi vào đại học Tây Kinh.

Sau đó, có một mối quan hệ với anh ta.

Lương Thù Tuyển ra khỏi khoa là mười phút sau.

Chu Phạm đẩy mái tóc vụn ra, Lương Thù Tuyển liếc nhìn cô một cái, cằm sắc bén giơ lên

bên trái hành lang: "Đi đó chụp một mảnh, anh ngồi đây đừng nhúc nhích.”

"Ừm, được." Chu Phạm nói.

Đợi Lương Thù Tuyển đi hai phút sau, một y tá từ trong khoa đi ra: "Điện thoại di động

của ai không lấy? Nó đang rung đây này. ”

Chu Phạm thuận thế đảo mắt qua, nhận ra đây là điện thoại di động của Lương Thù

Tuyển.

Cô nói với y tá, "Là của bạn tôi, cô đưa cho tôi." y

Y tá đưa điện thoại di động cho Chu Phạm.

Chu Phạm nhận lấy điện thoại di động, đem nó nắm trong lòng bàn tay xúc cảm rõ ràng,

chấn động vẫn như cũ không ngừng.

Cô nhìn lướt qua điện thoại là Trình Tử Kim gửi tới Q | Q điện thoại.



Tay áo Chu Phạm dài, không cẩn thận chạm vào màn hình, điện thoại di động không có

mật mã, cô trực tiếp mở điện thoại di động của Lương Thù Tuyển ra.

Mở điện thoại di động của người khác là một hành động rất bất lịch sự.

Chu Phạm lập tức dập tắt màn hình, nhưng Q của Trình Tử Kim | Q điện thoại đã đổ

chuông.

Bất đắc dĩ, cô ấy nhận.

Thanh âm Trình Tử Kim truyền tới: "Tuyển ca, hôm nay đi-

Chu Phạm ngắt lời Trình Tử Kim: "Thật ngại quá, Lương Thù Tuyển hiện tại không có ở

đây, tôi cầm điện thoại di động của anh ấy. ”

Trình Tử Kim: "À, là em à, Chu Phạm - không có việc gì, vậy tôi cúp máy trước. Đợi lát

nữa mới đánh.”

Chu Phạm ừ một tiếng: "Được.”

Điện thoại bị tắt.

Chu Phạm theo bản năng quét màn hình, cô không lật lại lịch sử trò chuyện của Lương

Thù Tuyển và Trình Tử Kim, chỉ tùy ý muốn tắt màn hình, quét mắt điện thoại di động

liền thấy rõ ràng Lương Thù Tuyển vào tháng tư gửi cho Trình Tử Kim mấy tin nhắn.

Mà câu cuối cùng của lịch sử trò chuyện là: Giả vờ vô tình gửi cho Chu Phạm.

Mấy tin nhắn kia, Chu Phạm vẫn còn nhớ như in.

Cô hầu như chỉ cần nhìn vào một tiêu đề, cô có thể nói chính xác sự kiện cụ thể - tất cả

đều bị thương mắt cá chân, mà không đến bệnh viện để điều trị và quay phim dẫn đến

thảm kịch hối hận của chúng sinh.

Chu Phạm tắt màn hình cho đến bây giờ mới biết thì ra mấy tin nhắn này, đều là Lương Thù Tuyển gửi cho Trình Tử Kim.

Mà không phải Trình Tử Kim gửi nhầm cho cô.

Vậy tại sao Lương Thù Tuyển lại làm như vậy? Chu Phạm hầu như không tìm ra lý do nào

khác.

Ngoại trừ một trong những lý do trực tiếp và đơn giản nhất – Lương Thù Tuyển lo lắng

cho cô cho nên làm chuyện như vậy chỉ là vì muốn cô có thể đến bệnh viện kiểm tra toàn diện hơn.

Thì ra anh tinh tế như vậy sao.

Chu Phạm cúi đầu cảm thấy quá khó tin. Thì ra Lương Thù Tuyển bề ngoài ngạo mạn lại

lãnh đạm, kì thực đối với người khác thật ra không giống bộ dáng biểu hiện ra của anh. Thì ra anh cũng sẽ vì chuyện của cô mà làm một ít hành động mà cô không ngờ tới.

Cô đưa tay sờ buộc tóc trên đầu, bỗng nhiên cô kéo dây buộc tóc ra lấy dây buộc tóc thỏ

đặt ở trong lòng bàn tay nhìn.

Con thỏ cố định trên dây buộc tóc rất sáng bóng, sáng bóng lấp lánh, giống như một cái gì

đó cô bé sẽ thích.

Chu Phạm sờ tai thỏ, xúc cảm lạnh lẽo truyền đến tay cô nhưng bởi vì nhiệt độ hôm nay

cao sờ lên lại có thêm vài phần ấm áp.

Không biết qua bao lâu, Lương Thù Tuyển cầm tờ đơn đi ra đại khái là đã chuẩn bị xong.

Chu Phạm liền cúi đầu buộc tóc lại lộ ra cổ trắng nõn dưới ánh mặt trời thoạt nhìn tinh tế trắng nõn. "Điện thoại di động của anh vừa mới đổ chuông, chị kia đưa điện thoại cho tôi. Hồi nãy Trình Tử Kim gọi điện thoại cho anh." Chu Phạm một hơi nói xong.

Lương Thù Tuyển nhận lấy điện thoại di động: "Trình Tử Kim?”

Chu Phạm ừ một tiếng.

Lương Thù Tuyển mở màn hình, cúi đầu nhìn thản nhiên hỏi: "Em đã xem điện thoại của

tôi?”

Tầm mắt Lương Thù Tuyển dừng lại trên mặt Chu Phạm, Chu Phạm cũng nhìn về phía

anh.

Biểu tình Lương Thù Tuyển nhàn nhạt vẫn như trước bộ dáng lạnh lùng, tuyệt đối không giống người sẽ làm ra loại hành động này.

Chu Phạm bỗng nhiên muốn biết Lương Thù Tuyển sẽ đối với tất cả mọi người như vậy

hay chỉ đối với một mình cô như vậy?

Nếu như chỉ là đối với một mình cô như vậy đó có phải là bởi vậy có thể suy đoán, Lương

Thù Tuyển so với trong tưởng tượng của cô còn để ý cô hơn một chút?

Có phải cũng có thể suy đoán ra, cô và Lương Thù Tuyển vào cuối mùa thu có thể nói đến

chuyện yêu đương, cũng so với tưởng tượng của cô dễ dàng thực hiện hơn một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương