Rơi Vào Trái Tim Em
-
Chương 76:
Tầm mắt hai người giao nhau, Lương Thù Tuyển không chút để ý kéo cong khóe miệng cười, liếc mắt nhìn điện thoại di động của Chu Phạm: "Điện thoại em có tin nhắn kìa. ”
"Ồ!" Chu Phạm bị Lương Thù Tuyển kéo về thực tại, cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại di động. Hôm nay Chu Dự Gia vừa thi xong môn thi cuối cùng, chính thức nghỉ hè. Cậu muốn Chu Phạm đi đón cậu. Cậu còng muốn mời cô đến phố ăn vặt phía sau Toại Nam Nhất Trung ăn.
Chu Phạm cúi đầu trả lời Chu Dự Gia: "Không phải qua hai ngày nữa mới nghỉ hè sao? ]
Vài giây sau, Chu Dự Gia trả lời.
Chu Loan Gia: [Không muốn đến đón em thì chị cứ nói thẳng. Đừng nói gì khác. ] Sau đó đính kèm một nhãn dán mỉm cười.
Chu Phạm tức giận, trả lời xong: [Được, đợi lát nữa chị đến đón em], sau đó liền dập tắt điện thoại di động.
Cô nhìn lướt qua Lương Thù Tuyển: "Kết quả sao rồi? Bác sĩ nói gì?”
Lương Thù Tuyển: "Em trò chuyện với ai mà vui vẻ như vậy?
Chu Phạm đưa màn hình điện thoại kề sát vào mặt của Lương Thù Tuyển xem: "Chu Dự Gia à.". Cô mím môi, đôi mắt đen nhánh chớp chớp, nhìn Lương Thù Tuyển: "Người có thể cùng tôi nói chuyện phiếm vui vẻ như vậy, cũng không còn ai khác ngoài em trai của tôi.”
Ánh mắt Lương Thù Tuyển nhìn Chu Phạm dừng lại một lúc lâu, sau đó yết hầu anh khẽ lăn một chút, nói: "Nói chuyện phiếm với tôi, không vui vẻ sao?”
Bàn tay của Chu Phạm bắt đầu nắm chặt điện thoại, cô mím môi bất đắc dĩ phun ra vài chữ: “Vui vẻ.”
Lương Thù Tuyển đến gần Chu Phạm một chút, mi mắt đen nhánh nhuộm một chút ánh mặt trời huy trạch nhìn thẳng vào mắt cô, anh hỏi cô: "Vui vẻ đến mức nào?”
Chu Phạm nhìn thấy Lương Thù Tuyển bỗng nhiên tiến sát vào cô, tay cô tự động buông xuống góc quần jean, trái tim đập cực kỳ nhanh.
Cô ngước mắt lên, hàng mi cong của cô khẽ chuyển động. Cô lấy hết bình tĩnh để đối diện với anh. Giọng nói cô ôn hòa, nhẹ nhàng tựa hồ không có chút bồi hồi.
"Vậy anh và tôi nói chuyện phiếm, vui vẻ không?"
Chu Phạm vừa dứt lời, liền nghe thấy phía trước bệnh viện có một người đi vào, anh dừng bước trước mặt Chu Phạm: "Chu Phạm? ”
Chu Phạm giương mắt nhìn người là Tạ Diễn người đang ở tạm nhà của cô.
"Ừ?" Tay Chu Phạm vốn đang siết chặt quần đột nhiên buông ra. Cô hướng về phía Tạ
Diễn chào hỏi.
Tạ Diễn liếc nhìn cô một cái: "Đến bệnh viện làm gì? Em bị thương à?”
Chu Phạm lắc đầu phủ nhận: "Không có, là bạn học của em." Cô nghiêng đầu nhìn Về phía Lương Thù Tuyển, "Không cẩn thận bị thương.”
Tạ Diễn lạnh nhạt ừ một tiếng.
Chu Phạm: "Vậy anh trai đến bệnh viện có việc gì không? ”
Tạ Diễn: "Một chút chuyện nhỏ, " anh đi lên lầu: "Đi trước đi. ”
Chu Phạm nhìn Tạ Diễn rời đi.
Lương Thù Tuyển cô, giật cười: "Anh trai này là ai vậy? ”
Chu Phạm nắm chặt điện thoại di động, nói: "Anh trai này tuổi lớn hơn tôi mấy tuổi. Ba mẹ tôi và ba mẹ anh ấy là bạn rất tốt. Anh ấy đang ở nhờ nhà cửa tôi vì căn biệt thự anh ấy mua đang sửa sang lại.”
Lương Thù Tuyển: "Ồ!”
Chu Phạm cong môi: "Qua mười mấy ngày nữa sẽ không gặp được.”
Chu Phạm nghiêng đầu nhìn anh: "Đợi lát nữa tôi muốn đi Toại Nam Nhất Trung đón em trai tôi tan học, không thể đi sân chơi chơi nữa.
Lương Thù Tuyển cảm thấy buồn cười: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, tan học còn muốn em đến đón?”
"Không có." Chu Phạm có chút ảo não: "Từ khi em trai tôi học trung học đến nay, tôi chưa từng đi đón em ấy. Lần trước làm hỏng máy tính bảng của em ấy. Em ấy có chút tức giận, sau đó tôi nói nghỉ hè tôi sẽ đi đón em ấy tan học, em ấy mới không tức giận. ”
Lương Thù Tuyển đảo mắt nhìn cô một cái.
Chu Phạm sờ sờ sống mũi: "Vậy lần sau chúng ta lại đến sân chơi chơi đi.”
Lương Thù Tuyển ừ một tiếng: "Ngồi xe của tôi đi? ”
Chu Phạm: "Anh cũng muốn đi Toại Nam Nhất Trung bên kia sao? Có thuận đường không?”
Lương Thù Tuyển đỗ xe ở bãi đỗ xe bên này, anh bước chân đi ra ngoài phòng khám chỉ để lại một câu nói truyền đến tai cô: "Không thuận đường thì không thể đưa em đi sao.”
Chu Phạm chậm rãi đằng đằng a một tiếng, trước mỗi một lần, Lương Thù Tuyển đều thuận tiện mới đưa cô đi đâu đó. Hôm nay hình như là lần đầu tiên, anh không thuận đường, cũng đến tiễn cô.
Chu Phạm và Lương Thù Tuyển cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe. Sau khi lên xe, Chu Phạm thắt dây an toàn, xe liền khởi hành đến hướng Toại Nam Nhất Trung lái xe.
Bởi vì đang là thời kì nghỉ hè, càng tới gần Toại Nam Nhất Trung bên kia lượng xe càng lớn. Đến gần Toại Nam Nhất Trung, xe cơ hồ là nửa bước khó đi.
Chu Phạm tay phải nắm chặt vào dây an toàn, nhìn lướt qua làn xe đông đúc phía trước, nói: "Xe không dễ lái lắm chứ?” Cô tiếp tục: "Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đón Chu Dự Gia."
Lương Thù Tuyển phun ra ba chữ: "Cảm ơn ai?”
Chu Phạm mím môi dưới, giương mắt nhìn anh: "Hả?”
Chiếc xe nửa bước khó dời, Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô, nói: "Hình như tôi lớn hơn em một tuổi.”
Chu Phạm có chút không hiểu rõ những lời này của Lương Thù Tuyển là có ý gì, cô nghiêng đầu nhìn Lương Thù Tuyển, nói: "Anh lớn hơn tôi một chút.”
Chu Phạm tắt điện thoại di động, không để ý tới Lương Thù Tuyển, nhìn học sinh mặc đồng phục học sinh bên ngoài, rơi vào hồi ức thời trung học.
Thẳng đến khi một tiếng xe vang lên kéo Chu Phạm trở về hiện tại. Ánh mắt cô một lần nữa tập trung, nhìn thấy cổng trường Toại Nam Nhất Trung trong trí nhớ, trùng lặp với cổng trường hiện tại nhìn thấy.
Đến cửa nhất trung Toại Nam. Cô không gặp Chu Dự Gia.
Lương Thù Tuyển: "Người ở đâu?”
Chu Phạm nói: "Anh ở đây bỏ tôi xuống đi, lát nữa tôi sẽ cùng Chu Dự Gia đi cửa sau bên
kia. "
Lương Thù Tuyển cười: "Dùng xong thì vứt đi? ”
Chu Phạm nghiêng đầu nhìn anh: "Mới không có. " Cô nói: "Không phải lo lắng anh sẽ có chuyện sao, tôi sợ quá chậm trễ thời gian của anh.”
Lương Thù Tuyển một tiếng: "Vừa vặn, tôi sẽ có chút chuyện nhỏ, vậy em ở đây? ”
Chu Phạm ừ một tiếng.
Xe thật vất vả mới đến bên cạnh, Chu Phạm kéo dây an toàn ra, quét mắt bên ngoài không có xe đi qua, liền rất nhanh mở cửa xe, phun ra một câu: "Cảm ơn anh.”
Cô quay đầu lại nhìn lướt qua Lương Thù Tuyển, Lương Thù Tuyển đã lái xe đi, Chu Phạm chỉ nhìn thấy biển số xe của anh ngụ ý cực tốt.
Không phải là không nghe thấy nó, cô nói như thể nó quá nhanh.
Cô mím môi đưa tay sờ gò má phía dưới, a, là nắng nóng đi, thật nóng.
Khi Chu Phạm nhìn thấy Chu Dự Gia, toàn trường cơ hồ đều đi hết.
Chu Dự Gia kéo một cái vali, nhìn thấy Chu Phạm xuất hiện ở cửa liền giơ tay sờ xuống
mái tóc gai, cong mắt cười rộ lên.
Chu Phạm đến gần cậu: "Không phải chứ, Chu Dự Gia, tóc em sao vẫn như cũ vậy. "Cô giơ
tay sờ tóc Chu Dự Gia: "Mấy tháng không gặp, sao tóc lại không mọc.”
Chu Dự Gia đẩy tay Chu Phạm ra: "Con gái đừng nên sờ đầu con trai.
Chu Phạm tức giận cười, nói đểu anh một câu.
Chu Dự Gia nhếch môi: "Đi thôi, nói xong mời chị ăn, cũng không thể lừa gạt chị .
Chu Phạm đi theo Chu Dự Gia đến con phố ẩm thực ở cửa sau Toại Nam Nhất Trung: "Em phải mời khách a, đừng đến lúc đó lại là chị trả tiền. Hôm nay chị không mang theo một xu nào, chỉ chờ vét sạch túi của em.”
Chu Dự Gia nghiêng đầu nhìn Chu Phạm: "Được, mời chị ăn chứ gì, không quá năm đồng.
Chu Phạm vui vẻ không chịu nổi: "Mười đồng có được không, Chu Đại hiệp. ”
Hai người vừa nói vừa cười đi về phía sau đường. Kỳ lạ thay, không có nhiều người trên đường phố phía sau ngày hôm nay.
Đi tới quầy hàng, Chu Phạm bắt đầu điểm Ma Lạt Năng. Chu Dự Gia ngồi bên cạnh cô nhìn thực đơn, nhanh như chớp cô gọi rất nhiều món, nhân viên phục vụ bên cạnh cũng không nhớ được.
Nửa khắc sau, Ma Lạt Năng bày lên bàn ăn, Chu Phạm và Chu Dự Gia nhấc đũa lên.
Chu Phạm cười tủm tỉm: "Vẫn là hương vị kia a." Cô gắp một miếng đậu phụ trắng nát lên:
"Ngon quá. ’
Chu Loan Gia cười nhạo cô: "Nhìn bộ dạng của chị giống như chưa từng ăn qua đậu phụ
trắng ấy. ”
Chu Phạm vỗ nhẹ đầu của anh: "Em thèm đòn à.
Hai người đang cãi nhau.
Chu Phạm dùng đũa gắp một viên cá viên nhét vào bát của Chu Dự Gia: "Ngon quá.”
"Yo!"
Chu Phạm giương mắt, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trước cô.
"Thật sự là chị gái a, đã bao lâu rồi không gặp."
Mi tâm người đàn ông có một vết sẹo, giống như trực tiếp cầm dao mà rạch mặt. Vết sẹo
khá lớn, khi nhìn thấy người khác có thể mà giật mình theo. Sắc mặt của người đàn ông
này không tốt cho lắm. Màu da anh ta hơi đen, trên cánh tay phải còn có hình xăm là một con bướm màu đen.
Chu Dự Gia dẫn đầu đứng trước Chu Phạm.
Người đàn ông cười nhạo một tiếng: "Cậu cũng cao hơn rất nhiều, tôi vừa mới ra khỏi tù, đã gặp hai người các người duyên phận này, thật không tồi. ”
Chu Phạm buông đũa xuống đứng lên thanh âm gọn gàng: "Vừa mới ra khỏi tù, còn muốn
vô nữa sao?”
Người đàn ông mặc một thân đen, lộ ra da thịt thoạt nhìn thập phần có lực lượng, tóc cạo
đi rất nhiều, anh ta nhìn Chu Phạm cười: "Chắc chị bây giờ cũng học đến đại học rồi. Quả thật thay đổi rất nhiều, hồi trung học cũng không thấy chị lễ phép như vậy.”
Chiều cao Chu Dự Gia và người đàn ông không chênh lệch nhau lắm, nhưng suy cho cùng
Chu Dự Gia cũng mới chỉ là một thiếu niên không thể so sánh với một người đàn ông trưởng thành.
Cậu giật giật khóe miệng: "Tôi khuyên cậu nên thức thời một chút, đừng vừa mới ra tù thì
liền bị nhốt vào lại. ”
Người đàn ông bỗng nhiên tới gần Chu Phạm đưa tay đẩy Chu Dự Gia ra: "Chuyện của tôi
và chị cậu, cậu là một đứa bé nhỏ chen vào cái gì.”
Chu Dự Gia đưa tay túm lấy người đàn ông, hung hăng đẩy anh ra: "Tôi khuyên cậu miệng
sạch sẽ một chút.”
Người đàn ông cười một tiếng, dưới ánh mặt trời mãnh liệt thoạt nhìn kinh hãi.
"Cái này đã là sạch sẽ rồi, như thế nào, muốn nghe không sạch sao?"
Chu Dự Gia lạnh xuống cũng kinh người, anh cầm lấy điện thoại di động gọi 110, đem
điện thoại di động cho đàn ông xem.
Chu Phạm cầm điện thoại di động của Chu Dự Gia tới dập tắt, cô nhìn người đàn ông kia,
ánh mắt anh ta hung dữ trước nay chưa từng có.
"Ồ!" Chu Phạm bị Lương Thù Tuyển kéo về thực tại, cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại di động. Hôm nay Chu Dự Gia vừa thi xong môn thi cuối cùng, chính thức nghỉ hè. Cậu muốn Chu Phạm đi đón cậu. Cậu còng muốn mời cô đến phố ăn vặt phía sau Toại Nam Nhất Trung ăn.
Chu Phạm cúi đầu trả lời Chu Dự Gia: "Không phải qua hai ngày nữa mới nghỉ hè sao? ]
Vài giây sau, Chu Dự Gia trả lời.
Chu Loan Gia: [Không muốn đến đón em thì chị cứ nói thẳng. Đừng nói gì khác. ] Sau đó đính kèm một nhãn dán mỉm cười.
Chu Phạm tức giận, trả lời xong: [Được, đợi lát nữa chị đến đón em], sau đó liền dập tắt điện thoại di động.
Cô nhìn lướt qua Lương Thù Tuyển: "Kết quả sao rồi? Bác sĩ nói gì?”
Lương Thù Tuyển: "Em trò chuyện với ai mà vui vẻ như vậy?
Chu Phạm đưa màn hình điện thoại kề sát vào mặt của Lương Thù Tuyển xem: "Chu Dự Gia à.". Cô mím môi, đôi mắt đen nhánh chớp chớp, nhìn Lương Thù Tuyển: "Người có thể cùng tôi nói chuyện phiếm vui vẻ như vậy, cũng không còn ai khác ngoài em trai của tôi.”
Ánh mắt Lương Thù Tuyển nhìn Chu Phạm dừng lại một lúc lâu, sau đó yết hầu anh khẽ lăn một chút, nói: "Nói chuyện phiếm với tôi, không vui vẻ sao?”
Bàn tay của Chu Phạm bắt đầu nắm chặt điện thoại, cô mím môi bất đắc dĩ phun ra vài chữ: “Vui vẻ.”
Lương Thù Tuyển đến gần Chu Phạm một chút, mi mắt đen nhánh nhuộm một chút ánh mặt trời huy trạch nhìn thẳng vào mắt cô, anh hỏi cô: "Vui vẻ đến mức nào?”
Chu Phạm nhìn thấy Lương Thù Tuyển bỗng nhiên tiến sát vào cô, tay cô tự động buông xuống góc quần jean, trái tim đập cực kỳ nhanh.
Cô ngước mắt lên, hàng mi cong của cô khẽ chuyển động. Cô lấy hết bình tĩnh để đối diện với anh. Giọng nói cô ôn hòa, nhẹ nhàng tựa hồ không có chút bồi hồi.
"Vậy anh và tôi nói chuyện phiếm, vui vẻ không?"
Chu Phạm vừa dứt lời, liền nghe thấy phía trước bệnh viện có một người đi vào, anh dừng bước trước mặt Chu Phạm: "Chu Phạm? ”
Chu Phạm giương mắt nhìn người là Tạ Diễn người đang ở tạm nhà của cô.
"Ừ?" Tay Chu Phạm vốn đang siết chặt quần đột nhiên buông ra. Cô hướng về phía Tạ
Diễn chào hỏi.
Tạ Diễn liếc nhìn cô một cái: "Đến bệnh viện làm gì? Em bị thương à?”
Chu Phạm lắc đầu phủ nhận: "Không có, là bạn học của em." Cô nghiêng đầu nhìn Về phía Lương Thù Tuyển, "Không cẩn thận bị thương.”
Tạ Diễn lạnh nhạt ừ một tiếng.
Chu Phạm: "Vậy anh trai đến bệnh viện có việc gì không? ”
Tạ Diễn: "Một chút chuyện nhỏ, " anh đi lên lầu: "Đi trước đi. ”
Chu Phạm nhìn Tạ Diễn rời đi.
Lương Thù Tuyển cô, giật cười: "Anh trai này là ai vậy? ”
Chu Phạm nắm chặt điện thoại di động, nói: "Anh trai này tuổi lớn hơn tôi mấy tuổi. Ba mẹ tôi và ba mẹ anh ấy là bạn rất tốt. Anh ấy đang ở nhờ nhà cửa tôi vì căn biệt thự anh ấy mua đang sửa sang lại.”
Lương Thù Tuyển: "Ồ!”
Chu Phạm cong môi: "Qua mười mấy ngày nữa sẽ không gặp được.”
Chu Phạm nghiêng đầu nhìn anh: "Đợi lát nữa tôi muốn đi Toại Nam Nhất Trung đón em trai tôi tan học, không thể đi sân chơi chơi nữa.
Lương Thù Tuyển cảm thấy buồn cười: "Đã bao nhiêu tuổi rồi, tan học còn muốn em đến đón?”
"Không có." Chu Phạm có chút ảo não: "Từ khi em trai tôi học trung học đến nay, tôi chưa từng đi đón em ấy. Lần trước làm hỏng máy tính bảng của em ấy. Em ấy có chút tức giận, sau đó tôi nói nghỉ hè tôi sẽ đi đón em ấy tan học, em ấy mới không tức giận. ”
Lương Thù Tuyển đảo mắt nhìn cô một cái.
Chu Phạm sờ sờ sống mũi: "Vậy lần sau chúng ta lại đến sân chơi chơi đi.”
Lương Thù Tuyển ừ một tiếng: "Ngồi xe của tôi đi? ”
Chu Phạm: "Anh cũng muốn đi Toại Nam Nhất Trung bên kia sao? Có thuận đường không?”
Lương Thù Tuyển đỗ xe ở bãi đỗ xe bên này, anh bước chân đi ra ngoài phòng khám chỉ để lại một câu nói truyền đến tai cô: "Không thuận đường thì không thể đưa em đi sao.”
Chu Phạm chậm rãi đằng đằng a một tiếng, trước mỗi một lần, Lương Thù Tuyển đều thuận tiện mới đưa cô đi đâu đó. Hôm nay hình như là lần đầu tiên, anh không thuận đường, cũng đến tiễn cô.
Chu Phạm và Lương Thù Tuyển cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe. Sau khi lên xe, Chu Phạm thắt dây an toàn, xe liền khởi hành đến hướng Toại Nam Nhất Trung lái xe.
Bởi vì đang là thời kì nghỉ hè, càng tới gần Toại Nam Nhất Trung bên kia lượng xe càng lớn. Đến gần Toại Nam Nhất Trung, xe cơ hồ là nửa bước khó đi.
Chu Phạm tay phải nắm chặt vào dây an toàn, nhìn lướt qua làn xe đông đúc phía trước, nói: "Xe không dễ lái lắm chứ?” Cô tiếp tục: "Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đón Chu Dự Gia."
Lương Thù Tuyển phun ra ba chữ: "Cảm ơn ai?”
Chu Phạm mím môi dưới, giương mắt nhìn anh: "Hả?”
Chiếc xe nửa bước khó dời, Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô, nói: "Hình như tôi lớn hơn em một tuổi.”
Chu Phạm có chút không hiểu rõ những lời này của Lương Thù Tuyển là có ý gì, cô nghiêng đầu nhìn Lương Thù Tuyển, nói: "Anh lớn hơn tôi một chút.”
Chu Phạm tắt điện thoại di động, không để ý tới Lương Thù Tuyển, nhìn học sinh mặc đồng phục học sinh bên ngoài, rơi vào hồi ức thời trung học.
Thẳng đến khi một tiếng xe vang lên kéo Chu Phạm trở về hiện tại. Ánh mắt cô một lần nữa tập trung, nhìn thấy cổng trường Toại Nam Nhất Trung trong trí nhớ, trùng lặp với cổng trường hiện tại nhìn thấy.
Đến cửa nhất trung Toại Nam. Cô không gặp Chu Dự Gia.
Lương Thù Tuyển: "Người ở đâu?”
Chu Phạm nói: "Anh ở đây bỏ tôi xuống đi, lát nữa tôi sẽ cùng Chu Dự Gia đi cửa sau bên
kia. "
Lương Thù Tuyển cười: "Dùng xong thì vứt đi? ”
Chu Phạm nghiêng đầu nhìn anh: "Mới không có. " Cô nói: "Không phải lo lắng anh sẽ có chuyện sao, tôi sợ quá chậm trễ thời gian của anh.”
Lương Thù Tuyển một tiếng: "Vừa vặn, tôi sẽ có chút chuyện nhỏ, vậy em ở đây? ”
Chu Phạm ừ một tiếng.
Xe thật vất vả mới đến bên cạnh, Chu Phạm kéo dây an toàn ra, quét mắt bên ngoài không có xe đi qua, liền rất nhanh mở cửa xe, phun ra một câu: "Cảm ơn anh.”
Cô quay đầu lại nhìn lướt qua Lương Thù Tuyển, Lương Thù Tuyển đã lái xe đi, Chu Phạm chỉ nhìn thấy biển số xe của anh ngụ ý cực tốt.
Không phải là không nghe thấy nó, cô nói như thể nó quá nhanh.
Cô mím môi đưa tay sờ gò má phía dưới, a, là nắng nóng đi, thật nóng.
Khi Chu Phạm nhìn thấy Chu Dự Gia, toàn trường cơ hồ đều đi hết.
Chu Dự Gia kéo một cái vali, nhìn thấy Chu Phạm xuất hiện ở cửa liền giơ tay sờ xuống
mái tóc gai, cong mắt cười rộ lên.
Chu Phạm đến gần cậu: "Không phải chứ, Chu Dự Gia, tóc em sao vẫn như cũ vậy. "Cô giơ
tay sờ tóc Chu Dự Gia: "Mấy tháng không gặp, sao tóc lại không mọc.”
Chu Dự Gia đẩy tay Chu Phạm ra: "Con gái đừng nên sờ đầu con trai.
Chu Phạm tức giận cười, nói đểu anh một câu.
Chu Dự Gia nhếch môi: "Đi thôi, nói xong mời chị ăn, cũng không thể lừa gạt chị .
Chu Phạm đi theo Chu Dự Gia đến con phố ẩm thực ở cửa sau Toại Nam Nhất Trung: "Em phải mời khách a, đừng đến lúc đó lại là chị trả tiền. Hôm nay chị không mang theo một xu nào, chỉ chờ vét sạch túi của em.”
Chu Dự Gia nghiêng đầu nhìn Chu Phạm: "Được, mời chị ăn chứ gì, không quá năm đồng.
Chu Phạm vui vẻ không chịu nổi: "Mười đồng có được không, Chu Đại hiệp. ”
Hai người vừa nói vừa cười đi về phía sau đường. Kỳ lạ thay, không có nhiều người trên đường phố phía sau ngày hôm nay.
Đi tới quầy hàng, Chu Phạm bắt đầu điểm Ma Lạt Năng. Chu Dự Gia ngồi bên cạnh cô nhìn thực đơn, nhanh như chớp cô gọi rất nhiều món, nhân viên phục vụ bên cạnh cũng không nhớ được.
Nửa khắc sau, Ma Lạt Năng bày lên bàn ăn, Chu Phạm và Chu Dự Gia nhấc đũa lên.
Chu Phạm cười tủm tỉm: "Vẫn là hương vị kia a." Cô gắp một miếng đậu phụ trắng nát lên:
"Ngon quá. ’
Chu Loan Gia cười nhạo cô: "Nhìn bộ dạng của chị giống như chưa từng ăn qua đậu phụ
trắng ấy. ”
Chu Phạm vỗ nhẹ đầu của anh: "Em thèm đòn à.
Hai người đang cãi nhau.
Chu Phạm dùng đũa gắp một viên cá viên nhét vào bát của Chu Dự Gia: "Ngon quá.”
"Yo!"
Chu Phạm giương mắt, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trước cô.
"Thật sự là chị gái a, đã bao lâu rồi không gặp."
Mi tâm người đàn ông có một vết sẹo, giống như trực tiếp cầm dao mà rạch mặt. Vết sẹo
khá lớn, khi nhìn thấy người khác có thể mà giật mình theo. Sắc mặt của người đàn ông
này không tốt cho lắm. Màu da anh ta hơi đen, trên cánh tay phải còn có hình xăm là một con bướm màu đen.
Chu Dự Gia dẫn đầu đứng trước Chu Phạm.
Người đàn ông cười nhạo một tiếng: "Cậu cũng cao hơn rất nhiều, tôi vừa mới ra khỏi tù, đã gặp hai người các người duyên phận này, thật không tồi. ”
Chu Phạm buông đũa xuống đứng lên thanh âm gọn gàng: "Vừa mới ra khỏi tù, còn muốn
vô nữa sao?”
Người đàn ông mặc một thân đen, lộ ra da thịt thoạt nhìn thập phần có lực lượng, tóc cạo
đi rất nhiều, anh ta nhìn Chu Phạm cười: "Chắc chị bây giờ cũng học đến đại học rồi. Quả thật thay đổi rất nhiều, hồi trung học cũng không thấy chị lễ phép như vậy.”
Chiều cao Chu Dự Gia và người đàn ông không chênh lệch nhau lắm, nhưng suy cho cùng
Chu Dự Gia cũng mới chỉ là một thiếu niên không thể so sánh với một người đàn ông trưởng thành.
Cậu giật giật khóe miệng: "Tôi khuyên cậu nên thức thời một chút, đừng vừa mới ra tù thì
liền bị nhốt vào lại. ”
Người đàn ông bỗng nhiên tới gần Chu Phạm đưa tay đẩy Chu Dự Gia ra: "Chuyện của tôi
và chị cậu, cậu là một đứa bé nhỏ chen vào cái gì.”
Chu Dự Gia đưa tay túm lấy người đàn ông, hung hăng đẩy anh ra: "Tôi khuyên cậu miệng
sạch sẽ một chút.”
Người đàn ông cười một tiếng, dưới ánh mặt trời mãnh liệt thoạt nhìn kinh hãi.
"Cái này đã là sạch sẽ rồi, như thế nào, muốn nghe không sạch sao?"
Chu Dự Gia lạnh xuống cũng kinh người, anh cầm lấy điện thoại di động gọi 110, đem
điện thoại di động cho đàn ông xem.
Chu Phạm cầm điện thoại di động của Chu Dự Gia tới dập tắt, cô nhìn người đàn ông kia,
ánh mắt anh ta hung dữ trước nay chưa từng có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook