Rơi Vào Trái Tim Em
-
Chương 74:
Chu Phạm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không cần gọi cho cậu ấy, cậu ấy còn chưa nghỉ hè.”
Cô thuận thế liếc mắt nhìn Lương Thù Tuyển, thăm dò thái độ của anh, hình như anh không có chút nghi ngờ gì. Anh chỉ thuận miệng nói một câu như vậy cũng không phải thật sự đang nghi ngờ về người bạn này của Chu Phạm.
Lương Thù Tuyển cùng tài xế nói chuyện suốt dọc đường đi.
Sau khi đến trung tâm thành phố, Chu Phạm hỏi Lương Thù Tuyển: "Sao anh không về nhà mà lại đi đến tiệm net để làm gì vậy?"
Lương Thù Tuyển lấy chứng minh thư ra, đưa tay hướng về phía Chu Phạm nói: "Hẹn với bạn bè rồi em đưa chứng minh thư cho tôi.”
"Ồ. " Chu Phạm lấy chứng minh thư từ trong túi ra đưa cho Lương Thù Tuyển: "Đây này.”
Lương Thù Tuyển đi tới quầy lễ tân của tiệm net mở máy tính, Chu Phạm cũng thừa dịp đảo mắt xung quanh quan sát toàn bộ tiệm net.
Ở
Quán net này được trang trí đẹp. Ở đây có rất nhiều người, xung quanh gian phòng máy được bao phủ bằng ánh sáng trắng. Toàn bộ quán net trông sáng như ban ngày.
Lương Thù Tuyển một gian phòng riêng, sau đó cầm thẻ đi đến gian phòng đã chọn. Chu Phạm lập tức cùng theo anh vào cùng.
Chu Phạm ngược lại rất ít khi đến tiệm net, nhưng môi trường tiệm net này so với các quán cà phê bình thường còn tốt hơn, khung cảnh, không gian đều rất thoải mái, đẹp mắt.
Lương Thù Tuyển đặt một gian phòng riêng không tính là nhỏ. Chu Phạm vừa mới vào phòng liền mệt mỏi, cô ngáp một cái theo bản năng dụi mắt: "Người bạn kia của anh khi nào đến? ”
Lương Thù Tuyển mở máy tính ra ngồi trên ghế thể thao điện tử liếc nhìn cô một cái rồi nhàn nhạt đáp lại: "Lát nữa. ”
"Ồ, được." Chu Phạm miệng có chút khát nước liền cùng Lương Thù Tuyển nói một tiếng sau đó đi về phía quầy lễ tân.
Nhân viên ở quầy lễ tân lấy nước cho Chu Phạm.
Chu Phạm quan sát tiệm net, phát hiện tầng hai của quán net là một khách sạn.
Cô lấy nước từ tay của nhân viên lễ tân và ngáp thêm một lần nữa. Cô tò mò hỏi nhân viên lễ tân thì biết rằng khách sạn trên tầng hai và quán net này là cùng một chủ sở hữu.
Chu Phạm liền muốn lên lầu đánh một giấc. Quả thật hôm nay cô thực sự quá mệt mỏi.
"Xin hỏi quý khách đặt mấy gian phòng?" Nhân viên lễ tân cầm chuột hỏi Chu Phạm. Chu Phạm nói: "Một gian. ”
"A, Được. Khách sạn chúng tôi cũng chỉ còn lại hai gian phòng." Cô nhân viên vừa tra trên máy tính vừa nói.
Chu Phạm bỗng nhiên lại đổi giọng: "Vậy tôi đặt hai phòng này. ”
Chu Phạm nhét hai thẻ phòng vào trong túi xách, đi về phía phòng riêng Lương Thù Tuyển đã đặt.
Cô đẩy cửa phòng ra, vốn tưởng rằng anh đang hẹn bạn bè chơi game suốt đêm ở tiệm net nhưng không ngờ trên màn hình máy tính lại xuất hiện một ít mã chương trình máy tính phức tạp.
Chu Phạm mím môi đi tới phía sau chỗ ngồi của Lương Thù Tuyển, nói: "Anh hẹn bạn anh đến tiệm net là để làm chuyện này sao? ”
Bàn tay to của Lương Thù Tuyển cầm chuột di chuyển, ừ một tiếng.
Chu Phạm nga một tiếng: "Tôi còn tưởng rằng anh đến đây để chơi game suốt đêm.”
Lương Thù Tuyển nhìn lướt qua cô: "Em muốn chơi game à? ”
Chu Phạm lắc đầu, cô không biết game vì vậy nói: "Tôi không muốn chơi game.”
Tầm mắt Lương Thù Tuyển lại chuyển đến máy tính.
Chu Phạm nói: "Tôi vừa đặt hai phòng ngủ ở quầy lễ tân.
Bàn tay cầm chuột của Lương Thù Tuyển bỗng chốc dừng lại.
Chu Phạm nhanh chóng nói thêm: "Nhân viên lễ tân nói khách sạn chỉ còn lại hai phòng, cô ấy nói nếu đặt hai phòng lần sau đến tiệm net có thể ở cả đêm miễn phí.”
Cô đặt một tấm thẻ phòng lên bàn Lương Thù Tuyển: "Chu Dự Gia rất thích đến tiệm net chơi game - ừm, rất có lợi tôi liền thuận tiện đặt hai phòng. Anh cầm tấm thẻ này đi tôi
lên lầu trước.”
Chu Phạm đi về phía cửa phòng riêng.
Một lúc sau, đột nhiên Lương Thù Tuyển gọi Chu Phạm lại.
Chu Phạm dừng bước quay đầu lại tầm mắt cô dừng lại trên người Lương Thù Tuyển: "Làm sao vậy?”
Lương Thù Tuyển hỏi cô: "Tại sao tôi không biết tiệm net này có loại ưu đãi trên? Miễn phí qua đêm? ”
Chu Phạm: "Tôi cũng không biết hình như là tình huống đặc biệt đi. Nhân viên lễ tân đang cần điểm thành tích nói rằng khách sạn chỉ còn lại hai gian phòng nếu toàn bộ đều được thuê thì cô ấy sẽ có tiền thưởng.”
Lương Thù Tuyển nghi hoặc: "Đúng không? ”
Chu Phạm gật đầu: "Tôi lên lầu trước, nếu anh buồn ngủ thì lấy thẻ phòng lên lầu nghỉ ngơi đi. Cô dừng lại một giây, nói thêm: "Anh không được nói với người khác đâu đó, nhân viên đó yêu cầu tôi không được nói với người khác. Nếu ông chủ biết, cô ấy sẽ mất công việc." Cô ấy chỉ là vì thành tích cho nên mới bảo tôi lấy hết hai gian phòng. Hiểu không?”
Lương Thù Tuyển đánh giá Chu Phạm một cái.
Chu Phạm đối mặt với ánh mắt của hắn: "Không có việc gì, vậy tôi lên lầu trước.”
Lương Thù Tuyển thu hồi tầm mắt đánh giá Chu Phạm, ừm một tiếng: "Hiểu rồi.”
Chu Phạm xoay người bước đi, cong môi đi lên lầu hai.
Vài phút sau, Lương Thù Tuyển từ phòng riêng đi ra đến quầy lễ tân.
Cô gái đang đeo tai nghe tại quầy lễ tân.
Lương Thù Tuyển khẽ gõ xuống bàn, cô nhân viên giương mắt nhìn anh, tháo tai nghe xuống: "Có chuyện gì sao? ”
Lương Thù Tuyển phun ra hai chữ: "Tôi muốn thuê phòng.”
Cô gái xin lỗi nói: "Xin lỗi, tầng hai không còn phòng.""
Lương Thù Tuyển: "Thật sự không còn sao?”
Cô gái xin lỗi nói: "Thật sự không còn."
Lương Thù Tuyển gằm đầu, đi ra khỏi tiệm net đến cửa hàng tiện lợi đối diện. Lúc vào tiệm net, nhân viên ở quầy lễ tân đang gọi điện thoại cho ai đó. Lương Thù Tuyển cùng lúc cũng đi ngang qua thì vừa vặn nghe được: "Ừm, toàn bộ phòng đều không còn, thành tích đạt tiêu chuẩn có tiền thưởng.”
Lương Thù Tuyển giương mắt nhìn xuống lầu hai, không dừng lại mà đi về phía phòng riêng.
Ngày hôm sau, Chu Phạm tỉnh ngủ nhận được điện thoại của ba cô, nói có một anh trai nào đó ở nhờ nhà cô, hôm nay sẽ đến.
Tối hôm qua Chu Phạm ở trong nhóm "Người một nhà hạnh phúc", nói chuyện cô trở về Toại Nam. Bởi vì trong nhà thật sự không có người, Toại Nam mấy ngày nay lại thật sự rất bất ổn cho nên để cho anh trai kia thuận tiện chăm sóc cho Chu Phạm.
Chu Phạm cùng anh trai này không quen biết. Chỉ là khi còn bé đã gặp qua một lần, nghe nói anh ta năm nay hơn hai mươi tuổi. Năm nay mới về nước, phòng ốc còn chưa bàn giao nên cũng muốn mượn phòng khách nhà Chu Phạm vài hôm.
Chu Phạm rửa mặt xong liền xuống dưới lầu mua điểm tâm. Trước khi ra khỏi tiệm net, cô đến phòng riêng nhìn ngó xung quanh. Lương Thù Tuyển không ở bên trong, đại khái là đang ngủ trong khách sạn.
Dưới lầu không có cửa hàng ăn sáng, Chu Phạm liền đi theo đường phố đi vào trung tâm thành phố. Sau khi tìm được một quán phở ăn xong, cô nhìn thấy một quán cháo tôm hình như là mới mở. Rất nhiều người đang xếp hàng.
Chu Phạm không biết vì sao mỗi đến mua cháo tôm thì lượng người xếp hàng lại dài như vậy. Chỉ là Lương Thù Tuyển hình như thật sự rất thích ăn cháo này.
Cô đi tới xếp hàng chờ mua cháo. Cô lấy điện thoại nhắn cho Lương Thù Tuyển một dòng
tin nhắn.
(Đi ngang qua một cửa hàng cháo, thuận tiện mua cho anh một phần.
Lương Thù Tuyển không trả lời tin nhắn Chu Phạm liền buồn chán mà xếp hàng.
Một phút sau, màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn.
Chu Phạm mở ra xem.
Lương Thù Tuyển gửi đến một voice chat, cô đặt bên tai nghe.
"Chu Phạm, người xếp hàng đông như vậy cũng gọi là thuận tiện?"
Chu Phạm mím khóe môi giương mắt lên tìm kiếm bóng hình của Lương Thù Tuyển. Thì
anh cầm điện thoại di động nở một nụ cười nhàn nhạt sải bước đi về phía cô.
Chu Phạm chớp chớp mắt nói: "Là thuận tiện, bản thân tôi cũng muốn ăn một phần.”
Lương Thù Tuyển nhìn cô: "Không phải em không thích ăn cháo tôm sao?”
Chu Phạm liếc mắt nhìn vào quán cháo, nói: "Quán này không chỉ bán cháo tôm mà còn
bán các loại cháo khác.
Mãi lúc lâu sau cũng đến lượt cô gọi món: "Một phần cháo tôm và một phần cháo đậu
xanh."
Chủ cửa hàng hỏi lại:"Đóng gói hay ăn ở đây?" "
Chu Phạm: "Đóng gói.” Cháo vừa được giao thì Chu Phạm liền đưa cháo tôm cho Lương
Thù Tuyển.
Lương Thù Tuyển tiếp nhận, nhìn kỹ Chu Phạm vài lần đại khái là không biết đang nhìn gì, lại không chút ý xách cháo tôm đi đến tiệm net.
Chu Phạm đi bên cạnh anh, thật không biết tại sao lại trùng hợp như vậy, hết lần này tới
lần khác Lương Thù Tuyển tận mắt nhìn thấy cô xếp hàng dài như vậy mua cháo.
Nhưng may mắn là cô rất thông minh, có lẽ không có sơ hở.
"Chu Phạm." Lương Thù Tuyển kêu cô, đưa cho cô một ly sữa đậu nành.
"Ừ?" Chu Phạm tiếp nhận, không hiểu sao cảm thấy ly sữa đậu nành này rất quen thuộc
giống như là ly sữa đậu nành cô luôn muốn mua vào buổi sáng trung học.
Lương Thù Tuyển nói: "Em uống đi.” Anh lắc phần cháo tôm trong tay: "Tôi đã ăn cháo tôm rồi, sữa đậu nành này không thể uống được nữa."
"Ồ." Chu Phạm chạm vào sữa đậu nành ấm áp, "Tôi cũng định mua, nhưng quá xa. ngước mắt lên hỏi anh: "Anh mua cái này có dễ dàng không? Cửa hàng bán sữa này khá
ха."
Lương Thù Tuyển ừ một tiếng: "Lúc đưa người bạn tôi về nhà tôi thuận tiện mua một ly.”
Chu Phạm nga một tiếng, gật đầu.
Lương Thù Tuyển nói: "Trả phòng lúc mấy giờ?”
Chu Phạm: "Đợi lát nữa sẽ trả. "Cô liếc mắt nhìn Lương Thù Tuyển: "Vậy tôi lên lầu lấy vali
trước, đợi lát nữa sẽ về nhà.
Lương Thù Tuyển ừ một tiếng, Chu Phạm liền lên lầu.
Lương Thù Tuyển đi về phía phòng riêng trong phòng ngủ trên ghế sa lon có một người
đàn ông.
Nam nhân vẻ mặt lạnh nhạt, tựa hồ mới bị đánh thức, mở mắt liền đi lấy cháo trong tay
Lương Thù Tuyển.
Lương Thù Tuyển: "Tự mình đi mua đi.
Người đàn ông cười nhạt một tiếng: "Không phải đi mua sữa đậu nành gần Toại Nam Nhất
Trung sao? Xếp hàng lâu như vậy cũng không mua được? ”
Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn anh ta: "Mua cho cô ấy.
Người đàn ông: "Nếu không ăn sáng thì cho tôi phần cháo đó đi?"
""
Lương Thù Tuyển đi tới trước màn hình máy tính ngồi xuống: "Cậu cảm thấy tôi sẽ đem
cháo này cho cậu sao? ”
Hắn phủ lên con chuột: "Chu Phạm mua? ”
Giọng đuôi của người đàn ông kéo dài, từ trên ghế sa lon đứng lên mở nắp hộp lên, "Vậy
cô gái này đều mua điểm tâm cho anh, vậy hẳn là có ý với anh a, không đến mức không có
ý nghĩa.”
""
Lương Thù Tuyển thanh âm lười biếng: "Cô gái nhỏ đó chỉ là thuận đường mua. Người đàn ông nhướng mày: "Không phải cậu cũng nói sữa đậu nành thuận đường mua
sao? Hai người tâm tư đều ẩn sâu như vậy. Anh ta chậc chậc: "Nếu là tôi, đêm qua là một
cơ hội tốt như vậy, " Anh ta tiếp tục thở dài một lần nữa, "Hai người lớn lại không biết làm việc người lớn nên làm."
Lương Thù Tuyển đeo tai nghe trước khi nổ tung một câu thô, người đàn ông cười lắc đầu
đi ra khỏi phòng.
Chu Phạm dọn dẹp xong vali chuẩn bị xong hết thảy thì đã đến khoảng mười giờ.
Trước khi ra khỏi tiệm net, cô đi về phía phòng riêng của Lương Thù Tuyển.
Gõ cửa xuống thấy không ai trả lời. Cô lại gõ cửa một lần nữa, lần này có một người đàn
ông tuấn tú xa lạ mở cửa.
Chu Phạm: "Xin chào, tôi tới tìm Lương Thù Tuyển.”
Người đàn ông liếc mắt nhìn Chu Phạm một cái: "Cô là Chu Phạm?”
Chu Phạm: "Hả? Phải, anh có phải là bạn của anh ấy không? ”
Kỳ quái, không phải Lương Thù Tuyển nói đưa hắn đến Toại Nam Nhất Trung bên kia
sao?
"Vâng. " Người đàn ông nói. " Bây giờ cậu ấy không có ở đây. Em có thể vào trong chờ cậu ấy về.”
Chu Phạm liền nghe lời đi vào chờ.
Cô buồn chán ngồi trên ghế sofa, cô vẫn không thể chịu đựng được mà hỏi: "Tại sao anh
lại trở về đây một lần nữa?" ”
Người đàn ông thờ ơ nhìn cô: "Lại? ”
Chu Phạm mím môi dưới, ánh mắt chậm rãi chuyển động nói: "Tối hôm qua anh vẫn ngủ
ở đây, chưa từng rời khỏi tiệm net sao? ”
Người đàn ông: "Ừm, cùng Lương Thù Tuyển suốt đêm làm một chương trình phần mềm,
vừa mới tỉnh lại. Đợi lát nữa sẽ về.
Chu Phạm: "Về đâu? ”
Người đàn ông nhìn lướt qua Chu Phạm: "Về nhà.”
Chu Phạm gật gật đầu, ý thức được Lương Thù Tuyển sáng nay hình như nói dối.
Anh không phải là vì đưa người bạn này trở về đi qua Toại Nam Nhất Trung bên kia mà thuận đường mua sữa đậu nành cho cô.
Mười phút sau, Lương Thù Tuyển trở về phòng riêng.
Chu Phạm nhìn thấy Lương Thù Tuyển đẩy cửa vào thì thuận thế đứng lên.
Người đàn ông đẩy cửa đi ra ngoài vỗ vai Lương Thù Tuyển: "Đi ăn sáng thôi.”
Lương Thù Tuyển phun ra một chữ ừ, người đàn ông liền đi ra ngoài. Chỉ còn lại Chu Phạm và Lương Thù Tuyển ở trong phòng riêng.
Chu Phạm: "Bạn anh sao còn ở đây? Anh vừa nói anh đã đưa bạn anh trở về Toại Nam
Nhất Trung bên kia rồi mà. ”
Lương Thù Tuyển ngồi xuống số pha: "Hồi Toại Nam nhất trung không phải cậu ta là một
người bạn khác.”
Chu Phạm nga một tiếng.
Nhầm lẫn, Lương Thù Tuyển không nói dối ly sữa đậu nành kia chính là thuận đường
mua. Là cô đã nghĩ quá nhiều.
Chu Phạm ngẫm một hồi quyết định về nhà: "Vậy tôi về nhà trước.”
"Chu Phạm?"
"Ừ?" Chu Phạm giương mắt nhìn anh.
"Cháo đậu xanh của em còn đặt trên bàn này."
Chu Phạm chớp chớp mắt: " Đợi lát nữa tôi sẽ uống.”
Lương Thù Tuyển mở điện thoại lên: "Mười giờ rồi, không đói sao? "Anh dừng lại một
chút, "Hay là, ăn sáng rồi sao?”
Chu Phạm cong môi: "Vẫn chưa. Chẳng qua là tôi không thấy đói.”
Lương Thù Tuyển nhìn cô: "Taxi đến chưa?
"Tôi không hẹn xe buýt." Chu Phạm nói: "Đợi lát nữa sẽ có người đến đón tôi về nhà.”
Anh trai kia vừa liên lạc với Chu Phạm, nói vài phút liền đến gần tiệm net.
Vài phút sau, anh trai kia của Chu Phạm đến.
Chu Phạm nói: "Vậy tôi về nhà trước.”
Lương Thù Tuyển đứng dậy: "Đi thôi, tôi cũng về nhà.
"Ừm, " Chu Phạm xách vali đi.
Một chiếc xe màu đen đậu bên ngoài.
Chu Phạm nhìn biển số xe, xác nhận không sai. Dừng một chút, cô nhìn Lương Thù
Tuyển: "Không cần, tôi còn có bạn bè ở đây. ”
"À, cũng đúng, " Chu Phạm liền cùng Lương Thù Tuyển tạm biệt, ngồi lên xe của anh trai
không quen biết lắm.
Cô chui vào trong xe, lên tiếng chào hỏi trước: "Chào anh."
Người đàn ông nhìn lại cô một cái: "Tạ Diễn. Chỉ cần gọi tên.”
"Ừm, được." Chu Phạm nói.
Sau khi về đến nhà, Tạ Diễn đi về phía phòng khách, Chu Phạm nói: "Anh có cần cái gì thì
nói nói một tiếng với tôi là được.”
Tạ Diễn ừ một tiếng.
Chu Phạm gật đầu xuống, đi về phía phòng cô.
Hai ngày sau, có một người bạn trung học trước đây gửi cho Chu Phạm một cái gì đó
tương tự như một tờ quảng cáo.
Chu Phạm mở ra, quảng trường Toại Nam bên kia mở một sân chơi mới, nếu như là nhiều
người đi sẽ có hoạt động ưu đãi.
Chu Phạm đem quảng cáo tuyên truyền gửi cho Lương Thù Tuyển, ở phía sau đánh dấu
ngoặc đơn (phát nhóm, hứng thú có thể trả lời tôi, không có hứng thú có thể bỏ qua) Một phút sau, Lương Thù Tuyển trả lời: [Muốn đi?]
Chu Phạm trả lời: "A, gửi nhiều người như vậy chỉ có một mình anh trả lời tôi. Mọi người
dường đều như không quan tâm. Lương Thù Tuyển: [Bình thường
Chu Phạm đánh máy: [Anh có muốn đi không? Có hoạt động ưu đãi, cũng có thể rút thăm
trúng thưởng. Tôi rất muốn món quà rút thăm trúng thưởng đó là một con búp bê sứ rất
đẹp.
Lương Thù Tuyển: [Lương Thư Vi đã sớm nháo muốn đi. Thôi thì đi vậy.]
Chu Phạm: [Ừm, vậy thì chúng ta cùng đi] Chẳng bao lâu đến ngày khai trương sân chơi.
Chu Phạm hiếm khi mặc quần denim là loại màu cổ điển rất có cảm giác thiết kế, thoạt
nhìn là cổ xưa. Cô ăn mặc rất đẹp. Cô không trang điểm nhiều nhưng có son môi.
Hai người gặp nhau tại sân chơi.
Chu Phạm vừa đến cửa sân chơi liền nhìn thấy Lương Thù Tuyển. Anh đứng ở đó rất bắt
mắt. Vóc dáng cao lớn, ngoại hình đẹp trai, hết lần này tới lần khác đều thu hút ánh nhìn
của mọi
người.
Lương Thù Tuyển! Chu Phạm đeo ba lô nhỏ, đi về phía Lương Thù Tuyển. "Em gái anh cũng rất muốn đến sân chơi sao?" Chu Phạm vừa đi vừa nói. "Đúng vậy, hiện tại em ấy vẫn còn đi học, lại làm ầm ĩ để đến đây.”. Lương Thù Tuyển nói.
"À, hôm nay tôi tới vì con búp bê sứ kia. Đợi đến buổi tối có thể đi rút thăm trúng thưởng."
Lương Thùy Tuyển: "Em muốn chơi gì? ”
Chu Phạm chỉ tay vào tàu lượn siêu tốc: "Nghe nói đây là tàu lượn siêu tốc nguy hiểm nhất
thành phố Toại Nam, thử xem?”
Lương Thù Tuyển liếc nhìn cô: "Không sợ sao?
Chu Phạm: "Anh xem thường ai đây.”
Lương Thù Tuyển cười: "Được, Chu Phạm, vậy đi. ”
Hôm nay nhiều người, Chu Phạm và Lương Thù Tuyển cơ hồ là bả vai kề vai đi cùng một
chỗ. Bởi vì có quá nhiều người.
Đi một lúc lâu, đám đông dần dần tản ra.
Nhưng không nghĩ tới coi như đám người tản ra không bao lâu, một thiếu niên giẫm ván
trượt thẳng tắp xông về phía bọn họ.
Khi đó Lương Thù Tuyển đang cúi đầu nói chuyện với Chu Phạm, nhất thời không chú ý,
Chu Phạm vừa giương mắt lên liền nhìn thấy người kia trượt ván với tốc độ cực nhanh,
trực tiếp vọt tới bên cạnh Lương Thù Tuyển.
“Cẩn thận!” Chu Phạm kéo Lương Thù Tuyển đến bên cạnh cô, cô ngẩng đầu, tay giữ chặt quần áo của anh. Bởi vì Lương Thù Tuyển khi đó cúi đầu nói chuyện với cô nên khi Chu Phạm kéo anh lại phải dùng hết lực toàn thân nên nhất thời không đứng vững. Chính mình liều một chút, sau đó môi cô không cẩn thận chạm vào mặt của Lương Thù Tuyển. Cánh môi lướt qua khuôn mặt cứng rắn của anh, ánh mắt Chu Phạm mở to một chút, trái
tim bắt đầu đập rất nhanh.
Mà cuối cùng người kia trượt ván kia vẫn đụng phải Lương Thù Tuyển, mép ván trượt
lướt qua xương mắt cá chân phải của Lương Thù Tuyển, phát ra một tiếng động không
nhỏ.
Tầm mắt Chu Phạm nhìn về phía mắt cá chân Lương Thù Tuyển, xem ra va chạm không
nhẹ.
Chu Phạm phát hỏa rất nhanh đi đến chỗ nam sinh trượt ván, khí thế rất hung dữ: "Nhóc
không nhìn đường sao, ở đây người nhiều như vậy! ”
Cậu nhóc kia ngược lại bình an vô sự, hắn cũng nổi giận: "Cái này tôi có thể khống chế
được sao? Cũng không phải là tôi muốn đụng người nhiều như vậy, cô nhất định hôm nay
phải tới nơi này sao? ” Lương Thù Tuyển khi đó dường như không kịp phản ứng.
Anh lấy mu bàn tay sờ vào mặt của mình, khóe môi kéo lên, cổ họng cuồn cuộn, trong mắt
còn có chút ý cười. Qua vài giây mới nghiêng đầu nhìn người trượt ván kia.
Cậu nhóc lúc này mới nhìn thấy Lương Thù Tuyển.
Anh ta cứng đờ: "Tuyển ca." ”
Chu Phạm tức giận thật sự là càng lúc càng lớn, đụng phải người còn cứng miệng, tính
tình còn xốc nổi lên như vậy. Ngay cả cái áy náy cũng không có. Còn trách cô cùng Lương
Thù Tuyển hôm nay lại đến đây chơi?
Ai?
"Người đạp ván trượt là cậu, cậu không thể khống chế ván trượt thì cậu cũng đừng lên
đường a. Nhiều người như vậy, cậu nhất định phải trượt ván ở nơi đông người như vậy
sao?" Chu Phạm hướng về phía người nọ mà mắng.
Lương Thù Tuyển lại sờ mặt phải, phun
ra hai chữ: "Xin lỗi. ”
Cậu ta sờ gáy: "Xin lỗi, Tuyển ca, vô tình đụng phải anh sau này em sẽ không.”
Chu Phạm lúc này mới biết người trượt ván này và Lương Thù Tuyển quen biết nhau. Qua
vài giây, cô nghe được Lương Thù Tuyển nói: "Xin lỗi cô ấy. Không phải với tôi.
Chu Phạm nhìn cậu ta. Vài giây sau, cô nghe thấy lời xin lỗi rất chân thành: "Xin lỗi chị ơi.
Đó là lỗi của em.
Chu Phạm nói: "Vậy sau này đừng trượt ván ở nơi đông người nữa. Cô nói thêm: "Rất nguy
hiểm.”
Người trượt ván: "Vâng. ” rồi rời đi.
Chu Phạm bảo Lương Thù Tuyển ngồi xuống, cô vén ống quần Lương Thù Tuyển lên kiểm
tra nhìn thấy mắt cá chân của anh đã đỏ lên. Chu Phạm: "Đối diện có một phòng khám, chúng ta đến đó kiểm tra đi?
Cô ngước mắt lên, tầm mắt lơ đãng lướt qua mặt Lương Thù Tuyển, sau đó cô nhìn thấy
mặt phải của Lương Thù Tuyển có dấu son nhạt nhưng vẫn rất rõ ràng. Tay Chu Phạm còn nắm chặt ống quần Lương Thù Tuyển, sau khi nhìn thấy dấu son môi
thì cả người cô đều cứng đờ.
Sau đó, hậu tri hậu giác nhớ tới cô vừa rồi trong hỗn loạn hình như là hôn xuống mặt
phải của Lương Thù Tuyển.
Chu Phạm rũ mắt, lông mi mảnh khảnh che lên thần sắc của cô . Cái này đều có thể hôn đến, cô mím môi dưới, cực lực kéo khóe môi muốn vểnh lên.
"Ừm, cái kia..." Chu Phạm rút ra một tờ giấy, ngụy trang rất nghiêm túc nói: "Vừa rồi
không cẩn thận, ách, cái kia..."
Cô cầm giấy, buông ống quần Lương Thù Tuyển ra rất chậm rãi đối diện với tầm mắt anh.
"Rất hỗn loạn, vô tình bị trúng, " cô nói một cách hỗn loạn đưa cho anh giấy "Anh lau đi." Lương Thù Tuyển: "Bị ở đâu?”
Chu Phạm nhanh chóng chớp chớp mắt, một câu nói qua loa đã mang theo: "Không cẩn
thận đụng phải mặt anh, không có việc gì, chuyện nhỏ thôi. ”
Lương Thù Tuyển: "Đụng phải vào mặt tôi? ”
Chu Phạm: "Anh đừng hỏi nữa, anh không lau đúng không? Tôi sẽ lau nó cho anh. "Cô ấy
kiễng chân lên, đem khăn giấy ướt lau lên mặt Lương Thù Tuyển. Lương Thù Tuyển bỗng nhiên nắm lấy tay cô: "Chu Phạm, sao tôi lại cảm thấy hình như em rất vui vẻ?”
Cô thuận thế liếc mắt nhìn Lương Thù Tuyển, thăm dò thái độ của anh, hình như anh không có chút nghi ngờ gì. Anh chỉ thuận miệng nói một câu như vậy cũng không phải thật sự đang nghi ngờ về người bạn này của Chu Phạm.
Lương Thù Tuyển cùng tài xế nói chuyện suốt dọc đường đi.
Sau khi đến trung tâm thành phố, Chu Phạm hỏi Lương Thù Tuyển: "Sao anh không về nhà mà lại đi đến tiệm net để làm gì vậy?"
Lương Thù Tuyển lấy chứng minh thư ra, đưa tay hướng về phía Chu Phạm nói: "Hẹn với bạn bè rồi em đưa chứng minh thư cho tôi.”
"Ồ. " Chu Phạm lấy chứng minh thư từ trong túi ra đưa cho Lương Thù Tuyển: "Đây này.”
Lương Thù Tuyển đi tới quầy lễ tân của tiệm net mở máy tính, Chu Phạm cũng thừa dịp đảo mắt xung quanh quan sát toàn bộ tiệm net.
Ở
Quán net này được trang trí đẹp. Ở đây có rất nhiều người, xung quanh gian phòng máy được bao phủ bằng ánh sáng trắng. Toàn bộ quán net trông sáng như ban ngày.
Lương Thù Tuyển một gian phòng riêng, sau đó cầm thẻ đi đến gian phòng đã chọn. Chu Phạm lập tức cùng theo anh vào cùng.
Chu Phạm ngược lại rất ít khi đến tiệm net, nhưng môi trường tiệm net này so với các quán cà phê bình thường còn tốt hơn, khung cảnh, không gian đều rất thoải mái, đẹp mắt.
Lương Thù Tuyển đặt một gian phòng riêng không tính là nhỏ. Chu Phạm vừa mới vào phòng liền mệt mỏi, cô ngáp một cái theo bản năng dụi mắt: "Người bạn kia của anh khi nào đến? ”
Lương Thù Tuyển mở máy tính ra ngồi trên ghế thể thao điện tử liếc nhìn cô một cái rồi nhàn nhạt đáp lại: "Lát nữa. ”
"Ồ, được." Chu Phạm miệng có chút khát nước liền cùng Lương Thù Tuyển nói một tiếng sau đó đi về phía quầy lễ tân.
Nhân viên ở quầy lễ tân lấy nước cho Chu Phạm.
Chu Phạm quan sát tiệm net, phát hiện tầng hai của quán net là một khách sạn.
Cô lấy nước từ tay của nhân viên lễ tân và ngáp thêm một lần nữa. Cô tò mò hỏi nhân viên lễ tân thì biết rằng khách sạn trên tầng hai và quán net này là cùng một chủ sở hữu.
Chu Phạm liền muốn lên lầu đánh một giấc. Quả thật hôm nay cô thực sự quá mệt mỏi.
"Xin hỏi quý khách đặt mấy gian phòng?" Nhân viên lễ tân cầm chuột hỏi Chu Phạm. Chu Phạm nói: "Một gian. ”
"A, Được. Khách sạn chúng tôi cũng chỉ còn lại hai gian phòng." Cô nhân viên vừa tra trên máy tính vừa nói.
Chu Phạm bỗng nhiên lại đổi giọng: "Vậy tôi đặt hai phòng này. ”
Chu Phạm nhét hai thẻ phòng vào trong túi xách, đi về phía phòng riêng Lương Thù Tuyển đã đặt.
Cô đẩy cửa phòng ra, vốn tưởng rằng anh đang hẹn bạn bè chơi game suốt đêm ở tiệm net nhưng không ngờ trên màn hình máy tính lại xuất hiện một ít mã chương trình máy tính phức tạp.
Chu Phạm mím môi đi tới phía sau chỗ ngồi của Lương Thù Tuyển, nói: "Anh hẹn bạn anh đến tiệm net là để làm chuyện này sao? ”
Bàn tay to của Lương Thù Tuyển cầm chuột di chuyển, ừ một tiếng.
Chu Phạm nga một tiếng: "Tôi còn tưởng rằng anh đến đây để chơi game suốt đêm.”
Lương Thù Tuyển nhìn lướt qua cô: "Em muốn chơi game à? ”
Chu Phạm lắc đầu, cô không biết game vì vậy nói: "Tôi không muốn chơi game.”
Tầm mắt Lương Thù Tuyển lại chuyển đến máy tính.
Chu Phạm nói: "Tôi vừa đặt hai phòng ngủ ở quầy lễ tân.
Bàn tay cầm chuột của Lương Thù Tuyển bỗng chốc dừng lại.
Chu Phạm nhanh chóng nói thêm: "Nhân viên lễ tân nói khách sạn chỉ còn lại hai phòng, cô ấy nói nếu đặt hai phòng lần sau đến tiệm net có thể ở cả đêm miễn phí.”
Cô đặt một tấm thẻ phòng lên bàn Lương Thù Tuyển: "Chu Dự Gia rất thích đến tiệm net chơi game - ừm, rất có lợi tôi liền thuận tiện đặt hai phòng. Anh cầm tấm thẻ này đi tôi
lên lầu trước.”
Chu Phạm đi về phía cửa phòng riêng.
Một lúc sau, đột nhiên Lương Thù Tuyển gọi Chu Phạm lại.
Chu Phạm dừng bước quay đầu lại tầm mắt cô dừng lại trên người Lương Thù Tuyển: "Làm sao vậy?”
Lương Thù Tuyển hỏi cô: "Tại sao tôi không biết tiệm net này có loại ưu đãi trên? Miễn phí qua đêm? ”
Chu Phạm: "Tôi cũng không biết hình như là tình huống đặc biệt đi. Nhân viên lễ tân đang cần điểm thành tích nói rằng khách sạn chỉ còn lại hai gian phòng nếu toàn bộ đều được thuê thì cô ấy sẽ có tiền thưởng.”
Lương Thù Tuyển nghi hoặc: "Đúng không? ”
Chu Phạm gật đầu: "Tôi lên lầu trước, nếu anh buồn ngủ thì lấy thẻ phòng lên lầu nghỉ ngơi đi. Cô dừng lại một giây, nói thêm: "Anh không được nói với người khác đâu đó, nhân viên đó yêu cầu tôi không được nói với người khác. Nếu ông chủ biết, cô ấy sẽ mất công việc." Cô ấy chỉ là vì thành tích cho nên mới bảo tôi lấy hết hai gian phòng. Hiểu không?”
Lương Thù Tuyển đánh giá Chu Phạm một cái.
Chu Phạm đối mặt với ánh mắt của hắn: "Không có việc gì, vậy tôi lên lầu trước.”
Lương Thù Tuyển thu hồi tầm mắt đánh giá Chu Phạm, ừm một tiếng: "Hiểu rồi.”
Chu Phạm xoay người bước đi, cong môi đi lên lầu hai.
Vài phút sau, Lương Thù Tuyển từ phòng riêng đi ra đến quầy lễ tân.
Cô gái đang đeo tai nghe tại quầy lễ tân.
Lương Thù Tuyển khẽ gõ xuống bàn, cô nhân viên giương mắt nhìn anh, tháo tai nghe xuống: "Có chuyện gì sao? ”
Lương Thù Tuyển phun ra hai chữ: "Tôi muốn thuê phòng.”
Cô gái xin lỗi nói: "Xin lỗi, tầng hai không còn phòng.""
Lương Thù Tuyển: "Thật sự không còn sao?”
Cô gái xin lỗi nói: "Thật sự không còn."
Lương Thù Tuyển gằm đầu, đi ra khỏi tiệm net đến cửa hàng tiện lợi đối diện. Lúc vào tiệm net, nhân viên ở quầy lễ tân đang gọi điện thoại cho ai đó. Lương Thù Tuyển cùng lúc cũng đi ngang qua thì vừa vặn nghe được: "Ừm, toàn bộ phòng đều không còn, thành tích đạt tiêu chuẩn có tiền thưởng.”
Lương Thù Tuyển giương mắt nhìn xuống lầu hai, không dừng lại mà đi về phía phòng riêng.
Ngày hôm sau, Chu Phạm tỉnh ngủ nhận được điện thoại của ba cô, nói có một anh trai nào đó ở nhờ nhà cô, hôm nay sẽ đến.
Tối hôm qua Chu Phạm ở trong nhóm "Người một nhà hạnh phúc", nói chuyện cô trở về Toại Nam. Bởi vì trong nhà thật sự không có người, Toại Nam mấy ngày nay lại thật sự rất bất ổn cho nên để cho anh trai kia thuận tiện chăm sóc cho Chu Phạm.
Chu Phạm cùng anh trai này không quen biết. Chỉ là khi còn bé đã gặp qua một lần, nghe nói anh ta năm nay hơn hai mươi tuổi. Năm nay mới về nước, phòng ốc còn chưa bàn giao nên cũng muốn mượn phòng khách nhà Chu Phạm vài hôm.
Chu Phạm rửa mặt xong liền xuống dưới lầu mua điểm tâm. Trước khi ra khỏi tiệm net, cô đến phòng riêng nhìn ngó xung quanh. Lương Thù Tuyển không ở bên trong, đại khái là đang ngủ trong khách sạn.
Dưới lầu không có cửa hàng ăn sáng, Chu Phạm liền đi theo đường phố đi vào trung tâm thành phố. Sau khi tìm được một quán phở ăn xong, cô nhìn thấy một quán cháo tôm hình như là mới mở. Rất nhiều người đang xếp hàng.
Chu Phạm không biết vì sao mỗi đến mua cháo tôm thì lượng người xếp hàng lại dài như vậy. Chỉ là Lương Thù Tuyển hình như thật sự rất thích ăn cháo này.
Cô đi tới xếp hàng chờ mua cháo. Cô lấy điện thoại nhắn cho Lương Thù Tuyển một dòng
tin nhắn.
(Đi ngang qua một cửa hàng cháo, thuận tiện mua cho anh một phần.
Lương Thù Tuyển không trả lời tin nhắn Chu Phạm liền buồn chán mà xếp hàng.
Một phút sau, màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn.
Chu Phạm mở ra xem.
Lương Thù Tuyển gửi đến một voice chat, cô đặt bên tai nghe.
"Chu Phạm, người xếp hàng đông như vậy cũng gọi là thuận tiện?"
Chu Phạm mím khóe môi giương mắt lên tìm kiếm bóng hình của Lương Thù Tuyển. Thì
anh cầm điện thoại di động nở một nụ cười nhàn nhạt sải bước đi về phía cô.
Chu Phạm chớp chớp mắt nói: "Là thuận tiện, bản thân tôi cũng muốn ăn một phần.”
Lương Thù Tuyển nhìn cô: "Không phải em không thích ăn cháo tôm sao?”
Chu Phạm liếc mắt nhìn vào quán cháo, nói: "Quán này không chỉ bán cháo tôm mà còn
bán các loại cháo khác.
Mãi lúc lâu sau cũng đến lượt cô gọi món: "Một phần cháo tôm và một phần cháo đậu
xanh."
Chủ cửa hàng hỏi lại:"Đóng gói hay ăn ở đây?" "
Chu Phạm: "Đóng gói.” Cháo vừa được giao thì Chu Phạm liền đưa cháo tôm cho Lương
Thù Tuyển.
Lương Thù Tuyển tiếp nhận, nhìn kỹ Chu Phạm vài lần đại khái là không biết đang nhìn gì, lại không chút ý xách cháo tôm đi đến tiệm net.
Chu Phạm đi bên cạnh anh, thật không biết tại sao lại trùng hợp như vậy, hết lần này tới
lần khác Lương Thù Tuyển tận mắt nhìn thấy cô xếp hàng dài như vậy mua cháo.
Nhưng may mắn là cô rất thông minh, có lẽ không có sơ hở.
"Chu Phạm." Lương Thù Tuyển kêu cô, đưa cho cô một ly sữa đậu nành.
"Ừ?" Chu Phạm tiếp nhận, không hiểu sao cảm thấy ly sữa đậu nành này rất quen thuộc
giống như là ly sữa đậu nành cô luôn muốn mua vào buổi sáng trung học.
Lương Thù Tuyển nói: "Em uống đi.” Anh lắc phần cháo tôm trong tay: "Tôi đã ăn cháo tôm rồi, sữa đậu nành này không thể uống được nữa."
"Ồ." Chu Phạm chạm vào sữa đậu nành ấm áp, "Tôi cũng định mua, nhưng quá xa. ngước mắt lên hỏi anh: "Anh mua cái này có dễ dàng không? Cửa hàng bán sữa này khá
ха."
Lương Thù Tuyển ừ một tiếng: "Lúc đưa người bạn tôi về nhà tôi thuận tiện mua một ly.”
Chu Phạm nga một tiếng, gật đầu.
Lương Thù Tuyển nói: "Trả phòng lúc mấy giờ?”
Chu Phạm: "Đợi lát nữa sẽ trả. "Cô liếc mắt nhìn Lương Thù Tuyển: "Vậy tôi lên lầu lấy vali
trước, đợi lát nữa sẽ về nhà.
Lương Thù Tuyển ừ một tiếng, Chu Phạm liền lên lầu.
Lương Thù Tuyển đi về phía phòng riêng trong phòng ngủ trên ghế sa lon có một người
đàn ông.
Nam nhân vẻ mặt lạnh nhạt, tựa hồ mới bị đánh thức, mở mắt liền đi lấy cháo trong tay
Lương Thù Tuyển.
Lương Thù Tuyển: "Tự mình đi mua đi.
Người đàn ông cười nhạt một tiếng: "Không phải đi mua sữa đậu nành gần Toại Nam Nhất
Trung sao? Xếp hàng lâu như vậy cũng không mua được? ”
Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn anh ta: "Mua cho cô ấy.
Người đàn ông: "Nếu không ăn sáng thì cho tôi phần cháo đó đi?"
""
Lương Thù Tuyển đi tới trước màn hình máy tính ngồi xuống: "Cậu cảm thấy tôi sẽ đem
cháo này cho cậu sao? ”
Hắn phủ lên con chuột: "Chu Phạm mua? ”
Giọng đuôi của người đàn ông kéo dài, từ trên ghế sa lon đứng lên mở nắp hộp lên, "Vậy
cô gái này đều mua điểm tâm cho anh, vậy hẳn là có ý với anh a, không đến mức không có
ý nghĩa.”
""
Lương Thù Tuyển thanh âm lười biếng: "Cô gái nhỏ đó chỉ là thuận đường mua. Người đàn ông nhướng mày: "Không phải cậu cũng nói sữa đậu nành thuận đường mua
sao? Hai người tâm tư đều ẩn sâu như vậy. Anh ta chậc chậc: "Nếu là tôi, đêm qua là một
cơ hội tốt như vậy, " Anh ta tiếp tục thở dài một lần nữa, "Hai người lớn lại không biết làm việc người lớn nên làm."
Lương Thù Tuyển đeo tai nghe trước khi nổ tung một câu thô, người đàn ông cười lắc đầu
đi ra khỏi phòng.
Chu Phạm dọn dẹp xong vali chuẩn bị xong hết thảy thì đã đến khoảng mười giờ.
Trước khi ra khỏi tiệm net, cô đi về phía phòng riêng của Lương Thù Tuyển.
Gõ cửa xuống thấy không ai trả lời. Cô lại gõ cửa một lần nữa, lần này có một người đàn
ông tuấn tú xa lạ mở cửa.
Chu Phạm: "Xin chào, tôi tới tìm Lương Thù Tuyển.”
Người đàn ông liếc mắt nhìn Chu Phạm một cái: "Cô là Chu Phạm?”
Chu Phạm: "Hả? Phải, anh có phải là bạn của anh ấy không? ”
Kỳ quái, không phải Lương Thù Tuyển nói đưa hắn đến Toại Nam Nhất Trung bên kia
sao?
"Vâng. " Người đàn ông nói. " Bây giờ cậu ấy không có ở đây. Em có thể vào trong chờ cậu ấy về.”
Chu Phạm liền nghe lời đi vào chờ.
Cô buồn chán ngồi trên ghế sofa, cô vẫn không thể chịu đựng được mà hỏi: "Tại sao anh
lại trở về đây một lần nữa?" ”
Người đàn ông thờ ơ nhìn cô: "Lại? ”
Chu Phạm mím môi dưới, ánh mắt chậm rãi chuyển động nói: "Tối hôm qua anh vẫn ngủ
ở đây, chưa từng rời khỏi tiệm net sao? ”
Người đàn ông: "Ừm, cùng Lương Thù Tuyển suốt đêm làm một chương trình phần mềm,
vừa mới tỉnh lại. Đợi lát nữa sẽ về.
Chu Phạm: "Về đâu? ”
Người đàn ông nhìn lướt qua Chu Phạm: "Về nhà.”
Chu Phạm gật gật đầu, ý thức được Lương Thù Tuyển sáng nay hình như nói dối.
Anh không phải là vì đưa người bạn này trở về đi qua Toại Nam Nhất Trung bên kia mà thuận đường mua sữa đậu nành cho cô.
Mười phút sau, Lương Thù Tuyển trở về phòng riêng.
Chu Phạm nhìn thấy Lương Thù Tuyển đẩy cửa vào thì thuận thế đứng lên.
Người đàn ông đẩy cửa đi ra ngoài vỗ vai Lương Thù Tuyển: "Đi ăn sáng thôi.”
Lương Thù Tuyển phun ra một chữ ừ, người đàn ông liền đi ra ngoài. Chỉ còn lại Chu Phạm và Lương Thù Tuyển ở trong phòng riêng.
Chu Phạm: "Bạn anh sao còn ở đây? Anh vừa nói anh đã đưa bạn anh trở về Toại Nam
Nhất Trung bên kia rồi mà. ”
Lương Thù Tuyển ngồi xuống số pha: "Hồi Toại Nam nhất trung không phải cậu ta là một
người bạn khác.”
Chu Phạm nga một tiếng.
Nhầm lẫn, Lương Thù Tuyển không nói dối ly sữa đậu nành kia chính là thuận đường
mua. Là cô đã nghĩ quá nhiều.
Chu Phạm ngẫm một hồi quyết định về nhà: "Vậy tôi về nhà trước.”
"Chu Phạm?"
"Ừ?" Chu Phạm giương mắt nhìn anh.
"Cháo đậu xanh của em còn đặt trên bàn này."
Chu Phạm chớp chớp mắt: " Đợi lát nữa tôi sẽ uống.”
Lương Thù Tuyển mở điện thoại lên: "Mười giờ rồi, không đói sao? "Anh dừng lại một
chút, "Hay là, ăn sáng rồi sao?”
Chu Phạm cong môi: "Vẫn chưa. Chẳng qua là tôi không thấy đói.”
Lương Thù Tuyển nhìn cô: "Taxi đến chưa?
"Tôi không hẹn xe buýt." Chu Phạm nói: "Đợi lát nữa sẽ có người đến đón tôi về nhà.”
Anh trai kia vừa liên lạc với Chu Phạm, nói vài phút liền đến gần tiệm net.
Vài phút sau, anh trai kia của Chu Phạm đến.
Chu Phạm nói: "Vậy tôi về nhà trước.”
Lương Thù Tuyển đứng dậy: "Đi thôi, tôi cũng về nhà.
"Ừm, " Chu Phạm xách vali đi.
Một chiếc xe màu đen đậu bên ngoài.
Chu Phạm nhìn biển số xe, xác nhận không sai. Dừng một chút, cô nhìn Lương Thù
Tuyển: "Không cần, tôi còn có bạn bè ở đây. ”
"À, cũng đúng, " Chu Phạm liền cùng Lương Thù Tuyển tạm biệt, ngồi lên xe của anh trai
không quen biết lắm.
Cô chui vào trong xe, lên tiếng chào hỏi trước: "Chào anh."
Người đàn ông nhìn lại cô một cái: "Tạ Diễn. Chỉ cần gọi tên.”
"Ừm, được." Chu Phạm nói.
Sau khi về đến nhà, Tạ Diễn đi về phía phòng khách, Chu Phạm nói: "Anh có cần cái gì thì
nói nói một tiếng với tôi là được.”
Tạ Diễn ừ một tiếng.
Chu Phạm gật đầu xuống, đi về phía phòng cô.
Hai ngày sau, có một người bạn trung học trước đây gửi cho Chu Phạm một cái gì đó
tương tự như một tờ quảng cáo.
Chu Phạm mở ra, quảng trường Toại Nam bên kia mở một sân chơi mới, nếu như là nhiều
người đi sẽ có hoạt động ưu đãi.
Chu Phạm đem quảng cáo tuyên truyền gửi cho Lương Thù Tuyển, ở phía sau đánh dấu
ngoặc đơn (phát nhóm, hứng thú có thể trả lời tôi, không có hứng thú có thể bỏ qua) Một phút sau, Lương Thù Tuyển trả lời: [Muốn đi?]
Chu Phạm trả lời: "A, gửi nhiều người như vậy chỉ có một mình anh trả lời tôi. Mọi người
dường đều như không quan tâm. Lương Thù Tuyển: [Bình thường
Chu Phạm đánh máy: [Anh có muốn đi không? Có hoạt động ưu đãi, cũng có thể rút thăm
trúng thưởng. Tôi rất muốn món quà rút thăm trúng thưởng đó là một con búp bê sứ rất
đẹp.
Lương Thù Tuyển: [Lương Thư Vi đã sớm nháo muốn đi. Thôi thì đi vậy.]
Chu Phạm: [Ừm, vậy thì chúng ta cùng đi] Chẳng bao lâu đến ngày khai trương sân chơi.
Chu Phạm hiếm khi mặc quần denim là loại màu cổ điển rất có cảm giác thiết kế, thoạt
nhìn là cổ xưa. Cô ăn mặc rất đẹp. Cô không trang điểm nhiều nhưng có son môi.
Hai người gặp nhau tại sân chơi.
Chu Phạm vừa đến cửa sân chơi liền nhìn thấy Lương Thù Tuyển. Anh đứng ở đó rất bắt
mắt. Vóc dáng cao lớn, ngoại hình đẹp trai, hết lần này tới lần khác đều thu hút ánh nhìn
của mọi
người.
Lương Thù Tuyển! Chu Phạm đeo ba lô nhỏ, đi về phía Lương Thù Tuyển. "Em gái anh cũng rất muốn đến sân chơi sao?" Chu Phạm vừa đi vừa nói. "Đúng vậy, hiện tại em ấy vẫn còn đi học, lại làm ầm ĩ để đến đây.”. Lương Thù Tuyển nói.
"À, hôm nay tôi tới vì con búp bê sứ kia. Đợi đến buổi tối có thể đi rút thăm trúng thưởng."
Lương Thùy Tuyển: "Em muốn chơi gì? ”
Chu Phạm chỉ tay vào tàu lượn siêu tốc: "Nghe nói đây là tàu lượn siêu tốc nguy hiểm nhất
thành phố Toại Nam, thử xem?”
Lương Thù Tuyển liếc nhìn cô: "Không sợ sao?
Chu Phạm: "Anh xem thường ai đây.”
Lương Thù Tuyển cười: "Được, Chu Phạm, vậy đi. ”
Hôm nay nhiều người, Chu Phạm và Lương Thù Tuyển cơ hồ là bả vai kề vai đi cùng một
chỗ. Bởi vì có quá nhiều người.
Đi một lúc lâu, đám đông dần dần tản ra.
Nhưng không nghĩ tới coi như đám người tản ra không bao lâu, một thiếu niên giẫm ván
trượt thẳng tắp xông về phía bọn họ.
Khi đó Lương Thù Tuyển đang cúi đầu nói chuyện với Chu Phạm, nhất thời không chú ý,
Chu Phạm vừa giương mắt lên liền nhìn thấy người kia trượt ván với tốc độ cực nhanh,
trực tiếp vọt tới bên cạnh Lương Thù Tuyển.
“Cẩn thận!” Chu Phạm kéo Lương Thù Tuyển đến bên cạnh cô, cô ngẩng đầu, tay giữ chặt quần áo của anh. Bởi vì Lương Thù Tuyển khi đó cúi đầu nói chuyện với cô nên khi Chu Phạm kéo anh lại phải dùng hết lực toàn thân nên nhất thời không đứng vững. Chính mình liều một chút, sau đó môi cô không cẩn thận chạm vào mặt của Lương Thù Tuyển. Cánh môi lướt qua khuôn mặt cứng rắn của anh, ánh mắt Chu Phạm mở to một chút, trái
tim bắt đầu đập rất nhanh.
Mà cuối cùng người kia trượt ván kia vẫn đụng phải Lương Thù Tuyển, mép ván trượt
lướt qua xương mắt cá chân phải của Lương Thù Tuyển, phát ra một tiếng động không
nhỏ.
Tầm mắt Chu Phạm nhìn về phía mắt cá chân Lương Thù Tuyển, xem ra va chạm không
nhẹ.
Chu Phạm phát hỏa rất nhanh đi đến chỗ nam sinh trượt ván, khí thế rất hung dữ: "Nhóc
không nhìn đường sao, ở đây người nhiều như vậy! ”
Cậu nhóc kia ngược lại bình an vô sự, hắn cũng nổi giận: "Cái này tôi có thể khống chế
được sao? Cũng không phải là tôi muốn đụng người nhiều như vậy, cô nhất định hôm nay
phải tới nơi này sao? ” Lương Thù Tuyển khi đó dường như không kịp phản ứng.
Anh lấy mu bàn tay sờ vào mặt của mình, khóe môi kéo lên, cổ họng cuồn cuộn, trong mắt
còn có chút ý cười. Qua vài giây mới nghiêng đầu nhìn người trượt ván kia.
Cậu nhóc lúc này mới nhìn thấy Lương Thù Tuyển.
Anh ta cứng đờ: "Tuyển ca." ”
Chu Phạm tức giận thật sự là càng lúc càng lớn, đụng phải người còn cứng miệng, tính
tình còn xốc nổi lên như vậy. Ngay cả cái áy náy cũng không có. Còn trách cô cùng Lương
Thù Tuyển hôm nay lại đến đây chơi?
Ai?
"Người đạp ván trượt là cậu, cậu không thể khống chế ván trượt thì cậu cũng đừng lên
đường a. Nhiều người như vậy, cậu nhất định phải trượt ván ở nơi đông người như vậy
sao?" Chu Phạm hướng về phía người nọ mà mắng.
Lương Thù Tuyển lại sờ mặt phải, phun
ra hai chữ: "Xin lỗi. ”
Cậu ta sờ gáy: "Xin lỗi, Tuyển ca, vô tình đụng phải anh sau này em sẽ không.”
Chu Phạm lúc này mới biết người trượt ván này và Lương Thù Tuyển quen biết nhau. Qua
vài giây, cô nghe được Lương Thù Tuyển nói: "Xin lỗi cô ấy. Không phải với tôi.
Chu Phạm nhìn cậu ta. Vài giây sau, cô nghe thấy lời xin lỗi rất chân thành: "Xin lỗi chị ơi.
Đó là lỗi của em.
Chu Phạm nói: "Vậy sau này đừng trượt ván ở nơi đông người nữa. Cô nói thêm: "Rất nguy
hiểm.”
Người trượt ván: "Vâng. ” rồi rời đi.
Chu Phạm bảo Lương Thù Tuyển ngồi xuống, cô vén ống quần Lương Thù Tuyển lên kiểm
tra nhìn thấy mắt cá chân của anh đã đỏ lên. Chu Phạm: "Đối diện có một phòng khám, chúng ta đến đó kiểm tra đi?
Cô ngước mắt lên, tầm mắt lơ đãng lướt qua mặt Lương Thù Tuyển, sau đó cô nhìn thấy
mặt phải của Lương Thù Tuyển có dấu son nhạt nhưng vẫn rất rõ ràng. Tay Chu Phạm còn nắm chặt ống quần Lương Thù Tuyển, sau khi nhìn thấy dấu son môi
thì cả người cô đều cứng đờ.
Sau đó, hậu tri hậu giác nhớ tới cô vừa rồi trong hỗn loạn hình như là hôn xuống mặt
phải của Lương Thù Tuyển.
Chu Phạm rũ mắt, lông mi mảnh khảnh che lên thần sắc của cô . Cái này đều có thể hôn đến, cô mím môi dưới, cực lực kéo khóe môi muốn vểnh lên.
"Ừm, cái kia..." Chu Phạm rút ra một tờ giấy, ngụy trang rất nghiêm túc nói: "Vừa rồi
không cẩn thận, ách, cái kia..."
Cô cầm giấy, buông ống quần Lương Thù Tuyển ra rất chậm rãi đối diện với tầm mắt anh.
"Rất hỗn loạn, vô tình bị trúng, " cô nói một cách hỗn loạn đưa cho anh giấy "Anh lau đi." Lương Thù Tuyển: "Bị ở đâu?”
Chu Phạm nhanh chóng chớp chớp mắt, một câu nói qua loa đã mang theo: "Không cẩn
thận đụng phải mặt anh, không có việc gì, chuyện nhỏ thôi. ”
Lương Thù Tuyển: "Đụng phải vào mặt tôi? ”
Chu Phạm: "Anh đừng hỏi nữa, anh không lau đúng không? Tôi sẽ lau nó cho anh. "Cô ấy
kiễng chân lên, đem khăn giấy ướt lau lên mặt Lương Thù Tuyển. Lương Thù Tuyển bỗng nhiên nắm lấy tay cô: "Chu Phạm, sao tôi lại cảm thấy hình như em rất vui vẻ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook