Rơi Vào Trái Tim Em
Chương 70:

Chu Phạm theo bản năng liếm môi dưới.

Lương Thù Tuyển bình thản nói: "Người ít, ít việc", anh tạm dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Thoải mái một chút.

"A, " Chu Phạm nhìn lướt qua Kỳ Toại, "Anh không cảm thấy Kỳ Toại rất kì lạ sao?"

Lương Thù Tuyển đáp lại: "Em rất thông minh.’

"Ừm." Chu Phạm được Lương Thù Tuyển không thành khẩn khen ngợi, lười biếng cong môi, vừa vặn nữ sinh đi ra phòng vệ sinh kia, liền nói: "Vậy tớ đi ra ngoài trước.

Lương Thù Tuyển lãnh đạm ừ một tiếng.

Chu Phạm một lần nữa ngồi vào bàn tròn Kỳ Toại đang cầm bình rượu uống rượu, trực tiếp rót miệng uống.

Cô gái nói: "Uống ít thôi, cẩn thận kẻo say đấy."

Chu Phạm liếc mắt nhìn Kỳ Toại một cái, nam sinh bên cạnh cũng khuyên một câu.

Cô cũng không nói gì, dù sao uống một ly rượu nếu như cũng uống không hết hứng thú, vậy cũng rất không thú vị.

Lương Thù Tuyển ngồi trên bàn tròn cũng rót rượu uống.

Chu Phạm vừa cùng nữ sinh kia trò chuyện về quán trà sữa mới mở trong căn tin kia nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn qua phía anh vài lần, đoán chừng anh đại khái cũng uống rất nhiều, hẳn là không ít hơn Kỳ Toại.

Bữa tối kết thúc trong 20 phút.

Kỳ Toại uống đến say mèm.

Nam sinh kia thấy Kỳ Toại thật sự say rượu, liền nói: "Chúng tớ còn phải đưa cậu ta về ký túc xá. ”

Cô gái hỏi: "Ai đưa cậu ấy về?"

Cuối cùng, vì nam sinh kia và Kỳ Toại là bạn nên được anh ta đưa về.

"Đừng chạm vào tớ, tớ vẫn có thể uống...", chàng trai kéo Kỳ Toại lên, chống lại ký túc xá.

Kỳ Toại thật sự uống say, nói chuyện cũng không chọn lời.

Anh ngước mắt nhìn lướt qua những người ở đây, bỗng nhiên lại nhìn về phía Chu Phạm: "Chu Phạm, em đưa anh về ký túc xá đi.

Vừa dứt lời, Lương Thù Tuyển phun ra mấy chữ: "Tỉnh táo một chút.”

Nam sinh khiêng Kỳ Toại đi, dùng cánh tay lôi anh ta đi.

Chu Phạm và Lương Thù Tuyển cùng với nữ sinh kia đi ở phía sau bọn họ.

Kỳ Toại phát điên vì rượu ngược lại đi đến bên cạnh Chu Phạm, hỏi cô một ít vấn đề về phương diện sinh hoạt, Lương Thù Tuyển luôn nói một chữ hoặc hai chữ, đem đề tài ngăn trở về.

Chu Phạm biết Kỳ Toại là uống say, cũng không phản ứng anh.

Một lát sau, Kỳ Toại lại ngã ngửa đi đến bên cạnh Chu Phạm: "Chu Phạm, không biết em đã thích người nào chưa?”

Đây là lần duy nhất Lương Thù Tuyển không ngăn cản Kỳ Toại bàn về đề tài này.

Cô gái bên cạnh cũng cười tủm tỉm ồn ào: "Tớ cũng rất hứng thú với vấn đề này.”

Chu Phạm lắc đầu nói hiện tại còn chưa có.

Lương Thù Tuyển trộm nhìn cô một cái.

Chu Phạm nhìn thẳng phía trước đi bộ, chỉ là trả lời câu hỏi này sờ sờ sống mũi.

Đưa Kỳ Toại về ký túc xá, nam sinh và nữ sinh kia cũng lần lượt trở về ký túc xá chỉ có ký túc xá Chu Phạm và Lương Thù Tuyển ở tương đối xa.

Bởi vì vừa rồi Lương Thù Tuyển thỉnh thoảng phải trợ giúp nam sinh kia mang Kỳ Toại về ký túc xá cho nên anh đi ở phía trước, Chu Phạm thoáng dừng lại phía sau, hai người một trước một sau đi.

Chu Phạm đưa mắt nhìn nữ sinh kia trở về ký túc xá nhìn Lương Thù Tuyển đi trước mặt cô.

Cô hét lên với Lương Thù Tuyển: "Anh đi quá nhanh, chờ tôi một chút.”

Phía trước Lương Thù Tuyển là đèn đường mờ nhạt, bên cạnh đèn đường có một con thiêu thân nho nhỏ nhào loạn. Nghe vậy, anh dừng lại chờ Chu Phạm.

Chu Phạm đi tới bên cạnh anh, nói: "Kỳ thật vừa rồi anh cũng uống rất nhiều đó.

Lương Thù Tuyển ừ một tiếng: "Không nhiều lắm.

Chu Phạm đến gần nhìn Lương Thù Tuyển, môi giật giật: "Không nhiều lắm sao? Để tôi xem nào.

Yết hầu Lương Thù Tuyển khẽ chuyển động, ngón tay mảnh khảnh đẩy Chu Phạm ra: "Không được nhìn. ”

"À." Chu Phạm đáp một tiếng, liền nghe theo không nhìn.

Lương Thù Tuyển: "Chú ý đến lời xin lỗi trên diễn đàn.”

Chu Phạm: "Ừm, tôi sẽ chú ý. Nói xong, cô nhìn lướt qua Lương Thù Tuyển: "Tôi có chuyện

muốn hỏi anh.

"Cái gì?" Lương Thù Tuyển nói.

"Anh đã làm gì vào ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học?" Chu Phạm liếc nhìn anh một

cái.

Lương Thù Tuyển hơi dừng một chút, "Hỏi cụ thể một chút đi? ”

Chu Phạm: "Tôi vừa mới xem bữa tiệc tốt nghiệp của đàn anh, bỗng nhiên nghĩ đến một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học của anh không phải là đang xé sách sao? Lúc đó giáo viên chủ nhiệm bảo tôi đi lấy tư liệu ở tòa nhà giảng dạy lớp 12, tôi vừa vặn đi ngang qua dưới lầu các anh.”

Lương Thù Tuyển oh một tiếng: "Rất trùng hợp.

"Cũng có chút trùng hợp." Chu Phạm nói, "Vậy anh cũng xé sách sao? ”

"Thật ngốc." Lương Thù Tuyển đáp lại: "Tôi nhìn bọn họ xé sách.”

"A, anh không xé." Chu Phạm nở nụ cười, "Tôi còn tưởng rằng anh cũng xé, tôi vừa mới còn đang suy nghĩ nếu anh xé sách có bay qua đỉnh đầu tôi hay không. Bởi vì lúc đó tôi

đang đứng dưới lầu.”

Lương Thù Tuyển liếc nhìn cô một cái, lười biếng cười. Anh đưa tay ra xoa tóc của Chu Phạm.

"Vậy bây giờ tôi xé sách rồi rải lên đầu em nhé?"

Chu Phạm đi về phía trước vài bước, vừa đi về phía trước vừa sửa sang lại mái tóc bị anh kéo rối tung: "Tôi có nói là muốn bị vụn giấy bay trên đầu sao.

Lương Thù Tuyển: "Vậy lần sau em nên nói sớm một chút", anh hừ một tiếng cười: "Tôi tưởng ý của em là phải bù lại. ”

"Không có. " Chu Phạm bỗng nhiên lại đổi đề tài khác, "Lần trước tôi nghe Chu Dự Gia nói đồng phục học sinh của Trường Trung học Cơ sở Toại Nam 1 đều đã thay đổi phiên bản, đồng phục học sinh khóa cuối cùng của tớ là màu trắng lam phối màu cuối cùng. Đồng phục mới thật xấu xí.”



Nói về chủ đề đồng phục học sinh, biểu cảm của Lương Thù Tuyển không nhàn nhã như trước đó, hỏi: "Đồng phục học sinh của em vẫn còn đó à?”

"Vẫn còn. " Chu Phạm nói: "Bởi vì tốt nghiệp tất cả mọi người sẽ ký tên vào đồng phục học sinh, tôi giữ nó để làm một kỷ niệm." Nhưng vẫn không lấy ra, liền để trong tủ.

Lương Thù Tuyển biểu tình nhàn nhã một chút: "Ký tên cái gì.

"Liền ký tên, " Chu Phạm cười, "Hiện tại nhớ tới có chút ngốc, trước kia sẽ không cảm thấy

ngốc.

Lương Thù Tuyển liếc cô một cái: "Không ngốc.”

Chu Phạm cong môi nở nụ cười.

Rất nhanh đến dưới lầu ký túc xá Chu Phạm, cô chỉ xuống ký túc xá: "Vậy tôi lên lầu.”

Lương Thù Tuyển ừ một tiếng đợi Chu Phạm đi vài bước anh lại bỗng nhiên gọi cô lại:

"Chu Phạm.

Chu Phạm bị Lương Thù Tuyển gọi lại, bước chân cô dừng lại, quay đầu lại: "Làm sao vậy.

Hai tròng mắt Lương Thù Tuyển đen kịt, nói: "Chúc ngủ ngon.

Chu Phạm nói tốt, đi về phía ký túc xá.

Đi tới lầu hai ký túc xá, cô giương mắt nhìn dưới lầu ký túc xá thấy Lương Thù Tuyển đã

đi về phía ký túc xá của anh.

Chu Phạm sửa lại tóc nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đẩy cửa tiến vào ký túc xá.

Từ Vụ và Trịnh Yên Yên không có ở đây, Lý Thanh Minh xông lên ôm Chu Phạm: "Cậu mau

lên diễn đàn xem đi, Từ Vụ đã xin lỗi rồi.

Chu Phạm nhận lấy điện thoại di động của Lý Thanh Minh, tùy tiện lật xuống, nhìn lời xin

lỗi này cũng có vài phần thành khẩn liền trả lại điện thoại cho Lý Thanh Minh.

Lý Thanh Minh nói: "Cậu ấy thừa nhận rằng hai bức ảnh đó là của cậu ấy.”

Chu Phạm đi vệ sinh rửa mặt, rửa sạch vẻ nóng trên mặt và trong lòng.

"Thật không biết sao cậu ấy lại thay đổi như vậy."

Lý Thanh Minh dừng một chút, nói: "Tớ cảm thấy là chuyện Trình Tử Kim chia tay với cậu

ấy đã ảnh hưởng đến phán đoán của cậu ấy. ”

Chu Phạm rửa mặt xong từ phòng vệ sinh đi ra: "Mỗi lần trò chuyện thì cậu lại hướng về Trình Tử Kim mà nói.”

Lý Thanh Minh tiện tay kéo một cái khăn mặt treo trên giường xuống, che mặt lại: "Ai biết được, dù sao tớ cũng không rõ ràng thích Trình Tử Kim, hơn nữa cậu ấy và Trình Tử Kim yêu nhau. Tớ còn chưa tỏ tình với Trình Tử Kim. Tớ chỉ thích anh ấy từ phía sau.

Chu Phạm hỏi: "Khi nào? ”

Lý Thanh Minh liếc Chu Phạm một cái: "Thích một người làm sao có thể có thời khắc cụ

thể. Cậu hiểu điều đó không?”

Chu Phạm không hiểu lắc đầu còn không phải đặc biệt hiểu: "Không hiểu. ”

Lý Thanh Minh: "Sau này cậu sẽ hiểu.

Chu Phạm bỏ qua đề tài này: "Cuối kỳ phải giao bài tập phỏng vấn tin tức, hai chúng ta

một tổ, cậu muốn chụp cái gì?”

Lý Thanh Minh tay chống cằm: "Tớ sao cũng được, gần đây không có gì đặc biệt muốn

chụp — cậu đâu.

Chu Phạm ngồi xuống ghế nhìn Lý Thanh Minh: "Hay là chúng ta phỏng vấn học sinh

trong trường Đại học Tây Kinh? Tớ cũng không thấy ai làm về chủ đề này, chúng ta làm chủ đề này cũng coi như là có sáng tạo.

"Được rồi." Lý Thanh Minh là đại vương chèo thuyền trước sau như một.

Thứ hai đi học, không ai còn lén lút dị nghị về Chu Phạm, trong diễn đàn đại học Tây Kinh, Từ Vụ đã xin lỗi thanh minh.

Từ đó về sau, Từ Vụ cũng rất ít đến lớp Trịnh Yên Yên ngược lại tiết nào cũng đều đến,

nhưng trước kia đều là cô và Từ Vụ đi cùng một chỗ, hiện tại cô độc lai độc vãng, cũng có người hỏi cô Từ Vụ sao lại rất ít đến lớp.

Khi đó Chu Phạm vừa lúc nghe được, nhưng Trịnh Yên Yên cũng không nói rất chi tiết, chỉ

là bịa đặt một lí do qua loa để qua chuyện.

Lý Thanh Minh hỏi Chu Phạm: "Hôm qua tớ và Tiểu Vũ đi dạo phố nhìn thấy Từ Vụ,.

Tiểu Vũ là bạn bè mà Lý Thanh Minh quen biết qua game, Chu Phạm và Tiểu Vũ không quen biết lắm.

"Tớ thấy cậu ấy hút thuốc trong phòng tắm của trung tâm mua sắm." Lý Thanh Minh nói, "Sau khi hút thuốc, cậu đoán xem tớ đã thấy những gì."

Chu Phạm luôn dễ dàng bị Lý Thanh Minh dẫn dắt vào câu chuyện của cô ấy: "Cái gì.”

Lý Thanh Minh nói: "Cậu ấy và một cậu bé hôn nhau bên ngoài phòng tắm.”

Chu Phạm đáp lại: "Thật sao?

"Thật sự, tớ không phải bôi nhọ cậu ấy a!" Lý Thanh Minh nói, "Tớ luôn cảm thấy sau khi

cậu ấy và Trình Tử Kim chia tay thì cậu ấy đã thay đổi rất nhiều.”

Tan học, Chu Phạm và Lý Thanh Minh đi ra khỏi lớp học, Chu Phạm không nói gì nữa.

Vào thứ bảy, Chu Phạm và Lý Thanh Minh đã liên lạc với sáu sinh viên xuất sắc của Đại học Tây Kinh phỏng vấn họ theo từng đợt.

Thời gian hai ngày, Chu Phạm cùng Lý Thanh Minh mệt mỏi không chịu nổi rốt cục cũng phỏng vấn xong năm vị.

Nhưng có một đàn chị giời hẹn của họ.

Đàn chị nói, cuối tuần này chị ta phải đi nói chuyện tạm thời, thứ hai tuần sau mới có thời

gian.



Vì câu bảo đảm này của học tỷ, trong đại học Tây Kinh cũng không có người nào thích hợp hơn chị ta, Chu Phạm cùng Lý Thanh Minh liền đợi thêm một tuần nữa.

Các cô giải thích với đàn chị, bởi vì giáo viên đem thời gian cuối kỳ nhầm lẫn, lần này tin

tức phỏng vấn đề thi cơ hồ là đè ép điểm ra. Cuộc phỏng vấn cộng với thời gian sau này,

rất căng thẳng.

Khi đó học tỷ rất chính thức đáp ứng.

Tuần này Chu Phạm đã cắt video của năm người đã phỏng vấn.

Chỉ là tuần sau, đàn chị lại hẹn lại một lần nữa.

Khi đó Chu Phạm nhận được tin nhắn của đàn chị, nhìn màn hình điện thoại di động cô

ngưng thần một hồi lâu, cả người đều ngây dại.

Cô nhắn tin cho đàn chị: [Thật sự không có thời gian sao?]

Đàn chị: [Bây giờ chị không còn ở thành phố Tây Kinh nữa rồi.] l

Lý Thanh Minh muốn tức chết Chu Phạm ngăn cản cô, bảo Lý Thanh Minh đừng mắng

người.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lý Thanh Minh nói, "Bây giờ đã đến giữa tháng 6, rất nhiều

đàn anh đàn chị không còn ở trường. Những người lớn nhất năm hai lại không có gì để phỏng vấn. ” Lúc trước Chu Phạm có người dự bị, nhưng bởi vì mấy ngày nay trường học bỗng nhiên

lại làm hoạt động gì đó, đem người dự bị của cô đều điều đi.

Đúng là nhà dột còn gặp mưa đêm.

Lý Thanh Minh bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ: "Nếu không bây giờ chúng tớ phát | Q Q

Không gian? Tuyển dụng một ứng cử viên. Nói xong, cô liền lấy điện thoại ra chỉnh sửa, "Tớ viết xong, cậu lại chuyển tiếp động thái kia của tớ là được rồi. ” Chu Phạm mở máy tính ra vừa di chuyển chuột vừa nghĩ, nói: "Thanh Minh, tớ lại xem

năm người phỏng vấn sau khi cắt xong thành mảnh, phát hiện hình như năm người cũng đủ rồi. Nếu thực sự không có ai, năm người phỏng vấn là đủ. ”

Lý Thanh Minh đã đem tin tức chiêu mộ đơn giản gửi ra ngoài, cô nói: "Cậu chuyển tiếp

trước đi, xem đêm nay có ai mắc câu hay không?”

Chu Phạm nghe vậy cười cười: "Được.”

Nếu như có thể tuyển được người, vậy tự nhiên là rất tốt.

Nhưng nếu không cũng không quan trọng.

Khi Chu Phạm chuyển tiếp động thái của Lý Thanh Minh, thấy cô bịa đặt cực kỳ có lệ Chu

Phạm chửi bới: "Cái này có thể tuyển được người sao?”

Bởi vì Lý Thanh Minh thật sự quá không để ý, bất luận kẻ nào nhìn đoạn Lý Thanh Minh

kia đều không có cảm xúc muốn làm đối tượng phỏng vấn của Chu Phạm và Lý Thanh

Minh.

Lý Thanh Minh thè lưỡi xuống: "Có còn hơn không! Tớ sẽ xóa nó và chỉnh sửa lại nó.

Chu Phạm lắc đầu: "Quên đi, cứ như vậy đi tớ phỏng chừng nhất định là không tuyển

được người. Chờ cho đến ngày mai để xóa. ”

Lý Thanh Minh ừ một tiếng, bỗng nhiên đáng thương nhìn về phía Chu Phạm: "Phạm

Phạm, tối mai cậu có thể cùng tớ ra sân bay không?”

Chu Phạm: "Ra sân bay làm gì?

"Ngày mai Trần Trầm tới sân bay, tớ muốn đi đón."

Trần Trầm là thần tượng hàng đầu mà Lý Thanh Minh mơ ước, ngày đêm nhung nhớ.

Chu Phạm không nhịn được muốn mắng Lý Thanh Minh một trận nhưng rồi cô cũng mềm lòng liền đáp ứng.

Trước khi đi ngủ, Lý Thanh Minh bỗng nhiên hỏi cô: "Trình Tử Kim có phải đi theo Lương

Thù Tuyển không?”

Một tuần trước, Lương Thù Tuyển được nhà trường phái đi trao đổi học thuật ngắn hạn

với khoa máy tính Nhĩ Lý, chu kỳ tạm thời là mười lăm ngày.

Thời gian trước mắt mới qua chưa đến một nửa.

Chu Phạm trong đêm khuya nhớ tới Lương Thù Tuyển, chậm rãi chớp chớp mắt, nói:

"Hẳn là vậy.”

Lý Thanh Minh trong đêm tối dài đằng đằng nhẹ giọng hỏi Chu Phạm: "Cậu có nhớ Lương

Thù Tuyển không?”

Chu Phạm cười một tiếng: "Tớ làm sao có thể nhớ anh ta. "Cười xong, Chu Phạm nhớ tới

buổi tối hôm đó ăn thịt nướng, Lương Thù Tuyển cùng cô trở về ký túc xá, đứng ở cửa ký túc xá nói một câu chúc ngủ ngon kia.

Cô cảm thấy rằng câu chúc ngủ ngon đó là rất xa vời với cô.

Đêm tối dễ sinh ra cảm xúc nhớ nhung, nhưng Chu Phạm biết không chỉ có đêm tối mà

thậm chí là ban ngày cô cũng sẽ thỉnh thoảng nhớ tới Lương Thù Tuyển.

Có người nói, mọi người thường dùng cách chia tay để cân nhắc yêu thích, Chu Phạm có

chút buồn bực. Trong một tuần Lương Thù Tuyển đi Nhĩ Lý, hình như cô cũng thường

xuyên nhớ tới anh.

Vậy cô đối với Lương Thù Tuyển là thích sao?

Đầu Chu Phạm choáng váng hỏi ngược lại Lý Thanh Minh: "Vậy cậu có nhớ Trình Tử Kim

không ? Hai người đã không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài rồi đó.” Lý Thanh Minh nghe Chu Phạm hỏi, cũng không không biết trả lời cô như thế nào nên liền giả vờ ngủ thiếp đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương