Rơi Vào Trái Tim Em
Chương 69:

Sân khấu cách phòng trang điểm không xa Chu Phạm có thể nghe được tiếng hát và điệu múa trên sân khấu đã bước vào giai đoạn cuối cùng, theo quy trình thì cô sắp lên sân khấu.

Chu Phạm xoay người nhìn qua Lương Thù Tuyển anh vẫn ngồi trên sô pha như trước bộ dáng thong dong, khẽ cúi đầu đùa nghịch điện thoại di động, giống như là đang xử lý chuyện quan trọng gì đó.

Chu Phạm liếm môi dưới, môi giật giật: "Lương Thù Tuyển. ”

Lương Thù Tuyển nhìn cô, mắt một mí thoạt nhìn có chút lạnh nhạt.

"Anh có thể giúp tôi kéo khóa váy được không?" Chu Phạm có chút ngượng ngùng chỉ vào lưng, "Một mình tôi không làm được.

Lương Thù Tuyển nhìn cô một cái, giọng điệu hờ hững: " Kéo khóa?

""

"Ừm, " Chu Phạm đi về phía Lương Thù Tuyển cuối cùng đi tới trước mặt anh xoay người đưa lưng về phía anh: "Giúp tôi kéo lên một chút, tôi sắp lên đài rồi."

Lương Thù Tuyển nâng tầm mắt lên nhìn Chu Phạm. Một lúc sau, anh đứng lên đi tới phía sau Chu Phạm.

Chu Phạm cảm nhận được ngón tay nóng bỏng của anh đụng phải khóa kéo đem khóa kéo dần dần mang lên trên, mùi gỗ mun như có như không quanh quẩn ở chóp mũi cô.

Chu Phạm theo bản năng liếm môi dưới không hiểu sao có chút khẩn trương. Lương Thù Tuyển đứng sau lưng cô, bóng lưng cao lớn của anh hoàn toàn bao phủ cô.

Cô cảm thấy không khí xung quanh cô ấy rất nóng.

Vài giây sau, Lương Thù Tuyển lười biếng mở miệng: "Được rồi.”

Chu Phạm ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh một cái: "Vất vả rồi.”

Lương Thù Tuyển cảm thấy buồn cười, lười biếng cười ra tiếng, lại một lần nữa ngồi xuống sofa thanh âm trước sau như một rất lạnh nhạt: "Không có gì vất vả.”

Chu Phạm cong môi dưới, đi đến trước gương nhìn khóa kéo váy lễ, đã bị kéo lên trên cùng.

Cô hài lòng đi về phía lối ra phòng trang điểm, vừa đi được vài bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm.

"Đợi lát nữa."

Chu Phạm dừng bước, quay đầu lại thì nhìn thấy Lương Thù Tuyển đang đi về phía cô.

"Quá chật, không thoải mái." Anh đứng trước mặt Chu Phạm, bảo cô xoay người cúi đầu đem khóa kéo của cô kéo xuống một chút để cho khóa kéo không chặt như lúc nãy nữa.

Chu Phạm mím môi, toàn thân năm giác quan đều thập phần tập trung. Lương Thù Tuyển ở sau lưng kéo khóa kéo của cô, ngón tay cũng không đụng phải da thịt trần trụi của cô nhưng cô vẫn cảm thấy rất khẩn trương.

Vài giây sau, cô nghe thấy Lương Thù Tuyển ở sau lưng cô nói: "Thả lỏng một chút.

Một hồi sau khi kéo khóa kéo xong Chu Phạm giật giật xương bả vai, đích xác cảm giác khóa kéo không còn chặt, nửa người trên phải thoải mái hơn rất nhiều thì cô mới bước ra sân khấu.

Bởi vì sắp lên sân khấu, cô liền không nói thêm gì nữa, liền nhìn lướt qua Lương Thù Tuyển tiếp tục đi về phía cửa.

Cửa phòng trang điểm cách sân khấu chỉ cách vài bước chân hai bên cách hành lang nhỏ không dài. Chu Phạm vừa mới đi ra cửa phòng trang điểm, giương mắt liền nhìn thấy Kỳ Toại đứng trong hành lang.

Trên đỉnh đầu hành lang nhỏ không có ánh đèn, chỉ có hai bên trái phải có loại đèn hành lang nhỏ bằng ngói là loại phim cũ mới có thể xuất hiện màu vàng nhạt nhạt.

"Hả? Đã đến với chúng ta chưa? Chu Phạm hỏi anh.

Sắc mặt Kỳ Toại không tốt lắm, nhưng vẫn cười cười: "Sắp đến chúng ta rồi, đi thôi. ”

Chu Phạm ừ một tiếng, vừa đi vừa sửa sang lại trang phục.

Kỳ Toại nói chuyện với cô: "Đợi buổi tiệc kết thúc, bốn MC chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm chúc mừng đi. Diễn tập nhiều lần, hôm nay cũng biểu hiện rất tốt bốn người đều không xảy ra sự cố. ”

Chu Phạm nghĩ đến hộp cơm mà Lương Thù Tuyển mua cho cô hiện tại vẫn còn đặt trên bàn trang điểm, liền nói: "Tôi đã ăn cơm rồi. ”

Kỳ Toại cười một chút: "Không muốn ăn cơm thì em cũng nên đi ra ngoài ngồi một chút. Trọng điểm là để chúc mừng, hai người kia đã đồng ý, chỉ cần chờ em đồng ý. ”

Chu Phạm nhấc làn váy lên sân khấu, tầm mắt dừng lại trên người Kỳ Toại một giây thấp giọng nói một câu chờ lát nữa rồi nói sau.

Sau khi lên sân khấu, cô và Kỳ Toại hợp tác nói chuyện, hai người vì luyện tập nhiều lần cũng rất ăn ý cho đến khi toàn bộ bữa tiệc kết thúc, bốn người đích xác cũng không có ai xảy ra sự cố, đêm tốt nghiệp học viện nhân văn năm 2011 kết thúc rất viên mãn.

Tiết mục cuối cùng của bữa tiệc tốt nghiệp là hợp xướng lớn, các đàn anh, đàn chị mặc loại quần áo thời Dân Quốc, đứng trên sân khấu hát.

Chu Phạm đứng ở ngoài cùng bên trái sân khấu.

Bên trái sân khấu nối liền hành lang nhỏ, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn hành lang nhỏ, liền nhìn thấy Lương Thù Tuyển đứng ở giữa hành lang, cùng ánh mắt cô giao nhau.

Chu Phạm bỗng nhiên nhớ tới năm học lớp 12 của cô. Đêm trước khi các anh chị lớp 12 sắp thi đại học, các đàn anh đàn chị đứng ở hành lang xé sách, từng mảnh giấy vụn trắng nát từ tòa nhà giảng dạy lớp 12 bay xuống tán loạn.

Khi đó cô vừa vặn bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến tòa nhà giảng dạy lớp 12 lấy tư liệu tiếng Anh, đang đi ngang qua tầng một của tòa nhà giảng dạy lớp 12 trên đỉnh đầu liền bay xuống vô số mảnh giấy.

Cho nên khi đó nếu Lương Thù Tuyển cũng xé sách đại khái tờ giấy anh xé cũng bay tới đỉnh đầu cô.

Bởi vì cô đứng trong một góc khá khuất tầm nhìn nên các đàn anh đàn chị lớp 12 đều không nhìn thấy cô.

Chu Phạm liền không có ý định từ dưới lầu giảng dạy đi, mà là thay đổi một lời riêng.

Khi rời khỏi tầng trệt của tòa nhà giảng dạy lớp 12, một tờ giấy không bị xé nát từ trên trời giáng xuống chậm rãi mà rơi xuống bên cạnh giày Chu Phạm. Ánh mắt cô bất giác chú ý đến mảnh giấy kia.



Giấy cũng không đơn bạc mà mang theo chút trọng lượng. Lúc đó là tối ngày 6 tháng 6, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên bãi cỏ trước tòa nhà giảng dạy lớp 12.

Mảnh giấy bay lên bãi cỏ, Chu Phạm không tự chủ được khom lưng nhặt mảnh giấy lên. Trên mảnh giấy không viết bất kỳ từ nào trên đó, nó đã viết một chuỗi các chữ cái tiếng

Anh.

Chu Phạm lúc ấy không thể hiểu được chuỗi chữ cái tiếng Anh kì lạ kia, đến bây giờ cũng không nhớ rõ rốt cuộc là năm chữ cái nào. Lúc ấy cô khom lưng nhặt lên lại tự tay ném mảnh giấy kia lại một lần nữa xuống bãi cỏ xanh nhạt.

Theo giai điệu cuối cùng của đàn anh đàn chị hợp xướng kết thúc. Chu Phạm cùng ba mẹ đi đến giữa sân khấu, đọc lời phát biểu một hồi sau, bữa tiệc liền chính thức chấm dứt.

Tốt nghiệp luôn đến nhanh như vậy. Chu Phạm nghĩ, lúc trước ba năm trung học của cô vẫn không được thuận lợi lắm. Đến bây giờ cô cũng không hoài niệm về trung học.

Chỉ là khi cô biết được, Lương Thù Tuyển trước kia cùng cô học chung một trường trung học. Chu Phạm liền cảm thấy thời học sinh trước kia, đại khái cô đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Có lẽ hoàng hôn hoặc hoàng hôn nào đó, Lương Thù Tuyển lướt qua bên cạnh cô, hai người ngược dòng người bỏ qua, ngay cả dư quang cũng không thể đụng phải nhau.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Chu Phạm đi vào phòng trang điểm, Lương Thù Tuyển không biết đã rời đi từ khi nào.

Khi cô đến phòng trang điểm, trong phòng đều là những cô gái đang tẩy trang.

Chu Phạm lấy điện thoại di động ra, lúc trước đàn chị kia giúp cô tẩy trang, cô cảm ơn đàn chị ngồi trước gương cúi đầu nhắn tin cho Lương Thù Tuyển: "Tôi nhớ tôi còn nợ anh một bữa thịt nướng!"

Gửi xong những lời này, Chu Phạm mới đột nhiên nhớ tới chuyện Kỳ Toại vừa mới đề nghị, bốn MC muốn đi ăn cơm.

Vừa vặn Kỳ Toại lúc này đi tới hỏi cô: "Em có đi được không? Em nghĩ sao? Chỉ cần chờ em

đồng ý thôi đấy.”

Chu Phạm lắc đầu: "Em có việc rồi, không thể đi. Ba người đi đi.”

Kỳ Toại ngưng kinh, nói: "Em có chuyện gì? Nếu nó không phải là một cái gì đó quan trọng, đừng đi. Ăn mừng bữa tối là quan trọng hơn.

Chu Phạm đang chuẩn bị nói, chuyện cô đối đãi quan trọng hơn ăn mừng bữa cơm, Lương Thù Tuyển không biết từ lúc nào đã dựa vào cửa.

Anh nhàn nhạt, lạnh lùng, nhưng khí chất ngạo mạn cả người lại không chút che dấu.

Kỳ Toại cũng nhìn thấy Lương Thù Tuyển, liếc mắt nhìn anh một cái: "Tới tìm Chu Phạm

sao?”

Lương Thù Tuyển lạnh nhạt đáp lại Kì Toại: "Cô ấy tìm tớ.

Kỳ Toại ngồi bên cạnh chỗ ngồi của Chu Phạm, nói với Lương Thù Tuyển: "Đợi lát nữa chúng tớ sẽ đi tụ tập ăn cơm, cậu có muốn đi cùng không? ”

Chu Phạm há hốc nghiêng đầu nhìn Kỳ Toại, miệng hô ra một câu 'Chúng ta có nói cái này

không'.

Lương Thù Tuyển thanh âm liền dẫn đầu đến bên tới cô.

"Được rồi."

Giọng nói của anh luôn lạnh nhạt và thản nhiên như vậy.

Kỳ Toại ừ một tiếng: "Vậy thì năm người, số người tụ tập ăn cơm cũng rất thích hợp.”

Chu Phạm tẩy trang xong, thay quần áo xong trở về nhìn thấy Lương Thù Tuyển đang ngồi trên sô pha. Cô đi qua, ngồi bên cạnh anh và nói, "Thực ra, tôi không hứa sẽ ăn tối với họ." ”

Dừng vài giây, cô nói thêm: "Tôi vừa gửi tin nhắn với anh. Nói nợ tôi một bữa tiệc nướng, cũng không liên quan gì đến bữa tiệc này.”

Lương Thù Tuyển giương mắt lên: "Em giải thích cái gì.

Chu Phạm nói thật: "Anh đừng hiểu lầm tôi. ”

Lương Thù Tuyển lười biếng cười nhạt ra tiếng: "Được rồi, biết.

Chu Phạm chậm rãi gật đầu, hỏi anh: "Anh thật sự muốn đi sao? Tôi nghĩ rằng anh dường

như không thú vị. ”

muốn đi - và năm người cũng quá nhiều, cảm giác bữa ăn tối không phải là rất

Lương Thù Tuyển giương mắt hỏi cô: "Vậy thì làm sao thú vị?

Chu Phạm không kịp phản ứng, cũng ngước mắt lên nhìn anh. Qua vài giây, Lương Thù Tuyển không chút để ý nói: "Ăn cơm một mình với tôi sao? ”

Chu Phạm chần chờ vài giây, nói: "Tôi vốn nợ anh một bữa thịt nướng, muốn ăn cơm

riêng với anh.

Lương Thù Tuyển ồ một tiếng, tản mạn đứng lên, liếc mắt nhìn Kỳ Toại một cái: "Đi thôi. ”

Có chút trùng hợp thay Kỳ Toại đặt chỗ ăn tối tại một quán nướng ngoài khuôn viên trường. Cửa hàng này không xa trường học năm người đi bộ hơn mười phút là đến.

Nhà hàng thịt nướng này là ngoài trời và cũng là loại nhà hàng thịt nướng bình thường luôn có thể nhìn thấy trên đường phố vào mùa hè.



Ba nam sinh ở đây, Kỳ Toại cầm mấy chai rượu: "Uống chút nào?”

Chu Phạm cùng một nữ sinh khác ngồi cạnh nhau, Lương Thù Tuyển ngồi đối diện Chu

Phạm.

Một nam sinh khác xua tay với Kỳ Toại: "Tớ không uống rượu.”

Kỳ Toại liền đưa mắt nhìn về phía Lương Thù Tuyển.

Lương Thù Tuyển không lạng không nóng đáp một tiếng: "Đặt lên bàn trước đi.

Chu Phạm nhìn lướt qua Lương Thù Tuyển, cùng nữ sinh bên cạnh nói đề tài phim nào

đó.

Kỳ Toại gọi một bàn thức ăn, đồ ăn liên tục được bày lên bàn, Chu Phạm bắt đầu nhấc đũa

lên.

Nhưng vì mùa hè thời tiết nóng, cô không thèm ăn, nhìn bàn đầy thức ăn cũng không biết nên ăn cái nào liền tùy ý gắp bừa một món.

Lương Thù Tuyển và Kỳ Toại không có đề tài chung gì để trao đổi, hai người căn bản

không phải là một con đường, nói không đầu cơ hơn nửa câu.

Một nam sinh khác tính cách tương đối tốt, liền tùy ý kéo đề tài Lương Thù Tuyển thỉnh thoảng cũng nói vài câu, không khí cũng không đến mức lạnh xuống.

Ăn được một nửa Kỳ Toại cạy mở hai chai rượu một chai đẩy đến chỗ Lương Thù Tuyển, ý

tứ rõ ràng. Lương Thù Tuyển bình thường không uống rượu nhiều nhưng anh uống rượu cũng rất được, là loại người uống không ngã. Trình Tử Kim ở trên sân tụ hội được xưng là ngàn

chén không say, cũng cùng Lương Thù Tuyển liều mạng một lần rượu, cam tâm tình nguyện bái anh một lạy.

Chu Phạm cảm thấy giữa nam sinh uống chút rượu cũng bình thường, cũng chỉ là đũa hơi

dừng một chút không nói gì. Nữ sinh bên cạnh kia nói muốn đi vệ sinh bảo Chu Phạm đi cùng cô.

Hai cô gái đi vào phòng vệ sinh.

Nữ sinh đi về phía phòng vệ sinh, Chu Phạm ngồi trong phòng nướng thịt nướng, nhìn bể nước bày trên bàn lễ tân trong bể có hai con cá chép màu đỏ đang bơi rất mạnh.

Cô nhìn chằm chằm một hồi lâu, quay đầu nhìn ra ngoài muốn xem Lương Thù Tuyển đã

uống bao nhiêu rượu.

Cô ngước mắt lên, thấy trên bàn ăn ngoài trời lại chỉ còn Kỳ Toại và một nam sinh khác.

Mấy bàn còn lại người đều rất nhiều, cơ hồ đem bàn lớn vây kín nói chuyện cười không dứt bên tai.

Chu Phạm đang buồn bực liền nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một đạo thanh âm.

"Em đang tìm ai?"

Chu Phạm theo thanh âm ngẩng đầu, Lương Thù Tuyển không biết từ lúc nào đi vào trong phòng, đang từ trên cao nhìn xuống cô.

Cô sửng sốt một giây, quán nướng trong nhà bật điều hòa, không khí lạnh liên tục truyền

ra bốn phía, đèn trắng lạnh bao trùm tầm nhìn.

Chu Phạm kéo tóc xuống: "Tôi không tìm ai chỉ là tùy tiện nhìn xem thôi..

Lương Thù Tuyển vẫn đứng như trước, trầm mặc vài giây sau, bỗng nhiên nhếch môi:

"Em nói rất đúng, năm người tụ tập ăn cơm đích xác không thú vị lắm. ”

Chu Phạm chậm rãi chớp mắt, ừ một tiếng.

Lương Thù Tuyển ngồi xuống bên cạnh cô, cá chép đỏ trong bể bơi đến cuối bể lại bắt đầu

bơi trở về.

Lương Thù Tuyển cười duyên dáng: "Suy nghĩ của em hẳn là rất thú vị.”

Phản ứng trước sau như một của Chu Phạm chậm lại: "Tôi nghĩ gì?”

Lương Thù Tuyển tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt Chu Phạm. Giọng anh chậm lại

một chút, cơ hồ nhỏ ra từng chữ từng chữ một

"Lần sau, chúng ta một mình tụ tập ăn tối."

Chu Phạm hỏi: "Trọng điểm có phải là ăn tối không?" ”

Lương Thù Tuyển cười, vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói: "Trọng điểm là ăn tối.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương