Rơi Vào Trái Tim Em
Chương 66:

Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn Chu Phạm: "Trận này không phải thắng sao? Trận chung kết tất nhiên là chơi tốt. ”

Chu Phạm đối mặt với ánh mắt của anh: "Tôi biết.

Lương Thù Tuyển nhếch môi: "Vậy còn hỏi? ”

Chu Phạm cong khóe môi: "Đùa anh thôi.”

Lương Thù Tuyển bước chân dừng một chút, nghiêng đầu nhìn cô: "Chu Phạm, gần đây em có chút...".

Ánh mắt Chu Phạm hơi dừng lại, nghe được anh chậm rãi nói ra hai chữ: "Bướng bỉnh.”

Chu Phạm vừa định nói chuyện, điện thoại di động liền vang lên, Chu Dự Gia gửi tin nhắn cho cô.

Cô gọi vào, cau mày nhìn dòng tin nhắn Chu Dự Gia vừa mới gửi cho cô.

[Chị ơi, hôm nay em thấy bọn họ rồi.

Chu Phạm không hề dời bước nữa, gọi điện thoại cho Chu Dự Gia.

Điện thoại còn chưa gọi, cô liếc nhìn Lương Thù Tuyển một cái cũng không bài xích anh ở một bên nghe cô nói chuyện.

Thật kỳ quái rõ ràng lần trước cô còn rất bài xích.

Không kịp suy nghĩ, giọng Chu Dự Gia liền từ trong điện thoại truyền tới.

"Chị, kỳ thật không có việc gì chị không cần phải gọi điện thoại tới."

Chu Phạm: "Em thấy ở trường không?”

Chu Dự Gia nói: "Không hôm nay chủ nhật nghỉ em thấy khi em trở về bằng xe buýt. Họ đang ở trên đường phố.”

Chu Phạm hơi dừng lại nói: "Chị quên mất hôm nay em được nghỉ.”

Chu Dự Gia: "Chị, em cũng không phải là Chu Dự Gia trước kia. Chị đừng quá lo lắng cho em. Lần sau chị còn phản ứng như vậy, em sẽ không nói cho chị nghe đâu.”

Chu Phạm nhướng mày: "Em không phải là Chu Dự Gia trước kia? Em vẫn còn là em trai chị. Được rồi, có bản lĩnh lắm.

Lương Thù Tuyển đứng dưới tán cây bạch dương, lười biếng cúi đầu nghịch điện thoại di động chờ Chu Phạm cúp điện thoại,hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?”

Chu Phạm nhếch môi: "Không có việc gì,chỉ có Chu Dự Gia làm ầm ĩ.

"A, phải không?" Lương Thù Tuyển hỏi.

Tầm mắt Chu Phạm và Lương Thù Tuyển giao nhau, sờ xuống sống mũi, chậm rãi nói một tiếng.

Mục đích của hai người đều là ký túc xá lặp lại đoạn đường dài, liền thuận theo tự nhiên cùng nhau đi trở về.

Chu Phạm: "Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không? ”

Lương Thù Tuyển phun ra một chữ: "Ừm. ”

"Nhưng tôi muốn hỏi một chút chuyện riêng tư nếu anh không muốn trả lời tôi cũng không miễn cưỡng." Chu Phạm nói.

"Chuyện riêng?" Lương Thù Tuyển lại nhướng mày: "Anh sẽ cân nhắc.”

Anh nói thêm: "Cũng không phải vấn đề riêng tư nào của anh anh cũng cho em biết."

Chu Phạm mở nắp chai uống một ngụm nước ném chai vào thùng rác, nói: "Không phải liên quan đến anh mà là có liên quan đến Trình Tử Kim. ’

Lương Thù Tuyển thản nhiên nhìn cô: "Em có hứng thú với Trình Tử Kim? ”

"Không có."

Lương Thù Tuyển thanh âm thản nhiên: "Vậy em hỏi trước đi.

Chu Phạm mím môi, nói: "Anh và Trình Tử Kim là bạn tốt. Hôm nay tôi hỏi chuyện của anh ta, anh không được nói cho anh ta biết.”

Lương Thù Tuyển cảm thấy buồn cười: "Được.”

Chu Phạm chần chờ một chút, không biết cụ thể nên hỏi như thế nào, suy nghĩ một hồi, giương mắt nhìn Lương Thù Tuyển: "Trình Tử Kim yêu đương vì sao thường xuyên thay bạn gái như vậy? Sau khi chia tay Từ Vụ, anh ta lập tức có bạn gái mới.

Lương Thù Tuyển nghiêng đầu nhìn cô: "Em muốn cùng Trình Tử Kim yêu đương?”

Chu Phạm nhanh chóng lắc đầu: "Tôi không có ý này, tôi liền muốn hỏi một chút. Lương Thù Tuyển dừng bước nhìn cô vài lần, bỗng nhiên lại cẩu bộ đi về phía trước: "Em thay bạn của em hỏi? ”

Không phải câu hỏi, mà là câu tuyên bố.

Lương Thù Tuyển thanh âm lười biếng, tiếp tục nói: " Trình Tử Kim tìm bạn gái chưa từng thật lòng, đều là chơi đùa. Cậu ta không thích ai, bạn em có thể thử đuổi theo cậu ta đấy.”

Chu Phạm: "Tôi chưa bao giờ nói tôi có một người bạn thích Trình Tử Kim.

"Được rồi, em không nói. " Lương Thù Tuyển nói: "Nhưng anh không khuyên bạn bè của em đuổi theo cậu ta.

Chu Phạm nói: "Bạn bè của tôi làm sao có thể đuổi theo Trình Tử Kim? Bây giờ anh ta vẫn



còn bạn gái.

Lương Thù Tuyển: "Qua một tháng nữa sẽ chia tay.”

Chu Phạm cảm thấy thái quá nhưng cô cũng không tiện nói gì liền ừ một tiếng: "Trình Tử Kim yêu đương thật sự là nói đến phong sinh thủy khởi. ”

Bất tri bất giác hai người đi tới ký túc xá nữ. Chu Phạm nghiêng đầu nhìn anh: "Anh vừa rồi sao không rẽ? Đã đến ký túc xá nữ rồi này.

Lương Thù Tuyển giương mắt xuống: "Không chú ý.”

Chu Phạm cười cười, mím môi nhanh chóng chớp mắt: "Ngủ ngon đó? ”

Lương Thù Tuyển ừ một tiếng: "Chúc ngủ ngon.”

Nói xong, Chu Phạm liền nhìn thấy anh xoay người đi về phía ký túc xá nam sinh. Cô cúi môi xuống, bỗng nhiên cảm thấy hôm nay có thể làm một giấc mộng tốt.

Cuối tháng 5, có đàn chị năm cuối tìm Chu Phạm làm MC cho đêm tốt nghiệp Học viện Nhân văn 2011.

Chu Phạm khi đó đang cùng Lý Thanh Minh chơi poker trên điện thoại di động, một tin nhắn liền được gửi tới.

Học tỷ lúc trước cũng là người của câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu. Bởi vì điểm này Chu Phạm liền đáp ứng.

Vào ngày cuối cùng của tháng 5, Chu Phạm đã đến trung tâm hoạt động của Đại học Tây Kinh để diễn tập. Hôm nay người đến trung tâm sự kiện diễn tập không nhiều lắm bao gồm cả cô nữa là bốn người đều là người dẫn chương trình, hai nam hai nữ.

Chu Phạm vừa mới vào trung tâm hoạt động, liền nhìn thấy nam sinh cao lớn đứng trên sân khấu này đại khái cũng là một trong những nam MC.

"Hả? Chu Phạm? "Nam sinh kia thử micro xong liền đi xuống sân khấu, "Em cũng tới làm

MC?'

Chu Phạm không nhớ rõ anh, chỉ lễ phép cười xuống: "Ừ, anh cũng là người dẫn chương

trình sao? ”

Nam sinh cong khóe miệng: "Em không nhớ anh sao?" ”

"Ừ?" Chu Phạm cong môi, chào hỏi hai MC khác.

"Không có gì, một lần nữa quen biết, anh tên là Kỳ Toại." Nam sinh đưa tay ra.

Chu Phạm lễ phép nắm chặt: "Chu Phạm, xin chào.

Bốn người cầm bản thảo xếp hàng từ chiều đến tám giờ tối.

Bởi vì vẫn diễn tập nên tất cả mọi người đều không ăn cơm. Kỳ Toại liền kêu cô có muốn

cùng đi ăn cơm hay không.

Chu Phạm mơ hồ nhớ rõ mình có việc phải làm nhưng lại nhớ không ra, mấy giờ nay thỉnh thoảng liền nhắc tới ý niệm này trong đầu, nhưng thật sự là nhớ không ra liền dứt

khoát không muốn.

Ba người còn lại đều đi ăn cơm cùng nhau Chu Phạm vừa lúc cũng đói bụng liền cùng đi ra ngoài trường tùy tiện ăn một chút.

Địa điểm ăn cơm là Kỳ Toại định ở một nhà hàng mới mở.

Chu Phạm cùng một nữ sinh khác tiến vào phòng ăn. Lúc ăn cơm, bốn người bởi vì chuyện diễn tập nên đề tài trò chuyện cũng nhiều vừa nói vừa cười ăn xong bữa cơm này từ tám giờ ăn đến chín giờ rưỡi.

Cơm nước xong, Chu Phạm đi tới quầy lễ tân tính tiền Kỳ Toại sau đó cũng đi tới.

Kì Toại cười: "Làm thế nào có thể để cho các cô gái thanh toán tiền được chứ." Nói xong liền lấy ví tiền ra khỏi túi.

Khi đó Chu Phạm đã thanh toán, liền nói: "Em đã thanh toán rồi.”

Kỳ Toại đi theo Chu Phạm đến tủ lạnh lấy đồ uống: "Vậy lần sau anh lại mời em ăn cơm? ”

Chu Phạm trả lời cho có lệ: "Anh không cần phải như vậy. Hôm nay diễn tập anh giúp em

thuật lời thoại, em vốn là muốn cám ơn anh.”

Kỳ Toại nói: "Em cũng giúp anh thuận lời thoại.”

Trước cửa nhà hàng đi vào một nhóm người, bởi vì Kỳ Toại là hội trưởng hội sinh viên đám người kia đều biết anh liền rất lễ phép gọi học trưởng tốt.

Chào hỏi, một nữ sinh vừa đi vừa nói: "Trận đấu bóng rổ hôm nay Lương Thù Tuyển thật đẹp trai tiếng la hét của mê muội của các nữ sinh cũng như thể muốn dìm tớ xuống.” Chu Phạm quay đầu lại nhìn nữ sinh một cái bỗng nhiên nhớ tới hôm nay cô quên chuyện

cô muốn làm là cái gì.

Cô quên đi xem trận chung kết bóng rổ của Lương Thù Tuyển.

Kỳ Toại và Chu Phạm ngồi ở lầu một, hai người khác thì đang đi vệ sinh.

"Em có biết Lương Thù Tuyển không?" Kỳ Toại hỏi cô.



"Hả? Có chuyện gì vậy? "Chu Phạm còn đang suy nghĩ chuyện hôm nay quên đi xem

Lương Thù Tuyển chơi bóng trong lòng đang hoảng hốt, không đánh nổi tinh thần nghe

lời Kỳ Toại.

"Không có gì, vừa mới nghe đàn em vừa đi ngang qua nhắc tới liền thuận miệng hỏi em." Kỳ Toại cười rộ lên mặt mày cong cong, thoạt nhìn ôn nhu hiền lành.

"A, " Chu Phạm cong môi dưới, "Quen biết, tụi em là người cùng một câu lạc bộ.

"Rất tốt." Kỳ Toại một đôi mắt đào rất đẹp anh nói, "Ở trường đại học tham gia nhiều câu

lạc bộ là rất tốt."

"Ừm." Chu Phạm cười, một hồi sau, hai người kia từ phòng vệ sinh đi ra, bốn người liền cùng nhau đi ra phòng ăn.

Đi trên đường trở về trường học Chu Phạm vô số lần mở hộp thoại với Lương Thù Tuyển nhưng thật sự lại không biết nên gửi cho anh cái gì.

Kỳ Toại đi bên cạnh cô cười nhạt nói chuyện Chu Phạm vừa đáp lời anh vừa cúi đầu nhập vào hộp thoại: "Ừm, anh đã chơi xong trận bóng chưa? Vâng, tôi quên đi xem nó) Đánh xong câu này, Chu Phạm lại xóa nó đi lại nhập: "Xin lỗi, chiều nay có việc chậm trễ

lần sau anh chơi bóng rổ lại gọi tôi đi. Tôi nhất định sẽ đi, tôi sẽ quay video lại cho anh.]

Cô nhìn những lời này cảm thấy không được và xóa nó một lần nữa.

Sau khi vào trường bốn người vẫn đi cùng nhau.

Chu Phạm đi giữa bốn người bên trái là Kỳ Toại, bên phải là nữ sinh kia.

-Chu Phạm, lần sau cậu diễn tập có thể thoát bản thảo không?" Kỳ Toại hỏi cô.

Chu Phạm khi đó đang buồn rầu không biết nên giải thích với Lương Thù Tuyển như thế

nào liền không nghe rõ, đầu liền nghiêng qua một chút, hỏi: "Cái gì? "Nhưng không nghĩ tới Kỳ Toại và cô quá gần, Chu Phạm thiếu chút nữa đụng phải bả vai anh.

"Anh hỏi, lần sau em diễn tập có thể thoát bản thảo không?" Kỳ Toại cười ôn nhu, lại hỏi lại một lần nữa.

"Có thể." Chu Phạm nắm chặt điện thoại di động trả lời anh.

Chu Phạm vừa nói xong giương mắt liền nhìn thấy xa xa có hai bóng người cao gầy đang

đi về phía này. Bóng dáng của một người trong đó có chút giống Lương Thù Tuyển, trái

tim cô bắt đầu căng thẳng.

Kỳ Toại còn đang nói chuyện với Chu Phạm: "Vậy em thật thông minh, chỉ một buổi chiều là có thể thoát bản thảo. Có đôi khi anh học thật lâu cũng không thoát khỏi bản thảo.

Chu Phạm thỉnh thoảng nhìn về phía hai người kia một chút, đợi đến gần một chút. Cô

liền thấy rõ hai người kia chính là Lương Thù Tuyển cùng Trình Tử Kim.

Lương Thù Tuyển bước đi chậm rãi trước sau như một, trong bóng đêm cũng có vẻ quý

phái thong dong.

Trình Tử Kim còn đang cầm một quả bóng rổ trong tay.

Khoảng cách giữa Chu Phạm và bọn họ chậm rãi rút ngắn lại, cô cũng không quan tâm

đến việc nói chuyện với Kỳ Toại.

Đợi Lương Thù Tuyển và Trình Tử Kim tới, Kỳ Toại chào hỏi bọn họ trước.

Lương Thù Tuyển thản nhiên đáp một tiếng Kỳ Toại chào hỏi, Trình Tử Kim căn bản

không nhìn Kỳ Toại ngược lại thấy được Chu Phạm.

Trình Tử Kim: "Em và Kỳ Toại đi dạo cùng nhau à. Làm sao bốn người biết nhau?”

Chu Phạm liếc mắt nhìn Lương Thù Tuyển, lắc đầu chuẩn bị nói chuyện.

Kỳ Toại liền cười nói: "Đúng, chúng tôi đang tản bộ. Hôm nay là một ngày đẹp trời.”

Chu Phạm ở trong đêm tối nhíu mày chuẩn bị sửa chữa lời của Kỳ Toại.

Lương Thù Tuyển liền phun ra một câu: "Đi thôi.

Trình Tử Kim liền cùng Chu Phạm nói lời tạm biệt rồi hai người liền rời đi.

Chu Phạm nhìn bóng lưng Lương Thù Tuyển và Trình Tử Kim, trái tim cô bất giác xôn xao, căng thẳng.

Kỳ Toại nghiêng đầu nói với Chu Phạm: "Vậy em về ký túc xá trước đi, buổi chiều hôm nay

em cũng rất mệt mỏi.”

Chu Phạm vốn định hỏi Kỳ Toại vì sao phải nói như vậy nhưng nhìn thấy nụ cười của anh bỗng nhiên lại cảm thấy anh đại khái cũng không có tâm tư gì khác chỉ là miệng nhanh mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương