Rơi Vào Trái Tim Em
Chương 65:

Chu Phạm quay đầu lại nhìn về phía hành lang. Ánh sáng chói lóa từ hành lang hắt vào đôi mắt cô, cô khẽ khép hờ đôi mắt của cô lại, từ ánh sáng chói mắt kia cô thấy có một thân ảnh cao cao đang đi về phía cô. Đó là Lương Thù Tuyển.

Cô dừng lại một lúc, nắm chặt điện thoại di động của mình trong tay, giọng nói của cô thấp hơn một chút so với bình thường: " Anh không nên lãng phí điều ước của mình như vậy chứ.”

Lương Thù Tuyển cười: "Sao lại lãng phí? ”

Chu Phạm liếc mắt nhìn anh một cái: "Anh vẫn nên giữ nguyện vọng đó cho bản thân anh đi."

"Hứa đã hứa rồi." Lương Thù Tuyển nói: " Còn có thể đổi sao?”

Chu Phạm đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc đang bị gió thổi làm cho lộn xộn xuống: " Anh đem mong muốn của mình đi nói thẳng ra thì sẽ không linh nghiệm đâu. Chẳng phải mỗi khi ước một điều gì đó thì phải giữ điều ước đó trong tim rồi thực hiện nó sao?”

"À." Lương Thù Tuyển an nhàn nhấc mí mắt lên: "Cho nên anh định thực hiện điều ước này sao? ”

Chu Phạm bỗng nhiên ý thức được trong điều ước của Lương Thù Tuyển chỉ có một mình cô.

Mong muốn này của anh chỉ có duy nhất mỗi mình cô mới thực hiện được.

Chu Phạm chậm rãi nói: "Tôi mới không tin mấy thứ vớ vẩn đại loại như điều ước sinh nhật gì đo, chỉ có con nít mới tin thôi.”

Lương Thù Tuyển liếc nhìn cô một cái, trầm mặc không nói gì.

Chu Phạm chậm rãi chớp chớp mắt, hàng lông mi dài mềm mại cũng chuyển động theo.

Cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này: "Vậy anh chia cho tôi một viên kẹo bạc hà được không? ”

Lương Thù Tuyển lấy ra mấy viên kẹo bao bì màu xanh lá cây, đặt vào lòng bàn tay của Chu Phạm.

"Được." Anh mỉm cười và nói.

Chu Phạm dựa người vào hành lang nhìn lướt qua ngôi sao bên ngoài, lấy một viên kẹo bạc hà ra ăn: " Chu Dự Gia người mà anh nhìn thấy ở quảng trường lần trước là em trai của tôi. Em trai tôi từng bị tai nạn giao thông vì tài xế chở em ấy kiệt sức trong lúc lái xe.”

Mùi vị của kẹo bạc hà sau đó mạnh mẽ lan ra khắp khoang miệng của cô, đầu tiên là vị ngọt sau đó là hương vị mát mẻ làm tê tê đầu lưỡi của cô.

Trong lớp học ồn ào không ngừng. Chu Phạm và Lương Thù Tuyển ở hành lang này thì yên tĩnh đến mức so với trong phòng học giống như hai thế giới.

Chu Phạm rất ít khi cùng một người nào đó thổ lộ tâm tình nhưng cô rất tự nhiên nói ra những chuyện này cho anh nghe.

Lương Thù Tuyển chăm chú nhìn cô.

"Tôi cảm thấy an toàn tính mạng rất quan trọng nhưng không phải vì chuyện của Chu Dự Gia liên quan đến anh tôi chỉ cảm thấy làm như vậy thật sự rất nguy hiểm không có ý gì khác." Chu Phạm lẳng lặng nói.

Lương Thù Tuyển ừ một tiếng, khóe miệng nhếch lên: "Biết rồi.”

Chu Phạm gật gật đầu nhìn Lương Thù Tuyển bỗng nhiên khóe miệng cô bất giác cong lên.

Lương Thù Tuyển nhấc mắt lên: "Cười cái gì.”

Chu Phạm: "Anh hơi đáng yêu.

Gương mặt Lương Thù Tuyển luôn lạnh lùng lần đầu tiên có chút không kịp phản ứng: "Cái gì?”

Xa xa có chùm ánh sáng màu trắng mãnh liệt chiếu tới Chu Phạm hơi híp mắt lại cũng không biết tại sao cô lại nói ra loại từ đáng yêu này của Lương Thù Tuyển.

Đại khái là thuận miệng.

Chu Phạm liền xé một viên kẹo bạc, ném vào miệng nói: "Không có gì, anh cứ coi như nghe lầm đi.

"Chu Phạm." Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô một cái cơ hồ là gắn từng chữ: "Từ đáng yêu này hợp với tôi sao? ”

"À." Chu Phạm tinh nghịch đáp: "Nhưng tôi chỉ cảm thấy anh có chút đáng yêu.”

Ngón tay út chu Phạm giật giật. Cô nghiêng đầu, cong cong khóe miệng không nói gì.

Lương Thù Tuyển đi về phía cô vài bước đứng bên cạnh cô, không lạnh không nóng mà nói: "Chu Phạm, em nói lại lần nữa?”

Chu Phạm chớp chớp mắt không nói gì nữa, đặt tay lên lan can hành lang, ngẩng đầu nhìn chùm sáng màu trắng lắc lư chung quanh xa xa.

Lương Thù Tuyển tiếp tục gặng hỏi: "Sao không nói? “

Chu Phạm nuốt kẹo bạc hà ngậm trong miệng vào.

Lương Thù Tuyển: " Rất vui sao?”

Khóe miệng Chu Phạm nhếch lên: "Cũng không phải rất vui vẻ, còn tốt.

Lương Thù Tuyển đặt bàn tay thon dài lên lan can hành lang, nghiêng đầu nhìn cô, sống mũi cao thẳng của anh bị chùm ánh sáng chiếu tới, có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

Chu Phạm đối diện với ánh mắt này của Lương Thù Tuyển, đáy lòng cô có chút lạ lạ.

Hình tượng người mơ hồ trong đầu cô càng ngày càng rõ ràng giống như chậm rãi chồng chéo lên người trước mắt này.

Một trận gió thổi qua mái tóc cô. Chu Phạm nhanh tay chỉnh trang lại mái tóc đen nhánh của mình nhưng trái tim vẫn không nhịn được mà đập nhanh.

Sau khi sinh nhật cho cậu bé xong, bộ phim tiếp tục chiếu Chu Phạm có chút mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng lấy lại tinh thần cùng Lương Thù Tuyển đứng ở hành lang này.

Bởi vì cô cảm thấy những thời khắc thoải mái giống như vậy không nhiều lắm.

Nhưng vài phút sau, Chu Phạm nhìn thấy Lương Thù Tuyển lười biếng nhìn cô một cái rồi

nói: "Đi thôi.

Chu Phạm dứt lời một tiếng: “ Anh đi đâu vậy?”

"Có việc." Lương Thù Tuyển nói.

"A, vậy anh đi đi." Chu Phạm nói.

Lương Thù Tuyển ừ một tiếng, xoay người đi xuống lầu. Chu Phạm cũng mệt mỏi không chịu nổi thấy Lương Thù Tuyển rời đi, cô liền xuống lầu trở về ký túc xá nữ sinh.

Chu Phạm và Trần Nhã cùng một phòng ký túc xá. Trần Nhã còn đang ở trong lớp học xem phim. Chu Phạm tắm rửa trên giường cùng Lý Thanh Minh nói chuyện phiếm.

Lý Thanh Minh hỏi cô nghỉ hè có đi thực tập ở đài truyền hình kia hay không. Ban đầu Chu Phạm không có ý định đi nhưng lại nghĩ đến phải tận dụng kỳ nghỉ hè ở thành phố Tây Kinh thật tốt. Cô liền gọi vào đài truyền hình chiêu mộ thực tập sinh duyệt qua một lần, định sau khi trở về trường học thử đầu tư một chút.

Ngày 3 tháng 5, ở trường tiểu học ăn xong bữa cơm trưa liền trở về là sáu giờ chiều.

Lúc ăn cơm, Lý Thanh Minh gửi tin nhắn cho Chu Phạm nói cô có một người em họ đang học trung học, tối hôm qua bị một nam sinh quấy rối, đến hỏi Lý Thanh Minh phải làm

sao bây giờ.

Lý Thanh Minh: [Làm thế nào bây giờ?] Tớ chưa bao giờ bị quấy rối bởi các chàng trai. Phạm Phạm, cậu cảm thấy nên xử lý như thế nào thì tốt hơn?]

Chu Phạm cầm điện thoại di động xem kỹ một hồi, thẳng thừng trả lời: "Tìm người đánh một trận là được rồi.

Sáu giờ chiều, Chu Phạm ngồi trên đường sắt cao tốc trở về Đại học Tây Kinh. Cô nhắm mắt lại cho đến khi tàu cao tốc đến ga.

Kỳ nghỉ ngày 1 tháng 5 cứ như vậy trôi qua, lúc rời khỏi ga tàu cao tốc, có một nam sinh

tới xin thông tin liên lạc của Chu Phạm.

Chu Phạm luôn lễ phép lại lãnh đạm cự tuyệt.

Lương Thù Tuyển và các bạn học xã ngôn ngữ ký hiệu khác ở một bên nhìn.

Nam sinh diện mạo ưu việt vừa nhìn đã biết là loại người trong nhà tiền tài vạn quán nhưng Chu Phạm đối với người không có hảo cảm cự tuyệt luôn không nương tay chút

nào.

Thế cho nên ở đại học Tây Kinh trong thời gian ngắn ngủi hơn nửa năm Chu Phạm đã cự tuyệt rất nhiều người.

Trên đường đi xe về đại học Tây Kinh, Trần Nhã hỏi cô: "Phạm Phạm, hình như chị chưa nhiều người đến hỏi em muốn liên lạc,

từng thấy em thêm thông tin liên lạc của ai

em không thích sao?”

Chu Phạm chậm chạp đáp lại một tiếng: "Không thích đương nhiên liền cự tuyệt.”

"Thêm bạn mới trong danh sách liên lạc cũng rất tốt, kỳ thật em không cần phải cự tuyệt

từng người một." Trần Nhã nói.

"Ừm. " Chu Phạm nhàn nhạt đáp lại: "Nhưng em cảm thấy không cần thiết, em không

thích người lạ.

Trần Nhã cười cười: "Thật muốn biết sau này em sẽ yêu loại nam sinh nào.

Chu Phạm giật mình sờ sờ sống mũi, nói: "Em cũng không biết.”

Lúc trở về ký túc xá, Lý Thanh Minh còn chưa trở về. Từ Vụ cùng Trịnh Yên Yên đang xem chương trình, ba người đơn giản chào hỏi. Chu Phạm dọn dẹp vali hành lý liền cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa.

Chu Phạm vừa tắm rửa xong, Lý Thanh Minh liền trở về. Vừa nhìn thấy Chu Phạm, Lý

Thanh Minh miệng liền không dừng lại được: "Em họ | của tớ tối hôm qua đến nhà tớ chơi, sau đó liền nhắc tới chuyện một nam sinh luôn quấy rầy em ấy, em ấy vừa khóc vừa nói, đáng thương chết đi được.”

Chu Phạm nhíu mày: "Vậy xử lý sao rồi? Tớ nói thật, chỉ cần tìm ai đó đánh một trận là

được rồi.

Lý Thanh Minh nói: "Tìm người đánh một trận thật sự được sao? Báo cảnh sát và nói với cha mẹ thì em họ tớ sợ cậu bé trả thù em ấy.”

"Được chứ." Chu Phạm dừng lại lấy máy sấy tóc để sấy tóc, ánh mắt cô thay đổi nói: "Rất được là đằng khác- Tớ có một người bạn như vậy." ”

Lý Thanh Minh nói tốt, chờ Chu Phạm chuẩn bị xong hai người đến căng tin ăn một bữa

cơm.

Cơm nước xong, Chu Phạm cẩn thận xem qua tin tức đài truyền hình thành phố Tây Kinh tuyển dụng thực tập sinh. Từ Vụ và Trịnh Yên Yên không có ở đây.



Lý Thanh Minh ở bên cạnh ăn táo: "Mặc dù rất nhiều người cảm thấy kỳ nghỉ hè năm

nhất thực tập quá sớm nhưng tớ cảm thấy không sao, nếu kỳ nghỉ hè này cậu không về nhà, thực tập tại đài truyền hình này, cậu có thể ở nhà tớ.

Chu Phạm di chuyển chuột, cười nói: "Cho dù tớ báo danh rất có thể bên đài truyền hình sẽ không tuyển tớ. Suy cho cùng, tớ cũng chỉ là một sinh viên năm nhất.”

Lý Thanh Minh nhìn sơ yếu lý lịch của Chu Phạm, lắc đầu: "Vậy cũng chắc, lý lịch này của

cậu rất tốt. Hơn nữa lần trước bộ phim tài liệu của chúng tớ không phải được thầy đề cử tham gia cuộc thi còn được giải thưởng sao? Cậu đã từng tham gia vào một cuộc thi viết tin tức trong học kỳ đầu tiên của năm nhất và cũng đã giành được giải thưởng. Phạm Phạm cậu tự tin lên một chút, cậu so với rất nhiều người ưu tú hơn.”

Chu Phạm cong môi nở nụ cười: "Vậy tớ thử xem.”

Bắt đầu từ giữa tháng 5, toàn trường Đại học Tây Kinh có một trận đấu bóng rổ. Diễn đàn

đại học Tây Kinh ồn ào, nhao nhao cá cược khoa nào sẽ thắng.

Chu Phạm khi đó đang nói chuyện phiếm với Chu Dự Gia, thành tích thi của Chu Dự Gia vừa mới ra, ba môn chủ khoa đều không có hơn trăm, bị ba mẹ mắng một trận.

Chu Phạm vừa an ủi Chu Dự Gia vừa nghe Lý Thanh Minh nói: "Trận đấu bóng rổ này hiện tại vẫn là vòng sơ loại. Trận hôm nay khoa Vật lý thua, khoa Toán thắng.” "Trong diễn đàn có nói chuyện này không?" Chu Phạm đùa nghịch điện thoại di động nói.

"Đúng vậy, tớ nói cho cậu biết. Phạm Phạm, cậu không trên diễn đàn, nên cậu không biết

diễn đàn đại học Tây Kinh náo nhiệt như thế nào. Chỉ có một mình cậu, đều có mấy chục

bài viết nóng.’

"A?" Lý Thanh Minh trước đó chưa từng nói chuyện này với Chu Phạm.

"Rất nhiều người đều nói cậu lạnh lùng. Lý Thanh Minh cười, "Ai, Phạm Phạm nhà tớ nào lạnh lùng, rõ ràng đáng yêu chết đi. ”

Chu Phạm rũ mắt xuống vừa bấm điện thoại vừa nói: "Vậy bài viết kia nói gì về tớ?” "Tớ gửi ảnh cho cậu” Lý Thanh Minh nói."Lòng bao dung của mọi người đối với mỹ nữ

đều rất cao, đều rất thích cậu chủ yếu là cậu cũng không có bát quái, à, ngoại trừ lần

trước Lương Thù Tuyển cõng cậu đi phòng y tế.”

"Hả?" Chu Phạm ngẩng đầu "Cậu mới nói cái gì? ”

Lý Thanh Minh có chút ấp úng: "Cũng không có gì.”

"A, vậy là tốt rồi." Chu Phạm tiếp tục cúi đầu đùa nghịch điện thoại di động.

"Chỉ là tất cả mọi người đều rất chú ý đến cuộc sống riêng tư của cậu." Lý Thanh Minh nói.

"Cuộc sống riêng tư? Tớ chỉ là một người bình thường, sao giống như một ngôi sao nữ vậy?”. Chu Phạm cảm thấy buồn cười.

"Ừm, cậu học kỳ năm nhất và học kỳ này từ chối bao nhiêu nam sinh? Mọi người đều tò

mò cậu sẽ yêu ai.” Lý Thanh Minh nói.

Chu Phạm cười cười.

"Bởi vì học kỳ trước cậu đạt được danh hiệu hoa khôi trường cho nên sức nóng của cậu

trên diễn đàn vẫn rất cao. À, Lương Thù Tuyển cũng vậy, bất quá anh ta ở đâu cũng trở thành tiêu điểm.”

Chu Phạm buộc tóc thành đuôi ngựa cao, cười cười không nói gì, đưa cho Lý Thanh Minh một phần bài tập viết tay: "Tham khảo đi, đừng nói linh tinh nữa. ”

"Hì hì." Lý Thanh Minh cầm lấy bài tập đi đến bên cạnh bàn "Yêu chết cậu.

Hơn sáu giờ tối cuối tuần thứ ba của tháng 5, Chu Phạm trở về từ thư viện.

Vừa vào ký túc xá liền nghe thấy Lý Thanh Minh gào thét: "Phạm Phạm, lát nữa chúng tớ

đi xem trận bóng rổ đi!”

Chu Phạm không có hứng thú, ở trong thư viện một ngày rất mệt mỏi.

"Thanh Minh, tớ không muốn động đậy." Cô ấy nói.

"Ồ. " Lý Thanh Minh nói rất lạnh lùng, "Nhưng trận đấu hôm nay có các chàng trai của

học viện máy tính tham gia đó.”

Cô cười tủm tỉm: "Phạm Phạm, cậu có chắc là không đi không? ”

Chu Phạm ngồi xuống ghế, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lương Thù Tuyển:

"Hôm nay các anh chơi bóng rổ sao? ]

Cô giương mắt lên nhìn Lý Thanh Minh: "Lát nữa tớ sẽ nói cho cậu biết có đi hay không.”

Lý Thanh Minh mím môi: "Cậu thay đổi nhanh thật đấy.”

Chu Phạm sờ sờ sống mũi: "Học nguyên một ngày rồi, đi hít thở không khí trong lành cũng

rất tốt. ”

Điện thoại di động đổ chuông.

Lương Thù Tuyển: [Ừm.

Chu Phạm nhìn màn hình mím môi, đánh máy: [Vậy anh cũng đang ở sân bóng rổ sao]

Lương Thù Tuyển: [Vừa mới tới]

Chu Phạm nói với Lý Thanh Minh: "Tớ lại muốn đi.”

Chu Phạm gõ chữ trong hộp thoại: [Ồ.

Lương Thù Tuyển gửi tới một tin nhắn: [Muốn đến xem à? ]

Chu Phạm: [Có chút muốn đến xem]

Lương Thù Tuyển: [Chỉ là có chút coi như xong, quá nhiều người nhiệt độ cũng cao

Chu Phạm: [Vậy nếu như rất muốn đến xem?

Lương Thù Tuyển vài phút không trả lời, thẳng đến khi Chu Phạm và Lý Thanh Minh cầm

gậy băng tản bộ nhanh chóng trượt đến sân bóng rổ, mới nhận được hồi âm của Lương

Thù Tuyển.

[Tạm thời bị thông báo, tôi sẽ ra sân thi đấu)

[Để lại cho em hai chỗ ngồi.

Chu Phạm cắn một miếng băng bổng: "Ai, Thanh Minh thi đấu còn có thể tạm thời bị

thông báo lên sân sao? ”

Lý Thanh Minh liếm một chút vị trí dưới cùng của băng bổng sắp tớn chảy: "A, không thể

chứ?”

"Lương Thù Tuyển vừa nói với tớ, anh ấy tạm thời được thông báo phải ra sân thi đấu."

Chu Phạm có chút buồn bực.

"Hả? Cái gì?” Lý Thanh Minh kinh ngạc nói: "Lương Thù Tuyển tối nay thi đấu? Không

phải lúc nào anh cũng không thích tham gia vào loại hoạt động này sao?” "Không biết," Chu Phạm nói, "Có thể là hôm nay tâm tình tốt? ”

"Lương Thù Tuyển chơi bóng rổ rất lợi hại, anh ấy muốn ra sân thi đấu— Phạm Phạm,

chúng ta mau đi thôi nếu hôm nay Lương Thù Tuyển muốn ra sân vậy lát nữa sẽ không có chỗ ngồi."

Chu Phạm ăn toàn bộ que băng và nói: "Anh ấy để lại cho chúng ta hai chỗ ngồi rồi."

Lý Thanh Minh liếc mắt nhìn Chu Phạm một cái: "Vậy cậu mua nước cho anh sao?”

Chu Phạm: "Nước gì vậy? ”

Lý Thanh Minh: "Lương Thù Tuyển cho cậu chỗ ngồi xem trận đấu, cậu không mua được

cho anh ấy một chai nước khoáng sao?”

Vừa vặn đi ngang qua cửa hàng, Chu Phạm đi vào mua ba chai nước khoáng đưa cho Lý

Thanh Minh một chai, tự mình uống một chai, đợi lát nữa chọn cho Lương Thù Tuyển một

chai.

Khi đến sân bóng rổ, đã có rất nhiều người đến xem trận đấu bóng rổ. Chu Phạm vừa mới đi vào sân bóng rổ, liền nghe thấy một nữ sinh đè lại giọng nói nói với

điện thoại di động: "Đợi lát nữa Lương Thù Tuyển cậu yêu muốn lên sân khấu, tớ xem cậu

có tới hay không, chờ hối hận đi? ”

Bởi vì khoa công nghệ thông tin không nhiều người chơi bóng rổ tốt lắm, trình độ đội ngũ cũng đáng lo ngại. Vì vậy không có nhiều người đến sân bóng rổ để xem trận đấu. Nhưng khi Lương Thù Tuyển thay quần áo, ánh sáng chói mắt xuất hiện trên sân bóng rổ,

tin tức Lương Thù Tuyển muốn ra sân chơi bóng liền truyền ra.

"Chào." Trình Tử Kim đi tới.

Trình Tử Kim Kim cũng rất oan, rõ ràng anh và Lương Thù Tuyển chỉ là ngẫu nhiên đi

ngang qua sân bóng rổ, Lương Thù Tuyển nhìn điện thoại di động, liền vào sân bóng rổ,



qua vài phút ngay cả quần áo cũng thay xong.

Nhưng anh và Lương Thù Tuyển cũng thường xuyên đến đây chơi bóng rổ, quần áo cũng

đều được chuẩn bị trong tủ quần áo. Trình Tử Kim cảm thấy Lương Thù Tuyển đại khái

hôm nay lại nhất thời nổi hứng.

"Tuyển Ca lưu lại vị trí cho các em đó." Trình Tử Kim chỉ một cái, "Đi thôi, anh dẫn các em

đi qua.

Chu Phạm ừ một tiếng.

Lý Thanh Minh cùng Trình Tử Kim vừa đi vừa nói chuyện, hai người không biết nói cái gì

vui vẻ không chịu nổi.

Chu Phạm nhìn lướt qua sân bóng rổ, đèn halogen vàng chiếu rọi, cả sân sáng như ban

ngày, sàn gỗ màu vàng nhu hòa, khung bóng rổ cao lớn đứng ở đó. Trình Tử Kim mang theo Chu Phạm cùng Lý Thanh Minh tìm chỗ ngồi, từ bên trái tìm

được vị trí giữa cùng đi xuống, liếc mắt một cái: "Chỉ có ở đây. ”

Chu Phạm nói một tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống, Lý Thanh Minh liếc mắt nhìn Trình Tử

Kim Kim một cái: "Anh có đợi lát nữa xem Lương Thù Tuyển chơi trận đấu không.” Trình Tử Kim Kim: "Anh không xem, anh phải đi cùng bạn gái.”

Chu Phạm liếc mắt nhìn Lý Thanh Minh một cái, hỏi Trình Tử Kim: "Anh mới có bạn gái

sao?”

Trình Tử Kim cười: "Tính cách của anh là vậy”. Nói xong, anh vẫy tay về phía hai cô gái.

Lý Thanh Minh thản nhiên ừ một tiếng, nhìn cầu thủ bóng rổ phía dưới lục tục lên sân.

Chu Phạm tiến lại gần nói chuyện với Lý Thanh Minh: "Cậu thích Trình Tử Kim từ khi nào vậy? ”

Lý Thanh Minh: "Tớ không thích anh ấy.”

"Tớ còn nhìn không ra sao?" Chu Phạm nhỏ giọng nói, "Tớ đã sớm nhìn ra rồi.” Lý Thanh Minh uống một ngụm nước khoáng, trầm giọng nói: "Mắt tớ bị mù.

Chu Phạm ôm Lý Thanh Minh một cái, cọ đầu vào bả vai cô, nói: "Không có việc gì, ôm một cái. ”

Lý Thanh Minh thanh âm thấp mà buồn bực: "Được rồi, kỳ thật tớ sớm biết anh ta là loại người này nhưng tớ chính là không khống chế được. Có thể kiếp trước tớ đem Trình Tử Kim đánh chết đi, đời này phạt tớ thích anh ta.”

Chu Phạm xoa xoa đầu cô: "Chuyện tình cảm này, rất kỳ diệu. Thích hay không thích một người cũng rất kỳ diệu, ừm, cậu thích Trình Tử Kim cũng không phải là một chuyện khó hiểu. Trình Tử Kim đối với bạn bè rất tốt, người cũng trượng nghĩa, bộ dạng cũng không tệ, cậu không nên tự trách mình. Cậu không sai, chẳng qua Trình Tử Kim có bạn gái đi, ừm, tớ cũng không tiện nói anh ta, nhưng quả thật có chút đào hoa đi.”

Lý Thanh Minh: "Đâu chỉ đào hoa a, quả thực chính là ai, tức chết tớ. Tớ còn tưởng rằng cùng Từ Vụ phân chia, là có thể yên tĩnh một đoạn thời gian. Tớ không nghĩ rằng anh ta nhanh như vậy.”

Chu Phạm mím môi: "Thanh Minh, cậu có thể đổi lại là người khác thích, nhưng tớ biết đại khái cậu cũng nghe không được.”

Lý Thanh Minh ừ một tiếng, nói: "Tình cảm chính là chuyện nguyện đánh cuộc chịu thua, quên đi, tớ nhận thua.”

Vừa dứt lời, một trận ồn ào vang lên, Chu Phạm cùng Lý Thanh Minh bị thanh âm hấp dẫn.

Chu Phạm nhìn thấy Lương Thù Tuyển đi trước sân khấu, ánh đèn chiếu lên mặt anh, cao lớn, thân hình cao ngất, mí mắt một mí sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, cả người có vẻ tùy tính tùy hứng.

Chu Phạm nhìn anh từ xa, Lý Thanh Minh cũng bị hấp dẫn.

Tiếng hoan hô trên sân vang vọng chưa từng có, bên tai Chu Phạm đều là tiếng nữ sinh thét chói vô cùng.

Lý Thanh Minh cũng hô theo, chính mình hô xong còn chọc Chu Phạm: "Cậu cũng kêu nha, gọi Lương Thù Tuyển cố lên là được, không cho cậu gọi 'Lương Thù Tuyển em yêu anh'.”

Chu Phạm lau mặt: "Tớ không muốn hô, tớ xem trận đấu.

"Dù sao cũng không hiểu." Lý Thanh Minh nói, "Nhìn người là được, đừng xem trận đấu.”

Chu Phạm ừ một tiếng.

Chu Phạm cũng đích xác không hiểu trận đấu, nửa đầu cô chỉ nhìn thấy Lương Thù Tuyển ném vào vô số quả bóng, động tác nhảy lên phi thường rất đẹp, dưới mái tóc đen nhánh là một đôi mắt sáng ngời, hai tròng mắt đen nhánh, nhưng phát ra ánh sáng.

Cả người đều phát quang, đánh bóng rổ tỏa sáng bốn phía, hấp dẫn ánh mắt của hầu như tất cả mọi người trên sân.

Lương Thù Tuyển là một người như vậy, đi đâu làm động tác nào cũng chói mắt, bất luận làm một việc gì cũng làm ra sắc.

Trong một giây này, Chu Phạm mới mãnh liệt ý thức được Lương Thù Tuyển thật sự là một thiên chi kiêu tử. Trước kia cô chỉ cảm thấy là hư danh, là khoe khoang, nhưng đến bây giờ mới ý thức được gọi Lương Thù kiêu ngạo là một chuyện rất bình thường.

Tỷ số bị kéo đến không chút hồi hộp, Lương Thù Tuyển cơ hồ là áp lực đánh.

Nhưng trận đấu này chỉ là vòng sơ loại, trận chung kết đại khái sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Cho nên Chu Phạm cũng nhìn ra Lương Thù Tuyển kỳ thật cũng không quá nghiêm túc đánh, tùy tùy tiện tiện đánh vài cái, không nghiêm túc lắm, bởi vì cô biết anh nghiêm túc không phải như vậy.

Nhưng Lương Thù Tuyển hơi nghiêm túc vài phần, trận đấu này liền vững vàng thắng.

Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp, Lương Thù Tuyển đứng dậy, cúi đầu đùa nghịch điện thoại di động, không ít người tới bắt chuyện với anh.

Bên cạnh Chu Phạm có một nữ sinh nói chuyện lớn tiếng: "Liều Diễm, Lương Thù Tuyển cậu yêu nhất đang nhắn tin cho ai kia.”

Một cô gái khác nhìn xuống: "Không phải là internet không tốt?" Sao anh ấy vẫn chưa gửi cho tớ? ”

"Mọi người đều không biết cậu, gửi tin tức gì cho cậu."

"Mơ một giấc mơ cậu cũng phải vạch trần tớ, thật không có ý nghĩa."

Chu Phạm cúi đầu nhắn tin cho Lương Thù Tuyển: (Anh chơi bi-a nếu tốt bằng một nửa chơi bóng rổ thì tốt rồi.

Lương Thù Tuyển cách vài giây trả lời cô: [Ok]

Chu Phạm: [Đánh rất tốt, toàn trường nữ sinh đều cổ vũ cho anh

Lương Thùy Tuyển: [Buồn cười.

Chu Phạm cong môi, đánh máy: "Vậy tôi bảo Lý Thanh Minh đừng kêu nữa, cô ấy kêu không ngừng, còn rủ tôi hô chung nữa.]

Lương Thù Tuyển: [Vậy sao em không gọi tên tôi?]

Chu Phạm: [Không phải vừa rồi anh không cần nói sao? ]

Lương Thù Tuyển:

Chu Phạm: [? Anh vừa nói là anh không cần nó sao? ]

Lương Thù Tuyển: (Cũng hơi cần một chút]

Chu Phạm nở nụ cười, nhìn Lương Thù Tuyển dưới đài, vừa vặn anh buông điện thoại xuống nói chuyện với đội viên.

Chu Phạm liền dập tắt màn hình.

Trận thứ hai cũng đánh không có gì phải lo lắng, thành tích cuối cùng chính là khoa Máy tính lấy điểm số vượt quá mấy chục điểm để thắng khoa Toán.

Trận đấu vừa kết thúc chưa đầy vài giây, đã có rất nhiều cô gái đi đưa nước cho các chàng trai chơi bóng rổ. Mà nam sinh được tặng nhiều nhất, là Lương Thù Tuyển.

Lý Thanh Minh thở dài một tiếng: "Tu La Tràng a Tu La Tràng. Tại sao lại có nhiều người như vậy.”

Chu Phạm cầm nước khoáng không nhúc nhích, nhưng cô không phải loại người tính tình mềm mại, liền cầm nước khoáng đi xuống dưới sân bóng rổ, Lương Thù Tuyển có muốn hay không, không cần thì cho cô, cô tự mình uống, đừng lãng phí.

Đi tới dưới sân bóng rổ, tràng diện kia Chu Phạm thật sự chưa từng thấy qua.

Ba tầng ngoài ba tầng thật sự không khoa trương chút nào, các nữ sinh vây quanh, cô đều không thấy bóng người Lương Thù Tuyển.

Chu Phạm cảm thấy chai nước khoáng hôm nay đại khái là không đưa được tới tay Lương Thù Tuyển.

Cô suy nghĩ một chút, dứt khoát không đưa, cô cũng không chen vào được, liền cúi đầu gửi tin nhắn cho Lương Thù Tuyển: "Vốn nghĩ anh để lại chỗ ngồi cho tôi, tôi muốn đưa nước cho anh, nhưng quá nhiều người đưa cho anh, quên đi tôi về ký túc xá trước rồi]

Chu Phạm xoay người gọi Lý Thanh Minh xuống, trở về ký túc xá tắm rửa.

Nhưng người trong ba tầng ngoài ba tầng bỗng nhiên tản ra, Lương Thù Tuyển từ trong đám người đi ra, đôi chân dài của anh sải bước đi rất nhanh, không đến một phút đã đi tới trước mặt Chu Phạm.

Đám đông bị phân tán bởi những người khác.

Anh cầm lấy nước trong tay Chu Phạm, cười với cô: "Chỗ ngồi đều giúp em chiếm, đưa một chai nước còn không được tự nhiên.”

Chu Phạm nói: "Nào không được tự nhiên, người đưa nước nhiều như vậy, làm sao tôi có thể đưa đến tay anh? ”

Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô một cái, lắc lư nước khoáng trong tay, lại cười: "Không phải tôi tới đón sao?”

Chu Phạm nhìn anh, theo dòng người đi ra ngoài, Lý Thanh Minh nhắn tin cho cô nói trước tiên trở về.

"Ai biết được." Chu Phạm nói.

Đi ra khỏi sân bóng rổ, Lương Thù Tuyển uống một ngụm nước khoáng Chu Phạm đưa thân chai gần như thấy đáy, uống hết, khóe miệng anh dính chút vết nước.

Chu Phạm nhắc nhở anh: "Lau miệng đi. ”

Lương Thù Tuyển liếc mắt nhìn cô một cái, bỗng nhiên hỏi: "Chu Phạm, em chỉ tới đưa

nước cho tôi?”

Chu Phạm ừ một tiếng: "Lần đầu tiên đi, không quá quen thuộc với quy trình.”

Lương Thù Tuyển uống nước khoáng xong, không vứt chai xuống, vẫn nắm, nói: "Vậy còn

có lần thứ hai sao?”

Chu Phạm: "Cái gì?”

Lương Thùy Chọn nói: "Trận chung kết tháng tới, tôi cũng sẽ đến chơi.”

Chu Phạm nhìn anh: "À, cậu lại bị tạm thời thông báo muốn lên sân khấu a.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương