Rơi Vào Tay Em
Chương 22

Edit: Thanh

==============

Thẩm Thính Nam cũng không đến chỗ Khương Từ lấy đồ ngay, sau khi giải quyết xong Nghiêm Hổ, anh trở về Bắc Thành một chuyến, vốn tưởng chuyện hai ba ngày liền có thể giải quyết, nhưng vì gặp được tình huống khó khăn nên kéo dài đến cuối tháng tư mới coi như giải quyết hoàn toàn.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết, anh vốn muốn trở lại Dung Thành ngay nhưng lại vừa lúc là sinh nhật của mẹ anh, nên anh phải ở lại thêm mấy ngày.

Trong khoảng thời gian này, anh và Khương Từ có một cuộc điện thoại ngắn ngủi, anh không biết nói gì nên đã hỏi cô vụ án của Lưu Phương đã được xét xử chưa.

Khương Từ ở trong điện thoại vui vẻ chia sẻ với anh, nói: “Đã có phán quyết rồi, vụ kiện này rất thành công, Lưu Phương không chỉ thuận lợi ly hôn với Nghiêm Hổ mà còn giành được quyền nuôi hai đứa trẻ”.

Cách điện thoại Thẩm Thính Nam cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ trong giọng nói của Khương Từ, cô như một cô gái nhỏ ngây ngô. Tâm trạng của anh cũng bị lây nhiễm, cười nói: “Không uổng công cô vất vả bôn ba vì ba mẹ con họ như vậy.”

Khi đó Khương Từ đang cuộn mình trong chăn, nghe thấy giọng nói của Thẩm Thính Nam, khóe môi cô cong lên, không thể không chia sẻ niềm vui với anh, nói: “Lưu Phương cũng đã tìm được việc làm, cách đây không lâu nhân viên của Liên đoàn Người khuyết tật đã gọi điện cho tôi, nói có một công ty ở Vinh Dung Thành sẵn sàng nhận người khuyết tật, công việc cũng không quá khó. Tôi đã kiểm tra công ty đó, là một công ty uy tín lâu năm ở Dung Thành chuyên làm đồ chơi xuất khẩu, quy mô tuy không lớn nhưng công ty rất có tâm, lương và phúc lợi cho công nhân không tệ, hơn nữa 5 bảo hiểm và một quỹ tiết kiệm nhà ở đều có, bình thường cuối tuần và ngày lễ đều được nghỉ, tan làm lúc sáu giờ nên Lưu Phương cũng có thời gian ở bên cạnh bọn trẻ.

Có lẽ bởi vì đó là chuyện cô và Thẩm Thính Nam cùng nhau trải qua, vừa mở miệng liền không nhịn được nói nhiều với anh, nhưng sau khi nói xong, cô lại cảm thấy có chút hối hận, cảm thấy mình đã nói quá nhiều.

Thẩm Thính Nam kiên nhẫn nghe, bỗng nhiên Khương Từ không nói nữa, anh hỏi: “Còn gì nữa không? Cô ấy có đồng ý không?”

Khương Từ nghe Thẩm Thính Nam hỏi cô, cô lại mở máy hát, nói: “Đương nhiên đồng ý rồi, hơn nữa công ty cũng biết tình hình của cô ấy, đồng ý cho cô ấy một căn hộ một phòng, cô ấy có thể cùng ở với hai đứa trẻ.”

Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, nói: “Rất tốt, vấn đề chỗ ở cũng được giải quyết rồi.”

Khương Từ mỉm cười gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

Kể xong chuyện của Lưu Phương, hai người bỗng nhiên cũng không biết nên nói gì nữa, nhưng cũng không có ai cúp máy.

Không biết có phải lúc ấy đã khuya hay không, đêm khuya yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện, nhưng cách ống nghe có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Mập mờ lan tràn vô tận trong đêm tối, Thẩm Thính Nam im lặng thật lâu, bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp có chút quyến rũ, “Khương Từ —— “

Khương Từ nghe thấy Thẩm Thính Nam gọi tên mình, trái tim cô đột nhiên đập loạn nhịp, dường như nhận ra anh định nói gì, cô theo bản năng cắt ngang, nói: “Thẩm Thính Nam, chuyện của anh đã giải quyết xong chưa? Lần trước vì tôi mà anh không thể về kịp, có phải mang tới cho anh phiền toái rất lớn không?”

Thẩm Thính Nam nói: “Không có, là có chút chuyện khác thôi.”

Trong khoảnh khắc lúc đó, Thẩm Thính Nam quả thật rất muốn thổ lộ, nhưng sau khi bị Khương Từ cắt lời, anh bỗng nhiên nhận ra nói qua điện thoại dường như không đủ chính thức, anh dứt khoát không nói nữa, chỉ nói: “Cuối tháng là sinh nhật mẹ tôi, chỉ sợ phải qua một thời gian nữa tôi mới trở lại được.”

Khương Từ “Ừ” một tiếng, thoải mái nói: “Được.”

Cô dừng một chút rồi nói: “Chúc mẹ anh sinh nhật vui vẻ.”

Thẩm Thính Nam chợt nhớ ra: “Cũng sắp đến sinh nhật cô rồi đúng không?”

Khương Từ không nghĩ tới Thẩm Thính Nam còn nhớ, cô khẽ cười, nói: “Vẫn còn sớm, đến tháng năm lận.”

Thẩm Thính Nam nói: “Trước sinh nhật cô, tôi nhất định sẽ quay lại.”

Khương Từ có thể cảm nhận được tình cảm của Thẩm Thính Nam đối với cô, nhưng cô không dám đáp lại, chỉ khẽ cười, nói: “Cảm ơn anh.”

Lại nói thêm: “Đã trễ rồi Thẩm Thính Nam, ngày mai tôi còn phải đến toà án nộp đơn kiện, tôi đi ngủ trước đây.”

Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, nói: “Ngủ đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sau cuộc nói chuyện này, Thẩm Thính Nam và Khương Từ không gọi điện thoại nữa, Thẩm Thính Nam nghĩ cuối tháng ăn sinh nhật mẹ xong anh sẽ trực tiếp về Dung Thành gặp Khương Từ, nhưng không nghĩ tới ngày cuối cùng của tháng Tư anh lại nhìn thấy cô ở Bắc Thành.

Đêm đó là sinh nhật Trình Tĩnh Nhàn, chỉ là một buổi sinh nhật nhỏ nên cũng không làm lớn, chỉ đơn giản là một nhà tụ họp tại một nhà hàng Trung Quốc ở Quảng trường Thời đại.

Lúc ăn cơm Trình Tĩnh Nhàn lại nhắc đến chuyện hôn nhân của Thẩm Thính Nam, nói: “Tuổi con cũng không nhỏ nữa, đã đến lúc nghĩ đến chuyện kết hôn rồi. Mấy năm nay mỗi lần nhắc con, con cũng lấy chuyện bận rộn công việc ra để né tránh, gần đây công ty cũng đi vào quỹ đạo rồi, cho dù con có bận rộn đến đâu cũng phải có thời gian yêu đương đúng không? Trước đó mẹ muốn tác hợp con với Hân Nhiên, con thì hay rồi, một câu đã chặn đường người ta.”

Bà nhìn con trai, càng nhìn càng nghi ngờ, hỏi: “Rốt cuộc con thích người thế nào? Con nên đưa ra một tiêu chuẩn để mẹ giúp con để ý.”

Thẩm Thính Nam sớm biết mỗi lần trong nhà có liên hoan thì khó tránh khỏi sẽ bị giục cưới, anh lười biếng nói: “Mẹ ít quan tâm những chuyện này đi, vậy chính là giúp con rồi.”

Trình Tĩnh Nhàn nghe vậy thì nhíu mày, nói: “Con có ý gì? Theo con nói thì chẳng lẽ mẹ đang cản trở con à?”

Thẩm Thính Nam dựa lưng vào ghế, nhìn mẹ anh nói: “Con không có ý này, chỉ có điều chuyện tình cảm con mong mẹ đừng nhúng tay vào, con thích quen ai con tự biết.”

Trình Tĩnh Nhàn mất hứng nhìn Thẩm Thính Nam, nhưng bà cũng không nói gì nữa, cả nhà cơm nước xong xuôi đã là tám giờ rưỡi tối, lúc đi thang máy xuống, Trình Tĩnh Nhàn còn đang nói chuyện ngày mai đi triển lãm tranh với họ hàng, thang máy đến tầng một, cửa mở ra, liền thấy Khương Từ đang khoác tay bạn đứng bên ngoài, hai người đang nói chuyện trong lúc chờ thang máy.

Cửa thang máy mở ra, lúc nhìn thấy Thẩm Thính Nam, nụ cười trên mặt Khương Từ cứng đờ.

Bùi Hân nhìn thấy Thẩm Thính Nam, ồ lên một tiếng, đang muốn chào hỏi thì Khương Từ lặng lẽ kéo tay cô ấy một cái, ra hiệu cô ấy đừng lên tiếng.

Bùi Hân nhận được ám chỉ của Khương Từ, nuốt câu chào hỏi đang định nói vào, không dám tự ý lên tiếng.

Khương Từ kéo Bùi Hân qua bên cạnh, nhường đường cho mấy người Trình Tĩnh Nhàn.

Lúc đầu Trình Tĩnh Nhàn cũng không chú ý tới Khương Từ, nhưng Thẩm Thính Nam ra khỏi thang máy lại trực tiếp đứng trước mặt Khương Từ, nhìn cô hỏi: “Đến đây lúc nào thế? Sao không nói với tôi một tiếng?”

Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam nói chuyện với mình, cô đành phải nhắm mắt trả lời, nói: “Tôi về để bảo vệ luận văn.”

Sắp đến tháng năm rồi, đúng là thời điểm bảo vệ luận văn của các trường học, Thẩm Thính Nam hỏi: “Ở lại bao lâu? Khi nào về?”

Khương Từ nói: “Vẫn chưa biết, sau khi bảo vệ xong sẽ về.”

Cô nhìn Trình Tĩnh Nhàn đứng cách đó không xa đang cau mày, dùng ánh mắt dò xét nhìn cô và Thẩm Thính Nam, cô không muốn nói nhiều với anh nữa, nói: “Bọn tôi lên lầu mua chút đồ, đi trước đây.”

Nói xong cũng lập tức kéo Bùi Hân vào thang máy, đưa tay nhấn nút đóng cửa.

Thẩm Thính Nam quay đầu, cách cửa thang máy sắp đóng lại nhìn Khương Từ.

Nhưng Khương Từ lại đứng trong góc, muốn tránh nghi ngờ, không muốn có bất cứ tương tác nào với Thẩm Thính Nam nữa.

Thẩm Thính Nam nhìn cửa thang máy đóng lại, anh đứng yên mấy giây, qua một lúc mới thu hồi ánh mắt, lần nữa đi theo người nhà.

Trình Tĩnh Nhàn đứng cách đó không xa chờ anh, Thẩm Thính Nam đến gần, bà không vui nhìn anh, hỏi: “Người đó là con gái của Chu Vân đúng không? Không phải mẹ cô ta đã chia tay với ba con rồi sao? Sao con vẫn còn liên hệ với cô ta?”

Thẩm Thính Nam nhìn mẹ anh một cái, hỏi ngược lại, “Con liên lạc với cô ấy thì có vấn đề gì sao?”

Trình Tĩnh Nhàn nhíu mày, nói: “Mẹ đã nói với con rồi, tránh xa loại người thấp kém này ra, mẹ cô ta dựa vào đàn ông để leo lên, không chừng cô ta cũng học được bản lĩnh đó, con cẩn thận đừng để bị cô ta lợi dụng.”

Hôm nay Thẩm Thính Nam vốn không muốn cãi nhau với mẹ, nhưng anh nghe vậy sắc mặt cũng không thể không lạnh xuống, nhìn mẹ nói: “Mẹ rất hiểu cô ấy sao? Dùng những từ ngữ khó nghe như vậy để miêu tả cô ấy, mẹ có nghĩ tới, người ta cũng là người, thân xác phàm trần không phải là bức tường sắt thép, mẹ thử nghĩ xem nếu những lời lẽ như vậy đặt trên người mẹ thì sẽ có cảm giác gì? Cô ấy chưa từng có ý muốn lấy một đồng nào của nhà họ Thẩm, ngược lại là chúng ta, tự cho mình cao cao tại thượng, thật ra chẳng ai có thể so sánh với cô ấy.”

“Thính Nam ——” Trình Tĩnh Nhàn mơ hồ nhận ra được gì đó, bà kinh ngạc nhìn Thẩm Thính Nam, nghĩ đến gần đây anh hay chạy đến Dung Thành, bà ấy chợt nhận ra, không khỏi vừa kinh ngạc vừa tức giận, “Con thích con nhóc đó rồi? Thẩm Thính Nam, con không sao đó chứ? Trong giới quý tộc ở Bắc Thành có bao nhiêu cô gái xuất sắc? Ai không so được với cô ta? Con thế mà lại để con nhóc đó câu dẫn chết mê chết mệt? Mẹ nói sao gần đây con lại ở Dung Thành lâu như vậy, hóa ra là ở đó có người câu hồn con.”

Bà ấy càng nói càng tức giận: “Mẹ đã sớm nói con nhóc đó giống với mẹ nó mà, chuyên đi câu dẫn đàn ông, còn có bản lĩnh làm cây vạn tuế ngàn năm này là con nở hoa.”

Thẩm Thính Nam nhíu mày, không vui nhìn thẳng vào mẹ anh, “Mẹ nói chuyện chú ý chút, nếu mẹ đã biết con thích cô ấy, con cũng không đòi hỏi mẹ cũng thích cô ấy giống con, nhưng ít nhất mẹ phải tôn trọng cô ấy một chút, con không muốn nghe thấy mấy lời này lần nữa.”

Trình Tĩnh Nhàn càng tức giận, trừng mắt nhìn Thẩm Thính Nam, “Có phải con quên hôm  nay là sinh nhật mẹ không? Con lại vì người ngoài mà nói chuyện với mẹ như vậy.”

Thẩm Thính Nam trầm mặc nhìn chằm chằm mẹ anh một lúc, cuối cùng nói một câu, “Quên đi, con không muốn cãi nhau với mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ, con đi trước đây.”

Anh nói xong thì đang ngang qua Trình Tĩnh Nhàn, đi thẳng ra cửa.

Trình Tĩnh Nhàn tức giận đến che ngực thở hổn hển, người thân bên cạnh vội vàng tiến lên an ủi bà ấy, “Bỏ đi bỏ đi, Thính Nam nhất thời hồ đồ, không phải cố ý muốn chống đối bà đâu.”

Trình Tĩnh Nhàn bị chọc tức: “Nếu nó quen con nhóc đó thì tôi thà rằng nó cả đời đừng kết hôn. Những người khác thì thôi đi, nhưng Khương Từ này có xuất thân thế nào không phải nó không biết, mẹ cô ta dựa vào đàn ông để kiếm tiền, còn là người có tiếng ở Thâm Thành, chị nói tôi làm sao có thể chấp nhận con gái của loại người đó. Hơn nữa trước kia mẹ cô ta còn bán rượu ở quán bar, ai biết đã từng làm phục vụ bàn chưa, để con gái của loại người đó bước vào cửa nhà chúng ta thì vứt hết mặt mũi của nhà chúng ta rồi.”

Các thân thích đỡ Trình Tĩnh Nhàn ra ngoài, trấn an nói: “Đừng nóng vội, chúng ta trở về rồi từ từ thương lượng, nếu như không được thì bắt đầu ra tay từ cô gái kia, tiêu chút tiền là đuổi được rồi.”

Một nhóm người vừa nói chuyện vừa đi, nhưng không ai nhìn thấy Khương Từ đứng ở lan can lầu hai.

Bùi Hân kéo tay Khương Từ, cô ấy nghe thấy mấy lời như vậy cũng khó chịu thay cô, quay đầu lo lắng nhìn Khương Từ, “Tiểu Từ…”

Khương Từ nhìn Trình Tĩnh Nhàn đi xa, thu lại ánh mắt, nghiêng đầu cười với Bùi Hân, nói: “Bây giờ cậu đã biết vì sao tớ muốn tránh Thẩm Thính Nam rồi đó?”

“Tiểu Từ...”

Khương Từ cố gắng mỉm cười, nói: “Đúng là tớ rất thích Thẩm Thính Nam, nhưng bọn tớ sẽ không yêu nhau.”

*

Chu Vân mua biệt thự ở Bắc Thành, nhà đã trang trí xong, cố ý để lại phòng cho Khương Từ nhưng cô chưa từng ở.

Lần này trở về bảo vệ luận văn, Khương Từ cũng không nói với mẹ cô đã về Bắc Thành, chăn ga trong ký túc xá vẫn còn để trong tủ, cô về túc xá trải ga giường, đắp chăn lên là có thể ở được.

Mười giờ tối, cô tắm rửa xong ngồi trước bàn sách xem bài luận, Bùi Hân đi mua đồ ăn tối ở bên ngoài về, đi tới trước mặt Khương Từ, nhìn cô nói: “Tiểu Từ.”

Khương Từ ngẩng đầu nhìn cô ấy, cười hỏi: “Sao thế?”

Bùi Hân hơi khó xử, cô ấy biết Khương Từ không muốn gặp Thẩm Thính Nam nữa, nhưng lúc nãy trên đường về cô ấy gặp được Thẩm Thính Nam ở cửa túc xá, Thẩm Thính Nam không gọi được cho Khương Từ, nói cô ấy gọi người giúp anh.

Cô ấy do dự một chút, vẫn phải nói: “Lúc nãy tớ nhìn thấy Thẩm Thính Nam ngoài cửa ký túc xá, hình như anh ấy không gọi được cho cậu nên nhờ tớ nói cậu ra ngoài.”

Khương Từ sửng sốt một chút, nhìn Bùi Hân hỏi: “Cậu nói với anh ấy tớ ở ký túc xá sao?”

Bùi Hân gật đầu, áy náy nói: “Đầu óc tớ trống rỗng, lúc anh ấy hỏi tớ liền gật đầu theo bản năng luôn.”

Khương Từ thấy Bùi Hân tự trách, nói: ‘Không sao, dù sao tớ cũng muốn gặp anh ấy, cứ trốn tránh mãi cũng không phải cách.”

Cô khép máy tính lại, đứng dậy mặc áo khoác vào rồi cầm chìa khóa ra cửa.

Ra khỏi ký túc xá, Khương Từ vừa nhìn đã thấy Thẩm Thính Nam đang đợi cô ở đối diện.

Trời cuối tháng tư đã ấm áp hơn, Thẩm Thính Nam mặc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, vẻ ngoài anh đẹp trai, lại cao lớn, cho dù đứng trong bóng đêm Khương Từ cũng có thể dễ dàng nhìn thấy anh.

Cô bị anh hấp dẫn như thế, cho dù đặt anh trong đám người, dù có cách xa thế nào cô cũng có thể vừa nhìn đã tìm được anh.

Cô đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, cười như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Thẩm Thính Nam đút tay vào túi quần nhìn cô chằm chằm, nói: “Không mang theo điện thoại sao? Gọi điện cho cô mãi không có ai trả lời.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam hỏi: “Anh có gọi cho tôi sao? Tôi vẫn luôn đọc luận văn nên không xem điện thoại.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô thật sâu, muốn nhìn ra kẽ hở từ trong mắt cô, nhưng cô rất nghiêm túc, không giống đang nói dối.

Anh cũng không nghĩ nhiều nữa, nói: “Không có gì, chỉ muốn hỏi khi nào cô về Dung Thành, đến lúc đó tôi tới đón cô, chúng ta cùng về.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Không cần đâu, anh có việc gì cứ về trước đi, không cần chờ tôi, giờ tôi vẫn chưa quyết định được lúc nào sẽ về đâu.”

Thẩm Thính Nam nói: “Dù sao cũng không có việc gì gấp, quyết định được thời gian thì gọi cho tôi.”

Khương Từ mím môi nhìn Thẩm Thính Nam.

Cô muốn nói anh đừng chờ cô, nhưng trong lúc nhất thời cô không tìm được lí do thích hợp.

Thẩm Thính Nam đưa cái túi trong tay cho cô, nói: “Đừng thức khuya, nghỉ ngơi sớm đi.”

Khương Từ sửng sốt một chút, nhận lấy cái túi Thẩm Thính Nam đưa tới, cô mở ra nhìn thấy điểm tâm ngọt của Quảng Lâm Ký.

Lúc trước sống chung với Thẩm Thính Nam cô có gọi bánh sữa trứng từ một tiệm bán đồ ăn mang về, nhưng có hơi ngán nên cô đã nói với Thẩm Thính Nam, lúc cô học đại học thích nhất bánh ngọt của Quảng Lâm Ký, mỗi lần đến trung tâm thành phố đều mua một ít về, đôi khi để ăn sáng, đôi khi để ăn tối

Cô sững sờ nhìn bánh ngọt trong túi một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam.

Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Không phải cô nói thích bánh ngọt của tiệm này sao? Tối nay tôi đến đó ăn cơm, thuận tiện mang về cho cô một chút.”

Khương Từ khẽ cười, nhìn Thẩm Thính Nam nói: “Cảm ơn anh.”

Thẩm Thính Nam nói: “Vào đi, tôi vẫn còn chuyện, đi trước đây.”

Khương Từ gật đầu, nói: “Được.”

Trước khi đi Thẩm Thính Nam còn dặn cô một câu, “Quyết định ngày về Dung Thành rồi thì gọi cho tôi, để tôi sắp xếp chuyến bay.”

“Được.” Khương Từ đứng ven đường nhìn bóng lưng Thẩm Thính Nam đi xa, thấy anh đi đến cửa hông, mở cửa lên xe, xe chạy đi, cô vẫn chậm chạp không thu hồi ánh mắt.

Cho đến khi xe chạy đi xa không còn nhìn thấy nữa cô mới quay đi, ôm đồ Thẩm Thính Nam cho mình, tâm sự nặng nề chậm rãi đi vào ký túc xá.

Buổi bảo vệ của Khương Từ vào ngày 8 tháng 5, cô cũng không nói cho Thẩm Thính Nam lúc nào cô sẽ về Dung Thành, sau khi bảo vệ xong cô liền đặt vé máy bay về.

Còn Thẩm Thính Nam không biết Khương Từ đã đi, anh vẫn ở Bắc Thành đợi cô, cho đến hôm đó gọi điện cho cô, người nhận điện thoại là Lưu Yến.

Anh nghe được giọng của Lưu Yến, khẽ nhướng mày hỏi: “Khương Từ đâu?”

Lưu Yến không biết mình đang gặp rắc rối, vui vẻ nói chuyện điện thoại với Thẩm Thính Nam, nói: “Tiểu Từ đi vệ sinh rồi, không cầm điện thoại theo.”

Thẩm Thính Nam hỏi: “Đang ở Dung Thành?”

Lâm Viễn nói: “Đúng nha, hôm nay là sinh nhật Tiểu Từ, bọn tôi đang ca hát ở Hoàng Triêu.”

Quả thật Thẩm Thính Nam có thể nghe thấy tiếng ca hát ở đầu bên kia, sắc mặt anh trầm xuống mấy phần, im lặng thật lâu, hỏi: “Khương Từ về Dung Thành khi nào?”

Lưu Yến trả lời: “Cô ấy về lâu rồi. Ngày 8 tháng 5 bảo vệ xong đã về rồi, khoảng một tuần lễ rồi nhỉ.”

Thẩm Thính Nam “ừ” một tiếng, lạnh mặt cúp điện thoại.

Khương Từ từ nhà vệ sinh trở về phòng riêng, vừa ngồi xuống, Lưu Yến đã nói với cô: “Tiểu Từ, tổng giám đốc Thẩm vừa gọi cho cô đó, tôi thấy điện thoại vang lên rất lâu nên nhận giúp cô rồi.”

Khương Từ kinh ngạc nhìn Lưu Yến, hỏi: “Anh nói gì với anh ấy rồi?”

Lưu Yến chưa từng thấy Khương Từ có vẻ mặt như vậy, sửng sốt một chút, nói: “Không nói gì cả, tổng giám đốc Thẩm chỉ hỏi cô về Dung Thành lúc nào, tôi nói cô về được hơn một tuần rồi.”

Anh ấy cẩn thận quan sát vẻ mặt Khương Từ, có chút thấp thỏm dò hỏi: “Chuyện này không thể nói sao?”

Khương Từ không nói gì, cô cầm điện thoại lên nhìn cuộc gọi mới nhất.

Nhìn thấy tên Thẩm Thính Nam xuất hiện trong cuộc gọi gần đây nhất, cô bất giác ngẩn ngơ một lúc.

Lưu Yến thấy Khương Từ như thế có chút lo lắng có phải mình gây chuyện gì rồi không, cẩn thận hỏi cô, “Sao thế Tiểu Từ? Có phải tôi không nên nói với tổng giám đốc Thẩm cô đã về không? Hai người có chuyện gì sao? Cãi nhau à?”

Khương Từ lấy lại tinh thần, lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì.”

Cô và Thẩm Thính Nam sớm muộn gì cũng sẽ nói rõ, trốn tránh và trì hoãn như vậy không phải cách.

Chín giờ tối, Diệp Chiêu tan làm đã tới, còn mang theo trà sữa cho mọi người, đặt trà sữa lên bàn, thoải mái nói: “Muốn uống gì tự đến chọn nhé.”

“Trà sữa của cậu tới quá đúng lúc, hát khô họng cả rồi.” Mọi người ùa lên, mỗi người chọn một ly.

Diệp Chiêu là người đầu tiên giúp Khương Từ chọn loại trà xanh sữa bốn mùa mà cô thích uống, ngồi bên cạnh cô, cắm ống hút cho cô, “Nào, ba phần đường như cũ.”

Khương Từ nhận lấy trà sữa Diệp Chiêu đưa tới, khẽ nói một câu, “Cảm ơn cậu.”

Nhưng cô lấy rồi cũng không uống, ngồi một mình ở đó ngẩn người.

Diệp Chiêu thấy cô có chút kỳ lạ, hỏi: “Cậu sao thế? Hôm nay không phải sinh nhật cậu à, sao lại không vui thế?”

Khương Từ nhẹ nhàng lắc đầu, cụp mắt muốn nói gì đó, nhưng mũi đột nhiên đau xót, một giọt nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

Diệp Chiêu nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống ly trà sữa, anh ấy giật mình cúi đầu nhìn Khương Từ, thấy cô cúi đầu lặng lẽ khóc.

Diệp Chiêu từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Khương Từ, trong trí nhớ của anh chưa từng thấy Khương Từ khóc. Cô xưa nay đều rất kiên cường, dùng lời của mẹ anh nói thì một cô gái nhỏ như cô sánh được với mười thằng con trai, khi còn bé cô đi theo bà nội sống nương tựa lẫn nhau, khi lũ trẻ trong làng còn nghịch ngợm, cô đã đủ hiểu chuyện để chăm sóc bà nội, khi bà ốm, cô sẽ cõng sọt nhỏ cùng người lớn lên núi hái thuốc bán lấy tiền, lên thành phố mua thuốc cho bà nội rồi về.

Năm mười tuổi đó nhà cô bị mưa dột, không biết cô lấy được xi măng ở đâu về, dùng thang trèo lên mái hiên sửa nhà, kết quả khi đi xuống không cẩn thận đạp hụt, ngã xuống đất một lúc lâu không đứng dậy được nhưng vẫn không khóc, miệng chảy máu cũng không kêu đau, chỉ là dặn anh không được nói cho bà nội.

Khương Từ, người có thể chịu đau không bao giờ khóc khi còn nhỏ, lúc này đang khóc không kiểm soát được, Diệp Chiêu bị dọa sợ, nắm chặt tay Khương Từ, lo lắng hỏi: “Cậu sao vậy Tiểu Từ? Có phải bà nội xảy ra chuyện gì rồi không? Cậu đừng khóc nữa mà, nói cho tôi biết có chuyện gì vậy?”

Động tĩnh của Diệp Chiêu gọi mọi người lại. Lúc đó mọi người mới phát hiện Khương Từ đang khóc nên đều vây quanh cô, Lưu Yến cảm thấy có liên quan đến Thẩm Thính Nam, lúc nãy Khương Từ vẫn còn tốt, chỉ là sau khi anh ấy nhận điện thoại của Thẩm Thính Nam thì Khương Từ liền là lạ.

Lúc này nhìn thấy Khương Từ khóc, Lưu Yến vô cùng áy náy, liên tục rút khăn giấy cho Khương Từ, nói: “Tiểu Từ à cô sao thế? Sinh nhật mà, không thể khóc nha, nếu khóc thì cả năm đều khóc đó.”

Khương Từ không nghĩ tới mọi người đều qua đây nhìn cô, cô cầm khăn giấy lau nước mắt, nói: “Tôi không sao, chỉ là tôi vui quá mà thôi, mọi người đi hát đi, cứ kệ tôi.”

“Thật sự không sao chứ?” Trương Trì lo lắng hỏi.

“Thật sự không sao.” Khương Từ lau nước mắt, nói: “Mọi người đi hát đi, mọi người cứ vây quanh tôi như vậy làm tôi xấu hổ quá.”

“Vậy cô đừng khóc nữa đó.” Lưu Yến nói.

“Ừm, tôi không khóc, tôi đi rửa mặt.” Cô cầm điện thoại đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.

Ở trong nhà vệ sinh một lúc, rửa mặt sạch sẽ, lúc ra liền thấy Diệp Chiêu đang chờ cô bên ngoài.

Lúc này cô đã điều chỉnh cảm xúc xong, mỉm cười nói: “Cậu đợi tôi à.”

Diệp Chiêu lo lắng nhìn cô, hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Tôi quen cậu nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy cậu khóc, vừa nãy nhiều người thì thôi, bây giờ chỉ có hai chúng ta, cậu nói với tôi một chút xem.”

Khương Từ mỉm cười nói: “Thật sự không có chuyện gì, chỉ là tôi nhớ tới một số chuyện thôi.”

“Chuyện gì?” Diệp Chiêu hỏi: “Chuyện lúc nhỏ à?”

Khương Từ cười nói: “Coi như là vậy đi.”

Cô và Diệp Chiêu trở lại phòng riêng, Lưu Yến lập tức lại gần, cẩn thận nhìn Khương Từ, lo lắng hỏi: “Tiểu Từ, thật sự không sao chứ?”

Khương Từ cười nhìn anh ấy, nói: “Thật sự không sao, anh nhìn tôi không phải đang rất tốt à.”

Lưu Yến nói: “Chủ yếu là vừa rồi cô làm tôi hết hồn, quen cô lâu như vậy, ngày nào cô cũng tràn đầy năng lượng, đúng thật là lần đầu tiên thấy cô khóc.”

Khương Từ mỉm cười xin lỗi, “Xin lỗi nhé, dọa đến mọi người rồi.”

Lưu Yến rót cho Khương Từ một ly rượu, nói: “Nào nào nào, mời chủ xị của chúng ta một ly.”

Mọi người nghe thấy mời rượu chủ xị thì tập trung lại, “Mời chủ xị mời chủ xị! Tiểu Từ sinh nhật vui vẻ nhé!

Khương Từ bị mọi người chọc cười, bưng ly rượu lên, nói: “Cảm ơn mọi người, chúc thành tích của văn phòng chúng ta ngày càng tăng lên, sớm này nổi tiếng trong giới luật sư.”

Lưu Yến vui vẻ nói: “Có luật sư Khương lợi hại như vậy ở đây, tôi đảm bảo không tới ba năm chúng ta nhất định có thể tạo dựng được tên tuổi của mình trong giới luật sư.”

Khương Từ mỉm cười, vui vẻ cùng mọi người cụng ly.

Tối hôm đó mọi người ở KTV ca hát đến gần sáng mới tan cuộc.

Mọi người ca hát rất vui vẻ, lúc ra khỏi KTV còn vui vẻ tán gẫu.

Vốn Khương Từ cũng đang cười nhưng lúc ra khỏi KTV, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang dựa vào xe, hiển nhiên là đang đợi cô, nụ cười trên mặt cô liền cứng đờ.

Thẩm Thính Nam đang nhìn thẳng cô, trong mắt anh dường như không nhìn thấy những người khác, chỉ đang nhìn cô.

Dù là người thần kinh thô như Lưu Yến, lúc này cũng cảm nhận được sự kỳ lạ, lúc Trương Trì đần độn muốn đi lên chào hỏi với Thẩm Thính Nam, Lưu Yến lập tức kéo cậu ấy lại, đè thấp giọng nói: “Không có chuyện của cậu đâu, đi nhanh đi.”

Lưu Yến dẫn đầu, dẫn mọi người trong văn phòng đi.

Giờ phút này bên cạnh Khương Từ chỉ còn lại Diệp Chiêu, Diệp Chiêu cũng không ngốc, anh ấy nhìn thấy Thẩm Thính Nam vẫn luôn nhìn Khương Từ liền đoán được cô cũng quen đối phương, anh ấy nghiêng đầu nhìn Khương Từ, hỏi: “Tôi qua bên cạnh chờ cậu?”

Khương Từ gật đầu, khẽ cười nói anh ấy, nói: “Được.”

Sau khi Diệp Chiêu đi, Khương Từ đi đến Thẩm trước mặt Thính Nam.

Hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc, Thẩm Thính Nam mở miệng trước, “Cô có thể giải thích một chút không? Không phải nói cô về Dung Thành phải nói với tôi một tiếng sao? Cô về rồi ngay cả một cái thông báo cũng không có, có biết tôi vẫn luôn chờ không —— “

“Xin lỗi anh.” Khương Từ cắt lời anh. Cô nhìn Thẩm Thính Nam, nghiêm túc nói: “Xin lỗi anh, không nói với anh một tiếng đã tự về.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô thật sâu, qua một lúc lâu, anh bất đắc dĩ, lại hỏi: “Điện thoại đâu? Sao lại không nhận điện thoại?”

“Tôi —— “

“Đừng nói với tôi cô không nhìn thấy.” Thẩm Thính Nam vạch trần cô trước, nói: “Cô thấy tôi sẽ tin sao?”

Khương Từ mím môi, cô nhìn Thẩm Thính Nam, không nói gì nữa.

Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp trước, đưa tay mở cửa ghế phụ, nói: “Lên xe đi, về rồi nói.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, im lặng một lúc rồi lắc đầu nói: “Không cần đâu, bạn tôi đang chờ tôi bên kia.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô một cái, sau đó nhìn qua bên cạnh.

Diệp Chiêu ngồi trên mô tô chờ Khương Từ bên đường, nhìn thấy ánh mắt không tốt của Thẩm Thính Nam nhìn mình, anh ấy còn sửng sốt một chút.

Thẩm Thính Nam thu ánh mắt lại, lần nữa nhìn Khương Từ, hỏi: “Người đó là bạn cô?”

Khương Từ mỉm cười gật đầu, nói: “Đúng vậy, cậu ấy tên Diệp Chiêu, bọn tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, năm nay cậu ấy tốt nghiệp cũng về Dung Thành làm việc.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô thật sâu, không nói gì.

Khương Từ cười với Thẩm Thính Nam, nói: “Vậy tôi đi trước đây.”

Cô không đợi Thẩm Thính Nam nói thêm gì đã chạy chậm đến trước mặt Diệp Chiêu.

Diệp Chiêu đưa nón bảo hiểm cho cô, muốn hỏi gì đó nhưng Khương Từ lặng lẽ liếc mắt ra hiệu cho anh ấy đừng hỏi.

Diệp Chiêu nhận được ám chỉ của Khương Từ, không nói nữa.

Khương Từ đội mũ bảo hiểm xong, ngồi lên sau xe máy, hai tay vòng lấy eo Diệp Chiêu.

Diệp Chiêu khởi động xe, không nhanh không chậm chạy đi.

Xe không đi qua Thẩm Thính Nam, Khương Từ cũng không dám quay đầu lại nhìn anh. Cô có thể tưởng tượng sắc mặt anh lúc này rất xấu, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, cô không thể ở bên anh thì sao phải làm chậm trễ anh.

Tiếng gió rít bên tai, xe mô-tô lái đi được một đoạn Diệp Chiêu mới hỏi: “Tình huống gì đây? Anh đẹp trai lúc nãy là ai thế?”

Khương Từ không lên tiếng, cô nhắm mắt lại, cách kính bảo hộ của mũ bảo hiểm có thể nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt cô.

*

Tối hôm đó Khương Từ không ngủ được, nửa đêm còn ôm đầu gối ngồi ngẩn người trước bàn làm việc.

Lúc đó đã là ba giờ sáng, Khương Từ ngồi trước bàn làm việc nhìn trăng ngoài cửa sổ, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.

Cô cụp mắt, nhìn thấy tên của Thẩm Thính Nam nhấp nháy trên màn hình điện thoại.

Điện thoại vang lên thật lâu, cô do dự, nhận điện thoại.

Đêm khuya yên tĩnh, điện thoại cũng không có tạp âm, chỉ có giọng nói trầm ấm của Thẩm Thính Nam hỏi cô: “Ngủ chưa?”

Khương Từ chần chừ một lúc, nói: “Vừa làm việc xong, đang chuẩn bị đi ngủ.”

Cô dừng một chút rồi hỏi: “Sao thế?”

Thẩm Thính Nam hỏi: “Tôi có thể lên đó không? Có chuyện muốn nói với cô.”

Khương Từ mím môi, nói: “Bà nội tôi đang ở nhà, không tiện lắm.”

Thẩm Thính Nam nói: “Vậy cô xuống đây đi, tôi ở dưới nhà cô.”

Khương Từ do dự một lát, vẫn đồng ý, nói: “Được, đợi tôi một lúc.”

Đi xuống lầu, cô nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang đợi cô, thấy cô xuống, anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.

Khương Từ đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, nhìn anh, hỏi: “Sao muộn như thế anh còn tới tìm tôi?”

Thẩm Thính Nam đưa đồ trong tay cho cô, nói: “Quà sinh nhật, lúc tối chưa kịp tặng cô.”

Khương Từ nhìn thấy chiếc hộp Thẩm Thính Nam đưa tới, cô do dự một lúc rồi nhận lấy.

Cô mở ra xem thử, là một đôi khuyên tai rất đẹp.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thính Nam, muốn nói gì đó nhưng anh đã nói trước, nhìn cô, nghiêm túc nói: “ Khương Từ, em vẫn luôn rất thông minh, tôi không tin em không nhìn ra tình cảm của tôi với em.”

Khương Từ vô thức mím môi, cô nhìn Thẩm Thính Nam, im lặng một lúc rồi nói: “Tôi biết anh rất tốt với tôi, tôi vẫn luôn xem anh là anh trai —— “

“Không ai muốn làm anh trai em cả.” Thẩm Thính Nam ngắt lời cô, anh yên lặng nhìn cô một lúc rồi nói: “Tôi có rất nhiều em gái, không thiếu một người như em. Tôi thích em, Khương Từ, em có muốn cân nhắc đến tôi không.”

Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, vài giây sau, cô mở miệng, đang muốn từ chối, Thẩm Thính Nam đã ngắt lời cô: “Em không cần vội trả lời, tôi cho em thời gian suy nghĩ. Cũng muộn rồi, tôi đi trước.”

Anh nói xong liền quay người muốn đi.

Khương Từ nhìn bóng lưng anh, nói: “Tôi không cần suy nghĩ.”

Thẩm Thính Nam dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Khương Từ rất nghiêm túc nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thẩm Thính Nam, trước giờ tôi rất biết ơn anh, nhưng tôi chưa từng thích anh, tôi chỉ xem anh như anh trai, không có tình cảm nam nữ.”

Thẩm Thính Nam nhìn cô thật sâu, qua một lúc lâu anh mới nói: “Tôi đã nói em không cần trả lời tôi nhanh như vậy, tôi có thời gian, em cứ từ từ suy nghĩ.”

“Chuyện này không cần suy nghĩ đâu.” Khương Từ nhìn anh, nói: “Không thích chính là không thích, trước giờ anh không phải kiểu người tôi thích, tôi cũng không thể ở bên anh.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ thật sâu, cổ họng anh đột nhiên nghẹn lại, một lúc sau, anh hỏi: “Vậy em thích kiểu người gì? Kiểu giống như người đàn ông tối nay sao?”

Khương Từ gật đầu, nói: “Đúng vậy, không lừa anh, tôi và Diệp Chiêu đã hẹn hò rồi, hai chúng tôi là cùng một loại người, có rất nhiều tiếng nói chung, nhưng tôi và anh không có.”

Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, thật lâu không nói gì.

Chừng hai ba phút, anh khẽ gật đầu rồi quay người bỏ đi không nói lời nào.

Khương Từ đứng tại chỗ, cô nhìn bóng lưng Thẩm Thính Nam, ánh mắt vừa ấm áp vừa ẩm ướt, trong lòng thầm nói xin lỗi.

Cô nợ Thẩm Thính Nam quá nhiều, lại còn làm anh tổn thương như thế. Nhưng đau dài không bằng đau ngắn, cô hơn ai hết hiểu rõ mình và Thẩm Thính Nam sẽ không có kết cục gì, cần gì phải tiếp tục dây dưa, hành hạ nhau sau này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương