Rơi Vào Tay Em
-
Chương 21
Edit: Thanh
====================
Tối hôm đó Khương Từ không thể ngủ yên, ba giờ sáng sắc mặt cô trắng bệch do đau bụng kinh, cô ôm bụng cuộn tròn trên sô pha, mồ hôi không ngừng đổ ra.
Thẩm Thính Nam bị cô dọa sợ, muốn đưa cô đến bệnh viện, anh tiến đến ôm cô, nhưng cô lại cuộn tròn trên ghế sô pha không chịu động, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, cô khó khăn giữ chặt cổ tay Thẩm Thính Nam, mặc dù đau đến mức toát mồ hôi lạnh nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời, nói với Thẩm Thính Nam: “Tôi có thuốc trong túi xách, anh lấy giúp tôi được không.”
Thẩm Thính Nam lập tức vào phòng ngủ lấy túi xách của cô, đổ hết đồ trong túi xách ra tìm được ba hộp thuốc, anh cầm hộp thuốc lên hỏi: “Hộp nào?”
Khương Từ chống người ngồi dậy, vươn tay với Thẩm Thính Nam nói: “Đưa hết cho tôi đi.”
Cô lấy thuốc, mỗi hộp đổ ra một viên vào tay, sau đó nhận nước Thẩm Thính Nam đưa, cùng lúc cho hết ba viên thuốc vào miệng, ngửa đầu uống một ngụm nước, thuần thục nuốt vào.
Uống thuốc xong, cô uống hết nước ấm trong cốc, cảm thấy bụng dễ chịu hơn một chút, cô đặt cốc lên bàn trà, đắp chăn lại nằm xuống sofa.
Thẩm Thính Nam đứng trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm trọng, anh nhìn cô một lúc, vẫn không yên tâm hỏi: “Cô có chắc không cần đi bệnh viện không?”
Khương Từ lắc đầu, nhìn anh, nói: “Không cần đâu, bệnh cũ thôi, uống thuốc là ổn rồi.”
Lại nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Có điều có thể phiền anh giúp tôi đun nước nóng không? Trong phòng bếp có bình đun nước.”
Thẩm Thính Nam nhíu mày nhìn cô, hỏi: “Cô có chắc là ổn hơn rồi không? Có muốn tôi gọi bác sĩ tới không?”
Khương Từ nói: “Thật sự không cần, tôi uống thuốc một lúc liền hết đau rồi.”
Thấy Thẩm Thính Nam vẫn còn đứng trước mặt mình, cô không nhịn được giục anh, “Anh đi nấu nước giúp tôi được không?”
Thẩm Thính Nam nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn đi vào bếp.
Anh tìm được bình đun nước, đổ nước vào, tìm một lúc lâu trong tủ lạnh cuối cùng cũng tìm được đường đỏ trong ngăn kéo tủ lạnh, anh bỏ một viên vào bình nước, cắt vài lát gừng bỏ vào.
Làm xong, anh cầm bình đun nước đến phòng khách, nhìn Khương Từ trước.
Khương Từ đã đỡ hơn nhiều, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như lúc nãy, đôi mắt đen nhánh nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam thấy cô như vậy cũng yên tâm hơn một chút.
Anh cắm điện đế của bình đun nước, sau đó đặt bình đun nước lên.
Nước lẳng lặng đun sôi, Thẩm Thính Nam ngồi xuống bên cạnh Khương Từ, anh nhìn cô một lúc, không khống chế được đau lòng hỏi: “Có từng đi khám bác sĩ chưa? Đến tháng sao lại đau như vậy?”
Khương Từ gật đầu nói: “Khám rồi, cũng từng uống thuốc đông y, nhưng đều không có tác dụng, sau này bác sĩ kê cho tôi thuốc giảm đau, mỗi lần tới tháng uống vào sẽ đỡ đau hơn nhiều.”
Thật ra hôm nay cô phải uống, nhưng lúc ở trung tâm thương mại bị Nghiêm Hổ dọa sợ, lúc về liền quên mất.
Thẩm Thính Nam nói: “Uống thuốc giảm đau mãi cũng không phải cách, sau này tôi tìm bác sĩ giỏi khám thử cho cô.”
Khương Từ nói: “Không cần đâu, tôi khám nhiều bác sĩ nổi tiếng rồi, Dung Thành Bắc Thành đều từng khám, uống thuốc gì cũng không có tác dụng, có lẽ là vấn đề thể chất. Hơn nữa chuyện này cũng không có vấn đề gì lớn, trừ mỗi lần đến tháng sẽ đau thì bình thường không sao.”
Nói đến đây cô bỗng nhiên khựng lại một chút, sau đó nhìn Thẩm Thính Nam nói tiếp: “Ảnh hưởng duy nhất có lẽ chính là sau này không thể mang thai, có điều chuyện này cũng không sao, dù sao tôi cũng không muốn sinh con.”
Cô nói xong thì nhìn Thẩm Thính Nam, không nói tiếp nữa.
Thẩm Thính Nam cũng nhìn cô, trầm mặc một lúc rồi nói: “Có thể sinh con không không quan trọng, vấn đề là cô cứ để lâu không chữa, mỗi tháng đều đau một lần như vậy, cô làm bằng sắt à? Có chịu đau nổi không?”
Khương Từ khẽ cười, nói: “Thật ra vẫn ổn, cũng chỉ đau một lúc thôi, uống thuốc giảm đau liền không sao rồi.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm, qua thật lâu, không nhịn được đưa tay xoa đầu cô, đau lòng thấp giọng nói, “Đồ ngốc.”
*
Khương Từ vừa đến tháng, bên ngoài lại có Nghiêm Hổ uy hiếp, hai ngày cuối tuần cô đều không ra ngoài, Thẩm Thính Nam không yên tâm để cô ở nhà một mình, anh dứt khoát cũng không ra ngoài, ở trong nhà với cô.
Chiều chủ nhật, Lâm Viễn tới một chuyến, đưa tài liệu cho Thẩm Thính Nam.
Lúc đó đã sắp đến giờ cơm chiều, đúng lúc Khương Từ mới viết xong tài liệu, đang gọi đồ ăn ngoài, ngẩng đầu nhìn Lâm Viễn nói: “Anh Lâm Viễn, buổi tối anh còn chuyện gì khác không? Nếu không cùng nhau ăn đi?”
Lâm Viễn nghe vậy sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam ngồi dựa lưng vào ghế sô pha xem tài liệu, thấy Lâm Viễn nhìn mình, anh hững hờ lật giấy, “Nhìn tôi làm gì?”
Khương Từ nhiệt tình mời Lâm Viễn, nói: “Cùng nhau ăn đi anh Lâm Viễn, em gọi tôm hùm nhỏ của Văn Tinh Các, hôm nay quán bọn họ có hoạt động giảm giá, có điều em một mình ăn không hết, tổng giám đốc Thẩm nhà anh lại không ăn mấy thứ này, hai chúng ta ăn chung đi.”
Ánh mắt cô sáng lấp lánh, mong đợi nhìn Lâm Viễn.
Đúng lúc Lâm Viễn cũng đang đói bụng, vừa nghe Khương Từ nói muốn đặt tôm hùm nhỏ anh ấy lập tức cũng hơi thèm, thấy Thẩm Thính Nam không nói gì thế là vui vẻ gật đầu, nói: “Được.”
Khương Từ lập tức vui vẻ, vẫy tay với Lâm Viễn, nói: “Vậy anh tới đây xem muốn ăn vị gì? Quán bọn họ có rất nhiều vị.”
Lâm Viễn đi đến bên cạnh Khương Từ, cúi người nhìn điện thoại cô.
Hai người cùng nhau thảo luận xem nên ăn gì, Thẩm Thính Nam một mình ngồi trên sô pha đọc tài liệu, nhưng lúc này đầu óc anh đã không còn đặt trên tài liệu, nhìn thấy đầu của Khương Từ và Lâm Viễn kề sát nhau như vậy, càng nhìn máu ghen càng lớn, cuối cùng không nhịn được lên tiếng, “Đặt đồ ăn thôi mà, hai người có cần ngồi gần như vậy không?”
Lâm Viễn nghe vậy đột nhiên kịp phản ứng, anh ấy vội vàng ngồi thẳng lên, ngẩng đầu liền thấy Thẩm Thính Nam đang trầm mặt nhìn mình.
Anh ấy lập tức ngộ ra được gì đó, vội vàng cúi đầu, còn dời qua bên cạnh hai bước, vô cùng có mắt nhìn cách xa Khương Từ ra.
Thật ra lúc Tết ở Bắc Thành anh ấy đã loáng thoáng cảm giác được tổng giám đốc Thẩm nhà bọn họ hình như thích cô Tiểu Từ, lúc đó anh cứ mất tập trung, có đôi khi còn cầm điện thoại lơ đễnh nghĩ gì đó.
Có một lần anh ấy thực sự rất tò mò, không nhịn được lặng lẽ nhìn thoáng qua điện thoại của Thẩm Thính Nam, không ngờ đúng lúc Thẩm Thính Nam đang xem hình.
Đó là tấm hình duy nhất của Khương Từ trong điện thoại Thẩm Thính Nam, là tấm Lục Thành chụp rồi gửi cho anh năm cô đi hát ở nhà hàng tây. Anh vẫn chưa xóa, không ngờ sau này lại trở thành một chút nhớ nhung khiến anh ngày nhớ đêm mong.
Lúc Lâm Viễn tình cờ nhìn thấy Thẩm Thính Nam xem hình của Khương Từ, anh ấy đã lờ mờ nhận ra có lẽ Thẩm Thính Nam đã thích cô, sau này Thẩm Thính Nam còn hỏi anh ấy Wechat của Khương Từ càng thêm chứng minh cho phỏng đoán của anh ấy, với tính hình lúc này, Lâm Viễn đã hoàn toàn chắc chắn tổng giám đốc Thẩm nhà bọn họ là cây vạn tuế ngàn năm đã nở hoa, động lòng với Khương Từ.
Anh ấy mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu ước mình là người tàn hình.
Khương Từ cũng hơi sửng sốt trước lời nói của Thẩm Thính Nam, cô theo bản năng quay đầu nhìn nhìn anh, đúng lúc đối diện với ánh mắt không quá vui vẻ của Thẩm Thính Nam.
Anh nhìn cô, cảm xúc rất thẳng thắn, không có ý định che giấu.
Như chính Khương Từ nói, cô rất thông minh, đặc biệt giỏi quan sát cảm xúc của người khác, vì vậy ngay khoảnh khắc hai người nhìn nhau vào đêm mùng 4 Tết Thẩm Thính Nam xuất hiện ở ngoài tiểu khu đó, cô đã mơ hồ cảm nhận được Thẩm Thính Nam đối xử với cô đã không còn giống trước.
Cô không thể chắc chắn Thẩm Thính Nam có thích cô không, nhưng nhất định đó không phải là tình cảm giữa anh trai em gái.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Thính Nam không vui vì cô và Lâm Viễn dựa vào gần nhau, cô nghi ngờ anh đang ghen.
Nhưng người thông minh như cô cũng rất hiểu cách giả ngu. Cô nhìn Thẩm Thính Nam một cái, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu đi, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Viễn, nói tiếp: “Nếu không gọi ba cân cay, ba cân cháy tỏi?”
Lâm Viễn gật đầu, nói: “Có thể.”
Khương Từ cười nói: “Vậy thì gọi hai vị này, thêm chút đồ ăn kèm nữa.”
Cô chọn xong đồ ăn kèm, đặt tôm trước, sau đó quay đầu hỏi Thẩm Thính Nam: “Anh muốn ăn gì? Tôi đặt cho anh.”
Lúc này Thẩm Thính Nam không biết sao lại đau dạ dày, ngẩng đầu nhìn Khương Từ một chút, thấy vẻ mặt ngây thơ không hiểu gì của cô, anh tự hỏi cô thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu.
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam cứ nhìn cô không nói gì, hỏi: “Hay tôi đặt đồ ăn Quảng Đông cho anh nhé? Là quán tối qua đó, không phải anh nói cũng được sao?”
Thẩm Thính Nam trầm mặc nhìn chằm chằm cô một lúc rồi nói: “Không cần, đồ ăn lúc trưa vẫn còn, tôi tùy tiện ăn một chút là được.”
Tôm hùm nhỏ Khương Từ đặt được giao rất nhanh, người giao đồ ăn gõ cửa, hai ngày nay Khương Từ không dám ra ngoài vì chuyện của Nghiêm Hổ, vậy nên Lâm Viễn là người ra lấy đồ ăn.
Khương Từ dọn dẹp bàn trà, trải tấm khăn trải bàn duy nhất lên, cô ngồi trên ghế mong đợi nhìn tôm hùm nhỏ của mình.
Lâm Viễn mang vào đặt lên bàn trà, lấy tôm ra: “Nhiều thế.”
Khương Từ vui vẻ nói: “Sáu cân lận đó, chúng ta có thể ăn no nê.”
Lâm Viễn cũng kéo ghế ngồi xuống, mở hộp tôm hùm nhỏ ra.
Thẩm Thính Nam ngồi trên ghế sa lon phía sau nhìn thoáng qua, không nhịn được nhíu mày lại, nói với Khương Từ: “Cô đừng có ăn hộp cay, không phải hồi sáng cô đau bụng à.”
Khương Từ vừa đeo bao tay vừa nói: “Cái đó cũng không phải đau bụng, ăn một chút không sao, hơn nữa vẫn có thuốc giảm đau mà.”
Thẩm Thính Nam không vui nhìn cô, “Cô muốn uống thuốc giảm đau như ăn cơm à?”
Khương Từ không khỏi khẽ mím môi dưới, không nói thêm gì nữa.
Mặc dù không đáp lại Thẩm Thính Nam, nhưng cô cũng rất nghe lời, Thẩm Thính Nam không cho cô ăn hộp cay nên cô ngoan ngoãn không ăn, chỉ ăn hộp vị tỏi thanh đạm.
Thẩm Thính Nam ngồi phía sau nhìn cô, nhìn thấy Khương Từ dù mạnh miệng nhưng thật ra lại rất ngoan ngoãn không đụng vào hộp vị cay kia. Anh nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên ý cười.
Sau bữa tối Lâm Viễn liền về trước, lúc ra ngoài còn giúp bọn họ mang rác đi.
Khương Từ ăn rất no, ôm ly ngồi trên ghế ngẩn người.
Thẩm Thính Nam bàn giao chút chuyện với Lâm Viễn ngoài cửa, lúc về liền nhìn thấy Khương Từ ngồi ngẩn người trên ghế, anh đi qua, ngồi xuống ghế, hỏi: “Suy nghĩ gì mà mất hồn thế?”
Khương Từ quay đầu lại, nhìn Thẩm Thính Nam hỏi: “Anh phải đi công tác sao?”
Khi nãy lúc ăn cô nghe được Lâm Viễn nói chuyện đi công tác với Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam nhìn vào mắt Khương Từ, nhìn ra sự sợ hãi trong mắt cô, trấn an cô nói: “Tạm thời sẽ không đi công tác, cho dù thật sự đi công tác tôi cũng sẽ phái người bảo vệ cô, đừng sợ.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, cô đột nhiên cảm thấy cứ dựa dẫm vào anh như vậy rất không tốt, trầm mặc một hồi, nói: “Anh đi công tác cũng không sao, tôi sẽ tự cẩn thận.”
Thẩm Thính Nam không để ý tới cô, anh cầm bình đun nước rót nước ấm cho Khương Từ, hỏi cô, “Có đau bụng không? Có đỡ hơn lúc sáng không?”
Khương Từ lấy lại tinh thần, gật đầu, nói: “Không đau nữa, bình thường tôi đau hai ba ngày là hết rồi.”
Thẩm Thính Nam nói: “Tôi sẽ nhờ người liên hệ với một bác sĩ ở Bắc Thành, đến lúc tìm được chuyên gia về phương diện này tôi sẽ dẫn cô đi khám thử.”
Khương Từ nghe vậy có chút sửng sốt, sau đó nói: “Không cần đâu, tôi quen rồi.”
Cô nhận lấy ly nước Thẩm Thính Nam đưa, sau đó đứng dậy nói: “Tôi vào phòng ngủ soạn tài liệu đây.”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm gì.
*
Sau đó một tuần, Thẩm Thính Nam vẫn đưa đón Khương Từ đi làm, lúc anh không có đây, cũng sẽ để vệ sĩ đi theo bảo vệ cô.
Một tuần tiếp theo không còn xảy ra chuyện như hôm thứ sáu tuần trước nữa, Khương Từ dần yên tâm, thậm chí còn nghĩ rằng Nghiêm Hổ có lẽ sẽ không đến quấy rầy cô nữa.
Tối hôm đó Thẩm Thính Nam tới đón cô tan làm, trên đường về nhà cô do dự rất lâu, vẫn là không nhịn được nói với Thẩm Thính Nam: “Tuần này không có chuyện gì xảy ra cả, tôi thấy có lẽ Nghiêm Hổ có thể sẽ không tìm tôi gây phiền phức nữa đâu, khoảng thời gian này vất vả anh chen chúc ở cùng tôi rồi, nếu không anh về đi, tôi cảm thấy mình đã an toàn rồi.”
Thẩm Thính Nam nói: “Đuổi tôi à? Không muốn ở chung với tôi nữa rồi?”
Khương Từ sững sờ một chút, sau đó giải thích nói: “Tôi không có ý này ——”
Cô còn chưa nói thì đã tới nhà, Thẩm Thính Nam dừng xe, cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn Khương Từ, nói: “Thêm một thời gian nữa đã, lúc trước tôi có kiểm tra camera giám sát ở trung tâm thương mại, người cô gặp ở nhà vệ sinh nữ hôm đó đúng là Nghiêm Hổ, hắn ta đã đi tìm cô, có nghĩa hắn sẽ không dễ dàng buông tha cô đâu. Gần đây tôi vẫn luôn phái người đi tìm hắn, đến lúc tìm được người cô sẽ an toàn.”
Khương Từ nghe vậy, không nhịn được sửng sốt một chút, sau đó cô nghĩ đến chuyện gì đó, lo lắng nhìn Thẩm Thính Nam, “Thẩm Thính Nam, anh tìm người đó làm gì? Vì sao tìm được anh ta tôi lại an toàn?”
Cô nhạy bén nhận ra gì đó, lo lắng nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Thính Nam, nhìn thẳng vào anh, “Thẩm Thính Nam, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh đừng làm chuyện phạm pháp.”
Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ lo lắng cho anh như vậy, tâm trạng của anh bỗng nhiên tốt lên, trong mắt anh lóe lên ý cười như có như không, nhìn cô, nói đùa: “Quan tâm tôi à?”
Khương Từ bất giác mím môi, buông Thẩm Thính Nam ra, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói: “Tôi chỉ nhắc nhở anh thôi.”
Thẩm Thính Nam cười cười, tắt máy, rút chìa khóa xe, nói: “Yên tâm đi, một thứ rác rưởi của xã hội, đụng đến hắn ta cũng chỉ làm bẩn tay tôi.”
Anh mở cửa xuống xe, vòng qua ghế phụ mở cửa xe giúp Khương Từ.
Khương Từ tháo dây an toàn, xách túi bước xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, vẫn không yên tâm, hỏi: “Cho nên đến cùng anh muốn làm gì? Sao lại nói tìm được anh ta tôi liền an toàn.”
Thẩm Thính Nam đóng cửa xe, nói: “Hắn ta biết hăm dọa cô, chẳng lẽ tôi không biết hăm dọa lại hắn sao?”
Khương Từ nghe vậy thì đứng lại, nghiêm túc nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh có ý gì? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ nghiêm túc như vậy, không nhịn được cười, nói: “Khương Từ, tôi lớn hơn cô bảy tuổi, cầu tôi đi qua còn nhiều hơn đường cô đi, cô cảm thấy tôi không biết mình đang làm gì sao?”
Khương Từ mím môi nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam, không nói chuyện.
Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm một lúc, trong mắt không kìm được ý cười trêu chọc cô: “Luật sư Khương, cô muốn dạy dỗ tôi ở đây sao?”
Khương Từ vẫn rất nghiêm túc, cô nhìn Thẩm Thính Nam nói, “Tóm lại anh không được làm chuyện gì phạm pháp, cho dù tìm được người cũng phải giao hắn cho cảnh sát, cảnh sát sẽ biết quyết định tội của hắn ta.”
Thẩm Thính Nam hiếm khi được dạy dỗ gật đầu, khóe môi cong lên, hỏi: “Biết rồi, luật sư Khương còn căn dặn gì không?”
Khương Từ liếc anh một cái, quay người đi tới thang máy.
Thẩm Thính Nam đi theo phía sau, hai người đi vào thang máy, Thẩm Thính Nam nhấn lầu xong mới nói với Khương Từ: “Chút nữa đưa cô về nhà, cô ở nhà phải khóa cửa cẩn thận, tối nay tôi thật sự có việc gấp phải về Bắc Thành một chuyến ——”
Khương Từ nghe vậy không thể không nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Đừng sợ, trước khi trời sáng tôi nhất định sẽ về.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được.”
Sau khi đến nhà, Thẩm Thính Nam vào nhà giúp Khương Từ đóng kỹ cửa sổ, cẩn thận kiểm tra từng phòng, xác định không có gì bất thường anh mới nói với Khương Từ: “Nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Khương Từ nhìn anh, không biết vì sao cô bỗng nhiên rất không muốn, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười gật đầu nói: “Được.”
Thẩm Thính Nam đi tới cửa, trước khi ra cửa lại quay đầu nhìn Khương Từ, không yên tâm dặn dò: “Đóng cửa cho kỹ, ai gõ cửa cũng không được mở.”
Khương Từ gật đầu, mỉm cười nói: “Được, anh yên tâm đi.”
Sau khi Thẩm Thính Nam đi, Khương Từ cẩn thận kiểm tra lại cửa sổ một chút, sau khi kéo tất cả màn lại, xác định không có vấn đề gì mới yên tâm.
Mặc dù biết sẽ không có chuyện gì nhưng Thẩm Thính Nam không ở đây, cô ở nhà một mình vẫn có hơi sợ, vậy nên cô mở nhạc lên sau đó ngồi vào bàn làm việc trong phòng ngủ viết tài liệu.
Nhưng viết chưa được nửa giờ cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa kỳ lạ bên ngoài, lưng bất giác đổ mồ hôi, ngồi trước bàn không dám động đậy.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa quái dị ngừng lại, cô do dự một hồi, không nhịn được từ trên ghế đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ.
Vì ở nhà một mình nên cô không tắt đèn, phòng khách để đèn sáng rỡ, nên khi bước đến cửa phòng ngủ liền nhìn thấy khắp sàn nhà phòng khách bê bết máu đỏ tươi.
Khương Từ bị dọa đến cả người nhũn ra, cô hét lên, quay về phòng, đóng sầm cửa phòng ngủ, hai tay run rẩy khóa cửa phòng ngủ lại.
Khoảnh khắc cửa bị khóa, cô mềm nhũn ngã xuống đất.
Toàn thân run lên, cô nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất lên, run rẩy tìm số của Thẩm Thính Nam, nhanh chóng bấm gọi.
Đầu bên kia điện thoại, sau khi ra ngoài mí mắt Thẩm Thính Nam vẫn luôn giật, anh lo lắng cho Khương Từ, đi được nửa đường anh liền quay đầu xe về.
Lúc Khương Từ gọi đến anh đã sắp về tới nhà, nhìn thấy cuộc gọi của cô anh lập tức nhấn nghe, “Khương Từ? Sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tiếng hít thở của Khương Từ rất nặng nề, cách ống nghe cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô, “Máu… Thẩm Thính Nam, rất nhiều máu, trong nhà rất nhiều máu…”
Thẩm Thính Nam tăng tốc, nói: “Tôi về ngay, năm phút thôi, sắp đến rồi!”
Thẩm Thính Nam nói năm phút nhưng chưa được ba phút anh đã về tới. Anh không kịp chờ thang máy, trực tiếp chạy lên thang bộ.
Lúc về đến nhà, anh đẩy cửa ra liền thấy máu khắp sàn trong phòng khách. Anh ngẩng đầu nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt của Khương Từ, bước nhanh tới đưa tay vặn cửa, bên trong đã khóa, anh nói: “Khương Từ, là tôi!”
Khương Từ cầm dao rọc giấy trốn phía sau cửa, vì sợ nên cô không ngừng run rẩy, khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Thẩm Thính Nam cô mới có cảm giác mình đã sống lại.
Cô vội vàng mở cửa, trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thính Nam nước mắt cô liền tuôn ra không ngừng.
Thẩm Thính Nam kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, không ngừng nói: “Tôi về rồi, tôi về rồi đây, không sao rồi Khương Từ.”
Khương Từ vứt dao rọc giấy trong tay xuống, hai tay cô ôm chặt lấy Thẩm Thính Nam, cơ thể vẫn đang không ngừng run rẩy, sợ hãi nói: “Thẩm Thính Nam, rất nhiều máu.”
Thẩm Thính Nam ấn đầu cô vào lòng anh, không cho cô nhìn, nói: “Đừng sợ, cô về phòng trước đi, để tôi xử lý.”
Khương Từ quá mức sợ hãi, cô không chịu về phòng ngủ, một mực đi bên cạnh Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam dứt khoát kéo cô ngồi lên sô pha, báo cảnh sát trước rồi gọi cho ban quản lý để điều tra camera giám sát, lại nói họ kêu người đến dọn dẹp phòng.
Cảnh sát rất nhanh đã tới, nhưng khi điều tra camera thì phát hiện camera ngoài hành lang đã bị phá hư, camera khác trong tiểu khu cũng không phát hiện người nào bất thường, nên hoàn toàn không biết ai làm chuyện này.
Nửa đêm, Khương Từ và Thẩm Thính Nam đi theo cảnh sát để lấy khẩu cung, vì camera không thể tra ra được là ai làm nên chuyện này tự nhiên cũng không thể lập án.
Khương Từ không nhịn được nói với cảnh sát: “Tôi biết là ai làm, là Nghiêm Hổ, trước đó hắn ta đã đe doạ tôi phải cẩn thận, ngày hắn ra khỏi trại giam, tôi nhìn thấy hắn ta ở nhà vệ sinh nữ trong trung tâm thương mại, hắn ta vẫn luôn theo dõi tôi, chuyện đêm nay chắc chắn cũng là hắn làm.”
Cô nói xong thì nhìn một cảnh sát khác, nói: “Cảnh sát Lưu cũng có thể làm chứng, mùng bốn tết đêm hôm đó tôi bị đe dọa ở chính chỗ này.”
Cảnh sát Lưu gật đầu, nói: “Đúng là có chuyện này.”
Một vị cảnh sát lớn tuổi khác nói: “Cô Khương, cô cũng là luật sư, cô hẳn cũng biết, lời nói uy hiếp của anh ta đối với cô không phải là lý do để bắt giữ anh ta, việc gì cũng phải có chứng cứ, bây giờ không có chứng cứ chứng minh anh ta làm chuyện đó, cô không thể bảo chúng tôi bắt người như vậy được đúng không?”
Khương Từ mím môi, vì quá tức giận nên hai tay cô vô thức nắm thành đấm.
Cảnh sát Lưu hoà giải, nói: “Cô Khương, chuyện này đúng là không còn cách nào, gần đây cô phải cảnh giác một chút, có chuyện gì lập tức gọi điện cho bọn tôi, chỉ cần có chứng cứ chúng tôi nhất định sẽ phái cảnh sát đi bắt người ngay lập tức.”
Khương Từ đứng ở đó một lúc lâu không nói gì, Thẩm Thính Nam đứng dậy từ ghế phía sau, đi tới trước mặt Khương Từ, nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô, nói: “Đi nào, về thôi.”
Anh kéo Khương Từ ra khỏi đồn cảnh sát, nhìn thấy hai tay Khương Từ nắm chặt thành quyền, không khỏi cười trêu chọc cô: “Cô nắm chặt tay như vậy làm gì? Muốn đánh cảnh sát à?”
Khương Từ nghe được lời Thẩm Thính Nam nói, lúc này cô mới lấy lại tinh thần.
Cô mím môi, buông nắm đấm ra, nói: “Tôi rất tức giận, rõ ràng biết là ai làm nhưng lại không tìm được chứng cứ bắt hắn.”
Thẩm Thính Nam nói: “Nếu cô có chứng cứ thì có thể làm gì hắn, hắn ta chỉ đổ máu gà vào nhà cô mà thôi, cũng không thật sự hại cô, cho dù có bắt được thì nhiều nhất cũng chỉ xử phạt hành chính.”
Khương Từ tức giận cắn môi, không nhịn được lại nắm chặt nắm đấm.
Thẩm Thính Nam ít khi thấy dáng vẻ tức giận như vậy của cô, khóe môi cong lên, đứng trước xe nhìn cô, nói: “Về nhà trước đã, ba giờ sáng rồi, tối nay cô không định đi ngủ sao?”
Khương Từ khẽ c ắn môi dưới, lúc này mới đi xuống bậc thang đi đến trước xe, khom người ngồi vào ghế phụ.
Thẩm Thính Nam giúp cô đóng cửa xe, sau đó đi đến bên cạnh lên xe, anh khởi động xe nói: “Đi tới chỗ tôi đi, tạm thời không về nhà cô nữa.”
Khương Từ nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được.”
Cho dù Thẩm Thính Nam không nói, bây giờ cô cũng không dám về nhà.
Hai mươi phút sau, hai người trở lại nơi Thẩm Thính Nam ở, lúc đó đã ba giờ rưỡi sáng, sau khi vào nhà, Thẩm Thính Nam liền gọi khách sạn đưa một bộ chăn ga mới lên, nói với Khương Từ: “Chút nữa lễ tân sẽ tới thay ga trải giường cùng chăn bông, cô đi ngủ trước đi.”
Khương Từ ngồi trên ghế sa lon nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh thì sao? Anh ngủ ở đâu?”
Thẩm Thính Nam rót cho cô một ly nước ấm, bưng đến nói: “Ngủ ghế sô pha.”
Anh ngồi xuống cạnh Khương Từ, đưa ly nước cho cô.
Khương Từ nhận lấy ly nước Thẩm Thính Nam đưa tới, cô nhìn anh thật lâu, nhịn không được hỏi: “Không phải anh phải về Bắc Thành sao? Sao lại đột nhiên quay lại thế?”
Thẩm Thính Nam nói: “Tôi đi được nửa đường mí mắt cứ luôn giật, không yên tâm nên quay về.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, cô nhìn vào mắt anh, cảm thấy trái tim mình không thể kiểm soát được.
Cô muốn nói gì đó, muốn hỏi có phải Thẩm Thính Nam thích cô không, nhưng khi đối diện với ánh mắt anh cô lại nhớ rõ khoảng cách giữa cô và Thẩm Thính Nam.
Cô đem lời nuốt vào, khóe môi nở nụ cười, nói: “Cảm ơn anh Thẩm Thính Nam.”
Thẩm Thính Nam nhìn thấy vệt nước mắt chưa khô trên mặt cô, đau lòng đưa tay xoa đầu cô, nói: “Đi ngủ đi, tôi ở ngoài trông chừng, yên tâm ngủ đi.”
Hốc mắt Khương Từ bỗng nhiên nóng lên, cô mỉm cười gật đầu, nói: “Được.”
Cô nói xong thì đứng dậy khỏi ghế, đi thẳng vào phòng ngủ.
Sau khi Khương Từ vào phòng ngủ Thẩm Thính Nam mới lấy điện thoại ra, thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Anh gọi lại, đầu dây bên kia là ba anh, Thẩm Triết hiển nhiên rất tức giận, nói: “Anh có chuyện gì vậy hả? Chuyện lớn như ký hợp đồng tối nay thế mà anh lại không xuất hiện?”
Thẩm Thính Nam nói: “Con có việc, thật sự không đi được.”
Thẩm Triết hỏi: “Chuyện gì mà lớn như vậy, vượt qua cả dự án hơn trăm triệu à?”
Thẩm Thính Nam không muốn giải thích với ba, chỉ nói: “Chuyện dự án con sẽ xử lý, ba đừng lo lắng.”
Thẩm Triết tức giận nói: “Anh là người luôn có chừng mực, hôm nay anh làm tôi quá thất vọng.”
Thẩm Thính Nam im lặng nghe, không giải thích.
Thẩm Triết nổi giận xong, nói: “Anh xong việc thì nhanh chóng về đi, cổ đông bên kia còn đang chờ anh giải thích.”
Thẩm Thính Nam “dạ” một tiếng, nói: “Con biết rồi.”
Thẩm Triết tức giận cúp điện thoại.
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, sau đó gọi thêm một cú điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, Lục Ký Châu cũng là một người mất ngủ lâu năm, đang ngồi hút thuốc trước cửa sổ phòng làm việc, nửa đêm thấy Thẩm Thính Nam gọi điện thoại tới, cầm điện thoại lên bắt máy, hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thính Nam đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tôi gửi cho cậu một tấm hình, cậu tìm giúp tôi một người, ngày mai trước khi trời sáng tôi muốn địa chỉ của người đó.”
*
Rạng sáng năm giờ ở Dung Thành, mấy người đàn ông mặc vest đen đã đột nhập vào một sòng bạc ngầm, bắt chính xác Nghiêm Hổ trong một nhóm lớn các con bạc.
Nghiêm Hổ còn chưa kịp phản ứng đã bị bọn họ lôi đi, nhét vào trong xe.
Hắn ta la hét, “Mấy người muốn làm gì? Mấy người là ai ——”
Hắn ta còn chưa nói hết, trong miệng đã bị nhét vải vào, “Ngoan ngoãn chút đi!”
Nửa giờ sau, xe dừng lại bên ngoài một nhà kho bỏ hoang trên bến tàu.
Nghiêm Hổ bị bịt mắt kéo xuống xe, đưa vào nhà kho, sau đó bị đá xuống đất.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì những cú đấm, đá bất ngờ ập vào người như vũ bão.
Những người đó ra tay rất nặng, hắn ta kêu gào, cuộn tròn trên mặt đất, không ngừng kêu to: “Đừng đánh, đừng đánh nữa!”
Thẩm Thính Nam một tay đút túi quần, dựa vào cửa kho hàng hút thuốc.
Ánh mắt anh rơi vào Nghiêm Hổ bị đánh, nhìn hắn như nhìn rác rưởi bên đường.
Vào một ngày tháng ba, nước biển từ biển thổi lên, mang theo tiếng gió rít.
Lúc này, bờ biển vẫn chìm trong bóng đêm, ánh trăng chiếu vào Thẩm Thính Nam, khuôn mặt tuấn tú của anh ẩn hiện trong màn đêm, trông anh hững hờ, lại giống như Tu La Địa Ngục.
Qua thật lâu, Nghiêm Hổ bị đánh đến im bặt, Thẩm Thính Nam búng tro tàn giữa ngón tay, lên tiếng, “Buông hắn ra.”
Người dưới quyền lập tức bước qua một bên.
Thẩm Thính Nam đi đến trước mặt Nghiêm Hổ, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, “Ba chuyện, chuyện thứ nhất, nếu anh còn dám đụng đến một sợi tóc của Khương Từ một lần nữa, tôi có một trăm cách để khiến anh sống không bằng chết.”
Nghiêm Hổ nghe đến đây rốt cuộc cũng hiểu ra, lo lắng hỏi: “Khương Từ, mày là vì con luật sư đó?”
Thẩm Thính Nam nhấc chân giẫm lên hạ bộ của hắn, nói tiếp: “Tôi biết anh nợ cờ bạc rất nhiều, dù sao anh sống một cuộc sống thấp hèn, trước khi chết cũng không muốn người khác sống yên ổn. Người thấp hèn như anh chết cũng không ai ngăn cản, nhưng nếu chạm vào người không nên chạm vào, thì đó sẽ không phải là cái chết đơn giản như vậy, anh có muốn nếm thử cảm giác sống không bằng chết không?”
Nghiêm Hổ sợ hãi run lên, không ngừng cầu xin tha thứ: “Không, không, tôi không muốn chết, tôi cũng không muốn làm hại luật sư kia, tôi chỉ dọa cô ta một chút, cô ta cứ thích lo chuyện bao đồng! Cô ta cứ xíu giục vợ tôi ly hôn với tôi, còn muốn cướp hai đứa con của tôi!”
Thẩm Thính Nam đạp xuống, Nghiêm Hổ vội vàng nói, “Tôi sai rồi tôi sai rồi! Tôi thề tôi không dám gây chuyện với luật sư Khương nữa, tôi không dám xuất hiện trước mặt cô ấy nữa!”
Thẩm Thính Nam đạp nhẹ lại, nói tiếp: “Chuyện thứ hai, ly hôn với vợ anh đi, đưa quyền nuôi con cho vợ anh.”
“Chuyện này…”
Thẩm Thính Nam lại đạp mạnh hơn, Nghiêm Hổ sợ tới mức gật đầu không ngừng, “Vâng vâng vâng! Tôi nghe lời anh, anh nói gì cũng đúng!”
Thẩm Thính Nam nói tiếp: “Chuyện thứ ba, rời khỏi Dung Thành, cả đời đừng quay lại.”
“Được được được, ngày mai tôi đi liền, ngày mai tôi lập tức đi!”
Lúc này Thẩm Thính Nam mới buông hắn ta ra, chán ghét liếc nhìn Nghiêm Hổ trên mặt đất, cuối cùng cảnh cáo một câu: “Tôi sẽ phái người theo dõi anh, nếu anh còn dám động vào một sợi tóc của Khương Từ, thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như tối nay nữa.”
Nghiêm Hổ liên tục nói: “Tôi không dám tôi không dám!”
Thẩm Thính Nam quay người rời đi, bỏ lại một câu, “Đưa hắn ta về, trông chừng cho kỹ.”
“Vâng.”
*
Khương Từ ngủ rất ngon trong phòng Thẩm Thính Nam, sáng hôm sau thức dậy đã tám giờ sáng.
Cô thay quần áo xong ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Thẩm Thính Nam đã ngủ trên ghế sô pha.
Cô trở về phòng lấy một chiếc chăn mỏng, sau đó bước tới, nhẹ nhàng đắp chăn lên người Thẩm Thính Nam.
Nhưng khi đến gần, cô lại ngửi thấy mùi nước biển trên người Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam ngủ không sâu, lúc Khương Từ đắp chăn cho anh anh đã tỉnh, mở mắt ra nhìn Khương Từ hỏi: “Dậy rồi sao? Tối qua ngủ có ngon không?”
Khương Từ gật đầu, nói: “Ngủ rất ngon.”
Cô ngồi xuống cạnh Thẩm Thính Nam, nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi cong lên nụ cười, nói: “Giường của anh ngủ rất thoải mái, không quá cứng không quá mềm, ngủ trên đó như vùi trong bông vậy.”
Thẩm Thính Nam vặn nước khoáng trên bàn uống, nghe vậy không nhịn được, nghiêng đầu nghiêng đầu Khương Từ nói: “Chút nữa tôi sẽ hỏi quản lý khách sạn xem bọn họ dùng nệm nhãn hiệu gì, sau này sẽ mua cho cô một cái.”
Khương Từ cười cười lắc đầu, nói: “Được rồi, bây giờ chỉ mới ở nhà thuê, mua nệm tốt như vậy quá xa xỉ, sau này mua nhà rồi tôi sẽ mua.”
Nói đến đây, cô nhớ ra, hỏi Thẩm Thính Nam, “Thẩm Thính Nam, có phải tối qua anh ra ngoài không?”
Thẩm Thính Nam nghe vậy thì hơi khựng lại, nhìn cô nói, “Sao lại nói vậy?”
Khương Từ nói: “Trên người anh có mùi nước biển, tối hôm qua tôi không ngửi thấy.”
Nói xong cô lại phủ định mình, nói: “Có điều cũng có thể là khứu giác của tôi xảy ra vấn đề, có đôi khi có hơi viêm mũi.”
Cô vô thức xoa nhẹ lỗ mũi.
Thẩm Thính Nam nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, không nhịn được cười, nói: “Ừm, có lẽ cô ngửi sai rồi, tối qua tôi vẫn luôn ở nhà mà.”
Nhưng chưa qua ba tiếng Khương Từ đã phát hiện Thẩm Thính Nam đang nói dối.
Lúc đó anh đưa cô đi làm, trên đường có đi qua một tiệm bánh mì, cô muốn mua một ít bánh mì ăn trưa nên bảo Thẩm Thính Nam dừng xe bên đường.
Thẩm Thính Nam xuống xe đứng bên đường đợi cô, nhưng không ngờ lúc vào tiệm bánh mì cô lại nhìn thấy Nghiêm Hổ cũng đang mua bánh mì.
Quần áo trên người hắn bẩn thỉu, nhưng điều quan trọng nhất là toàn bộ khuôn mặt hắn ta đầy những vết bầm tím.
Khoảnh khắc nhìn thấy Nghiêm Hổ, cô vô thức muốn chạy, nhưng Nghiêm Hổ dường như sợ hãi hơn cô, khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Nghiêm Hổ co cẳng chạy ra ngoài như gặp ma. Lúc chạy còn đụng phải một vài khách hàng, Khương Từ vô thức lùi lại khi hắn ta chạy về phía cửa, cô nhìn theo bóng lưng Nghiêm Hổ, nhìn thấy lúc hắn chạy ra khỏi cửa còn ngã một cái, nhưng hắn ta dường như phớt lờ cơn đau, đứng dậy bỏ chạy thật nhanh.
Khương Từ không tự giác nhíu mày, kỳ quái nhìn chằm chằm bóng lưng Nghiêm Hổ hồi lâu, mãi đến khi hắn biến mất, cô mới hoàn hồn, đi tới quầy bánh mì chọn bánh mì.
Mua bánh mì xong, cô ôm túi cánh ra khỏi tiệm bánh mì, đi thẳng đến trước mặt Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam dựa vào xe đợi cô, thấy cô mua bánh mì xong đi tới, hỏi: “Mua xong rồi?”
Khương Từ nghiêm túc nhìn Thẩm Thính Nam một lúc lâu rồi nói: “Thẩm Thính Nam, anh đang làm chuyện phạm pháp.”
Thẩm Thính Nam nghe cô nói thì sửng sốt một chút, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Khương Từ.
Khương Từ nói: “Lúc nãy Nghiêm Hổ chạy ngang qua bên cạnh tôi, tôi ngửi thấy mùi nước biển giống với mùi trên người anh.”
Cô học luật, có khả năng suy luận nhất định, quen thuộc với nhiều nơi lớn nhỏ ở Dung Thành, nhìn Thẩm Thính Nam nói tiếp: “Ở bến tàu có một nhà kho bỏ hoang, gần biển, bình thường không có người ở đó.”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Khương Từ một lúc, cười nói: “Cô không nên làm luật sư, nên đi làm cảnh sát thì hơn.”
Khương Từ tức giận, cau mày nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thẩm Thính Nam, có phải tôi từng nói anh đừng làm chuyện phạm pháp không.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, nói: “Tôi cũng chẳng làm gì hắn, chỉ đánh một trận mà thôi.”
“Đánh người cũng là không đúng!” Khương Từ tức giận nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ cau mày nhìn anh như vậy, dáng vẻ rất tức giận, không biết vì sao anh lại cảm thấy rất thích thú, trong mắt lướt qua ý cười, thản nhiên nói: “Cùng lắm thì nhốt tôi vài ngày thôi.”
Anh đùa Khương Từ, “Luật sư Khương muốn bắt tôi à?”
Khương Từ nhìn anh thật lâu, nghiêm túc nói: “Thẩm Thính Nam, anh không nên làm vậy. Anh là con cưng của trời, xuất thân từ một gia đinh tốt, không nên vì tôi mà làm bẩn tay anh.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, không nói chuyện.
Khương Từ im lặng một lúc, nói: “Sau này không được làm vậy nữa.”
“Được.” Thẩm Thính Nam rất ngoan ngoãn đồng ý.
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, sau một lúc, nói: “Thẩm Thính Nam, cảm ơn anh đã ở bên tôi suốt thời gian qua, tôi thực sự xin lỗi vì đã làm trễ nải anh lâu như vậy.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, hỏi lại: “Cô nhất định phải khách khí với tôi như vậy sao?”
Khương Từ nói: “Nên làm thôi.”
Cô cũng không muốn anh đi, nhưng có mấy lời nhất định phải nói, có mấy quyết định cũng nhất định phải làm.
Ánh mắt cô nhìn Thẩm Thính Nam tràn ngập sự biết ơn, nói: “Thẩm Thính Nam, bây giờ không còn nguy hiểm nữa, sau này anh không cần đưa tôi đi làm nữa, chúng ta cũng không cần ở chung nữa rồi.”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, không nhịn được nói lại lần nữa: “Thật sự rất cám ơn anh trong khoảng thời gian này đã luôn bảo vệ tôi.”
Cô giấu cảm xúc không nỡ của mình, hỏi: “Đồ của anh, tôi về sẽ giúp anh thu dọn, sau đó gửi chuyển phát nhanh cho anh được không?”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, qua rất lâu, nói: “Không cần, tôi tự đến lấy.”
- -----oOo------
====================
Tối hôm đó Khương Từ không thể ngủ yên, ba giờ sáng sắc mặt cô trắng bệch do đau bụng kinh, cô ôm bụng cuộn tròn trên sô pha, mồ hôi không ngừng đổ ra.
Thẩm Thính Nam bị cô dọa sợ, muốn đưa cô đến bệnh viện, anh tiến đến ôm cô, nhưng cô lại cuộn tròn trên ghế sô pha không chịu động, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, cô khó khăn giữ chặt cổ tay Thẩm Thính Nam, mặc dù đau đến mức toát mồ hôi lạnh nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời, nói với Thẩm Thính Nam: “Tôi có thuốc trong túi xách, anh lấy giúp tôi được không.”
Thẩm Thính Nam lập tức vào phòng ngủ lấy túi xách của cô, đổ hết đồ trong túi xách ra tìm được ba hộp thuốc, anh cầm hộp thuốc lên hỏi: “Hộp nào?”
Khương Từ chống người ngồi dậy, vươn tay với Thẩm Thính Nam nói: “Đưa hết cho tôi đi.”
Cô lấy thuốc, mỗi hộp đổ ra một viên vào tay, sau đó nhận nước Thẩm Thính Nam đưa, cùng lúc cho hết ba viên thuốc vào miệng, ngửa đầu uống một ngụm nước, thuần thục nuốt vào.
Uống thuốc xong, cô uống hết nước ấm trong cốc, cảm thấy bụng dễ chịu hơn một chút, cô đặt cốc lên bàn trà, đắp chăn lại nằm xuống sofa.
Thẩm Thính Nam đứng trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm trọng, anh nhìn cô một lúc, vẫn không yên tâm hỏi: “Cô có chắc không cần đi bệnh viện không?”
Khương Từ lắc đầu, nhìn anh, nói: “Không cần đâu, bệnh cũ thôi, uống thuốc là ổn rồi.”
Lại nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Có điều có thể phiền anh giúp tôi đun nước nóng không? Trong phòng bếp có bình đun nước.”
Thẩm Thính Nam nhíu mày nhìn cô, hỏi: “Cô có chắc là ổn hơn rồi không? Có muốn tôi gọi bác sĩ tới không?”
Khương Từ nói: “Thật sự không cần, tôi uống thuốc một lúc liền hết đau rồi.”
Thấy Thẩm Thính Nam vẫn còn đứng trước mặt mình, cô không nhịn được giục anh, “Anh đi nấu nước giúp tôi được không?”
Thẩm Thính Nam nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn đi vào bếp.
Anh tìm được bình đun nước, đổ nước vào, tìm một lúc lâu trong tủ lạnh cuối cùng cũng tìm được đường đỏ trong ngăn kéo tủ lạnh, anh bỏ một viên vào bình nước, cắt vài lát gừng bỏ vào.
Làm xong, anh cầm bình đun nước đến phòng khách, nhìn Khương Từ trước.
Khương Từ đã đỡ hơn nhiều, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như lúc nãy, đôi mắt đen nhánh nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam thấy cô như vậy cũng yên tâm hơn một chút.
Anh cắm điện đế của bình đun nước, sau đó đặt bình đun nước lên.
Nước lẳng lặng đun sôi, Thẩm Thính Nam ngồi xuống bên cạnh Khương Từ, anh nhìn cô một lúc, không khống chế được đau lòng hỏi: “Có từng đi khám bác sĩ chưa? Đến tháng sao lại đau như vậy?”
Khương Từ gật đầu nói: “Khám rồi, cũng từng uống thuốc đông y, nhưng đều không có tác dụng, sau này bác sĩ kê cho tôi thuốc giảm đau, mỗi lần tới tháng uống vào sẽ đỡ đau hơn nhiều.”
Thật ra hôm nay cô phải uống, nhưng lúc ở trung tâm thương mại bị Nghiêm Hổ dọa sợ, lúc về liền quên mất.
Thẩm Thính Nam nói: “Uống thuốc giảm đau mãi cũng không phải cách, sau này tôi tìm bác sĩ giỏi khám thử cho cô.”
Khương Từ nói: “Không cần đâu, tôi khám nhiều bác sĩ nổi tiếng rồi, Dung Thành Bắc Thành đều từng khám, uống thuốc gì cũng không có tác dụng, có lẽ là vấn đề thể chất. Hơn nữa chuyện này cũng không có vấn đề gì lớn, trừ mỗi lần đến tháng sẽ đau thì bình thường không sao.”
Nói đến đây cô bỗng nhiên khựng lại một chút, sau đó nhìn Thẩm Thính Nam nói tiếp: “Ảnh hưởng duy nhất có lẽ chính là sau này không thể mang thai, có điều chuyện này cũng không sao, dù sao tôi cũng không muốn sinh con.”
Cô nói xong thì nhìn Thẩm Thính Nam, không nói tiếp nữa.
Thẩm Thính Nam cũng nhìn cô, trầm mặc một lúc rồi nói: “Có thể sinh con không không quan trọng, vấn đề là cô cứ để lâu không chữa, mỗi tháng đều đau một lần như vậy, cô làm bằng sắt à? Có chịu đau nổi không?”
Khương Từ khẽ cười, nói: “Thật ra vẫn ổn, cũng chỉ đau một lúc thôi, uống thuốc giảm đau liền không sao rồi.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm, qua thật lâu, không nhịn được đưa tay xoa đầu cô, đau lòng thấp giọng nói, “Đồ ngốc.”
*
Khương Từ vừa đến tháng, bên ngoài lại có Nghiêm Hổ uy hiếp, hai ngày cuối tuần cô đều không ra ngoài, Thẩm Thính Nam không yên tâm để cô ở nhà một mình, anh dứt khoát cũng không ra ngoài, ở trong nhà với cô.
Chiều chủ nhật, Lâm Viễn tới một chuyến, đưa tài liệu cho Thẩm Thính Nam.
Lúc đó đã sắp đến giờ cơm chiều, đúng lúc Khương Từ mới viết xong tài liệu, đang gọi đồ ăn ngoài, ngẩng đầu nhìn Lâm Viễn nói: “Anh Lâm Viễn, buổi tối anh còn chuyện gì khác không? Nếu không cùng nhau ăn đi?”
Lâm Viễn nghe vậy sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam ngồi dựa lưng vào ghế sô pha xem tài liệu, thấy Lâm Viễn nhìn mình, anh hững hờ lật giấy, “Nhìn tôi làm gì?”
Khương Từ nhiệt tình mời Lâm Viễn, nói: “Cùng nhau ăn đi anh Lâm Viễn, em gọi tôm hùm nhỏ của Văn Tinh Các, hôm nay quán bọn họ có hoạt động giảm giá, có điều em một mình ăn không hết, tổng giám đốc Thẩm nhà anh lại không ăn mấy thứ này, hai chúng ta ăn chung đi.”
Ánh mắt cô sáng lấp lánh, mong đợi nhìn Lâm Viễn.
Đúng lúc Lâm Viễn cũng đang đói bụng, vừa nghe Khương Từ nói muốn đặt tôm hùm nhỏ anh ấy lập tức cũng hơi thèm, thấy Thẩm Thính Nam không nói gì thế là vui vẻ gật đầu, nói: “Được.”
Khương Từ lập tức vui vẻ, vẫy tay với Lâm Viễn, nói: “Vậy anh tới đây xem muốn ăn vị gì? Quán bọn họ có rất nhiều vị.”
Lâm Viễn đi đến bên cạnh Khương Từ, cúi người nhìn điện thoại cô.
Hai người cùng nhau thảo luận xem nên ăn gì, Thẩm Thính Nam một mình ngồi trên sô pha đọc tài liệu, nhưng lúc này đầu óc anh đã không còn đặt trên tài liệu, nhìn thấy đầu của Khương Từ và Lâm Viễn kề sát nhau như vậy, càng nhìn máu ghen càng lớn, cuối cùng không nhịn được lên tiếng, “Đặt đồ ăn thôi mà, hai người có cần ngồi gần như vậy không?”
Lâm Viễn nghe vậy đột nhiên kịp phản ứng, anh ấy vội vàng ngồi thẳng lên, ngẩng đầu liền thấy Thẩm Thính Nam đang trầm mặt nhìn mình.
Anh ấy lập tức ngộ ra được gì đó, vội vàng cúi đầu, còn dời qua bên cạnh hai bước, vô cùng có mắt nhìn cách xa Khương Từ ra.
Thật ra lúc Tết ở Bắc Thành anh ấy đã loáng thoáng cảm giác được tổng giám đốc Thẩm nhà bọn họ hình như thích cô Tiểu Từ, lúc đó anh cứ mất tập trung, có đôi khi còn cầm điện thoại lơ đễnh nghĩ gì đó.
Có một lần anh ấy thực sự rất tò mò, không nhịn được lặng lẽ nhìn thoáng qua điện thoại của Thẩm Thính Nam, không ngờ đúng lúc Thẩm Thính Nam đang xem hình.
Đó là tấm hình duy nhất của Khương Từ trong điện thoại Thẩm Thính Nam, là tấm Lục Thành chụp rồi gửi cho anh năm cô đi hát ở nhà hàng tây. Anh vẫn chưa xóa, không ngờ sau này lại trở thành một chút nhớ nhung khiến anh ngày nhớ đêm mong.
Lúc Lâm Viễn tình cờ nhìn thấy Thẩm Thính Nam xem hình của Khương Từ, anh ấy đã lờ mờ nhận ra có lẽ Thẩm Thính Nam đã thích cô, sau này Thẩm Thính Nam còn hỏi anh ấy Wechat của Khương Từ càng thêm chứng minh cho phỏng đoán của anh ấy, với tính hình lúc này, Lâm Viễn đã hoàn toàn chắc chắn tổng giám đốc Thẩm nhà bọn họ là cây vạn tuế ngàn năm đã nở hoa, động lòng với Khương Từ.
Anh ấy mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu ước mình là người tàn hình.
Khương Từ cũng hơi sửng sốt trước lời nói của Thẩm Thính Nam, cô theo bản năng quay đầu nhìn nhìn anh, đúng lúc đối diện với ánh mắt không quá vui vẻ của Thẩm Thính Nam.
Anh nhìn cô, cảm xúc rất thẳng thắn, không có ý định che giấu.
Như chính Khương Từ nói, cô rất thông minh, đặc biệt giỏi quan sát cảm xúc của người khác, vì vậy ngay khoảnh khắc hai người nhìn nhau vào đêm mùng 4 Tết Thẩm Thính Nam xuất hiện ở ngoài tiểu khu đó, cô đã mơ hồ cảm nhận được Thẩm Thính Nam đối xử với cô đã không còn giống trước.
Cô không thể chắc chắn Thẩm Thính Nam có thích cô không, nhưng nhất định đó không phải là tình cảm giữa anh trai em gái.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Thính Nam không vui vì cô và Lâm Viễn dựa vào gần nhau, cô nghi ngờ anh đang ghen.
Nhưng người thông minh như cô cũng rất hiểu cách giả ngu. Cô nhìn Thẩm Thính Nam một cái, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu đi, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Viễn, nói tiếp: “Nếu không gọi ba cân cay, ba cân cháy tỏi?”
Lâm Viễn gật đầu, nói: “Có thể.”
Khương Từ cười nói: “Vậy thì gọi hai vị này, thêm chút đồ ăn kèm nữa.”
Cô chọn xong đồ ăn kèm, đặt tôm trước, sau đó quay đầu hỏi Thẩm Thính Nam: “Anh muốn ăn gì? Tôi đặt cho anh.”
Lúc này Thẩm Thính Nam không biết sao lại đau dạ dày, ngẩng đầu nhìn Khương Từ một chút, thấy vẻ mặt ngây thơ không hiểu gì của cô, anh tự hỏi cô thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu.
Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam cứ nhìn cô không nói gì, hỏi: “Hay tôi đặt đồ ăn Quảng Đông cho anh nhé? Là quán tối qua đó, không phải anh nói cũng được sao?”
Thẩm Thính Nam trầm mặc nhìn chằm chằm cô một lúc rồi nói: “Không cần, đồ ăn lúc trưa vẫn còn, tôi tùy tiện ăn một chút là được.”
Tôm hùm nhỏ Khương Từ đặt được giao rất nhanh, người giao đồ ăn gõ cửa, hai ngày nay Khương Từ không dám ra ngoài vì chuyện của Nghiêm Hổ, vậy nên Lâm Viễn là người ra lấy đồ ăn.
Khương Từ dọn dẹp bàn trà, trải tấm khăn trải bàn duy nhất lên, cô ngồi trên ghế mong đợi nhìn tôm hùm nhỏ của mình.
Lâm Viễn mang vào đặt lên bàn trà, lấy tôm ra: “Nhiều thế.”
Khương Từ vui vẻ nói: “Sáu cân lận đó, chúng ta có thể ăn no nê.”
Lâm Viễn cũng kéo ghế ngồi xuống, mở hộp tôm hùm nhỏ ra.
Thẩm Thính Nam ngồi trên ghế sa lon phía sau nhìn thoáng qua, không nhịn được nhíu mày lại, nói với Khương Từ: “Cô đừng có ăn hộp cay, không phải hồi sáng cô đau bụng à.”
Khương Từ vừa đeo bao tay vừa nói: “Cái đó cũng không phải đau bụng, ăn một chút không sao, hơn nữa vẫn có thuốc giảm đau mà.”
Thẩm Thính Nam không vui nhìn cô, “Cô muốn uống thuốc giảm đau như ăn cơm à?”
Khương Từ không khỏi khẽ mím môi dưới, không nói thêm gì nữa.
Mặc dù không đáp lại Thẩm Thính Nam, nhưng cô cũng rất nghe lời, Thẩm Thính Nam không cho cô ăn hộp cay nên cô ngoan ngoãn không ăn, chỉ ăn hộp vị tỏi thanh đạm.
Thẩm Thính Nam ngồi phía sau nhìn cô, nhìn thấy Khương Từ dù mạnh miệng nhưng thật ra lại rất ngoan ngoãn không đụng vào hộp vị cay kia. Anh nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên ý cười.
Sau bữa tối Lâm Viễn liền về trước, lúc ra ngoài còn giúp bọn họ mang rác đi.
Khương Từ ăn rất no, ôm ly ngồi trên ghế ngẩn người.
Thẩm Thính Nam bàn giao chút chuyện với Lâm Viễn ngoài cửa, lúc về liền nhìn thấy Khương Từ ngồi ngẩn người trên ghế, anh đi qua, ngồi xuống ghế, hỏi: “Suy nghĩ gì mà mất hồn thế?”
Khương Từ quay đầu lại, nhìn Thẩm Thính Nam hỏi: “Anh phải đi công tác sao?”
Khi nãy lúc ăn cô nghe được Lâm Viễn nói chuyện đi công tác với Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam nhìn vào mắt Khương Từ, nhìn ra sự sợ hãi trong mắt cô, trấn an cô nói: “Tạm thời sẽ không đi công tác, cho dù thật sự đi công tác tôi cũng sẽ phái người bảo vệ cô, đừng sợ.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, cô đột nhiên cảm thấy cứ dựa dẫm vào anh như vậy rất không tốt, trầm mặc một hồi, nói: “Anh đi công tác cũng không sao, tôi sẽ tự cẩn thận.”
Thẩm Thính Nam không để ý tới cô, anh cầm bình đun nước rót nước ấm cho Khương Từ, hỏi cô, “Có đau bụng không? Có đỡ hơn lúc sáng không?”
Khương Từ lấy lại tinh thần, gật đầu, nói: “Không đau nữa, bình thường tôi đau hai ba ngày là hết rồi.”
Thẩm Thính Nam nói: “Tôi sẽ nhờ người liên hệ với một bác sĩ ở Bắc Thành, đến lúc tìm được chuyên gia về phương diện này tôi sẽ dẫn cô đi khám thử.”
Khương Từ nghe vậy có chút sửng sốt, sau đó nói: “Không cần đâu, tôi quen rồi.”
Cô nhận lấy ly nước Thẩm Thính Nam đưa, sau đó đứng dậy nói: “Tôi vào phòng ngủ soạn tài liệu đây.”
Thẩm Thính Nam “Ừ” một tiếng, cũng không nói thêm gì.
*
Sau đó một tuần, Thẩm Thính Nam vẫn đưa đón Khương Từ đi làm, lúc anh không có đây, cũng sẽ để vệ sĩ đi theo bảo vệ cô.
Một tuần tiếp theo không còn xảy ra chuyện như hôm thứ sáu tuần trước nữa, Khương Từ dần yên tâm, thậm chí còn nghĩ rằng Nghiêm Hổ có lẽ sẽ không đến quấy rầy cô nữa.
Tối hôm đó Thẩm Thính Nam tới đón cô tan làm, trên đường về nhà cô do dự rất lâu, vẫn là không nhịn được nói với Thẩm Thính Nam: “Tuần này không có chuyện gì xảy ra cả, tôi thấy có lẽ Nghiêm Hổ có thể sẽ không tìm tôi gây phiền phức nữa đâu, khoảng thời gian này vất vả anh chen chúc ở cùng tôi rồi, nếu không anh về đi, tôi cảm thấy mình đã an toàn rồi.”
Thẩm Thính Nam nói: “Đuổi tôi à? Không muốn ở chung với tôi nữa rồi?”
Khương Từ sững sờ một chút, sau đó giải thích nói: “Tôi không có ý này ——”
Cô còn chưa nói thì đã tới nhà, Thẩm Thính Nam dừng xe, cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn Khương Từ, nói: “Thêm một thời gian nữa đã, lúc trước tôi có kiểm tra camera giám sát ở trung tâm thương mại, người cô gặp ở nhà vệ sinh nữ hôm đó đúng là Nghiêm Hổ, hắn ta đã đi tìm cô, có nghĩa hắn sẽ không dễ dàng buông tha cô đâu. Gần đây tôi vẫn luôn phái người đi tìm hắn, đến lúc tìm được người cô sẽ an toàn.”
Khương Từ nghe vậy, không nhịn được sửng sốt một chút, sau đó cô nghĩ đến chuyện gì đó, lo lắng nhìn Thẩm Thính Nam, “Thẩm Thính Nam, anh tìm người đó làm gì? Vì sao tìm được anh ta tôi lại an toàn?”
Cô nhạy bén nhận ra gì đó, lo lắng nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Thính Nam, nhìn thẳng vào anh, “Thẩm Thính Nam, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh đừng làm chuyện phạm pháp.”
Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ lo lắng cho anh như vậy, tâm trạng của anh bỗng nhiên tốt lên, trong mắt anh lóe lên ý cười như có như không, nhìn cô, nói đùa: “Quan tâm tôi à?”
Khương Từ bất giác mím môi, buông Thẩm Thính Nam ra, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói: “Tôi chỉ nhắc nhở anh thôi.”
Thẩm Thính Nam cười cười, tắt máy, rút chìa khóa xe, nói: “Yên tâm đi, một thứ rác rưởi của xã hội, đụng đến hắn ta cũng chỉ làm bẩn tay tôi.”
Anh mở cửa xuống xe, vòng qua ghế phụ mở cửa xe giúp Khương Từ.
Khương Từ tháo dây an toàn, xách túi bước xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Nam, vẫn không yên tâm, hỏi: “Cho nên đến cùng anh muốn làm gì? Sao lại nói tìm được anh ta tôi liền an toàn.”
Thẩm Thính Nam đóng cửa xe, nói: “Hắn ta biết hăm dọa cô, chẳng lẽ tôi không biết hăm dọa lại hắn sao?”
Khương Từ nghe vậy thì đứng lại, nghiêm túc nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh có ý gì? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ nghiêm túc như vậy, không nhịn được cười, nói: “Khương Từ, tôi lớn hơn cô bảy tuổi, cầu tôi đi qua còn nhiều hơn đường cô đi, cô cảm thấy tôi không biết mình đang làm gì sao?”
Khương Từ mím môi nhìn chằm chằm Thẩm Thính Nam, không nói chuyện.
Thẩm Thính Nam nhìn cô chằm chằm một lúc, trong mắt không kìm được ý cười trêu chọc cô: “Luật sư Khương, cô muốn dạy dỗ tôi ở đây sao?”
Khương Từ vẫn rất nghiêm túc, cô nhìn Thẩm Thính Nam nói, “Tóm lại anh không được làm chuyện gì phạm pháp, cho dù tìm được người cũng phải giao hắn cho cảnh sát, cảnh sát sẽ biết quyết định tội của hắn ta.”
Thẩm Thính Nam hiếm khi được dạy dỗ gật đầu, khóe môi cong lên, hỏi: “Biết rồi, luật sư Khương còn căn dặn gì không?”
Khương Từ liếc anh một cái, quay người đi tới thang máy.
Thẩm Thính Nam đi theo phía sau, hai người đi vào thang máy, Thẩm Thính Nam nhấn lầu xong mới nói với Khương Từ: “Chút nữa đưa cô về nhà, cô ở nhà phải khóa cửa cẩn thận, tối nay tôi thật sự có việc gấp phải về Bắc Thành một chuyến ——”
Khương Từ nghe vậy không thể không nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam nhìn cô, nói: “Đừng sợ, trước khi trời sáng tôi nhất định sẽ về.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được.”
Sau khi đến nhà, Thẩm Thính Nam vào nhà giúp Khương Từ đóng kỹ cửa sổ, cẩn thận kiểm tra từng phòng, xác định không có gì bất thường anh mới nói với Khương Từ: “Nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Khương Từ nhìn anh, không biết vì sao cô bỗng nhiên rất không muốn, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, chỉ mỉm cười gật đầu nói: “Được.”
Thẩm Thính Nam đi tới cửa, trước khi ra cửa lại quay đầu nhìn Khương Từ, không yên tâm dặn dò: “Đóng cửa cho kỹ, ai gõ cửa cũng không được mở.”
Khương Từ gật đầu, mỉm cười nói: “Được, anh yên tâm đi.”
Sau khi Thẩm Thính Nam đi, Khương Từ cẩn thận kiểm tra lại cửa sổ một chút, sau khi kéo tất cả màn lại, xác định không có vấn đề gì mới yên tâm.
Mặc dù biết sẽ không có chuyện gì nhưng Thẩm Thính Nam không ở đây, cô ở nhà một mình vẫn có hơi sợ, vậy nên cô mở nhạc lên sau đó ngồi vào bàn làm việc trong phòng ngủ viết tài liệu.
Nhưng viết chưa được nửa giờ cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa kỳ lạ bên ngoài, lưng bất giác đổ mồ hôi, ngồi trước bàn không dám động đậy.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa quái dị ngừng lại, cô do dự một hồi, không nhịn được từ trên ghế đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ.
Vì ở nhà một mình nên cô không tắt đèn, phòng khách để đèn sáng rỡ, nên khi bước đến cửa phòng ngủ liền nhìn thấy khắp sàn nhà phòng khách bê bết máu đỏ tươi.
Khương Từ bị dọa đến cả người nhũn ra, cô hét lên, quay về phòng, đóng sầm cửa phòng ngủ, hai tay run rẩy khóa cửa phòng ngủ lại.
Khoảnh khắc cửa bị khóa, cô mềm nhũn ngã xuống đất.
Toàn thân run lên, cô nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất lên, run rẩy tìm số của Thẩm Thính Nam, nhanh chóng bấm gọi.
Đầu bên kia điện thoại, sau khi ra ngoài mí mắt Thẩm Thính Nam vẫn luôn giật, anh lo lắng cho Khương Từ, đi được nửa đường anh liền quay đầu xe về.
Lúc Khương Từ gọi đến anh đã sắp về tới nhà, nhìn thấy cuộc gọi của cô anh lập tức nhấn nghe, “Khương Từ? Sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tiếng hít thở của Khương Từ rất nặng nề, cách ống nghe cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô, “Máu… Thẩm Thính Nam, rất nhiều máu, trong nhà rất nhiều máu…”
Thẩm Thính Nam tăng tốc, nói: “Tôi về ngay, năm phút thôi, sắp đến rồi!”
Thẩm Thính Nam nói năm phút nhưng chưa được ba phút anh đã về tới. Anh không kịp chờ thang máy, trực tiếp chạy lên thang bộ.
Lúc về đến nhà, anh đẩy cửa ra liền thấy máu khắp sàn trong phòng khách. Anh ngẩng đầu nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt của Khương Từ, bước nhanh tới đưa tay vặn cửa, bên trong đã khóa, anh nói: “Khương Từ, là tôi!”
Khương Từ cầm dao rọc giấy trốn phía sau cửa, vì sợ nên cô không ngừng run rẩy, khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Thẩm Thính Nam cô mới có cảm giác mình đã sống lại.
Cô vội vàng mở cửa, trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thính Nam nước mắt cô liền tuôn ra không ngừng.
Thẩm Thính Nam kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, không ngừng nói: “Tôi về rồi, tôi về rồi đây, không sao rồi Khương Từ.”
Khương Từ vứt dao rọc giấy trong tay xuống, hai tay cô ôm chặt lấy Thẩm Thính Nam, cơ thể vẫn đang không ngừng run rẩy, sợ hãi nói: “Thẩm Thính Nam, rất nhiều máu.”
Thẩm Thính Nam ấn đầu cô vào lòng anh, không cho cô nhìn, nói: “Đừng sợ, cô về phòng trước đi, để tôi xử lý.”
Khương Từ quá mức sợ hãi, cô không chịu về phòng ngủ, một mực đi bên cạnh Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam dứt khoát kéo cô ngồi lên sô pha, báo cảnh sát trước rồi gọi cho ban quản lý để điều tra camera giám sát, lại nói họ kêu người đến dọn dẹp phòng.
Cảnh sát rất nhanh đã tới, nhưng khi điều tra camera thì phát hiện camera ngoài hành lang đã bị phá hư, camera khác trong tiểu khu cũng không phát hiện người nào bất thường, nên hoàn toàn không biết ai làm chuyện này.
Nửa đêm, Khương Từ và Thẩm Thính Nam đi theo cảnh sát để lấy khẩu cung, vì camera không thể tra ra được là ai làm nên chuyện này tự nhiên cũng không thể lập án.
Khương Từ không nhịn được nói với cảnh sát: “Tôi biết là ai làm, là Nghiêm Hổ, trước đó hắn ta đã đe doạ tôi phải cẩn thận, ngày hắn ra khỏi trại giam, tôi nhìn thấy hắn ta ở nhà vệ sinh nữ trong trung tâm thương mại, hắn ta vẫn luôn theo dõi tôi, chuyện đêm nay chắc chắn cũng là hắn làm.”
Cô nói xong thì nhìn một cảnh sát khác, nói: “Cảnh sát Lưu cũng có thể làm chứng, mùng bốn tết đêm hôm đó tôi bị đe dọa ở chính chỗ này.”
Cảnh sát Lưu gật đầu, nói: “Đúng là có chuyện này.”
Một vị cảnh sát lớn tuổi khác nói: “Cô Khương, cô cũng là luật sư, cô hẳn cũng biết, lời nói uy hiếp của anh ta đối với cô không phải là lý do để bắt giữ anh ta, việc gì cũng phải có chứng cứ, bây giờ không có chứng cứ chứng minh anh ta làm chuyện đó, cô không thể bảo chúng tôi bắt người như vậy được đúng không?”
Khương Từ mím môi, vì quá tức giận nên hai tay cô vô thức nắm thành đấm.
Cảnh sát Lưu hoà giải, nói: “Cô Khương, chuyện này đúng là không còn cách nào, gần đây cô phải cảnh giác một chút, có chuyện gì lập tức gọi điện cho bọn tôi, chỉ cần có chứng cứ chúng tôi nhất định sẽ phái cảnh sát đi bắt người ngay lập tức.”
Khương Từ đứng ở đó một lúc lâu không nói gì, Thẩm Thính Nam đứng dậy từ ghế phía sau, đi tới trước mặt Khương Từ, nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô, nói: “Đi nào, về thôi.”
Anh kéo Khương Từ ra khỏi đồn cảnh sát, nhìn thấy hai tay Khương Từ nắm chặt thành quyền, không khỏi cười trêu chọc cô: “Cô nắm chặt tay như vậy làm gì? Muốn đánh cảnh sát à?”
Khương Từ nghe được lời Thẩm Thính Nam nói, lúc này cô mới lấy lại tinh thần.
Cô mím môi, buông nắm đấm ra, nói: “Tôi rất tức giận, rõ ràng biết là ai làm nhưng lại không tìm được chứng cứ bắt hắn.”
Thẩm Thính Nam nói: “Nếu cô có chứng cứ thì có thể làm gì hắn, hắn ta chỉ đổ máu gà vào nhà cô mà thôi, cũng không thật sự hại cô, cho dù có bắt được thì nhiều nhất cũng chỉ xử phạt hành chính.”
Khương Từ tức giận cắn môi, không nhịn được lại nắm chặt nắm đấm.
Thẩm Thính Nam ít khi thấy dáng vẻ tức giận như vậy của cô, khóe môi cong lên, đứng trước xe nhìn cô, nói: “Về nhà trước đã, ba giờ sáng rồi, tối nay cô không định đi ngủ sao?”
Khương Từ khẽ c ắn môi dưới, lúc này mới đi xuống bậc thang đi đến trước xe, khom người ngồi vào ghế phụ.
Thẩm Thính Nam giúp cô đóng cửa xe, sau đó đi đến bên cạnh lên xe, anh khởi động xe nói: “Đi tới chỗ tôi đi, tạm thời không về nhà cô nữa.”
Khương Từ nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Được.”
Cho dù Thẩm Thính Nam không nói, bây giờ cô cũng không dám về nhà.
Hai mươi phút sau, hai người trở lại nơi Thẩm Thính Nam ở, lúc đó đã ba giờ rưỡi sáng, sau khi vào nhà, Thẩm Thính Nam liền gọi khách sạn đưa một bộ chăn ga mới lên, nói với Khương Từ: “Chút nữa lễ tân sẽ tới thay ga trải giường cùng chăn bông, cô đi ngủ trước đi.”
Khương Từ ngồi trên ghế sa lon nhìn Thẩm Thính Nam, hỏi: “Anh thì sao? Anh ngủ ở đâu?”
Thẩm Thính Nam rót cho cô một ly nước ấm, bưng đến nói: “Ngủ ghế sô pha.”
Anh ngồi xuống cạnh Khương Từ, đưa ly nước cho cô.
Khương Từ nhận lấy ly nước Thẩm Thính Nam đưa tới, cô nhìn anh thật lâu, nhịn không được hỏi: “Không phải anh phải về Bắc Thành sao? Sao lại đột nhiên quay lại thế?”
Thẩm Thính Nam nói: “Tôi đi được nửa đường mí mắt cứ luôn giật, không yên tâm nên quay về.”
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, cô nhìn vào mắt anh, cảm thấy trái tim mình không thể kiểm soát được.
Cô muốn nói gì đó, muốn hỏi có phải Thẩm Thính Nam thích cô không, nhưng khi đối diện với ánh mắt anh cô lại nhớ rõ khoảng cách giữa cô và Thẩm Thính Nam.
Cô đem lời nuốt vào, khóe môi nở nụ cười, nói: “Cảm ơn anh Thẩm Thính Nam.”
Thẩm Thính Nam nhìn thấy vệt nước mắt chưa khô trên mặt cô, đau lòng đưa tay xoa đầu cô, nói: “Đi ngủ đi, tôi ở ngoài trông chừng, yên tâm ngủ đi.”
Hốc mắt Khương Từ bỗng nhiên nóng lên, cô mỉm cười gật đầu, nói: “Được.”
Cô nói xong thì đứng dậy khỏi ghế, đi thẳng vào phòng ngủ.
Sau khi Khương Từ vào phòng ngủ Thẩm Thính Nam mới lấy điện thoại ra, thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ.
Anh gọi lại, đầu dây bên kia là ba anh, Thẩm Triết hiển nhiên rất tức giận, nói: “Anh có chuyện gì vậy hả? Chuyện lớn như ký hợp đồng tối nay thế mà anh lại không xuất hiện?”
Thẩm Thính Nam nói: “Con có việc, thật sự không đi được.”
Thẩm Triết hỏi: “Chuyện gì mà lớn như vậy, vượt qua cả dự án hơn trăm triệu à?”
Thẩm Thính Nam không muốn giải thích với ba, chỉ nói: “Chuyện dự án con sẽ xử lý, ba đừng lo lắng.”
Thẩm Triết tức giận nói: “Anh là người luôn có chừng mực, hôm nay anh làm tôi quá thất vọng.”
Thẩm Thính Nam im lặng nghe, không giải thích.
Thẩm Triết nổi giận xong, nói: “Anh xong việc thì nhanh chóng về đi, cổ đông bên kia còn đang chờ anh giải thích.”
Thẩm Thính Nam “dạ” một tiếng, nói: “Con biết rồi.”
Thẩm Triết tức giận cúp điện thoại.
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, sau đó gọi thêm một cú điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, Lục Ký Châu cũng là một người mất ngủ lâu năm, đang ngồi hút thuốc trước cửa sổ phòng làm việc, nửa đêm thấy Thẩm Thính Nam gọi điện thoại tới, cầm điện thoại lên bắt máy, hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thính Nam đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tôi gửi cho cậu một tấm hình, cậu tìm giúp tôi một người, ngày mai trước khi trời sáng tôi muốn địa chỉ của người đó.”
*
Rạng sáng năm giờ ở Dung Thành, mấy người đàn ông mặc vest đen đã đột nhập vào một sòng bạc ngầm, bắt chính xác Nghiêm Hổ trong một nhóm lớn các con bạc.
Nghiêm Hổ còn chưa kịp phản ứng đã bị bọn họ lôi đi, nhét vào trong xe.
Hắn ta la hét, “Mấy người muốn làm gì? Mấy người là ai ——”
Hắn ta còn chưa nói hết, trong miệng đã bị nhét vải vào, “Ngoan ngoãn chút đi!”
Nửa giờ sau, xe dừng lại bên ngoài một nhà kho bỏ hoang trên bến tàu.
Nghiêm Hổ bị bịt mắt kéo xuống xe, đưa vào nhà kho, sau đó bị đá xuống đất.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì những cú đấm, đá bất ngờ ập vào người như vũ bão.
Những người đó ra tay rất nặng, hắn ta kêu gào, cuộn tròn trên mặt đất, không ngừng kêu to: “Đừng đánh, đừng đánh nữa!”
Thẩm Thính Nam một tay đút túi quần, dựa vào cửa kho hàng hút thuốc.
Ánh mắt anh rơi vào Nghiêm Hổ bị đánh, nhìn hắn như nhìn rác rưởi bên đường.
Vào một ngày tháng ba, nước biển từ biển thổi lên, mang theo tiếng gió rít.
Lúc này, bờ biển vẫn chìm trong bóng đêm, ánh trăng chiếu vào Thẩm Thính Nam, khuôn mặt tuấn tú của anh ẩn hiện trong màn đêm, trông anh hững hờ, lại giống như Tu La Địa Ngục.
Qua thật lâu, Nghiêm Hổ bị đánh đến im bặt, Thẩm Thính Nam búng tro tàn giữa ngón tay, lên tiếng, “Buông hắn ra.”
Người dưới quyền lập tức bước qua một bên.
Thẩm Thính Nam đi đến trước mặt Nghiêm Hổ, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, “Ba chuyện, chuyện thứ nhất, nếu anh còn dám đụng đến một sợi tóc của Khương Từ một lần nữa, tôi có một trăm cách để khiến anh sống không bằng chết.”
Nghiêm Hổ nghe đến đây rốt cuộc cũng hiểu ra, lo lắng hỏi: “Khương Từ, mày là vì con luật sư đó?”
Thẩm Thính Nam nhấc chân giẫm lên hạ bộ của hắn, nói tiếp: “Tôi biết anh nợ cờ bạc rất nhiều, dù sao anh sống một cuộc sống thấp hèn, trước khi chết cũng không muốn người khác sống yên ổn. Người thấp hèn như anh chết cũng không ai ngăn cản, nhưng nếu chạm vào người không nên chạm vào, thì đó sẽ không phải là cái chết đơn giản như vậy, anh có muốn nếm thử cảm giác sống không bằng chết không?”
Nghiêm Hổ sợ hãi run lên, không ngừng cầu xin tha thứ: “Không, không, tôi không muốn chết, tôi cũng không muốn làm hại luật sư kia, tôi chỉ dọa cô ta một chút, cô ta cứ thích lo chuyện bao đồng! Cô ta cứ xíu giục vợ tôi ly hôn với tôi, còn muốn cướp hai đứa con của tôi!”
Thẩm Thính Nam đạp xuống, Nghiêm Hổ vội vàng nói, “Tôi sai rồi tôi sai rồi! Tôi thề tôi không dám gây chuyện với luật sư Khương nữa, tôi không dám xuất hiện trước mặt cô ấy nữa!”
Thẩm Thính Nam đạp nhẹ lại, nói tiếp: “Chuyện thứ hai, ly hôn với vợ anh đi, đưa quyền nuôi con cho vợ anh.”
“Chuyện này…”
Thẩm Thính Nam lại đạp mạnh hơn, Nghiêm Hổ sợ tới mức gật đầu không ngừng, “Vâng vâng vâng! Tôi nghe lời anh, anh nói gì cũng đúng!”
Thẩm Thính Nam nói tiếp: “Chuyện thứ ba, rời khỏi Dung Thành, cả đời đừng quay lại.”
“Được được được, ngày mai tôi đi liền, ngày mai tôi lập tức đi!”
Lúc này Thẩm Thính Nam mới buông hắn ta ra, chán ghét liếc nhìn Nghiêm Hổ trên mặt đất, cuối cùng cảnh cáo một câu: “Tôi sẽ phái người theo dõi anh, nếu anh còn dám động vào một sợi tóc của Khương Từ, thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như tối nay nữa.”
Nghiêm Hổ liên tục nói: “Tôi không dám tôi không dám!”
Thẩm Thính Nam quay người rời đi, bỏ lại một câu, “Đưa hắn ta về, trông chừng cho kỹ.”
“Vâng.”
*
Khương Từ ngủ rất ngon trong phòng Thẩm Thính Nam, sáng hôm sau thức dậy đã tám giờ sáng.
Cô thay quần áo xong ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Thẩm Thính Nam đã ngủ trên ghế sô pha.
Cô trở về phòng lấy một chiếc chăn mỏng, sau đó bước tới, nhẹ nhàng đắp chăn lên người Thẩm Thính Nam.
Nhưng khi đến gần, cô lại ngửi thấy mùi nước biển trên người Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam ngủ không sâu, lúc Khương Từ đắp chăn cho anh anh đã tỉnh, mở mắt ra nhìn Khương Từ hỏi: “Dậy rồi sao? Tối qua ngủ có ngon không?”
Khương Từ gật đầu, nói: “Ngủ rất ngon.”
Cô ngồi xuống cạnh Thẩm Thính Nam, nghiêng đầu nhìn anh, khóe môi cong lên nụ cười, nói: “Giường của anh ngủ rất thoải mái, không quá cứng không quá mềm, ngủ trên đó như vùi trong bông vậy.”
Thẩm Thính Nam vặn nước khoáng trên bàn uống, nghe vậy không nhịn được, nghiêng đầu nghiêng đầu Khương Từ nói: “Chút nữa tôi sẽ hỏi quản lý khách sạn xem bọn họ dùng nệm nhãn hiệu gì, sau này sẽ mua cho cô một cái.”
Khương Từ cười cười lắc đầu, nói: “Được rồi, bây giờ chỉ mới ở nhà thuê, mua nệm tốt như vậy quá xa xỉ, sau này mua nhà rồi tôi sẽ mua.”
Nói đến đây, cô nhớ ra, hỏi Thẩm Thính Nam, “Thẩm Thính Nam, có phải tối qua anh ra ngoài không?”
Thẩm Thính Nam nghe vậy thì hơi khựng lại, nhìn cô nói, “Sao lại nói vậy?”
Khương Từ nói: “Trên người anh có mùi nước biển, tối hôm qua tôi không ngửi thấy.”
Nói xong cô lại phủ định mình, nói: “Có điều cũng có thể là khứu giác của tôi xảy ra vấn đề, có đôi khi có hơi viêm mũi.”
Cô vô thức xoa nhẹ lỗ mũi.
Thẩm Thính Nam nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, không nhịn được cười, nói: “Ừm, có lẽ cô ngửi sai rồi, tối qua tôi vẫn luôn ở nhà mà.”
Nhưng chưa qua ba tiếng Khương Từ đã phát hiện Thẩm Thính Nam đang nói dối.
Lúc đó anh đưa cô đi làm, trên đường có đi qua một tiệm bánh mì, cô muốn mua một ít bánh mì ăn trưa nên bảo Thẩm Thính Nam dừng xe bên đường.
Thẩm Thính Nam xuống xe đứng bên đường đợi cô, nhưng không ngờ lúc vào tiệm bánh mì cô lại nhìn thấy Nghiêm Hổ cũng đang mua bánh mì.
Quần áo trên người hắn bẩn thỉu, nhưng điều quan trọng nhất là toàn bộ khuôn mặt hắn ta đầy những vết bầm tím.
Khoảnh khắc nhìn thấy Nghiêm Hổ, cô vô thức muốn chạy, nhưng Nghiêm Hổ dường như sợ hãi hơn cô, khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Nghiêm Hổ co cẳng chạy ra ngoài như gặp ma. Lúc chạy còn đụng phải một vài khách hàng, Khương Từ vô thức lùi lại khi hắn ta chạy về phía cửa, cô nhìn theo bóng lưng Nghiêm Hổ, nhìn thấy lúc hắn chạy ra khỏi cửa còn ngã một cái, nhưng hắn ta dường như phớt lờ cơn đau, đứng dậy bỏ chạy thật nhanh.
Khương Từ không tự giác nhíu mày, kỳ quái nhìn chằm chằm bóng lưng Nghiêm Hổ hồi lâu, mãi đến khi hắn biến mất, cô mới hoàn hồn, đi tới quầy bánh mì chọn bánh mì.
Mua bánh mì xong, cô ôm túi cánh ra khỏi tiệm bánh mì, đi thẳng đến trước mặt Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam dựa vào xe đợi cô, thấy cô mua bánh mì xong đi tới, hỏi: “Mua xong rồi?”
Khương Từ nghiêm túc nhìn Thẩm Thính Nam một lúc lâu rồi nói: “Thẩm Thính Nam, anh đang làm chuyện phạm pháp.”
Thẩm Thính Nam nghe cô nói thì sửng sốt một chút, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Khương Từ.
Khương Từ nói: “Lúc nãy Nghiêm Hổ chạy ngang qua bên cạnh tôi, tôi ngửi thấy mùi nước biển giống với mùi trên người anh.”
Cô học luật, có khả năng suy luận nhất định, quen thuộc với nhiều nơi lớn nhỏ ở Dung Thành, nhìn Thẩm Thính Nam nói tiếp: “Ở bến tàu có một nhà kho bỏ hoang, gần biển, bình thường không có người ở đó.”
Thẩm Thính Nam nhìn chằm chằm Khương Từ một lúc, cười nói: “Cô không nên làm luật sư, nên đi làm cảnh sát thì hơn.”
Khương Từ tức giận, cau mày nhìn Thẩm Thính Nam, nói: “Thẩm Thính Nam, có phải tôi từng nói anh đừng làm chuyện phạm pháp không.”
Thẩm Thính Nam nhìn Khương Từ, nói: “Tôi cũng chẳng làm gì hắn, chỉ đánh một trận mà thôi.”
“Đánh người cũng là không đúng!” Khương Từ tức giận nhìn Thẩm Thính Nam.
Thẩm Thính Nam thấy Khương Từ cau mày nhìn anh như vậy, dáng vẻ rất tức giận, không biết vì sao anh lại cảm thấy rất thích thú, trong mắt lướt qua ý cười, thản nhiên nói: “Cùng lắm thì nhốt tôi vài ngày thôi.”
Anh đùa Khương Từ, “Luật sư Khương muốn bắt tôi à?”
Khương Từ nhìn anh thật lâu, nghiêm túc nói: “Thẩm Thính Nam, anh không nên làm vậy. Anh là con cưng của trời, xuất thân từ một gia đinh tốt, không nên vì tôi mà làm bẩn tay anh.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, không nói chuyện.
Khương Từ im lặng một lúc, nói: “Sau này không được làm vậy nữa.”
“Được.” Thẩm Thính Nam rất ngoan ngoãn đồng ý.
Khương Từ nhìn Thẩm Thính Nam, sau một lúc, nói: “Thẩm Thính Nam, cảm ơn anh đã ở bên tôi suốt thời gian qua, tôi thực sự xin lỗi vì đã làm trễ nải anh lâu như vậy.”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, hỏi lại: “Cô nhất định phải khách khí với tôi như vậy sao?”
Khương Từ nói: “Nên làm thôi.”
Cô cũng không muốn anh đi, nhưng có mấy lời nhất định phải nói, có mấy quyết định cũng nhất định phải làm.
Ánh mắt cô nhìn Thẩm Thính Nam tràn ngập sự biết ơn, nói: “Thẩm Thính Nam, bây giờ không còn nguy hiểm nữa, sau này anh không cần đưa tôi đi làm nữa, chúng ta cũng không cần ở chung nữa rồi.”
Cô nhìn Thẩm Thính Nam, không nhịn được nói lại lần nữa: “Thật sự rất cám ơn anh trong khoảng thời gian này đã luôn bảo vệ tôi.”
Cô giấu cảm xúc không nỡ của mình, hỏi: “Đồ của anh, tôi về sẽ giúp anh thu dọn, sau đó gửi chuyển phát nhanh cho anh được không?”
Thẩm Thính Nam nhìn cô, qua rất lâu, nói: “Không cần, tôi tự đến lấy.”
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook