Resident Evil 2 - Vịnh Caliban
-
Chương 2
Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator
Mọi người nhìn chằm chặp vào David, Chris cảm thấy ruột gan quặn thắt lại. Anh vẫn còn đang quay cuồng với những thông tin về S.T.A.R.S., với nhận thức rằng họ đang bị cô lập, và bây giờ là một phòng thí nghiệm mới.
“Và anh ta muốn mang Rebecca theo …”
David tiếp tục, ánh mắt đầy bí ẩn của anh vẫn đóng đinh vào thành viên trẻ tuổi của đội Bravo:
“Tôi đã nói chuyện với các thành viên đáng tin cậy trong nhóm của tôi, và ba người trong số họ đã đồng ý. Tôi không muốn nói dối với cô – việc này là khá nguy hiểm và không được S.T.A.R.S. hỗ trợ. Không có gì bảo đảm là chúng ta có thể đóng cửa hẳn phòng thí nghiệm. Chúng tôi chỉ muốn vào trong, thu thập một số chứng cứ xác thực về T-Virus, rồi quay trở ra trước khi có ai đó biết được chúng tôi ở…”
Chris ngắt lời trước khi anh ta nói hết:
“Tôi cũng đi.”
“Tất cả chúng tôi sẽ đi”. Barry nói một cách kiên quyết.
Jill gật đầu và choàng tay qua người Rebecca. Rebecca nàng có vẻ bối rối, hai má ửng đỏ, và khi nhìn vào, Chris một lần nữa nghĩ đến Claire. Rebecca không chỉ giống em gái Chris về ngoại hình mà còn cả về tài dí dỏm cũng như sự kết hợp đầy sinh động giữa lòng can đảm và tính chu đáo. Kể từ lúc xảy ra thảm họa ở biệt thự Spencer, Chris thấy mình giống như là vệ sĩ của Rebecca vậy. Có quá nhiều người bạn của anh đã chết. Joseph, Richard, Kenneth, Forest, và Enrico – chưa kể Billy Rabbitson; thi thể anh ấy không bao giờ được tìm thấy, nhưng Chris không chút hoài nghi rằng Umbrella đã giết Billy để diệt khẩu. Tất nhiên như vậy không có nghĩa là Rebacca không tự bảo vệ mình được …
“… nhưng chết tiệt thật, cô bé là một thành viên của đội. Không thể nào cô ta đi mà không có chúng tôi.”
David lắc đầu: “Coi nào, đây không phải là một cuộc hành quân đại quy mô. Năm người đã đủ rồi. Rebecca có những thông tin giúp chúng tôi tìm kiếm dữ liệu về virus, và cô ta biết rõ các triệu chứng của nó.”
“Thay vì người của anh vào đó”, Chris nói. “Hãy để chúng tôi đi, còn nhóm của anh làm công việc hỗ trợ”.
David ngồi xuống và nhìn Chris với một khuôn mặt không chút biểu cảm. “Nói cho tôi biết những ai có dính líu đến âm mưu che dấu các nghiên cứu của tập đoàn Umbrella”, anh ta nói.
Chris nhìn thoáng qua mọi người, rồi chuyển sang David, kiên quyết không để lộ sự bối rối của mình:
“Chúng tôi nghi ngờ nhiều người địa phương. Nhân viên văn phòng của Umbrella, tất nhiên. Cảnh sát trưởng, sếp Irons, một số người của anh ta…”
David gật đầu: “Và bây giờ có vẻ như S.T.A.R.S. cũng ở trong số đó, vậy anh đề nghị xem nên làm gì đây?”
“Anh ta định làm cái quái quỉ gì với thông tin này thế cơ chứ?”
Chris thở dài: “Tôi không biết. Tôi… chúng ta nên liên hệ FBI, có thể sẽ có sự phân chia công việc nội bộ để điều nghiên S.T.A.R.S. và RPD…”
Barry nối tiếp: “… và chúng ta sẽ bị can thiệp bởi những nhánh khác của S.T.A.R.S. Vẫn còn nhiều người trong sạch làm việc ở đây và họ sẽ rất không hài lòng khi bị tiếp quản bởi Umbrella.”
David lại gật đầu: “Vì vậy các anh cũng đồng ý rằng phải ngăn chặn bàn tay của Umbrella, cho dù việc đó có nguy hiểm đi chăng nữa?”
“Còn phải nói nữa à”, Chris quắc mắt giận dữ. “Chúng tôi không thể nào ngồi trơ mắt ra nhìn được, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra một khi T-Virus xổng ra ngoài nữa!”
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết gì đó về sự phân loại virus không?”, David bình thản hỏi.
Chris há miệng ra để trả lời – và anh ngậm miệng lại, nhìn David trầm ngâm.
Anh đã định nói: “Hãy hỏi Rebecca”. Và hẳn David cũng biết điều đó.
David đứng dậy và vừa nhìn mọi người một lượt vừa nói, giọng anh kiên quyết và mạnh mẽ:
“Tôi biết phải chặn đứng Umbrella – nhưng đừng có hành động như con nít. Chúng ta đang nói về việc thoát ly S.T.A.R.S. và chống lại một tổ chức trị giá hàng tỷ đô la. Giờ đây không còn chỗ nào an toàn cả, và cơ may duy nhất để đánh bại Umbrella là từng người hãy làm việc đúng với sở trường của mình.”
Tia nhìn lãnh đạm của anh ta dừng lại trên Chris, dường như anh cho rằng Chris cần phải được thuyết phục.
“Anh cùng với Jill và Barry biết phải tìm cái gì ở đây, vì các bạn đã gia nhập S.T.A.R.S. lâu hơn Rebecca. Các bạn phải ở đây, nằm ngoài sự giám sát, xem liệu có thể khám phá mối liên hệ giữa cảnh sát điạ phương với Umbrella không, và liên lạc với những thành viên S.T.A.R.S. nào có thể giúp đỡ chúng ta.”
David quay lại phía Rebecca:
“Và nếu cô đồng ý, chúng ta sẽ khởi hành đến Maine ngay tối nay. Theo tin tôi nhận được, có vẻ như mọi việc đã vượt quá tầm kiểm soát. Đội của tôi đang túc trực, chúng ta có thể vào đó tối mai.”
Cả phòng lặng đi trong một thoáng, âm thanh duy nhất phát ra lúc này là tiếng quay vù vù của cây quạt trần. Chris vẫn hết sức tức giận, nhưng anh không thể tìm ra một sơ hở nào trong lập luận của David, anh ta nói đúng về vai trò của họ, và bất chấp Chris có thích hay không thì việc đi đến Maine là do Rebecca quyết định.
“Anh có được những thông tin gì?”, Jill thận trọng hỏi. “Làm thế nào mà anh lại biết về phòng thí nghiệm?”
David với tay lấy cái cặp mòn vẹt kế bên ghế, thọc tay vào trong và lôi ra một tập hồ sơ: “Câu chuyện thật kỳ quái, nhất là với một kẻ lạ mặt. Tôi hy vọng ai đó trong các bạn có thể giải mã được mấy cái này …”
Anh ta vừa nói vừa đặt lên bàn ba tờ giấy, cái gì đó trông như bản photo các bài báo được cắt rời, và một sơ đồ đơn giản:
“Sau khi tôi nói chuyện với văn phòng chính, một người lạ mặt đến gặp tôi, tự giới thiệu là người quen của S.T.A.R.S. Ông ta tự xưng là Trent và đưa cho tôi mấy cái này.”
“Trent!”, Jill ngắt ngang đầy kích động. Cô trố mắt nhìn Chris, và Chris cảm thấy tim mình nhói lên. Anh gần như đã quên về vị cứu tinh bí ẩn của họ.
Người đã cảnh báo Jill về tên phản bội, người đã báo cho Brad địa điểm để cứu họ…
David nhìn Jill chăm chú và đầy nghi hoặc: “Cô biết ông ta ư?”
“Trước khi chúng tôi làm nhiệm vụ giải cứu nhóm Bravo, một người đàn ông tên Trent đã cho tôi một số thông tin về biệt thự Spencer, và cảnh báo về Wesker”, Jill đáp. “Trông người đó có vẻ khá khả nghi, ông ta đã không để lộ ra bất cứ điều gì cả. Nhưng ông ta lại biết những chuyện xảy ra với Umbrella, và tất cả những gì ông ấy nói với tôi đều có dụng ý.”
Barry gật đầu: “Brad Vickers nói rằng Trent đã báo cho anh ta biết tọa độ hạ cánh khi Wesker kích hoạt hệ thống tự hủy. Nếu ông ta không phát tín hiệu, có lẽ chúng tôi đã nổ tung cùng với phần còn lại của tầng hầm.”
Chris thình lình nhận thấy một cơn đau đầu nghiêm trọng kéo đến khi họ tập trung quanh bàn và nhìn vào mấy trang giấy. S.T.A.R.S. làm việc cho Umbrella, T-Virus có khả năng đang hoành hành ở Maine – và bây giờ lại là Trent, xuất hiện bất ngờ cứ như là một bà mẹ đỡ đầu kỳ quặc trong tưởng tượng, không thể nào đoán được động cơ của ông ta là gì. Mọi việc cứ như là một trò chơi, thắng tất cả tiền cược hoặc mất tất cả phụ thuộc vào cuộc chiến của họ nhằm vạch trần âm mưu của Umbrella.
“Và chúng ta không còn cách nào khác là phải tham gia trò chơi – nhưng đây là trò chơi kiểu gì? Chúng ta sẽ trả cái giá nào một khi thất bại? ”
Chris buồn rầu nhìn Rebecca, một lần nữa anh lại nghĩ tới đứa em gái bé nhỏ của mình và nhủ thầm, không biết là lần thứ mấy rồi, rằng phải chi mà họ chưa từng nghe nói về Umbrella.
David theo dõi mọi người nghiên cứu các thông tin mà Trent đã đưa, không hiểu sao anh ta không ngạc nhiên gì về việc một người lạ mặt bí ẩn đã liên hệ với S.T.A.R.S. trước đây. Người đàn ông này hẳn là một tay chuyên nghiệp, dù vậy David không thể hình dung được điều gì chính xác vào lúc này.
“Tại sao ông ta muốn giúp chúng ta chống lại Umbrella? Ông ta đóng vai trò gì trong việc này? ”
David nghĩ lại về cuộc chạm trán ngắn ngủi năm ngày trước, lục lại ký ức để tìm một số manh mối nào đó mà mình có thể đã bỏ quên. Anh đi làm về muộn, trời đang mưa … như trút nước. Cơn dông tố mùa hè đập liên hồi vào cửa sổ, át đi tiếng gõ cửa của người đó …
Bộ phận S.T.A.R.S. Exeter đang thưởng thức một mùa hè thoải mái, làm việc giấy tờ nhiều hơn là tay chân. Nhóm Bravo đã cất cánh đến New Hampshire để tham gia một cuộc hội thảo chuyên đề về tội phạm, và David đang lấy làm thú vị với ý nghĩ đóng gói hành lý rồi chờ đến ngày nghĩ – tới khi Barry gọi cho anh ta từ văn phòng chính với ẩn ý về chuyện gì đó không ổn.
David mất cả ngày kế tiếp để gọi đến bộ phận liên lạc ở các chi nhánh của mình, đặt những câu hỏi dè dặt, lục lọi từ đầu đến cuối những hồ sơ về Umbrella, và chỉ về nhà lúc nửa đêm. Anh lái xe trong cơn mưa về căn nhà tối om lạnh lẽo của mình, bầu không khí lúc này giống y như tâm trạng của anh. Anh rót một ly Scott và quăng mình xuống chiếc trường kỷ, đầu óc quay cuồng với những thông tin đã thu thập được – Hoặc ông bạn Barry đã nói dối, hoặc từ AD cho đến S.T.A.R.S. là những kẻ xảo trá.
Anh không nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ đầu tiên, tiếng mưa đều đều trên mái đã át đi mọi âm thanh. Và rồi tiếng gõ lớn hơn.
David bực mình nhìn lên đồng hồ và chầm chậm bước ra cửa, tự hỏi cái tên chết giẫm nào lại gõ cửa nhà mình lúc nửa đêm thế này. Anh sống một mình và không gia đình, đây ắt hẳn có liên quan đến công việc, hoặc ai đó bị hư xe chăng…
Anh hé cửa ra và thấy một người đàn ông khoác áo choàng đen đang đứng trước cổng, từng dòng nước đang chảy xuống khuôn mặt nhăn nheo của ông ta.
Người lạ mặt mỉm cười với vẻ cởi mở thân thiện, đôi mắt của ông ta sáng lấp lánh đầy dí dỏm: “Anh David Trapp?”
David nhìn người đàn ông chăm chú. Ốm và cao, có lẽ lớn hơn David vài tuổi, khoảng 42, 43 tuổi. Mái tóc quanh đầu rối bù vì mưa, ông ta đang cầm một cái phong bì lớn làm bằng giấy Manila trong bàn tay đeo găng.
“Vâng?”
Người đàn ông cười toe toét: “Tên tôi là Trent, và tôi mang cái này cho anh.”
Ông ta đưa cái phong bì ra và David thận trọng liếc nhìn nó, không biết có nên nhận hay không. Trent không có vẻ gì là nguy hiểm hay đe dọa, nhưng ông ta vẫn là người lạ, và David thích nhận một món đồ từ người mà mình quen biết hơn.
“Tôi có biết ông không nhỉ?”, David hỏi
Trent lắc đầu, miệng vẫn nở nụ cười:
“Không. Nhưng tôi biết anh, Mr. Trapp. Và tôi biết anh đang đối mặt với cái gì. Tin tôi đi, anh sẽ cần đến mọi sự giúp đỡ mà anh có thể có.”
“Tôi chẳng biết ông đang nói về cái gì. Chắc là ông nhầm tôi với ai khác.”
Nụ cười của Trent tắt đi khi ông ta đẩy cái phong bì ra, đôi mắt u ám của ông ta thu nhỏ lại: “Mr. Trapp, trời đang mưa, và cái này là của anh.”
Bối rối và bực tức, David mở rộng cửa ra để lấy cái phong bì. Ngay khi anh cầm lấy nó, Trent quay mình bỏ đi.
“Đợi một chút!”
Trent mặc kệ anh và biến mất vào trong bóng đêm mịt mùng đầy mưa bên ngoài.
David ngập ngừng đứng trên lối ra vào, tay cầm xấp giấy ẩm ướt và nhìn cơn mưa như trút nước trong màn đêm một lúc trước khi quay vào. Sau khi đã xem xét cẩn thận nội dung, anh ước gì mình đã đuổi theo Trent, nhưng lúc này tất nhiên đã quá muộn.
Quá muộn và quá rõ ràng về những gì người đó đề cập. Ông ấy biết về Umbrella và S.T.A.R.S, nhưng “ông ta làm việc cho ai? Và tại sao ông ta liên hệ với mình? ”
Jill và Rebecca đang nghiên cứu tấm bản đồ, còn Chris và Barry thì chúi mũi vào mấy bài báo photo. Có tất cả bốn bài, đều cách đây chưa lâu, nội dung xoay quanh thành phố biển nhỏ bé ở vịnh Caliban, Caine. Ba trong số đó đề cập đến sự mất tích của các ngư dân địa phương, được cho là đã chết. Cái thứ tư thì có phần hài hước hơn, nói rằng có hiện tượng “ma” ám ở vịnh. Nhiều thị dân đã nghe thấy những âm thanh kỳ lạ trôi dọc theo dòng nước vào lúc khuya, họ miêu tả nó như là “tiếng khóc của những linh hồn bị đọa”. Tác giả bài báo đã đưa ra một lời đề nghị hóm hỉnh, rằng các nhân chứng nên ngưng uống nước súc miệng trước khi lên giường ngủ.
“Thật nực cười. Phải chi mà các người cũng biết về Umbrella như chúng tôi. ”
Tấm bản đồ là hình ảnh phóng to của bờ biển phía nam thành phố, một phác thảo nhìn từ trên không của vịnh. Sau cuộc gọi của Barry, David đã tìm hiểu một ít chi tiết về khu vực này lúc lục lọi trong thư viện Exeter và lén truy cập máy tính của S.T.A.R.S. Nói đúng ra thì đây là một khu biệt lập thuộc sở hữu tư nhân từ nhiều năm trước, được mua đứt bởi một nhóm nặc danh nào đó. Có một ngọn hải đăng bỏ hoang ở phiá bắc vịnh, nằm trên đỉnh một vách đá có nhiều hang động khá bí ẩn.
Bản đồ của Trent cho thấy nhiều công trình ở phía sau và bên dưới ngọn hải đăng, kéo dài xuống dưới đến một cái bến tàu nhỏ hình lưỡi liềm rộng mở ở đầu phía nam. Có một đường biên hình chữ V chạy suốt chiều dài vịnh, có lẽ là một cái hàng rào. Chữ VỊNH CALIBAN viết đậm nằm ngang phía trên cùng. Bên dưới có những từ nhỏ hơn:
KHU NGHIÊN CỨU VÀ THÍ NGHIỆM CỦA UMBRELLA.
Tờ giấy thứ ba mà Trent đưa thì David không hiểu. Đó là một danh sách gồm bảy cái tên:
LYLE AMMON, ALAN KINNESON, TOM ATHENS, LOUIS THURMAN, NICOLAS GRIFFITH, WILLIAM BIRKIN, TIFFANY CHIN.
Ngay bên dưới là một danh sách sắp xếp những thứ giống như vần thơ, tập họp ở giữa tờ giấy và được viết bằng những chữ xoăn tít.
Jill cầm nó lên và đọc một cách cẩn thận. Cô nhìn Chris, cười nhếch mép:
“Chúng ta chẳng có bất cứ nghi vấn nào về Trent từ đây cả. Người này thật là bí hiểm”
“Có ai biết gì về mấy cái tên này không?”, David lên tiếng.
Jill thở dài não nuột: “Xem nào, có một cái tên được đề cập trong tài liệu mà Trent đưa cho tôi – William Birkin. Chúng ta có thể đoán rằng một số người này là nhà nghiên cứu ở biệt thự Spencer, và tôi cược là họ cũng làm việc cho Umbrella. Có lẽ Birkin không có mặt trong biệt thự khi nó bị phá hủy. Những người khác thì tôi không nhận ra.”
David gật gù: “Tôi đã kiểm tra tất cả mấy cái tên này trong cơ sở dữ liệu của S.T.A.R.S và nó trống không. Thế còn những cái kia … Một kiểu sắp xếp bí ẩn nào đó chăng?”
Jill liếc nhìn tờ giấy, vừa đọc lại nó vừa thoáng cau mày:
"Nhận được thông điệp của Ammon/dãy xanh dương/nhập câu trả lời cho chìa khóa/đảo ngược chữ và số/cầu vồng thời gian/đừng đếm/xanh dương để truy nhập."
Rebecca đón lấy tờ giấy trong lúc Jill thận trọng nhìn David:
“Nhiều thứ Trent đưa cho tôi có vẻ là những món đồ ngẫu nhiên, nhưng một số trong đó lại liên quan đến những bí mật của tầng hầm Spencer. Nó giúp giải những bài toán đố để vượt qua những bẫy rập và khóa trong khu nhà.”
“Chết tiệt thật.”
Mọi người quay lại và trông thấy Rebecca đang nhìn chăm chú vào đầu trang giấy, mặt biến sắc. Cô nhìn Chris với vẻ thất vọng và lo lắng.
“Có tên Nicolas Griffith trong danh sách.”
David khẽ gật đầu: “Cô biết ông ta ư?”
Cô gái nhìn quanh một lượt, khuôn mặt lo lắng thấy rõ:
“Vâng, chỉ trừ việc tôi tưởng là ông ta đã chết. Đó là một trong những người thông minh và vĩ đại nhất trong ngành sinh học.”
Cô quay lại phía David với ánh mắt thất vọng và khiếp đảm:
“Nếu ông ta làm việc cho Umbrella, chúng ta sẽ có nhiều thứ phải lo hơn là việc T-Virus phát tán ra ngoài. Ông ta là một thiên tài trong lĩnh vực siêu vi phân tử, và nếu chuyện này là sự thật thì ông ta hoàn toàn mất trí rồi.”
Rebecca nhìn lại danh sách, bao tử của cô như bị thắt lại.
“Tiến sĩ Griffith vẫn còn sống … và có dính líu đến Umbrella. Ngày mai có lẽ sẽ còn tồi tệ hơn thế này nữa.”
“Cô có thể nói thêm cho mọi người về ông ta không?”, David hỏi.
“Anh biết được những gì về sự phân loại virus?”, Cô hỏi.
Anh ta cười nhẹ: “Không biết gì cả. Vì thế tôi mới ở đây.”
Rebecca gật đầu, cố nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu:
“Thế này nhé. Virus được phân loại dựa trên cách nhân bản của chúng và loại acid nucleid bên trong virion – một yếu tố đặc trưng trong con virus cho phép nó chuyển hóa gen vào một tế bào sống khác. Mỗi gen là một tập hợp đơn giản duy nhất của nhiễm sắc thể. Theo Phân lớp Baltimore, có bảy loại virus riêng biệt, mỗi loại nhiễm vào những chủ thể nào đó theo những cách khác nhau.
Vào đầu thập niên 60, một nhà khoa học trẻ trong một trường đại học tư thục tại California đã phản đối các học thuyết, khăng khăng cho rằng còn có nhóm virus thứ tám – loại này kết cấu một cách lỏng lẻo trên dòng virus có nhiễm sắc thể sợi đơn và sợi kép – có thể lây nhiễm bất cứ thứ gì tiếp xúc với nó. Đó chính là tiến sĩ Griffith. Ông ta công bố kết quả trên nhiều tờ báo, mặc dù sau đó hóa ra là ông ta sai nhưng những lý lẽ của ông vẫn rất xuất sắc. Tôi biết việc đó vì tôi đã đọc chúng. Cộng đồng khoa học nhạo báng lý thuyết của ông ta, nhưng cuộc nghiên cứu của ông ta về những căn bệnh siêu vi với tế bào chất có gen phi tuyến tính gây ra bởi một loại virus xác định …”
Rebecca ngừng lại khi nhìn thấy vẻ ngơ ngác xuất hiện trên khuôn mặt mọi người. “Ô xin lỗi. Tóm lại là Griffith đã ngưng chứng minh lý thuyết đó, nhưng có nhiều người vẫn rất quan tâm tới tới những thành tựu ông ta đạt được sau này.”
Jill nghiêm nghị ngắt lời cô: “Cô học những điều này ở đâu thế?”
“Ở trường. Một trong các giáo sư của em ở đó là người hâm mộ lịch sử khoa học. Những học thuyết thất bại và những vụ bê bối là chuyên môn của ông ấy.”
“Sau đó chuyện gì xảy ra?”, David hỏi.
“Lần cuối người ta nghe thấy về Griffith là khi ông ta bị đuổi khỏi trường. Giáo sư Vachss nói với chúng em rằng Griffith chính thức bị sa thải do đã sử dụng chất thuốc methamphetamines; nhưng người ta đồn là ông ta đã biến đổi tác dụng của một loại thuốc kích thích thần kinh và thí nghiệm lên một cặp sinh viên. Họ không nói gì, nhưng một người đã vào nhà thương điên và người kia thì đã tự tử. Không có bằng chứng gì cả, nhưng sau đó không ai muốn tuyển dụng ông ta nữa và sự việc rơi vào quên lãng. Đấy là những tin tức cuối cùng về Griffith.”
“Hẳn là câu chuyện chưa chấm dứt ở đây?”, David hỏi.
Rebecca chầm chậm gật đầu.
“Vào giữa thập niên 80, một phòng thí nghiệm tư nhân ở Washington bị cảnh sát khám xét, ba thi thể đàn ông được tìm thấy, họ chết vì nhiễm virus Marburg, một loại virus gây chết người. Họ chết từ nhiều tuần lễ trước đến khi láng giềng phàn nàn vì nghe thấy mùi thối rữa. Những giấy tờ cảnh sát tìm thấy trong đó ghi lại rằng cả ba là phụ tá nghiên cứu của bác sĩ Nicolas Dunne, họ đã chủ động chấp nhận bị tiêm thứ virus mà họ tin là nó đã bị vô hiệu hóa. Bác sĩ Dunne ắt hẳn sẽ không để chuyện này xảy ra nếu ông ta có thể cứu chữa được.”
Cô đứng dậy, khoanh chặt hai tay. Cứ theo những tấm hình mà cô thấy về các nạn nhân của virus Marburg thì những người này hẳn đã phải gánh chịu nỗi đau đớn kéo dài.
Trước tiên là những cơn đau đầu, kế đến cơn đau tăng đến cực độ trong khoảng vài ngày. Sốt, đông cứng người, choáng váng, tổn thương não, xuất huyết toàn thân nghiêm trọng. Họ phải chết trong vũng máu của chính mình.
“Và giáo sư của cô nghĩ người đó là Griffith?”, David khẽ hỏi.
Rebecca xua những hình ảnh ấy đi và quay về phía Jill, kết thúc câu chuyện của giáo sư Vachss: “Trước khi kết hôn, mẹ của Griffith mang họ Dunne.”
Barry bật ra một tiếng huýt sáo nhỏ, trong khi Chris và Jill trao cho nhau một cái nhìn lo lắng. David chăm chú quan sát Rebecca với một ánh mắt lạnh lùng khó hiểu. Và cùng lúc đó, cô tin là mình biết anh ta đang nghĩ gì.
Anh ta đang nghĩ liệu điều này có làm ảnh hưởng đến quyết định của mình không. Mình sẽ đi cùng anh ta đến khu nghiên cứu ở vịnh Caliban, và bây giờ mình lại biết rằng nó được vận hành bởi những người như Griffith.
Rebecca tránh cái nhìn chăm chú của David và nhận ra những người khác cũng đang dõi theo cô, khuôn mặt của họ lộ rõ vẻ quan tâm. Từ cái đêm kinh hoàng ở biệt thự Spencer, cô đã coi họ như gia đình của mình. Cô không hề muốn rời xa họ để rồi phải trả giá bằng việc không bao giờ gặp lại họ nữa …
“…Nhưng David nói đúng. Không có nơi nào an toàn cho chúng ta một khi không có S.T.A.R.S. hỗ trợ. Có lẽ đây là cơ hội cho mình góp sức, để làm công việc đúng với sở trường của mình…”
Cô muốn tin rằng đó là lý do duy nhất để mình chiến đấu một trận cho ra trò. Nhưng cô không thể ngăn một cơn rùng mình đầy phấn khích lan khắp người khi nghĩ đến việc tiếp cận T-Virus. Đây là một cơ hội bằng vàng để cô đi trước mọi người trong việc nghiên cứu những loại gen đột biến, để phân loại các hiệu ứng và chọn lọc đến từng thành phần nhỏ nhất của các virion.
Rebecca hít một hơi thật sâu rồi thở ra, quyết định.
“Em sẽ đi”. Cô nói. “Khi nào thì chúng ta lên đường?”
Mọi người nhìn chằm chặp vào David, Chris cảm thấy ruột gan quặn thắt lại. Anh vẫn còn đang quay cuồng với những thông tin về S.T.A.R.S., với nhận thức rằng họ đang bị cô lập, và bây giờ là một phòng thí nghiệm mới.
“Và anh ta muốn mang Rebecca theo …”
David tiếp tục, ánh mắt đầy bí ẩn của anh vẫn đóng đinh vào thành viên trẻ tuổi của đội Bravo:
“Tôi đã nói chuyện với các thành viên đáng tin cậy trong nhóm của tôi, và ba người trong số họ đã đồng ý. Tôi không muốn nói dối với cô – việc này là khá nguy hiểm và không được S.T.A.R.S. hỗ trợ. Không có gì bảo đảm là chúng ta có thể đóng cửa hẳn phòng thí nghiệm. Chúng tôi chỉ muốn vào trong, thu thập một số chứng cứ xác thực về T-Virus, rồi quay trở ra trước khi có ai đó biết được chúng tôi ở…”
Chris ngắt lời trước khi anh ta nói hết:
“Tôi cũng đi.”
“Tất cả chúng tôi sẽ đi”. Barry nói một cách kiên quyết.
Jill gật đầu và choàng tay qua người Rebecca. Rebecca nàng có vẻ bối rối, hai má ửng đỏ, và khi nhìn vào, Chris một lần nữa nghĩ đến Claire. Rebecca không chỉ giống em gái Chris về ngoại hình mà còn cả về tài dí dỏm cũng như sự kết hợp đầy sinh động giữa lòng can đảm và tính chu đáo. Kể từ lúc xảy ra thảm họa ở biệt thự Spencer, Chris thấy mình giống như là vệ sĩ của Rebecca vậy. Có quá nhiều người bạn của anh đã chết. Joseph, Richard, Kenneth, Forest, và Enrico – chưa kể Billy Rabbitson; thi thể anh ấy không bao giờ được tìm thấy, nhưng Chris không chút hoài nghi rằng Umbrella đã giết Billy để diệt khẩu. Tất nhiên như vậy không có nghĩa là Rebacca không tự bảo vệ mình được …
“… nhưng chết tiệt thật, cô bé là một thành viên của đội. Không thể nào cô ta đi mà không có chúng tôi.”
David lắc đầu: “Coi nào, đây không phải là một cuộc hành quân đại quy mô. Năm người đã đủ rồi. Rebecca có những thông tin giúp chúng tôi tìm kiếm dữ liệu về virus, và cô ta biết rõ các triệu chứng của nó.”
“Thay vì người của anh vào đó”, Chris nói. “Hãy để chúng tôi đi, còn nhóm của anh làm công việc hỗ trợ”.
David ngồi xuống và nhìn Chris với một khuôn mặt không chút biểu cảm. “Nói cho tôi biết những ai có dính líu đến âm mưu che dấu các nghiên cứu của tập đoàn Umbrella”, anh ta nói.
Chris nhìn thoáng qua mọi người, rồi chuyển sang David, kiên quyết không để lộ sự bối rối của mình:
“Chúng tôi nghi ngờ nhiều người địa phương. Nhân viên văn phòng của Umbrella, tất nhiên. Cảnh sát trưởng, sếp Irons, một số người của anh ta…”
David gật đầu: “Và bây giờ có vẻ như S.T.A.R.S. cũng ở trong số đó, vậy anh đề nghị xem nên làm gì đây?”
“Anh ta định làm cái quái quỉ gì với thông tin này thế cơ chứ?”
Chris thở dài: “Tôi không biết. Tôi… chúng ta nên liên hệ FBI, có thể sẽ có sự phân chia công việc nội bộ để điều nghiên S.T.A.R.S. và RPD…”
Barry nối tiếp: “… và chúng ta sẽ bị can thiệp bởi những nhánh khác của S.T.A.R.S. Vẫn còn nhiều người trong sạch làm việc ở đây và họ sẽ rất không hài lòng khi bị tiếp quản bởi Umbrella.”
David lại gật đầu: “Vì vậy các anh cũng đồng ý rằng phải ngăn chặn bàn tay của Umbrella, cho dù việc đó có nguy hiểm đi chăng nữa?”
“Còn phải nói nữa à”, Chris quắc mắt giận dữ. “Chúng tôi không thể nào ngồi trơ mắt ra nhìn được, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra một khi T-Virus xổng ra ngoài nữa!”
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết gì đó về sự phân loại virus không?”, David bình thản hỏi.
Chris há miệng ra để trả lời – và anh ngậm miệng lại, nhìn David trầm ngâm.
Anh đã định nói: “Hãy hỏi Rebecca”. Và hẳn David cũng biết điều đó.
David đứng dậy và vừa nhìn mọi người một lượt vừa nói, giọng anh kiên quyết và mạnh mẽ:
“Tôi biết phải chặn đứng Umbrella – nhưng đừng có hành động như con nít. Chúng ta đang nói về việc thoát ly S.T.A.R.S. và chống lại một tổ chức trị giá hàng tỷ đô la. Giờ đây không còn chỗ nào an toàn cả, và cơ may duy nhất để đánh bại Umbrella là từng người hãy làm việc đúng với sở trường của mình.”
Tia nhìn lãnh đạm của anh ta dừng lại trên Chris, dường như anh cho rằng Chris cần phải được thuyết phục.
“Anh cùng với Jill và Barry biết phải tìm cái gì ở đây, vì các bạn đã gia nhập S.T.A.R.S. lâu hơn Rebecca. Các bạn phải ở đây, nằm ngoài sự giám sát, xem liệu có thể khám phá mối liên hệ giữa cảnh sát điạ phương với Umbrella không, và liên lạc với những thành viên S.T.A.R.S. nào có thể giúp đỡ chúng ta.”
David quay lại phía Rebecca:
“Và nếu cô đồng ý, chúng ta sẽ khởi hành đến Maine ngay tối nay. Theo tin tôi nhận được, có vẻ như mọi việc đã vượt quá tầm kiểm soát. Đội của tôi đang túc trực, chúng ta có thể vào đó tối mai.”
Cả phòng lặng đi trong một thoáng, âm thanh duy nhất phát ra lúc này là tiếng quay vù vù của cây quạt trần. Chris vẫn hết sức tức giận, nhưng anh không thể tìm ra một sơ hở nào trong lập luận của David, anh ta nói đúng về vai trò của họ, và bất chấp Chris có thích hay không thì việc đi đến Maine là do Rebecca quyết định.
“Anh có được những thông tin gì?”, Jill thận trọng hỏi. “Làm thế nào mà anh lại biết về phòng thí nghiệm?”
David với tay lấy cái cặp mòn vẹt kế bên ghế, thọc tay vào trong và lôi ra một tập hồ sơ: “Câu chuyện thật kỳ quái, nhất là với một kẻ lạ mặt. Tôi hy vọng ai đó trong các bạn có thể giải mã được mấy cái này …”
Anh ta vừa nói vừa đặt lên bàn ba tờ giấy, cái gì đó trông như bản photo các bài báo được cắt rời, và một sơ đồ đơn giản:
“Sau khi tôi nói chuyện với văn phòng chính, một người lạ mặt đến gặp tôi, tự giới thiệu là người quen của S.T.A.R.S. Ông ta tự xưng là Trent và đưa cho tôi mấy cái này.”
“Trent!”, Jill ngắt ngang đầy kích động. Cô trố mắt nhìn Chris, và Chris cảm thấy tim mình nhói lên. Anh gần như đã quên về vị cứu tinh bí ẩn của họ.
Người đã cảnh báo Jill về tên phản bội, người đã báo cho Brad địa điểm để cứu họ…
David nhìn Jill chăm chú và đầy nghi hoặc: “Cô biết ông ta ư?”
“Trước khi chúng tôi làm nhiệm vụ giải cứu nhóm Bravo, một người đàn ông tên Trent đã cho tôi một số thông tin về biệt thự Spencer, và cảnh báo về Wesker”, Jill đáp. “Trông người đó có vẻ khá khả nghi, ông ta đã không để lộ ra bất cứ điều gì cả. Nhưng ông ta lại biết những chuyện xảy ra với Umbrella, và tất cả những gì ông ấy nói với tôi đều có dụng ý.”
Barry gật đầu: “Brad Vickers nói rằng Trent đã báo cho anh ta biết tọa độ hạ cánh khi Wesker kích hoạt hệ thống tự hủy. Nếu ông ta không phát tín hiệu, có lẽ chúng tôi đã nổ tung cùng với phần còn lại của tầng hầm.”
Chris thình lình nhận thấy một cơn đau đầu nghiêm trọng kéo đến khi họ tập trung quanh bàn và nhìn vào mấy trang giấy. S.T.A.R.S. làm việc cho Umbrella, T-Virus có khả năng đang hoành hành ở Maine – và bây giờ lại là Trent, xuất hiện bất ngờ cứ như là một bà mẹ đỡ đầu kỳ quặc trong tưởng tượng, không thể nào đoán được động cơ của ông ta là gì. Mọi việc cứ như là một trò chơi, thắng tất cả tiền cược hoặc mất tất cả phụ thuộc vào cuộc chiến của họ nhằm vạch trần âm mưu của Umbrella.
“Và chúng ta không còn cách nào khác là phải tham gia trò chơi – nhưng đây là trò chơi kiểu gì? Chúng ta sẽ trả cái giá nào một khi thất bại? ”
Chris buồn rầu nhìn Rebecca, một lần nữa anh lại nghĩ tới đứa em gái bé nhỏ của mình và nhủ thầm, không biết là lần thứ mấy rồi, rằng phải chi mà họ chưa từng nghe nói về Umbrella.
David theo dõi mọi người nghiên cứu các thông tin mà Trent đã đưa, không hiểu sao anh ta không ngạc nhiên gì về việc một người lạ mặt bí ẩn đã liên hệ với S.T.A.R.S. trước đây. Người đàn ông này hẳn là một tay chuyên nghiệp, dù vậy David không thể hình dung được điều gì chính xác vào lúc này.
“Tại sao ông ta muốn giúp chúng ta chống lại Umbrella? Ông ta đóng vai trò gì trong việc này? ”
David nghĩ lại về cuộc chạm trán ngắn ngủi năm ngày trước, lục lại ký ức để tìm một số manh mối nào đó mà mình có thể đã bỏ quên. Anh đi làm về muộn, trời đang mưa … như trút nước. Cơn dông tố mùa hè đập liên hồi vào cửa sổ, át đi tiếng gõ cửa của người đó …
Bộ phận S.T.A.R.S. Exeter đang thưởng thức một mùa hè thoải mái, làm việc giấy tờ nhiều hơn là tay chân. Nhóm Bravo đã cất cánh đến New Hampshire để tham gia một cuộc hội thảo chuyên đề về tội phạm, và David đang lấy làm thú vị với ý nghĩ đóng gói hành lý rồi chờ đến ngày nghĩ – tới khi Barry gọi cho anh ta từ văn phòng chính với ẩn ý về chuyện gì đó không ổn.
David mất cả ngày kế tiếp để gọi đến bộ phận liên lạc ở các chi nhánh của mình, đặt những câu hỏi dè dặt, lục lọi từ đầu đến cuối những hồ sơ về Umbrella, và chỉ về nhà lúc nửa đêm. Anh lái xe trong cơn mưa về căn nhà tối om lạnh lẽo của mình, bầu không khí lúc này giống y như tâm trạng của anh. Anh rót một ly Scott và quăng mình xuống chiếc trường kỷ, đầu óc quay cuồng với những thông tin đã thu thập được – Hoặc ông bạn Barry đã nói dối, hoặc từ AD cho đến S.T.A.R.S. là những kẻ xảo trá.
Anh không nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ đầu tiên, tiếng mưa đều đều trên mái đã át đi mọi âm thanh. Và rồi tiếng gõ lớn hơn.
David bực mình nhìn lên đồng hồ và chầm chậm bước ra cửa, tự hỏi cái tên chết giẫm nào lại gõ cửa nhà mình lúc nửa đêm thế này. Anh sống một mình và không gia đình, đây ắt hẳn có liên quan đến công việc, hoặc ai đó bị hư xe chăng…
Anh hé cửa ra và thấy một người đàn ông khoác áo choàng đen đang đứng trước cổng, từng dòng nước đang chảy xuống khuôn mặt nhăn nheo của ông ta.
Người lạ mặt mỉm cười với vẻ cởi mở thân thiện, đôi mắt của ông ta sáng lấp lánh đầy dí dỏm: “Anh David Trapp?”
David nhìn người đàn ông chăm chú. Ốm và cao, có lẽ lớn hơn David vài tuổi, khoảng 42, 43 tuổi. Mái tóc quanh đầu rối bù vì mưa, ông ta đang cầm một cái phong bì lớn làm bằng giấy Manila trong bàn tay đeo găng.
“Vâng?”
Người đàn ông cười toe toét: “Tên tôi là Trent, và tôi mang cái này cho anh.”
Ông ta đưa cái phong bì ra và David thận trọng liếc nhìn nó, không biết có nên nhận hay không. Trent không có vẻ gì là nguy hiểm hay đe dọa, nhưng ông ta vẫn là người lạ, và David thích nhận một món đồ từ người mà mình quen biết hơn.
“Tôi có biết ông không nhỉ?”, David hỏi
Trent lắc đầu, miệng vẫn nở nụ cười:
“Không. Nhưng tôi biết anh, Mr. Trapp. Và tôi biết anh đang đối mặt với cái gì. Tin tôi đi, anh sẽ cần đến mọi sự giúp đỡ mà anh có thể có.”
“Tôi chẳng biết ông đang nói về cái gì. Chắc là ông nhầm tôi với ai khác.”
Nụ cười của Trent tắt đi khi ông ta đẩy cái phong bì ra, đôi mắt u ám của ông ta thu nhỏ lại: “Mr. Trapp, trời đang mưa, và cái này là của anh.”
Bối rối và bực tức, David mở rộng cửa ra để lấy cái phong bì. Ngay khi anh cầm lấy nó, Trent quay mình bỏ đi.
“Đợi một chút!”
Trent mặc kệ anh và biến mất vào trong bóng đêm mịt mùng đầy mưa bên ngoài.
David ngập ngừng đứng trên lối ra vào, tay cầm xấp giấy ẩm ướt và nhìn cơn mưa như trút nước trong màn đêm một lúc trước khi quay vào. Sau khi đã xem xét cẩn thận nội dung, anh ước gì mình đã đuổi theo Trent, nhưng lúc này tất nhiên đã quá muộn.
Quá muộn và quá rõ ràng về những gì người đó đề cập. Ông ấy biết về Umbrella và S.T.A.R.S, nhưng “ông ta làm việc cho ai? Và tại sao ông ta liên hệ với mình? ”
Jill và Rebecca đang nghiên cứu tấm bản đồ, còn Chris và Barry thì chúi mũi vào mấy bài báo photo. Có tất cả bốn bài, đều cách đây chưa lâu, nội dung xoay quanh thành phố biển nhỏ bé ở vịnh Caliban, Caine. Ba trong số đó đề cập đến sự mất tích của các ngư dân địa phương, được cho là đã chết. Cái thứ tư thì có phần hài hước hơn, nói rằng có hiện tượng “ma” ám ở vịnh. Nhiều thị dân đã nghe thấy những âm thanh kỳ lạ trôi dọc theo dòng nước vào lúc khuya, họ miêu tả nó như là “tiếng khóc của những linh hồn bị đọa”. Tác giả bài báo đã đưa ra một lời đề nghị hóm hỉnh, rằng các nhân chứng nên ngưng uống nước súc miệng trước khi lên giường ngủ.
“Thật nực cười. Phải chi mà các người cũng biết về Umbrella như chúng tôi. ”
Tấm bản đồ là hình ảnh phóng to của bờ biển phía nam thành phố, một phác thảo nhìn từ trên không của vịnh. Sau cuộc gọi của Barry, David đã tìm hiểu một ít chi tiết về khu vực này lúc lục lọi trong thư viện Exeter và lén truy cập máy tính của S.T.A.R.S. Nói đúng ra thì đây là một khu biệt lập thuộc sở hữu tư nhân từ nhiều năm trước, được mua đứt bởi một nhóm nặc danh nào đó. Có một ngọn hải đăng bỏ hoang ở phiá bắc vịnh, nằm trên đỉnh một vách đá có nhiều hang động khá bí ẩn.
Bản đồ của Trent cho thấy nhiều công trình ở phía sau và bên dưới ngọn hải đăng, kéo dài xuống dưới đến một cái bến tàu nhỏ hình lưỡi liềm rộng mở ở đầu phía nam. Có một đường biên hình chữ V chạy suốt chiều dài vịnh, có lẽ là một cái hàng rào. Chữ VỊNH CALIBAN viết đậm nằm ngang phía trên cùng. Bên dưới có những từ nhỏ hơn:
KHU NGHIÊN CỨU VÀ THÍ NGHIỆM CỦA UMBRELLA.
Tờ giấy thứ ba mà Trent đưa thì David không hiểu. Đó là một danh sách gồm bảy cái tên:
LYLE AMMON, ALAN KINNESON, TOM ATHENS, LOUIS THURMAN, NICOLAS GRIFFITH, WILLIAM BIRKIN, TIFFANY CHIN.
Ngay bên dưới là một danh sách sắp xếp những thứ giống như vần thơ, tập họp ở giữa tờ giấy và được viết bằng những chữ xoăn tít.
Jill cầm nó lên và đọc một cách cẩn thận. Cô nhìn Chris, cười nhếch mép:
“Chúng ta chẳng có bất cứ nghi vấn nào về Trent từ đây cả. Người này thật là bí hiểm”
“Có ai biết gì về mấy cái tên này không?”, David lên tiếng.
Jill thở dài não nuột: “Xem nào, có một cái tên được đề cập trong tài liệu mà Trent đưa cho tôi – William Birkin. Chúng ta có thể đoán rằng một số người này là nhà nghiên cứu ở biệt thự Spencer, và tôi cược là họ cũng làm việc cho Umbrella. Có lẽ Birkin không có mặt trong biệt thự khi nó bị phá hủy. Những người khác thì tôi không nhận ra.”
David gật gù: “Tôi đã kiểm tra tất cả mấy cái tên này trong cơ sở dữ liệu của S.T.A.R.S và nó trống không. Thế còn những cái kia … Một kiểu sắp xếp bí ẩn nào đó chăng?”
Jill liếc nhìn tờ giấy, vừa đọc lại nó vừa thoáng cau mày:
"Nhận được thông điệp của Ammon/dãy xanh dương/nhập câu trả lời cho chìa khóa/đảo ngược chữ và số/cầu vồng thời gian/đừng đếm/xanh dương để truy nhập."
Rebecca đón lấy tờ giấy trong lúc Jill thận trọng nhìn David:
“Nhiều thứ Trent đưa cho tôi có vẻ là những món đồ ngẫu nhiên, nhưng một số trong đó lại liên quan đến những bí mật của tầng hầm Spencer. Nó giúp giải những bài toán đố để vượt qua những bẫy rập và khóa trong khu nhà.”
“Chết tiệt thật.”
Mọi người quay lại và trông thấy Rebecca đang nhìn chăm chú vào đầu trang giấy, mặt biến sắc. Cô nhìn Chris với vẻ thất vọng và lo lắng.
“Có tên Nicolas Griffith trong danh sách.”
David khẽ gật đầu: “Cô biết ông ta ư?”
Cô gái nhìn quanh một lượt, khuôn mặt lo lắng thấy rõ:
“Vâng, chỉ trừ việc tôi tưởng là ông ta đã chết. Đó là một trong những người thông minh và vĩ đại nhất trong ngành sinh học.”
Cô quay lại phía David với ánh mắt thất vọng và khiếp đảm:
“Nếu ông ta làm việc cho Umbrella, chúng ta sẽ có nhiều thứ phải lo hơn là việc T-Virus phát tán ra ngoài. Ông ta là một thiên tài trong lĩnh vực siêu vi phân tử, và nếu chuyện này là sự thật thì ông ta hoàn toàn mất trí rồi.”
Rebecca nhìn lại danh sách, bao tử của cô như bị thắt lại.
“Tiến sĩ Griffith vẫn còn sống … và có dính líu đến Umbrella. Ngày mai có lẽ sẽ còn tồi tệ hơn thế này nữa.”
“Cô có thể nói thêm cho mọi người về ông ta không?”, David hỏi.
“Anh biết được những gì về sự phân loại virus?”, Cô hỏi.
Anh ta cười nhẹ: “Không biết gì cả. Vì thế tôi mới ở đây.”
Rebecca gật đầu, cố nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu:
“Thế này nhé. Virus được phân loại dựa trên cách nhân bản của chúng và loại acid nucleid bên trong virion – một yếu tố đặc trưng trong con virus cho phép nó chuyển hóa gen vào một tế bào sống khác. Mỗi gen là một tập hợp đơn giản duy nhất của nhiễm sắc thể. Theo Phân lớp Baltimore, có bảy loại virus riêng biệt, mỗi loại nhiễm vào những chủ thể nào đó theo những cách khác nhau.
Vào đầu thập niên 60, một nhà khoa học trẻ trong một trường đại học tư thục tại California đã phản đối các học thuyết, khăng khăng cho rằng còn có nhóm virus thứ tám – loại này kết cấu một cách lỏng lẻo trên dòng virus có nhiễm sắc thể sợi đơn và sợi kép – có thể lây nhiễm bất cứ thứ gì tiếp xúc với nó. Đó chính là tiến sĩ Griffith. Ông ta công bố kết quả trên nhiều tờ báo, mặc dù sau đó hóa ra là ông ta sai nhưng những lý lẽ của ông vẫn rất xuất sắc. Tôi biết việc đó vì tôi đã đọc chúng. Cộng đồng khoa học nhạo báng lý thuyết của ông ta, nhưng cuộc nghiên cứu của ông ta về những căn bệnh siêu vi với tế bào chất có gen phi tuyến tính gây ra bởi một loại virus xác định …”
Rebecca ngừng lại khi nhìn thấy vẻ ngơ ngác xuất hiện trên khuôn mặt mọi người. “Ô xin lỗi. Tóm lại là Griffith đã ngưng chứng minh lý thuyết đó, nhưng có nhiều người vẫn rất quan tâm tới tới những thành tựu ông ta đạt được sau này.”
Jill nghiêm nghị ngắt lời cô: “Cô học những điều này ở đâu thế?”
“Ở trường. Một trong các giáo sư của em ở đó là người hâm mộ lịch sử khoa học. Những học thuyết thất bại và những vụ bê bối là chuyên môn của ông ấy.”
“Sau đó chuyện gì xảy ra?”, David hỏi.
“Lần cuối người ta nghe thấy về Griffith là khi ông ta bị đuổi khỏi trường. Giáo sư Vachss nói với chúng em rằng Griffith chính thức bị sa thải do đã sử dụng chất thuốc methamphetamines; nhưng người ta đồn là ông ta đã biến đổi tác dụng của một loại thuốc kích thích thần kinh và thí nghiệm lên một cặp sinh viên. Họ không nói gì, nhưng một người đã vào nhà thương điên và người kia thì đã tự tử. Không có bằng chứng gì cả, nhưng sau đó không ai muốn tuyển dụng ông ta nữa và sự việc rơi vào quên lãng. Đấy là những tin tức cuối cùng về Griffith.”
“Hẳn là câu chuyện chưa chấm dứt ở đây?”, David hỏi.
Rebecca chầm chậm gật đầu.
“Vào giữa thập niên 80, một phòng thí nghiệm tư nhân ở Washington bị cảnh sát khám xét, ba thi thể đàn ông được tìm thấy, họ chết vì nhiễm virus Marburg, một loại virus gây chết người. Họ chết từ nhiều tuần lễ trước đến khi láng giềng phàn nàn vì nghe thấy mùi thối rữa. Những giấy tờ cảnh sát tìm thấy trong đó ghi lại rằng cả ba là phụ tá nghiên cứu của bác sĩ Nicolas Dunne, họ đã chủ động chấp nhận bị tiêm thứ virus mà họ tin là nó đã bị vô hiệu hóa. Bác sĩ Dunne ắt hẳn sẽ không để chuyện này xảy ra nếu ông ta có thể cứu chữa được.”
Cô đứng dậy, khoanh chặt hai tay. Cứ theo những tấm hình mà cô thấy về các nạn nhân của virus Marburg thì những người này hẳn đã phải gánh chịu nỗi đau đớn kéo dài.
Trước tiên là những cơn đau đầu, kế đến cơn đau tăng đến cực độ trong khoảng vài ngày. Sốt, đông cứng người, choáng váng, tổn thương não, xuất huyết toàn thân nghiêm trọng. Họ phải chết trong vũng máu của chính mình.
“Và giáo sư của cô nghĩ người đó là Griffith?”, David khẽ hỏi.
Rebecca xua những hình ảnh ấy đi và quay về phía Jill, kết thúc câu chuyện của giáo sư Vachss: “Trước khi kết hôn, mẹ của Griffith mang họ Dunne.”
Barry bật ra một tiếng huýt sáo nhỏ, trong khi Chris và Jill trao cho nhau một cái nhìn lo lắng. David chăm chú quan sát Rebecca với một ánh mắt lạnh lùng khó hiểu. Và cùng lúc đó, cô tin là mình biết anh ta đang nghĩ gì.
Anh ta đang nghĩ liệu điều này có làm ảnh hưởng đến quyết định của mình không. Mình sẽ đi cùng anh ta đến khu nghiên cứu ở vịnh Caliban, và bây giờ mình lại biết rằng nó được vận hành bởi những người như Griffith.
Rebecca tránh cái nhìn chăm chú của David và nhận ra những người khác cũng đang dõi theo cô, khuôn mặt của họ lộ rõ vẻ quan tâm. Từ cái đêm kinh hoàng ở biệt thự Spencer, cô đã coi họ như gia đình của mình. Cô không hề muốn rời xa họ để rồi phải trả giá bằng việc không bao giờ gặp lại họ nữa …
“…Nhưng David nói đúng. Không có nơi nào an toàn cho chúng ta một khi không có S.T.A.R.S. hỗ trợ. Có lẽ đây là cơ hội cho mình góp sức, để làm công việc đúng với sở trường của mình…”
Cô muốn tin rằng đó là lý do duy nhất để mình chiến đấu một trận cho ra trò. Nhưng cô không thể ngăn một cơn rùng mình đầy phấn khích lan khắp người khi nghĩ đến việc tiếp cận T-Virus. Đây là một cơ hội bằng vàng để cô đi trước mọi người trong việc nghiên cứu những loại gen đột biến, để phân loại các hiệu ứng và chọn lọc đến từng thành phần nhỏ nhất của các virion.
Rebecca hít một hơi thật sâu rồi thở ra, quyết định.
“Em sẽ đi”. Cô nói. “Khi nào thì chúng ta lên đường?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook