Triệu Đông Sanh tức giận đến nỗi hai mắt biến thành màu đen: ” Bán bao nhiêu tiền?”
Nguyễn Điềm nói ra một con số, giọng nói quá nhỏ làm Triệu Đông Sanh không nghe rõ, y hỏi lại một lần. Nguyễn Điềm tăng cao âm lượng, ” 500 đồng.”
Lồng ngực Triệu Đông Sanh phập phùng đập kịch liệt mấy lần, cẩn thận cầm điếu thuốc đặt lên miệng.
Nguyễn Điềm lén lút liếc mắt nhìn y một cái. Ngừng thở.
” Xuống xe.”
Nguyễn Điềm mở cửa xe bò xuống, bỏ chạy.
Triệu Đông Sanh xuống xe theo, ở phía sau rống to, ” Cậu chạy thêm một bước nữa xem!”
Nguyễn Điềm dừng lại, quay đầu nhìn y, ” Tôi bị muộn làm rồi.”
” Con mẹ nó một ngày cậu đi làm có thể kiếm được bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi.”
Triệu Đông Sanh lớn giọng, cộng thêm chiếc xe đắt tiền bên cạnh càng khiến ngưới khác chú ý. Cách đó không xa có mấy người già dậy sớm tập thể dục đều đang nhìn về bên này, khoa tay múa chân nói thầm gì đó. Nguyễn Điềm bước nhanh về phía Triệu Đông Sanh, cúi đầu, tâm trạng không tốt lắm, ” Đây không phải là vấn đề một ngày bao nhiêu tiền, tôi vô cớ bỏ việc rất có thể sẽ bị đuổi…”
Triệu Đông Sanh đánh gãy lời hắn, ” Không liên quan đến tiền? Con mẹ nó ngay cả chụp chìa khóa cậu cũng bán mà không liên quan sao!”
Nguyễn Điềm không hiểu tại sao Triệu Đông Sanh lại phẫn nộ, cảm thấy có chút buồn bực: ” Không phải chỉ là một cái chụp chìa khóa thôi sao, còn do người khác để quên trong xe của anh. Nếu anh đem nó cho tôi rồi tính là phí lau giày, vậy nó chính là của tôi, tôi xử lý ra sao là việc của tôi, người như anh thật hẹp hòi, thật không giống bộ dáng của một ông chủ.”
Miệng Triệu Đông Sanh phun ra một ngụm khói, nở nụ cười, ” Tôi hẹp hòi?” Giơ tay gõ xuống đầu Nguyễn Điềm, lại hất bánh mì xuống đất, ” Hẹp hòi sao?”
Nguyễn Điềm nhặt bánh mì lên không dám tranh luận nữa.
Tay trái Triệu Đông Sanh kẹp thuốc lá, tay phải bóp lấy cổ Nguyễn Điềm, sau đó đẩy hắn ngã xuống đất, ” Cậu là chưa chân chính thấy nam nhân nhỏ mọn.”
Nguyễn Điềm ho khan hai tiếng, thở hổn hển mấy cái, rồi đứng lên.
Triệu Đông Sanh ném tàn thuốc, lấy mũi giày di di, cầm cổ áo Nguyễn Điềm ném vào trong xe, cũng không chê người hắn đầy bụi ô uế ghế dựa.
Đi suốt một đường Nguyễn Điềm đều không lên tiếng, mãi đến khi Triệu Đông Sanh lái xe vào viện điều dưỡng, tìm chỗ trống dừng xe, lúc này hắn mới hỏi, ” Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?”
” Cậu chờ chút sẽ biết.” Triệu Đông Sanh cười lạnh, ” Cũng chẳng phải chuyện tốt gì, dù sao tôi cũng là nam nhân nhỏ mọn mà.”
Nguyễn Điềm xuống xe, đi theo phía sau Triệu Đông Sanh.
Triệu Đông Sanh không đi về hướng cửa chính, mà kéo Nguyễn Điềm đến một góc không người qua lại.
Thoạt nhìn y như có lời muốn nói.
Nguyễn Điềm đói bụng đến hai chân nhũn ra, yên lặng bước nhanh lên trước dựa vào tường.
Triệu Đông Sanh nghĩ hắn muốn phối hợp với y, thái dương nhảy một cái, ” Hỏi cậu chuyện này.”
” Chuyện gì?”
” Chụp chìa khóa bán bao nhiêu tiền?”
Nguyễn Điềm mím môi, ” Lúc nãy anh hỏi rồi.”
Triệu Đông Sanh trừng hắn,” Quên rồi.”
” 500 đồng.”
Đột nhiên tay Triệu Đông Sanh nắm thành quyền dơ lên, đập thẳng vào tường oành một tiếng. Nếu không phải Nguyễn Điềm tránh đúng lúc, lần này chắc chắc lấy đi nửa cái mạng của hắn. Nguyễn Điềm sợ đến nỗi không dám hô hấp, mặt trắng bệch nghiêng đầu nhìn tay phải của Triệu Đông Sanh – máu me đầm đìa, trời mới biết y bỏ ra bao nhiêu khí lực.
Nguyễn Điềm run chân, thân thể trượt xuống, nửa đường bị Triệu Đông Sanh túm trở lại, tay phải của y ở trên hai má với cổ hắn cọ loạn, ” Lá gan nhỏ như vậy? Không nên a Nguyễn thiếu, tôi nhớ lúc trước khi cậu đẩy em trai tôi xuống lầu ánh mắt không thay đổi dù là một chút, đó không phải là cố ý gây thương tích mà là cố ý giết người.”
Nguyễn Điềm nói, ” Tôi, tôi sai rồi…”
” Hiện tại biết sai rồi?” Triệu Đông Sanh đẩy Nguyễn Điềm ngã ra đất, đá lăn hai vòng, kéo caravat xuống buộc lại bàn tay bị thương, ở trên cao nhìn xuống, ” Đứng lên.”
Mặt mày Nguyễn Điềm xám xịt bò dậy, máu tươi lẫn bụi dính đầy mặt, mắt hồng hồng cùng môi không chút huyết sắc, thoạt nhìn tương đối chật vật.
Triệu Đông Sanh cảm thấy hài lòng, xoa tóc hắn càng loạn hơn, ” Đi, dẫn cậu đi gặp một người.”
Triệu Đông Sanh mở cánh cửa ra, Nguyễn Điềm đi phía sau y theo vào.
Phòng rất rộng rãi, phía dưới là thảm trải sàn dày đặc, bóng lưng Triệu Đông Sanh biến mất trong tầm mắt, Nguyễn Điềm ngẩng đầu, không kịp chuẩn bị bất ngờ chạm nhau với ánh mắt của thiếu niên trên giường.
Nguyễn Điềm trợn to mắt, “…Triệu Phùng?”
” Làm sao, không nghĩ tới tao mệnh lớn như vậy còn có thể tỉnh lại?” Triệu Phùng hừ lạnh một tiếng, từ trên xuống dưới quét hắn mấy lần, cau mày quay đầu nhìn Triệu Đông Sanh, ” Anh, anh đánh người ta thành như vậy rồi làm sao em dám ra tay a, bẩn chết.”
Triệu Đông Sanh một cước đạp ngã Nguyễn Điềm, ” Không phải ngày hôm qua em bảo anh đi giáo huấn hắn sao?”
” Có thể giáo huấn, nhưng anh đừng tự mình động thủ a.” Triệu Phùng muốn xuống giường, Triệu Đông Sanh vội vàng tiến lên ngăn cản, ” Em định làm gì?”
Triệu Phùng nhanh chóng bắt lấy tay phải của y, Triệu Đông Sanh tránh ra, tay trái gõ gõ trán cậu, ” Trước tiên anh giúp em xả giận, ngoan a, ăn cơm thật tốt, hảo hảo phục hồi, chờ em có thể đi lại, rồi em muốn đánh hắn như thế nào anh đều không quản.”
Triệu Phùng ôm lấy eo Triệu Đông Sanh, vành mắt ửng hồng, ” Anh hai, xin lỗi, em… Thực sự bây giờ rất khó phục hồi, đứng không vững cũng không dám soi gương, em bây giờ như…”
Triệu Đông Sanh khẽ vuốt đầu cậu, ” Không có chuyện gì, rồi sẽ tốt lên thôi.”
Triệu Phùng gật gật đầu, nằm lại trên giường, ” Để hắn đi đi, chờ em hoàn toàn khỏe lại rồi sẽ tìm hắn tính sổ.”
Triệu Đông Sanh nhìn Nguyễn Điềm, thấy hắn yên tĩnh quỳ gối ở kia, lệ rơi đầy mặt, Triệu Đông Sanh cau mày, tâm trạng buồn bực, rống lên, ” Còn không mau cút!”
Nguyễn Điềm đứng lên, không nói một lời quay người bước đi.
Nguyễn Điềm đứng ở bãi đậu xe đợi nửa giờ.
Triệu Đông Sanh nhìn thấy hắn, lại một cước đem hắn đạp ngã trên mặt đất, thở dài một hơi, chờ Nguyễn Điềm chậm rì rì đứng dậy, mới mở miệng hỏi, ” Đang chờ tôi?”
Nguyễn Điềm gật đầu.
Triệu Đông Sanh lấy chìa khóa xe, mở cửa, ” Lên xe.”
Nguyễn Điềm vòng qua một bên khác, mở cửa xe ngồi vào trong.
Triệu Đông Sanh hạ cửa sổ xe xuống, lấy một điếu thuốc cho lên miệng đã thấy Nguyễn Điềm cầm bật lửa lại gần, Triệu Đông Sanh nghiêng đầu để hắn châm thuốc, tầm mắt dừng trên mặt Nguyễn Điềm đã lau dọn sạch sẽ. Y hút một hơi thuốc, có chút mệt mỏi xoa thái dương, ” Vừa nãy sao lại khóc?”
” Cám ơn anh.”
Triệu Đông Sanh liếc hắn một cái.
Vành mắt Nguyễn Điềm vẫn có chút ửng hồng, nhìn Triệu Đông Sanh, ” Cảm ơn anh đã dẫn tôi tới nơi này.” Giúp tôi biết Triệu Phùng đã tỉnh lại, giúp tôi giảm bớt hổ thẹn.
” Cũng cám ơn anh…” Nguyễn Điềm nhìn về phía tay phải Triệu Đông Sanh, lặp lại một lần, ” Cám ơn anh.”
” Mẹ nó cậu lại tưởng bở cái gì, chỉ bằng thân thể nhỏ bé này của cậu, tôi sợ một quyền đánh xuống khiến cậu tàn phế tôi lại phải bồi thường tiền thuốc thang, cậu biết nằm viện tốn rất nhiều tiền không?”
Nguyễn Điềm gật đầu, ” Tôi biết.”
” Cậu biết cái đếch gì!” Triệu Đông Sanh càng nghĩ càng giận, ” Con mẹ nó cậu có biết một cái chụp chìa khóa giá hơn 500 đồng không!”
Này vẫn chưa xong sao.
Nguyễn Điềm suy nghĩ một chút nói, ” Nếu không, tôi mời anh ăn cơm.” Dừng một chút rồi bổ sung tiếp: ” Tôi rất thiếu tiền, nên chỉ lấy một nửa tiền bán chụp chìa khóa ra dùng.”
Triệu Đông Sanh tay đau, huyệt thái dương cũng đau, đầu óc xoay chuyển chậm, qua nửa phút mới hiểu lời Nguyễn Điềm nói.
Đứa ngu ngốc này thật sự cho rằng y là kẻ hẹp hòi, nghĩ y không cam lòng để toàn bộ tiền bán chụp chìa khóa rơi vào túi hắn.
Triệu Đông Sanh hít sâu một hơi cắn răng, đem tàn thuốc dí vào gạt tàn, ” Được, hôm nay lão tử sẽ để đứa ngu ngốc như cậu bao ăn.”
Triệu Đông Sanh nói ngu ngốc thì chính là ngu ngốc, một phần thức ăn không nhiều cũng không ít, ăn không hết đóng gói mang về.
Về nhà, liền đem đồ ăn đã đóng gói đổ ra chậu, cho con chó hoang y nuôi mấy năm ăn, thấy nó rung đùi đắc ý vui vẻ, Triệu Đông Sanh nắm tay thành nắm đấm giơ trên đầu nó, ” Mày đúng là đồ ngu mà!”
Nguyễn Điềm nói ra một con số, giọng nói quá nhỏ làm Triệu Đông Sanh không nghe rõ, y hỏi lại một lần. Nguyễn Điềm tăng cao âm lượng, ” 500 đồng.”
Lồng ngực Triệu Đông Sanh phập phùng đập kịch liệt mấy lần, cẩn thận cầm điếu thuốc đặt lên miệng.
Nguyễn Điềm lén lút liếc mắt nhìn y một cái. Ngừng thở.
” Xuống xe.”
Nguyễn Điềm mở cửa xe bò xuống, bỏ chạy.
Triệu Đông Sanh xuống xe theo, ở phía sau rống to, ” Cậu chạy thêm một bước nữa xem!”
Nguyễn Điềm dừng lại, quay đầu nhìn y, ” Tôi bị muộn làm rồi.”
” Con mẹ nó một ngày cậu đi làm có thể kiếm được bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi.”
Triệu Đông Sanh lớn giọng, cộng thêm chiếc xe đắt tiền bên cạnh càng khiến ngưới khác chú ý. Cách đó không xa có mấy người già dậy sớm tập thể dục đều đang nhìn về bên này, khoa tay múa chân nói thầm gì đó. Nguyễn Điềm bước nhanh về phía Triệu Đông Sanh, cúi đầu, tâm trạng không tốt lắm, ” Đây không phải là vấn đề một ngày bao nhiêu tiền, tôi vô cớ bỏ việc rất có thể sẽ bị đuổi…”
Triệu Đông Sanh đánh gãy lời hắn, ” Không liên quan đến tiền? Con mẹ nó ngay cả chụp chìa khóa cậu cũng bán mà không liên quan sao!”
Nguyễn Điềm không hiểu tại sao Triệu Đông Sanh lại phẫn nộ, cảm thấy có chút buồn bực: ” Không phải chỉ là một cái chụp chìa khóa thôi sao, còn do người khác để quên trong xe của anh. Nếu anh đem nó cho tôi rồi tính là phí lau giày, vậy nó chính là của tôi, tôi xử lý ra sao là việc của tôi, người như anh thật hẹp hòi, thật không giống bộ dáng của một ông chủ.”
Miệng Triệu Đông Sanh phun ra một ngụm khói, nở nụ cười, ” Tôi hẹp hòi?” Giơ tay gõ xuống đầu Nguyễn Điềm, lại hất bánh mì xuống đất, ” Hẹp hòi sao?”
Nguyễn Điềm nhặt bánh mì lên không dám tranh luận nữa.
Tay trái Triệu Đông Sanh kẹp thuốc lá, tay phải bóp lấy cổ Nguyễn Điềm, sau đó đẩy hắn ngã xuống đất, ” Cậu là chưa chân chính thấy nam nhân nhỏ mọn.”
Nguyễn Điềm ho khan hai tiếng, thở hổn hển mấy cái, rồi đứng lên.
Triệu Đông Sanh ném tàn thuốc, lấy mũi giày di di, cầm cổ áo Nguyễn Điềm ném vào trong xe, cũng không chê người hắn đầy bụi ô uế ghế dựa.
Đi suốt một đường Nguyễn Điềm đều không lên tiếng, mãi đến khi Triệu Đông Sanh lái xe vào viện điều dưỡng, tìm chỗ trống dừng xe, lúc này hắn mới hỏi, ” Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?”
” Cậu chờ chút sẽ biết.” Triệu Đông Sanh cười lạnh, ” Cũng chẳng phải chuyện tốt gì, dù sao tôi cũng là nam nhân nhỏ mọn mà.”
Nguyễn Điềm xuống xe, đi theo phía sau Triệu Đông Sanh.
Triệu Đông Sanh không đi về hướng cửa chính, mà kéo Nguyễn Điềm đến một góc không người qua lại.
Thoạt nhìn y như có lời muốn nói.
Nguyễn Điềm đói bụng đến hai chân nhũn ra, yên lặng bước nhanh lên trước dựa vào tường.
Triệu Đông Sanh nghĩ hắn muốn phối hợp với y, thái dương nhảy một cái, ” Hỏi cậu chuyện này.”
” Chuyện gì?”
” Chụp chìa khóa bán bao nhiêu tiền?”
Nguyễn Điềm mím môi, ” Lúc nãy anh hỏi rồi.”
Triệu Đông Sanh trừng hắn,” Quên rồi.”
” 500 đồng.”
Đột nhiên tay Triệu Đông Sanh nắm thành quyền dơ lên, đập thẳng vào tường oành một tiếng. Nếu không phải Nguyễn Điềm tránh đúng lúc, lần này chắc chắc lấy đi nửa cái mạng của hắn. Nguyễn Điềm sợ đến nỗi không dám hô hấp, mặt trắng bệch nghiêng đầu nhìn tay phải của Triệu Đông Sanh – máu me đầm đìa, trời mới biết y bỏ ra bao nhiêu khí lực.
Nguyễn Điềm run chân, thân thể trượt xuống, nửa đường bị Triệu Đông Sanh túm trở lại, tay phải của y ở trên hai má với cổ hắn cọ loạn, ” Lá gan nhỏ như vậy? Không nên a Nguyễn thiếu, tôi nhớ lúc trước khi cậu đẩy em trai tôi xuống lầu ánh mắt không thay đổi dù là một chút, đó không phải là cố ý gây thương tích mà là cố ý giết người.”
Nguyễn Điềm nói, ” Tôi, tôi sai rồi…”
” Hiện tại biết sai rồi?” Triệu Đông Sanh đẩy Nguyễn Điềm ngã ra đất, đá lăn hai vòng, kéo caravat xuống buộc lại bàn tay bị thương, ở trên cao nhìn xuống, ” Đứng lên.”
Mặt mày Nguyễn Điềm xám xịt bò dậy, máu tươi lẫn bụi dính đầy mặt, mắt hồng hồng cùng môi không chút huyết sắc, thoạt nhìn tương đối chật vật.
Triệu Đông Sanh cảm thấy hài lòng, xoa tóc hắn càng loạn hơn, ” Đi, dẫn cậu đi gặp một người.”
Triệu Đông Sanh mở cánh cửa ra, Nguyễn Điềm đi phía sau y theo vào.
Phòng rất rộng rãi, phía dưới là thảm trải sàn dày đặc, bóng lưng Triệu Đông Sanh biến mất trong tầm mắt, Nguyễn Điềm ngẩng đầu, không kịp chuẩn bị bất ngờ chạm nhau với ánh mắt của thiếu niên trên giường.
Nguyễn Điềm trợn to mắt, “…Triệu Phùng?”
” Làm sao, không nghĩ tới tao mệnh lớn như vậy còn có thể tỉnh lại?” Triệu Phùng hừ lạnh một tiếng, từ trên xuống dưới quét hắn mấy lần, cau mày quay đầu nhìn Triệu Đông Sanh, ” Anh, anh đánh người ta thành như vậy rồi làm sao em dám ra tay a, bẩn chết.”
Triệu Đông Sanh một cước đạp ngã Nguyễn Điềm, ” Không phải ngày hôm qua em bảo anh đi giáo huấn hắn sao?”
” Có thể giáo huấn, nhưng anh đừng tự mình động thủ a.” Triệu Phùng muốn xuống giường, Triệu Đông Sanh vội vàng tiến lên ngăn cản, ” Em định làm gì?”
Triệu Phùng nhanh chóng bắt lấy tay phải của y, Triệu Đông Sanh tránh ra, tay trái gõ gõ trán cậu, ” Trước tiên anh giúp em xả giận, ngoan a, ăn cơm thật tốt, hảo hảo phục hồi, chờ em có thể đi lại, rồi em muốn đánh hắn như thế nào anh đều không quản.”
Triệu Phùng ôm lấy eo Triệu Đông Sanh, vành mắt ửng hồng, ” Anh hai, xin lỗi, em… Thực sự bây giờ rất khó phục hồi, đứng không vững cũng không dám soi gương, em bây giờ như…”
Triệu Đông Sanh khẽ vuốt đầu cậu, ” Không có chuyện gì, rồi sẽ tốt lên thôi.”
Triệu Phùng gật gật đầu, nằm lại trên giường, ” Để hắn đi đi, chờ em hoàn toàn khỏe lại rồi sẽ tìm hắn tính sổ.”
Triệu Đông Sanh nhìn Nguyễn Điềm, thấy hắn yên tĩnh quỳ gối ở kia, lệ rơi đầy mặt, Triệu Đông Sanh cau mày, tâm trạng buồn bực, rống lên, ” Còn không mau cút!”
Nguyễn Điềm đứng lên, không nói một lời quay người bước đi.
Nguyễn Điềm đứng ở bãi đậu xe đợi nửa giờ.
Triệu Đông Sanh nhìn thấy hắn, lại một cước đem hắn đạp ngã trên mặt đất, thở dài một hơi, chờ Nguyễn Điềm chậm rì rì đứng dậy, mới mở miệng hỏi, ” Đang chờ tôi?”
Nguyễn Điềm gật đầu.
Triệu Đông Sanh lấy chìa khóa xe, mở cửa, ” Lên xe.”
Nguyễn Điềm vòng qua một bên khác, mở cửa xe ngồi vào trong.
Triệu Đông Sanh hạ cửa sổ xe xuống, lấy một điếu thuốc cho lên miệng đã thấy Nguyễn Điềm cầm bật lửa lại gần, Triệu Đông Sanh nghiêng đầu để hắn châm thuốc, tầm mắt dừng trên mặt Nguyễn Điềm đã lau dọn sạch sẽ. Y hút một hơi thuốc, có chút mệt mỏi xoa thái dương, ” Vừa nãy sao lại khóc?”
” Cám ơn anh.”
Triệu Đông Sanh liếc hắn một cái.
Vành mắt Nguyễn Điềm vẫn có chút ửng hồng, nhìn Triệu Đông Sanh, ” Cảm ơn anh đã dẫn tôi tới nơi này.” Giúp tôi biết Triệu Phùng đã tỉnh lại, giúp tôi giảm bớt hổ thẹn.
” Cũng cám ơn anh…” Nguyễn Điềm nhìn về phía tay phải Triệu Đông Sanh, lặp lại một lần, ” Cám ơn anh.”
” Mẹ nó cậu lại tưởng bở cái gì, chỉ bằng thân thể nhỏ bé này của cậu, tôi sợ một quyền đánh xuống khiến cậu tàn phế tôi lại phải bồi thường tiền thuốc thang, cậu biết nằm viện tốn rất nhiều tiền không?”
Nguyễn Điềm gật đầu, ” Tôi biết.”
” Cậu biết cái đếch gì!” Triệu Đông Sanh càng nghĩ càng giận, ” Con mẹ nó cậu có biết một cái chụp chìa khóa giá hơn 500 đồng không!”
Này vẫn chưa xong sao.
Nguyễn Điềm suy nghĩ một chút nói, ” Nếu không, tôi mời anh ăn cơm.” Dừng một chút rồi bổ sung tiếp: ” Tôi rất thiếu tiền, nên chỉ lấy một nửa tiền bán chụp chìa khóa ra dùng.”
Triệu Đông Sanh tay đau, huyệt thái dương cũng đau, đầu óc xoay chuyển chậm, qua nửa phút mới hiểu lời Nguyễn Điềm nói.
Đứa ngu ngốc này thật sự cho rằng y là kẻ hẹp hòi, nghĩ y không cam lòng để toàn bộ tiền bán chụp chìa khóa rơi vào túi hắn.
Triệu Đông Sanh hít sâu một hơi cắn răng, đem tàn thuốc dí vào gạt tàn, ” Được, hôm nay lão tử sẽ để đứa ngu ngốc như cậu bao ăn.”
Triệu Đông Sanh nói ngu ngốc thì chính là ngu ngốc, một phần thức ăn không nhiều cũng không ít, ăn không hết đóng gói mang về.
Về nhà, liền đem đồ ăn đã đóng gói đổ ra chậu, cho con chó hoang y nuôi mấy năm ăn, thấy nó rung đùi đắc ý vui vẻ, Triệu Đông Sanh nắm tay thành nắm đấm giơ trên đầu nó, ” Mày đúng là đồ ngu mà!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook