Ăn cơm được một nửa, đột nhiên có chuông điện thoại kêu, Triệu Đông Sanh lấy di động ra đứng dậy rời khỏi chỗ, sau mười mấy phút trở về, thấy thức ăn trên bàn đã bị quét sạch, một giọt cũng không chừa.

Triệu Đông Sanh cau mày.

Nguyễn Điềm ợ một tiếng no nê, nhìn sắc mặt Triệu Đông Sanh, có chút ngượng ngùng: ” Xin lỗi, tôi thực sự… ách, quá đói.”

Triệu Đông Sanh không nói gì, cầm áo vét lên: ” Đi thôi.”

Nguyễn Điềm vỗ vỗ bụng đứng dậy, đi theo phía sau y.

Ra khỏi quán cơm, Triệu Đông Sanh hỏi Nguyễn Điềm:” Nhà cậu ở đâu?”

” Anh muốn đưa tôi về nhà?” Nguyễn Điềm hỏi: ” Không ‘làm’ sao?”

” Có chút việc, ngày hôm nay tha cho cậu.” Triệu Đông Sanh rút điếu thuốc đưa lên miệng, liếc Nguyễn Điềm một cái: ” Không phải muốn đưa cậu về nhà, chỉ là muốn biết cậu ở đâu, sau đó bất cứ lúc nào cũng có thể tìm cậu.”

” Rồi sao?”

” Như thế nào? Cậu cho rằng lăn giường một lần thì xong việc? Con mẹ nó cậu làm nhiều chuyện khốn nạn như vậy, ngủ một vạn lần còn chưa có đủ!”

Nguyễn Điềm cúi đầu nhìn mũi chân của mình, ” Ồ.”

Triệu Đông Sanh giận, ” Từ giờ ở trước mặt tôi cậu không được ồ, có nghe không!”

Nguyễn Điềm gật đầu, ” Chúng ta về nhà đi.”

Triệu Đông Sanh lại sinh khí, ” Ai với cậu là ‘chúng ta’! Là tôi về nhà, còn cậu, chỉ là phòng trọ! Loại như cậu, đã sớm không có nhà!”

Nguyễn Điềm cúi đầu.

Đúng rồi, nhà ở đâu a, hắn thật sự không có nhà.

Triệu Đông Sanh đưa Nguyễn Điềm về, lên lầu cùng hắn.

Tiểu khu cũ nát, đèn hành lang đã hỏng từ lâu, không ai đến tu sửa.

Triệu Đông Sanh lấy di động ra, mở đèn pin cầm tay chiếu sáng, miệng hùng hùng hổ hổ, ” Tiên sư nó, cái địa phương rách nát gì đây.”

Nguyễn Điềm đi ở phía trước không nói một lời, từ lúc Triệu Đông Sanh nói hắn không có nhà hắn liền im lặng không lên tiếng nói chuyện.

Lên tới tầng năm, đứng vững trước một cánh cửa chống trộm thiết kế kiểu cũ, Nguyễn Điềm nâng ngón tay chỉ biển số nhà, nói với Triệu Đông Sanh: ” Chính là chỗ này.”

Triệu Đông Sanh hất cằm, ” Mở cửa.”

Nguyễn Điềm lấy chìa khóa mở cửa chống trộm, quay người nhìn Triệu Đông Sanh: ” Không lừa anh, tôi đúng là ở phòng này, anh đi đi.”

” Ờ.” Triệu Đông Sanh đưa di động ra: ” Đến, thêm wechat.”

Nguyễn Điềm chậm rì rì lôi di động ra: ” Thêm wechat làm gì?”

Triệu Đông Sanh nói chuyện đương nhiên, ” Thời điểm muốn ‘làm’ thì gọi cậu a.”

Nguyễn Điềm quét mã, thêm vào bạn tốt.

Triệu Đông Sanh thu hồi điện thoại, một câu thừa thãi cũng không nói, quay người rời đi.

Nguyễn Điềm nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Đông Sanh, đột nhiên thấy y quay người ném một vật lại, nhanh chóng bắt lấy.

Vừa nhìn, là một cái chụp chìa khóa*, bện da dê, hồng nhạt.

” Cũng không biết ai đem thứ này để trên xe, đàn bà hề hề, thấy thích hợp với cậu, thưởng cho cậu, coi như tiền công lau giày.”

Dứt lời liền đi xa.

Triệu Đông Sanh rời khỏi tiểu khu rách nát, xe hướng đến viện điều dưỡng ở thành đông mà đi.

Dừng xe, đi thang máy lên lầu.

Bước vào phòng bệnh, đúng lúc Triệu Phùng quăng vỡ bình hoa, Triệu Đông Sanh nhanh chóng bước về phía trước, nắm chặt tay em trai, ôm eo kéo vào trong ngực, ” Ngoan a, đừng nóng giận.”

” Anh làm gì bây giờ mới tới!”

Hộ tá ngồi xổm xuống thu dọn mảnh vỡ của lọ hoa, Triệu Đông Sanh hướng sang bên cạnh ngồi xuống mạn giường, ” Có chút việc nên trì hoãn.”

Triệu Phùng không muốn buông tay Triệu Đông Sanh, thân thể nghiêng về phía trước, vội hỏi, ” Anh hai, anh không phải nói sẽ giúp em giáo huấn tên tiểu tử họ Nguyễn kia sao, như thế nào?”

Triệu Đông Sanh động viên em trai, ” Làm, chờ anh đến Mây Đình liền giáo huấn hắn.”

Nguyễn Điềm tắm xong đi ra, không hiểu sao mũi nhảy liên tục mấy cái. Xoa xoa mũi, tùy tiện lau qua tóc, ném khăn sang một bên, leo lên giường nằm sấp xuống.

Ngày hôm nay… rất mệt, cũng rất vui vẻ.

Gặp được người đã lâu không gặp.

Nguyễn Điềm ôm gối, vùi mặt vào trong, tự nhủ: sinh nhật vui vẻ.

Ngày thứ hai Triệu Đông Sanh bị ép dậy thật sớm.

Hết cách rồi, có người lấy điện thoại tăng âm lượng lớn nhất mở quân hành khúc đặt bên tai y, vậy ngươi có dậy nổi hay không.

Triệu Đông Sanh rời giường, tiện tay lấy gối đập lên người Hứa Thành.

Hứa Thành miệng cũng tiện, ” Lão đại! Anh phải nhớ kĩ một câu nói, nam nhân đích thực không đập gối.”

Sau đó bị Triệu Đông Sanh tàn nhẫn nhấc chân đạp mấy phát.

Triệu Đông Sanh nghiến răng, ở trong gương trừng Hứa Thành, ” Chuyện gì, nói.”

” Là em trai bảo bối của anh a, sáng sớm gọi điện thoại cho em…” Hứa Thành hướng về phía trước, lồng ngực cơ hồ kề sát lưng Triệu Đông Sanh, liền bị y chọi một cùi trỏ, ngao một tiếng tiếp tục nói, ” Bảo em đi bắt Nguyễn Điềm lại.”

Triệu Đông Sanh không lên tiếng, đánh răng rửa mặt xong, ra khỏi phòng tắm, ngồi trên đầu giường, rũ mắt hút thuốc, ” Bắt hắn làm gì?”

” Cậu ấy nói tâm buồn phiền, muốn tìm ai đó xả giận.”

Triệu Đông Sanh hút thuốc, không lên tiếng.

Hứa Thành liếc mắt nhìn một cái, hạ giọng, ” Lão đại, Tiểu Phùng nằm viện lâu như vậy, lúc này vừa mới tỉnh lại, trạng thái tâm sinh lý cũng không tốt, cơn giận này mà không cho đi ra, kia…”

Triệu Đông Sanh làm sao không hiểu ý gã, y dùng lực hít một hơi thuốc, đem nửa còn lại ấn xuống gạt tàn thuốc, thay quần áo.

” Để tôi đi cho.”

Nguyễn Điềm từ trong nhà đi ra, nhìn thấy một chiếc Land Rover đỗ ngay bên ngoài đất trống, toát lên vẻ lắm tiền bức khí, uy nghiêm bạo ngược bên trong lộ ra một tia tao – cực kì giống người nào đó.

Nguyễn Điềm sững sờ, đứng lại.

Một lúc sau, thấy cửa bên tay lái mở ra, người nào đó chân dài bước xuống xe, cau mày nhìn Nguyễn Điềm, ” Nhìn cái gì vậy? Còn không mau cút lại đây!”

Nguyễn Điềm đi tới, sờ sờ xe, ngửa đầu nhìn y, ” Anh tìm tôi?”

” Không tìm cậu tìm quỷ chắc?” Triệu Đông Sanh thấy tay phải của hắn giấu phía sau lưng, nhíu mày, ” Giấu cái gì?”

Nguyễn Điềm do dự một chút, đưa tay ra, cho y nhìn bánh mì đang cầm, cẩn thận từng li từng tý một hỏi, ” Anh ăn không?”

Triệu Đông Sanh bị chọc tức đến nở nụ cười, ” Cậu nghèo túng như vậy, nên cậu cũng nghĩ tôi không có tiền mua đồ ăn sáng sao?”

Nguyễn Điềm thở ra một hơi, lại đem tay phải giấu sau lưng.

Hắn đúng là sợ Triệu Đông Sanh ăn bánh mì của hắn, cũng không phải là không muốn.

Triệu Đông Sanh sách một tiếng, mở cửa ghế phụ ra, thiếu kiên nhẫn nói, ” Lên xe.”

Nguyễn Điềm không dám hỏi nguyên nhân, ngoan ngoãn bò vào trong xe.

Triệu Đông Sanh cũng ngồi vào, quay đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Điềm, khiến hắn hốt hoảng, ” Làm sao vậy?”

” Ăn.”

Nguyễn Điềm cúi đầu, nắm chặt bánh mì trong tay, ” Tôi ăn sáng rồi.” Bánh mì này là muốn để giữa trưa ăn.

” Ở trước mặt người thông minh, nói dối vui sao?”

Nguyễn Điềm mím môi, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, ” Thành tích thi đại học của anh 400 còn chưa tới.”

Ý tại ngôn ngoại là: Anh không thông minh.

Triệu Đông Sanh không chút nào muốn cười, y táo bạo nói, ” Cậu thông minh! Cậu cao điểm! Cậu lợi hại! Cậu có tiền sao? Ở một cái phòng rách nát, ăn một ổ bánh mì, giỏi lắm sao!”

Triệu Đông Sanh nói còn chưa đúng, đây là một ổ bánh mì đã quá hạn.

Nguyễn Điềm cúi đầu, không nói một câu. Hắn mà nói tiếp chắc Triệu Đông Sanh sẽ dỡ luôn nóc xe mất.

Cũng không biết khí lực từ đâu lớn như vậy.

” Đưa chìa khóa.”

” Anh muốn chìa khóa nhà tôi làm gì?”

” Con mẹ nó sao cậu nói nhảm nhiều như vậy!”

Nguyễn Điềm từ đâu đó móc ra chìa khóa đưa tới.

Triệu Đông Sanh vừa nhìn liền bùng nổ, ” Chụp chìa khóa đâu?”

Nguyễn Điềm thu tay về, chà xát đầu gối, ” Tôi bán.”

Triệu Đông Sanh trợn to mắt, gân xanh trên cổ bạo lên, ” Cậu nói cái gì? Con mẹ nó cậu lặp lại lần nữa!”

Thanh âm y càng lớn, giọng Nguyễn Điềm càng nhỏ, ” Kia chụp chìa khóa rất đắt giá, tôi vừa vặn thiếu tiền nên bán đi.”

________

* Chụp chìa khóa

Thấy ở Việt Nam mình bán 30k 1 cái như thế này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương