"Lần đầu tiên Tần Kiêu bị ghét bỏ vì già."

Editor: Thập Bát Sơn Yêu

——————————

Ăn xong bữa sáng, Tần Kiêu lại bắt đầu chế độ ngược đãi hằng ngày.

Đối với việc này, từng sợi tóc của Tô Đường đều tỏ vẻ cự tuyệt: "Tần Kiêu, chúng ta có thù oán gì mà anh một hai phải ngược chết tôi?"

Tần Kiêu: "Em như vậy lên chiến trường, chính là tặng đầu cho người ta."

Tô Đường quả thực không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với hắn: "Nguyên soái đại nhân, tỉnh tỉnh, không có người dẫn đường nào cần lên chiến trường cả. Đế quốc không cho phép, Liên Bang cũng không cho phép, sẽ bị hiệp hội bảo vệ người dẫn đường chửi chết ."

Tần Kiêu lại hiếm khi nghiêm túc nhìn về phía cô: "Tô Diệp, em thì cần. Tôi không biết tại sao em lại một mình thâm nhập Hộ Lý Viện, cuối cùng lại chạy tới tinh cầu Tắc La. Nhưng dựa vào trực giác của tôi, những chuyện em làm vô cùng nguy hiểm, thậm chí nguy hiểm không thua gì chiến trường."

Dứt lời, thấy Tô Đường không nói, hắn liền tiếp tục: "Tôi tra xét thấy em cứu 40 người kia, không phải xuất thân cao quý thì chính là gia tộc hiển hách. Có thể không tiếng động ném người vào Hộ Lý Viện, tuyệt đối không phải hạng người râu ria. Cho nên người em muốn đối phó là người có quyền thế, thậm chí còn là đám người đảng chấp chính cao cao tại thượng kia."

Ngụ ý, cô đem nhiều người thả ra như vậy tất nhiên sẽ bị người theo dõi. Một khi rời khỏi quân khu, không có năng lực tự bảo vệ mình, đương nhiên là nguy cơ bốn phía.

Sở dĩ Tần Kiêu chậm chạp không hỏi cô chẳng qua là cảm thấy thời cơ chưa tới.

Hiện tại ngả bài, lấy tâm lý phản nghịch của oắt con, một là không có khả năng nói thật, hai là không chừng lại lén chạy.

Đương nhiên, bồi cô huấn luyện cũng không phải là vì lăn lộn cô, rốt cuộc một khi đám người đó bắt đầu điều tra, có lẽ hắn không thể ở khắp nơi bảo vệ người an toàn được.

Tưởng tượng đến khả năng cô sẽ ở nơi mình không biết không tiếng động chết đi, cổ hơi thở thô bạo trong lồng ngực kia làm sao cũng không che giấu được.

Ký ức của hai nhân cách ít nhiều vẫn có ảnh hưởng, chỉ là hắn không phải 'bọn họ', muốn đem người lưu lại, biện pháp có rất nhiều, không cần thiết cực đoan như vậy.

Lại nói tiếp, cái thủ pháp chết tiệt của nữ trang pê đê kia làm hắn có chút khịt mũi coi thường, nhưng thật ra tiểu họa sĩ lại rất thông minh.

Tô Đường cảm giác được ác ý của hắn đối với mình biến mất không ít. Huống chi hắn cũng là vì muốn tốt cho cô, Tô Đường cũng không phải người không biết tốt xấu, liền vui vẻ tiếp nhận.

Đương nhiên tiếp nhận là tiếp nhận, đến lúc giao thủ với nhau, cô vẫn là bị ngược lên bờ xuống ruộng.

Trước lạ sau quen, lần này sau khi kết thúc cũng không đợi hắn kéo mình lên, Tô Đường liền lộn nhào nằm vào khoang chữa trị để khôi phục thể lực.

Tần Kiêu nhướng mày, hình như có chút không vui, hắn vốn dĩ muốn đem người ôm vào, kết quả oắt con lại trước hắn một bước. Quét mắt nhìn đôi tay của mình, hơi thở lập tức trở nên nặng nề.

Tô Đường cũng không biết bản thân chọc hắn không cao hứng chỗ nào, nhưng hệ thống không có vang lên nhắc nhở, cô cũng xem như không biết.

Đánh là đánh không lại Tần Kiêu, Tô Đường cũng không muốn lại tự ngược. Vì thế cô thừa dịp lúc giữa trưa ăn cơm liền suy nghĩ ra cái biện pháp điều hoà.

"Nguyên soái đại nhân, tôi cảm thấy loại nhân vật nhỏ như tôi không cần ngài tự mình bồi luyện. Ngài xem, ngài hẳn là rất bận, không cần thiết mỗi ngày đều tốn thời gian trên người tôi. Dù sao trong quân đoàn nhiều binh sĩ như vậy, ngài tùy tiện chọn mấy người bồi tôi luyện tập là được."

Oắt con trở mặt không quen biết, nhanh như vậy đã đem hắn đá sang một bên.

Tần Kiêu dùng sức nắm chiếc đũa tay trong tay, trên mặt lại vân đạm phong khinh: "Có thể."

————Thập Bát Sơn Yêu————

Buổi chiều trong sân huấn luyện, bọn lính ngay từ đầu biết được nguyên soái muốn tìm người bồi tiểu dẫn đường luyện tập, mọi người đều không đem người đặt trong mắt.

Dù sao trong ấn tượng của bọn họ, tiểu dẫn đường thân kiều thể nhuyễn, chính là thể chất dễ đẩy ngã, sao có thể huấn luyện giống như đám đàn ông cẩu thả bọn họ được.

Mang theo loại suy nghĩ khinh địch này, chờ đến khi Tô Đường liên tục đánh hai người lính gác ngã xuống đất, tất cả mọi người điên rồi.

Cho nên nguyên soái hung tàn không giống người bình thường, tiểu dẫn đường hắn coi trọng cũng là nhân vật đáng sợ!

Tô Đường rốt cuộc cũng cảm thấy bản thân tìm được thể diện, mỉm cười với binh sĩ đang nằm trên mặt đất hoài nghi nhân sinh nói: "Uy, binh sĩ, trên chiến trường khinh địch chính là trí mạng."

Binh sĩ lau mặt, so thể năng, tiểu dẫn đường đúng là không phải đối thủ của bọn họ. Thế nhưng cô phản ứng nhanh nhạy cấp tốc, kỹ năng tránh né quả thực level max! Hơn nữa lợi dụng một ít mánh khóe, vặn ngã bọn họ cũng không mất bao nhiêu thời gian.

"Cô quả thật không phải là người. Không đúng, cô rốt cuộc có phải người dẫn đường không vậy?"

Tô Đường nhìn hắn ta, một đôi mắt cười đến cong cong, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, biến thành một cái cô gái nhỏ đáng yêu, làm cho lá gan người nhìn đều phát run.

"Việc này anh có thể hỏi nguyên soái đại nhân, dù sao lúc trước tôi cũng là người giám hộ của hắn."

Binh sĩ vẻ mặt CMN, mặc dù trước đó có nghe đồn, nhưng nghe được người trong cuộc chính miệng thừa nhận, quả thực chính là hai loại cảm giác khác nhau.

"Người trẻ tuổi, đừng nhìn tôi như vậy. Tôi mà dữ lên thì rất đáng sợ."

Này nơi nào có bộ dáng hung ác, Tô Đường nhìn binh sĩ che lại ngực, một câu 'đáng yêu' thiếu chút nữa buột miệng thốt ra. Sau đó liền cảm nhận được một cái ánh mắt đáng sợ quét tới, làm người khác sởn tóc gáy.

"Binh sĩ, cậu có thể cút về."

Tần Kiêu nhăn mày không vui, dẫm lên quân ủng đi tới, cuối cùng ngừng ở trước mặt Tô Đường: "Nơi này là quân đội."

Người đàn ông trước mặt thần sắc ủ dột, toàn thân đều tràn ngập ba chữ 'không cao hứng'.

Tô Đường đều muốn đem tiếng cười nghẹn trong miệng cười ra tiếng, nhưng cuối cùng vẫn giả bộ vô tội hỏi: "Tôi đương nhiên biết nơi này là quân đội, nguyên soái có việc? "

Ngón tay của Tần Kiêu hơi cuộn tròn, thiếu chút nữa lại muốn lấy thuốc lá ra, cuối cùng không kiên nhẫn nói: "Đừng vung loạn hạt jb*."

*Không biết dịch sao nên ta để nguyên văn nhé.

Tô Đường không hiểu sao lại nghĩ đến hai lần trước hắn đều không cho phép mình thô bạo, liền nói: "Bạn nhỏ không thể thô bạo, ông bạn già lại có thể. Nguyên soái, tiêu chuẩn kép là không được."

Lưng Tần Kiêu cứng đờ, giọng điệu mang theo vài phần không dám tin: "Ông bạn già?"

Tô Đường: "Ngài xem ngài đều đã 50, vị trí nguyên soái sáng giá này ngài cũng đã ngồi hơn hai mươi năm. Mà hơn hai mươi năm trước, tôi vừa mới sinh ra, hai ta rõ ràng kém nhau một cái bối phận này nha."

Lần đầu tiên Tần Kiêu bị ghét bỏ vì già.

Thời đại Tinh tế tuổi thọ đều có thể kéo dài đến hai trăm tuổi.

50 tuổi đó là tuổi đang lớn có được không!

Nhịn một chút cũng nhịn không được, cuối cùng vẫn là ngậm điếu thuốc trong miệng: "Được a, nếu là trưởng bối, lần sau nhớ kính già yêu trẻ."

Tô Đường cười xán lạn: "Tôi chính là thiếu nữ phản nghịch, sợ là đến lúc đó lại tức chết cha già."

Tần Kiêu xem như hiểu vì sao nhân cách của mình đối với cô vừa yêu lại vừa hận.

Lúc yêu thì hận không thể đem cả thế giới đều nâng đến trước mặt cô. Lúc hận thì hận không thể nắm lấy cái cổ trắng nõn của cô, sau đó hung hăng bóp chặt!

Tần Kiêu nhẫn nhịn bỏ qua ý nghĩ muốn bóp cổ cô, cuối cùng lựa chọn xách cổ áo Tô Đường như xách cổ mèo con.

Tô Đường đương nhiên muốn giãy giụa, mặt tức đến đen, "Tần Kiêu, thả tôi xuống, tôi tự đi!"

Tần Kiêu hừm một tiếng, vô lại mười phần nói: "Ba ba muốn giáo huấn con gái không ngoan, làm sao có thể nghe con."

Tô Đường một câu " đờ mờ" từ trong miệng văng ra: "Tần Kiêu anh đừng có chiếm tiện nghi của tôi!"

Tần Kiêu đột nhiên nheo đôi mắt lại: "Tôi nhớ rõ tôi đã nói qua, lại nghe thấy em nói lời thô tục, tôi liền đánh mông em. Xem ra em không có ghi nhớ lời tôi nói."

————————

Thập Bát Sơn Yêu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương