"Tôi chính là đánh anh, không phục cũng phải nghẹn lại."

Editor: Thập Bát Sơn Yêu

—————————

Trong sân huấn luyện, chúng binh lính nhìn theo nguyên soái cùng người giám hộ của hắn rời đi. Không ai nói gì, chỉ là biểu tình đều trở nên phá lệ đặc sắc.

Tô Đường cuối cùng vẫn là cửa thành thất thủ, Tần Kiêu trêu tức cô vài ngày, cô liền giận đến mức mỗi ngày huấn luyện chỉ kéo những người khác lên.

Cuối cùng vẫn là Tần Kiêu không kiềm được, ngậm thuốc lá dựa vào cửa phòng ngủ của cô, không chút để ý hỏi: "Cần thiết phải tức giận như vậy? Lại không phải lần đầu tiên em bị tôi đánh."

Tô Đường tức thành cá nóc: "Giống nhau sao? Tôi giao thủ với anh bị đánh, đó là tôi tài nghệ không bằng người. Mọi người đều nói đánh người không đánh mặt, đây chính là khuôn mặt thứ hai của tôi!"

Tần Kiêu vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng lời nói ra lại khác: "Vậy để em đánh lại?"

Tô Đường biểu tình một trận, tiếp theo trong nháy mắt hiện lên một tia giảo hoạt: "Mặt của cô gái nhỏ và ông bạn già sao có thể giống nhau? Muốn xin lỗi, trừ phi anh cho tôi đánh......" ánh mắt Tô Đường dời xuống, cuối cùng ngừng ở một nơi không thể nói.

Tần Kiêu lúc ấy liền không ổn, tên oắt con này hiện tại càng ngày càng có năng lực, cũng dám nói loại lời này với hắn,

Nếu cô dám nói lời này, hắn cũng không nên lùi bước, khóe miệng kéo một cái, cười như không cười nói: "Được, nếu em có thể đánh, cho em đánh. "

Đáp ứng cũng giống như không đáp ứng, Tô Đường tức đến ngứa răng. Kết quả đối phương lại tới sờ đầu cô, hiếm khi chịu thua nói: "Bạn nhỏ hung ác như vậy, ông bạn già có chút sợ nha."

Tô Đường vốn dĩ còn không muốn phản ứng hắn, chỉ là lời này vừa nói ra, như kỳ tích vuốt phẳng phẫn nộ trong lòng cô. Đương nhiên, trên mặt vẫn phải giả bộ một chút.

"Biết sợ, lần sau nhớ kỹ phải thông minh một chút."

Tần Kiêu nhìn cô nâng đầu nhỏ, vẻ mặt ngạo kiều, không hiểu sao trái tim lại nhảy dựng một cái. Hắn xem như đã hiểu vì sao hai nhân cách kia lại nhìn trúng cô, tiểu tính tình này vẫn là rất đáng yêu.

"Nếu tiểu tổ tông tha thứ cho tôi, vậy chúng ta có thể đi ăn cơm không?"

Không biết vì sao mấy ngày nay không có cô bên cạnh, cơm cũng ăn không ngon.

[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 5%, giá trị hắc hóa hiện tại: 90%.]

Tô Đường vừa nghe thấy nhắc nhở này trong lòng liền vui vẻ, rất có vài phần khí độ đại nhân đại lượng nói: "Được."

Oắt con còn rất biết thuận theo, hắn kêu cô tiểu tổ tông, cô liền thật sự coi mình thành tổ tông, nhưng Tần Kiêu cũng rất vui vẻ sủng cô.

Hai người một trước một sau xuất hiện ở nhà ăn. Cách lần trước bị đánh về sau, bọn họ mấy ngày nay vẫn không cùng nhau xuất hiện, khiến cho đám lính sôi nổi ghé mắt.

Binh lính A: Không nghĩ tới có một ngày tôi có thể ở trong quân đội xem phim tình yêu.

Binh lính B: Cẩu lương hôm nay có chút nhiều.

Đám lính cũng không có câu nệ giống như mấy ngày trước, bộ phận thân quen với Tô Đường thậm chí còn cùng cô chào hỏi. Tuy nói cô là tiểu dẫn đường của nguyên soái, nhưng bọn họ cũng có thể nhìn nha!

Lính gác đầy đất, bây giờ thật vất vả mới có một người dẫn đường, bọn họ vẫn rất kích động.

Tần Kiêu nhấc mí mắt, hỏi: "Em cùng bọn họ rất quen thuộc?"

Tô Đường: "Bọn họ rất đáng yêu."

Tần Kiêu nghe được liền tức đến cười, thiếu chút nữa liền hỏi mình đáng yêu không? Cũng may kịp thời ngừng, cuối cùng cười tủm tỉm đối với những binh lính đó nói: "Vòng quanh quân khu, chạy tăng tốc mười vòng."

Đám lính lại lần nữa phát ra tiếng kêu rên, nhao nhao xin tha: "Nguyên soái, ngài không thể đối với chúng tôi như vậy!"

"Đúng vậy, cho chúng tôi ăn cẩu lương còn chưa tính, còn bắt chúng tôi chạy tăng tốc! Làm người không thể ma quỷ như vậy!"

Lúc này Tô Đường buông chiếc đũa trong tay, xoa xoa khóe miệng, mỉm cười mở miệng: "Nguyên soái đại nhân, tôi cảm thấy mười vòng làm sao có thể thể hiện ra thực lực của quân đoàn số một chúng ta được, ít nhất phải hai mươi vòng."

Chúng binh lính: "..."

Nguyên soái: "Nghe em."

Chúng binh lính: !!!

Mắt thấy trường hợp sắp mất khống chế, cuối cùng vẫn là phó quan nguyên soái cười đứng dậy: "Còn không ăn nhanh lên, các cậu còn muốn chạy thêm vài vòng?"

Cơm nước xong, Tô Đường đang định tìm nơi nằm nghỉ ngơi, kết quả Tần Kiêu lại gọi cô đến văn phòng.

Hai người quen biết lâu như vậy, văn phòng này lại là nơi lần đầu tiên cô bước chân vào.

Tô Đường có chút khó hiểu: "Nguyên soái có chuyện quan trọng?"

Nói xong liền thấy đối phương ném một phần văn kiện cho cô. Tô Đường nghi hoặc cầm lấy, lại thấy mặt trên thình lình viết 'diễn tập thực chiến khu A'.

Tô Đường nhướng mày, lại hỏi: "Nguyên soái muốn cho tôi đi?"

Tần Kiêu gật đầu nói: "Bồi em luyện tập lâu như vậy, dù sao cũng phải khảo hạch một chút."

Tô Đường không có ý kiến: "Có thể."

Một tuần sau, khu A.

Lần này diễn tập ở một chỗ còn bảo lưu lại địa hình nguyên thủy và bề ngoài rừng rậm, núi lớn vây quanh, đường núi gập ghềnh, hoặc là nói căn bản không có đường. Khắp núi khắp nơi đều là cỏ dại rừng cây, hơn nữa bản đồ cũng không cho bọn họ. Chỉ nói bộ phận, khu vực sẽ có nguy hiểm không biết trước được.

Có thể nói lần diễn tập thực chiến này chỉ số nguy hiểm rất cao.

Tô Đường làm học viên, khác với Tần Kiêu. Hai người một cái phụ trách trên chiến trường, một cái chỉ phụ trách quan sát giám sát.

Lần này diễn tập là một đám binh lính mới còn chưa có lên chiến trường, ngay cả diễn tập thực chiến cũng chưa tiến hành qua vài lần, đem Tô Đường ném vào nhóm tân binh trong đội ngũ này, miễn cưỡng cũng coi như thích hợp.

Đương nhiên, người là loại sinh vật rất phức tạp, có người thích cô cũng có người coi thường cô.

Này chẳng qua cũng mới tới, đã có người bóp mũi âm dương quái khí nói: "Cũng không biết nguyên soái có ý tứ gì, đem một người dẫn đường ném vào đây, tưởng là đang chơi đùa à."

"Cậu không hiểu, người ta chính là tâm can bảo bối của nguyên soái. Không nghe thấy mấy ngày hôm trước có lính gác chỉ đùa một chút, kết quả bị bắt chạy mấy vòng tăng tốc à?"

"Sợ sợ, không thể trêu vào."

Ngoài miệng nói sợ không thể trêu vào, nhưng lời nói lại cố ý nói rất lớn. Lập tức liền có lính gác nhíu mày, bọn họ làm lính gác, sinh ra đã cảm thấy phải nên bảo vệ người dẫn đường. Huống chi Tô Đường tính nết không tồi, nói chuyện lại hài hước, không giống người dẫn đường yếu đuối mong manh khác.

"Các cậu miệng sạch sẽ một chút!"

"Nha, nhanh như vậy đã ôm chân chó, cũng không nhìn xem vị nguyên soái phu nhân kia có nhìn trúng mình hay không."

Tô Đường bên này còn đang thăm dò địa hình, khu vực này vừa vặn có một con sông, không thể cách nó quá gần, miễn cho nước đột nhiên dâng lên. Đương nhiên cũng không thể cách quá xa.

Cuối cùng bọn họ lựa chọn một nơi tương đối cao, tính ẩn nấp không tồi hạ trại. Kết quả liền nghe được có người miệng phun ra đầy phân.

Tô Đường tiện tay nhặt một cục đá lên, cầm trong tay ước lượng, sau đó cứ như vậy ném tới thứ tanh tưởi nào đó.

Cục đá này tàn nhẫn, chuẩn, nhanh.

Người nọ bị trúng ở giữa trán lập tức chảy ra máu tươi, mặc dù cũng không nhiều lắm. Còn chưa bắt đầu thực chiến đã bị thương, tóm lại trên mặt hắn ta không nhịn được.

"Cô vậy mà dám đánh tôi?!"

Tô Đường trợn trắng mắt, đánh cũng đã đánh, còn phát ra kinh ngạc cảm thán cái gì?

Tô Đường rất ít khi phản ứng với người rảnh rỗi, những việc cô làm cơ bản đều xoay quanh nhiệm vụ. Nhưng người này thật sự quá thiếu đánh, không đánh một trận liền thật sự coi cô là mèo con.

"Tôi chính là đánh anh, không phục cũng phải nghẹn lại."

Bộ dáng kiêu ngạo lại cuồng vọng, quả thực khiến thần kinh đối phương đau đớn.

Hắn ta nghĩ bản thân mình là một vị quý tộc, kết quả bây giờ lại bị một ả tiện dân khinh nhục!

"Nghẹn cái rắm, hôm nay lão tử phải đánh mày đến nguyên soái cũng nhận không ra!"

----------------

Thập Bát Sơn Yêu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương