Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia
-
Chương 41: Sơn tặc trên đường
Nhạc Thiên Tuyết khẽ nhíu mày, hoá ra bọn họ đều xem nàng là đại phu hết rồi.
Nàng vung tay nói: "Tay hắn đứt gân thì mắc mớ gì đến ta, ta không phải đại phu, ngươi đi tìm người khác đi."
Ngọc Nam Phong bất lực nhìn Nhạc Thiên Tuyết, cố gắng nói: "Bản hoàng tử cũng đã nói như vậy với hắn, ngươi xưa nay chưa từng học qua một chút y thuật, lần đó ngươi cứu Bản hoàng tử, chỉ là may mắn thôi, nhưng đến mấy vị đại phu cũng không có biện pháp, hắn không muốn gân tay bị đứt mất, nên kêu ngươi nhất định phải tới."
Nhạc Thiên Tuyết nhớ tới hồi sáng tên Mộc thế tử đó vừa mỉa mai mình một câu, hắn bất quá chỉ là một cái thế gia thôi, thế mà đã lớn lối xem thường người khác như vậy.
Người như thế cho dù có làm Vương gia, thể nào cũng chỉ là một kẻ vô dụng.
Bây giờ hắn bị như thế càng tốt, gân tay bị đứt, trở thành phế nhân, đến Vương gia cũng không cần làm nữa.
Nghĩ tới đây, Nhạc Thiên Tuyết càng thêm cao hứng, cười nói: "Tứ hoàng tử, ta thực sự lực bất tòng tâm."
Dứt lời, nàng đóng sầm cửa lại.
Ngọc Nam Phong vội vã chặn lại, không cho nàng dễ dàng đóng cửa như vậy.
Hắn đau khổ nói: "Thiên Tuyết, bản hoàng tử chủ động tới tìm ngươi, chính là vì sợ người của Mộc thế tử tới không mời được ngươi."
Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ, rốt cuộc cũng không biết Ngọc Nam Phong là có ý gì.
Ngọc Nam Phong Thiếu có hơi sốt ruột nói: "Ngươi biết Chiến Vương gia quyền thế khuynh đảo triều chính, nhưng ngươi cũng đừng quên thế lực của Mộc Vương và Trang Vương, cha ngươi dù thống lĩnh hai mươi vạn binh mã, nhưng phủ tướng quân vẫn phải cần chỗ dựa, Mộc Vương từ trước giờ thù dai, nếu ngươi không giúp đỡ bây giờ, chắc chắn hắn sẽ trả thù ngươi sau này."
Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, Ngọc Nam Phong nói cũng có lý, nhưng nàng chỉ có một mặt y thuật là tài giỏi, ở đây lại bị kẻ khác ra lệnh như vậy, trong lòng quả thật có chút khó chịu.
Nàng cau mày, trầm ngâm một chút rồi nói: "Ta thật sự không chữa trị được, cho dù Mộc vương muốn tới trả thù, ta cũng không có cách nào."
Ngọc Nam Phong định mở miệng nói tiếp, nhưng Nhạc Thiên Tuyết rất nhanh đã rầm một tiếng, cửa đóng lại rồi.
Tiểu Hoa đi tới, khẽ nói: "Tiểu thư, e rằng như vậy không tốt, lần trước người lộ ra một chút y thuật, đã rước vào không ít phiền toái rồi."
Nhạc Thiên Tuyết nheo mắt, lần trước nếu nàng không ra tay, phủ tướng quân đã sớm thảm hại rồi, không biết bây giờ số phận thế nào, phủ tướng quân mặc dù có chút quyền thế, nhưng tuyệt nhiên không phải đối thủ của mấy Thế tử gia đó.
Hơn nữa Nhạc Hòa không không cam chịu nhàn rỗi thảnh thơi, luôn đi đây đi đó, làm tròn trách nhiệm của một tướng quân, cho nên Hoàng thượng cũng đặc biệt quý mến ông.
Nhưng càng như vậy, lại càng nguy hiểm, quân vương sẽ có lúc vô tình, hoàn toàn không có tình, một khi như vậy thì chỉ có con đường chết.
"Ngay cả Tứ hoàng tử cũng phải e dè thế lực của Mộc Vương phủ mấy phần, tự mình đến mời ta..." Nhạc Thiên Tuyết cau mày suy nghĩ.
Tiểu Hoa cũng gật gật đầu, tình thế bây giờ đã rất rõ ràng rồi, Mộc Vương Phủ dù không so sánh được Chiến Vương phủ, nhưng thế lực trên triều vẫn không hề nhỏ.
Suy cho cùng, Nhạc Thiên Tuyết chỉ là một nữ tử, chỉ có thể bị người ta xỏ mũi mà dẫn đi...
Bỗng tinh quang trong mắt lóe lên, nàng nhoẻn miệng cười: "Tiểu Hoa, theo ta đi tìm một người."
Tiểu Hoa ngạc nhiên, thắc mắc hỏi: "Tiểu thư, người đi tìm ai?"
Nhạc Thiên Tuyết đắc ý nói: "Đệ nhất Thần Y thiên hạ."
"Đệ nhất thần y? Tiểu thư người tự xưng là Quỷ Y, thế Thần Y kia là ai?"
Dù trong lòng vẫn còn thắc mắc, nhưng Tiểu Hoa vẫn vội vã chạy theo tiểu thư, hai người hai ngựa rất nhanh đã ra khỏi thành.
Trên đường, Nhạc Thiên Tuyết còn tính toán mua một ít hoa quả, mới an tâm ra khỏi thành.
Tiểu Hoa lớn lên ở phủ tướng quân, nên kỹ năng cưỡi ngựa cũng không tệ, Nhạc Thiên Tuyết phân biệt phương hướng rất tốt, hai người suôn sẻ đi một đoạn dài.
"Tiểu thư, nô tỳ nghe nói truyền nhân của Dược Vương Cốc mới được xưng là thần y, lẽ nào tiểu thư muốn đi tìm hắn sao? Nhưng từ đây tới Dược Vương Cốc ít nhất cũng mất mấy ngày a." Tiểu Hoa từ phía sau nói vọng lên.
Phía trước, bạch mã của Nhạc Thiên Tuyết phi rất nhanh, Tiểu Hoa cơ hồ là đuổi theo không kịp.
Nhạc Thiên Tuyết ừ một tiếng: "Hắn bây giờ đang ở vùng phụ cận của kinh thành, ngươi cứ theo sát ta."
Tiểu Hoa vốn biết chút ít võ công, nguyên do là trước đây khi Nhạc Hòa huấn luyện Thiên Tuyết, Tiểu Hoa cũng may mắn được học hỏi cùng.
Bỗng từ xa, đột nhiên xuất hiện mấy tên sơn tặc chặn đường.
Tiểu Hoa rốt cục cũng hiểu được, tại sao tiểu thư lại dẫn mình theo.
"Tiểu thư... Nhưng nô tì chỉ là một nữ tử yếu...kém..." Tiểu Hoa cơ hồ là muốn khóc tới nơi rồi.
"Ta cũng vậy, hơn nữa ta còn là một nhóc tì." Nhạc Thiên Tuyết ung dung đáp
Nội lực của nàng bây giờ chẳng bao nhiêu, nếu như dùng ngân châm, sẽ bại lộ thân phận, cho nên nàng mới dẫn theo Tiểu Hoa bảo hộ.
Vì nàng biết, con đường này chắc chắn sẽ có sơn tặc chặn đường.
Chỉ sợ Tiểu Hoa làm nha hoàn nhiều năm, bản chất nha hoàn đã ăn sâu vào máu, để cho nàng đi đánh đánh giết giết mở đường, không biết...có làm nổi không...
Nàng vung tay nói: "Tay hắn đứt gân thì mắc mớ gì đến ta, ta không phải đại phu, ngươi đi tìm người khác đi."
Ngọc Nam Phong bất lực nhìn Nhạc Thiên Tuyết, cố gắng nói: "Bản hoàng tử cũng đã nói như vậy với hắn, ngươi xưa nay chưa từng học qua một chút y thuật, lần đó ngươi cứu Bản hoàng tử, chỉ là may mắn thôi, nhưng đến mấy vị đại phu cũng không có biện pháp, hắn không muốn gân tay bị đứt mất, nên kêu ngươi nhất định phải tới."
Nhạc Thiên Tuyết nhớ tới hồi sáng tên Mộc thế tử đó vừa mỉa mai mình một câu, hắn bất quá chỉ là một cái thế gia thôi, thế mà đã lớn lối xem thường người khác như vậy.
Người như thế cho dù có làm Vương gia, thể nào cũng chỉ là một kẻ vô dụng.
Bây giờ hắn bị như thế càng tốt, gân tay bị đứt, trở thành phế nhân, đến Vương gia cũng không cần làm nữa.
Nghĩ tới đây, Nhạc Thiên Tuyết càng thêm cao hứng, cười nói: "Tứ hoàng tử, ta thực sự lực bất tòng tâm."
Dứt lời, nàng đóng sầm cửa lại.
Ngọc Nam Phong vội vã chặn lại, không cho nàng dễ dàng đóng cửa như vậy.
Hắn đau khổ nói: "Thiên Tuyết, bản hoàng tử chủ động tới tìm ngươi, chính là vì sợ người của Mộc thế tử tới không mời được ngươi."
Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ, rốt cuộc cũng không biết Ngọc Nam Phong là có ý gì.
Ngọc Nam Phong Thiếu có hơi sốt ruột nói: "Ngươi biết Chiến Vương gia quyền thế khuynh đảo triều chính, nhưng ngươi cũng đừng quên thế lực của Mộc Vương và Trang Vương, cha ngươi dù thống lĩnh hai mươi vạn binh mã, nhưng phủ tướng quân vẫn phải cần chỗ dựa, Mộc Vương từ trước giờ thù dai, nếu ngươi không giúp đỡ bây giờ, chắc chắn hắn sẽ trả thù ngươi sau này."
Nhạc Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, Ngọc Nam Phong nói cũng có lý, nhưng nàng chỉ có một mặt y thuật là tài giỏi, ở đây lại bị kẻ khác ra lệnh như vậy, trong lòng quả thật có chút khó chịu.
Nàng cau mày, trầm ngâm một chút rồi nói: "Ta thật sự không chữa trị được, cho dù Mộc vương muốn tới trả thù, ta cũng không có cách nào."
Ngọc Nam Phong định mở miệng nói tiếp, nhưng Nhạc Thiên Tuyết rất nhanh đã rầm một tiếng, cửa đóng lại rồi.
Tiểu Hoa đi tới, khẽ nói: "Tiểu thư, e rằng như vậy không tốt, lần trước người lộ ra một chút y thuật, đã rước vào không ít phiền toái rồi."
Nhạc Thiên Tuyết nheo mắt, lần trước nếu nàng không ra tay, phủ tướng quân đã sớm thảm hại rồi, không biết bây giờ số phận thế nào, phủ tướng quân mặc dù có chút quyền thế, nhưng tuyệt nhiên không phải đối thủ của mấy Thế tử gia đó.
Hơn nữa Nhạc Hòa không không cam chịu nhàn rỗi thảnh thơi, luôn đi đây đi đó, làm tròn trách nhiệm của một tướng quân, cho nên Hoàng thượng cũng đặc biệt quý mến ông.
Nhưng càng như vậy, lại càng nguy hiểm, quân vương sẽ có lúc vô tình, hoàn toàn không có tình, một khi như vậy thì chỉ có con đường chết.
"Ngay cả Tứ hoàng tử cũng phải e dè thế lực của Mộc Vương phủ mấy phần, tự mình đến mời ta..." Nhạc Thiên Tuyết cau mày suy nghĩ.
Tiểu Hoa cũng gật gật đầu, tình thế bây giờ đã rất rõ ràng rồi, Mộc Vương Phủ dù không so sánh được Chiến Vương phủ, nhưng thế lực trên triều vẫn không hề nhỏ.
Suy cho cùng, Nhạc Thiên Tuyết chỉ là một nữ tử, chỉ có thể bị người ta xỏ mũi mà dẫn đi...
Bỗng tinh quang trong mắt lóe lên, nàng nhoẻn miệng cười: "Tiểu Hoa, theo ta đi tìm một người."
Tiểu Hoa ngạc nhiên, thắc mắc hỏi: "Tiểu thư, người đi tìm ai?"
Nhạc Thiên Tuyết đắc ý nói: "Đệ nhất Thần Y thiên hạ."
"Đệ nhất thần y? Tiểu thư người tự xưng là Quỷ Y, thế Thần Y kia là ai?"
Dù trong lòng vẫn còn thắc mắc, nhưng Tiểu Hoa vẫn vội vã chạy theo tiểu thư, hai người hai ngựa rất nhanh đã ra khỏi thành.
Trên đường, Nhạc Thiên Tuyết còn tính toán mua một ít hoa quả, mới an tâm ra khỏi thành.
Tiểu Hoa lớn lên ở phủ tướng quân, nên kỹ năng cưỡi ngựa cũng không tệ, Nhạc Thiên Tuyết phân biệt phương hướng rất tốt, hai người suôn sẻ đi một đoạn dài.
"Tiểu thư, nô tỳ nghe nói truyền nhân của Dược Vương Cốc mới được xưng là thần y, lẽ nào tiểu thư muốn đi tìm hắn sao? Nhưng từ đây tới Dược Vương Cốc ít nhất cũng mất mấy ngày a." Tiểu Hoa từ phía sau nói vọng lên.
Phía trước, bạch mã của Nhạc Thiên Tuyết phi rất nhanh, Tiểu Hoa cơ hồ là đuổi theo không kịp.
Nhạc Thiên Tuyết ừ một tiếng: "Hắn bây giờ đang ở vùng phụ cận của kinh thành, ngươi cứ theo sát ta."
Tiểu Hoa vốn biết chút ít võ công, nguyên do là trước đây khi Nhạc Hòa huấn luyện Thiên Tuyết, Tiểu Hoa cũng may mắn được học hỏi cùng.
Bỗng từ xa, đột nhiên xuất hiện mấy tên sơn tặc chặn đường.
Tiểu Hoa rốt cục cũng hiểu được, tại sao tiểu thư lại dẫn mình theo.
"Tiểu thư... Nhưng nô tì chỉ là một nữ tử yếu...kém..." Tiểu Hoa cơ hồ là muốn khóc tới nơi rồi.
"Ta cũng vậy, hơn nữa ta còn là một nhóc tì." Nhạc Thiên Tuyết ung dung đáp
Nội lực của nàng bây giờ chẳng bao nhiêu, nếu như dùng ngân châm, sẽ bại lộ thân phận, cho nên nàng mới dẫn theo Tiểu Hoa bảo hộ.
Vì nàng biết, con đường này chắc chắn sẽ có sơn tặc chặn đường.
Chỉ sợ Tiểu Hoa làm nha hoàn nhiều năm, bản chất nha hoàn đã ăn sâu vào máu, để cho nàng đi đánh đánh giết giết mở đường, không biết...có làm nổi không...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook