Hạo Nguyệt kể lại tỉ mỉ chuyện này cho hắn, Chiến Liên Thành ánh mắt liền tối sầm lại, hắn hơi nghiêng đầu, cái tên tiểu nữ tặc này sao lại ở đây?

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Dạ Thành chủ vẫn còn hôn mê nằm trên giường, vừa nãy y được ai đó cứu, bên cạnh để lại một dòng chữ nói là đã thu tiền xem bệnh, xem ra, người này đích thị là tên tiểu nữ tặc Quỷ Y!

"Quỷ Y này đúng là kỳ quái, biết rõ Vương gia nhà ta ở chỗ này, vậy mà vẫn dám xuất hiện, nhưng bất quá nàng ta cũng được coi là thầy thuốc nhân từ như cha mẹ đi, vẫn liều mình để cứu bách tính." Truy Tinh chậm rãi nói.

Chiến Liên Thành lạnh lùng trầm giọng: "Thầy thuốc nhân từ như cha mẹ? Hừ! Trộm thuốc của ta, cùng lắm chỉ là một tên tiểu tặc thôi."

Truy Tinh biết chủ nhân có thâm thù với Quỷ Y, nên cũng không dám đá động gì nữa.

Sau đó, ánh mắt Chiến Liên Thành đột nhiên sáng lên, nói: "Truy Tinh, ngươi đi tìm những tiểu khất cái kia, Hạo Nguyệt, đi tìm Nhạc Thiên Tuyết."

Tuy rằng lần trước hắn đã nghiệm chứng qua, nhưng hắn vẫn còn cảm thấy hai người chắc chắn là có chút quan hệ.

Bên trong đình viện, Nhạc Thiên Tuyết vừa phân loại từng bình thuốc, vừa chầm chậm nói: "Tứ hoàng tử, vết thương trên người ngươi còn chưa khỏi hoàn toàn, ngươi cần gì phải đi tìm ta, chẳng qua là đông quá nên ta bị kẹt đường thôi, ta cũng đâu phải tiểu hài tử ngốc nghếch gì, làm sao lại không biết đường trở về."

Ngọc Nam Phong hắn đi tìm người trở về, người thì không tìm được, mà còn tự rước cho mình một vết cắt trên cánh tay.

Vết thương tuy không nghiêm trọng, nhưng hắn thân thể vạn kim, thường ngày đâu dễ gì bị thương.

Nhạc Thiên Tuyết hơi bất đắc dĩ, thấy hắn đã có lòng tốt đi tìm mình, nên cũng ngồi băng bó cho hắn một chút.

"Thật không ngờ Thiên Tuyết ngươi luôn mang theo dược vật bên người." Ngọc Nam Phong trầm giọng nói, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên.

Được nàng quan tâm như vậy thật hạnh phúc, thật hài lòng!

Nhạc Thiên Tuyết chầm chậm nói: "Cha ta dạy ta, khi ra ngoài, dược vật nhất định phải mang theo để phòng thân."

Nàng rắc rắc thuốc bột, băng bó cho Ngọc Nam Phong, bỗng lúc này, Tiểu Hoa cùng mấy người thái giám cung nữ thấy có người đến, vội vã quỳ xuống hành lễ.

"Tham kiến Chiến Vương gia!"

Nhạc Thiên Tuyết cũng chẳng mảy may để ý, nàng như cũ tập trung băng bó cho Ngọc Nam Phong, nếu như dừng lại bây giở thì phải làm thêm một lần nữa làm, nàng không rãnh.

Chiến Liên Thành nhìn nàng băng bó vết thương kĩ lưỡng, thủ pháp tuy không tính là thành thạo, nhưng vẫn có thể nhìn được.

Chỉ là ánh mắt kia của Ngọc Nam Phong dừng lại trên người Nhạc Thiên Tuyết lại thấy rõ vẻ mê luyến, si tình.

Chiến Liên Thành trong lòng nhịn không được, thầm cười một tiếng, thực sự là buồn cười, Ngọc Cô Hàn này cũng có cảm tình với Nhạc Thiên Tuyết, bây giờ đến Ngọc Nam Phong cũng mê luyến Nhạc Thiên Tuyết, Thái Tử cùng Hoàng tử tranh giành một người nữ tử? Đây thực sự là quá thú vị.

Ngọc Nam Phong nhìn thấy Chiến Liên Thành đến, liền đứng lên hỏi thăm: "Chiến Vương gia, ngươi không sao chứ?"

"Bản vương vô sự." Chiến Liên Thành ung dung nói:"Tứ hoàng tử chẳng phải đã sớm rời khỏi đấu trường rồi sao? Tại sao còn bị thương?"

"Ta ra ngoài cùng với Thiên Tuyết, nhưng lại mất dấu nàng nên quay lại tìm, không cẩn thận mới bị thương." Ngọc Nam Phong nói.

Chiến Liên Thành nheo mắt lại, nói như vậy, Nhạc Thiên Tuyết là không có mặt lúc đó sao.

Hắn khẽ liếc mắt ra hiệu, Hạo Nguyệt liền đi kiểm tra mấy bình thuốc nhỏ trên bàn.

Nhạc Thiên Tuyết trừng mắt lên:"Sao lại động vào thuốc của ta? Chiến Vương gia ngươi cũng bị thương sao?"

Hạo Nguyệt cười nói: "Ta chỉ hiếu kỳ nhìn một chút, Nhạc cô nương không cần bận tâm."

Hạo Nguyệt quay lại, âm thầm lắc đầu với Chiến Liên Thành, dược vật kia không phải là đồ của Quỷ Y cô nương.

Chiến Liên Thành đột kích không được, Nhạc Thiên Tuyết cũng không để lộ ra chân tướng gì, hắn nhìn chằm chằm nàng, nói:"Nhạc Thiên Tuyết, khi nãy ngươi đi đâu vậy?"

Nhạc Thiên Tuyết lấy ra một cái hộp nhỏ, ung dung nói: "Ta mới nãy ra khỏi đấu trường, đến Liên Hương lâu mua một ít bánh ngọt, Chiến Vương gia có muốn ăn không?"

Chiến Liên Thành nhìn chằm chằm hộp bánh ngọt trên tay nàng rất lâu, rốt cuộc cũng nói: "Không ăn."

Dứt lời, Chiến Liên Thành liền xoay người rời đi, Hạo Nguyệt cũng theo sát phía sau.

Nhạc Thiên Tuyết hừ một tiếng, tự lấy cái bánh trong hộp ra gặm một miếng, nàng biết Chiến Liên Thành sẽ đến đột kích, nên tiện đường mua bánh ngọt để giả vờ một chút, ai ngờ hắn chỉ liếc mắt rồi đi.

Đáng tiếc Nhạc Thiên Tuyết không thích ăn đồ ngọt, Tiểu Hoa nhanh ý liền rót một chén trà cho nàng.

Nhạc Thiên Tuyết uống một hơi, đưa hộp bánh cho Ngọc Nam Phong nói: "Tứ hoàng tử, ngươi ăn đi."

Nhạc Thiên Tuyết về tới gian phòng của mình, hoa đào cũng đem dược vật đều thu thập trở về.

Tiểu Hoa còn thán phục khen thưởng một câu: "Tiểu thư, may mà người dùng kim sang dược phổ thông a, nếu không là bị phát hiện rồi."

"Tiểu Hoa, ngươi nhớ kỹ, ta là Nhạc Thiên Tuyết, chỉ biết một chút phương pháp ép độc, kỹ năng chế thuốc ta đều một mực không biết." Nhạc Thiên Tuyết thấp giọng nói.

Tiểu Hoa bụm miệng cười:"Đúng, tiểu thư là tam vô tiểu thư mà!"

"Tam vô?"

"Đúng vậy a, mọi người trong kinh thành đều nói vậy, vô tài, vô đức, vô năng, tổng cộng là tam vô a."

Nhạc Thiên Tuyết nghe xong, khóe miệng co quắp, thì ra trong mắt mọi người, nàng chỉ là một kẻ vô dụng như vậy...

"Được rồi, thu dọn đồ đạc đi, ngày mai chúng ta sẽ trở về kinh, ở đây lâu không tốt" Nhạc Thiên Tuyết nói.

Tiểu Hoa vâng một tiếng, lập tức đi thu dọn đồ.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa.

Là giọng của Ngọc Nam Phong: "Thiên Tuyết, nguy rồi, Mộc thế tử xảy ra chuyện, ngươi mau mở cửa ra."

Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày, đi tới mở cửa, nàng nhìn Ngọc Nam Phong trán đầy mồ hôi, xem ra là vội vã chạy tới.

"Hắn xảy ra chuyện ngươi đến tìm ta làm gì?" Nhạc Thiên Tuyết mất kiên nhẫn nói.

"Mộc thế tử vốn vô sự, nhưng vừa nãy đột nhiên có thích khách xuất hiện, cắt đứt gân tay của hắn! Hắn nghe nói trước đó ngươi cứu bản hoàng tử, nên mới kêu ngươi lập tức tới ngay!" Ngọc Nam Phong nói luôn một hơi không nghỉ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương