Quỷ Tam Quốc [bản dịch]
-
Chương 80
Những người học nho khi nói chuyện luôn có ẩn ý, đồng chí Tuân Úc cũng mượn việc giảng về Kinh Dịch để nói lên chí hướng của mình. Hắn sáng tạo nội dung bằng cách nhét luôn ngũ hành vào trong bốn đức tính của ông trời, còn sẵn tiện kể lể về phẩm hạnh của người quân tử, tuyên bố ngươi muốn vỗ ngực xưng làm quân tử thì hội đủ những điều này rồi tính tiếp. Đồng thời cũng đưa ra luận điểm về sứ mệnh của người quân tử gồm không quên nguồn cội, thuận theo ý trời, ích nước lợi dân và phát triển văn hóa. Cuối cùng Tuân Úc lôi chiêu bài Cơ Xương và Trụ Vương ra để ám chỉ muốn làm hoàng đế tốt cũng phải có tứ đức, nếu thiếu đi thứ này thì cái ghế bằng vàng cũng mất luôn.
Lúc này Tuân Úc cảm thấy bản thân giống một thanh bảo kiếm được rút ra ngoài nắng, mặc sức chiếu ánh sáng của mình đến khắp nơi. Người dưới đài gật gù rồi bàn tán ồn ào, một phần vì cách lý giải kinh dịch của Tuân Úc vô cùng mới lạ, mà lại âm thầm đá xéo triều đình hủ bại, mặt khác chàng thanh niên này biểu hiện quá kinh người, khác với tính cách im lặng ngày xưa nên người ta chưa quen.
Nói đến đây, chúng ta cần lật lại quá khứ, hồi đó Tuân Úc vẫn còn khá trẻ, cha hắn là Tuân Côn sợ hãi thế lực của hoạn quan nên yêu cầu Tuân Úc phải cưới con gái Trung Thường Thị Đường Hoành làm vợ. Đường Hoành là một trong ngũ hầu gồm năm thái giám đứng đầu phe hoạn quan, họ đắc sủng nhờ trợ giúp Hán Hoàn Đế diệt quyền thần Lương Kí.
Vấn đề chính là ở chỗ này, Tuân Úc lấy vợ, nhưng Đường Thị lại trở thành chính thất chứ không phải là thiếp. Vào thời Hán, những lúc người đàn ông không ở trong nhà, chính thê là người sẽ thay mặt hắn cầm quyền tạm thời, và được phép nắm giữ tiền bạc trong nhà. Tiểu thiếp nói trắng ra chả khác gì sugar baby, yêu thương thì cũng có đấy nhưng chẳng chấm mút được tí gì hết.
Chuyện này theo góc nhìn thế gia rất khó chấp nhận một gia tộc lớn trong phái Thanh Lưu như nhà họ Tuân lại làm trò này. Ngươi đùa ta à, nghĩ cái quái gì mà lại đi thông gia với đám Trung Thường Thị, thanh danh của tổ tiên ném hết xuống nhà xí rồi hả? Đúng đạo lý mà nói, Tuân Úc ít nhất phải kết hôn với một gia tộc thuộc giới Thanh Lưu, nhỏ cũng không sao, đằng này lại rước con gái của một hoạn quan về làm chính thê!
Nhưng sau khi Tuân Úc biết chuyện cũng không phản đối gì hết. Mọi người đều thở dài vì sự thiển cận của Tuân Cổn, không chỉ hủy thanh danh của gia tộc mà còn ảnh hưởng đến tương lai con cháu. Đồng thời cho rằng Tuân Úc cũng chỉ là một tên thư sinh yếu đuối chẳng làm được trò trống gì.
Không ngờ rằng hôm nay Tuân Úc dõng dạc bước lên giảng bài, dáng vẻ cực kì tự tin lại còn nói những câu làm người khác khiếp sợ. Ngược lại Phỉ Tiềm chẳng ngạc nhiên với biểu hiện của Tuân Úc, vì dựa theo lịch sử Tuân Úc đúng là từng đề ra tứ đức của người quân tử, hắn cũng phản đối việc Tào Tháo chèn ép Hán Hiến Đế nên mới bị Tào Tháo bắt tự sát.
Nghe Tuân Úc giảng bài xong, Phỉ Tiềm rộng rãi tặng cho hắn cái danh Càn Khôn quân tử, tiếc là có kẻ chẳng hề thấy vậy. Một lão già ngạo mạn đứng lên phủi tay áo rồi bảo:
“Hừ, Càn ám chỉ sức mạnh của trời đất. Sức lực người có giới hạn, còn sức trời lại vô cùng vô tận, chỉ có thánh nhân đủ khả năng nắm giữ. Cơ Xương đề cao cái thiện nên được trời ban lực lượng, Trụ Vương làm ác nên thế đạo xa lánh, đây là do trời đất vô thường, biến hóa vô tận, người không có danh thì kêu trời trời không nghe! Làm gì có tứ đức như ngươi nói?”
Lão già này chính là Tuân Uông, đứng thứ năm trong bát long và là em trai của Tuân Sảng. Vốn dĩ Tuân Uông là người được sắp xếp làm giảng viên, phù hợp với tư cách của mình, lão cũng chuyên nghiên cứu kinh dịch. Vì buổi giảng mà lão thức mấy đêm chuẩn bị kĩ càng, dè đâu đùng một phát Tuân Sảng tới giờ G lại đổi người, yêu cầu cho cháu mình lên đài. Đây là lệnh gia chủ nên Tuân Uông đồng ý, nhưng trong lòng lão không vui, thế là lão đứng lên bắt bẻ một tí để cân bằng tâm trạng.
Tuân Uông đưa ra luận điểm rất phù hợp với quan niệm của Nho gia, lão cho rằng người thay đổi không theo kịp trời đất thay đổi, chỉ có Thánh nhân hoặc thiên tử mới đủ sức nắm giữ quy luật vận hành của trời đất. Ý là Cơ Xương nắm được quy tắc nên mới thành công thay đổi triều đại, mà Trụ Vương chỉ giỏi bắt chước vẻ ngoài, không hiểu ý trời nên chuốc lấy diệt vong.
Bởi vậy đạo trời lúc nào cũng biến hóa, thiên tử và quần chúng nhân dân phải thuận theo nó chứ không phải nghĩ cách đặt ra luật chơi với trời. Tứ đức là thứ gì? Trong quan niệm của Nho học, thiên tử là con của ông trời, là thần thánh, dù là Trụ Vương hay Cơ Xương cũng là con của lão ta, chỉ khác cái đứa con nào hiểu ý cha hơn thì được cha thương, còn đứa nào làm sai ý thì bị cha đá đít.
Trong mắt thế hệ đi trước, cụ thể là Tuân Uông, người trẻ như Tuân Úc lại học đòi bày ra yêu cầu này nọ cho thiên tử, chẳng khác nào bắt ông trời phải nghe theo lời của người phàm bé nhỏ. Tuân Uông vừa nói xong, có vài tiếng phụ họa vang lên, Tuân Úc cũng bình tĩnh hành lễ với Tuân Uông rồi đáp:
“Đạo trời của thánh nhân có được dựa vào sự chân thành. Ta không biết hình dạng của trời, chỉ có thể dùng được đạo của trời, cho nên hai quẻ Càn và Dương là hai quẻ tượng trưng cho lực lượng trời đất, mỗi quẻ có vị trí riêng của nó. Người quân tử muốn thuận theo tự nhiên, lời nói và hành động phải phù hợp với đạo trời. Vì vậy tứ đức vãn bối đưa ra để nhắc nhở họ phải biết trước biết sau.”
Tuân Úc nhẹ nhàng đáp trả. Hắn đồng ý trời cao là thần thánh, làm gì có ai biết thần tròn méo ra sao, chỉ có thể gieo quẻ để đoán biết ý nghĩ của trời. Đề ra tứ đức là để quân tử có một tiêu chuẩn từ lời nói đến hành động nhằm cảnh giác bản thân không phạm phải sai lầm, mất đi sự ân sủng của trời cao. Tuân Úc rất khéo léo đánh tráo khái niệm, biến tứ đức từ sự cuồng vọng áp đặt trời cao trong miệng Tuân Uông thành quy tắc giúp cho người quân tử giữ mình, điều này cũng phù hợp với quan niệm của Nho gia làm Tuân Uông không thể tiếp tục công kích mình.
Tuân uông hừ lạnh, không tìm thấy sơ hở gì nữa nên im lặng ngồi xuống. Bên ngoài cửa Tuân Sảng lẳng lặng đứng nghe giảng bày, chỉ mỉm cười rời khỏi chứ không bước vào trong. Quả nhiên lão sáng suốt khi chọn Tuân Úc, đã có cháu mình đứng ra tọa trấn, mình không cần phí tâm làm gì nữa.
Bên trong quảng trường, Phỉ Tiềm nhìn Tảo Chi nghe đến say mê, mặt mày đầy vẻ sùng bái, còn mình nghe mà chẳng hiểu gì nên khá phiền lòng. Có điều Phỉ Tiềm cũng hiểu sau buổi giảng hôm này Tuân Úc sẽ nổi danh thiên hạ, luận điểm tứ đức cũng sẽ trở thành chủ đề được giới sĩ tộc trong một thời gian dài.
Chậc, khi nào bản thân hắn mới có thể tỏa sáng như vậy? Sao người cổ đại lúc nào cũng hết Xuân Thu rồi tới Kinh Dịch, giả sử giảng về chủ nghĩa Mác – Lê nin, hay tư tưởng Mao Trạch Đông xem hắn có chém gió đến tận trời không? Nói gì thì năm đó thi đại học mình cũng được hẳn 60 điểm (TQ tính điểm theo thang điểm 100) …. Tệ lắm cũng nên bàn về quan điểm trừu tượng, hoặc tư tưởng xây dựng dân chủ các thể loại.
Phỉ Tiềm nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên biến sắc, đồng chí Tuân Úc giảng bài được nửa ngày rồi, cuối cùng sau đó họ có cho thời gian nghỉ trưa ăn cơm gì không? Sáng đói quá uống liên tục hai bát cháo bắp, bây giờ bụng bắt đầu biểu tình, có vẻ đại sự không ổn a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook