Đây chính là Cao Thuận và Hãm Trận Doanh tiếng tăm lừng lẫy a! Phỉ Tiềm vội vàng sai người đi lấy giấy bút, Lữ Bố cùng Trương Liêu thấy cảnh này cũng vui vẻ cười thúc giục đồng chí Cao Thuận đang không hiểu mô tê gì nhanh chóng kí tên vào giấy.

Sau khi Cao Thuận ký xong tên, ngồi xuống rồi hỏi chuyện vừa nãy, Lữ Bố vui vẻ kể lại làm hắn vô cùng xúc động. Đáng tiếc Cao Thuận chỉ mới gặp Phỉ Tiềm lần đầu, thực sự không biết phải mở miệng ra sao, đành đưa mắt nhờ Trương Liêu giúp đỡ. Dù sao Trương Liêu cùng Cao Thuận là đồng đội kề vai tác chiến đã lâu, thấy ông bạn nhìn qua lập tức hiểu hắn muốn gì, đành bưng chén rượu lên mời Phỉ Tiềm:

“Tử Uyên có điều không biết, trước đó mỗ lớn lên trong môi trường quân đội, nên các vị tướng quân đều là chỗ quen biết cả thôi. Nhưng hiện nay chức vị bọn ta đã được thăng lên, số lượng người gia nhập vào doanh tăng mạnh, chỉ một sơ suất nhở cũng bị ghép vào tội nặng….”

Lữ Bố cũng tràn đầy cảm xúc, hồi đó ở Tịnh Châu hắn thường xuyên chịu đói khổ:

“Nhờ hiền đệ ban cho phương pháp toán học, đám quan văn ở quân đội không dám tùy ý ra tay, càng có thể giúp cho thống lĩnh nắm được tình hình phe mình mà đưa ra quyết định hợp lý hơn.”

Cao Thuận nghe Trương Liêu cùng Lữ Bố giải bày, trong lòng càm thêm khát khao, nhưng mình mới quen người ta, làm sao mặt dày xin xỏ được, nên chỉ biết thở dài ngồi uống rượu. Trương Liêu thấy thế liền cố ý lớn tiếng hỏi Cao Thuận:

“Vì sao Bá Bình lại thở dài? Trong doanh ngươi cũng có kẻ tham nhũng hả?”

Hắn vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu, Cao Thuận cũng nhân cơ hội đó tiếp lời:

“Ha ha, ừ, mỗ cũng đang buồn rầu vì việc này….”

Nói xong hắn mở to mắt nhìn Phỉ Tiềm. Phỉ Tiềm nghĩ thầm, mệt đám người cổ đại quá, thôi lỡ chỉ cho Lữ Bố và Trương Liêu rồi, thêm Cao Thuận cũng chả sao, thế là hắn lập tức nói:

“Nếu như thế, phiền Văn Viễn tướng quân truyền lại phương pháp cho Bá Bình tướng quân nhé.”

Cao Thuận vui mừng quá đỗi, vội vàng đứng dậy chắp tay hành lễ. Phỉ Tiềm cũng mau chóng chạy tới đỡ Cao Thuận dậy. Lữ Bố cùng Trương Liêu cũng rất cao hứng, thấy Phỉ Tiềm phóng khoáng hào sảng như vậy, họ đều thầm bội phục trong lòng. Sau khi cả hai ngồi xuống, bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn hẳn, Phỉ Tiềm hầu như không cần làm gì cả, rượu thịt cứ chất đầy trên bàn. Trước có Trương Liêu, nay có Lữ Bố cùng Cao Thuận nắm được phương pháp kiểm toán sổ sách, trên cơ bản có thể tránh khỏi quan tham xuất hiện trong quân, đồng thời có được thông tin về hậu cần của mình, từ đó vạch ra được chiến lược phù hợp nhất. Xét theo game online, điều này giúp cho chỉ số chỉ huy và sức mạnh của họ tăng lên ít nhất mười điểm.

Phỉ Tiềm cảm thấy giờ là lúc thích hợp, hắn đứng dậy nâng chén kính Lữ Bố rồi bảo:

“Số là đệ chuẩn bị du học, nhưng trong lòng có vài chuyện không an tâm, nên muốn nhờ các vị huynh trưởng có thể hỗ trợ.”

Lữ Bố sảng khoái vỗ ngực:

“Hiền đệ cứ nói, Bố quyết không từ chối!”

Đây không tính là mạnh miệng nói suông, đồng chí này hiện giờ được ban cho danh Ôn Hầu và giữ chức Chấp Kim Ngô, quyền hành ngút trời, chuyện bình thường thật đúng là không làm khó được Lữ Bố. Phỉ Tiềm nói:

“Điều đệ lo lắng nhất chính là sư phụ.”

“Thái Thị Trung? Ngài ấy bị làm sao?”

“À không có gì, chỉ là sư phụ tuổi đã cao, bên cạnh chỉ còn một cô con gái. Các huynh cũng biết nhà không có đàn ông trẻ tuổi, cuộc sống sẽ khó khăn hơn nhiều. Lỡ có chuyện khẩn cấp cũng không biết tìm ai giúp đỡ.”

“Ôi trời, ta còn tưởng chuyện gì, hiền đệ yên tâm, sư phụ đệ cũng xem như sư phụ ta, để ngày mai ta phái mấy tên lính đắc lực đứng gác ở Thái phủ, hễ có gì phiền toái cứ đến tìm ta!”

Phỉ Tiềm không khỏi thở dài, đồng chí này đúng là đặc biệt mà. Coi sư phụ mình là sư phụ hắn, chưa chắc Thái Ung đã chịu nha, lại còn đòi cho lính đứng gác ở đó, vậy khác nào giam lỏng người ta đâu. Thế là Phỉ Tiềm vội vàng nói:

“Không cần phiền phức thế đâu, chỉ cần ba vị huynh trưởng âm thầm chiếu cố, nếu có chuyện ba huynh ra tay cứu viện là được.”

Trương Liêu cũng nhăn mặt bảo:

“Đúng rồi Phụng Tiên, nhà Thái Thị Trung là thư hương môn đệ, chúng ta phái mấy tên lính bặm trợn sát khí qua đó không ổn lắm, cứ làm theo lời Tử Uyên là được, có gì cần thì chạy qua giúp thôi.”

Lữ Bố gãi đầu, cảm thấy ý tưởng của mình cũng không ổn lắm, lập tức cười ha ha:

“Tốt lắm, cứ theo ý hiền đệ! Chỉ cần có ta, đảm bảo Thái Thị Trung ăn ngon ngủ kĩ!”

Trương Liêu cùng Cao Thuận cũng ra hiệu để Phỉ Tiềm yên tâm, chỉ cần Thái Ung trung có chuyện gì nhất định họ sẽ hỗ trợ. Phỉ Tiềm thấy cả ba đều nói như thế, trong lòng cũng thả lòng hơn. Bây giờ mọi việc tạm ổn, trước khi Đổng Trác chết, Thái Ung sẽ không có chuyện gì. Về phần Đổng Trác chết ấy hả, nếu theo đúng lịch sử sẽ còn mất khoảng ba năm. Trong thời gian này Phỉ Tiềm có thể từ từ nghĩ cách. Phỉ Tiềm luôn miệng tạ ơn, lại mời rượu ba vị tướng quân, xem như chuyện này đã xong. Tâm trạng hắn tốt hơn, chợt nhớ tới Cao Thuận đang luyện binh ngoài thành, chắc là đang xây dựng Hãm Trận Doanh nhỉ?

“Bá Bình tướng quân, đệ có một thắc mắc, tiêu chí tuyển binh của Hãm Trận Doanh là gì?”

Phỉ Tiềm nghĩ thầm, ta không hỏi cách huấn luyện của lính Hãm Trận Doanh, cũng không hỏi phương thức tác chiến của họ, chỉ tò mò hỏi tiêu chuẩn trúng tuyển thôi, này không tính là điều cơ mật chứ? Trong ấn tượng của hắn, Tam Quốc có một vài đội quân thuộc hàng top, Bạch Mã Nghĩa Tòng là cung kỵ mạnh nhất, Tiên Đăng Doanh là cung thủ mạnh nhất, vậy thì Hãm Trận Doanh chính là bộ binh hạng nặng cứng nhất. Theo lịch sử, Hãm Trận Doanh của Cao Thuận đánh tan cả Quan Vũ và Trương Phi. Mặc dù trận đánh đó có nhiều yếu tố khách quan, nhưng cũng chứng minh được một điều rằng Cao Thuận là một tướng không tầm thường. Ai dè Cao Thuận kì quái hỏi:

“Sao Tử Uyên lại hỏi ta chuyện này? Hãm Trận Doanh là đơn vị nào của đế quốc, ta chưa từng nghe qua nha?”

Phỉ Tiềm trợn to mắt, ơ kìa sao lại thế, Cao Thuận không có Hãm Trận Doanh thì có còn là Cao Thuận không? Hay người này là một Cao Thuận khác? Dưới tình huống này xem ra Hãm Trận Doanh vẫn chưa tồn tại, nhưng đã lỡ nói ra rồi, Phỉ Tiềm cũng phải tìm cách giải thích.

“Đệ từng nghe người ta đồn Bá Bình huynh giỏi về việc luyện binh, luôn đứng ở vị trí tiên phong, cầm quân nghiêm khắc, xông pha trận mạc đánh đâu thắng đó, được xưng là Hãm Trận Doanh, chẳng lẽ không phải?”

“Thực có người nói về ta như thế? Sao ta lại không biết nhỉ? Nhưng mà Hãm Trận, xông pha…. Ôn Hầu, Văn Viễn, nếu ta tuyển chọn vài kẻ dũng mãnh thiện chiến, mặc giáp dày, mang theo thương và khiên lớn kết thành trận, nhất định có thể đánh đâu thắng đó!”

Trương Liêu chậc lưỡi:

“Giáp dày? Thứ này có, nhưng giá trị cao lắm nha. Ta chỉ sợ bên phía hậu cần không đáp ứng nổi thôi.”

Lữ Bố cũng bảo:

“Nếu thật sự có thể luyện ra một đội quân như vậy, chỉ cần ngàn người là đủ dùng, khi có chiến tranh, họ sẽ càn thẳng vào giữa quân địch, kể cả kỵ binh cũng không chơi lại. Nhưng mà ngươi phải tính đến chuyện binh sĩ mang giáp dày khiên lớn sẽ rất tốn thể lực, hành quân đường xa sẽ dễ mệt mỏi.”

Phỉ Tiềm thuận miệng xen vào một câu:

“Có thể cho họ cưỡi ngựa mà?”

Hắn lập tức thấy Lữ Bố Trương Liêu Cao Thuận cùng nhìn về phía mình rồi vỗ đùi:

“Ừ đúng rồi, Tử Uyên nói rất có lý, tuy họ không thể cưỡi ngựa giết giặc, nhưng khi chiến đấu có thể xuống ngựa để kết trận, vừa đảm bảo tốc độ hành quân vừa có thể giữ được thể lực cần thiết. Hiền đệ à, không nghĩ rằng ngươi ngoài tài học cao siêu ra lại còn am hiểu binh pháp nha.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương