Phỉ Tiềm uống rượu với ba người Lữ Bố Trương Liêu Cao Thuận đến tối mịt, nói năng líu cả lưỡi mới say khướt quay về, chờ đến khi hắn tỉnh lại đã là giữa trưa hôm sau. Đáng lý ra Phỉ Tiềm còn muốn đi tạm biệt Lý Nho, tuy nhiên sau một hồi cân nhắc tỉ mỉ, hắn cũng bỏ qua. Dù sao người có ơn với Lý Nho là cha hắn chứ không phải hắn, khi Lý Nho đề cử hắn làm đệ tử Thái Ung đã xem như trả hết nợ nần, nếu tiếp tục ghé ngược lại hắn sẽ là người phải chịu ơn.

Thêm vào đó Phỉ Tiềm chọn Lữ Bố vì Lữ Bố là quân nhân, tính tình hơi thô kệch nhưng đơn giản, chỉ nói đến tình nghĩa. Dạng mưu sĩ như Lý Nho rất vòng vo, làm không tốt sẽ xảy ra chuyện lớn. Phỉ Tiềm đã đến Thiếu phủ trả lại ấn và dây đeo lang quan, từ đây hắn chính thức mất đi thân phận quan viên dự bị, trở thành một người dân thấp cổ bé họng. Trong nhà cũng chẳng có gì cần xử lý ngoại trừ sách ra. Hiện giờ sách của Phỉ Tiềm gồm bản Tề Luận do cha để lại, cùng một vài quyển được Lưu Hồng cùng Thái Ung tặng. Bên cạnh đó Phỉ Tiềm cũng nhờ Phúc thúc gửi cho Phỉ Mẫn một phong thư.

Nói thật dám chị em họ của gia chủ giới thiệu Phỉ Tiềm đã gặp rồi, nhan sắc thật sự làm hắn bỏ ăn mấy ngày. Để giảm bớt phiền phức, hắn không muốn đi gặp mặt Phỉ Tiềm thêm lần nào nữa, thư từ biệt đã đưa qua, sách trữ trong nhà cũng đã cho, coi như Phỉ Mẫn có ý kiến cũng không nói gì hắn được. Phía nhà họ Thôi cũng thế, gửi một bức thư cho Thôi Hậu là xong. Anh bạn này kết giao cũng không tệ, nhưng Phỉ Tiềm phải chạy đến tận Kinh Châu, còn Lạc Dương sắp gặp thảm họa, tương lai nhà họ Thôi rất khó nói. Thư Phỉ Tiềm cũng gửi khá tạm bợ, hắn chỉ bảo với Thôi Hậu ngày mà mình khởi hành, rồi tình anh em sâu đậm..v..v..Tương lai có duyên gặp lại…v..v..

Con người ai cũng có tình cảm, đột nhiên phải chuyển chỗ, người nào cũng sẽ cảm thấy có chút không nỡ. Phỉ Tiềm của chúng ta cũng đang trong trạng thái như thế, kể từ khi xuyên không đến Đông Hán, tốn cả năm trời sống quen ở Lạc Dương đã phải xách hành lý lên và đi. Hắn chậm rãi bước trên đường, thả hồn vào những ngõ ngách từng con phố nhỏ, muốn ghi nhớ tất cả những cảnh tượng này vào trong kí ức. Đây là kinh đô Lạc Dương, là nơi vinh quang cuối cùng của nhà Hán, cũng là uy nghiêm cuối cùng của hoàng tộc họ Lưu.

Thành Lạc Dương rất rộng lớn, đường xá cũng to, ngay cả phòng ốc ban công cũng xây to theo, thậm chí ngay cả tấm biển cửa hàng cũng phải làm thật to.

Thành Lạc Dương rất tinh tế, chọn gạch là phải chọn màu xanh, quần áo cũng đi theo màu xanh, ngay cả người Hồ cũng cố gắng bắt chước phong cách của người Hán.

Thành Lạc Dương rất hùng vĩ, không chỉ hoàng cung nguy nga, ngay cả đình hay chùa miếu cũng như thế, thậm chí còn có cả đài phun nước, tượng đá…

Đây là Lạc Dương, niềm tự hào của đế quốc, bao đời hoàng đế dồn lực tích lũy mới làm người Hán mạnh dạn gào lên “kẻ nào xâm phạm chúng ta, ở xa đâu cũng giết”. Phỉ Tiềm đột nhiên cảm thấy đau trong lồng ngực, nước mắt đọng quanh khóe mi chực trào ra. Đổng Trác sẽ dùng một mồi lửa đốt trụi Lạc Dương, dẫn đến các triều đại sau dời đô về Trường An. Lúc này Phỉ Tiềm thà rằng mình hoàn toàn không biết gì cả, không nắm rõ tương lai ra sao. Cứ mỗi lần nhìn đám trẻ đang nô đùa, những thanh niên nhiệt huyết, các cụ già ngồi thảnh thơi đánh cờ với nhau hắn đều cảm thấy áy náy trong lòng. Làm người xuyên không dễ dàng lắm sao, có ai hiểu cảm giác bản thân biết được trước tương lai nhưng không có cách nào thay đổi không? Vì sao lại là hắn Vì sao số phận không chọn người khác mà lại chọn hắn?

Phỉ Tiềm về nhà, vuốt ve bước tường cổ kính ở góc tiểu viện, chỗ này hồi đó xây dựng hơi tệ, chính hắn phải leo lên mái nhà để trám lại, rồi sửa cả cửa gỗ… Phúc thúc nghẹn ngào bảo:

“Thiếu lang quân, tất cả đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi.”

Phỉ Tiềm quay đầu lại nhìn xung quanh căn nhà tràn ngập kỉ niệm, im lặng hồi lâu rồi bảo:

“Đi thôi…”

Ngoài cửa có hai cỗ xe ngựa, và một nhóm lính được đích thân Trương Liêu phái đến để bảo vệ Phỉ Tiềm. Thập trưởng tên Trương Chiêu, theo bối phận hắn phải gọi Trương Liêu bằng chú, về sau đi theo Trương Liêu đánh trận nhiều, được thăng lên Hiệu Úy rồi đến thập trưởng. Trong ba vị tướng Tây Lương, Trương Liêu là người có tính cẩn thận nhất, biết Phỉ Tiềm muốn đi du học nên tìm một chuyện vặt bảo Trương Chiêu đi xử lý, đồng thời tiện đường bảo vệ cho Phỉ Tiềm an toàn. Như vậy Phỉ Tiềm cũng tiết kiệm được phí thuê bảo tiêu, hơn nữa người của huynh đệ theo bảo vệ cũng yên tâm hơn.

Phỉ Tiềm vừa mới ra đến cổng Đông đã thấy một đoàn người đứng ở đình. Hóa ra Lữ Bố, Trương Liêu cùng Cao Thuận cố ý đứng đưa tiễn, sau lưng Lữ Bố còn có Thôi Hậu. Thôi Hậu tự biết bản thân không sánh được với Ôn Hầu đương triều cho nên cũng tự giác nói ngắn gọn, đại loại vài câu chia tay bịn rịn theo đúng sách giáo khóa, gửi cho hắn chút vật dụng đi đường liền cáo từ. Phỉ Tiềm thấy Lữ Bố vác một vò rượu lên, không khỏi cười khổ:

“Ôn Hầu à, ngài lại định uống nữa sao? Hai ngày trước say bí tỉ, đầu ta vẫn còn chưa hết đau đây này.”

Lữ Bố trừng mắt giả bộ hung ác bảo:

“Tất nhiên phải uống chớ! Hiền đệ đi mất rồi ai sẽ uống rượu cùng ta?”

Phỉ Tiềm cười lớn chỉ vào Trương Liêu và Cao Thuận bảo:

“Ôn Hầu có thể tìm hai người họ.”

“Thôi đi, một kẻ chỉ thích cướp rượu của ta, một kẻ lại không thích uống rượu, rất vô vị á.”

Trương Liêu xen vào bảo:

“Ai biểu rượu nhà Ôn Hầu ngon hơn nhà ta? Tử Uyên à, hiện giờ đế quốc đang loạn, đi đường nhớ cẩn thận trước sau nhé.”

Nói xong hắn quay sang bàn giao với Trương Chiêu, dặn cháu mình phải bảo vệ tốt cho Phỉ Tiềm. Cao Thuận chẳng nói chẳng rằng, chỉ đưa rượu tới trước mặt Phỉ Tiềm. Hắn biết Cao Thuận không phải người giỏi ăn nói, nên gật đầu và uống cạn. Giờ thì rượu đưa tiễn cũng đã uống, có tâm tình gì cũng đã nói xong, Phỉ Tiềm trịnh trọng hành lễ với từng người. Thật ra Phỉ Tiềm vẫn hy vọng sẽ có một người khác đến nữa, kết quả lại chẳng thấy ai.

Lúc này tâm tình phức tạp làm Phỉ Tiềm không khỏi hát vang:

Phía Đông Thành Lạc Dương

Gió lạnh nâng hạt bụi

Nghẹn ngào ngày ly biệt

Bạn nâng chén tiễn đưa

Lá thu rụng về cội

Sương sớm phủ trắng đường

Ta đi xa đất tổ

Tình gửi lại nơi tim

Chỉ mong người trường thọ

Lòng vẫn nhớ về nhau

Đợi xuân về ấm áp

Cùng say hương cỏ hoa.

Phỉ Tiềm chắp tay với ba người Lữ Bố thêm lần nữa, lại quay đầu nhìn ngắm Lạc Dương thật sâu, như muốn ghi trọn từng ký ức vào trong tim rồi quay đầu bước đi.

Trong Thái Phủ, Thái Ung nghe tiếng đàn ở hậu viện có chút tán loạn, có vẻ người đánh đàn bấm say nhịp, lão im lặng rồi lắc đầu thở dài…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương