Quỷ Tam Quốc [bản dịch]
-
Chương 47
Tốt thôi, không ngờ Phỉ Tiềm hắn cũng có tài vuốt mông ngựa đó chứ? Người ta nhiệt tình như thế, từ chối cũng không tiện, uống rượu thì uống rượu vậy. Mặc dù về sau thanh danh Lữ Bố thối hoắc nhờ công Trương Phi đứng giữa thành chửi gia nô ba họ, nhưng giờ Lữ Bố vẫn được phong hầu, ngồi chén chú chén anh với hắn cũng chả sao.
Trong lòng Phỉ Tiềm tò mò về Lữ Bố lắm, một kẻ có võ nghệ hơn người, ở Tam Quốc cũng có được mưu sĩ hàng xịn, võ tướng riêng Trương Liêu đứng đầu nhà Ngụy đủ thấy đẳng cấp, kỵ binh Tây Lương Tịnh Châu khét tiếng một thời, trang bị cũng thuộc dạng cứng cáp nhất, vì sao đánh một hồi lại thê thảm đến mức bị ép chết?
Trong lịch sử chỉ cần Lữ Bố cùng Trần Cung phối hợp tốt, chẳng có đội quân nào chống lại nổi. Trần Cung cũng là dạng mưu sĩ cực giỏi, cho hắn chút thời gian, hắn sẽ mang lại cho ngươi một món quà siêu cấp khổng lồ. Cứ nhìn hắn ta im lặng theo sau Tào Tháo, đùng một phát rũ bùn đứng dậy, đâm cho Tào Tháo một nhát xém chút biến thành chó nhà có tang.
Lữ Bố là vua trên chiến trường, kể cả một đạo đối một đạo hoặc một đạo đối nhiều đạo quân, chỉ cần số lượng binh sĩ phe địch không đông đến mức áp chế nổi hắn, vậy thì cứ chờ bị hắn đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Thời điểm hiện tại đế quốc chỉ có ba đội kỵ binh mạnh nhất, đó là Tịnh Châu lang kỵ, Tây Lương thiết kỵ và Bạch Mã Nghĩa Tòng, vì ba đội này được xây dựng theo tiêu chuẩn kị binh, ví dụ người khác còn cầm pháo vác vai đời cũ, quân Lữ Bố đã có cả xe tăng chiến hạm. Đội quân mạnh đến thế nhưng đánh thua liểng xiểng, cuối cùng chủ tướng cũng ngủm củ tỏi theo luôn. Nhưng thôi, đó là chuyện sau này, với lại kẻ thù của hắn cũng là Tào Tháo – nhà quân sự số 1 của Tam Quốc.
Hiện tại Lữ Bố vô cùng vui vẻ, rốt cục sau bao nhiêu năm hắn đã gặp được người hiểu về mình. Nghĩ xem, anh chàng nhà nghèo chân đất đùng một phát biến thành phú ông giàu có, vậy mà bên cạnh chẳng có ma nào để khoe khoang một tí, làm Lữ Bố khó chịu vô cùng. Trương Liêu, Cao Thuận bị Lý Nho sắp xếp đi thu nạp tàn dư Hà Tiến để lại, một kẻ suốt ngày ăn ngủ trong võ đài, một kẻ thì ở lỳ ngoài đại doanh, tát nhiên cả hai đều được thăng lên Hiệu Úy.
Lữ Bố dũng mãnh, nhưng bù lại hắn thiếu sự nhạy bén về chính trị, không nhận ra Lý Nho cố ý chia tách quân đoàn Tịnh Châu. Lữ Bố chẳng qua cảm thấy trước khi không có tiền uống rượu nên phiền não, hiện giờ có tiền nhưng lại tìm không thấy người uống rượu cùng, hắn cũng phiền não. Hồi đầu hắn tìm Lý Túc uống rượu, kết quả khoe khoang nhiều quá Lý Túc cũng mệt óc, dứt khoát trốn luôn. Cho nên hôm nay gặp được Phỉ Tiềm từ trên trời rớt xuống, à không, phải nói là từ va vào nhau trong góc tường biến thành tri kỉ, Lữ Bố lập tức nắm lấy cơ hội, soạn sẵn bài văn để tiếp tục sự nghiệp khoe khoang.
Ban đầu Lữ Bố định đến Túy Tiên Lâu ở Lạc Dương, sau đó gọi vài em gái người Hồ xinh đẹp ra lắc lư cho nóng người, rồi sau đó, haha, nỉ non tâm sự một phen… Phỉ Tiềm đổ mồ hôi lần thứ hai, vội can ngăn Lữ Bố, bảo hôm qua mình mới tiến hành lễ bái sư ở Túy Tiên Lâu, hôm nay lại chạy tới đó tìm kỹ nữ có vẻ không ổn lắm. Lữ Bố vuốt cằm suy nghĩ, ừ nhỉ, nghe cũng hợp lý, thế là dời địa điểm ăn chơi vào trong phủ mình.
Nhà Lữ Bố chính là phủ cũ của Hiệu Úy Kiển Thạc, sau khi dòng họ nhà Kiển Thạc bị Hà Tiến cho đi lãnh cơm hộp, trưng dụng vào quốc khố, nhất thời chẳng có ai ở trong. Lữ Bố vừa tới, Đổng Trác liền hào phóng tặng luôn, còn gửi cho hắn một đống người hầu trai gái. Lữ Bố vừa nắm tay Phỉ Tiềm vào cổng đã hét to gọi kẻ dưới chuẩn bị tiệc rượu, sau đó phái người đi tìm Trương Liêu, Cao Thuận, ý bảo hôm nay vừa gặp một học giả tương lai, hy vọng hai người có thể làm quen một phen.
Phỉ Tiềm trong lòng oán thầm, ta cũng không phải động vật quý hiếm ở sở thú, ngươi nói vậy là có ý gì? Còn kêu người khác đến xem ta nữa chứ, có cần mua vé vào cửa không? Tuy nhiên nghe giọng Lữ Bố không có ý khinh bỉ, mà giống mấy tay dân chơi thời hiện đại, có chút thành tích là gọi hội đến để khoe khoang. Không lâu sau, tiệc rượu được bày ngay trong phòng riêng của hắn, làm Phỉ Tiềm có hơi bất ngờ. Tuy vợ Lữ Bố vẫn đang ở Tịnh Châu nên trong nhà chỉ có mình hắn, không cần lo lắng việc đụng chạm nữ quyến, nhưng tiệc rượu bày trong phòng riêng mà không phải phòng khách, tức là Lữ Bố chẳng coi Phỉ Tiềm là khách mà xem hắn như người trong nhà, làm Phỉ Tiềm có chút ngượng ngùng.
Dường như Lữ Bố thực sự muốn kết giao với Phỉ Tiềm, cách thức kết giao của hắn cực kì giống với dân du mục thảo nguyên, vô cùng tận tâm và nhiệt tình trong những mối quan hệ, như kiểu tiễn phật tiễn tới tây thiên. Tuy nhiên người như vậy thường khó có thể chấp nhận được những việc nhỏ nhặt. Ví dụ nếu Lữ Bố phát hiện ra rằng Phỉ Tiềm đang lừa gạt hắn, những điều tốt đẹp đã trải qua sẽ trở thành thù hận ngút trời. Thôi thì nhập gia tùy tục vậy.
Phỉ Tiềm theo thói quen uống rượu của thời hậu thế, tự nhiên bưng cốc mời Lữ Bố, sau đó uống một hơi sạch đến đáy. Rượu thời Hán có nồng độ cồn rất thấp, được trộn thêm một chút nước trái cây, cảm giác rất sạch sẽ và thơm mát. Lữ Bố rất hài lòng, vốn lo rằng Phỉ Tiềm giống như những thư sinh khác, ngồi nghiêm chỉnh, ăn uống phải thật quy củ nhỏ nhẹ, chậm rãi và đọc sách còn phải vểnh ngón trỏ và ngón áp út lên. Nhưng Phỉ Tiềm không hề cứng nhắc, lại còn hào sảng hệt như một võ tướng, hắn mỉm cười và giơ cốc rượu lên uống cạn, nhíu nhẹ mày, không phải vì rượu không ngon mà vì chén rượu quá nhỏ, uống một chén không đủ để cảm nhận, liền yêu cầu người hầu mang ra một bát rượu lớn hơn.
Ở thời hiện đại, có một chiêu trò để tránh phải uống nhiều rượu trên bàn tiệc là nói nhiều vào. Với kinh nghiệm làm việc lâu năm trong môi trường công sở, Phỉ Tiềm hiểu rõ điều này, do đó hắn tìm cớ hỏi đủ chuyện đông tây kim cổ trên trời dưới đất về Tịnh Châu, cũng như việc Lữ Bố đã đánh bại Tiên Ti ra sao. Chủ đề này đánh đúng vào chỗ ngứa của Lữ Bố, hắn rất muốn kể lại những chuyện trên chiến trường nhưng lại chẳng có ai chịu nghe.
Với gương mặt hăng hái đầy phấn khích, Lữ Bố hớn hở kể đến phun đầy nước bọt, Phỉ Tiềm cũng say mê nghe ngon lành, dù sao những chuyện này không thể khảo sát bằng tư liệu lịch sử. Thỉnh thoảng Phỉ Tiềm nghe Lữ Bố kể một vài chỗ không hiểu sẽ chủ động hỏi han, sau đó gật đầu ra chiều đã biết, thấy bát rượu Lữ Bố trống rỗng cũng không cần hầu gái mà tự mình rót rượu. Lữ Bố cũng không khách khí, cứ cao hứng uống liên hồi, tùy tiện lau miệng rồi kể tiếp. Thế là Phỉ Tiềm cứ tủm tỉm mỉm cười, một bên vừa nghe vừa rót đầy chén cho Lữ Bố. Đến khi Trương Liêu Trương Văn Viễn xong việc binh chạy đến phủ, Lữ Bố đã uống say bảy phần, dưới yêu cầu nhiệt tình của Phỉ Tiềm đã cầm mâu lên múa võ.
Lữ Bố không hổ là kẻ mạnh nhất thời Tam Quốc, trông cây mâu kia cũng phải đến mười mấy kg, vậy mà Lữ Bố lại múa may nhẹ như không, hắn đánh đến mức cả sân nổi đầy gió, thổi cho vạt áo Phỉ Tiềm bay phần phật lên mặt…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook