Tuân Úc xoa mi tâm, lòng có chút đắng chát.

Hôm qua vừa nói chuyện với Khổng Trụ xong, Tuân Úc không lay chuyển nổi lòng tin mạnh mẽ của thứ sử Dự Châu, chán nản quay về nhà họ Tuân.

Sau khi tính toán cẩn thận, hắn quyết định triệu tập toàn bộ thành viên nhà họ Tuân, bao gồm cả chú Tuân Uông, anh họ Tuân Duyệt, Tuân Vệ, lại đem chuyện thăm viếng Khổng Trụ kể cho mọi người nghe.

Kết quả phản ứng của bọn họ làm Tuân Úc triệt để thất vọng.

Việc Tuân Úc đã tổ chức hội nghị gia tộc chỉ để nói lên chuyện này, cũng đồng nghĩa hắn rất không hài lòng về hành vi của Khổng Trụ, đồng thời cảm thấy mình không thể thay đổi được tình hình nữa.

Sự thật là với những người có suy nghĩ lý tưởng hóa như Khổng Trụ, cho cầm quân đúng là thảm họa. Ừ thì lòng dân trong chiến tranh rất có tác dụng, nhưng muốn tiêu diệt Đổng Trác, họ cần phải cầm gươm giáo lên chém sạch đám lính Tây Lương ở phía bên kia chiến tuyến.

Vậy lòng dân có biến binh sĩ thành chiến thần, sở hữu cơ thể cứng như kim cương, không gì công phá được không?

Thời điểm xảy ra loạn khăn vàng, đám con chiên Thái Bình đạo cũng được lòng dân lắm, cũng lý tưởng tràn trề lắm, cuối cùng bị các nhóm quân đội của triều định và sĩ tộc đánh cho tháo chạy có cờ.

Ba anh em Trương Giác dùng tín ngưỡng để thao túng tâm lý các tín đồ, chẳng lẽ niềm tin chiến thắng lại yếu hơn Khổng Trụ? Nói đi nói lại, đã đánh trận thì phải xem não ai to hơn, nắm đấm ai cứng hơn.

Hiện giờ người nhà họ Tuân làm Tuân Úc buồn chán đến cùng cực. Với tài trí của mình, làm sao Tuân Úc không nhìn ra có rất nhiều kẻ phản đối chỉ bằng cảm tính, không một chút cân nhắc đến tương lai gia tộc.

Trước khi đi Lạc Dương, Tuân Sảng đã bàn giao hết toàn bộ việc nhà cho Tuân Úc, cũng ngầm ám chỉ Tuân Úc chính là gia chủ đời sau. Tuy giúp cho Tuân Úc có tiếng nói nhiều hơn, nhưng đồng thời cũng làm cho nhiều người trong nhà bất mãn, ví dụ như Tuân Uông, con rồng thứ năm trong bát long.

Đợt nhà họ Tuân mở khóa học công khai lần trước, hắn bị gia chủ loại ra ngoài, để Tuân Úc chiếm mất vị trí đã vô cùng không hài lòng. Lần này Tuân Sảng lên đường vào kinh còn ám chỉ Tuân Úc sẽ trở thành gia chủ đời sau, Tuân Uông thực sự nổi giận.

Tuân Sảng có tài năng, cái này hắn chịu phục, nhưng đời sau nhà họ Tuân có nhiều người, đâu phải Tuân Úc là người giỏi nhất?

Cho nên Tuân Uông cứ vô tình hay cố ý đứng ở phía đối lập với Tuân Úc. Lần này cũng không ngoại lệ, hắn vừa chế giễu vừa cực lực phản đối, thành ra kế hoạch chuyển dời một phần gia tộc đi tị nạn của Tuân Úc vì thế mà bị gác lại.

Ài, thói đời đúng là làm người cười ra nước mắt.

Nhà họ Tuân là một trong những cây cổ thụ lâu đời nhất ở Dĩnh Xuyên. Quê cha đất tổ mà, đâu phải nói bỏ là bỏ, cái này Tuân Úc hiểu lắm chứ. Nhưng có ai còn nhớ vụ thảm sát ở Dương Thành không? Ai dám đảm bảo Dĩnh Xuyên không gặp phải tai họa này?

Một người hầu bước vào phòng, bẩm với Tuân Úc rằng có Quách Gia đến chơi.

Quỷ tài Quách Phụng Hiếu bước chân xiêu chân vẹo vào trong, chưa tới gần đã nghe mùi rượu nồng nặc, chắc tên này vừa đánh chén hồi sáng. Tuân Úc vừa cười vừa nói:

“Ta đang định tìm ngươi nè, ai dè ngươi tới đây luôn. Nhưng mà nói thật nhé, Phụng Hiếu ngươi có thể thay quần áo được không? Cả người mùi rượu nồng nặc, coi chừng bị người ta chê cười nha.”

Quách Gia tùy tiện ngồi vào một cái ghé, gục đầu vào tường, mơ màng lôi một hồ lô rượu trong ngực ra tu ừng ực, còn quay sang lắc lư với Tuân Úc:

“Cứ sống tốt với bản thân, quan tâm gì thiên hạ chỉ trỏ? Rượu hôm nay khá ngon, ngươi làm một hớp không?”

Tuân Úc lắc đầu, trầm mặc một hồi, nói ra:

“Ài, nhà họ Tuân, lòng người tản mác.”

Từ câu nói của Quách Gia, Tuân Úc đã biết Quách Gia nghe được chuyện hắn bị đả kích trên hội nghị gia tộc, cho nên Quách Gia mới cố ý nói cho hắn biết, chỉ cần làm tốt phần mình, đừng lo cho người khác làm gì.

Nhưng làm gì có gia chủ nào có thể làm vậy được? Vì vậy Tuân Úc cũng đáp lời, ý bảo mình vẫn phải vì nhà họ Tuân mà tính toán một chút. Quách Gia đặt hồ lô rượu trên bàn, tùy ý bảo:

“Lòng người là thứ không nhìn thấy được, còn nếu đã thấy thì sẽ không tản mác.”

Ông bạn à, chờ nhìn thấy có lẽ đã muộn rồi…Tuân Úc đứng lên bước tới giá sách, lôi một bức thư ra và nói:

“Đây là thư của Ký châu Mục Hàn Phúc viết, Phụng Hiếu có thể tư vấn cho ta được không?”

“Hửm? Hahaha, cái này vui à nha, Hàn Ký Châu cảm thấy bên cạnh có một con hổ bắt đầu đủ lông đủ cánh, bản thân mình có chút không kiểm soát nổi chứ gì?”

Hóa ra là Ký Châu mục Hàn Phức viết thư mời Tuân Úc tới đảm nhiệm chức phụ tá. Hàn Phức tự Văn Tiết, từng là người Dĩnh Xuyên, vì vậy quê hương có dạng nhân tài nào hắn biết rõ như lòng bàn tay.

Tình thế của hắn đang bấp bênh lắm. Hàn Phức tuy là Ký Châu Mục, nhưng hắn còn là một trong những học trò của nhà họ Viên. Bởi vậy dù rất bất mãn với Viên Thiệu, nhưng có tức nữa cũng phải ráng nhịn xuống.

Trên chốn quan trường, chẳng có ông quan nào thích cấp dưới là con ông cháu cha, đụng vào cũng không được, muốn quản cũng không xong. Điều này đang ứng nghiệm trên người Hàn Phức.

Dạo gần đây Viên Thiệu bành trướng thế lực quá nhanh, dẫn đến Hàn Phức hắn có chút trở tay không kịp. Bây giờ Viên Thiệu không chỉ có Quách Đồ, Phùng Kỉ theo làm quân sư, mà còn được sĩ tộc ở đất Hà Bắc liên tục đến kết nối quan hệ.

Hàn Phúc cảm thấy nguy cơ ngày một lớn hơn. Hết cách, hắn đành viết thư cho một đồng hương nổi bật ở đất Dĩnh Xuyên là Tuân Úc, dùng ngôn ngữ chứa chan tình người để mời gọi Tuân Úc chạy đến Ký Châu phò tá.

Quách Gia vừa cười vừa nói:

“Theo ý của ta, ngươi có thể đến đó xem sao.”

“Đến xem thử thôi hả?”

“Ừ, cứ nhìn kỹ tình hình rồi tính tiếp.”

Quách Gia cảm thấy chuyện này rất đơn giản. Tuân Úc đưa thư cho hắn tức là muốn hỏi thử hắn có cái nhìn như thế nào về Hàn Phúc, người này có đáng giá để phò tá hay không. Kết quả Quách Gia cũng nghĩ giống như Tuân Úc, chưa từng xem trọng Hàn Phức, cho nên không hề bảo Tuân Úc nhậm chức mà chỉ nói Tuân Úc ghé qua xem thử.

Như vậy ở Ký Châu, ngoại trừ Hàn Phúc ra chỉ còn một nhân vật đang nổi như cồn khác, chính là Viên Thiệu Viên Bản Sơ. Hừm, kẻ này đang được mọi người xưng tụng cái danh anh hùng thiên hạ.

Tuân Úc suy nghĩ một chút, sau đó thẳng thắn nói với Quách Gia:

“Vậy còn ngươi? Đừng nói vẫn lang thang uống rượu ở Dĩnh Xuyên nha?”

Quách Gia chợt trầm mặc rồi hờ hững đáp:

“Ngươi cũng biết quan hệ giữa ta và Công Tắc ra sao…”

“Nếu là anh hùng thiên hạ, cũng chưa chắc lòng hắn không thể chứa được hai người họ Quách.”

Quách Gia vẫn im lặng. Hắn hiểu ý Tuân Úc, chỉ có điều tương lai sẽ giống như Tuân Úc nói, hắn có thể tự mình lập nên một gia tộc riêng sao?

Tuân Úc âm thầm nhìn Quách Gia, từ lúc hắn mang lá thư này ra, kỳ thật trong lòng đã sớm có đáp án. Chẳng qua Tuân Úc thấy cả hai là bạn thân, nói chuyện rất hợp ý với nhau, có lẽ nên cùng nhau tiến thân, ít nhất mai sau không đến mức khác chúa công mà chém giết lẫn nhau.

Chỉ có điều quan hệ giữa Quách Gia và Quách Đồ thật sự rất tệ, cho nên hắn vẫn tôn trọng quyết định của Quách Gia.

Quách Gia lại lấy ra hồ lô rượu uống mấy ngụm, tiếc rằng hồ lô nhỏ không chứa được bao nhiêu, chỉ vài hớp đã cạn đáy. Hắn lắc nhẹ chiếc hồ lô trống không, đành chép miệng đặt xuống bàn:

“Thôi được rồi, ta sẽ cùng ngươi đi một chuyến, chẳng biết rượu Ký Châu có đến lượt ta uống hay không.”

“Tốt thôi, ê mà ta nói trước, ta không muốn vòng vèo…”

“Được luôn, không cần ngươi vòng vèo, ta trả lại cho ngươi hai vò rượu ngon.”

“Cái gì? Ngươi mượn ta chỉ mỗi hai vò rượu thôi hả? Thôi bỏ, có là tốt rồi, nhưng ta muốn uống Thúy Ngọc Lễ ở phía tây thành cơ…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương