Đêm nay rất nhiều người mất ngủ.

Viên Ngỗi đuổi hết người hầu ra ngoài, bày bàn ngồi một mình trong thư phòng chậm rãi hạ cờ. Chỉ chốc lát sau trên bàn đã có chi chít những quân cờ đen trắng. Thời Hán vẫn chưa có những phương pháp dưỡng sinh, nhưng toàn bộ học sinh phái Nho gia đều hiểu rõ tầm quan trọng của việc dưỡng sinh và tu tâm. Môn đánh cờ vào thời kì này đã trở nên thịnh hành, là món ăn tinh thần mà rất nhiều sĩ tộc yêu thích. Viên Ngỗi bị ảnh hưởng bởi anh trai là Viên Phùng, cũng đặc biệt thích chơi cờ, từng có lúc huynh đệ hai người thường ngồi đối diện đánh cờ, không xét thắng thua, chỉ xét tình nghĩa. Viên Ngỗi mắt đỏ hoe ngồi nhìn thế cục cờ, đây là ván cuối cùng hai huynh đệ chơi cùng với nhau. Đêm hôm ấy chính là lúc sự kiện loạn đảng cố do hoạn quan Trương Nhượng cầm đầu tấn công nhân sĩ phái thanh lưu, toàn bộ Thành Lạc Dương ánh lửa ngút trời, tiếng vũ khí chém giết rít gào, không biết bao nhiêu sĩ tộc đã ngã xuống. Viên Ngỗi và Viên Phùng ngồi yên tĩnh trong nhà chờ đợi kết quả, cũng may Hán Linh Đế không nghe theo hoạn quan, nhà họ Viên thế mà thoát nạn. Viên Phùng bị liên lụy, tuy không bị bãi chức nhưng chịu đủ điều tiếng, sau đó sinh bệnh chết. Từ đó trở đi, Viên Ngỗi hận hoạn quan thấu xương, nhưng bọn chúng đang như mặt trời giữa trưa, lão đành phải nhẫn nhục cho qua chuyện. Tối nay cũng giống ngày ấy, ánh lửa sáng rực kinh thành, tiếng vũ khí tiếp tục vang lên, nhưng kẻ nằm xuống lại là hoạn quan.

Xét về quan hệ, Viên Ngỗi cùng Hà Tiến không có thù hằn gì hết, sĩ tộc phái thanh lưu bình thường cũng có xung đột, nhưng không ghét đến mức ngươi sống thì ta chết. Bởi vì sĩ tộc thế gia đều biết, ngoại thích thường xuyên đổi người, giỏi lắm chỉ tỏa sáng vài năm sau đó về vườn, thế lực chủ yếu của họ nằm ở hậu cung, nhưng than ôi hồng nhan mau già, hết đóa hoa này đến đóa hoa khác lụi tàn trong vàng son hoàng gia. Viên Ngỗi chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc đã đợi được cơ hội, thừa dịp hoàng đế vừa đăng cơ, hoạn quan chưa kịp tạo quan hệ, lập tức li gián hoạn quan và ngoại thích. Cuối cùng Hà Tiến đứng đầu phe ngoại thích đã chết, Trương Nhượng, Triệu Trung phe hoạn quan cũng đi đời nhà ma. Viên Ngỗi đưa tay nhấc từng quân cờ màu đen ném xuống đất một cách đầy khinh miệt.

“Chậc chậc, tiếc là không trọn vẹn lắm. Nhưng thôi, dù sao sống chết có số, phú quý do trời, hai người lần này cũng coi như mệnh lớn. Chỉ là ván kế tiếp, các ngươi có còn may được như vậy không?”

Một đội quân Tây Lương đang chạy khắp kinh thành. Lý Nho, tự Văn Ưu đang ngồi trong xe ngựa tránh gió, hắn cũng sắp xếp một bàn cờ, nhàn hạ đặt từng quân cờ xuống. Chà, kết quả thành bại là năm năm à? Lý Nho cầm quân cờ hồi lâu không hạ được, hừ lạnh một tiếng đem toàn bộ cờ gạt hết xuống đất. Nếu thế cục đã không còn cách xoay chuyển, chi bằng ta mở một ván mới. Hắn mở màn xe, nghiêm nghị truyền lệnh:

“Quân bây đâu, hai bên cánh tản ra 10km, nổi lửa, giơ cao cờ lên! Toàn quân tăng tốc xuất phát về Lạc Dương, kẻ nào làm rớt cờ, chém!”

Lập tức quân Đổng Trác giống như một chiếc lưới căng phồng, bao quanh khu Lạc Dương, chậm rãi siết lại. Phỉ Tiềm cùng Thôi Hậu cũng ngồi trong phòng riêng đánh cờ, tuy rằng âm thanh ồn ào bên ngoài dần dần nhỏ lại, nhưng cả hai đều không còn buồn ngủ nữa, đành hẹn nhau đánh cờ giết thời gian.

“Hiền đệ mang theo hai đứa bé trông có vẻ phú quý, không biết là công tử nhà nào gặp rủi ro đến tận đây?”

Thôi Hậu vừa hạ cờ vừa tùy ý hỏi. Một kẻ công tử lụa là như hắn không giỏi về đầu óc, chỉ đoán hai tên nhóc này chạy nạn từ Lạc Dương vô tình lạc đến đây. Phỉ Tiềm cũng rất tùy ý hồi đáp:

“Đệ cũng chịu, có điều thấy hai đứa nó tuổi nhỏ, lại khổ sở như vậy, đệ không đành lòng hỏi, cứ đợi trời sáng rồi tính.”

“Haha, hiền đệ còn bảo bọn chúng nhỏ tuổi, thế ngươi năm nay bao nhiêu?”

“E hèm, lão phu cải lão hoàn đồng nên da mặt trẻ trung, thật ra lão đã hơn sáu mươi.”

Thôi Hậu nghe xong cười nghiêng ngả, đặt một quân cờ xuống.

“Thôi ta sợ rồi, coi như đệ thắng.”

Tiện tay sai hầu gái đem bánh ngọt và trà mới lên. Đợi mấy đứa tôi tớ đi xa, Thôi Hậu lau khóe mắt do cười tràn bờ đê, đột nhiên chắp tay bảo:

“Ta thay mặt cả nhà cảm tạ thiếu lang quân! Hôm nay nhà họ Thôi nhận tấm chân tình của ngươi, sau này ngươi gặp khó cần người trợ giúp, nhà họ Thôi quyết không chối từ.”

Phỉ Tiềm liền tranh thủ đỡ Thôi Hậu dậy:

“Ấy chết, sau huynh lại hành lễ lớn như vậy?”

“Người ngay không nói tiếng long, hiền đệ đưa phương pháp chế lưu ly, cũng tựa như tưới nước lên đất hạn. Đừng nhìn nhà họ Thôi uy phong ngút trời, thật ra là miệng cop gan thỏ mà thôi.”

“Huynh trưởng lại khiêm tốn rồi.”

Thôi Hậu bèn giải thích cho Phỉ Tiềm. Nhà họ Thôi vốn dĩ bắt nguồn từ họ Khương, tổ tiên chính là Khương Thái Công Khương Tử Nha, mà tổ tiên Khương Tử Nha lại là Viêm Đế Thần Nông. Con út của Tề Quốc Công được nhà Tây Chu phong ở ấp Thôi, nên mới đổi sang họ Thôi, xem Lâm Truy ở Sơn Đông là vùng đất khởi nguồn. Nhưng trong quá trình tách chi của nhà họ Thôi, chi của Thôi Liệt có thành tựu rực rỡ, rời khỏi Sơn Đông và cắm rễ ở Lạc Dương. Đến thời điểm Thôi Liệt còn sống, mạch họ Thôi ở Sơn Đông đã xuống dốc, vì thế vị trí gia chủ đã rơi vào tay Thôi Liệt. Đương nhiên nơi đây còn có một phen kịch liệt tranh đấu, nhưng cả nhà giấu nhẹm đi. Vốn dĩ Thôi Liệt có gia tài bạc triệu, tỏa sáng như mặt trời giữa trưa, tiếc thay cuộc vui ngắn chẳng tày gan, lão bị hoạn quan cho ngã ngựa, vừa mất chức vừa bị xét nhà, gia sản tích cóp bay mất tám phần. sau đó Thôi Liệt bệnh không dậy nổi cuối cùng qua đời. Tuy nói Thôi Liệt trước khi chết đem vị trí gia chủ truyền cho Thôi Nghị, nhưng lúc này vị trí gia chủ chẳng khác nào củ khoai lang nóng, bởi vì đã có các chi thứ trên đà đang lên để mắt đến nó. Gia chủ của bất kì gia tộc nào đều có địa vị cao thượng, nắm tộc phổ trong tay, quyền hạn to lớn. Chuyện từ bỏ quyền lợi đối với thế gia chẳng khác nào ép họ vào con đường chết. Vào thời khắc lâm nguy, cũng may Thôi Liệt còn rất nhiều bạn bè phái thanh lưu trợ giúp, Thôi Nghị mới bảo vệ được chức gia chủ, nhưng tình cảm sẽ nhạt dần theo thời gian, cuối cùng một ngày nào đó chuyện xưa cũng như mây khói. cho nên vì duy trì chức gia chủ của Thôi Nghị, nhà họ Thôi năm nay đã chi rất nhiều khoản, không chỉ giữ lại trang viên, mà còn kết giao đại thần trong triều, vốn liếng cơ hồ đã bị móc rỗng. Nhưng quan viên trong triều đều ỷ thân phận mắt chó nhìn người, vàng bạc bình thường làm sao có thể quan tâm, chỉ yêu thích một vài bảo vật quý giá. Tất nhiên bảo vật không phải rau ngoài chợ, chẳng thể chạy đầy đồng cho nhà họ Thôi hái đi. Mỗi lần tìm thấy bảo vật, nhà họ Thôi đều cống nạp cho các đại thần. Phỉ Tiềm âm thầm gật đầu, thì ra là thế, hèn gì trên phố có tin đồn nhà họ Thôi chơi chiêu hố bảo vật của nhà lành, xem ra nguyên nhân nằm ở chỗ này. Hiện nay có phương pháp chế lưu ly trong tay, nhà họ Thôi xem như thỉnh được một con gà đẻ trứng vàng, không cần đi khắp nơi tìm bảo vật nữa, cũng mở ra một đường phát tài, vực dậy gia tộc. Có lẽ Phỉ Tiềm còn sở hữu nhiều bí mật khác, nhưng hiện tại nhà họ Thôi chỉ cần nắm chắc thứ đang có trong tay, sau khi cho thợ thủ công thí nghiệm, xác nhận phương pháp này có hiệu quả, Thôi Nghị quyết đoán yêu cầu Thôi Hậu phải giao hảo tốt với Phỉ Tiềm. Nếu như không phải bởi vì Phỉ Tiềm chỉ là chi thứ của Phỉ gia, Thôi Nghị còn phải đích thân tới tạ ơn. Hôm nay Thôi Hậu chỉ nói chuyên tình nghĩa, không hỏi làm sao Phỉ Tiềm đạt được phương pháp, ngoại trừ ngỏ ý cảm ơn còn có hai hàm ý. Một là chứng tỏ nhà họ Thôi biết trước biết sau, thành tâm đối đãi, không còn chiêu trò nữa. Hai là ngày sau Phỉ Tiềm cần nhà họ Thôi làm gì, nhà họ Thôi sẽ dựa theo giá trị phương pháp này để cân đo, sau đó trả ơn ngang nhau hoặc hồi đáp thứ có giá trị hơn. Tất nhiên điều này còn phải xem tương lai của hai bên. Ví dụ một bữa cơm thịnh soạn cấp cho nhà giàu và cho nhà nghèo sắp chết đói sẽ có ý nghĩa khác nhau. Lúc này hầu gái đã mang trà bánh lên, cũng hỏi thăm rằng sắp đến lúc gà gáy sáng, hai vị công tử có cần rửa mặt không. Phỉ Tiềm cùng Thôi Hậu nghe vậy mới biết đêm định mệnh hôm nay đã lặng lẽ trôi qua. Phỉ Tiềm giơ ly trà lên:

“Vĩnh Nguyên huynh, ta mượn trà thay rượu kính huynh một ly, chúng ta tạm biệt ngày tháng cũ, đón chào tương lai mới nhé?”

“Hiền đệ khách khí rồi…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương