Quy Tắc Loại Chuyện Lạ 4016
-
4: Tòa Nhà Giảng Dạy
Năm X023 Ngày 6 tháng 5, 18:54.
Trong khu vực tọa lạc của tòa nhà giảng dạy ở đại học Thành phố S, một đầu bếp mặc tạp dề màu xanh đang giới thiệu mì sốt thịt cà chua cho Lâm Dị và những người khác, hình tượng khi đứng im của hắn phảng phất như là một bức phù điêu vậy.
Lâm Dị khựng lại một giây.
Nỗi sợ hãi như đang bùng nổ trong đầu hắn vào lúc này, cơ thể hắn vô thức run lên, nhưng tiềm thức lại cực kỳ bình tĩnh.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía sau của nhân viên bảo vệ, hắn không liếc nhìn đầu bếp và món mì sốt thịt cà chua, hắn tiến lên một bước và đi theo nhân viên bảo vệ với tốc độ nhàn nhã.
Đầu bếp mỉm cười nhìn hắn, không ngừng giới thiệu món mì sốt thịt cà chua.
Ánh mắt tên kia luôn đổ dồn về phía hắn, dõi theo động tác của hắn, cơ thẻ tên đó chậm rãi chuyển động như một con rối.
Khi Lâm Dị đi ngang qua đầu bếp, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sương mù cuốn vào, đồng thời hắn cũng có thể cảm nhận được xung quanh mình không có sinh vật nào tỏa ra hơi ấm cả.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được ánh mắt từ người đầu bếp đeo tạp dề xanh, lạnh lùng, tham lam, hung ác, trần trụi...!Và khao khát.
Lông tơ trên cánh tay hắn đột nhiên dựng đứng lên.
Mọi người lần lượt đi ngang qua đầu bếp đeo tạp dề xanh, không ai để ý đến sự tồn tại của tên đó.
Mao Phi Dương đi ở cuối đoàn người, hắn đang chuẩn bị rời đi thì giọng nói của Lâm Dị đột nhiên vang lên từ phía sau.
"Mao Tử."
Mao Phi Dương vô thức quay lại.
Trong màn sương sắp bị bóng tối nhấn chìm, người đầu bếp mặc tạp dề xanh cúi đầu, khóe miệng cong lên như một chú hề.
Lúc này, bầu trời đêm sâu thẳm vang lên một tiếng sấm vang rền.
Sấm sét xé ngang bầu trời, khuôn viên trường đột nhiên sáng lên.
Trong sương mù, những bóng đen kỳ lạ vặn vẹo đan xen vào nhau.
Họ rút lui vào sâu trong sương mù, nhưng từ đâu đến cuối họ luôn như xa như gần giữ khoảng cách với mọi người.
Đồng tử của Mao Phi Dương hơi mở ra.
Giọng nói của Lâm Dị là phát ra từ miệng tên đầu bếp đeo tạp dề xanh, nó mang theo một chút hương vị kỳ lạ.
"Mao Tử."
"Mao Tử."
"Đi với tôi."
"Đi với tôi..."
"Này này này..."
…
"Tích...tích..."
Vài hạt mưa rơi xuống trên mặt Lâm Dị.
Lâm Dị nhìn bầu trời, màn đêm u ám buông xuống như một cái hang đang sụp đổ, nó khiến người ta khó thở.
Giọng nói run run của Ngụy Lượng vang lên: "Lão Lâm, trời sắp mưa…"
Lâm Dị cũng có chút hoảng sợ nhìn về phía nhân viên bảo vệ phía sau, nhưng người kia vẫn không có ý định tăng tốc.
Ngay cả những nhân viên mặc đồng phục đầu bếp phía sau hắn ta cũng không phản ứng gì cả.
Vì thế hắn nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói: "Từ nhà ăn đến tòa nhà giảng dạy có bao xa?"
"Hả?" Ngụy Lượng giật mình.
Lâm Dị tức giận trừng mắt hắn: "Cậu chưa từng tới đây sao? Ăn trưa từ tòa nhà giảng dạy đến nhà ăn đi bộ mất bao lâu?"
Ngụy Lượng lúc này mới phản ứng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Khoảng...!khoảng mười phút, nhưng đó là trong tình huống bình thường."
"'Bình thường' là gì?"
"Tình huống bình thường là sương mù không dày đặc, nhưng bây giờ thời tiết hiện tại rất bất thường".
Lâm Dị vội vàng nhìn thời gian.
19:13.
"19:13...!Lúc trước 6 giờ 30 chúng ta đã gặp nhân viên bảo vệ, đến giờ đã hơn 40 phút rồi..."
Hắn híp mắt lại.
Điền Bất Phàm sờ mũi và lẩm bẩm suy nghĩ: "Nội quy sinh viên có ghi rằng, trong trường hợp thời tiết bất thường, bạn phải tìm nơi trú ẩn càng sớm càng tốt.
Thậm chí một số quy tắc cũng có thể bị bỏ qua..."
"Bây giờ có vẻ như thời tiết bất thường còn nguy hiểm hơn việc tiến vào một số tòa nhà kỳ lạ…"
Xét theo nội quy sinh viên, rõ ràng khuôn viên trường này có một số tòa nhà khác thường.
"Nhưng là vì cái gì đây?"
Điền Bất Phàm chạm vào vài hạt mưa vô tình rơi trên mặt, hắn khẽ cau mày.
Lâm Dị nhìn thấy Điền Bất Phàm đang suy nghĩ nên hắn không ngắt lời.
Đột nhiên, hắn nhận ra một điều gì đó ở phía trước nhân viên bảo vệ, một bóng đen khổng lồ mờ nhạt xuất hiện dưới làn sương mù dày đặc, nó giống như một loại tòa nhà nào đó.
Xung quanh tòa nhà có nhiều điểm sáng mờ ảo như đom đóm, đó là những ngọn đèn đường.
Bức màn sáng do đèn đường tạo thành một lối đi, mở ra một con đường dưới làn sương mù dày đặc.
Một con đường có thể dẫn đến tòa nhà phía trước.
"Tòa nhà giảng dạy? Hay...!Là cái gì khác?"
Trong đầu Lâm Dị đang điên cuồng lướt qua từng quy tắc về thời tiết bất thường trong nội quy sinh viên, cuối cùng hắn cũng đưa ra kết luận.
"Giải pháp tốt nhất khi gặp thời tiết bất thường là, đi theo đèn đường và đến tòa nhà gần nhất để trú ẩn.
Giải pháp tốt thứ hai là ở yên tại chỗ và chờ lực lượng bảo vệ."
Điền Bất Phàm cũng nghĩ đến điều này, hắn nhìn về phía Lâm Dị.
Lâm Dị cũng nhìn hắn, hai người cùng đưa ra quyết định.
"Đi?"
"Đi."
"Đi thì đi!"
"Tôi tới mở đường, các cậu ở phía sau! Lượng Tử, Vi Tang, Khoái Khoái, Mao Tử, đi thôi! Đừng quay đầu lại, cái gì cũng đừng lo lắng, cứ đi theo tôi!"
Lâm Dị hét lên và bỏ chạy, hắn dùng ánh sáng của chiếc đèn dầu cũ trong tay nhân viên bảo vệ lao về phía ngọn đèn gần mình nhất.
Ngụy Lượng hít một hơi thật sâu, mím môi, nghiến răng nghiến lợi đi theo.
Những người khác lần lượt nối tiếp nhau đuổi theo.
"Mao Tử, cậu đi trước đi, tôi đoạn hậu."
Thấy Mao Phi Dương có chút ướt át, Điền Bất Phàm vội vàng vỗ vỗ vai Mao Phi Dương.
Mao Phi Dương tựa hồ mất tập trung, hắn cứng ngắc liếc nhìn Điền Bất Phàm, sau đó lập tức theo sau Khoái Hồng Cơ tiến vào trong sương mù.
Điền Bất Phàm cau mày, không khỏi quan sát hắn ta thêm một lúc, rồi lại nhìn về con đường phía trước.
Mấy đầu bếp đeo tạp dề xanh đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại một hàng dài mấy tên đầu bếp kia, tay họ nắm chặt sợi dây xích sắt và dần biến mất trong làn sương mù dày đặc.
…
Lâm Dị lao qua sương mù như một con báo săn mạnh mẽ, nhưng khi hắn di chuyển ra khỏi bức màn ánh sáng do đèn dầu tạo thành, sương mù xung quanh lập tức dâng lên như một làn sóng tiến về phía hắn.
Tiếng sóng trộn lẫn với tiếng thì thầm rên rỉ và những tiếng gọi kỳ quái, nó giống như tiếng còi đang bay theo gió từ bên kia thế giới xa xôi, nó biến thành một đôi bàn tay vô hình, xuyên qua màn sương đồng thời tóm lấy tứ chi của Lâm Dị.
Dường như có một tiếng thì thầm kỳ lạ nào đó xen lẫn trong tiếng còi nhẹ kia.
Các âm tiết âm thanh, hẳn không phải là ngôn ngữ của con người, cách phát âm mơ hồ dường như muốn nói:
【Fa......!NTo......!Me......!】
【FanTo......!Me......!FRa......!】
Khi âm thanh đó vừa xuất hiện, Lâm Dị lập tức bị bao phủ bởi một cảm giác hãm sâu cản trở mãnh liệt.
"Hỏng bét!" Lâm Dị nghiến răng nghiến lợi, đồng tử hắn hơi mở ra, vào lúc này, hắn tựa hồ cảm giác được có loại ác ý nào đó giống như một con sâu bằng sắt, nó đang cố chui vào trong đầu hắn.
Lúc này, trong sương mù lại vang lên tiếng sột soạt khi đá sỏi cọ xát với mặt đất.
Không có sự ngăn cản của nhân viên bảo vệ và những ngọn đèn dầu cũ kỹ, cộng với màn sáng đèn đường cách đó không xa, những thứ trong sương mù đột nhiên chớp lấy cơ hội tốt nhất, chúng tiếp cận Lâm Dị với tốc độ nhanh hơn.
Cảm giác áp bức treo cao trên đầu Lâm Dị như một tảng đá khổng lồ, bất cứ lúc nào nó cũng có thể đè bẹp hắn.
Vào thời điểm quan trọng này, Lâm Dị lại nghe thấy một số tiếng gọi từ trong những tiếng thì thầm và tiếng nức nở như sóng kia.
Những tiếng gọi trộn lẫn với âm thanh của 【fanTome] nghe cứ như——
"Lâm Dị! Lâm Dị!"
Âm thanh phát ra từ phía sau hắn, nó giống như một âm thanh dồn dập phát ra từ miệng Mao Phi Dương.
Hắn vô thức muốn quay lại.
Nhưng vào lúc này, da đầu hắn đột nhiên nổ tung, các tóc của hắn gần như dựng ngược lên.
Hắn thanh tỉnh ngay lập tức.
"Nội quy sinh viên!"
"Không thể quy đầu nhìn lại!"
"Không nên quay đầu nhìn lại!"
Sau đó, hắn cố nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đường trước mặt, trong mắt hắn tất cả chỉ còn lại có ngọn đèn đường.
Vào lúc này, hắn dường như có thể nhìn thấy dòng chữ trên ngọn đèn!
"Tòa nhà giảng dạy - 108".
"cây bấc!"
"Xông lên!"
Lâm Dị bộc phát ra một lực lượng trước nay chưa từng có, tuy rằng mỗi bước đi của hắn đều rất khó khăn, nhưng ngọn đèn lại mang đến cho hắn một loại cảm giác an toàn mãnh liệt.
Đặc biệt là ngọn đèn đứng trước tòa nhà dạy học!
Lâm Dị bị sương mù tắc nghẽn đè nén đến mức gần như ngã xuống nền đá cuội, hắn giống như một người đàn ông đang cố đi trên cồn cát trong cơn bão cát lớn vậy
Đôi mắt hắn cũng hơi đỏ lên vì sung huyết, một tiếng gầm như dã thú phát ra từ cổ họng hắn ta.
Một bước, hai bước, ba bước...
Ngay khi sương mù dày đặc sắp nhấn chìm hắn ta, một lực mạnh mẽ và ổn định lại truyền đến từ phía sau hắn.
"Đi thôi!" Vi Sơn trầm thấp gầm lên, cánh tay hắn mạnh mẽ đẩy Lâm Dị đi xuyên qua sương mù dày đặc.
"Ba......"
Khi hắn bước đã vào phạm vi ánh sáng, màn sáng màu cam mềm mại chiếu xuống như một con dao chặt, cắt đứt hoàn toàn sương mù phía sau hắn ta.
Vào khoảnh khắc đó, Lâm Dị cảm thấy ngọn núi đè chặt lên mình đã đột nhiên vỡ vụn, một cảm giác thoải mái chưa từng có tràn vào cơ thể hắn.
Hắn nắm lấy ngọn đèn và nhìn lại màn sương mù.
Với sự trợ giúp của tấm màn ánh sáng màu cam, hắn nhìn thấy đám người Vi Sơn, Ngụy Lượng lần lượt lao tới ranh giới của sương mù, những bóng đen ẩn nấp, đột nhiên đến gần, khi gần khi xa, chúng như những lời thì thầm bị gió thổi lên lộn xộn.
"Trong sương mù...!Rốt cục có thứ gì? Bọn chúng tựa hồ như rất sợ ánh sáng..."
Lâm Dị nhìn quanh, hắn phát hiện nhân viên bảo vệ đã biến mất từ lâu, hàng người đầu bếp đã đi về đâu mà không ai biết, cuộc gặp gỡ trước đây của hắn giống như là một trận mộng ảo vậy.
Hắn nhìn những tòa nhà gần như đứng sừng sững trước mặt, chúng chỉ cách hắn một ngọn đèn.
Những tấm màn sáng treo giữa những ngọn đèn đường được nối với nhau, nó tạo thành một lối đi trông giống như đồng hồ cát.
"Đích, cạch......"
Vài hạt mưa rơi xuống, đột nhiên khiến Lâm Dị đang yên tâm lại lần nữa căng thẳng.
"Bây giờ vẫn chưa phải lúc để thả lỏng, chúng ta mới chỉ tạm thời thoát khỏi nguy hiểm." Điền Bất Phàm bình tĩnh nhìn tòa nhà trước mặt, "Nếu tôi đoán đúng, thì đó hẳn là tòa nhà giảng dạy."
"Bất kể có phải hay không, chúng ta trước đi qua bên đó đã." Lâm Dị cúi đầu nhìn đồng hồ.
19:23.
"Chỉ mới đi mấy bước thôi, mọi người đã mất mười phút rồi?!"
Lâm Dị trong lòng chấn động, lần này là Điền Bất Phàm dẫn đầu đội ngũ đi về phía trước.
"Đi thôi, tại sao cậu còn ngơ ngác ở đó?" Khoái Hồng Cơ thúc cùi chỏ đụng vào Lâm Dị thúc giục.
"Chúng tôi tới đây." Lâm Dị cùng Ngụy Lượng vội vàng đi theo.
Nhìn bóng lưng các bạn cùng phòng, Mao Phi Dương vẫn đứng đó, hắn có chút suy tư.
Đột nhiên, phía sau lại vang lên giọng nói của Lâm Dị.
"Mao Tử."
"Đừng ngơ ngác nữa, đi thôi!"
"Theo họ!"
Mao Phi Dương tựa hồ có chút đau đầu, hắn ôm trán khẽ lắc đầu, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một tia nghi hoặc.
"Mao Tử, nhanh lên!" Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Khoái Hồng Cơ vang lên dưới ánh đèn đường.
Mao Phi Dương đột nhiên run rẩy, tiếng gọi văng vẳng bên tai hắn đột nhiên biến mất.
Hắn chợt đã nhận ra điều gì đó, sau lưng lại toát đầy mồ hôi lạnh.
Hắn liền co cẳng chạy, đuổi theo kịp bước chân mấy người bạn cùng phòng.
…
Đi đến ngọn đèn cuối cùng trước tòa nhà, Lâm Dị bỗng ngẩng đầu nhìn lên.
Tòa nhà khổng lồ cách đó không xa trước mặt hắn đứng sừng sững giữa bầu trời tối tăm và ngột ngạt như một ngọn núi.
Ánh đèn trong tòa nhà sáng rực như những ngọn đuốc cháy trong đêm tối.
"Đó là tòa nhà giảng dạy."
Theo ánh mắt của Điền Bất Phàm, hắn nhìn thấy một dòng chữ lớn "Tòa nhà giảng dạy" được viết trên thân của tòa nhà, dòng chữ đó có thể nhìn thấy rõ ràng ngay cả khi ở trong bóng tối.
"Chúng ta đã đến tòa nhà giảng dạy." Lúc này, Lâm Dị mới yên tâm.
Tuy nhiên, Ngụy Lượng lại kinh hãi hét lên: "Không! Lão Lâm, không! Tòa nhà giảng dạy này có vấn đề!"
Ngụy Lượng ngón tay run run chỉ vào tòa nhà giảng dạy, giọng nói vô cùng sợ hãi: "Tòa nhà giảng dạy chỉ có bốn tầng… nhưng nó, nó nó nó…"
Lâm Dị sửng sốt, nhìn theo hướng Ngụy Lượng chỉ.
"Một, hai, ba, bốn..."
"Năm......"
"Sáu......"
"Bảy......"
Thấp thoáng, còn có tầng thứ tám xuyên thẳng vào bầu trời sương mù dày đặc!
"Cái này?!"
Ánh mắt hắn dao động kịch liệt, trái tim vốn vừa mới yên ổn một chút, vào lúc này đột nhiên lại nâng lên.
"Nó không được viết trong nội quy sinh viên!" Hắn nói.
Ngụy Lượng nói: "Không, nội quy sinh viên không có ghi… Mà là nó được ghi nội quy tòa nhà giảng dạy!"
"Hô —— Hô —— Hô ——"
Sương mù cuồn cuộn và mưa phùn mờ ảo.
Những tiếng thì thầm xa xa và tiếng đá xào xạc vô cùng chói tai, không gian ngột ngạt và ẩm ướt dường như có thể nghiền nát tâm lý phòng ngự của mọi người.
"Không kịp nghĩ nhiều như vậy, chúng ta phải đi vào trước khi mưa thật sự bắt đầu rơi!" Lâm Dị hạ giọng.
Đối mặt với những nguy hiểm chưa biết, muốn tránh là không thể nào, điều duy nhất có thể làm, là chọn một con đường có độ rủi ro tương đối thấp.
"Đi thôi! Đi đến tòa nhà giảng dạy!" Lâm Dị dẫn đầu lao về phía tòa nhà giảng dạy.
…
Hắn từ ngọn đèn cuối cùng đến tòa nhà giảng dạy mà không gặp phải vấn đề gì, điều đó bình thường đến mức Lâm Dị cảm thấy có gì đó không ổn.
Tuy nhiên, Lâm Dị luôn có một cảm giác khó chịu trong lòng kể từ khi bước vào khuôn viên trường, nhưng cảm giác này đã thuyên giảm đáng kể khi hắn bước lên bậc thềm của tòa nhà giảng dạy.
Tạm thời thoát khỏi nguy cơ, Lâm Dị hít sâu mấy hơi, sau đó bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Mặc dù trên mạng nói rằng đây là khuôn viên mới được xây dựng, nhưng Lâm Dị không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết "mới" nào trong tòa nhà giảng dạy.
Nghĩ đi nghĩ lại, dưới sự xúc tác của thời tiết và môi trường địa lý xấu như vậy, bất kỳ tòa nhà nào cũng sẽ lộ ra vẻ ngoài cũ kĩ như thế này.
Bất quá Lâm Dị cũng yên tâm, ít nhất trong tòa nhà giảng dạy này cũng có sinh viên, nhưng bọn họ trông khá vội vàng, cho dù chỉ là đi ngang qua, họ cũng không thèm liếc nhìn đám Lâm Dị lần thứ hai.
Mặc dù vậy, Lâm Dị vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ tương tự từ cơ thể họ, cảm giác này là thứ mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được trong làn sương mù dọc đường đi...
"Đây hẳn là những người đến sớm hơn để trải nghiệm cuộc sống đại học.
Giống như lần trước Ngụy Lượng đến đây, bọn họ cũng không gặp phải thời tiết kỳ quái dị thường như vậy." Lâm Dị nói.
Sau khi Điền Bất Phàm quan sát một lúc, hắn lập tức đi về phía cầu thang của tòa nhà giảng dạy.
Nhìn bóng lưng Điền Bất Phàm, Lâm Dị không khỏi vỗ đầu, sau đó mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình đang trong trạng thái xuất thần, như thể nhận thức của hắn đã bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh vậy...
Nhưng hắn lập tức chú ý đến một bảng thông báo bắt mắt đứng cách đó không xa, cho nên hắn cố kìm nén lại cảm giác xuất thần này.
Hắn bước tới xem xét, hắn rất ngạc nhiên khi thấy trên tấm bảng thông báo có ghi:
"Kính gửi những người trải nghiệm cuộc sống đại học, khi bạn nhìn thấy tấm bảng thông báo này, thì có nghĩa là bạn đã thành công vượt sự ảnh hưởng của thời tiết bất thường và đến tòa nhà giảng dạy.
Hãy làm theo hướng dẫn bên dưới.
Bạn sẽ nhận được thẻ sinh viên và bắt đầu hành trình trải nghiệm cuộc sống đại học của mình:
"1.
Vui lòng đi dọc theo cầu thang xuống tầng hầm của tòa nhà giảng dạy, sau đó nhìn vào cánh cửa đầu tiên bên trái.
Nếu số cửa ghi 'Văn phòng giáo viên', thì vui lòng gõ cửa và cho biết mục đích của bạn."
"Bạn sẽ gặp giáo viên chủ nhiệm của mình, chỉ cần đăng ký với giáo viên đó là bạn có thể nhận thẻ sinh viên."
"Nếu thứ bạn nhìn thấy không phải là 'Văn phòng giáo viên' mà là một căn phòng khác, vui lòng không vào và tiếp tục đi xuống cầu thang cho đến khi bạn gặp phòng giáo viên."
"2.
Trước khi lấy được thẻ sinh viên, đừng tin lời nói của bất kỳ ai, chứ đừng nói đến việc vào bất kỳ phòng học nào ngoài phòng giáo viên."
"Sau khi lấy được thẻ sinh viên, các bạn hãy cẩn thận và cất giữ nó ở nơi an toàn.
Bạn có thể nói chuyện với các sinh viên khác về thẻ sinh viên của mình, nhưng đừng bao giờ cho ai mượn, dù chỉ là để nhìn thôi."
"Nếu làm mất thẻ sinh viên sẽ rất rắc rối.
(Câu này in đậm và gạch chân)"
"3.
Sau khi nhận được thẻ sinh viên, hãy tìm phòng học ở tầng tương ứng và bắt đầu trải nghiệm cuộc sống đại học của bạn."
"4.
Nếu tình huống bạn gặp phải không phù hợp với bất kỳ tình huống nào ở trên và bạn cảm thấy mình đang bị lạc hoặc có một số triệu chứng khó chịu, vui lòng không xuống cầu thang nữa mà đi lên cầu thang bên trái ngay lập tức, khi bạn nhìn thấy bức tượng điêu khắc đứng ở đầu cầu thang, thì hãy rời đi.
"Bạn sẽ gặp một giáo viên nghệ thuật và bắt đầu cuộc hành trình trải nghiệm nghệ thuật của mình."
"Chúc bạn có một trải nghiệm thú vị."
Đọc xong thông báo, Lâm Dị nhìn về phía cầu thang bên cạnh.
Lối vào cầu thang là một cái cửa chống cháy biệt lập dày đặc, nó có màu xanh xám, biển báo lối thoát hiểm màu xanh lục phía trên cũng đang phát sáng.
Điền Bất Phàm đi tới, ấn mạnh vào tay nắm cửa, từ từ mở cửa ra, một hơi thở lạnh lẽo thoát ra từ khe hở trên cửa, như thể có một hầm băng ngầm ẩn sau cánh cửa vậy.
Hắn kéo mở cả một cánh cửa ra, phía sau cánh cửa là cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
Một chiếc đèn sợi đốt kiểu cũ được treo ở lối đi hẹp và ngột ngạt của cầu thang.
Bụi bẩn trộn lẫn với mùi đất cát bay lơ lửng trong không khí.
Những hạt sương mù màu xám có thể nhìn thấy bằng mắt thường gần như là chiếm trọn toàn bộ lối đi, nhìn qua một chút nơi đây tựa như một hầm mỏ bỏ hoang từ thế kỷ trước.
Hắn vừa định đi vào cầu thang, Ngụy Lượng đột nhiên lại nắm lấy tay hắn, kêu lên: "Lão Lâm!"
Lâm Dị khó hiểu quay đầu lại.
Ngụy Lượng dưới chiếc mũ lưỡi trai đầy vẻ sợ hãi, giọng nói run rẩy như lá cờ trong gió: "Lão Lâm, đừng đi…"
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì tòa nhà giảng dạy… Hoàn toàn không có tầng hầm!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook