Quy Tắc Loại Chuyện Lạ 4016
5: Tầng Hầm Của Tòa Nhà Giảng Dạy


Lời nói của Ngụy Lượng còn lạnh hơn cả hơi thở từ cầu thang phả ra, Lâm Dị bỗng phát hiện tay mình càng run hơn.

"Lão Lâm, nội quy của tòa nhà giảng dạy là, tòa nhà giảng dạy chỉ có bốn tầng, không có tầng hầm hoặc nhiều tầng cao hơn…"

Ngụy Lượng nắm lấy tay Lâm Dị lắc đầu ra hiệu hắn không được đi vào cầu thang, trong mắt cậu ta tràn đầy sự cầu xin cùng sợ hãi.

Lâm Dị do dự một chút, nhưng hình dáng của tòa nhà giảng dạy mà hắn vừa nhìn thấy lại hiện lên trong đầu, nó có hơn bảy tầng có thể nhìn thấy bằng mắt thường!

"Tòa nhà giảng dạy chỉ có bốn tầng? Nhưng tôi nhìn thấy rõ ràng ít nhất có bảy tầng?"

Lâm Dị nghi ngờ và nhìn vào lối vào cầu thang trước mặt.

Đằng sau cánh cửa lửa biệt lập này, dường như là một thế giới khác, với ánh sáng mờ ảo dẫn đường đến địa ngục, và tiếng gió ngắt quãng vang vọng trong đường hầm tối tăm, nó tựa như tiếng gọi từ thế giới khác đang vang lên.

Ngay khi hắn đang do dự, liệu cầu thang có tồn tại hay không và tòa nhà giảng dạy này thực sự có bao nhiêu tầng, thì bỗng nhiên một cảm giác kiệt sức, yếu đuối lặng lẽ trỗi dậy trong lòng hắn.

Lúc đầu hắn không nhận ra sự bất thường này, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện ra rằng, cầu thang dường như đã bị một lực lượng nào đó vặn xoắn, mặt đất dưới chân hắn cũng bắt đầu xuất hiện một số biến dạng bất thường...

Hắn dường như đang bị ảo giác, và có điều gì đó đang tác động đến nhận thức của hắn đối với tòa nhà giảng dạy này.

Loại cảm giác kinh hãi khó tả này đang bóp méo ý chí và nhận thức của hắn từng chút một, nó dường như muốn nuốt chửng hắn.

Vào thời điểm quan trọng như vậy, một bàn tay đã đặt lên vai hắn, giọng nói kiên quyết của Điền Bất Phàm vang lên bên tai hắn: "Cầu thang là có thật."

Câu này đã giải quyết dứt khoát, đập tan mọi sự do dự của hắn.

Lâm Dị lấy tay ôm trán hít mấy hơi thật sâu, cảm giác yếu ớt và mệt mỏi trong lòng dần dần tiêu tán, tòa nhà giảng dạy méo mó dường như trở lại bình thường.

Cảnh tượng trước đó giống như một ảo giác nực cười.

"Tuân theo quy tắc và hiểu rõ quy tắc là điều mà một người chơi đủ tư cách nên làm." Điền Bất Phàm xoa mũi và nhìn vào lối cầu thang như vực thẳm kia.

"Trước hết, điều chúng ta có thể xác nhận là khuôn viên này rất bất thường."

"Thứ hai, xét theo chuỗi sự việc từ khi vào trường đến nay, việc tuân thủ nội quy sinh viên hay nói cách khác là tuân thủ những quy tắc cần thiết, chính là chìa khóa để đảm bảo sự an toàn cho chính chúng ta trong trò chơi sinh tồn này."

Điền Bất Phàm liếc nhìn Ngụy Lượng một cái.

"Hiện tại xem ra, ngoại trừ nội quy sinh viên, sẽ còn có nhiều nội quy hơn..."

"Thật thú vị! Càng ngày càng cảm thấy thú vị!"

"Thế nào, cùng đi chứ?" Điền Bất Phàm nhìn về phía Lâm Dị, trong đôi mắt bình tĩnh của hắn có chút phấn khích.

Lâm Dị nhìn về phía Ngụy Lượng, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay Ngụy Lượng.

"Lượng Tử, điều quan trọng nhất bây giờ là lấy được thẻ sinh viên, nếu không chúng ta thậm chí còn không thể tuân thủ nội quy."

Ngụy Lượng trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lâm Dị và cầu thang, trong mắt tràn đầy giãy dụa.

Cuối cùng, hắn bất lực lắc đầu, cười khổ.

"Ai...!Mặc dù tôi đã từng đến đây một lần, nhưng dường như tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ôm chặt bắp đùi của cậu lúc này!"

Sau đó, hắn nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc, cố gắng bình tĩnh lại rồi nói: "Đi thôi."


Thấy vậy, Điền Bất Phàm gật đầu và dẫn đầu bước vào cầu thang.

Lâm Dị liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay.

19:45.

Sau khi âm thầm ghi lại thời gian trong đầu, hắn vội bước đi theo bước chân của Điền Bất Phàm.

Đám người theo sát phía sau.



Nắm X023 Ngày 6 tháng 5, 19:47.

Tòa nhà giảng dạy, ở cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

Lâm Dị đã đi xuống cầu thang được hai phút, nhưng hắn vẫn không nhìn thấy lối ra của cầu thang.

Hắn nhìn lại những bậc thang đã đi qua, rồi nhìn những bậc thang bên dưới phía trước, những bậc thang xoắn ốc trông giống như một chuỗi Fibonacci đang hiện ra trong tầm nhìn của hắn, mà bọn hắn chỉ là một điểm nhỏ trong chuỗi số này.

Rõ ràng đây chỉ là một cầu thang nhỏ, nhưng sau khi Lâm Dị đi được một lúc, hắn lại phát hiện cầu thang dần dần rộng hơn, nó tạo ra ảo giác kỳ lạ rằng, thế giới này đang bị kéo căng ra.

Đi được một đoạn, Điền Bất Phàm đột nhiên dừng lại, trầm ngâm hỏi: "Bao lâu rồi?"

Lâm Dị liếc nhìn đồng hồ: "19:52."

"Mấy giờ tiến vào?"

"19:45."

"Đã gần mười phút mà, vẫn không thể xuống được tầng hầm?" Điền Bất Phàm cau mày, "Không phải chứ?"

"Ý cậu là gì...!Là khâu nào xảy ra vấn đề sao?"

Điền Bất Phàm lắc đầu.

"Không, không có vấn đề gì, nhưng đó mới chính xác là vấn đề lớn nhất."

"Cậu nói cứ như là không nói vậy!" Vi Sơn có chút tức giận, "Tôi chỉ muốn biết chúng ta phải làm như thế nào có thể rời khỏi nơi này?"

Khoái Hồng Cơ khoanh tay trước ngực, chậm rãi bước xuống cầu thang, buồn bã nói: "Tôi không quan tâm, ở đây cũng khá mát mẻ."

Vi Sơn trừng mắt nhìn Khoái Hồng Cơ, mỉa mai nói: "Âm bi thích lạnh lùng, chẳng bằng tôi sẽ chôn cậu ở chỗ này!"

Khoái Hồng Cơ mỉm cười, nhìn Điền Bất Phàm và nói: "Điền công tử, ​​​​mau nghĩ cách chạy trốn nhanh lên, nếu không sẽ có người lại nổi điên bây giờ!"

"Hừm..." Vi Sơn đột nhiên lao tới trước mặt Khoái Hồng Cơ, túm lấy cổ áo hắn, "đông" một tiếng đẩy hắn vào tường.

Khoái Hồng Cơ cổ họng nghẹn lại, mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn khó khăn cười cười, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích không chút kiêng dè: "Cậu không có chút sức lực nào sao, chưa ăn cơm sao?"

"Đừng phiền nữa!" Lâm Dị đi tới, nắm lấy tay Vi Sơn, vỗ vỗ vai Khoái Hồng Cơ, thấp giọng nói: "Nếu như các có gì muốn nói, thì chờ chúng ta rời khỏi đây trước đi đã!"

Khoái Hồng Cơ nghiêng cổ liếc nhìn Vi Sơn, nhướng mày liếm lưỡi, nụ cười càng thêm phóng túng: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cậu là lão đại, cậu nói thế nào cũng được? He he..."

"Ha!" Ngụy Sơn cười lạnh, nhún vai, quay người đi mà không nói thêm gì nữa.


Lâm Dị vội nói: "Điền công tử, ​​​​cậu có phát hiện ra điều gì không?"

Hắn thản nhiên hỏi, nhưng không ngờ lại nhận được câu trả lời chắc chắn của Điền Bất Phầm.

"Có, các cậu mau tới đây nhanh lên."

Lâm Dị ngay lập tức đi xuống cầu thang, nhưng chỉ cách đó mười bước, hắn đã nhìn thấy Điền Bất Phầm đang đứng trước cửa phòng cháy chữa có màu xanh xám, phía trên cửa có đèn thoát hiểm màu xanh lá cây và một tấm biển trên vách tường ghi dấu hiệu B1".

"Đi thôi, chúng ta đã đến tầng hầm rồi." Điền Bất Phầm không biết mình đang nghĩ gì, hắn mỉm cười mở cánh cửa phòng cháy chữa ra.

Ánh sáng vàng rực từ ngoài cửa chiếu vào, đây rõ ràng là ở dưới lòng đất, nhưng lại thoang thoảng có mùi gió đêm.

Điền Bất Phàm là người đầu tiên đứng mũi chịu sào và bước ra ngoài.

Lâm Dị cũng nói với Ngụy Lượng bên cạnh: "Đi thôi!"

"Hả? Đi đâu?" Ngụy Lượng há to miệng: "Cái này, cái này...!thật sự có tầng hầm sao?"

Hắn nghi ngờ bước vào cửa, khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt hắn mở to như những chiếc đèn lồng.

"Cái này...!Nơi này là?!"

Lâm Dị bước vào thế giới phía sau cánh cửa, cả người hắn đột nhiên choáng váng.

Họ thực sự đã quay trở lại nơi họ bắt đầu.

Cầu thang dẫn xuống tầng hầm!

Lâm Dị dụi mắt và nhìn xuống bậc thang của tòa nhà giảng dạy với vẻ khó tin.

Bên ngoài tòa nhà giảng dạy đang mưa mù mịt, từng lớp sương mù chồng lên nhau như núi, trong sương mù, có một số bóng đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang di chuyển chậm rãi, thỉnh thoảng chúng lại phóng ra những ánh mắt hung ác nhìn về phía tòa nhà giảng dạy.

Bên ngoài tòa nhà giảng dạy, đèn đường được bố trí từ gần đến xa trong mưa và sương mù, cho đến khi chúng biến mất trong sương mù sâu thẳm.

"Đi xuống cầu thang lâu như vậy, làm sao có thể trở về chỗ cũ?"

Làn gió buổi tối mát mẻ hòa lẫn mùi sương nước thoang thoảng phả vào mặt Lâm Dị.

Lúc này, bên tai hắn vang lên thanh âm của Điền Bất Phàm: "Tìm được rồi."

Lâm Dị đi theo âm thanh và nhìn thấy một văn phòng xuất hiện ở phía bên trái cầu thang.

Trên tường trước cửa văn phòng có một tấm biển có dòng chữ "Phòng giáo viên".

"Phòng giáo viên?" Lâm Dị nhìn thấy tấm biển, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là hưng phấn mà là sợ hãi.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"

Trước khi Lâm Dị có thể suy nghĩ nhiều hơn, thì Điền Bất Phàm đã nhẹ nhàng gõ cửa phòng học.

"Là ai?" Một giọng nam nghi hoặc vang lên trong văn phòng.

"Xin chào thầy, chúng em đã làm theo bảng thông báo xuống đây để hoàn tất thủ tục nhập học." Điền Bất Phàm trả lời.


"Két!"

Lỗ mắt mèo trên cửa phòng giáo viên được mở từ bên trong, một nhãn cầu ló ra qua cái lỗ nhanh chóng nhìn ngõ xung quanh.

"Bảng thông báo là màu gì?" Giọng nam bên trong cửa hỏi.

"Màu xanh." Điền Bất Phàm trả lời.

"Két......"

Cánh cửa được mở từ bên trong, và một giọng nói phát ra.

"Vào đi."

Dừng một chút, hắn tựa hồ lại nói với Lâm Dị đám người: "Xếp hàng đi, người phía sau đợi nửa phút mới được gõ cửa."

Lâm Dị lập tức dừng lại trước cửa văn phòng, nhưng trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một sự tò mò, hắn liền vươn cổ nhìn về phía cánh cửa khi nó còn chưa đóng lại.

Tiếp theo, bởi vì ánh sáng vàng rực không thể chiếu vào trong cửa, cho nên Lâm Dị cũng không nhìn thấy gì.

"Lão Lâm." Điền Bất Phàm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trước khi bước vào văn phòng, hắn quay lại nhắc nhở: "Văn phòng này hình như không ổn lắm...!Nếu như cậu vô tình lạc đàn, hãy nhớ luôn phải đề phòng với lời nói người khác, hãy giữ cho tư duy của cậu luôn hoạt động và thích nghi với mọi thứ càng sớm càng tốt.

Nói xong, hắn bước vào văn phòng, cửa lập tức đóng lại.

"Ý cậu là gì?" Lâm Dị bối rối trong giây lát.

Tại sao những lời của Điền Bất Phàm lại giống như di ngôn cuối cùng vậy?

"Bảo trì tư duy? Không được tin người khác? Người khác là ai?"

Hắn cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ.

19:53.

Hắn đã đợi được nửa phút, thấy Điền Bất Phàm vẫn chưa ra khỏi văn phòng, hắn bước tới, định gõ cửa, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn liền nhìn sang Ngụy Lượng và những người khác bên cạnh.

"Các cậu có mang theo đồng hồ không?"

Ngụy Lượng lắc đầu.

"Ai lại nghiêm túc mà đeo đồng hồ chứ?" Khoái Hồng Cơ khịt mũi.

"Không có thì không có, nói nhiều như vậy làm gì!" Vi Sơn cười lạnh nói.

"Được rồi, được rồi." Nhìn thấy Vi Sơn thừa dương khí cùng Khoái Hồng Cơ âm khí chuẩn bị va chạm, Lâm Dị vội vàng tách hai người ra: "Khoái Khoái, cậu đi vào trước."

Toàn bộ khuôn viên trường này có mùi kỳ lạ từ đầu đến chân.

Vốn tưởng rằng bước vào tòa nhà giảng dạy sẽ an toàn, nhưng không ngờ rằng ngoài việc an toàn hơn sương mù, tòa nhà giảng dạy còn lạ lùng hơn.

Lâm Dị nhìn đồng hồ, nửa phút sau, hắn để Vi Sơn gõ cửa đi vào văn phòng, Ngụy Lượng là người tiếp theo.

Bây giờ chỉ còn lại Mao Phi Dương và hắn đang ở cửa văn phòng.

Lâm Dị liền nói: "Mao Tử, tiếp theo cậu có thể gõ cửa, tôi là người cuối cùng."

Dưới cái nhìn của Lâm Dị, Mao Phi Dương cứng đờ đi tới cửa phòng giáo viên, nhưng hắn lại chậm chạp không gõ cửa.

Lâm Dị cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: "Mao Tử, sao vậy?"

Hắn nhẹ nhàng vỗ vai Mao Phi Dương, không ngờ Mao Phi Dương theo phản xạ có chút nhảy ra ngoài, sau đó kinh hãi nhìn hắn, hơi thở có chút gấp rút.

"Mao Tử?" Lâm Dị thăm dò hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Mao Phi Dương nuốt nước miếng một cái, sau đó chậm rãi nói: "Lão Lâm...!Tôi, không nhìn thấy văn phòng kia?"


"Hả? Không nhìn thấy sao?" Lâm Dị chỉ vào cửa văn phòng, "Ở ngay đây, cậu không thấy đám người Điền công tử đi vào sao?"

Mao Phi Dương run giọng nói: "Tôi...!Tôi nhìn thấy các cậu đang hướng bức tường nói chuyện, sau đó các cậu liền đụng vào tường và biến mất!"

"Tôi, tôi, tôi...!Không biết chuyện gì đang xảy ra, các cậu thực sự có thể nhìn thấy cánh cửa à?"

Trong mắt Mao Phi Dương tràn đầy sợ hãi, dường như có thứ gì đó đang ảnh hưởng đến nhận thức của hắn về bức tường, hắn bắt đầu hoài nghi, đến cùng trên tường có phải hay không có một cánh cửa thật sự.

Lâm Dị lặng lẽ đến gần Mao Phi Dương, sau đó đưa tay ra như tia chớp và nắm lấy cánh tay của Mao Phi Dương.

Mao Phi Dương vô thức muốn rút cánh tay của mình ra như một con thỏ sợ hãi, nhưng tay Lâm Dị lại mạnh đến kinh ngạc, nó khiến hắn không thể rút ra được.

"Mao Tử, Mao Tử, Mao Tử..."

Nhìn thấy hô hấp của Mao Phi Dương càng ngày càng nhanh, Lâm Dị vội vàng ghé vào tai hắn hô: "Mao Tử, cậu nghe tôi nói trước đã! Cậu cùng tôi tới nhìn xem một chút! Cánh cửa ở ngay đây!"

Lâm Dị nắm lấy tay Mao Phi Dương, vươn tới tay nắm cửa.

Tuy nhiên, ngay khi lòng bàn tay Mao Phi Dương sắp chạm vào tay nắm cửa, Mao Phi Dương chợt như nghĩ đến điều gì đó, toàn thân bộc phát một cỗ lực lượng cực lớn, đột nhiên hắn thoát khỏi vòng tay của Lâm Dị.

"Không, không, không...Lão Lâm, không, chuyện này không phải như thế!"

Mao Phi Dương lắc đầu điên cuồng.

"Bên trên bảng thông báo kỳ thật có viết loại tình huống này!"

"Chắc chắn là tôi đã gặp phải tình huống đặc biệt đó rồi!"

"Quy tắc đầu tiên của bảng thông báo! Nếu thứ tôi nhìn thấy không phải là 'phòng giáo viên' mà là một căn phòng khác, tôi phải đi xuống cầu thang cho đến khi gặp phòng giáo viên thì mới thôi!"

Lâm Dị sửng sốt một chút, nghĩ tới quy tắc lúc trước, hắn cũng không ngăn cản Mao Phi Dương.

Mao Phi Dương nhìn quanh, hắn đã tìm được lối vào cầu thang, lao tới, nắm lấy tay nắm cửa của cánh cửa chống cháy biệt lập.

Đang định mở cửa, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Dị, khuôn mặt gầy gò đen đúa không còn vẻ khinh thường nữa mà tràn đầy trịnh trọng: "Lão Lâm… Nhớ tuân thủ nội quy, tôi đi trước!"

Nói xong, Mao Phi Dương lao vào cửa chống cháy biệt lập.

"Bùm!"

Cánh cửa nặng nề đóng lại, tuy chỉ cách đó một cánh cửa, nhưng Lâm Dị lại có một cảm giác hoang đường, như thể hắn và Mao Phi Dương đã bị ngăn cách bởi một thế giới vậy.

Hắn cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua đồng hồ.

20:00.

"Đúng tám giờ…"

Sau khi nhớ lại nội quy học sinh, chỉ còn hai giờ nữa là trở về ký túc xá, nếu quay về quá muộn, hắn sẽ phải qua đêm trong tòa nhà giảng dạy.

Nhưng điều kiện tiên quyết để được ở lại qua đêm là hắn phải ở trong phòng học của mình, cho nên hắn nhất định phải làm thủ tục nhập học.

Nghĩ đến đây, hắn đưa tay gõ nhẹ cánh cửa văn phòng.

"Là...!Người tới giao đồ ăn sao?" Ngoài cửa không còn có giọng nam nữa mà là giọng nữ có phần khẩn cấp.

【Lưu ý: Chuỗi logic của cuốn sách này đã được tác giả suy luận trước khi mở sách để đạt được một vòng lặp khép kín.

Mọi quy luật đều là manh mối.

Mọi điều kỳ lạ sẽ được giải thích một cách khoa học (hoặc tương đối khoa học).

Giải thích, không tồn tại sự kiện linh dị cùng sự vật tương tự, hoan nghênh tìm đọc.】

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương