Quy Hồn Tục
-
Chương 128: CHƯƠNG 128
Lộ Vô Quy chưa từng gặp qua Kỳ Lân chân chính nên cũng không biết nó trông như thế, nhưng bốn con Kỳ Lân này tạo cho cô cảm giác chúng nó cũng không phải là Kỳ Lân thật sự, vì chúng nó thiếu hai thứ: một là thần hồn tinh phách, hai là huyết khí.
Cô cảm thấy đây là hơi nước do phong thủy pháp trận chung quanh hội tụ tạo ra Kỳ Lân, nói cách khác, hiện tại cô đang bị vây hãm trong phong thủy pháp trận.
Lộ Vô Quy không am hiểu phong thủy pháp trận, nhưng cô biết đó là một môn học vấn cao thâm, có chút phong thủy trận thế vừa phát động lên liền có thể điều động thiên địa lực lượng của cả một phương. Vì không hiểu biết nên cô không dám lộn xộn, thành thành thật thật ôm vách núi nhìn chằm chằm bốn con Kỳ Lân kia. Cô không nhúc nhích, chúng nó cũng không nhúc nhích, cô cúi đầu nhìn Du Thanh Vi ở bên dưới đang ngẩng đầu nhìn cô, hô to: "Du Thanh Vi, có bốn con Thủy Kỳ Lân do phong thủy pháp trận ngưng tụ ra tới đang canh me em kìa, em không leo xuống được."
Giọng nói của cô xuyên thấu qua tiếng thác nước đinh tai nhức óc, quanh quẩn trong không trung.
Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy ôm vách núi nói bản thân em ấy không leo xuống được, đột nhiên nghĩ tới mấy đứa nhóc quậy phá leo lên cây cho đã rồi không dám trèo xuống, ở đó khóc la gọi cha gọi mẹ tới cứu cứu. Nàng tức giận đáp trở lại một câu: "Đợi đó đi!" rồi quay sang hỏi mấy người xung quanh: "Ai biết bơi?"
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Đại Bạch. Nơi này có một con giao long nha, nói về bơi lội thì không ai ở đây có thể so với giao long được.
Du Thanh Vi nói: "Nó là Yêu Linh, không thể lặn xuống đáy hồ được, cần phải có một người lặn xuống đáy hồ phá vỡ mắt trận."
Trước không nói áp lực nước do thác nước đổ mạnh xuống dưới hồ, chỉ nói tới việc âm khí nơi này quá nặng vô cùng lạnh lẽo, cộng thêm việc hồ nước cực kì sâu, không có bình dưỡng khí, không có đồ lặn, người sống đi xuống không đông chết thì cũng ngạt thở chết.
Tiết Nguyên Kiền lấy ra dây thừng bùa có gắn lưỡi câu sắt ở một đầu, nói: "Để tôi thăm dò độ sâu trước đã." Dây thừng bùa dài mười hai mét buông xuống nhưng vẫn chưa chạm được tới đáy. Độ sâu mười hai mét trở lên, cho dù là người có kinh nghiệm bơi lặn nhưng lặn ở địa giới dương gian còn quá sức huống chi là ở đường Âm này, trên cơ bản xuống nước ở đây là không có đường sống.
Lộ Vô Quy còn treo ở vách núi chờ cứu viện, lúc này muốn tìm đường trở về đi lấy bình dưỡng khí và đồ lặn là không có khả năng.
Long sư thúc hơi trầm ngâm, nói: "Thanh Vi, con dùng chiêu thức tụ long khí trấn thân gì đó mà Tiểu Lộ dạy cho con rồi lặn xuống thử xem sao. Chúng ta sẽ cột dây thừng lên người con, nếu không được thì con cứ giật dây thừng, mọi người sẽ kéo con lên."
Du Thanh Vi gật đầu, nói: "Tiểu muộn ngốc, em ném dây thừng xuống đây đi."
Lộ Vô Quy đem dây thức leo núi đang vác trên vai ném xuống cho Du Thanh Vi. Cô ném xuống xong mới nhớ ra bản thân mình bò lên cao như vậy là để cột dây thừng lên đỉnh núi kéo bọn họ lên, lúc này ném đi rồi thì không phải công sức cô leo nãy giờ thành dã tràng xe cát sao a!
Giang Vũ Hiên từ trong balo lấy ra dây tơ hồng và bốn cái trận kỳ nhỏ, kết thành bốn cái lưới hình tam giác sau đó vây khốn bốn bức tượng Thủy Kỳ Lân. Hắn nói với Du Thanh Vi đang cột dây thừng vào eo: "Cô có thời gian một nén nhang."
Lộ Vô Quy đột nhiên nhìn thấy phía dưới xuất hiện bốn đạo hồng quang hình tam giác, bốn con Thủy Kỳ Lân đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô lập tức bị một cỗ lực lượng cường đại vô hình hút vào bên trong hồng quang, hóa thành bốn bức tượng điêu khắc giống y chang nhau. Cô thấy thế vội vàng "vèo vèo" bò xuống, thực mau liền đáp trên mặt đất: "Làm tôi sợ muốn chết, nơi này có phong thủy pháp trận, còn có bốn con Kỳ Lân nữa a!" Cô nói xong thì nhìn sang bốn con Kỳ Lân đã bị phong ấn vào bên trong mấy bức tượng, bị trận kỳ tạo thành tiểu pháp trận nhốt lại. Trận kỳ kia sát khí hôi hổi, mặt trên còn vẽ cái hình vừa giống người vừa giống quái, vô cùng hung thần ác sát, chỉ cần bên trong bức tượng Kỳ Lân ngưng tụ ra một tia để hình thành Thủy Kỳ Lân thì cái hình vẽ kia sẽ nhào lên một hơi cấp nuốt ngay.
Lộ Vô Quy nhận ra đây là đồ vật của Giang Vũ Hiên. Cô nghiêng đầu nhìn nhìn Giang Vũ Hiên, tâm nói: "Mình về sau tốt nhất không nên chọc tới hắn." Cô cảm thấy mấy người am hiểu phong thủy pháp trận này nọ thật đáng sợ.
Du Thanh Vi đã cột xong dây thừng trên eo, nàng nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, em chờ ở đây đừng có chạy loạn nữa."
Lộ Vô Quy nhìn sợi dây thừng mà Du Thanh cột trên eo, khó hiểu hỏi: "Chị đi đâu vậy?"
Du Thanh Vi đáp: "Đi phá trận." Nàng kết một đạo Thanh Long ấn trấn thân, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu lặn xuống đáy hồ. Nàng vừa lặn vào trong nước thì đã bị dòng nước mãnh liệt của thác nước đổ xuống đẩy về phía đáy hồ. Bên trong xương sống của nàng trào ra một dòng nước ấm lan rộng khắp toàn thân, tản ra ánh sáng nhàn nhạt mông lung của vảy trắng đang nổi trên khắp người nàng.
Không có áp lực nước như trong tưởng tượng, cũng không có cảm giác bị đè nén như lúc trước mỗi khi nín thở lặn xuống nước.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc trước khi nàng tìm được ba mình, trên người ông cũng bị vảy trắng bao phủ toàn bộ, ông còn có thể bơi lặn một khoảng thời gian dài trong sông Âm. Nàng tâm nói: "Không lẽ người nhà của mình vì có quan hệ với Đại Bạch mà có thể hô hấp ở trong nước sao ta?" Nàng ngưng thần nhìn lại chính mình, Thanh Long trấn thân ấn hình thành một vòng khí đem dòng nước ngăn cách bên ngoài, giống như nàng đang mặc một bộ trang phục không thấm nước. Nàng thử hít vào một hơi thì thấy dòng khí chợt nhạt đi rất nhiều, còn có nước bắt đầu thấm vào, sợ tới mức nàng nhanh chóng nín thở lại. Nàng theo dòng nước lặn xuống dưới, đến khi xuống độ sâu khoảng ba tầng lầu thì nàng nhìn thấy một cái mâm ngọc hình tròn có khắc hoa văn rườm rà, đường kính ước chừng một mét, dày khoảng 30 cm đang chìm dưới đáy hồ. Bởi vì phía trên có thác nước đổ xuống nên dòng nước bên dưới đáy hồ cũng không phải là dòng nước tĩnh, nước lưu động xoay chuyển kéo qua mâm ngọc khắc hoa văn, hình thành từng vòng nước hình xoắn ốc khuếch tán ra xung quanh.
Dòng nước dao động phát ra phong thủy chi lực, một phần hối nhập vào bốn bức tượng Kỳ Lân ngưng tụ thành bốn con Thủy Kỳ Lân thú, phần còn lại thì dung nhập vào vách núi, hình thành thủy mạc kết giới.
Trận thế tuy đơn giản nhưng muốn phá trận lại không dễ chút nào. Đầu tiên phải lặn được xuống đáy hồ, sau đó di dời hoặc phá hủy mâm ngọc đặt ở mắt trận kia.
Du Thanh Vi bơi đến phía trên mâm ngọc, dùng hết toàn lực nhưng vẫn không thể di chuyển nó một chút xíu nào. Nàng hơi trầm ngâm, điều động lực lượng giao long trong xương cột sống dồn đến nắm tay, hung hăng nện một quyền lên trên mâm ngọc. Một quyền của nàng đấm lên trên mâm ngọc thì bị một tầng ánh sáng nhạt hiện lên ngăn trở, nắm đấm của nàng dừng lại cách mâm ngọc khoảng 1cm không thể tiến thêm được nữa, chỉ có dòng nước là bị lực lượng của nàng chấn cho khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Du Thanh Vi thử đấm vài cái, kết quả vẫn như vậy. Lúc này nàng nín thở đã có chút bị đè nén, Thanh Long trấn thân ấn trên người không biết đã biến mất lúc nào, dòng nước lạnh băng như muốn mang đi hết tất cả độ ấm của cơ thể khiến cho nàng rùng mình một cái, trong nháy mắt cảm thấy cốt tủy của bản thân đều phải đông cứng. Quá lạnh! Một cỗ lực lượng nóng rực giống như dung nham thiêu đốt từ xương sống trào ra, chạy khắp kinh mạch toàn thân của nàng, một khắc kia, nàng chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân như bị xé rách, đau đến nỗi nàng phải hét thảm "A—", phun ra một cột bong bóng nước!
Dòng nước lạnh băng kích thích làn da bên ngoài, dung nham nóng bỏng thiêu đốt cốt tủy, kinh mạch và lục phủ ngũ tạng bên trong, trước mắt Du Thanh Vi tối sầm lại nhưng sau đó lại bị nước làm cho sặc tỉnh lại, nàng vô cùng hoảng hốt, vội vàng ra sức giật mạnh sợi dây thừng cột trên eo. Dây thừng giống như bộc phát ra một lực cực lớn túm nàng kéo lên trên.
Du Thanh Vi cảm thấy phổi của mình sắp bị nổ tung, nàng bức thiết muốn được hô hấp, vừa hít một hơi thì nước lại liều mạng rót vào trong mũi và miệng của nàng, làm cho nàng sặc sụa đến cổ họng nóng rát, cả người đều luống cuống! Trên đầu có dòng nước mạnh mẽ giội xuống người nàng, dòng nước của thác nước đẩy nàng xuống dưới, dây thừng thì kéo ngược nàng lên trên, làm cho nàng có cảm giác như eo của mình sắp bị đứt ra làm đôi.
Đột nhiên có người ôm lấy eo nàng, mang nàng ra khỏi dòng nước xiết của thác nước kéo lên bờ.
Du Thanh Vi vừa lên được bờ liền quỳ rạp trên mặt đất phun ra một mồm to nước, liều mạng ho khan, nước mắt nước mũi đều trào ra ngoài.
Tả Tiểu Thứ đi theo vỗ lưng cho nàng, giúp nàng nôn bớt nước trong bụng ra, sau đó Tả Tiểu Thứ lật người nàng lại, dùng đầu gối ấn lên vị trí dạ dày của nàng.
Du Thanh Vi cảm thấy dạ dày nổi lên một trận sông cuộn biển gầm, tức khắc lại phun ra thêm một đống nước, nàng dựa vào bên người Tả Tiểu Thứ, đem đồ ăn lúc nãy vừa ăn toàn ói ra hết. Nàng ói xong mới cảm thấy khỏe hơn một chút, trong cơ thể đã không còn cảm giác bỏng cháy, ngược lại bây giờ lại cảm thấy lạnh đến khó chịu. Cũng may Tả Tiểu Thứ kịp thời đưa nước bùa đến, nàng dùng nước bùa súc miệng rồi uống vào mấy ngụm lớn, lúc này mới cảm thấy cơ thể dần ấm áp trở lại.
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy Du Thanh Vi sắc mặt tái nhợt, trên trán không chỉ có bọt nước mà còn đổ một tầng mồ hôi lạnh. Cô hỏi: "Thế nào? Có bị thương gì nặng không?"
Lộ Vô Quy ngồi xổm bên cạnh lo lắng nhìn Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi lấy lại bình tĩnh, kể lại tình huống dưới nước cho mọi người nghe. Nàng hỏi: "Tôi xuống đó bao lâu vậy?"
Giang Vũ Hiên đáp: "Chưa đến năm phút."
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vác một cuộn dây thừng có bản to chừng một ngón tay cái, đầu dây thừng là một cái móc câu có ba lưỡi đi đến.
Du Thanh Vi liếc mắt nhìn người nọ một cái, thấy cách ăn mặc của hắn hình như là người của Yến gia.
Người đàn ông kia nói: "Đem bốn cái móc câu móc vào mắt trận, chúng tôi sẽ cùng nhau kéo nó lên."
Hạ Nhan Hi nhìn thấy sắc mặt của Du Thanh Vi rất kém, hỏi: "Em có sao không? Còn có thể xuống nước được không?"
Du Thanh Vi lại uống thêm hai ngụm nước bùa, kết Thanh Long ấn trấn thân rồi quay sang gật gật đầu, nói với Hạ Nhan Hi: "Tôi vẫn còn làm được." Nàng ước lượng chiều dài của dây thừng có móc câu ba lưỡi kia, phát hiện dây thừng này thực ra là dây thép, cực kì rắn chắc, móc câu hoàn toàn được đúc bằng thép đặc, không sợ kéo không nổi cái mâm ngọc kia. Cuộn dây này dài khoảng 20 mét, vừa đủ dùng. Nàng đem một đầu dây đưa cho người đàn ông kia, còn mình thì mang theo đầu dây có mấy cái móc câu lặn xuống nước.
Du Thanh Vi rút kinh nghiệm lần trước không để tốn sức quá nhiều nữa. Nàng một đường lặn xuống, đến khi xuống tới đáy thì đem bốn cái móc câu móc vào bốn góc trên mâm ngọc, tạo ra hình chữ thập đối xứng, sau khi cố định chặt chẽ rồi giật giật sợi dây thép để báo hiệu cho người bên trên dùng sức kéo lên.
Dây thép dài 20 mét, trọng lượng không hề nhẹ, có thể cõng được tới nơi này không phải người nào cũng làm được. Yến lão nhân tuy làm việc chẳng ra gì, nhưng thuộc hạ dưới trướng của ông ấy lại có rất nhiều người tài ba.
Du Thanh Vi cũng không có cảm giác bị nghẹt thở nên vẫn ở dưới nước chờ đợi, nhìn chằm chằm mâm ngọc kia.
Thực mau sợi dây thép đã bắt đầu căng chặt, lực kéo cực kỳ mạnh mẽ của những người bên trên khiến cho mâm ngọc từng chút nhích ra khỏi đáy hồ, xê dịch từ từ qua phía bên cạnh.
Dòng nước dưới đáy hồ giống như bị kích động, lập tức bắt đầu quay cuồng lên.
Du Thanh Vi nhận ra có chút không đúng liền vội vàng bám vào dây thép tính bơi lên trên.
Đột nhiên một giọng nói từ bên dưới mâm ngọc truyền đến: "Đừng chạy, kéo ông một cái."
Du Thanh Vi sợ tới mức đánh cái giật mình, lập tức bám vào dây thừng ra sức bơi lên trên, nàng bơi một khoảng mới nhận ra có gì đó không đúng, giọng nói này rất quen tai nha.
Giọng nói kia lại vang lên: "Du nha đầu, kéo ông một cái coi!"
"Bà chủ, đừng có chạy mà!" Giọng nói của Kim Sa cũng vang lên.
Du Thanh Vi tâm nói: "Tình huống gì vậy trời?" Theo mâm ngọc được nâng lên, nàng thấy có dòng nước trút xuống bên dưới mâm ngọc, còn hình thành một lốc xoáy nhỏ. Nàng thử thăm dò nhìn nhìn một cái thì thấy dưới đáy nước âm u, tại vị trí mà mâm ngọc vừa bị dời đi xuất hiện một cái giếng có đường kính chừng 1 mét, sâu khoảng 2 mét.
Thực hiển nhiên, cái giếng này lúc nãy đã bị mâm ngọc che đậy lại.
Trên miệng giếng còn có lưới bùa bao phủ, chính giữa lưới bùa là một cái kính bát quái trông có vẻ xa xưa, hẳn là đồ cổ.
Ở dưới giếng có mấy người đang chen chúc, bọn họ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kích động nhìn Du Thanh Vi.
Những người này xuất hiện quá lạ lùng ở một cái nơi quỷ dị như vầy, làm cho Du Thanh Vi sợ tới mức suýt chút quay đầu bỏ chạy. Bất quá nàng nhận ra những người ở dưới giếng kia nên cố trấn tĩnh lại, không chạy nữa.
Thành Hoàng, Kim Sa, Mục Mộ, Loạn Hoài, Khôi Tử Tuyển đang chen chúc bên trong cái giếng có đường kính 1 mét, mười sáu chỉ sơn tinh tiểu quỷ đã biến thành quỷ bài treo trên người Kim Sa. Địa phương quá nhỏ, "người" thì quá nhiều, trên cơ bản cái giếng đã bị chen chật cứng, muốn xoay người cũng là một chuyện khó khăn vô cùng.
Du Thanh Vi kinh nghi bất định nhìn bọn họ, thực hoài nghi là do ảo trận hoặc là quỷ quái nào đó quấy phá. Nàng như thế nào cũng không nghĩ đến mấy người bọn họ đều bị vây khốn ở đây. Không đúng, còn thiếu Cửu Nguyệt.
Thành Hoàng kêu lên: "Đừng ngẩn người nữa, nhanh kéo chúng ta lên đi."
Du Thanh Vi nhảy xuống chỗ mâm ngọc, ngồi xổm bên cạnh giếng hỏi Thành Hoàng mấy cái vấn đề về ba nàng và Lộ Vô Quy, xác nhận Thành Hoàng không phải giả mạo mới quay sang hỏi thêm vài vấn đề với Kim Sa và Khôi Tử Tuyển, luôn mãi xác nhận không có lầm lẫn gì ở đây mới vươn tay gỡ cái kính bát quái ra, dùng sức xé rách lưới bùa. Nàng cầm kính bát quái cổ trong tay, đánh giá một vòng xem cái kính cổ này là gì mà có thể trấn trụ được cả Thành Hoàng.
Kính bát quái cổ bên trong có điêu khắc hai con cá Âm Dương bằng ngọc, sống động như thật. Phẩm chất không hề kém hơn chút nào so với ngọc Âm Dương bên trong Ly Long bát quái bàn của Lộ Vô Quy. Bên ngoài bảng ngọc là tấm bát quái được làm từ đồng thau, bát quái này bị nước hồ cọ rửa qua, bảo tồn không được tốt lắm, đã bắt đầu xuất hiện rỉ đồng màu xanh. Nàng căn cứ vào rỉ đồng đưa ra phán đoán, kính bát quái này trấn ở đây thời gian cũng không lâu lắm. Nàng nhét kính bát quái cổ vào trong túi, giật giật dây thừng thông báo cho người bên trên kéo nàng lên.
Lúc nàng vừa lên gần tới mặt nước, Kim Sa, Thành Hoàng và Khôi Tử Tuyển bọn họ cũng "tạch tạch tạch" phóng lên khỏi mặt nước giống như thoán thiên hầu nhảy vào bờ.
Tới gần mặt nước, Du Thanh Vi bị thác nước đổ ập xuống tưới cho một phen rồi mới được người kéo lên bờ.
Trên bờ, người của Hiệp Hội giống như chơi kéo co mà kéo căng sợi dây thép, dùng sức kéo mâm ngọc lên bờ, còn liên tục hô "Một, hai, ba, kéo!" cổ động nhau.
Yến Thính Vũ, Hạ Nhan Hi, Quý Lưu Quân thì vây quanh đám người Thành Hoàng và Kim Sa, xác thật mà nói, Thành Hoàng bọn họ vừa nhảy ra khỏi mặt nước liền bị mấy người này vây xem như thể nhìn thấy thú quý hiếm.
Du Thanh Vi đoán chừng bọn họ là đi trước các nàng, đến chỗ hồ này thì bị phong thủy pháp trận và cấm chế phát động, trấn xuống đáy giếng.
Nàng đón nhận ánh mắt kinh nghi bất định của mọi người, không biết nên nói cái gì cho phải. Rõ ràng nàng không thể nói là do nhóm Yêu Linh, Quỷ Yêu xui xẻo này chạy quá nhanh, không cẩn thận chạy nhầm vào phong thủy pháp trận nên bị trấn xuống đáy hồ đi. Tốt xấu gì đây cũng là những "người" có uy tín danh dự, nàng phải giữ chút mặt mũi cho họ a. Nàng hắng giọng, nói: "Ngẫu nhiên gặp được! Bọn họ đi đường thủy, lối ra của đường thủy là bên dưới mâm ngọc nên vừa vặn gặp nhau."
Cô cảm thấy đây là hơi nước do phong thủy pháp trận chung quanh hội tụ tạo ra Kỳ Lân, nói cách khác, hiện tại cô đang bị vây hãm trong phong thủy pháp trận.
Lộ Vô Quy không am hiểu phong thủy pháp trận, nhưng cô biết đó là một môn học vấn cao thâm, có chút phong thủy trận thế vừa phát động lên liền có thể điều động thiên địa lực lượng của cả một phương. Vì không hiểu biết nên cô không dám lộn xộn, thành thành thật thật ôm vách núi nhìn chằm chằm bốn con Kỳ Lân kia. Cô không nhúc nhích, chúng nó cũng không nhúc nhích, cô cúi đầu nhìn Du Thanh Vi ở bên dưới đang ngẩng đầu nhìn cô, hô to: "Du Thanh Vi, có bốn con Thủy Kỳ Lân do phong thủy pháp trận ngưng tụ ra tới đang canh me em kìa, em không leo xuống được."
Giọng nói của cô xuyên thấu qua tiếng thác nước đinh tai nhức óc, quanh quẩn trong không trung.
Du Thanh Vi nhìn Lộ Vô Quy ôm vách núi nói bản thân em ấy không leo xuống được, đột nhiên nghĩ tới mấy đứa nhóc quậy phá leo lên cây cho đã rồi không dám trèo xuống, ở đó khóc la gọi cha gọi mẹ tới cứu cứu. Nàng tức giận đáp trở lại một câu: "Đợi đó đi!" rồi quay sang hỏi mấy người xung quanh: "Ai biết bơi?"
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Đại Bạch. Nơi này có một con giao long nha, nói về bơi lội thì không ai ở đây có thể so với giao long được.
Du Thanh Vi nói: "Nó là Yêu Linh, không thể lặn xuống đáy hồ được, cần phải có một người lặn xuống đáy hồ phá vỡ mắt trận."
Trước không nói áp lực nước do thác nước đổ mạnh xuống dưới hồ, chỉ nói tới việc âm khí nơi này quá nặng vô cùng lạnh lẽo, cộng thêm việc hồ nước cực kì sâu, không có bình dưỡng khí, không có đồ lặn, người sống đi xuống không đông chết thì cũng ngạt thở chết.
Tiết Nguyên Kiền lấy ra dây thừng bùa có gắn lưỡi câu sắt ở một đầu, nói: "Để tôi thăm dò độ sâu trước đã." Dây thừng bùa dài mười hai mét buông xuống nhưng vẫn chưa chạm được tới đáy. Độ sâu mười hai mét trở lên, cho dù là người có kinh nghiệm bơi lặn nhưng lặn ở địa giới dương gian còn quá sức huống chi là ở đường Âm này, trên cơ bản xuống nước ở đây là không có đường sống.
Lộ Vô Quy còn treo ở vách núi chờ cứu viện, lúc này muốn tìm đường trở về đi lấy bình dưỡng khí và đồ lặn là không có khả năng.
Long sư thúc hơi trầm ngâm, nói: "Thanh Vi, con dùng chiêu thức tụ long khí trấn thân gì đó mà Tiểu Lộ dạy cho con rồi lặn xuống thử xem sao. Chúng ta sẽ cột dây thừng lên người con, nếu không được thì con cứ giật dây thừng, mọi người sẽ kéo con lên."
Du Thanh Vi gật đầu, nói: "Tiểu muộn ngốc, em ném dây thừng xuống đây đi."
Lộ Vô Quy đem dây thức leo núi đang vác trên vai ném xuống cho Du Thanh Vi. Cô ném xuống xong mới nhớ ra bản thân mình bò lên cao như vậy là để cột dây thừng lên đỉnh núi kéo bọn họ lên, lúc này ném đi rồi thì không phải công sức cô leo nãy giờ thành dã tràng xe cát sao a!
Giang Vũ Hiên từ trong balo lấy ra dây tơ hồng và bốn cái trận kỳ nhỏ, kết thành bốn cái lưới hình tam giác sau đó vây khốn bốn bức tượng Thủy Kỳ Lân. Hắn nói với Du Thanh Vi đang cột dây thừng vào eo: "Cô có thời gian một nén nhang."
Lộ Vô Quy đột nhiên nhìn thấy phía dưới xuất hiện bốn đạo hồng quang hình tam giác, bốn con Thủy Kỳ Lân đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô lập tức bị một cỗ lực lượng cường đại vô hình hút vào bên trong hồng quang, hóa thành bốn bức tượng điêu khắc giống y chang nhau. Cô thấy thế vội vàng "vèo vèo" bò xuống, thực mau liền đáp trên mặt đất: "Làm tôi sợ muốn chết, nơi này có phong thủy pháp trận, còn có bốn con Kỳ Lân nữa a!" Cô nói xong thì nhìn sang bốn con Kỳ Lân đã bị phong ấn vào bên trong mấy bức tượng, bị trận kỳ tạo thành tiểu pháp trận nhốt lại. Trận kỳ kia sát khí hôi hổi, mặt trên còn vẽ cái hình vừa giống người vừa giống quái, vô cùng hung thần ác sát, chỉ cần bên trong bức tượng Kỳ Lân ngưng tụ ra một tia để hình thành Thủy Kỳ Lân thì cái hình vẽ kia sẽ nhào lên một hơi cấp nuốt ngay.
Lộ Vô Quy nhận ra đây là đồ vật của Giang Vũ Hiên. Cô nghiêng đầu nhìn nhìn Giang Vũ Hiên, tâm nói: "Mình về sau tốt nhất không nên chọc tới hắn." Cô cảm thấy mấy người am hiểu phong thủy pháp trận này nọ thật đáng sợ.
Du Thanh Vi đã cột xong dây thừng trên eo, nàng nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, em chờ ở đây đừng có chạy loạn nữa."
Lộ Vô Quy nhìn sợi dây thừng mà Du Thanh cột trên eo, khó hiểu hỏi: "Chị đi đâu vậy?"
Du Thanh Vi đáp: "Đi phá trận." Nàng kết một đạo Thanh Long ấn trấn thân, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu lặn xuống đáy hồ. Nàng vừa lặn vào trong nước thì đã bị dòng nước mãnh liệt của thác nước đổ xuống đẩy về phía đáy hồ. Bên trong xương sống của nàng trào ra một dòng nước ấm lan rộng khắp toàn thân, tản ra ánh sáng nhàn nhạt mông lung của vảy trắng đang nổi trên khắp người nàng.
Không có áp lực nước như trong tưởng tượng, cũng không có cảm giác bị đè nén như lúc trước mỗi khi nín thở lặn xuống nước.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc trước khi nàng tìm được ba mình, trên người ông cũng bị vảy trắng bao phủ toàn bộ, ông còn có thể bơi lặn một khoảng thời gian dài trong sông Âm. Nàng tâm nói: "Không lẽ người nhà của mình vì có quan hệ với Đại Bạch mà có thể hô hấp ở trong nước sao ta?" Nàng ngưng thần nhìn lại chính mình, Thanh Long trấn thân ấn hình thành một vòng khí đem dòng nước ngăn cách bên ngoài, giống như nàng đang mặc một bộ trang phục không thấm nước. Nàng thử hít vào một hơi thì thấy dòng khí chợt nhạt đi rất nhiều, còn có nước bắt đầu thấm vào, sợ tới mức nàng nhanh chóng nín thở lại. Nàng theo dòng nước lặn xuống dưới, đến khi xuống độ sâu khoảng ba tầng lầu thì nàng nhìn thấy một cái mâm ngọc hình tròn có khắc hoa văn rườm rà, đường kính ước chừng một mét, dày khoảng 30 cm đang chìm dưới đáy hồ. Bởi vì phía trên có thác nước đổ xuống nên dòng nước bên dưới đáy hồ cũng không phải là dòng nước tĩnh, nước lưu động xoay chuyển kéo qua mâm ngọc khắc hoa văn, hình thành từng vòng nước hình xoắn ốc khuếch tán ra xung quanh.
Dòng nước dao động phát ra phong thủy chi lực, một phần hối nhập vào bốn bức tượng Kỳ Lân ngưng tụ thành bốn con Thủy Kỳ Lân thú, phần còn lại thì dung nhập vào vách núi, hình thành thủy mạc kết giới.
Trận thế tuy đơn giản nhưng muốn phá trận lại không dễ chút nào. Đầu tiên phải lặn được xuống đáy hồ, sau đó di dời hoặc phá hủy mâm ngọc đặt ở mắt trận kia.
Du Thanh Vi bơi đến phía trên mâm ngọc, dùng hết toàn lực nhưng vẫn không thể di chuyển nó một chút xíu nào. Nàng hơi trầm ngâm, điều động lực lượng giao long trong xương cột sống dồn đến nắm tay, hung hăng nện một quyền lên trên mâm ngọc. Một quyền của nàng đấm lên trên mâm ngọc thì bị một tầng ánh sáng nhạt hiện lên ngăn trở, nắm đấm của nàng dừng lại cách mâm ngọc khoảng 1cm không thể tiến thêm được nữa, chỉ có dòng nước là bị lực lượng của nàng chấn cho khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Du Thanh Vi thử đấm vài cái, kết quả vẫn như vậy. Lúc này nàng nín thở đã có chút bị đè nén, Thanh Long trấn thân ấn trên người không biết đã biến mất lúc nào, dòng nước lạnh băng như muốn mang đi hết tất cả độ ấm của cơ thể khiến cho nàng rùng mình một cái, trong nháy mắt cảm thấy cốt tủy của bản thân đều phải đông cứng. Quá lạnh! Một cỗ lực lượng nóng rực giống như dung nham thiêu đốt từ xương sống trào ra, chạy khắp kinh mạch toàn thân của nàng, một khắc kia, nàng chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân như bị xé rách, đau đến nỗi nàng phải hét thảm "A—", phun ra một cột bong bóng nước!
Dòng nước lạnh băng kích thích làn da bên ngoài, dung nham nóng bỏng thiêu đốt cốt tủy, kinh mạch và lục phủ ngũ tạng bên trong, trước mắt Du Thanh Vi tối sầm lại nhưng sau đó lại bị nước làm cho sặc tỉnh lại, nàng vô cùng hoảng hốt, vội vàng ra sức giật mạnh sợi dây thừng cột trên eo. Dây thừng giống như bộc phát ra một lực cực lớn túm nàng kéo lên trên.
Du Thanh Vi cảm thấy phổi của mình sắp bị nổ tung, nàng bức thiết muốn được hô hấp, vừa hít một hơi thì nước lại liều mạng rót vào trong mũi và miệng của nàng, làm cho nàng sặc sụa đến cổ họng nóng rát, cả người đều luống cuống! Trên đầu có dòng nước mạnh mẽ giội xuống người nàng, dòng nước của thác nước đẩy nàng xuống dưới, dây thừng thì kéo ngược nàng lên trên, làm cho nàng có cảm giác như eo của mình sắp bị đứt ra làm đôi.
Đột nhiên có người ôm lấy eo nàng, mang nàng ra khỏi dòng nước xiết của thác nước kéo lên bờ.
Du Thanh Vi vừa lên được bờ liền quỳ rạp trên mặt đất phun ra một mồm to nước, liều mạng ho khan, nước mắt nước mũi đều trào ra ngoài.
Tả Tiểu Thứ đi theo vỗ lưng cho nàng, giúp nàng nôn bớt nước trong bụng ra, sau đó Tả Tiểu Thứ lật người nàng lại, dùng đầu gối ấn lên vị trí dạ dày của nàng.
Du Thanh Vi cảm thấy dạ dày nổi lên một trận sông cuộn biển gầm, tức khắc lại phun ra thêm một đống nước, nàng dựa vào bên người Tả Tiểu Thứ, đem đồ ăn lúc nãy vừa ăn toàn ói ra hết. Nàng ói xong mới cảm thấy khỏe hơn một chút, trong cơ thể đã không còn cảm giác bỏng cháy, ngược lại bây giờ lại cảm thấy lạnh đến khó chịu. Cũng may Tả Tiểu Thứ kịp thời đưa nước bùa đến, nàng dùng nước bùa súc miệng rồi uống vào mấy ngụm lớn, lúc này mới cảm thấy cơ thể dần ấm áp trở lại.
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy Du Thanh Vi sắc mặt tái nhợt, trên trán không chỉ có bọt nước mà còn đổ một tầng mồ hôi lạnh. Cô hỏi: "Thế nào? Có bị thương gì nặng không?"
Lộ Vô Quy ngồi xổm bên cạnh lo lắng nhìn Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi lấy lại bình tĩnh, kể lại tình huống dưới nước cho mọi người nghe. Nàng hỏi: "Tôi xuống đó bao lâu vậy?"
Giang Vũ Hiên đáp: "Chưa đến năm phút."
Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vác một cuộn dây thừng có bản to chừng một ngón tay cái, đầu dây thừng là một cái móc câu có ba lưỡi đi đến.
Du Thanh Vi liếc mắt nhìn người nọ một cái, thấy cách ăn mặc của hắn hình như là người của Yến gia.
Người đàn ông kia nói: "Đem bốn cái móc câu móc vào mắt trận, chúng tôi sẽ cùng nhau kéo nó lên."
Hạ Nhan Hi nhìn thấy sắc mặt của Du Thanh Vi rất kém, hỏi: "Em có sao không? Còn có thể xuống nước được không?"
Du Thanh Vi lại uống thêm hai ngụm nước bùa, kết Thanh Long ấn trấn thân rồi quay sang gật gật đầu, nói với Hạ Nhan Hi: "Tôi vẫn còn làm được." Nàng ước lượng chiều dài của dây thừng có móc câu ba lưỡi kia, phát hiện dây thừng này thực ra là dây thép, cực kì rắn chắc, móc câu hoàn toàn được đúc bằng thép đặc, không sợ kéo không nổi cái mâm ngọc kia. Cuộn dây này dài khoảng 20 mét, vừa đủ dùng. Nàng đem một đầu dây đưa cho người đàn ông kia, còn mình thì mang theo đầu dây có mấy cái móc câu lặn xuống nước.
Du Thanh Vi rút kinh nghiệm lần trước không để tốn sức quá nhiều nữa. Nàng một đường lặn xuống, đến khi xuống tới đáy thì đem bốn cái móc câu móc vào bốn góc trên mâm ngọc, tạo ra hình chữ thập đối xứng, sau khi cố định chặt chẽ rồi giật giật sợi dây thép để báo hiệu cho người bên trên dùng sức kéo lên.
Dây thép dài 20 mét, trọng lượng không hề nhẹ, có thể cõng được tới nơi này không phải người nào cũng làm được. Yến lão nhân tuy làm việc chẳng ra gì, nhưng thuộc hạ dưới trướng của ông ấy lại có rất nhiều người tài ba.
Du Thanh Vi cũng không có cảm giác bị nghẹt thở nên vẫn ở dưới nước chờ đợi, nhìn chằm chằm mâm ngọc kia.
Thực mau sợi dây thép đã bắt đầu căng chặt, lực kéo cực kỳ mạnh mẽ của những người bên trên khiến cho mâm ngọc từng chút nhích ra khỏi đáy hồ, xê dịch từ từ qua phía bên cạnh.
Dòng nước dưới đáy hồ giống như bị kích động, lập tức bắt đầu quay cuồng lên.
Du Thanh Vi nhận ra có chút không đúng liền vội vàng bám vào dây thép tính bơi lên trên.
Đột nhiên một giọng nói từ bên dưới mâm ngọc truyền đến: "Đừng chạy, kéo ông một cái."
Du Thanh Vi sợ tới mức đánh cái giật mình, lập tức bám vào dây thừng ra sức bơi lên trên, nàng bơi một khoảng mới nhận ra có gì đó không đúng, giọng nói này rất quen tai nha.
Giọng nói kia lại vang lên: "Du nha đầu, kéo ông một cái coi!"
"Bà chủ, đừng có chạy mà!" Giọng nói của Kim Sa cũng vang lên.
Du Thanh Vi tâm nói: "Tình huống gì vậy trời?" Theo mâm ngọc được nâng lên, nàng thấy có dòng nước trút xuống bên dưới mâm ngọc, còn hình thành một lốc xoáy nhỏ. Nàng thử thăm dò nhìn nhìn một cái thì thấy dưới đáy nước âm u, tại vị trí mà mâm ngọc vừa bị dời đi xuất hiện một cái giếng có đường kính chừng 1 mét, sâu khoảng 2 mét.
Thực hiển nhiên, cái giếng này lúc nãy đã bị mâm ngọc che đậy lại.
Trên miệng giếng còn có lưới bùa bao phủ, chính giữa lưới bùa là một cái kính bát quái trông có vẻ xa xưa, hẳn là đồ cổ.
Ở dưới giếng có mấy người đang chen chúc, bọn họ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kích động nhìn Du Thanh Vi.
Những người này xuất hiện quá lạ lùng ở một cái nơi quỷ dị như vầy, làm cho Du Thanh Vi sợ tới mức suýt chút quay đầu bỏ chạy. Bất quá nàng nhận ra những người ở dưới giếng kia nên cố trấn tĩnh lại, không chạy nữa.
Thành Hoàng, Kim Sa, Mục Mộ, Loạn Hoài, Khôi Tử Tuyển đang chen chúc bên trong cái giếng có đường kính 1 mét, mười sáu chỉ sơn tinh tiểu quỷ đã biến thành quỷ bài treo trên người Kim Sa. Địa phương quá nhỏ, "người" thì quá nhiều, trên cơ bản cái giếng đã bị chen chật cứng, muốn xoay người cũng là một chuyện khó khăn vô cùng.
Du Thanh Vi kinh nghi bất định nhìn bọn họ, thực hoài nghi là do ảo trận hoặc là quỷ quái nào đó quấy phá. Nàng như thế nào cũng không nghĩ đến mấy người bọn họ đều bị vây khốn ở đây. Không đúng, còn thiếu Cửu Nguyệt.
Thành Hoàng kêu lên: "Đừng ngẩn người nữa, nhanh kéo chúng ta lên đi."
Du Thanh Vi nhảy xuống chỗ mâm ngọc, ngồi xổm bên cạnh giếng hỏi Thành Hoàng mấy cái vấn đề về ba nàng và Lộ Vô Quy, xác nhận Thành Hoàng không phải giả mạo mới quay sang hỏi thêm vài vấn đề với Kim Sa và Khôi Tử Tuyển, luôn mãi xác nhận không có lầm lẫn gì ở đây mới vươn tay gỡ cái kính bát quái ra, dùng sức xé rách lưới bùa. Nàng cầm kính bát quái cổ trong tay, đánh giá một vòng xem cái kính cổ này là gì mà có thể trấn trụ được cả Thành Hoàng.
Kính bát quái cổ bên trong có điêu khắc hai con cá Âm Dương bằng ngọc, sống động như thật. Phẩm chất không hề kém hơn chút nào so với ngọc Âm Dương bên trong Ly Long bát quái bàn của Lộ Vô Quy. Bên ngoài bảng ngọc là tấm bát quái được làm từ đồng thau, bát quái này bị nước hồ cọ rửa qua, bảo tồn không được tốt lắm, đã bắt đầu xuất hiện rỉ đồng màu xanh. Nàng căn cứ vào rỉ đồng đưa ra phán đoán, kính bát quái này trấn ở đây thời gian cũng không lâu lắm. Nàng nhét kính bát quái cổ vào trong túi, giật giật dây thừng thông báo cho người bên trên kéo nàng lên.
Lúc nàng vừa lên gần tới mặt nước, Kim Sa, Thành Hoàng và Khôi Tử Tuyển bọn họ cũng "tạch tạch tạch" phóng lên khỏi mặt nước giống như thoán thiên hầu nhảy vào bờ.
Tới gần mặt nước, Du Thanh Vi bị thác nước đổ ập xuống tưới cho một phen rồi mới được người kéo lên bờ.
Trên bờ, người của Hiệp Hội giống như chơi kéo co mà kéo căng sợi dây thép, dùng sức kéo mâm ngọc lên bờ, còn liên tục hô "Một, hai, ba, kéo!" cổ động nhau.
Yến Thính Vũ, Hạ Nhan Hi, Quý Lưu Quân thì vây quanh đám người Thành Hoàng và Kim Sa, xác thật mà nói, Thành Hoàng bọn họ vừa nhảy ra khỏi mặt nước liền bị mấy người này vây xem như thể nhìn thấy thú quý hiếm.
Du Thanh Vi đoán chừng bọn họ là đi trước các nàng, đến chỗ hồ này thì bị phong thủy pháp trận và cấm chế phát động, trấn xuống đáy giếng.
Nàng đón nhận ánh mắt kinh nghi bất định của mọi người, không biết nên nói cái gì cho phải. Rõ ràng nàng không thể nói là do nhóm Yêu Linh, Quỷ Yêu xui xẻo này chạy quá nhanh, không cẩn thận chạy nhầm vào phong thủy pháp trận nên bị trấn xuống đáy hồ đi. Tốt xấu gì đây cũng là những "người" có uy tín danh dự, nàng phải giữ chút mặt mũi cho họ a. Nàng hắng giọng, nói: "Ngẫu nhiên gặp được! Bọn họ đi đường thủy, lối ra của đường thủy là bên dưới mâm ngọc nên vừa vặn gặp nhau."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook