Quy Hồn Tục FULL
Chương 146


Lộ Vô Quy đi theo hương vị của người phụ nữ xấu xa kia, xuyên tường băng phố, nhảy nhót mấy lần liền tìm được cô ả trong một tòa nhà lớn, cô vừa tính nhảy vào thì va đầu cái bốp vào bức tường khí bên ngoài tòa nhà.
Cô "Ui da" một tiếng, gác tay lên trán nhìn một vòng bốn phía mới phát hiện tòa nhà này là một cái khách sạn rất lớn, cực kỳ xa hoa.

Khách sạn này có bố trí phong thủy cục, cô vừa vặn nhảy nhót xuyên tường đến nên đâm đầu vào tầng phong thủy bảo hộ tòa nhà.
Ở những nơi có bố trí phong thủy cục thì cô sẽ không dám dùng tới quỷ lực, vì sợ sẽ kích thích phong thủy pháp trận bên trong.
Cô đem quỷ khí trên người giấu đi hết không để sót một tia nào ra ngoài rồi mới quanh minh chính đại bước vào từ cửa chính.
Mặc dù biết được vị trí của người phụ nữ kia nhưng Lộ Vô Quy không thể xuyên tường đi tìm, chỉ có thể dùng hai chân từ từ bước đi.
Khách sạn rất lớn, người phụ nữ kia ở trong một căn phòng cuối dãy hành lang, cách cô một tầng lầu và một cái vườn hoa, cô không cẩn thận ở trong vườn hoa lạc đường đi hết mấy vòng mới ra được.

Cô vừa ra ngoài, thật vất vả tìm được thang máy để lên lầu thì phát hiện người phụ nữ kia đang dùng một cái thang máy khác đi xuống lầu.

Cô đành phải chờ thang máy trong chốc lát, lại đi xuống lầu, xuôi theo đường cũ rồi tiếp tục lạc trong vườn hoa, đang vòng tới vòng lui thì thấy bên trong vườn hoa chui ra một con mèo giống như mèo nhà bình thường, nhưng nó lại mơ hồ có chút khí tức Yêu Linh.

Cô và con Yêu Linh kia mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát thì con Yêu Linh kia xoay người bỏ đi, còn phất phất cái đuôi như đuôi sư tử.
Lộ Vô Quy vẻ mặt ghét bỏ nhìn con Yêu Linh nhỏ có chút huyết thống của Kỳ Lân, trong lòng tự nhủ: "Nếu không phải đây là địa bàn của nhà ngươi thì ta đã một cước đá ngươi văng vào trong hồ bơi rồi, xía." Thì ra đây là lý do mà cô lạc đường nãy giờ, nguyên lai là do cô tiến vào trong trận pháp của người ta, còn gặp linh thú trấn trận nữa chứ!
Cũng may khoảng cách với người phụ nữ kia đã không còn xa.
Cô xuyên qua vườn hoa nhỏ, tính đi đến thang máy thì phát hiện nơi này quá nhiều người, cô đành chuyển sang đi thang bộ.

Vừa từ thang bộ bước ra thì thấy người phụ nữ kia cùng với rất nhiều người đang đi về phía sảnh lớn, cô đi theo tới mới phát hiện đây là một sảnh yến hội, có rất nhiều người đến dự tiệc, còn là tiệc mừng đại thọ tám mươi tuổi.
Lộ Vô Quy không có thiệp mời cho nên cô lấy đà một cái, hóa thành một đạo tàn ảnh vọt vào bên trong yến hội, đi đến trước mặt người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia đang đoan chính cầm ly rượu đỏ nói cười với mấy ông chú trung niên, một chút tự giác vì đã làm chuyện xấu cũng không có.
Lộ Vô Quy đứng chống nạnh trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, nói: "Tôi tìm cô có việc."
Người phụ nữ kia kinh ngạc nhìn Lộ Vô Quy, sau đó ngay lập tức hé miệng cười, dịu dàng hỏi: "Em gái, tôi có quen biết em sao?"
Lộ Vô Quy nghĩ một hồi rồi đáp: "Không quen."
Người phụ nữ kia hỏi: "Vậy em tìm tôi có chuyện gì sao?"
Lộ Vô Quy "Ừ" một tiếng, nói: "Tôi tìm cô có mấy việc lận! Thứ nhất, tôi và Trang Hiểu Sanh là cùng một bụng mẹ đi ra, nhà Trang Hiểu Sanh đã nuôi tôi mười chín năm."
Người phụ nữ kia vừa nghe thấy cái tên Trang Hiểu Sanh thì nụ cười lập tức cứng lại, nhanh chóng nói: "Ơ, đi làm tuesday mà còn kêu em gái mình tới cửa kiếm chuyện nữa à."
Lộ Vô Quy tức giận tới mức rút ra thước phép Lượng Thiên tính đánh cô ả.
"Tiểu Lộ đại sư!" Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, tiếp đó có người vội vã bước đến, ôm quyền nói: "A, Tiểu Lộ đại sư, ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy?"

Lộ Vô Quy cảm thấy người này có chút quen mặt, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại: "Ông là người của Hạ Nhan Hi à? Tôi hình như đã gặp qua ông rồi, lúc đi Âm ấy."
Người kia nói: "Tiểu Lộ đại sư trí nhớ thật tốt.

Lúc nãy tôi thấy trong vườn hoa có dị động, không nghĩ tới lại là Tiểu Lộ đại sư ngài đây."
Lộ Vô Quy "Ừm" một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách tôi lại bị lạc đường trong cái vườn hoa kia, thì ra đây là khách sạn của Hạ Nhan Hi." Cô nhìn nhìn thước phép Lượng Thiên mình đang cầm trên tay, nhanh chóng cất vào rồi nói: "Vậy thì tôi sẽ không ở chỗ này đánh người."
Dịch đại sư chắp tay khách khí nói: "Tiểu Lộ đại sư, ngài đây là?"
Lộ Vô Quy duỗi tay chỉ vào người phụ nữ kia, nói: "Tôi mua nhà mua xe cho chị Hiểu Sanh và hai vợ chồng Trang Phú Khánh ở, nhưng cô ta lại bịa đặt nói chị HIểu Sanh là bồ nhí của Trần Vũ, nhà ở xe cộ đều do Trần Vũ mua!" Cô tức giận muốn hỏng mất, kêu lên: "Cô ta còn ở trên mạng bịa đặt làm hỏng danh dự của chị Hiểu Sanh nhà tôi, tôi đến tìm cô ta mà cô ta còn miệng lưỡi không xương nói lung ta lung tung!"
Tiếng nói của Lộ Vô Quy rất lớn, khiến cho nhiều người đều bắt đầu nhìn sang.
Dịch đại sư thấy thế liền tranh thủ lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Nhan Hi.

Đại Quỷ Yêu tìm đến cửa mà còn không ra tiếp thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
Người phụ nữ kia buồn cười đánh giá con bé ngu ngốc ngớ ngẩn, nhìn từ đầu tới chân cũng không nhìn ra con bé này có năng lực kiếm tiền ở chỗ nào cả.

Cô ả nói: "Em gái, cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời nói thì không thể nói lung tung nha.

Em nói khối tài sản gần cả trăm triệu của Trang Hiểu Sanh là do em kiếm à? Thứ cho tôi đôi mắt vụng về, không nhìn ra ngài có bản lĩnh và giá trị lớn như vậy nha."
Lộ Vô Quy mới không thèm để ý đến sự trào phúng của người phụ nữ kia, cô nói: "Cô là người đăng bài nói xấu chị HIểu Sanh thì cô phải đích thân thu hồi nó lại, hướng chị Hiểu Sanh của tôi nhận lỗi, còn có, nói cho tất cả mọi người biết rằng cô là người bịa đặt mọi chuyện."
Người phụ nữ kia liếc Lộ Vô Quy, ném lại một câu: "Đầu óc có bệnh!" rồi xoay người rời đi.
Lộ Vô Quy nói: "Cô chọc tới tôi trước thì cũng đừng trách tôi không khách khí với cô."
Người phụ nữ kia quay đầu lại nhìn Lộ Vô Quy: "Chị của cô biết cô đến đây gây sự sao? À mà cô có thiệp mời hay không? Cô vào bằng cách nào?"
Người phụ nữ kia vừa nói xong liền có nhân viên đi qua muốn kiểm tra thiệp mời của Lộ Vô Quy.
Dịch đại sư nhanh nhẹn phất phất tay, đối với nhân viên công tác của khách sạn đang tiến đến hét lớn một tiếng: "Lui xuống!" Tiếng hét kia lớn đến nỗi làm cho mấy người đứng gần đó đều sợ hãi kêu lên một tiếng.
Một người đàn ông trung niên mặc tây trang đi tới, ông ta vẻ mặt ôn hòa nhìn Lộ Vô Quy rồi quay sang hỏi người phụ nữ kia: "Tiểu Dư, làm sao vậy?"
Du tiểu thư dáng vẻ có lỗi cười cười, nói: "Em gái này hình như không có thiệp mời mà xông vào đây, em ấy còn nói vì chị gái của mình mà đến tìm cháu kiếm chuyện nói cho ra lẽ gì đó.

Thật xin lỗi bác Cố, cháu gây phiền toái cho mọi người rồi."
Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy thái độ của nhân viên công tác khách sạn đối với cô gái trẻ này có chút kỳ quái nên không đoán được là chuyện gì, để tránh xảy ra chuyện rắc rối nên ông cũng không kêu người "mời" cô gái trẻ này ra ngoài.

Ông ta khách khí nói với Lộ Vô Quy: "Cô bé, nếu đã đến rồi thì mời ngồi xuống uống một chén rượu mừng thọ của ba tôi đi.


Có chuyện gì thì chờ xong tiệc rồi lại giải quyết riêng với nhau, có được hay không?"
Lộ Vô Quy cảm thấy người này vô cùng khách khí, đối nhân xử thế ôn hòa nên đáp lại: "Tôi không có ý gì đâu, cũng không muốn gây phiền phức cho các người.

Tôi là tới tìm cô ta, vì cô ta ở chỗ này nên tôi mới tới đây." Cô suy nghĩ một chút, đi đến tiệc sinh nhật của người ta, người ta còn mời mình ở lại ăn cơm, nếu không tặng quà đáp lại thì cũng kỳ.

Cô lục lọi trong balo nhưng không tìm được cái gì thích hợp để tặng, có chút do dự nói: "Tôi không biết sẽ đụng phải tiệc sinh nhật của nhà ông nên không mang theo quà tặng gì hết, thôi để tôi vẽ tại chỗ một đạo bùa chúc thọ cho ông lão chủ bữa tiệc này xem như thọ lễ nha."
Người đàn ông trung niên cười nói: "Không có quà cũng không sao hết." Ông ta kêu người đến đưa Lộ Vô Quy ngồi vào bàn tiệc, trong lòng thầm nói: "Đại thọ của lão gia tử, cô đừng gây rối là tôi mừng rồi." Mặc kệ cô gái này từ đâu tới, gây náo loạn trong tiệc mừng thọ thì thật không tốt chút nào.
Tài liệu vẽ bùa thì Lộ Vô Quy lúc nào cũng mang theo bên người.

Cô cảm thấy vẽ phúc phù mừng thọ cho người ta thì không thể keo kiệt, phù chỉ to bằng bàn tay như bình thường sẽ không thích hợp.
Cô nhảy đến bàn bên cạnh, thuần thục từ trong balo lấy ra tài liệu vẽ bùa, sau đó trải rộng một tấm bùa lớn chưa bị cắt ra.
Hạ Nhan Hi nhận được điện thoại của Dịch đại sư, lòng như lửa đốt chạy tới.

Cố lão gia tử có mặt mũi tương đối lớn ở bản địa, Lộ Vô Quy nếu đến đập phá tiệc sinh nhật của ông ấy thì chắc chắn sẽ chiêu rất nhiều phiền phức cho Du Thanh Vi.
Lúc nàng đi tới thì thấy Lộ Vô Quy đang đứng trước một cái bàn nâng bút vẽ bùa, nàng vừa thò đến gần để nhìn cho kỹ thì Lộ Vô Quy đã thu bút.

Hạ Nhan Hi nhận ra đây là một đạo "Phúc" phù, đầu hàng là một dòng chữ: "Thiên địa vô cực, Càn Khôn sắc lệnh", chính giữa là một chữ "Phúc" thật lớn, hàng dọc bên trái viết: "An gia trấn trạch, trăm tà tránh lui", hàng bên phải viết: "Tôn tử đầy nhà, đại cát đại lợi".
Coi như là người bình thường nhìn thấy đạo phù cầu phúc này cũng sẽ cảm thấy chữ viết vô cùng xinh đẹp, ngụ ý cũng không tồi.
Hạ Nhan Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu Lộ đại sư, khi nào thì em mới vẽ cho tôi một đạo phù như vậy a?"
Lộ Vô Quy nói: "Đây không phải là đại thọ tám mươi tuổi của chị, tôi cũng không có xông lầm vào tiệc sinh nhật của chị nha."
Hạ Nhan Hi cười cười, quay đầu lại nói với người đàn ông trung niên là con cả của nhà họ Cố: "Bác Cố, chúc mừng.

Đạo phù này ngài phải cất giữ thật tốt, nhưng nếu ngài muốn bán sang tay thì cứ tìm cháu, giá khởi điểm là mười triệu tệ!"
Cố lão đại cười nói: "Đáng giá như vậy sao?"
Hạ Nhan Hi cười cười, thấp giọng nhẹ nhàng nói: "Đây là vật có thể dùng để làm đồ gia truyền trấn trạch, đương nhiên cháu sẽ nói rõ ý của cháu với ngài.

Chúng ta có thể tìm một chỗ khác để nói chuyện không ạ?"
Cố lão đại đưa tay ra làm một cái thủ thế "mời", rồi quay sang dặn dò người đang cầm đạo phù kia đem nó đi cất giữ cẩn thận.

Hạ Nhan Hi lo lắng Lộ Vô Quy ở một mình sẽ nháo ra chuyện nên lôi kéo cô đi cùng.
Lộ Vô Quy liếc nhìn người phụ nữ xấu xa họ Dư kia một cái rồi mới đi theo Hạ Nhan Hi đến phòng trà ở cách vách.
Hạ Nhan Hi trước tiên xin lỗi về việc Lộ Vô Quy mạo muội đến quấy rầy.

Nàng nói: "Tiểu Lộ đại sư tuy không phải là bậc thông thái nổi tiếng, nhưng người bình thường lại rất khó mời đến cô ấy, lần này cô ấy xông vào tiệc mừng thọ là do bị người trêu chọc, cô ấy chỉ vì tìm người mà đến đây thôi."
Cố lão đại hỏi: "Tiểu Dư à?"
Lộ Vô Quy "Ừm" một tiếng, đem những chuyện mà người phụ nữ xấu xa kia bịa đặt nói ra hết.
Hạ Nhan Hi nói với Cố lão đại: "Cháu cam đoan với ngài, Tiểu Lộ đại sư sẽ không vô duyên vô cớ đến trong yến tiệc gây rối, còn sự việc kia thì nên để hai người này giải quyết với nhau thì tốt hơn."
Cố lão đại hơi có chút do dự, nói: "Bác và Dư Huy cũng có mấy phần giao tình, không thôi để bác gọi Dư Huy cùng đi vào rồi mọi người nói chuyện với nhau, tận lực giải quyết trong hòa bình."
Lộ Vô Quy nghiêng nghiêng đầu nhìn Cố lão đại, "ừm" một tiếng.
Hạ Nhan Hi đợi Cố lão đại đi rồi mới quay sang nói với Lộ Vô Quy: "Nếu ngài đây muốn thu thập người khác thì cho dù có tự mình ra tay cũng không cần phải lộ mặt mà.

Em như vậy giống trống khua chiêng xuất hiện tìm người tính sổ, coi chừng gây phiền toái cho Du Thanh Vi đó.

Em tìm ra cô họ Dư kia thì cứ im lặng ngáng chân cô ả, đến lúc cô ả gặp phải rủi ro xúi quẩy thì cũng chỉ có thể tìm đến người trong nghề của chúng ta giải quyết, mà người làm trong nghề ở khu vực này của chúng ta có ai dám chọc giận đến em đâu, tới lúc đó, em muốn như thế nào thì họ Dư kia cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo thôi."
Lộ Vô Quy suy nghĩ một chút rồi nói: "Làm gì cũng nên quang minh lỗi lạc, tôi không làm được hành vi tiểu nhân ở sau lưng ngáng chân người khác nha."
Hạ Nhan Hi: "....."
Rất nhanh Cố lão đại liền dẫn theo người trở về.
Người phụ nữ xấu xa họ Dư cùng một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi đi đến.
Lộ Vô Quy nhìn thấy bọn họ đi đến liền không đợi lâu thêm, chỉ vào người phụ nữ xấu xa họ Dư nói: "Cô bịa đặt chuyện xấu về chị Hiểu Sanh, làm bại hoại thanh danh của chị ấy, cô phải xóa cái bài đăng kia ngay, trả lại trong sạch cho chị Hiểu Sanh của tôi, hơn nữa còn phải công khai nói xin lỗi."
Người phụ nữ kia vẻ mặt ấm ức, nói: "Bác Cố, việc này không liên quan gì đến cháu hết." Cô ả quay sang nói với Lộ Vô Quy: "Người nói Trang Hiểu Sanh là tuesday là mẹ của Trần Vũ, không phải tôi.

Cô không đi tìm người nói ra lời này mà đến tìm tôi làm cái gì kia chứ?"
Lộ Vô Quy nói: "Chuyện hôm nay cô và mẹ của Trần Vũ tìm tới công ty kiếm chuyện với chị Hiểu Sanh, Trần lão đầu đã biết rồi.

Trần lão cũng đã hứa sẽ cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, ông ta không dám gạt tôi đâu.

Bây giờ tôi tới tìm cô, cô phải cho tôi và chị Hiểu Sanh của tôi một câu trả lời thỏa đáng mới được."
Người phụ nữ kia tức giận nói: "Tôi nói rồi, chuyện này không phải do tôi gây ra.

Cô kêu tôi phải cho cô câu trả lời thỏa đánh kiểu gì chứ hả?"
Lộ Vô Quy đáp: "Nếu không phải do cô làm thì tôi sẽ không đến tìm cô.

Nếu cô muốn chơi xấu thì tôi sẽ ra tay, đến lúc đó dù cho có ai van xin dùm cũng vô dụng." Giọng điệu nói chuyện của cô vô cùng chậm rãi, nhưng từng câu từng chữ lại mạnh mẽ rõ ràng, biểu tình trên mặt đặc biệt chuyên chú.

Dư Huy hỏi: "Không biết Lộ tiểu thư vì sao lại khẳng định việc này là do Khánh nhi nhà tôi làm?"
Lộ Vô Quy đáp: "Tôi là quỷ, cô ta làm ra những chuyện gì, bịa đặt những chuyện gì để hãm hại chị Hiểu Sanh tôi đều nhận ra được, tôi tìm cô ta, tìm một lần liền trúng!"
Dư tiểu thư buồn cười nói: "Quỷ? Cô mà là quỷ à? Tôi lớn như vậy còn chưa từng thấy qua quỷ có thể đi lại giữa ban ngày ban mặt nha.

Tôi thấy cô đầu óc có bệnh thì có!"
Hạ Nhan Hi giương mắt liếc Dư tiểu thư, âm thầm lắc đầu, tự nhủ trong lòng: "Bây giờ thì cô gặp được rồi đó."
Lộ Vô Quy nghe người phụ nữ xấu xa họ Dư kia nói cô đầu óc có bệnh liền không muốn nói thêm gì với cô ả nữa, cô đứng lên nói với Hạ Nhan Hi: "Hạ Nhan Hi, tôi phải về đây."
Hạ Nhan Hi đứng dậy, nói: "Để tôi tiễn em."
Lộ Vô Quy nhìn lên tường, thấy trên tường không có cấm chế, vẫy vẫy tay rồi nói: "Không cần tiễn." Cô nói xong liền mại ra bước chân, dùng quỷ bộ xuyên tường đi mất.
Mấy người trong phòng tận mắt nhìn thấy cô biến mất tại chỗ.
Cố lão đại cả kinh đứng bật dậy kêu lên: "Chuyện này....như thế nào bỗng nhiên biến mất vậy?"
Dư Huy cũng đứng lên, hỏi: "Sao...sao lại làm được như vậy?" Ông ta xoa xoa mắt nhìn một vòng quanh phòng, phát hiện người đã thật sự biến mất.
Hạ Nhan Hi nhàn nhạt liếc nhìn cô ả tiểu thư nhà họ Dư, nói: "Chúc mừng Dư tiểu thư đã chọc giận thành công tôn Đại Phật mà người trong khối địa giới này không ai dám chọc nhất.

Đây là muốn áp cũng không áp giúp cô được a."
Dư Huy có chút gấp gáp, hướng Hạ Nhan Hi nói: "Hạ tổng, việc này....Vị này là ai vậy, ngài có thể nói cho tôi nghe một chút không?"
Hạ Nhan Hi nói: "Dư tổng, nếu Dư tiểu thư nhà ngài có thể làm cho bà Trần của Trần gia xem là con dâu mà đối đãi như vậy thì chắc quan hệ với Trần gia cũng không tầm thường, ngài cứ tìm Trần lão gia tử hỏi thăm, ông ấy nhất định sẽ cho ngài biết Lộ Vô Quy là lai lịch như thế nào." Nàng vừa dứt lời liền thấy Lộ Vô Quy nhảy trở về.
Lộ Vô Quy thấy Hạ Nhan Hi trừng mắt nhìn mình, ngượng ngùng cười cười, nói: "Tôi quên mất, tối nay còn phải đi tìm Lý Thái Hưng tính sổ không rảnh đi tìm cô ta." Cô nói xong liền cách không vẽ bùa, niệm chú: "Thiên địa vô cực, âm dương sắc lệnh, du hồn dã quỷ, ôn thần suy quỷ, nửa đêm tìm đến, bình minh lại đi, không phân xuân hạ, không phân thu đông, không buông không bỏ, ba năm kết thúc! Chú này vừa ra, thiên địa chỉ lệnh, Âm Ty thần quỷ, chư thiên Thần Phật, không được nhúng tay!" Cô niệm chú xong, một đạo chú quyết liền đánh vào trên người của người phụ nữ kia, sau đó cô nhanh chóng nhảy lên xuyên tường đi mất không thấy bóng dáng.
Dư Huy thấy vậy hoảng hốt hỏi Hạ Nhan Hi: "Hạ tổng, cô gái vừa nãy ô ô niệm niệm cái gì vậy?" Một người vừa quái vừa quỷ như vậy chỉ vào con gái của ông ta ô ô niệm niệm, làm ông ta sợ hãi không thôi.
Hạ Nhan Hi hắng giọng, đáp: "Tiểu Lộ đại sư hướng thiên địa mượn phép hạ chú với Dư tiểu thư, thỉnh du hồn dã quỷ, ôn thần suy quỷ mỗi đêm giờ Tý đến tìm con gái của ngài, bình minh thì rời đi, bất luận là xuân hạ hay thu đông đều mỗi ngày tìm đến, ba năm mới dừng lại.

Hơn nữa cô ấy còn hướng chư thiên Thần Phật cùng Âm Ty thần quỷ nói rằng đạo chú này là do cô ấy hạ, bọn họ không được giúp con gái ngài giải chú.

Yên tâm đi, cô ấy hạ đạo chú này xong, con gái ngài ráng chịu ba năm là tốt rồi.

Chỉ cần các người không tiếp tục trêu chọc cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không gây sự với các người." Nàng cảm thấy Lộ Vô Quy thiệt là ngầu đét mà!
Dư Huy hoàn toàn biến sắc, hỏi: "Có thể giải sao?"
Hạ Nhan Hi nhún vai, giơ tay tỏ vẻ cam chịu.
Cố lão đại cũng không biết nói thêm cái gì.

Đối phương tìm đến đây, cả Hạ Nhan Hi cũng bị kinh động, đây rõ ràng là đã chọc chuyện mà còn không chịu cúi đầu nhận lỗi, ông có muốn hỗ trợ bọn họ giảng hòa cũng không biết làm sao cho được.

Ông nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của Dư Huy: Tự cầu nhiều phúc đi thôi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương