Hứa Song Uyển cuống quít đi đỡ ngoại tổ phụ, cũng nói với công công một câu: “Phụ thân, chúng ta để thần y giúp chúng ta cứu chữa đi.”
Thần y nghe được bèn lườm một cái.
Khương Thái Sử cũng nghe thấy ông lão nói, vừa nãy ông không cảm nhận được hơi thở của ngoại tôn.

Lúc này, ông cũng không đoái hoài nhiều, vừa đứng lên vừa vái chào về phía ông già mặc áo vải rồi lui sang một bên, động tác còn nhanh hơn hiền tế.
Tuyên Hoành Đạo vừa thấy liền vội vã đứng lên giúp ông.
Ông lão kia nhìn bọn họ rồi hừ một tiếng, phất phất tay để bọn họ đi ra xa chút.

Lúc này có cung nhân bước nhanh về phía này mời bọn họ đứng sang một bên, khẽ giọng nói: “Đó là Dược vương lão nhân gia.”
Khương Thái Sử nghe xong liền thất thanh nói: “Là vị Dược vương của nước Yến?”
“Đúng vậy.”
Khương Thái Sử lại chắp tay nhìn về phía Dược vương, ông đang định hành lễ thì thấy lão nhân gia đã nhíu mày thi châm.
Cung nhân kia vẫn ở trong phòng, lúc này chỉ biết thở dài, không biết vương lão nhân gia dùng thuốc gì khiến Tuyên công tử nằm trên giường đã mấy lần có hơi thở, nhưng vừa nãy hắn đã tự tay thử rõ ràng là không có hơi thở.

Lão nhân gia vẫn nói là người còn chưa chết, cũng chẳng biết vì sao.
Nhưng ông mới là Dược vương, là Thái tử vừa dụ dỗ vừa lừa được từ chỗ thánh thượng mời tới.

Dù không tin nhưng vẫn phải tin ông, còn nước còn tát[1].
Lúc này Dược vương rất tức giận, đâm mấy châm cho Tuyên Trọng An xong, ông không nhịn được oán hận nói: “Cái đứa này, lão đầu ta đã cứu ngươi nhiều lần, nhưng ngươi lại khiến lão ta liên luỵ, ngươi làm hại ta thật khổ.”
Làm hại ta thật khổ, lại còn ép ta cứu ngươi.

Dược vương hận không thể quấn người này thành cái sàng rồi đâm chết.

Cái mạng đến tám, chín phần đã ở trong tay Diêm vương còn được ông cứu lại.

Sau khi hắn tỉnh lại không những cùng ông uống rượu đối ẩm mà lại còn khoác lác, quay đầu chạy trốn khiến ông không thể không tìm cách cứu hắn.
Nếu là người khác thì Dược vương cũng không nắm chắc có thể cứu được, nhưng người này đã làm dược nhân dưới tay ông, vô cùng kiên cường, là một người có ý chí cầu sinh cực mạnh nên ông vẫn khá chắc chắn.
Lại nói thêm, nếu là người khác thì tối qua đã tắt thở, sớm chết cứng thành tảng đá; lúc gõ lên còn không chắc có thể cạch cạch hai tiếng không, nhưng nhịp tim của hắn vẫn cứ đập không ngừng, thi thoảng còn mạnh hơn một chút.

Bàn tay dù lạnh không khác gì người chết nhưng cũng chẳng khác lúc hắn còn sống nên lão nhân gia muốn mặc kệ hắn làm người chết cũng không được.
Dược vương cắn răng hạ châm, vừa tàn nhẫn vừa mạnh mẽ, cái ngân châm loé lên ánh bạc tựa như tia chớp đâm vào người Tuyên Trọng An.

Quy Đức Hầu nhìn thấy Khương Thái Sử sững sờ thì ông cũng không đành lòng mà quay đầu.

Lúc này Hứa Song Uyển cũng không biết mình nghĩ gì, nàng đè nén nhịp tim đập nhanh, còn hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào người thi châm.
Nàng cho rằng bản thân đủ tỉnh táo, còn mặt không lộ ra chút cảm xúc; nhưng nàng không biết nước mắt của nàng đã sớm lăn dài trên gò má, chảy xuống vạt áo lông chồn, làm ướt một góc lông trước ngực.
Lông cáo ẩm ướt rũ xuống nhưng Hứa Song Uyển không hề hay biết.

Nàng mở to mắt nhìn người trên giường không nhúc nhích, mãi đến khi nàng thấy người trên giường bắt đầu cử động.
“Cử động…” Trong lòng nàng điên cuồng gào thét.
“Cử động rồi!” Nhưng người kêu lên không phải hắn mà là cung nhân trong phòng.


Chỉ thấy cung nhân kia vội vàng chạy đi, nói: “Thái tử, thái tử, lại cử động!”
“Gọi cái gì?” Dược vương thấy hắn la to đến mức long trời lở đất, ông đang thi chiếc châm cuối cùng nhưng không nhịn được thét về phía cửa: “Cứ gọi đi, chết rồi thì gọi ai?”
Đám người kia sao ngạc nhiên như vậy, một chút kiến thức đều không có!
Bọn họ là tám đời chưa từng thấy đại phu cứu người à!
**
Tuyên Trọng An cuối cùng cũng đã thở nhẹ, còn lặng lẽ mở mắt, nhưng rất nhanh đã cụp lại như người chết.
Cũng may rõ ràng đã thở dốc.
Lão công công bên người Thái tử cũng chạy vội tới, ông thử cảm nhận hơi thở rồi kích động nói: “Sống.”
Quả nhiên là sống, chưa chết.
Lúc này không ai để ý tới ông nói chuyện, Thái tử đã chạy lên phía trước cảm nhận được hơi thở, hắn thở phào nhẹ nhõm nhường lại vị trí cho người một nhà Khương Thái Sử đang chờ.
Hắn thở dài bên cạnh.
Khương Khoát không chen vào được bèn hỏi hắn: “Biểu ca ta không sao rồi?”
“Thở rồi,” Thái tử cũng chẳng quay đầu lại đáp: “Có hơi thở là được, chờ tỉnh lại là tốt rồi.”
“Ngươi có biết biểu ca ta xảy ra chuyện gì không?”
Lúc này Thái tử mới quay đầu lại nhìn về phía hắn: “Ngươi là ai?”
“Khương Khoát.” Khương Khoát vội lau mồ hôi trên mặt: “Ngươi biết chuyện gì xảy ra không? Ai đánh ca ca của ta thế?”
Thái tử cười cười rồi chỉ vào bên giường: “Cứ qua đấy đi, lần này ca ca ngươi tỉnh thì hai nhà cũng tốt hơn rồi.”
“Ơ? Còn có chuyện tốt?” Mắt Khương Khoát Sửng sốt: “Vậy đa tạ Thái tử.”
“Ngươi biết ta là Thái tử?”
“Mắt ta lại không mù.” Khương gia lục công tử chính trực thẳng lưng.
Thái tử nhìn người một nhà bọn họ kề bên giường, tạm thời hắn không có đất dụng võ; hơn nữa hắn còn có việc, lắc đầu liền đi, cũng chẳng để ý tới giọng điệu bất kính của Khương Khoát.
Khương Khoát đẩy ra người bên cạnh đại ca rồi nói: “Thái tử nói nếu biểu ca còn sống thì hai nhà chúng ta sẽ tốt.”
Khương Ngân vỗ vỗ đầu của hắn, hai mắt liếc người của Đông cung trong phòng, khẽ giọng nói: “Đây không phải lúc nói những lời này, đệ nhìn xung quanh một chút, rồi hỏi thăm xem bọn A Mạc ở đâu.”
“Đúng rồi.” Khương Khoát quên mất, lão thái gia nhà hắn kêu hắn đến không phải đứng đấy, là Khương gia đến giải quyết việc giúp biểu ca.

Hiện tại biểu ca không dùng đến hắn thì hắn liền lui sang một bên, đi về phía đám công công đang đứng trong phòng, chuẩn bị đi nghe ngóng tin tức.
Dược vương bị mấy người Khương Thái Sử vây quanh, ông sắp Sửa rút châm thì mắt liếc qua mấy người này nhưng không nhìn lâu, nói: “Các ngươi chen lấy đến mức tay ta cũng không có chỗ để.

Nếu ta rút sai thì người chết tính lên đầu ai?”
Không ai dám trả lời.
Dược vương thấy bọn họ lúng túng không biết nói gì, ngay cả lão đầu lớn hơn ông vài tuổi cũng thế thì ông liền vui mừng, vẫy tay về phía tiểu nữ oa xinh đẹp: “Ngươi qua đây.”
Dáng dấp xinh đẹp, có thể nói thêm vài câu.
“Xin chào Dược vương lão nhân gia.”
Nàng vừa tới đã cúi chào, hành lễ với Dược vương khiến ông vui vẻ: “Ngươi là ai? Tên gọi là gì?”
“Ta là nương tử của trưởng công tử, khuê danh Song Uyển.”
“Trưởng công tử nào?”
Hứa Song Uyển giữ vững bình tĩnh nhìn về phía người trên giường.
“À,” Dược vương vỗ đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hoá ra là con ma ốm này?”
Ông nói tiếp: “Sao mệnh ngươi không tốt vậy, gả cho hắn rồi?”
“Phu quân rất tốt.” Hứa Song Uyển lại hành lễ với ông, nhanh chóng trả lời.

“Mắt không tốt.” Dược vương chỉ tay vào nàng: “Mắt không tốt!”
Ông vừa nói vừa chỉ tay về người bên cạnh mình: “Đồ đệ của ta tốt hơn!”
Đồ đệ theo ông cả đường, đã thế hắn còn phải lao tâm khổ tứ bảo toàn tính mạng cho lão sư phụ già có tính cách quái đản này trước mặt Yến vương.

Hắn nghe ông lúc này còn không quên tìm nương tử cho hắn, lại còn là người đã có trượng phu, thậm chí cạy góc tường của Tuyên huynh trưởng thì trước mắt hắn bỗng tối sầm lại.

Thư sinh nhanh tay vừa đưa châm cho sư phụ bèn khẽ kêu một tiếng: “Sư phụ!”
Dược vương bị đồ đệ cảnh cáo nhưng ông ngoảnh mặt làm ngơ, ông nói với tiểu nữ oa xinh đẹp này: “Sau này nếu làm quả phụ thì có thể tìm ta, đồ đệ nhà ta còn thiếu tức phụ.

Nhà ta rất có tiền, ở nước Yến có ba ngàn mẫu ruộng tốt, một ngàn mẫu vườn thuốc, còn có năm ngọn núi, ba toà miếu; tất cả đều là của nhà chúng ta, ngươi gả tới thì đều cho ngươi.”
Lần này không chỉ là đồ đệ của ông bị lời nói của ông như gặp phải sét đánh, ngay cả Khương Thái Sử và Quy Đức Hầu cũng trợn to con mắt, im lặng nửa ngày.

Cuối cùng vẫn là Khương Thái Sử lấy lại tinh thần, lắp bắp nói với Dược vương vừa cứu ngoại tôn nhà ông: “Song Uyển là tức phụ của ngoại tôn ta, là Tuyên gia trưởng tức.”
“Người này chết rồi thì không phải nữa.” Dược vương rất rộng rãi vỗ vỗ người vừa được cứu sống đang nằm trên giường: “Nhìn thoáng chút, ta tạm thời đã cứu hắn rồi; có điều ta thấy, hắn không có tướng sống lâu, là một con ma chết sớm, nhà các ngươi nén bi thương sớm chuẩn bị đi.”
“Ngươi cũng thế.” Dược vương vừa cứu người xong nên trên người đều đổ mồ hôi, ông hoà ái dễ gần cười với tiểu nữ oa xinh đẹp: “Ta họ Từ, mọi người thường gọi ta là Dược vương.

Nếu con ma ốm này ngỏm củ tỏi thì ngươi cứ đến nước Yến tìm Dược Vương Cốc, trên đường cứ tuỳ tiện hỏi là được.”
Con ma bệnh lúc này đang hôn mê bất tỉnh trên giường, hắn còn chưa chết đã bị người cạy góc tường.

Dược vương nói xong liền mang theo người rời đi, chỉ còn lại Quy Đức Hầu mờ mịt nhìn nhạc phu, kêu: “Phụ thân.”
Khương Thái Sử vỗ đầu, ông vừa quay đầu nhìn đã thấy ngoại tôn tức phụ lấy lại tinh thần sớm hơn bọn họ, trên tay cầm áo lông đã khoác lên người của tôn tức.

Nàng còn sai Ngu nương chạy theo đuổi kịp hỏi Dược vương lão nhân gia là cửa sổ này đang mở có thể đóng lại được chưa…
Ông nghe thấy lời này mới phát giác gió lạnh thổi khắp phòng, hoá ra là cửa sổ vẫn đang mở.
Cơn gió lạnh này sẽ khiến người sinh bệnh.
Ngu nương tử vừa nghe phân phó liền chạy nhanh ra ngoài, Khương Thái Sử nhìn cửa sổ cũng không hiểu: “Sao giữa mùa đông lại mở cửa sổ?”
Khương Khoát vừa ra ngoài kéo một công công xưng huynh gọi đệ trở về, hắn thì thầm bên tai ngoại tổ: “Biểu ca lấy thân mạo hiểm, thay mặt thiên hạ vạch tội Yến vương mưu phản.

Hiện nay đoàn người Yến vương đã bị nhốt lại, nghe nói trong cung có mấy nương nương đã chết rồi.”
“Thật?” Khương Thái Sử nghe xong liền quay đầu nhìn hắn.
Khương Khoát gật đầu, nói tiếp bên tai lão thái gia: “Tôn nhi không dám khẳng định, nhưng tám chín phần mười là thật.

Vừa nãy tôn nhi cũng nhìn thấy nụ cười của Thái tử rất thoải mái, tám phần là lần này biểu ca đến giúp hắn.”
Khương Thái Sử gật đầu, ông đang muốn lên tiếng thì Ngu nương tử đã nhanh chóng chạy tới, quỳ gối trước giường gấp gáp nói: “Bẩm Thiếu phu nhân, nô tỳ đã hỏi, cửa sổ có thể đóng.

Chỉ là trong phòng lát nữa đừng đốt quá nhiều than mới, nên dùng than cũ.

Đại phu nói than mới làm hỏng đầu óc, không thể dùng.”

“Vậy ngươi đi đóng cửa sổ, cửa thì không cần, cứ mở hé ra…” Lúc này Hứa Song Uyển cầm tay trưởng công tử, nàng theo thói quen nắm bàn tay lạnh lẽo này thì lòng cũng bình tĩnh lại: “Ngươi lại đi hỏi người trong cung Thái tử hoặc là Thái tử phi, nói công tử nhà chúng ta có khả năng phải tạm thời nghỉ ngơi ở đây.”
“Vâng.” Ngu nương tử lại đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Khương Thái Sử thấy người hầu nhanh chóng chạy nhanh như tên bắn, ông liền quay đầu nhìn ngoại tôn tức phụ này với vẻ mặt vui mừng.
May mắn, may là ngoại tôn tức phụ này không giống như đám người Hứa phủ.

Hầu phủ này cuối cùng cũng có chủ mẫu có thể chống nửa bầu trời.
**
Tuyên Trọng An nghỉ ngơi tại Đông cung ba ngày rồi mới tỉnh lại.
Lúc này cửa cung đóng chặt, thánh thượng đã hạ lệnh nghỉ triều mười ngày, trong cung có ra không vào.

Sau khi công công cùng ngoại tổ lần lượt rời đi thì bên người Hứa Song Uyển chỉ còn lại mình Ngu nương tử, cho dù là Thải Hà thì nàng cũng bảo nàng ấy hồi phủ.
Thải Hà là người được nàng tín nhiệm nhiều năm, biết tâm tư của nàng; càng quan trọng hơn là Thải Hà biết cách nàng làm việc, biết làm gì nên hay không nên.

Thải Hà hồi phủ cũng có thể giúp đỡ nàng hoàn tất việc trong nhà chưa xong.
Người còn sống thì năm này vẫn phải vượt qua, còn bao nhiêu tháng ngày phải sống tiếp.

Hứa Nhị cô nương hy vọng mọi thứ như nàng mong muốn, cứ trôi qua đâu ra đấy.
Hầu phủ sẽ không tận, nàng sẽ không chết, nàng sẽ theo trượng phủ trở về Hầu phủ, sống những tháng ngày kế tiếp.
Trong lòng nàng cho rằng cuộc sống sau này còn dài.

Nàng đang nắm tay hắn thì trượng phu của nàng liền tỉnh lại, nàng cũng chỉ mỉm cười với hắn: “Phu quân, chàng tỉnh rồi?”
Lúc nàng nói chuyện, không biết lời mình nói ra nhưng trong viền mắt đã đong đầy nước mắt.

Tuyên Trọng An từ từ mở mắt ra nhìn thấy rõ ràng, khắc sâu từng nét trên khuôn mặt của nàng vào lòng hắn.

Một lát sau, hắn mới lên tiếng: “Tỉnh rồi.”
Hắn vừa nhắm lại mở một lúc khiến mắt mệt mỏi, hắn nhéo bàn tay mềm mại đang nắm tay mình: “Làm khổ nàng rồi.”
Hắn không cần nghĩ cũng biết thời gian nàng chờ hắn tỉnh lại có bao nhiêu khó khăn.
“Không khổ.” Hứa Song Uyển lắc đầu: “Chàng muốn uống nước không? Có đói bụng không?”
Nàng thấy hắn lắc đầu nhưng vẫn kêu Ngu nương tử rót nước mang tới, sau đó nàng nói với hắn mấy chuyện của Đông cung trong ba ngày nay.
Nàng nói đến cuối cùng: “Thiếp nghĩ trong nhà vẫn cần phụ thân, ngoại tổ cũng là người bận bịu nên không giữ bọn họ ở trong cung lâu.

Ta đã khuyên mọi người trở về, bọn họ còn lo lắng cho chàng hơn thiếp.”
“Biết.” Tuyên Trọng An nói đến đây liền mở mắt ra nhìn nàng: “Đa tạ Uyển Cơ, ta biết nàng lo lắng còn hơn bọn họ.”
Hứa Song Uyển nở nụ cười với hắn, cười đến nước mắt đều chảy ra.
Nhiều hay ít cũng không đáng kể, đều là chuyện râu ria; quan trọng nhất là hắn vẫn còn sống.
Bọn họ chưa nói chuyện được vài câu thì Thái tử liền vội vã tới đây, muốn nói chuyện riêng với Tuyên Trọng An.

Hứa Song Uyển thấy sắc mặt của Thái tử, không đợi Thái tử mở miệng nàng liền cáo lui đi xuống.
Nàng vì tránh hiềm nghi nên không ngồi ở bên ngoài đại sảnh mà là đi ra cửa, đứng dưới hiên.

Nàng chưa đứng bao lâu, gió lạnh còn chưa phả vào mặt nàng thì có cung nhân tới báo, nói Thái tử phi tìm nàng.
Hứa Song Uyển tranh thủ thời gian đi theo.
Lần này bên người nàng chỉ giữ lại một Ngu nương tử nên nàng cũng không mang theo.

Nàng dặn Ngu nương tử chờ ở bên ngoài đợi trưởng công tử phân phó, còn nàng thì một thân một mình đi theo thị nữ tới gặp Thái tử phi.
**
Vị Tuyên trưởng công tử phu nhân, vị Thiếu phu nhân duy nhất của phủ Quy Đức Hầu, so với lần đầu tiên gặp nàng thì vị tiểu phu nhân này có thân phận hoàn toàn khác nhau —— Thái tử phi Hoắc Tước biết thân phận của Tuyên Thiếu phu nhân này.

Hứa Nhị cô nương này, cũng không biết trong mệnh nàng gặp điều may mắn gì.

Thái tử phi nhìn không rõ nhưng cũng không ngại thân phận của Tuyên Hứa thị, nàng đã theo trưởng công tử của phủ Quy Đức Hầu thì nước lên thuyền ắt lên.
Lần này cũng liên luỵ đến Kỷ phi.
Mấy chục năm năm Kỷ phi sống ở mép nước chưa từng làm ướt giày cũng bị ngã nhào, bị thánh thượng đánh gần chết rồi giam lại, ngay đến Thất hoàng tử còn bị ông nghi ngờ liệu có phải là con ruột hay không.

Trong cung mấy chuyện như này càng bị tra xét kỹ càng hơn, thậm chí thánh thượng còn cầm đao đâm vào tim Yến vương; nếu không phải sợ dư đảng của Yến vương nghe nói Yến vương chết thì sẽ khởi binh tạo phản ở nước Yến thì lúc này Yến vương đã chết rồi.
Thái tử phi hoảng sợ suốt mấy ngày qua.

Nàng ấy đã nhiều đêm không nghỉ ngơi, mệt mỏi đến mức không chịu nổi nhưng lúc đối xử với Tuyên Trưởng công tử phu nhân thì nàng ấy vẫn lấy lại tinh thần, vừa thấy người liền kéo tay, cười nói: “Nghe nói mấy ngày nay ngươi ngày đêm không ngủ chăm sóc trưởng công tử nhà ngươi, đúng là vất vả.”
Trên mặt Thái tử phi có trang điểm nhưng Hứa Song Uyển vẫn nhìn ra vẻ mệt mỏi không thể che giấu của nàng ấy.

Nàng ngồi xuống theo Thái tử phi, không từ chối sự thân cận của nàng ấy, tiện tay đem tấm đệm nhét vào sau lưng Thái tử phi, khẽ giọng nói: “Hơi vất vả, nhưng cũng có lúc có thể chợp mắt một lát, cũng không phải quá mệt mỏi.”
Thái tử phi nằm dựa vào đệm, thân thể không cần cứng nhắc nên cũng thoải mái dễ chịu hơn.

Lần này nàng ấy cũng không để ý tới dáng vẻ, cười khổ nói: “Như nhau.”
Nàng ấy cũng thế.
Tra xét kỹ càng, nàng cũng chẳng biết đến cùng nàng mưu cầu điều gì, hay về sau có thể vừa mắt người khác.

Nàng ấy chỉ biết giết đỏ cả mắt vậy thì có thể tránh khỏi cái chết.
Thái tử phi biết Kỷ phi phải chết.

Người này không chỉ là cái gai trong lòng của Thái tử mà còn là cái đinh trong mắt nàng.

Chỉ cần Kỷ phi còn sống thì Thái tử không dễ dàng kế thừa đại thống, mà con của nàng sẽ không thể làm Thái tử.

Quan trọng hơn là, Kỷ phi biết năng lực của Hoắc thị, nhất định phải đẩy nàng ta vào chỗ chết.
Thái tử phi lần này không muốn dông dài với Kỷ phi nữa.

Kỷ phi tự phụ, nàng ta tự nhận là hiểu rõ thánh thượng như lòng bàn tay, có thể đùa bỡn thánh thượng như chơi với khỉ.

Nàng thì khác, dù mấy năm nay thánh thượng có tiếng không có miếng thì nàng cũng e sợ hoàng quyền ở trên đầu nàng.

Nàng không có cái gan tự phụ như Kỷ phi, lần này nàng muốn chơi chết Kỷ phi, để người này từ nay mai táng trong đất, cũng không thể sống tiếp để quấy rầy nàng nữa.
Trong lòng Thái tử phi quyết tâm, mấy ngày nay trải qua vô cùng khó khăn.

Lúc này nàng đã nói xong, thấy Hứa Nhị cô nương cũng chỉ nhận chăn lông do cung nữ đưa tới đắp lên người nàng thì nàng cũng nhắm mắt lại, không nỡ đối xử giả tạo với cô nương còn nhỏ lại tiều tuỵ này.

Một lát sau, nàng vỗ vỗ cánh tay của tiểu cô nương an tĩnh hiền thục bên người, nói: “Hứa Nhị, lần này trở về thì nhớ kỹ đừng xông vào trong cung vội, cũng phải khuyên nhủ vị tàn nhẫn nhà ngươi đừng gấp gáp vào cung.

Chờ thánh thượng giết sạch, an lòng rồi hẵng chạy vào thì mới có đường sống.”
Nóng lòng thỉnh công sẽ khiến thánh thượng nổi giận mà giận chó đánh mèo thôi.
Hiện nay thánh thượng còn có chút tỉnh táo, nhưng ông dù sao cũng không còn là thánh thượng của ngày trước.

Ông bây giờ chỉ là một người bị tức giận đến mức ngu xuẩn như người bình thường mà thôi.
[1]死马当活马医: liều một phen, ý chỉ việc không còn cứu vợt được nhưng vẫn nuôi hy vọng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương