……

Sáng hôm sau, lúc 8 giờ hơn, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Mở cửa, là Hồng tỷ mặc một bộ váy dài bó sát màu xanh dương, tay cầm vài món ăn sáng, bao gồm bánh thịt bò, bánh bao chiên, cháo và bánh bao trắng, mỗi món đều rất tinh xảo, khiến người ta nhìn chảy nước miếng.

Không giống như đêm qua, dưới chiếc váy dài bó sát làm nổi bật, thân hình Hồng tỷ có lồi có lõm, làn da trắng nõn, đặc biệt là đôi mắt đào hoa, đầy vẻ quyến rũ, nếu không phải Giang Thần đã biết trước, hắn chắn chắn sẽ không tin đây là một nữ tử đã qua tuổi ba mươi.

“Ha ha, cũng không biết ngươi thích ăn gì, nên mọi thứ ta đều làm một ít, sau này đừng ăn ở ngoài nữa, muốn ăn gì tỷ đều làm cho ngươi.” Vừa mở cửa, Hồng tỷ bước vào, đặt đồ ăn sáng lên bàn trà, tiện tay bắt đầu dọn dẹp phòng cho Giang Thần.

“Hồng tỷ, ngươi không cần khách sáo như vậy đâu.” Giang Thần nói.

“Nói bậy! Ngươi cứu mạng tỷ, những điều này là đương nhiên.” Hồng tỷ nheo mắt, rồi như nhớ ra điều gì đó, mỉm cười đi tới: “À, cái này cho ngươi.”

Nàng lấy một cuốn sổ màu đỏ sẫm ra từ dưới khay đồ ăn sáng.

Lúc đầu Giang Thần cũng không để ý, chỉ tưởng là vải lót dưới đồ ăn, lúc này mới nhìn thấy trên đó có mấy chữ.

【Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà】

Nhìn thấy rõ, hắn không nhịn được khẽ nhếch mép.

Phải biết rằng, vị trí của thành phố Giang Bắc ở Cửu Châu tương đương với thành phố hạng nhất ở kiếp trước, một căn nhà ở khu vực này, giá trị tùy tiện cũng phải ba trăm năm trăm vạn, lấy sổ đỏ lót bữa sáng?

“Đây là chút tâm ý nhỏ của tỷ, ngươi cầm lấy trước, lát nữa chúng ta sẽ đi sang tên.”

“Không được, quá quý giá rồi!” Giang Thần từ chối.

Không phải hắn muốn giả trang quân tử, thực tế kiếp trước hắn ở thành phố cấp hai còn khó mua nhà.

Chủ yếu là kiếp này, một mặt là hắn đã tiết kiệm được chút tiền.

Mặt khác Hồng tỷ chỉ là một nữ tử, bình thường cũng chẳng có công việc gì, có lẽ là toàn dựa vào cho thuê căn nhà này để kiếm sống, hắn không thể vì cứu mạng người khác mà lấy đi nguồn sống của người khác.

Thấy vậy, Hồng tỷ thở dài, đi về nhà mình.

Ít phút sau, nàng ôm một chiếc hộp đi tới, hơi thở hổn hển, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán: “Ta biết rồi, Tiểu Thần ngươi không thích căn này lắm phải không?”

“Không sao, tòa chung cư này từ tầng sáu trở lên đến tầng mười lăm, toàn bộ đều là của tỷ, giấy chứng nhận đều ở đây!”

“Nếu thực sự thích tầng thấp thì tỷ cũng có thể đổi cho ngươi.”

Nghe xong những lời này, Giang Thần vẫn luôn bình tĩnh, tay cầm đũa không nhịn được mà run lên, suýt nữa thì bị bánh bao trong miệng nghẹn chết.

Hắn nhìn Hồng tỷ đang mở hộp, vất vả lấy sổ đỏ ra ngoài, luôn cảm thấy khí chất của đối phương đột nhiên thuế biến một cách đột ngột.

Thậm chí hắn nảy sinh một loại ảo giác, giây tiếp theo Hồng tỷ sẽ hỏi, tiểu tử, ngươi đã tính đến chuyện không cần phải cố gắng nữa chưa?

"Nói với ngươi a Tiểu Thần, tỷ giờ cũng biết là trên đời này có ma quỷ rồi, có thể có một khu quỷ sư giỏi như ngươi ở ngay bên cạnh, ban đêm ngủ tỷ cũng thấy rất yên tâm. "

"Nếu không phải sợ ngươi khinh bỉ, tỷ còn muốn dọn thẳng vào nhà ngươi luôn đấy ~" Nói tới đây, mặt Hồng tỷ trở nên đỏ bừng, giống hệt trái đào chín mọng.

"Vì vậy bộ nhà này ngươi nhất định phải giữ lại... "

Lần này Giang Thần không từ chối nữa, dù sao thì giá thuê ở đây cũng không rẻ, một tháng hơn 5000, với tài sản bây giờ của hắn cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ.

"Rất tốt, ngươi ăn trước đi, tỷ giúp ngươi dọn dẹp một chút, quần áo tỷ mang qua giặt, tối nhớ qua lấy về!" Sau khi tặng ra căn nhà, Hồng tỷ vui mừng hẳn lên, trông giống như một thiếu nữ tuổi đôi mươi.

...

Chín giờ, trường Đại học Kinh tế và Quản trị Giang Bắc, cổng trường là những bóng hình trẻ trung tươi tắn, bây giờ là mùa hè, từng đôi chân dài trắng nõn gợi cảm khiến các nam sinh cứ nhìn mãi không rời mắt được.

Đi giữa đám đông, Giang Thần cũng như được trẻ lại một lần nữa, mặc dù kiếp trước hắn chết khi mới 26 tuổi.

"Tiếc là Trương lão đầu không có ở đây, nếu không hai con mắt sẽ rơi ra mất."

Trương lão đầu chính là người đã nhận nuôi Giang Thần, tính cách phóng khoáng đê tiện, thích kéo Giang Thần đi nhìn trộm góa phụ tắm, hoặc là vào hậu trường rạp hát trộm xem các nữ diễn viên thay đồ.

Mỗi lần bị bắt quả tang, hắn là người đầu tiên chuồn đi, để lại Giang Thần 7,8 tuổi ở đó chịu trách nhiệm.

Vào cổng trường, sau đó đi bộ thêm 10 phút nữa là tới tòa nhà Kinh tế và Quản trị.

Lầu 4, phòng 415, điểm danh vào sáng thứ Hai.

Vừa bước vào, Giang Thần liền thấy cả phòng thanh niên nam nữ ồn ào náo nhiệt, hắn tìm chỗ ngồi ở hàng sau, mở nắp bình giữ nhiệt rót một cốc nước, bật điện thoại lên đọc tin tức về vụ giết người ở đường Thiên Phúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương