"Nạn nhân trong đó có một người đi đường bị giết rồi ném xác vào bụi cây ven đường, còn hai người khác là cư dân một khu chung cư gần đó, một người bị ném xác ở cầu thang, người còn lại thì xác ở trong nhà riêng. "
"Nói là ném xác cũng không đúng, có vẻ như hung thủ hoàn toàn không có ý định xử lý hiện trường phạm tội, hành vi rất kỳ quái, hoàn toàn không giống tội phạm bình thường."
Tội phạm cũng không phải là ngu xuẩn, muốn không bị bắt, sau khi giết người ít nhất cũng sẽ xử lý hiện trường chứ.
"Có hai khả năng, hoặc là người tâm thần làm ra, hoặc là... những thứ đó."
"Hơn nữa, nạn nhân đều bị biến dạng hoàn toàn, giống như kẻ giết người có một ám ảnh nào đó khi giết người, Quỷ Gõ Cửa cũng ám ảnh việc gõ cửa để giết người, mặc dù nàng có thể leo tới tận tầng 12 bằng tay không...."
Giang Thần phân tích từng chút một, cảm thấy khả năng rất cao đây là sự kiện linh dị.
Đang suy nghĩ, bỗng cửa phòng ồn ào lên, mấy sinh viên cùng khoa gọi về phía sau:
"Giang Thần! Giang Thần, có người tìm!"
"Là Lâm Ấu Vi a, tiểu tử ngươi quen với Lâm nữ thần từ bao giờ vậy!"
"Còn có cả Dương nữ thần nữa a, yểu thọ, Giang Thần bình thường không có gì lại mà cũng có thể khiến hai mỹ nhân tìm tới cửa! Ghen tỵ! Đố kỵ! Hận a!"
"Mau ra đây!"
Một đám nam sinh rất hưng phấn.
Người trong lớp cũng xôn xao nhìn về phía cửa.
Giang Thần giật mình, ngẩng đầu nhìn ra cửa, giữa đám đông có hai nữ tử khí chất hoàn toàn trái ngược nhau đang đứng.
Một người mặc áo sơ mi trắng hơi chật, váy dài, toàn thân tạo ra một khí chất dịu dàng ôn uyển, nhưng nụ cười trang nhã lại có một cảm giác cự tuyệt người ngàn dặm, nhìn là biết xuất thân bất phàm.
Người còn lại mặc đồ thể thao, khuôn mặt xinh xắn lạnh như băng, cũng là mỹ nữ cấp nữ thần.
"Lâm Ấu Vi?" Giang Thần quen người trước, hai người từng là bạn học thời tiểu học, nhưng Lâm Ấu Vi từ lớp năm đã chuyển nhà đi, không ngờ ở đại học lại gặp nhau.
Lần đó là ở thư viện, hai người đều thấy người còn lại quen mắt, vài câu mới biết, từng ở cùng một thị trấn, là bạn học thời tiểu học.
Nhưng sau lần đó, hai người cũng không có gì liên quan.
Hắn đứng dậy ra ngoài, đến trước mặt hai người, sống hai kiếp người, đối mặt với loại mỹ nữ này cũng không quá kích động, bình tĩnh hỏi: "Lâm Ấu Vi, có chuyện gì?"
Người kia nhìn đám đông xung quanh, cười mỉm, chỉ về phía hành lang bên ngoài: "Đi qua ngoài nói chuyện nhé?"
Giang Thần gật đầu, hai người đi sang một bên.
Dương Thiền người mặc đồ thể thao, vô ý thức nhíu lông mi một cái.
"Giang Thần, cái này cho ngươi." Lâm Ấu Vi đưa ra một tờ giấy vàng gấp thành hình tam giác: "Đây là lần trước mẫu thân ta cầu được ở đạo quán, có thể trừ ma trấn tà, ngươi chú ý giữ bên mình, tốt nhất là không nên lấy ra."
"Ngoài ra..." Nàng do dự một chút: "Gần đây bên ngoài không yên ổn, xảy ra nhiều vụ án mạng, cố gắng ở nhà, nhất là buổi tối không nên ra ngoài."
Sau đó không cho Giang Thần cơ hội nói chuyện, Lâm Ấu Vi cười lễ phép, rời đi với Dương Thiền.
Hai người đi xa một đoạn, Dương Thiền nhíu mày: "Vi Vi, có những chuyện người thường không thể biết được, ngươi làm như vậy sẽ vi phạm thiết luật của Đạo Minh và Âm Phủ!"
"Ta không nói nhiều, chỉ là tặng một tờ giấy."
"Cũng được, nhưng ta muốn nhắc ngươi một câu, hắn rốt cuộc chỉ là một người thường, khoảng cách một trời một vực với ngươi, kể cả không nói đến thân phận ở kỳ nhân giới, chỉ riêng gia thế của ngươi cũng là thứ hắn cố gắng cả đời cũng không thể chạm tới." Dương Thiền nói.
Nghe câu này, Lâm Ấu Vi cũng im lặng một lát, sau đó nàng đập Dương Thiền một cái: "Nói linh tinh gì, ta chỉ coi hắn là bằng hữu bình thường, cũng không nói muốn làm gì!"
"Ha ha, bằng hữu bình thường có thể tặng một tấm trấn tà phù nhập phẩm? Cái này ở chợ đen đủ để bán được hai trăm vạn, còn là loại có tiền không có hàng." Dương Thiền cười lạnh.
"Ngươi quên ta đã nói với ngươi, năm xưa phụ thân ta sa cơ về quê lánh nạn, ta và hắn là bạn học, một lần hắn cứu ta khỏi tay bọn buôn người, còn ngã vỡ đầu chảy máu."
"Ân cứu mạng, một tấm phù tính là gì, huống hồ gần đây lại xảy ra một lần bùng nổ âm khí, ta sợ hắn đụng phải những thứ đó." Lâm Ấu Vi nói.
"Ngươi cũng biết, hắn chỉ là một người thường, đụng quỷ một lần sẽ không còn mạng, ngươi với hắn hoàn toàn là người của hai thế giới." Dương Thiền nghiêm túc lên, nhìn khuê mật của mình.
"Vi Vi, ta nhắc nhở ngươi một câu, đừng nhầm lẫn ân cứu mạng với tình yêu, ngươi đang độ phong hoa, thiên phú lại tốt, bao nhiêu thiên kiêu ở kỳ nhân giới theo đuổi ngươi?"
‘’Một người bình thường, cố gắng cả đời cũng không xứng với ngươi!’’
Lâm Ấu Vi không nói gì nữa, trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Nàng không nói với khuê mật của mình, nàng tự nhiên có thể phân rõ sự khác biệt giữa ân tình và ái mộ, chỉ là lúc còn trẻ, bóng dáng thiếu niên kia, đã sớm khắc vào trong lòng.
Haizz......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook