Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chương 40: Trên xe

So với "vòng lặp thời gian" và "người biến thành cừu", cảnh tượng trước mắt không chỉ kinh hoàng hơn mà còn khiến Lumian có cảm giác rằng mắt, linh hồn và tinh thần của cậu đều chịu phải một sự ô uế vô cùng ghê gớm.

Nếu biết trước sẽ chứng kiến ​​chuyện này, cậu chắc chắn sẽ từ bỏ hành động.

"Cái quái gì đang diễn ra vậy?”

"Louis Lund rõ ràng là một người đàn ông mà!”

“Đứa con ông ta sinh ra là của ai, của viên quản lý hay phu nhân Poualiss?”

"Đây chính là thế giới huyền bí sao?”

“Aurora không cho mình dính dáng với nó quả thật là vì muốn tốt cho mình...”

Trong phút chốc, tâm trí của Lumian rối bời, tinh thần cậu trở nên đảo điên. Cậu ước gì mình có thể tự móc đôi mắt của mình. ra và cưỡng ép bản thân quên đi những gì đã thấy.

"Oe! Oe! Oe!"

Tiếng khóc chào đời của đứa trẻ do Louis Lund hạ sinh đã gột rửa sự ô uế trong căn "phòng sinh" và mang đến bầu không khí thiêng liêng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Đây là vẻ đẹp của một sinh mệnh mới vừa chào đời, ngay cả Lumian đang trốn bên ngoài cửa sổ cũng cảm nhận được niềm hân hoan đơn sơ nhất của con người. Tất nhiên là ngoại trừ điều đó, cái cảm giác kỳ dị, hoang đường, bẩn thỉu, phi lý càng rõ rệt hơn hết. 

Cuối cùng Lumian cũng bình tĩnh lại, cậu vô thức liếc nhìn vào phòng một lần nữa. Đứa trẻ được người phụ nữ mặc váy dài màu xám đặt lên tấm lụa trắng trải ở bên cạnh Louis Lund. Đó là một cậu bé trai, vết máu trên người che mất lớp sáp màu trắng sữa, nhưng ngoài ra thì không có điều gì khác thường, cũng giống với bao đứa trẻ sơ sinh khác. Lumian quan sát thêm một lúc, cậu phát hiện ra ngón tay của cậu bé cong tròn, móng tay thì dài ngoằn trông giống như vuốt của loài chim. Khi nãy, nó đã xé toạc bụng của Louis Lund bằng chính đôi tay này!

Louis Lund nằm đó trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Vết rách trên bụng vẫn chưa được khâu lại, máu cứ liên tục rỉ ra, nhìn thấp thoáng còn có thể thấy được phần ruột bị ép sang một bên và một vật thể kỳ lạ trông như tổ chim được bao phủ bởi một lớp màng màu hồng.

Người phụ nữ nọ dùng tấm vải lụa bọc đứa bé lại, rồi lấy từ trong bụng Louis Lund ra cái vật thể trông như tổ chim. Sau đó, bà cầm kim chỉ giúp Louis Lund khâu lại vết thương. Trong tiếng rên rỉ đau đớn của Louis Lund, bà ta vừa khâu vừa lẩm bẩm:

"Ông còn dễ chịu chán. Lần trước tôi sinh đứa thứ tư, đấy mới thật sự là đau không chịu được..."

Cơ mặt Lumian hơi co giật. Cậu nghĩ rằng sau khi mắt, linh hồn và tinh thần bị ảnh hưởng, giờ đây đến cả đôi tai cũng phải chịu đựng sự ô uế tương tự. Cậu dời mắt đi và quyết định cần phải mau chóng rời khỏi đây.

Với một cú nhảy nhẹ tênh, Lumian xuyên qua ô cửa sổ lúc đến và quay trở về phòng. Cậu khép cửa sổ lại, đi ra ngoài rồi chạy thẳng đến chỗ cầu thang. Sau khi tránh được một người hầu nam đang đi lên lầu, Lumian nhẹ nhàng và nhanh nhẹn quay trở về sảnh.

"Cậu đã đi đâu đấy?"

Bỗng nhiên, một giọng nói dịu dàng êm ái vang lên bên tai cậu. Lumian thậm chí còn không phát hiện ra có người đứng bên cạnh lối cầu thang dù rằng cậu sở hữu giác quan của "Thợ Săn". Cậu giật mình xoay người lại nhìn và thấy phu nhân Poualiss mặc chiếc đầm dài chiết eo màu xanh với mái tóc búi cao nửa đầu. Gương mặt của cô ta chẳng có nét cười, đôi mắt nâu sáng phản chiếu hình bóng của Lumian.

Tinh thần của Lumian lập tức căng như dây đàn, dù cho rất sợ hãi nhưng cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu. Đúng lúc đó, Aurora bước ra từ phòng bên góc, cô nhìn cậu rồi nói:

"Em đi đâu hả? Xe ngựa dừng ở cửa rồi kìa."

Đối với những tình huống như thế này, Lumian đã quá rành rẽ, cậu nói nửa đùa nửa thật:

“Chẳng phải phu nhân Poualiss bảo là ông Lund bị ốm à?”

"Em từng uống rượu với ông ấy vài lần, nên muốn đi thăm một chút ấy mà. Nhưng tòa thành rộng lớn quá, em lại không biết ông ấy ở chỗ nào, tìm hoài cũng chẳng thấy đâu."

Aurora gật đầu, cô cảnh báo:

"Em có thể trực tiếp xin phép phu nhân Poualiss, cũng không cần giấu diếm đâu, đây cũng không phải chuyện gì xấu."

“Là lỗi của em, em xin lỗi.” 

Lumian nhìn phu nhân Poualiss một cách chân thành. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trên lầu, cậu thấy cô ta đáng sợ hơn là đáng ghét. 

Cuối cùng phu nhân Poualiss cũng nở nụ cười, biểu cảm không còn nghiêm túc như khi nãy:

"Ta thay mặt Lund cảm ơn lòng tốt của cậu, cơ mà bệnh trạng lần này của ông ấy không được tốt lắm, nên không muốn xuất hiện trước mặt người khác với dáng vẻ nhếch nhác."

Công nhận nhếch nhác thật... Lumian thầm "hùa theo" trong lòng. Aurora nói với phu nhân Poualiss:

"Vậy chúng tôi lên xe nhé? Cảm ơn rất nhiều."

Lumian lặng lẽ quan sát phu nhân Poualiss, lo rằng cô ta sẽ tìm cớ giữ chân chị em cậu ở lại kéo dài thời gian. Nếu thật sự là như thế, vậy có nghĩa là cô ta đã nhận ra điều gì đó bất thường và muốn xác nhận xem chỗ Louis Lund có xảy ra vấn đề gì không! Mặc dù sau khi tập hợp với chị gái, Lumian cảm thấy hai người họ vẫn có thể đấu một trận với phu nhân Poualiss, nhưng suy cho cùng đây cũng là lâu đài của cô ta, xung quanh đều là người hầu của cô ta. Đối với “Thợ Săn” mà nói, đấy là một điều kiện săn bắt vô cùng tệ.

Phu nhân Poualiss khẽ gật đầu, cô ta mỉm cười bảo Aurora:

"Rất mong chờ món quà cô mang về từ Trier, tôi rất thích xu hướng thịnh hành ở đấy."

“Mong là tôi có thể mang đến cho cô một bất ngờ.” 

Mặc dù Aurora không biết liệu mình còn có thể trở lại làng Kordu hay không, nhưng cô vẫn phải đáp lời cho đúng mực.

Phu nhân Poualiss dẫn theo người hầu thân cận của mình – Cassie tiễn họ ra cửa và dõi theo bóng dáng họ bước lên cỗ xe ngựa bốn chỗ. Người đánh xe vạm vỡ với bộ râu quai nón màu nâu đậm mặc chiếc áo đỏ thẫm phối cùng quần dài màu vàng, trên đầu còn đội một chiếc mũ beret. Ngoại trừ việc không đeo cà vạt, trông anh ta cũng khá giống với những người đánh xe chuyên nghiệp khác trong thành phố. Đây là yêu cầu bắt buộc của viên quản lý Beost.

“Làm phiền anh rồi.” 

Trước khi đóng cửa, Aurora lễ phép nói với người đánh xe. Người nọ tên là Savier, anh ta sở hữu đôi mắt xanh lam thường thấy ở Cộng hòa Intis. Anh ta rất vui vì được cô gái xinh đẹp như Aurora bày tỏ lòng tôn trọng và vô cùng trông đợi khoản tiền boa chắc chắn sẽ nhận được sau khi đến Darliege, anh ta nhiệt tình nói:

"Thưa cô, thưa ngài, xin mời ngồi."

Anh ta vung roi, điều khiển lũ ngựa chạy nhanh dần. Khi cỗ xe đi ngang làng Kordu, bỗng dưng nó dừng lại một cách đột ngột. Dù đã biết rằng con đường rời khỏi nơi này sẽ chẳng thuận lợi và dễ dàng gì, nhưng Lumian vẫn ghìm không được tim đập thình thịch.

“Có chuyện gì vậy?” 

Cậu hỏi người đánh xe ngồi bên ngoài. Savier đáp:

"Hôm qua phu nhân đã hứa sẽ đưa Naroka đến làng Junak. Tôi sợ rằng nếu đến Darliege rồi mới quay trở lại, vậy thì sẽ không kịp mất, cho nên định tiện đường đón bà ấy đi luôn. Yên tâm nhé, sẽ không làm chậm trễ thời gian của hai vị đâu.”

Làng Junak gần Darliege hơn làng Kordu nên việc đến đó trước thực sự không gây ảnh hưởng gì đến hành trình của Aurora và Lumian. Vì đây là xe của người khác, cô không có quyền ngăn cản thế nên Aurora cũng không lên tiếng phản đối.

Lumian để ý đến chính bản thân Naroka hơn. Trong vòng lặp lần trước, Naroka đột ngột qua đời, bị nghi là do người thân sát hại và có liên quan đến nhóm linh mục của giáo hội.

Savier xuống xe, đi vào nhà Naroka rồi dắt vị phu nhân đó ra cửa. Naroka trông rất khác với mọi khi, bà ấy mặc một chiếc đầm dài màu đen điểm xuyến bởi các hoạ tiết tinh xảo, trên đầu đội chiếc mũ mềm sẫm màu rất được các quý bà ưa chuộng, mái tóc bạc lưa thưa cũng được chải chuốt kỹ càng.

“Này, bắp cải nhỏ của tôi, cô đi đâu vậy?” 

Naroka lên xe ngựa, rất vui khi nhìn thấy Aurora. Khuôn mặt nhăn nheo đầy vết nám của bà ấy tràn ngập niềm vui không giấu được, đôi mắt vốn hơi đục ngầu nay đã có hồn hơn rất nhiều.

"Tôi đến Trier để tham gia buổi họp mặt của tác giả và tiện đường đưa Lumian đến đó để khảo sát vài ngôi trường đại học." 

Aurora nói sự thật, ít nhất là đó là những gì họ thông báo với mọi người. Rồi sau đó cô cất lời hỏi:

"Naroka, bà đến đó chơi à?"

Tuy việc mặc đồ đen đối với một goá phụ như Naroka là một chuyện rất đỗi bình thường, nhưng bà ấy chỉ mặc chiếc đầm này vào những dịp lễ hội, yến tiệc và ngày giỗ của chồng mình. Gương mặt của Naroka hiện lên nét mong chờ:

"Ừ, đến gặp vài người."

Lumian không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát Naroka để xem có thể phát hiện ra điều gì từ bà ấy không. Cỗ xe tiếp tục lăn bánh chạy ra khỏi làng Kordu. Aurora cùng Naroka trò chuyện qua loa đôi ba câu, chủ yếu là nhìn ra bên ngoài xe. Cô vẫn lo rằng sự rời đi vội vàng của chị em mình sẽ khiến một số người nghi ngờ.

Trong lúc xe đang chạy, Lumian chợt nhận ra sự thay đổi của Naroka. Sắc mặt của bà ấy tái nhợt hẳn đi, ánh mắt cũng không còn có hồn như khi nãy. Bà ấy lặng im thin thít, trừ khi Aurora hỏi tới thì mới đáp lại vài câu. Điều này rất giống với Naroka – người mà Lumian đã nhìn thấy lúc đêm khuya trong vòng lặp trước.

Lumian lặng lẽ nắm lấy tay Aurora. Cô vội vàng nghiêng đầu nhìn cậu, dùng ánh mắt để hỏi xem có vấn đề gì. Lumian lén chỉ vào Naroka rồi vẽ một dấu "gạch chéo" lên lòng bàn tay của chị gái mình.

"Gạch chéo" là ký hiệu mà Aurora thường dùng khi sửa bài, nó có nghĩa là lỗi sai. Bây giờ Lumian lại dùng nó để chỉ tình trạng bất thường của Naroka. Aurora sững sờ vài giây, rồi nhanh chóng hiểu ý của Lumian. Cô dời mắt sang nhìn Naroka, rõ ràng là đã cảm nhận được điều gì đó rất kỳ lạ.

Sau đó, cô ấy giơ tay phải lên ấn vào hai bên huyệt thái dương. Trong phút chốc, đôi mắt màu xanh nhạt của cô trở nên sâu hun hút và nhuốm màu của sự u ám. Vừa nhìn bà ấy, đôi lông mày màu vàng xinh đẹp của Aurora liền nhíu chặt, cơ thể hơi ngửa ra sau cứ như bị tác động bởi một sức lực nào đó. Cô nhắm mắt lại, uể oải xoa huyệt thái dương, dường như cô rất mệt mỏi. Sau khi mở mắt ra, Aurora nghiêng đầu sang và bảo Lumian rằng:

"Sau khi đến Darliege, em phải theo sát chị bất kể tình hình ra sao."

Ngữ điệu của cô vô cùng nghiêm nghị. Lumian vừa nghe là hiểu ngay, cậu biết ý của chị mình là nếu sau này xảy ra chuyện gì, cậu cũng phải theo sát chị ấy, mọi chuyện đã có chị ấy lo.

Cậu trịnh trọng gật đầu, quyết định đợi một chút sẽ thú nhận với chị gái rằng cậu đã trở thành người phi thường. Ánh mắt của. Auror di chuyển về phía Naroka, cô cố ý hỏi:

"Naroka, bà thực sự sẽ đến làng Junak à, hay là một nơi nào khác?"

Cô lo rằng sự việc sẽ càng khó giải quyết nếu đợi đến khi cỗ xe ngựa tự dừng lại. Nếu mọi chuyện đã thành ra như vậy, tốt hơn hết là dẫn dụ nó trước, không nên chiến đấu trong điều kiện theo như ý muốn của đối phương.

Ánh mắt Naroka hơi trống rỗng, bày ấy trầm giọng đáp:

"Không, tôi sẽ không đến làng Junak.”

"Nơi tôi muốn đến là thế giới bên kia."

Bà ấy vừa dứt lời, Lumian liền cảm thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ trở nên vô cùng u tối.


Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương