Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Chương 41: Vong linh

Phía bên kia thế giới gì cơ? Lumian sửng sốt, vội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lẽ ra cậu phải nhìn thấy núi non, đồng cỏ và cây cối, nhưng đập vào mắt cậu lại là một vùng hoang vu, những đám mây trên trời nhợt nhạt xếp chồng lên nhau, che khuất tất cả ánh nắng, khiến mọi vật như ở dưới một cái bóng khổng lồ.

Lúc này, trên vùng hoang vu màu nâu sẫm, từng bóng người đi lại lững thững, phần lớn đều mặc y phục vải lanh màu trắng, sắc mặt tái nhợt xanh mét, hai mắt vô cùng trống rỗng, khóe miệng khẽ mở. Nhìn là thấy không giống người bình thường.

Trong vô số bóng người ấy, một số đang chạy điên cuồng về phía cuối vùng hoang dã hoặc chạy từ cuối vùng hoang dã tới, giống như thể không bao giờ dừng hành động đó và có được sự nghỉ ngơi đã mong đợi từ lâu.

Ở cuối vùng hoang dã, ở một nơi trông giống như vách đá, có thể lờ mờ nhìn thấy một số con quái vật đen xì, đầu mọc sừng dài và thân hình tựa như con người, thỉnh thoảng nó lại túm lấy một bóng người mặc đồ lanh trắng và ném người đó xuống. Tiếng kêu thảm thiết vọng lại từ nơi đó, loáng thoáng truyền đến lỗ tai Lumian và Aurora.

Cộp cộp cộp, giữa vô số bóng người kia, có một người cao lớn mặc áo giáp đen tuyền, cưỡi một con bạch mã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, khi thì đi chậm, khi thì phi nước đại qua lại giống như đang chăn cừu.

Lumian có thị lực cực tốt, khi đối phương quay người lại, cậu đã nhìn thấy rõ ràng diện mạo của “hắn” từ khoảng cách rất xa.

Bên trong chiếc mũ giáp bằng kim loại sáng bóng của “hắn”, hai tia sáng đỏ thẫm như ngọn lửa đong đưa, trên cổ hắn có một vết thương đáng sợ kéo dài đến rốn, gần như chia nửa “hắn” ra, khiến cho phần ruột trắng bệch xồ ra ngoài một đoạn dài.

Chẳng cần bằng chứng nào khác nữa, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Lumian:

Kỵ sĩ chết chóc!

Đó chính là Kỵ sĩ chết chóc thường xuất hiện trong rất nhiều truyền thuyết dân gian của Intis!

Lúc này, chiếc xe ngựa mà cậu và Aurora đang ngồi dừng lại. Naroka chẳng nói một lời, mở cửa xe bước xuống. Ngoại trừ quần áo, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt trống rỗng và biểu cảm cứng nhắc của bà ấy ngày càng giống với những nhân vật mặc đồ lanh trắng.

Aurora rời mắt khỏi cửa sổ, trầm giọng nói:

“Nơi này đầy vong linh.”

“Lát nữa em tuyệt đối không được rời khỏi chị.”

Vừa nói, cô vừa lấy ra một chiếc ghim cài bằng vàng đeo lên trước người. Cùng lúc đó, bàn tay kia của cô lấy ra một nắm bột màu đen xám từ trong túi áo ẩn của mình. Lumian nhoài người về trước nhìn sang phía người đánh xe, phát hiện Sewell cũng trở nên giống Naroka, sắc mặt tái nhợt và đôi mắt trống rỗng, anh ta chậm rãi đi sâu vào vùng hoang dã, giống như đã chết từ lâu vậy.

Cậu vội vàng nói với Aurora:

“Chị, em đã là người siêu phàm, chị đối phó với những vong linh kia, em lái xe, mau chóng rời khỏi nơi này!”

Xét đến việc bản thân không có khả năng đối phó với vong linh quỷ hồn, cậu đành phải làm phu xe tạm thời vậy. Tất nhiên, nếu Kỵ sĩ chết chóc kia lao tới, cậu sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ ngăn chặn nó.

Aurora sửng sốt, chẳng kịp hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở:

“Em nhìn xem tình trạng của con ngựa như thế nào!”

Lúc đó Lumian mới tỉnh ngộ, bắt đầu quan sát những con ngựa trước mặt. Chúng như bị moi sạch máu thịt, lông khô héo, da bọc xương, đứng yên bất động.

“Hình như hai con ngựa đó chết rồi.” Lumian báo cáo tình hình.

Aurora còn chưa kịp nói gì, đám vong linh lượn lờ xung quanh bọn họ như ngửi được hơi thở của người sống, đồng loạt thay đổi phương hướng, lao tới bên cạnh xe ngựa, muốn lao vào.

“XXX.” Aurora đọc một từ bằng thứ ngôn ngữ mà Lumian không thể hiểu được.

Cùng với từ ấy, chiếc ghim vàng trước người cô khẽ tỏa sáng, bột phấn màu đen xám cầm bên tay trái lập tức bốc cháy, phát ra ánh sáng vàng rực rỡ nhưng không dữ dội lắm. Ánh sáng ấy tựa như nước, chảy khắp bốn phía xung quanh, ngay khi chạm vào nó các vong linh kia sẽ hét lên thê thảm và “cơ thể” tỏa ra khói xanh. Bọn chúng muốn rút lui, nhưng lại có nhiều vong linh đang lao tới, lượng lớn vong linh buộc phải chen chúc xung quanh xe ngựa, liên tục có “người” bốc hơi và biến mất.

Lumian nhìn với ánh mắt vừa ghen tị vừa nghiêm túc. Cậu khó chịu vì không thể giúp được gì, ngày càng muốn gia tăng cấp bậc và có được nhiều sức mạnh hơn.

Nhìn thấy bột phấn trong tay Aurora sắp cháy hết, nhưng những vong linh cách đó không xa vẫn đang ùn ùn kéo tới, hoàn toàn ngó lơ việc những cái bóng phía trước đã bị ánh sáng đốt tan chảy, Lumian vội vàng nhắc nhở:

“Chúng ta không thể ở đây mãi được.”

“Xông ra ngoài đi!”

Cho dù chị chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu thì vẫn không thể đối phó với chừng ấy vong linh được. Hơn nữa, cả Kỵ sĩ chết chóc lẫn những sinh vật giống ma quỷ ở cuối vùng hoang dã vẫn chưa đến đây. Cách tốt nhất bây giờ là tranh thủ lúc chưa hết nguyên liệu, cố gắng thoát khỏi nơi hoang dã được gọi là “phía bên kia thế giới”.

Aurora gật đầu, nói đơn giản:

“Em đi theo chị.”

Ngay khi cô nói xong, bột màu đen xám trong tay cô cháy hết, vùng hoang vu trống trải xung quanh lại bị lấp đầy bởi lũ vong linh tràn vào. Aurora nhanh chóng lấy ra một số vật liệu khác ra, để chúng tự bùng cháy với sự trợ giúp của chiếc ghim vàng trước người, tạo ra ánh sáng vàng rực rỡ. Đám vong linh vừa mới tiếp cận cỗ xe hét lên thảm thiết và tan biến vào trong ánh sáng.

Aurora ngay lập tức nhảy ra khỏi xe ngựa và chạy về phía rìa của gần nhất vùng hoang dã, theo sau là Lumian. Đột nhiên, một bàn tay vươn ra từ ánh sáng vàng và nắm lấy cánh tay của Lumian. Lumian có trực giác và các giác quan nhạy bén, cậu đã phát hiện ra mối nguy hiểm từ trước nên xoay cẳng tay và kéo mạnh bàn tay đó.

Bốp!

Giống như đánh trúng tảng băng cứng, một luồng khí lạnh mạnh mẽ tràn vào người, khiến cậu tạm thời bị đông cứng. Lạch cạch lạch cạch, khi hai hàm răng va vào nhau, Lumian nhìn thấy chủ nhân của bàn tay đó.

Nó cũng là một vong linh mặc đồ lanh trắng, nhưng trên mặt có đeo một chiếc mặt nạ làm bằng giấy trắng, cơ thể nó bốc hơi rất chậm trong ánh sáng vàng. Thấy Lumian khựng lại, vong linh kỳ lạ kia đột nhiên hư hóa, sắp sửa chồng lên cậu.

Lúc này, một luồng ánh sáng thần thánh thuần khiết chiếu xuống vong linh đeo mặt nạ. Nó ngay lập tức đứng khựng ở đó, cơ thể bốc cháy dữ dội, biến thành luồng khí đen và tiêu tan mất.

“Đừng dừng lại!” Aurora rút tay phải ra khỏi chiếc ghim vàng, tiếp tục điên cuồng chạy.

Lumian thoát khỏi lạnh giá, sải những bước dài đi theo sau chị gái mình.

Dựa vào một nắm bột màu đen xám và phép thuật của phù thủy, hai người bọn họ nối đuôi nhau vượt qua vùng hoang dã, kết quả là rất nhiều vong linh trong mặc đồ lanh trắng đã bốc hơi trong luồng ánh sáng vàng.

Đáng tiếc là Aurora không thể chỉ chuẩn bị một loại nguyên liệu và chất đầy những chiếc túi bằng một thứ giống nhau được, với tư cách là một phù thủy, cô phải cân nhắc đến nhiều tình huống và kịch bản khác nhau.

Chẳng bao lâu sau, chiếc túi sẫm màu chứa phấn hoa hướng dương của cô đã hết sạch. Lúc này, bọn họ còn cách bờ vực hoang dã mấy trăm thước, số vong linh chung quanh dường như là vô tận. Điều khiến hai chị em kinh hãi hơn nữa là có vẻ tên Kỵ sĩ chết chóc đã cảm nhận được động tĩnh phía bên này nên quay ngựa về phía hai người họ.

Trong làn ánh sáng vàng, nét mặt Aurora thay đổi mấy lần, cô chạy chậm lại, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Em trai ngốc nghếch, nghe thấy chị hét lên ‘ba’ thì dốc sức chạy về phía rìa vùng hoang dã, không được quay đầu lại!”

Lumian định phản đối thì Aurora thêm vào:

“Yên tâm, chị sẽ đi theo sau em, em ở lại đây chỉ cản trở chị sử dụng phép thuật lợi hại, cản trở chị chạy trốn thôi.”

Vừa nói, cô vừa tháo chiếc ghim vàng trước người, đưa cho Lumian cũng đang chạy chậm lại, dặn dò:

“Tập trung linh tính của em, truyền nó vào trong cái ghim cài này, đợi lát nữa bỏ chạy thì lặp lại từ này, ‘XXX’!”

Lumian không thể hiểu từ đó, nhưng buộc phải ghi nhớ cách phát âm.

Vừa lấy được chiếc ghim vàng, cậu cảm thấy trên người có một luồng ánh sáng ấm áp chiếu vào, bao nhiêu ý nghĩ đen tối đều biến mất, khiến suy nghĩ của cậu trở nên có chút đờ đẫn. Theo bản năng đeo chiếc ghim vào, Lumian tập trung làm theo chỉ dẫn của chị gái, tập trung tinh thần giải phóng linh tính.

Thấy bột màu xám đen trong tay mình ngày càng ít đi, Aurora lấy thứ khác ra và hét lớn:

  “Một hai ba!”

Để không liên lụy đến chị gái mình, Lumian chạy như điên.

Gần như cùng lúc, cậu cố gắng hết sức để hét lên từ đó:

“XXX!”

Chiếc ghim làm bằng vàng sáng lên, những tia nắng vàng nhạt tràn ra. Lúc này, Lumian như đang đeo một mặt trời nhỏ trên ngực, những vong linh xung quanh đều tránh xa cậu theo bản năng.

Cộp cộp cộp!

Vừa điên cuồng sải bước, cậu vẫn không yên tâm về chị gái nên không kìm xoay nửa người, quay đầu lại nhìn về phía Aurora.

Aurora đứng nguyên tại chỗ, xung quanh là những luồng khí đen quấn quanh. Dường như làn khí đen ấy có sức hút mạnh mẽ với vong linh, khiến chúng từ bỏ Lumian và đổ xô đến chỗ Aurora.

Lumian không phải thằng ngốc, khi nhìn thấy cảnh đó, cậu hiểu ra lời chị gái nói “sẽ theo sau” là nói dối cậu.

“Aurora!”

Cậu hét to một tiếng, sau đó phanh gấp, tiện đà quay người lại. Cậu sợ rằng những người chết trong vòng tuần hoàn sẽ thực sự chết khi tuần hoàn kết thúc.

Aurora nhìn theo hướng tiếng gọi, thấy cậu dừng lại thì vội vàng hô lên:

“Em bị ngốc à? Chạy mau!”

Lumian không nói gì, chạy về phía Aurora, vong linh phía trước ồ ạt nhường đường dưới ánh sáng của chiếc ghim vàng.

Thấy vậy, Aurora hơi cúi đầu, thấp giọng mắng:

“Đúng là kẻ ngốc...”

Ngay lập tức, cô lấy ra một vật liệu khác, rắc thứ màu đen xì ấy lên Lumian. Ngay lập tức, Lumian bị một bàn tay khổng lồ vô hình giữ chặt, cậu bị cưỡng chế đẩy đến rìa của vùng hoang dã. Cậu vùng vẫy dữ dội, nhưng không thể tìm thấy điểm tiếp lực. Giây tiếp theo, cậu nhìn thấy Aurora với mái tóc vàng búi gọn nở một nụ cười buồn bã.

Aurora khẽ kêu lên:

“Em trai ngốc, sống tiếp cho thật tốt nhé...”

Trước khi dứt lời, luồng khí đen xung quanh cô đã bị lũ vong linh nuốt chửng hoàn toàn. Cô lộ ra trước mặt vô số vong linh và Kỵ sĩ chết chóc.

“Aurora!”

Lumian trừng mắt hết cỡ, hốc mắt gần như muốn nứt toác ra, bên trong con ngươi và ngoài da mặt xuất hiện những tia máu đỏ. Nhưng cậu vẫn không cản được việc bị đẩy đến rìa của vùng hoang dã. Đúng lúc ấy, tất cả các vong linh đều dừng chuyển động của chúng. Hình như có gì đó đang xảy ra ở đằng xa. Aurora cảm nhận được điều đó, kinh ngạc nhìn sang và thấy một chiếc xe ngựa mui trần chạy ngang qua.

Xe ngựa vừa giống vỏ ốc xà cừ vừa giống như cái nôi, chỉ có một màu đỏ sẫm, kéo không phải ngựa mà là hai sinh vật đen xì có sừng dê trông như ma quỷ. Ngồi trong xe là một người phụ nữ đầu đội vòng hoa, mặc váy xanh lục, gương mặt trông rất giống phu nhân Poualiss. Nhưng khác với phu nhân Poualiss, cô ta có phong thái rất uy nghiêm. 

Kỵ sĩ chết chóc quay ngựa đi theo phu nhân đó. Tất cả vong linh trong vùng hoang dã cũng lựa chọn tương tự, bọn chúng tập trung lại phía sau cỗ xe và hướng đến những ngọn núi mờ ảo ở phía bên kia của vùng hoang dã.


Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương